Nam Thê Xung Hỉ Sẽ Sinh Con

Chương 43: Thiếu

/47


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chuyển ngữ: Gà - LQĐ

“Hắn có người yêu thì bắt con ta làm gì? Làm hoa đồng à?” Lâm Tử Mặc hừ, vô cùng khó chịu hành vi này của Vu Lê.

Tiêu Thế Ôn liếc nhìn Lâm Tử Mặc liếc, tỏ vẻ khinh bỉ chỉ số thông minh của y. “Vu Lê có người yêu, đương nhiên muốn thoát khỏi thân phận này, cho nên hắn cần tìm một người thừa kế.”

Lâm Tử Mặc ngây người, tự an ủi: “Con ta không ngu đâu nhỉ, chắc chắn nó sẽ không đồng ý.”

“Cái này chưa chắc, Vu Lê rất giỏi gạt người, nếu không hoàng thượng cũng sẽ không bị hắn quay tận năm năm.”

“Lừa gạt tiểu hài tử mà hắn cũng có thể làm được, thật không phải là người.” Lâm Tử Mặc phẫn hận nói.

“Hắn vốn không phải là người,“ Tiêu Thế Ôn không khách khí đánh giá nhân phẩm Vu Lê. “Nhưng Tiểu Tiểu Tô là cháu hắn, dù thế nào hắn cũng sẽ hỏi qua ý kiến của các ngươi.”

“E là hắn đã nắm chắc, cho nên mới muốn hỏi ý kiến của chúng ta.” Diệp Nhiên Tiêu hừ lạnh, hiểu rõ chân tướng rồi.

Buổi tối ba người khó khăn lắm mới đến gần Vu tộc, bởi vì Vu Lê đã căn dặn, cho nên đã có hai hạ nhân đứng đợi ở cửa ra vào Vu tộc.

“Ba vị xin mời theo ta.”

Lâm Tử Mặc và Diệp Nhiên Tiêu liếc nhau. Diệp Nhiên Tiêu giữ chặt tay Lâm Tử Mặc, dẫn y vào.

Ở phía sau Tiêu Thế Ôn u oán chằm chằm vào hai người đang nắm tay, cảm thấy có phải mình cũng nên tìm một mùa xuân thứ hai rồi.

Ba người đi qua hành lang thật dài, Lâm Tử Mặc đánh giá bốn phía, ngọn đèn mờ ảo, từng đợt âm phong, trông thật quỷ dị.

Lâm Tử Mặc nghĩ nhất định không thể để Tiểu Tiểu Tô ở lại đây, tâm lý sẽ trở nên biến thái.

“Đến rồi, ba vị mời.”

Lâm Tử Mặc đẩy cửa, còn chưa kịp phản ứng, Tiểu Tiểu Tô đã bổ nhào qua rồi: “Cha nhỏ!”

Đến khi Lâm Tử Mặc chạm được vào Tiểu Tiểu Tô, mới thật sự yên tâm. Y ôm Tiểu Tiểu Tô, hôn nhẹ lên gương mặt bé. “Cái tên bại hoại này có ức hiếp con không?”

Vu Lê đoan đoan chính chính ngồi uống nước, dù sao hắn không động đến một sợi tóc của Tiểu Tiểu Tô.

Nhưng Tiểu Tiểu Tô Lập điên cuồng gật đầu: “Ông ta ức hiếp con! Không cho con ăn cơm!”

Vu Lê suýt nữa phun nước ra ngoài, khuya hôm nay bé ăn ba tô mì thêm một cái bàn thịt lớn, vậy là không cho ăn cơm?

Lâm Tử Mặc giận: “Nhiên Tiêu đánh hắn!”

Vu Lê sa sầm nói: “Ngươi không sờ thử bụng của con ngươi xem, sắp vỡ tới nơi rồi kìa.”

Lâm Tử Mặc sờ sờ, phình ra như quả bong bóng.

“Đều là nước cả đấy ạ.” Tiểu Tiểu Tô bình tĩnh nói, mặt không đỏ tim không loạn.

Vu Lê tức giận phì cười, là một nhân tài, có thể đảm nhiệm thân phận gia chủ Vu tộc.

Kỳ Lân cũng nhảy lộc cộc tới, chui vào người Lâm Tử Mặc.

Diệp Nhiên Tiêu nhìn ra con của hắn lòng dạ hẹp hòi, gõ gõ đầu bé, nói với Vu Lê: “Đại nghiệp Vu tộc rất lớn, còn không đến mức bỏ đói một đứa bé.”

Vu Lê cười rộ lên: “Lần đầu gặp mặt, ca ca của ta.”

Diệp Nhiên Tiêu đưa tay ngăn lại: “Xưng hô này ta không dám nhận, lần này ta tới chỉ muốn đón nhi tử đi.”

“Nếu nó nguyện ý đi với các ngươi, ta sẽ không ngăn cản.”

Lâm Tử Mặc ôm Tiểu Tiểu Tô, dắt Kỳ Lân, xoay người muốn đi.

Tiểu Tiểu Tô lại níu lấy cổ áo Lâm Tử Mặc: “Cha nhỏ, con muốn ở lại đây.”

Lâm Tử Mặc dừng bước, khó hiểu: “Vì sao con muốn ở lại? Có phải hắn tẩy não con rồi không?”

Từ tẩy não này, Lâm Tử Mặc đã từng giải thích cho Tiểu Tiểu Tô.

Tiểu Tiểu Tô lắc đầu, non nớt nói: “Con không có bị tẩy não, con chỉ muốn ở lại đây.”

Lâm Tử Mặc mím môi, thả Tiểu Tiểu Tô xuống. Cho dù hài tử còn nhỏ, cũng phải tôn trọng ý kiến của con.

“Con muốn làm gia chủ Vu tộc?” Diệp Nhiên Tiêu hỏi Tiểu Tiểu Tô.

Tiểu Tiểu Tô gật đầu.

Diệp Nhiên Tiêu nghiêm túc: “Vì sao muốn làm?”

Tiêu Thế Ôn ngồi xuống một bên, yên lặng uống nước.

Nếu Tiểu Tiểu Tô không tiếp xúc với Vu Lê, có lẽ cũng sẽ không lên làm gia chủ Vu tộc. Nhưng Tiêu Thế Ôn tới chậm một bước, Tiểu Tiểu Tô bị Vu Lê đưa đi, vận mệnh đã hoàn toàn thay đổi.

Tiểu Tiểu Tô buồn bực, hồi lâu không nói lời nào.

Diệp Nhiên Tiêu suy đoán: “Bởi vì nhân ngư kia?”

Quả nhiên, biểu cảm của Tiểu Tiểu Tô bỗng có thay đổi, bé chọt chọt hai ngón tay, nhỏ nhẹ nói vâng.

Lâm Tử Mặc tức giận đến muốn phun máu, thật đúng là hồng nhan họa thủy!

Diệp Nhiên Tiêu nhớ tới, lúc mình không lớn hơn Tiểu Tiểu Tô là bao, cũng vì Tiêu Thế Ôn nói rằng hắn sẽ gặp được Lâm Tử Mặc, cho nên hắn mới cố trở nên kiên cường.

Tiểu Tiểu Tô cũng là tiểu nam tử hán rồi, Diệp Nhiên Tiêu tôn trọng quyết định của con.

Nhưng Lâm Tử Mặc vẫn không yên lòng, sợ Tiểu Tiểu Tô bị Vu Lê lừa, hù dọa bé: “Con có biết lên làm gia chủ Vu tộc, không thể chạm vào người ngoại tộc không? Chờ lần sau nếu Cơ Cố ôm con, hắn sẽ biến thành một con cá chết, cháy khét cả ruột non luôn đấy.”

Tiểu Tiểu Tô vừa nghe đến chuyện đó, lập tức quay đầu nhìn Vu Lê, hiển nhiên đã hiểu Vu Lê không nói hết toàn bộ.

Vu Lê không hề chột dạ, ngược lại nhìn Tiêu Thế Ôn: “Lão già, ông cố ý có phải không?”

Tiêu Thế Ôn bật cười: “Tăng chút kịch tính, ngay từ đầu đã biết kết cục cũng không thú vị.”

Vu Lê không để ý tới hứng thú buồn nôn của ông, thẳng thắn: “Tộc Nhân Ngư có một viên châu trấn tộc, chỉ cần bỏ lên thân thể thì ma chú này sẽ được phá giải.”

“Trăm ngàn năm qua Vu tộc giết chóc vô số, nghiệp chướng nặng nề, vì thế gia chủ Vu tộc mới có báo ứng này, không trách được ai.” Tiêu Thế Ôn xem náo nhiệt không chê chuyện lớn, nói phong long.

Tiêu Thế Ôn nói tiếp: “Trái lại, tộc Nhân Ngư bản tính thiện lương, sạch sẽ như mặt nước, viên châu trấn tộc này là do tổ tiên bọn họ truyền xuống, có được năng lực tinh lọc, có thể tẩy rửa tội ác trên người gia chủ Vu tộc.”

“Vậy sao hắn ta không tự đi lấy này hạt châu đó đi?” Lâm Tử Mặc hoài nghi.

Vu Lê hừ lạnh, bất đắc dĩ nói: “Ngươi nghĩ rằng ta không đến tộc Nhân Ngư đàm luận sao? Chỉ có điều trong lòng tộc Nhân Ngư luôn đối địch với Vu tộc, đương nhiên không thương lượng được.”

“Ngươi không biết đi cướp à?” Diệp Nhiên Tiêu không khách khí trách. Vu tộc nam tính mạnh mẽ thế này, tộc Nhân Ngư u mê thì sẽ có thể giao thứ đó ra thôi.

Vu Lê hơi không được tự nhiên, chỉ nói: “Không thể thực hiện được.”

Xem ra Vu Lê sớm đã áp dụng biện pháp này, nhưng thất bại.

Diệp Nhiên Tiêu nheo mắt nhìn hắn, Vu Lê buông tay: “Cho nên, Mộ Hàn tuyệt đối là người thừa kế tốt nhất. Hắn và Cơ Cố có cảm tình sâu, tộc trưởng tộc Nhân Ngư sủng ái con ông ta nhất, chắc chắn sẽ nguyện ý giao châu


/47

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status