Nam Thê Xung Hỉ Sẽ Sinh Con

Chương 40: Thiếu

/47


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chuyển ngữ: Gà - LQĐ

Vu Lê cùng hoàng thượng sau khi xuất phát được một lúc, Vu Lai liền đến chỗ Thiền Vũ.

Kỳ quái là, Thiền Vũ cũng cưỡi ngựa đi đến chỗ gã, Vu Lai hỏi hắn ta: “Ngươi muốn đi đâu?”

“Đến đình Ngũ Lí.” Thiền Vũ thản nhiên nói.

Vu Lai cảnh giác nói: “Ngươi vào trong đó làm gì? Đừng hòng giở trò.”

Thiền Vũ buông tay: “Ta hẹn Nhiên Tiêu vào đó gặp mặt, nếu ngươi không cho ta đi, ta có thể truyền tin bảo hắn trở về.”

Vu Lê đã đi xa, Vu Lai không dám tự quyết định, lỡ như xảy ra biến cố, lấy thủ đoạn của Vu Lê, gã sẽ chết vô cùng thảm.

Vu Lai ngẫm nghĩ, thỏa hiệp: “Ta cùng đi với ngươi.”

Thiền Vũ gật đầu, nội tâm cảm thấy gã đang nói nhảm, đồ còn trong tay Vu Lai, nếu không phải thế hắn ta cũng sẽ không đến tìm gã.

Từ rừng Vạn Vật đến đình Ngũ Lí có hai con đường, một đường lớn, một đường nhỏ.

Nếu Diệp Nhiên Tiêu đi đường lớn, như vậy rất có thể sẽ chạm trán đám người hoàng thượng.

Nếu như đi nhỏ đường, vậy không thể gặp rồi.

Thiền Vũ giao quyền lựa chọn cho Diệp Nhiên Tiêu, hết thảy đều dựa vào hắn.

Nếu hắn đi đường lớn rồi phát hiện, quay đầu lại còn có thể tới kịp.

Nếu lựa chọn đường nhỏ...

Vậy thì đừng trách hắn ta.

Đối với hai sự lựa chọn này, Diệp Nhiên Tiêu không do dự chọn đường nhỏ. Lý do rất đơn giản, đường nhỏ gần, hắn muốn đi sớm về sớm.

Một ngày sau, Diệp Nhiên Tiêu đến đình Ngũ Lí.

Thiền Vũ xa xa trông thấy Diệp Nhiên Tiêu, chìa tay muốn đồ từ Vu Lai: “Hiện tại có thể cho ta được rồi.”

Vu Lai lấy thứ đó ra, Thiền Vũ muốn lấy, bị Vu Lai rút lại.

“Ngươi có ý gì?” Ngữ điệu Thiền Vũ không tốt, chất vấn.

Vu Lai đặt thứ đó lên bàn, nói: “Ngươi đừng vội sử dụng với hắn, kéo thêm chút thời gian.”

Vu Lai sở dĩ nói như vậy, là bởi vì hắn biết rõ thứ này vô dụng với Diệp Nhiên Tiêu.

Thiền Vũ thờ ơ đồng ý, không có ý định kéo dài thời gian.

Vu Lai vừa đi, Thiền Vũ đã đổ vong tình tán vào ly rượu, đặt chén ở đối diện.

Gã hầu dẫn Diệp Nhiên Tiêu vào phòng, Diệp Nhiên Tiêu thấy trong phòng chỉ có Thiền Vũ, hỏi: “Rốt cuộc là chuyện gì, nhất định ta phải tự mình đến một chuyến.”

Nụ cười gượng của Thiền Vũ biến mất, nét mặt ra vẻ cẩn thận: “Vội vàng như vậy làm gì? Ta gọi món ăn huynh thích nhất rồi, ngồi xuống ăn cùng ta đi.”

Diệp Nhiên Tiêu nhìn lên bàn, thấy toàn những món quen thuộc, cuối cùng vẫn ngồi xuống.

Tình cảm của Thiền Vũ với hắn thế nào, Diệp Nhiên Tiêu biết rõ. Chỉ có điều không thích là không thích, lần này nhất định phải nói cho rõ ràng.

Thiền Vũ gắp thức ăn, cười khẽ, dường như nhớ tới chuyện trước kia, hoài niệm nói: “Ta nhớ lần đầu tiên ta gặp huynh cũng là ở đây.”

Diệp Nhiên Tiêu không nói.

Thiền Vũ không để ý, nói tiếp: “Khi đó ta theo sư phó tới đây luyện võ, kết quả gặp được huynh, trước kia huynh không giống hiện tại...”

“Chuyện quá khứ đừng nhắc lại, chúng ta cũng đã lớn rồi, đừng tiếp tục quấn quýt nữa.” Diệp Nhiên Tiêu nhàn nhạt cắt lời Thiền Vũ.

Thiền Vũ ừ, giơ ly rượu lên: “Nói cũng đúng, chúng ta cùng uống một ly, để chuyện quá khứ trôi qua hết.”

Diệp Nhiên Tiêu ngầm chấp nhận, cầm lấy ly rượu trong tay, đưa tới bên miệng mình. Ngay lúc đó, Diệp Nhiên Tiêu hơi ngừng lại.

Lòng bàn tay Thiền Vũ đổ mồ hôi, bắt đầu khẩn trương.

“Rượu ngon.” Diệp Nhiên Tiêu cười cười, nhưng niềm vui không đạt tới đáy mắt.

Diệp Nhiên Tiêu uống một hơi cạn sạch, Thiền Vũ thở phào, nội tâm bắt đầu vô sỉ mong đợi.

Diệp Nhiên Tiêu uống xong, bắt đầu dùng bữa, không có gì khác thường.

Thiền Vũ căng thẳng, bắt đầu hoài nghi độ tin cậy của thuốc này.

Đột nhiên, “loảng xoảng”, trước mắt Diệp Nhiên Tiêu tối sầm, gục xuống bàn.

Thiền Vũ thấy thế, khẽ gọi Diệp Nhiên Tiêu: “Nhiên Tiêu? Nhiên Tiêu?”

Diệp Nhiên Tiêu không có phản ứng, Thiền Vũ đỡ hắn lên, Diệp Nhiên Tiêu mở to mắt, ánh mắt tan rã vô thần.

Thiền Vũ buông lỏng cảnh giác, lấy độc tình từ trong áo ra, đang chuẩn bị lấy tình trùng, đột nhiên bị một chưởng đánh úp lại.

Thiền Vũ không kịp chuẩn bị, đã trúng tám phần lực của Diệp Nhiên Tiêu, độc tình bị đánh rơi xuống đất, tình trùng từ bên trong rơi ra.

Diệp Nhiên Tiêu không hề lưu tình, một cước giết chết.

Thiền Vũ che ngực, lau vết máu ở khóe môi, ngơ ngác hỏi: “Huynh... Không sao ư?”

Diệp Nhiên Tiêu cười lạnh: “Ta vốn tưởng rằng ngươi sẽ làm không làm loại chuyện này, xem ra ta nghĩ lầm rồi.”

“Ta...” Thiền Vũ há miệng muốn giải thích, nhưng huyết khí cuồn cuộn, yết hầu có cảm giác ngai ngái.

Diệp Nhiên Tiêu nắm cổ áo Thiền Vũ: “Lần này ngươi tìm ta rốt cuộc muốn làm gì?”

Thiền Vũ thấy vẻ mặt tuyệt tình của Diệp Nhiên Tiêu, chỉ biết hắn ta và Diệp Nhiên Tiêu đã xong rồi, tình cảm mười bảy năm của hắn ta với Diệp Nhiên Tiêu hoàn toàn bị xóa sạch.

Thiền Vũ mệt mỏi nhắm mắt lại, nói: “Hoàng thượng và người Vu tộc đến rừng Vạn Vật, bây giờ huynh đuổi đến, có lẽ còn kịp.”

Diệp Nhiên Tiêu nghe vậy nheo lại mắt, đẩy Thiền Vũ ra, không quay đầu bước dài đi ra ngoài.

“Nếu Tử Mặc xảy ra chuyện, ta sẽ không bỏ qua cho ngươi.”

Nghe tiếng Diệp Nhiên Tiêu thúc ngựa rời đi, Thiền Vũ gắng gượng vịn bàn đứng lên.

Thấy Diệp Nhiên Tiêu đi mất, Vu Lai trừng Thiền Vũ, cái này cũng gọi là kéo dài thời gian.

Vu Lai huýt sáo một tiếng, từ nơi không xa một con ngựa chạy tới, Vu Lai nhanh chóng leo lên ngựa, đuổi theo Diệp Nhiên Tiêu.

Vu Lê và hoàng thượng cho dù ra roi thúc ngựa, nhanh nhất cũng phải hai ngày mới có thể đến rừng Vạn Vật.

Diệp Nhiên Tiêu đến đến đình Ngũ Lí mất một ngày, bây giờ hắn trở về, rất có khả năng sẽ chạm mặt Vu Lê.

Không thể không nói, Thiền Vũ còn cho mình và cho cả Diệp Nhiên Tiêu một đường lui.

Nếu Thiền Vũ chờ Diệp Nhiên Tiêu tại thủ thành, đó chắc chắn sẽ không còn kịp rồi.

Nhưng Vu Lê đã sớm nghi ngờ Thiền Vũ không đáng tin, cố ý an bài người trên đường, chỉ cần Diệp Nhiên Tiêu trở về, lập tức giết không tha.

Diệp Nhiên Tiêu ghìm chặt dây cương, con ngựa dừng lại, Diệp Nhiên Tiêu lạnh lùng nhìn đám người áo đen dần dần bao vây mình lại.

Ánh mắt Diệp Nhiên Tiêu hung ác, mỉm cười đầy khát máu.

Từ sau khi Lâm Tử Mặc mang thai tiểu bao tử, Diệp Nhiên Tiêu sợ mùi máu tươi trên người mình dọa Lâm Tử Mặc và Tiểu Tiểu Tô, đã lâu rồi hắn chưa thấy máu.

Xem ra hôm nay, phải phá lệ.

Lúc Vu Lê cách rừng Vạn Vật còn ba dặm, 300 người hoàng thượng phái đi sớm đã ẩn vào trong rừng.

Những người Diệp Nhiên Tiêu sắp xếp bên ngoài rừng Vạn Vật, binh lính bình thường chắc chắn không phải là đối thủ, cho nên Vu Lê phái mười người đi trước giải quyết bọn họ.

Nhiệm vụ của 300 người này rất đơn giản, phóng hỏa.

Kỳ Lân có sứ mạng của mình, bất luận như thế nào, nó sẽ không rời khỏi rừng


/47

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status