Đáy lòng Nguyễn Nhuyễn kinh hãi bởi vì câu nói này của Lục Ly.
Cô không biết Lục Ly phát hiện lúc nào, cũng không biết Lục Ly bây giờ nói những lời này có ý gì.
Nhưng bây giờ lúc này, chỉ có thể mặc cho Lục Ly ôm mình.
Bên trong căn phòng an tĩnh hồi lâu, Nguyễn Nhuyễn mới chớp chớp mắt nói: “Lục Ly.”
“Ừ?”
“Anh không cảm thấy sợ hãi sao?” Cô đã từng là một con mèo.
Chuyện như vậy, Nguyễn Nhuyễn không biết có bao nhiêu người có thể tiếp thu được, tuy nói chỉ là linh hồn, nhưng vẫn làm người cảm thấy khó có thể tin.
Lục Ly cười khẽ, vuốt đầu cô nói: “Sợ chứ.”
Anh hơi dừng chốc lát, cảm thụ được người trong ngực thân mình cứng đờ, cười nhẹ, hôn vành tai cô, đè thấp giọng nói: “Nhưng cho dù có sợ, cũng nguyện ý tin tưởng.”
Nếu như đổi lúc trước, Lục Ly thật sự không dám nghĩ tới chuyện như vậy, nhưng hiện tại, lại cảm thấy rất có khả năng.
Bởi vì anh diễn vai Chu Uyên, tuy nói hiện tại không phải thế giới kia, nhưng Lục Ly vẫn luôn cảm thấy vận mệnh chú định như có gì đó đang chỉ dẫn mình, để cho anh tin tưởng ý nghĩ đáng sợ hình thành trong đầu này.
Cho đến khi từng bước một chứng thật.
Thật ra rất nhiều lần, Nguyễn Nhuyễn đều có lộ ra dấu vết, ví như ngẫu nhiên nói ra miệng, còn có trước đó không lâu Lục Ly mang cô trở về nhà mình bên kia, cố ý trở về lấy ít đồ.
Nguyễn Nhuyễn nói muốn đi vệ sinh, không đợi Lục Ly nói nhà vệ sinh ở đâu, cô đã quen cửa quen nẻo tìm được.
Một lần có thể nói là bằng cảm giác, nhưng đối với rất nhiều thói quen sinh hoạt, Nguyễn Nhuyễn cũng hiểu biết.
Nhiều lần, nếu Lục Ly không nghi ngờ, thật không có khả năng.
Nguyễn Nhuyễn thẳng người lên, ngước mắt nhìn anh: “Vậy anh sợ còn… ” Còn ôm em, còn vẫn luôn ở chung với em như vậy? Câu nói kế tiếp, Nguyễn Nhuyễn không có dũng khí nói ra.
Cô là một người dễ rút vào trong mai rùa.
Lục Ly cười khẽ, cúi đầu hôn hôn khóe môi cô, khẽ cắn một chút, thấp giọng ừ một tiếng: “Nhưng anh càng sợ, em không ở bên cạnh anh.” Đưa tay xoa xoa đầu cô, Lục Ly thấp giọng giải thích cho cô: “Mặc dù mới bắt đầu, anh cũng cảm thấy ý nghĩ này rất quỷ dị, chắc không có bất kỳ người nào sẽ tin, nhưng sự thật lại chính là như không phải sao?”
Nguyễn Nhuyễn ừ một tiếng, chớp chớp mắt nói: “Thật ra em cũng cảm thấy rất quỷ dị, lúc trước khi biến thành mèo, chắc bởi vì em chết như thế có chút oan, trời cao thấy em đáng thương.”
Lục Ly ừ một tiếng, ôm chặt người nói: “Về sau có anh ở đây, một chút cũng không thể thương hại.”
Nguyễn Nhuyễn bật cười, nói chuyện lúc đó cho Lục Ly, từ khi mình biến thành mèo được vài ngày sau đó gặp được anh, lại đến rất nhiều chuyện sau đó, ngày tháng hai người ở chung có thể không cần nhiều lời, đó là thời gian thuộc về hai người, sau lại sở dĩ rời đi, Nguyễn Nhuyễn giải thích một chút, giải thích xong, cô nhìn về phía Lục Ly: “Vì sao lúc ấy anh đau lòng như vậy?”
Đau lòng đến tra tấn mình thành dáng vẻ kia, chuyện này là Nguyễn Nhuyễn ban ngày nghe Cố Y nhắc tới.
Lục Ly gật gật đầu, đưa tay vén tóc cô ra sau tai, ôn nhu nói: “Lúc ấy liền cảm thấy, đời này chắc đều trải qua cùng con mèo nhỏ, kết quả mèo lại chạy đi, cũng quá không có lương tâm rồi.”
Nguyễn Nhuyễn bật cười, cọ cọ Lục Ly: “Nào có chứ, em cũng không có biện pháp mà.”
Lục Ly cười khẽ, “Còn may, mèo hiểu chuyện, tự mình lại chạy về bên cạnh anh.”
Nguyễn Nhuyễn liếc nhìn anh.
“Vậy anh làm sao phát hiện, sau đó cảm thấy em chính là con mèo kia?”
Lục Ly trầm ngâm chốc lát, mới nói cho cô.
Thật ra thì lúc ban đầu mèo tới nhà trệt nhỏ mà khóc kia, Lục Ly liền cảm thấy kỳ quái, sau đó tra xét một chút, đó là nơi Nguyễn Nhuyễn ngã xuống, nước mắt mèo lúc ấy, cho tới bây giờ Lục Ly còn nhớ rõ ràng.
Về sau, liên tưởng một loạt chuyện không bình thường, trong lòng Lục Ly có một phỏng đoán không chắc chắn.
Cho đến khi Nguyễn Nhuyễn xuất hiện, trêи căn bản từng bước từng bước chứng thực tất cả phỏng đoán của anh.
Sau khi nghe xong, Nguyễn Nhuyễn bẹp bẹp miệng, có chút tức giận, vì sao mình lại để lộ nhiều dấu vết như vậy!! Nhưng mà, nói đến cùng là bởi vì Lục Ly thông minh.
Cô nghĩ nghĩ, “Được rồi, anh cũng đều đoán được, cho nên trước đó anh vẫn luôn trêu em?”
Gì mà bí mật nhỏ chứ.
Nguyễn Nhuyễn nghĩ đến đây liền trừng mắt nhìn Lục Ly.
Lục Ly nhướng mày, vươn tay nhéo nhéo khuôn mặt tròn trịa của cô: “Kẻ lừa đảo.”
Anh cười khẽ: “Anh chẳng qua là đang ám chỉ em, có phải nên chủ động nói thật không.”
Nguyễn Nhuyễn: “……” Ho khan, che giấu mình một chút, cô nói: “Tại sao phải nói thật?”
Lục Ly nhướng mày, trêи mặt nụ cười ý vị thâm trường, nhìn chằm chằm Nguyễn Nhuyễn.
Đột nhiên thấp giọng, ghé vào bên tai cô trêu ghẹo: “Em còn nhớ, lúc mình làm mèo, đã làm gì với anh không?”
Nguyễn Nhuyễn: “!!!”
Đã làm cái gì, cô đã làm quá nhiều chuyện.
Nguyễn Nhuyễn cả kinh, muốn từ trêи đùi Lục Ly xuống, mới vừa động, liền bị Lục Ly ôm eo, giọng nghiến răng nghiến lợi vang lên bên tai: “Còn dám chạy?”
“Em… Em đâu có muốn chạy đâu, chỉ khát, em muốn đi uống nước.”
Lục Ly cười nhạo: “Thật sự?”
Nguyễn Nhuyễn run rẩy đáp lời: “Đương nhiên là thật.” Mới là lạ, cô chỉ muốn… Né tránh cái đề tài này thôi.
Lục Ly nhìn chằm chằm cô hồi lâu, cười khẽ: “Vậy em đi đi, dù sao tương lai chúng ta còn dài, đến lúc đó từ từ tính sổ, anh cũng không nóng nảy.”
Nguyễn Nhuyễn nghẹn nghẹn, ủy khuất liếc nhìn anh: “Em lúc ấy… Cũng nhất thời không mang theo đầu óc, mới làm nhiều chuyện như vậy.”
“Hửm? Tới nói cho em xem, lúc ấy làm những chuyện gì?”
Nguyễn Nhuyễn: “…… Có thể không nói không?”
Lục Ly gật đầu: “Đương nhiên có thể, không nói anh cũng nhớ rõ.”
Nguyễn Nhuyễn: “……” Không yêu nữa, cô ngước mắt nhìn về phía Lục Ly, tiến lên trước hôn hôn gương mặt anh, vô cùng lấy lòng nhìn anh: “Lục Ly.”
“Ừ?”
“Lục Ly anh tốt nhất, cho nên chuyện em làm khi đó, anh quên đi có được không?” Nguyễn Nhuyễn ôm cánh tay nũng nịu.
Lục Ly cười lạnh một tiếng: “Không được.” Anh cố ý đè giọng, ở bên tai Nguyễn Nhuyễn nói: “Qua loa hôn anh, ôm anh, còn ngủ cùng anh? Len lén chui… ” Lời còn chưa nói hết, liền bị Nguyễn Nhuyễn vươn tay ra che miệng.
Nguyễn Nhuyễn trợn tròn mắt lắc lắc đầu với anh: “Không cho nói.”
Lục Ly cười nhẹ, hôn hôn lòng bàn tay cô: “Ừ? Vậy em phải nghĩ biện pháp, để cho anh không nói.”
Nguyễn Nhuyễn im lặng, kiên trì lấy tay che miệng Lục Ly.
Qua một hồi lâu, Nguyễn Nhuyễn mới ngửa đầu hôn lên, vừa hôn vừa lẩm bẩm: “Không thể nói đâu.”
Lục Ly rất hưởng thụ cô chủ động đến gần, chuyển đổi một chút quyền chủ động, ôm người trước mắt, cúi đầu hôn xuống.
Ban đêm gió mát, hai người ôm nhau, từng chút từng chút nằm xuống.
*
Ánh sáng nhạt của tia nắng ban mai.
Nguyễn Nhuyễn chui vào trong chăn tỉnh táo lại, đưa chân đá đá một người.
Cô dừng một chút, yên lặng thu hồi chân mình.
Tối hôm qua cái gì cũng không phát sinh, nhưng… Lại giống như xong hết rồi.
Bị Lục Ly hôn không biết bao lâu, mới buông mình ra, mình thì chui vào trong phòng tắm.
Nghĩ nghĩ Nguyễn Nhuyễn liền cảm thấy có chút muốn cười.
Từ phía dưới chăn lộ ra một cái đầu, Nguyễn Nhuyễn nhìn về phía người bên cạnh vẫn còn đang ngủ.
Hình như… Thật ra cũng không phải khó tiếp nhận như vậy.
Về sau, hai người ước định chuyện này, sẽ không để cho người thứ ba biết, Nguyễn Nhuyễn biết, Lục Ly biết là được rồi.
Còn những người khác, cho dù có thân hay không, đều không thể nói.
Dẫu sao loại chuyện này, thật sự là có chút quá mức quỷ dị.
Nguyễn Nhuyễn ừ ừ mấy tiếng, đồng ý.
Cô chắc chắn sẽ không nói nhiều, coi như là Lâm Thanh, Nguyễn Nhuyễn cũng sẽ không nói, nói thật mặc dù cùng Lâm Thanh rất tốt, nhưng cô vẫn luôn cảm thấy, nếu mình nói chuyện như vậy cho Lâm Thanh nghe, Lâm Thanh chỉ sẽ cho rằng Nguyễn Nhuyễn là đóng phim đến choáng váng rồi.
Kịch bản chính là như vậy, thứ có thể tồn tại trong kịch bản, hiện thực không nhất định có thể tiếp nhận được.
Nghĩ nghĩ, Nguyễn Nhuyễn ngước mắt nhìn về phía người bên cạnh, bộ dáng lúc Lục Ly ngủ, nhìn qua rất nhiều lần, lấy ánh mắt của mèo cùng ánh mắt hiện tại, cũng nhìn qua không biết bao nhiêu lần.
Nhưng mỗi một lần nhìn, Nguyễn Nhuyễn đều cảm thấy có chút không giống.
Lục Ly như vậy, quá ngoan.
Một chút cũng không giống người đàn ông biết trêu chọc mình kia, vừa xấu xa lại có chút phúc hắc.
Nghĩ, Nguyễn Nhuyễn nhịn không được cười khẽ ra tiếng, mới vừa cười, Lục Ly liền mở mắt ra đối diện cùng cô: “Ngủ no rồi.”
Nguyễn Nhuyễn ừ một tiếng: “Chờ lát nữa còn phải đến phim trường đấy, anh thì sao?”
“Ừ, đợi lát nữa liền đi.”
Nguyễn Nhuyễn đáp một tiếng, ôm Lục Ly cọ cọ: “Lục Ly.”
“Ừ?”
“Em tối hôm qua, vẫn luôn cảm thấy như đang mơ.” Luôn cảm giác đối thoại giữa cô và Lục Ly, không chân thật.
Lục Ly cười khẽ, vỗ vỗ đầu cô thấp giọng nói: “Không phải là mơ, anh ở ngay bên cạnh em.”
Nguyễn Nhuyễn bật cười, cong cong môi: “Em hiện tại đã biết.”
Sau khi tỉnh lại, anh vẫn bên cạnh, chuyện tối hôm qua cũng rõ ràng hiện lên trong đầu.
“Anh sẽ không dùng ánh mắt khác thường nhìn em chứ?”
Nghe vậy, Lục Ly hơi giật mình, nhìn khuôn mặt nhỏ có chút thấp thỏm của cô, cong môi cố ý trêu cô: “Sẽ.”
“A?” Nguyễn Nhuyễn nhíu mày nhìn Lục Ly, “Sẽ sao?”
Lục Ly nhẹ ừ: “Đương nhiên sẽ.”
Anh rời giường đi tới phòng tắm, Nguyễn Nhuyễn bước nhỏ theo phía sau: “Tại sao phải dùng ánh mắt khác thường nhìn em chứ, anh không phải nói anh có thể tiếp nhận sao, không cảm thấy kỳ quái sao?”
Vừa nói, Nguyễn Nhuyễn không ngừng nói lảm nhảm: “Lục Ly anh như vậy có chút sai sai đấy, anh nói đi.”
Lục Ly cười khẽ, nhìn vẻ mặt khẩn trương của cô, ừ một tiếng: “Anh đâu nói là kiểu ánh mắt khác thường gì đâu đúng chứ?”
Nguyễn Nhuyễn ‘ a ‘ một tiếng, chớp chớp mắt: “Có ý gì?”
Lục Ly cong khóe môi, ghé mắt nhìn cô: “Tới đây.”
Nguyễn Nhuyễn tới gần anh, Lục Ly đưa tay ôm người lên trêи bồn rửa mặt, chống tay hai bên cô, cọ cọ chóp mũi cô, giọng có chút mê ngườu nói: “Ừ, anh dùng ánh mắt nhìn bạn gái nhìn em, tóm lại có thể chứ?”
Nguyễn Nhuyễn: “……”
Chống đỡ không được rồi!!!
Cô không biết Lục Ly phát hiện lúc nào, cũng không biết Lục Ly bây giờ nói những lời này có ý gì.
Nhưng bây giờ lúc này, chỉ có thể mặc cho Lục Ly ôm mình.
Bên trong căn phòng an tĩnh hồi lâu, Nguyễn Nhuyễn mới chớp chớp mắt nói: “Lục Ly.”
“Ừ?”
“Anh không cảm thấy sợ hãi sao?” Cô đã từng là một con mèo.
Chuyện như vậy, Nguyễn Nhuyễn không biết có bao nhiêu người có thể tiếp thu được, tuy nói chỉ là linh hồn, nhưng vẫn làm người cảm thấy khó có thể tin.
Lục Ly cười khẽ, vuốt đầu cô nói: “Sợ chứ.”
Anh hơi dừng chốc lát, cảm thụ được người trong ngực thân mình cứng đờ, cười nhẹ, hôn vành tai cô, đè thấp giọng nói: “Nhưng cho dù có sợ, cũng nguyện ý tin tưởng.”
Nếu như đổi lúc trước, Lục Ly thật sự không dám nghĩ tới chuyện như vậy, nhưng hiện tại, lại cảm thấy rất có khả năng.
Bởi vì anh diễn vai Chu Uyên, tuy nói hiện tại không phải thế giới kia, nhưng Lục Ly vẫn luôn cảm thấy vận mệnh chú định như có gì đó đang chỉ dẫn mình, để cho anh tin tưởng ý nghĩ đáng sợ hình thành trong đầu này.
Cho đến khi từng bước một chứng thật.
Thật ra rất nhiều lần, Nguyễn Nhuyễn đều có lộ ra dấu vết, ví như ngẫu nhiên nói ra miệng, còn có trước đó không lâu Lục Ly mang cô trở về nhà mình bên kia, cố ý trở về lấy ít đồ.
Nguyễn Nhuyễn nói muốn đi vệ sinh, không đợi Lục Ly nói nhà vệ sinh ở đâu, cô đã quen cửa quen nẻo tìm được.
Một lần có thể nói là bằng cảm giác, nhưng đối với rất nhiều thói quen sinh hoạt, Nguyễn Nhuyễn cũng hiểu biết.
Nhiều lần, nếu Lục Ly không nghi ngờ, thật không có khả năng.
Nguyễn Nhuyễn thẳng người lên, ngước mắt nhìn anh: “Vậy anh sợ còn… ” Còn ôm em, còn vẫn luôn ở chung với em như vậy? Câu nói kế tiếp, Nguyễn Nhuyễn không có dũng khí nói ra.
Cô là một người dễ rút vào trong mai rùa.
Lục Ly cười khẽ, cúi đầu hôn hôn khóe môi cô, khẽ cắn một chút, thấp giọng ừ một tiếng: “Nhưng anh càng sợ, em không ở bên cạnh anh.” Đưa tay xoa xoa đầu cô, Lục Ly thấp giọng giải thích cho cô: “Mặc dù mới bắt đầu, anh cũng cảm thấy ý nghĩ này rất quỷ dị, chắc không có bất kỳ người nào sẽ tin, nhưng sự thật lại chính là như không phải sao?”
Nguyễn Nhuyễn ừ một tiếng, chớp chớp mắt nói: “Thật ra em cũng cảm thấy rất quỷ dị, lúc trước khi biến thành mèo, chắc bởi vì em chết như thế có chút oan, trời cao thấy em đáng thương.”
Lục Ly ừ một tiếng, ôm chặt người nói: “Về sau có anh ở đây, một chút cũng không thể thương hại.”
Nguyễn Nhuyễn bật cười, nói chuyện lúc đó cho Lục Ly, từ khi mình biến thành mèo được vài ngày sau đó gặp được anh, lại đến rất nhiều chuyện sau đó, ngày tháng hai người ở chung có thể không cần nhiều lời, đó là thời gian thuộc về hai người, sau lại sở dĩ rời đi, Nguyễn Nhuyễn giải thích một chút, giải thích xong, cô nhìn về phía Lục Ly: “Vì sao lúc ấy anh đau lòng như vậy?”
Đau lòng đến tra tấn mình thành dáng vẻ kia, chuyện này là Nguyễn Nhuyễn ban ngày nghe Cố Y nhắc tới.
Lục Ly gật gật đầu, đưa tay vén tóc cô ra sau tai, ôn nhu nói: “Lúc ấy liền cảm thấy, đời này chắc đều trải qua cùng con mèo nhỏ, kết quả mèo lại chạy đi, cũng quá không có lương tâm rồi.”
Nguyễn Nhuyễn bật cười, cọ cọ Lục Ly: “Nào có chứ, em cũng không có biện pháp mà.”
Lục Ly cười khẽ, “Còn may, mèo hiểu chuyện, tự mình lại chạy về bên cạnh anh.”
Nguyễn Nhuyễn liếc nhìn anh.
“Vậy anh làm sao phát hiện, sau đó cảm thấy em chính là con mèo kia?”
Lục Ly trầm ngâm chốc lát, mới nói cho cô.
Thật ra thì lúc ban đầu mèo tới nhà trệt nhỏ mà khóc kia, Lục Ly liền cảm thấy kỳ quái, sau đó tra xét một chút, đó là nơi Nguyễn Nhuyễn ngã xuống, nước mắt mèo lúc ấy, cho tới bây giờ Lục Ly còn nhớ rõ ràng.
Về sau, liên tưởng một loạt chuyện không bình thường, trong lòng Lục Ly có một phỏng đoán không chắc chắn.
Cho đến khi Nguyễn Nhuyễn xuất hiện, trêи căn bản từng bước từng bước chứng thực tất cả phỏng đoán của anh.
Sau khi nghe xong, Nguyễn Nhuyễn bẹp bẹp miệng, có chút tức giận, vì sao mình lại để lộ nhiều dấu vết như vậy!! Nhưng mà, nói đến cùng là bởi vì Lục Ly thông minh.
Cô nghĩ nghĩ, “Được rồi, anh cũng đều đoán được, cho nên trước đó anh vẫn luôn trêu em?”
Gì mà bí mật nhỏ chứ.
Nguyễn Nhuyễn nghĩ đến đây liền trừng mắt nhìn Lục Ly.
Lục Ly nhướng mày, vươn tay nhéo nhéo khuôn mặt tròn trịa của cô: “Kẻ lừa đảo.”
Anh cười khẽ: “Anh chẳng qua là đang ám chỉ em, có phải nên chủ động nói thật không.”
Nguyễn Nhuyễn: “……” Ho khan, che giấu mình một chút, cô nói: “Tại sao phải nói thật?”
Lục Ly nhướng mày, trêи mặt nụ cười ý vị thâm trường, nhìn chằm chằm Nguyễn Nhuyễn.
Đột nhiên thấp giọng, ghé vào bên tai cô trêu ghẹo: “Em còn nhớ, lúc mình làm mèo, đã làm gì với anh không?”
Nguyễn Nhuyễn: “!!!”
Đã làm cái gì, cô đã làm quá nhiều chuyện.
Nguyễn Nhuyễn cả kinh, muốn từ trêи đùi Lục Ly xuống, mới vừa động, liền bị Lục Ly ôm eo, giọng nghiến răng nghiến lợi vang lên bên tai: “Còn dám chạy?”
“Em… Em đâu có muốn chạy đâu, chỉ khát, em muốn đi uống nước.”
Lục Ly cười nhạo: “Thật sự?”
Nguyễn Nhuyễn run rẩy đáp lời: “Đương nhiên là thật.” Mới là lạ, cô chỉ muốn… Né tránh cái đề tài này thôi.
Lục Ly nhìn chằm chằm cô hồi lâu, cười khẽ: “Vậy em đi đi, dù sao tương lai chúng ta còn dài, đến lúc đó từ từ tính sổ, anh cũng không nóng nảy.”
Nguyễn Nhuyễn nghẹn nghẹn, ủy khuất liếc nhìn anh: “Em lúc ấy… Cũng nhất thời không mang theo đầu óc, mới làm nhiều chuyện như vậy.”
“Hửm? Tới nói cho em xem, lúc ấy làm những chuyện gì?”
Nguyễn Nhuyễn: “…… Có thể không nói không?”
Lục Ly gật đầu: “Đương nhiên có thể, không nói anh cũng nhớ rõ.”
Nguyễn Nhuyễn: “……” Không yêu nữa, cô ngước mắt nhìn về phía Lục Ly, tiến lên trước hôn hôn gương mặt anh, vô cùng lấy lòng nhìn anh: “Lục Ly.”
“Ừ?”
“Lục Ly anh tốt nhất, cho nên chuyện em làm khi đó, anh quên đi có được không?” Nguyễn Nhuyễn ôm cánh tay nũng nịu.
Lục Ly cười lạnh một tiếng: “Không được.” Anh cố ý đè giọng, ở bên tai Nguyễn Nhuyễn nói: “Qua loa hôn anh, ôm anh, còn ngủ cùng anh? Len lén chui… ” Lời còn chưa nói hết, liền bị Nguyễn Nhuyễn vươn tay ra che miệng.
Nguyễn Nhuyễn trợn tròn mắt lắc lắc đầu với anh: “Không cho nói.”
Lục Ly cười nhẹ, hôn hôn lòng bàn tay cô: “Ừ? Vậy em phải nghĩ biện pháp, để cho anh không nói.”
Nguyễn Nhuyễn im lặng, kiên trì lấy tay che miệng Lục Ly.
Qua một hồi lâu, Nguyễn Nhuyễn mới ngửa đầu hôn lên, vừa hôn vừa lẩm bẩm: “Không thể nói đâu.”
Lục Ly rất hưởng thụ cô chủ động đến gần, chuyển đổi một chút quyền chủ động, ôm người trước mắt, cúi đầu hôn xuống.
Ban đêm gió mát, hai người ôm nhau, từng chút từng chút nằm xuống.
*
Ánh sáng nhạt của tia nắng ban mai.
Nguyễn Nhuyễn chui vào trong chăn tỉnh táo lại, đưa chân đá đá một người.
Cô dừng một chút, yên lặng thu hồi chân mình.
Tối hôm qua cái gì cũng không phát sinh, nhưng… Lại giống như xong hết rồi.
Bị Lục Ly hôn không biết bao lâu, mới buông mình ra, mình thì chui vào trong phòng tắm.
Nghĩ nghĩ Nguyễn Nhuyễn liền cảm thấy có chút muốn cười.
Từ phía dưới chăn lộ ra một cái đầu, Nguyễn Nhuyễn nhìn về phía người bên cạnh vẫn còn đang ngủ.
Hình như… Thật ra cũng không phải khó tiếp nhận như vậy.
Về sau, hai người ước định chuyện này, sẽ không để cho người thứ ba biết, Nguyễn Nhuyễn biết, Lục Ly biết là được rồi.
Còn những người khác, cho dù có thân hay không, đều không thể nói.
Dẫu sao loại chuyện này, thật sự là có chút quá mức quỷ dị.
Nguyễn Nhuyễn ừ ừ mấy tiếng, đồng ý.
Cô chắc chắn sẽ không nói nhiều, coi như là Lâm Thanh, Nguyễn Nhuyễn cũng sẽ không nói, nói thật mặc dù cùng Lâm Thanh rất tốt, nhưng cô vẫn luôn cảm thấy, nếu mình nói chuyện như vậy cho Lâm Thanh nghe, Lâm Thanh chỉ sẽ cho rằng Nguyễn Nhuyễn là đóng phim đến choáng váng rồi.
Kịch bản chính là như vậy, thứ có thể tồn tại trong kịch bản, hiện thực không nhất định có thể tiếp nhận được.
Nghĩ nghĩ, Nguyễn Nhuyễn ngước mắt nhìn về phía người bên cạnh, bộ dáng lúc Lục Ly ngủ, nhìn qua rất nhiều lần, lấy ánh mắt của mèo cùng ánh mắt hiện tại, cũng nhìn qua không biết bao nhiêu lần.
Nhưng mỗi một lần nhìn, Nguyễn Nhuyễn đều cảm thấy có chút không giống.
Lục Ly như vậy, quá ngoan.
Một chút cũng không giống người đàn ông biết trêu chọc mình kia, vừa xấu xa lại có chút phúc hắc.
Nghĩ, Nguyễn Nhuyễn nhịn không được cười khẽ ra tiếng, mới vừa cười, Lục Ly liền mở mắt ra đối diện cùng cô: “Ngủ no rồi.”
Nguyễn Nhuyễn ừ một tiếng: “Chờ lát nữa còn phải đến phim trường đấy, anh thì sao?”
“Ừ, đợi lát nữa liền đi.”
Nguyễn Nhuyễn đáp một tiếng, ôm Lục Ly cọ cọ: “Lục Ly.”
“Ừ?”
“Em tối hôm qua, vẫn luôn cảm thấy như đang mơ.” Luôn cảm giác đối thoại giữa cô và Lục Ly, không chân thật.
Lục Ly cười khẽ, vỗ vỗ đầu cô thấp giọng nói: “Không phải là mơ, anh ở ngay bên cạnh em.”
Nguyễn Nhuyễn bật cười, cong cong môi: “Em hiện tại đã biết.”
Sau khi tỉnh lại, anh vẫn bên cạnh, chuyện tối hôm qua cũng rõ ràng hiện lên trong đầu.
“Anh sẽ không dùng ánh mắt khác thường nhìn em chứ?”
Nghe vậy, Lục Ly hơi giật mình, nhìn khuôn mặt nhỏ có chút thấp thỏm của cô, cong môi cố ý trêu cô: “Sẽ.”
“A?” Nguyễn Nhuyễn nhíu mày nhìn Lục Ly, “Sẽ sao?”
Lục Ly nhẹ ừ: “Đương nhiên sẽ.”
Anh rời giường đi tới phòng tắm, Nguyễn Nhuyễn bước nhỏ theo phía sau: “Tại sao phải dùng ánh mắt khác thường nhìn em chứ, anh không phải nói anh có thể tiếp nhận sao, không cảm thấy kỳ quái sao?”
Vừa nói, Nguyễn Nhuyễn không ngừng nói lảm nhảm: “Lục Ly anh như vậy có chút sai sai đấy, anh nói đi.”
Lục Ly cười khẽ, nhìn vẻ mặt khẩn trương của cô, ừ một tiếng: “Anh đâu nói là kiểu ánh mắt khác thường gì đâu đúng chứ?”
Nguyễn Nhuyễn ‘ a ‘ một tiếng, chớp chớp mắt: “Có ý gì?”
Lục Ly cong khóe môi, ghé mắt nhìn cô: “Tới đây.”
Nguyễn Nhuyễn tới gần anh, Lục Ly đưa tay ôm người lên trêи bồn rửa mặt, chống tay hai bên cô, cọ cọ chóp mũi cô, giọng có chút mê ngườu nói: “Ừ, anh dùng ánh mắt nhìn bạn gái nhìn em, tóm lại có thể chứ?”
Nguyễn Nhuyễn: “……”
Chống đỡ không được rồi!!!
/109
|