Lê Mạn trở lại ngồi ở bàn làm việc. Vài phút sau, Triệu Tố đẩy cửa ló đầu vào. Lê Mạn liếc nhìn cô ta: “Vào đi, tiện thể mang cả bản thiết kế vào."
"Vâng." Triệu Tố rời đi một lát, một phút sau quay lại, mang theo các bản thiết kế đặt lên bàn của Lê Mạn. Lê Mạn lật xem những thiết kế, hầu hết là các món nhỏ như trâm cài, khuyên tai, chỉ có một trong số đó là thiết kế nguyên bộ. Triệu Tố ngập ngừng một chút rồi nói: "Dạo gần đây nhu cầu của khách hàng giảm thấp, họ không còn đặt nhiều như trước."
Thực tế là số khách hàng có khả năng mua trọn bộ thiết kế cao cấp đã giảm đi. Trong ngành này, xu hướng luôn thay đổi. Trước đây, khách hàng sẵn sàng bỏ tiền để vừa có thể xây dựng mối quan hệ, vừa sở hữu những món trang sức đẹp. Nhưng giờ đây, những khách hàng ấy đã trở thành những đối tượng khó chiều, thời gian của họ trở nên quý giá hơn bao giờ hết. Hẹn gặp để bàn về nhu cầu thì lề mà lề mề, không bận cái này thì cũng bận cái khác, có người còn phàn nàn rằng chuyện ở studio ảnh hưởng đến việc chăm sóc da mặt của họ.
Triệu Tố không dám nói thẳng, chỉ bày tỏ một cách nhẹ nhàng.
Lê Mạn không nói gì nhiều, lật qua lật lại các thiết kế rồi nói: "Nhớ phải tôn trọng yêu cầu của khách hàng."
Triệu Tố gật đầu.
Lê Mạn đặt bản thiết kế xuống, đưa lại cho Triệu Tố, rồi nói: "Bảo quản lý nhân sự vào gặp tôi."
Triệu Tố không hiểu ý lắm, nhưng vẫn đáp "Vâng" rồi quay người đi ra ngoài. Một lát sau, quản lý nhân sự ló đầu vào: “Giám đốc Lê, chị tìm tôi?"
Lê Mạn ừ một tiếng, uống một ngụm cà phê, nói: "Vào đi."
Quản lý nhân sự bước tới, vẻ mặt hơi bối rối. Lê Mạn nhìn vào màn hình máy tính, nói: "Bộ phận kinh doanh cần thay máu, tôi thấy họ không còn tập trung làm việc, chỉ lo buôn chuyện, sa thải đi."
Quản lý nhân sự hơi sững sờ, hỏi: "Toàn bộ sao ạ?"
Lê Mạn nhìn thẳng vào người quản lý, hỏi lại: "Cô cảm thấy thế nào? Cô nghĩ nên sa thải mấy người?"
Câu hỏi ấy khiến quản lý nhân sự lập tức hiểu ra, có hai người cần phải rời đi. Cô ta gật đầu: "Tôi sẽ xử lý ngay."
Khi quản lý nhân sự kéo cửa ra đi ra ngoài, Lê Mạn ngồi trở lại ghế, bưng cà phê lên uống một ngụm. Chỉ chốc lát sau, bên ngoài vang lên những âm thanh không thể tin nổi.
"Còn không cho người ta nói thật à? Nếu có thực lực mà không thẹn với lương tâm thì việc gì phải sa thải chúng tôi chứ!"
Tiếng cãi vã vang lên một lúc rồi cũng lắng xuống, cuối cùng hai người bị yêu cầu rời đi.
Trong phòng làm việc kín đáo như chiếc hộp, không khí yên tĩnh đến lạ. Những người còn lại bên ngoài đều ngậm miệng tập trung vào công việc.
Tại Hoa Phủ, căn bếp đã được sửa lại theo ý tưởng của Ôn Dạng. Một đảo bếp kiểu Tây được thêm vào, tủ lạnh lắp âm tường, tủ rượu được chuyển ra sát ban công. Không gian giữa khu vực ăn uống và nấu nướng trở nên rộng rãi hơn. Phòng khách vẫn giữ nguyên với sofa dài, phối với thảm trải sàn và màn hình chiếu. Khi cửa sổ mở ra, ánh sáng tràn ngập, khi đóng lại thì trở thành không gian riêng tư.
Bản thiết kế hoàn thiện thay thế cho bản cũ, quá trình thi công tại Hoa Phủ bắt được tiếp tục.
Trần Xương cầm bản vẽ, nói: "Thiết kế này trông có hơi thở cuộc sống hơn, cái bếp trước kia nhìn chỉ như món đồ trang trí."
Ôn Dạng mỉm cười phát nước uống cho mọi người, nói: "Cảm ơn các anh đã vất vả."
"Ôn Dạng, cô khách sáo quá."
"Cảm ơn nhé, lúc nào cũng có đồ uống." Mấy anh công nhân nhận nước uống, cười trêu đùa với Ôn Dạng.
Cô nhẹ nhàng mỉm cười.
Ôn Dạng tiếp tục thảo luận với Trần Xương, dặn dò thêm vài điểm cần chú ý. Nghe xong, Trần Xương hỏi: "Cô sắp bận rộn à? Không có thời gian tới đây hay sao?"
Ôn Dạng cười đáp: "Tôi sắp đi Hồng Kông một chuyến, có khách hàng ở đó."
"À, hiểu rồi, vậy việc này cứ để tôi lo."
"Cảm ơn anh nhé."
"Đừng khách sáo như vậy."
Ôn Dạng ở lại Hoa Phủ thêm một lúc, đến khi mặt trời lặn mới trở về căn hộ của mình, tiện thể mua thêm chút nguyên liệu để nấu ăn. Khi Dư Tình mang theo laptop về nhà đã ngửi thấy mùi thơm, thốt lên: "Thơm quá."
Ôn Dạng đang dọn đũa và nói: "Rửa tay đi."
"Được thôi."
Sau bữa ăn, hai người dọn dẹp xong rồi ngồi trên sofa. Dư Tình cầm máy tính gõ gõ, hỏi: “Cậu đã mua vé chưa?”
Ôn Dạng vừa thanh toán xong, cô trả lời: “Mới mua nè.”
“Mấy giờ thì đến?”
“Ba giờ chiều.”
Dư Tình ngước nhìn cô: “Thật sự không cần tớ với Đào Lật đi chung à?”
Ôn Dạng liếc nhìn màn hình máy tính của Dư Tình, nói: “Cậu bận đến thế rồi, đi với tớ làm gì, bây giờ ở studio chỉ có mình tớ là rảnh rỗi.”
“Cậu rảnh cái gì, cậu là báu vật trấn giữ của studio chúng ta đấy. Hai hợp đồng của cậu còn giá trị hơn năm cái hợp đồng của tớ.” Dư Tình đá đá chân Ôn Dạng.
Ôn Dạng bất đắc dĩ, cười cười đá lại: “Đừng trêu tớ nữa.”
“Ai trêu cậu, tớ nói toàn là sự thật thôi. Hai hợp đồng của cậu cực kỳ thuận lợi, còn mấy ông trời của tớ thì phải lo hết chuyện này chuyện nọ.” Ôn Dạng biết Dư Tình gần đây bị khách hàng làm khó, cô nhẹ nhàng xoa xoa vai Dư Tình.
Nhà của Lục Trạm sắp đến giai đoạn đo đạc, Ôn Dạng phải đến Hồng Kông một chuyến. Lẽ ra nên đưa Dư Tình hoặc Đào Lật cùng đi, nhưng Dư Tình không thể rời khỏi vì vị khách hàng yêu cầu thiết kế theo phong cách Trung Hoa mới đã vào giai đoạn đặt cọc, Dư Tình còn phải theo dõi hai khách hàng khác nữa, bao gồm cả bộ của Từ Nhứ.
Đào Lật thì ngày nào cũng phải đi thực tế đến công trình, Ôn Dạng cũng không tiện kéo Đào Lật cùng đi, nên chỉ đành tự đi. Hơn nữa, cô đã quen thuộc công việc, một mình vẫn có thể hoàn thành.
Sau khi mua vé xong, Ôn Dạng xuống khỏi sofa, vào phòng ngủ thu dọn một ít hành lý đơn giản.
Dư Tình thò đầu vào, nói: “Đừng vội vàng quá, có thể ở lại đó thêm một ngày.”
“Biết rồi, cậu cần mua gì không?”
“Không cần đâu, lần trước mua nhiều lắm rồi.”
Ôn Dạng gật đầu.
Sáng hôm sau, Ôn Dạng kéo theo hành lý đi đến studio, giải quyết một số công việc, sau đó đến ga tàu cao tốc. Đúng lúc là giờ ăn trưa, Ôn Dạng ăn một phần cơm trên tàu rồi mở máy tính ra làm việc.
Điện thoại bên cạnh vang lên tiếng thông báo. Cô cầm lên xem.
Phó Hành Chu: [Mấy giờ đến Hồng Kông?]
Ôn Dạng hơi ngạc nhiên, sao anh biết?
Cô trả lời: [Ba giờ hơn.]
Phó Hành Chu: [Khi nào đến tôi ra đón rồi đi chung.]
Quả nhiên là do Lục Trạm nói.
Ôn Dạng trả lời: [Vậy được, làm phiền tổng giám đốc Phó.]
Phó Hành Chu: [Em ăn chưa?]
Ôn Dạng: [Ăn trên tàu rồi.]
Phó Hành Chu: [Ừm.]
Đến Hồng Kông vừa đúng ba giờ mười phút chiều, Ôn Dạng kéo hành lý đi ra ngoài. Giữa dòng xe cộ đông đúc, cô nhìn thấy Phó Hành Chu đứng bên cạnh xe, mặc áo sơ mi trắng và quần dài, anh cất điện thoại và đi về phía cô.
Đã qua mấy ngày kể từ lần triển lãm ảnh, hôm đó anh đã trở về Hồng Kông. Phó Hành Chu xách hành lý cho cô, đồng thời đưa cho cô một cốc trà sữa.
Ôn Dạng hơi ngạc nhiên, cô đang khát nước, nhận lấy và nói nhỏ: “Cảm ơn tổng giám đốc Phó.”
Phó Hành Chu liếc nhìn cô, giọng nói trong lành vang lên: “Tới Hồng Kông sao không nói?”
Ôn Dạng hơi ngừng lại, ngậm trà sữa mà nhìn anh, khẽ đáp: “Đến vì công việc, không muốn làm phiền anh.”
“Không phiền, em không cần phải cân nhắc những thứ này.”
Ôn Dạng hút một ngụm trà sữa, gật đầu.
Phó Hành Chu thấy vậy, khóe miệng khẽ nhếch lên, dẫn cô đến bên xe. Chỗ này không thể dừng xe nên không tiện trò chuyện quá lâu. Anh mở cửa xe cho cô, Ôn Dạng cúi người vào trong, Phó Hành Chu đặt hành lý của cô vào trong cốp rồi trở về ghế lái.
Thực ra, anh không cần phải hỏi liệu cô có đồng ý hay không. Bắt đầu từ nơi triển lãm, Phó Hành Chu đã đoán rằng Ôn Dạng đã sẵn lòng cho anh một cơ hội. Mặc dù không biết bước ngoặc là gì, nhưng cô đã cho phép, tóm lại là chuyện tốt.
Ở Hồng Kông, tay lái nằm bên phải. Ôn Dạng lần trước ngồi ở ghế sau không có cảm giác gì, nhưng lần này ngồi ở ghế phụ lái mới thấy được chút khác biệt. Phó Hành Chu mua trà sữa không đường cho cô, mặc dù là trà sữa điển hình của Hồng Kông, khá đậm đà, nhưng Ôn Dạng đang khát, uống một hơi khá nhiều.
Cô hỏi: “Nhà của Lục Trạm ở đâu?”
“Gần cảng Victoria.”
Ôn Dạng nghe vậy, nói: “Vậy ánh sáng và các thứ ở đấy chắc là rất tốt.”
Phó Hành Chu gật đầu: “Cũng ổn.”
Xe ô tô màu trắng tiến vào một khu dân cư và dừng lại dưới tầng hầm. Ôn Dạng vừa uống xong trà sữa, cô đeo túi xách và theo Phó Hành Chu xuống xe, anh dẫn cô vào thang máy.
Họ đến tầng 28.
Khi thang máy mở cửa, Ôn Dạng liền thấy Lục Trạm đứng dựa vào cửa, đeo kính râm, chớp mắt: “Ôn Dạng, lại gặp nhau nhé.”
Ôn Dạng mỉm cười: “Chào ngài Lục.”
Lục Trạm nhìn cô: “Khi nào cô mới chịu đổi cách gọi? Gọi tôi là A Trạm cũng được, nếu không thì gọi tôi là anh ba, tôi đứng thứ ba trong nhà.”
Ôn Dạng chớp mắt, bước vào trong. Căn hộ này ở Hồng Kông được coi là lớn, hơn 200 mét vuông, tường gạch đã bị phá bỏ, chừa lại phần thô bên trong, tầm nhìn rất tốt hướng ra cảng Victoria, đón gió biển thổi.
Ôn Dạng đặt túi xuống, nói với Lục Trạm: “Tôi bắt đầu đo nhé.”
Lục Trạm để lại một khu vực đảo bếp chưa tháo dỡ, anh ta đứng ở đó, gật đầu, ra hiệu mời cô làm việc. Ôn Dạng mỉm cười, bắt đầu công việc. Một mình cô vừa đo vừa ghi chép, may mắn là công cụ đầy đủ.
Cô tập trung ghi chép, tóc dài được buộc thành kiểu búi, mặc đồ thoải mái. Áo trên người cô là kiểu công chúa màu trắng, trông có vẻ gọn gàng nhưng vẫn không mất đi vẻ nữ tính.
Phó Hành Chu nói chuyện điện thoại xong thì trở lại, vào trong nhà. Lục Trạm dựa vào đảo bếp nhìn Ôn Dạng, rồi quay lại nhìn anh, nheo mắt nói: “Thảo nào dạo gần đây cậu thường xuyên về Nam Thành.”
“Sự việc từ khi nào?”
Phó Hành Chu đứng cạnh đảo bếp, cũng nhìn về phía Ôn Dạng: “Đại khái là lần gặp mặt thứ hai kể từ sau đợt đó.”
“Cậu gặp cô ấy lần thứ hai khi nào?”
Phó Hành Chu không trả lời.
Lục Trạm nheo mắt lại.
Nhưng đúng là có chút mới lạ, anh ta còn nghĩ Phó Hành Chu sẽ không có người yêu.
Là anh em tốt, Lục Trạm cũng không cảm thấy ghen tị. Anh ta hiểu rõ một người như Ôn Dạng không thể tùy tiện, tương tự, Phó Hành Chu cũng không phải người tùy tiện, thế thì cũng tốt.
Lần trước khi đo đạc có Dư Tình hướng dẫn, lần này Ôn Dạng tự mình hoàn thành. Khi xong việc, Lục Trạm và Phó Hành Chu giúp cô một tay. Cô thu dọn đồ đạc vào túi, chuẩn bị đứng dậy, Phó Hành Chu đứng bên cạnh giúp cô, Ôn Dạng khẽ nói cảm ơn anh.
Lục Trạm đứng từ bên đảo bếp nhìn qua, trong lòng không khỏi tấm tắc.
Phó Hành Chu hỏi Ôn Dạng: “Bữa tối em muốn ăn gì?"
Ôn Dạng uống nước khoáng, suy nghĩ một chút: “Tổng giám đốc Phó cứ quyết định đi.”
Phó Hành Chu gật đầu.
Lúc này là lúc mặt trời lặn, cảnh sắc ngoài cửa sổ rất đẹp, Ôn Dạng đeo túi và theo họ ra khỏi căn hộ, Lục Trạm quay lại khóa cửa, nhìn điện thoại và nói: “Chúng ta đi ăn món Tây nhé? Gần đây có một nhà hàng khá tốt.”
Ôn Dạng mỉm cười: “Sao cũng được.”
Lục Trạm nhìn sang Phó Hành Chu, đứng trong thang máy, mở tin nhắn và soạn.
Lục Trạm: [Tôi không có làm bóng đèn chứ?]
Phó Hành Chu nhìn qua, liếc anh ta một cái, rồi cất điện thoại đi, không trả lời.
Lục Trạm:...
"Vâng." Triệu Tố rời đi một lát, một phút sau quay lại, mang theo các bản thiết kế đặt lên bàn của Lê Mạn. Lê Mạn lật xem những thiết kế, hầu hết là các món nhỏ như trâm cài, khuyên tai, chỉ có một trong số đó là thiết kế nguyên bộ. Triệu Tố ngập ngừng một chút rồi nói: "Dạo gần đây nhu cầu của khách hàng giảm thấp, họ không còn đặt nhiều như trước."
Thực tế là số khách hàng có khả năng mua trọn bộ thiết kế cao cấp đã giảm đi. Trong ngành này, xu hướng luôn thay đổi. Trước đây, khách hàng sẵn sàng bỏ tiền để vừa có thể xây dựng mối quan hệ, vừa sở hữu những món trang sức đẹp. Nhưng giờ đây, những khách hàng ấy đã trở thành những đối tượng khó chiều, thời gian của họ trở nên quý giá hơn bao giờ hết. Hẹn gặp để bàn về nhu cầu thì lề mà lề mề, không bận cái này thì cũng bận cái khác, có người còn phàn nàn rằng chuyện ở studio ảnh hưởng đến việc chăm sóc da mặt của họ.
Triệu Tố không dám nói thẳng, chỉ bày tỏ một cách nhẹ nhàng.
Lê Mạn không nói gì nhiều, lật qua lật lại các thiết kế rồi nói: "Nhớ phải tôn trọng yêu cầu của khách hàng."
Triệu Tố gật đầu.
Lê Mạn đặt bản thiết kế xuống, đưa lại cho Triệu Tố, rồi nói: "Bảo quản lý nhân sự vào gặp tôi."
Triệu Tố không hiểu ý lắm, nhưng vẫn đáp "Vâng" rồi quay người đi ra ngoài. Một lát sau, quản lý nhân sự ló đầu vào: “Giám đốc Lê, chị tìm tôi?"
Lê Mạn ừ một tiếng, uống một ngụm cà phê, nói: "Vào đi."
Quản lý nhân sự bước tới, vẻ mặt hơi bối rối. Lê Mạn nhìn vào màn hình máy tính, nói: "Bộ phận kinh doanh cần thay máu, tôi thấy họ không còn tập trung làm việc, chỉ lo buôn chuyện, sa thải đi."
Quản lý nhân sự hơi sững sờ, hỏi: "Toàn bộ sao ạ?"
Lê Mạn nhìn thẳng vào người quản lý, hỏi lại: "Cô cảm thấy thế nào? Cô nghĩ nên sa thải mấy người?"
Câu hỏi ấy khiến quản lý nhân sự lập tức hiểu ra, có hai người cần phải rời đi. Cô ta gật đầu: "Tôi sẽ xử lý ngay."
Khi quản lý nhân sự kéo cửa ra đi ra ngoài, Lê Mạn ngồi trở lại ghế, bưng cà phê lên uống một ngụm. Chỉ chốc lát sau, bên ngoài vang lên những âm thanh không thể tin nổi.
"Còn không cho người ta nói thật à? Nếu có thực lực mà không thẹn với lương tâm thì việc gì phải sa thải chúng tôi chứ!"
Tiếng cãi vã vang lên một lúc rồi cũng lắng xuống, cuối cùng hai người bị yêu cầu rời đi.
Trong phòng làm việc kín đáo như chiếc hộp, không khí yên tĩnh đến lạ. Những người còn lại bên ngoài đều ngậm miệng tập trung vào công việc.
Tại Hoa Phủ, căn bếp đã được sửa lại theo ý tưởng của Ôn Dạng. Một đảo bếp kiểu Tây được thêm vào, tủ lạnh lắp âm tường, tủ rượu được chuyển ra sát ban công. Không gian giữa khu vực ăn uống và nấu nướng trở nên rộng rãi hơn. Phòng khách vẫn giữ nguyên với sofa dài, phối với thảm trải sàn và màn hình chiếu. Khi cửa sổ mở ra, ánh sáng tràn ngập, khi đóng lại thì trở thành không gian riêng tư.
Bản thiết kế hoàn thiện thay thế cho bản cũ, quá trình thi công tại Hoa Phủ bắt được tiếp tục.
Trần Xương cầm bản vẽ, nói: "Thiết kế này trông có hơi thở cuộc sống hơn, cái bếp trước kia nhìn chỉ như món đồ trang trí."
Ôn Dạng mỉm cười phát nước uống cho mọi người, nói: "Cảm ơn các anh đã vất vả."
"Ôn Dạng, cô khách sáo quá."
"Cảm ơn nhé, lúc nào cũng có đồ uống." Mấy anh công nhân nhận nước uống, cười trêu đùa với Ôn Dạng.
Cô nhẹ nhàng mỉm cười.
Ôn Dạng tiếp tục thảo luận với Trần Xương, dặn dò thêm vài điểm cần chú ý. Nghe xong, Trần Xương hỏi: "Cô sắp bận rộn à? Không có thời gian tới đây hay sao?"
Ôn Dạng cười đáp: "Tôi sắp đi Hồng Kông một chuyến, có khách hàng ở đó."
"À, hiểu rồi, vậy việc này cứ để tôi lo."
"Cảm ơn anh nhé."
"Đừng khách sáo như vậy."
Ôn Dạng ở lại Hoa Phủ thêm một lúc, đến khi mặt trời lặn mới trở về căn hộ của mình, tiện thể mua thêm chút nguyên liệu để nấu ăn. Khi Dư Tình mang theo laptop về nhà đã ngửi thấy mùi thơm, thốt lên: "Thơm quá."
Ôn Dạng đang dọn đũa và nói: "Rửa tay đi."
"Được thôi."
Sau bữa ăn, hai người dọn dẹp xong rồi ngồi trên sofa. Dư Tình cầm máy tính gõ gõ, hỏi: “Cậu đã mua vé chưa?”
Ôn Dạng vừa thanh toán xong, cô trả lời: “Mới mua nè.”
“Mấy giờ thì đến?”
“Ba giờ chiều.”
Dư Tình ngước nhìn cô: “Thật sự không cần tớ với Đào Lật đi chung à?”
Ôn Dạng liếc nhìn màn hình máy tính của Dư Tình, nói: “Cậu bận đến thế rồi, đi với tớ làm gì, bây giờ ở studio chỉ có mình tớ là rảnh rỗi.”
“Cậu rảnh cái gì, cậu là báu vật trấn giữ của studio chúng ta đấy. Hai hợp đồng của cậu còn giá trị hơn năm cái hợp đồng của tớ.” Dư Tình đá đá chân Ôn Dạng.
Ôn Dạng bất đắc dĩ, cười cười đá lại: “Đừng trêu tớ nữa.”
“Ai trêu cậu, tớ nói toàn là sự thật thôi. Hai hợp đồng của cậu cực kỳ thuận lợi, còn mấy ông trời của tớ thì phải lo hết chuyện này chuyện nọ.” Ôn Dạng biết Dư Tình gần đây bị khách hàng làm khó, cô nhẹ nhàng xoa xoa vai Dư Tình.
Nhà của Lục Trạm sắp đến giai đoạn đo đạc, Ôn Dạng phải đến Hồng Kông một chuyến. Lẽ ra nên đưa Dư Tình hoặc Đào Lật cùng đi, nhưng Dư Tình không thể rời khỏi vì vị khách hàng yêu cầu thiết kế theo phong cách Trung Hoa mới đã vào giai đoạn đặt cọc, Dư Tình còn phải theo dõi hai khách hàng khác nữa, bao gồm cả bộ của Từ Nhứ.
Đào Lật thì ngày nào cũng phải đi thực tế đến công trình, Ôn Dạng cũng không tiện kéo Đào Lật cùng đi, nên chỉ đành tự đi. Hơn nữa, cô đã quen thuộc công việc, một mình vẫn có thể hoàn thành.
Sau khi mua vé xong, Ôn Dạng xuống khỏi sofa, vào phòng ngủ thu dọn một ít hành lý đơn giản.
Dư Tình thò đầu vào, nói: “Đừng vội vàng quá, có thể ở lại đó thêm một ngày.”
“Biết rồi, cậu cần mua gì không?”
“Không cần đâu, lần trước mua nhiều lắm rồi.”
Ôn Dạng gật đầu.
Sáng hôm sau, Ôn Dạng kéo theo hành lý đi đến studio, giải quyết một số công việc, sau đó đến ga tàu cao tốc. Đúng lúc là giờ ăn trưa, Ôn Dạng ăn một phần cơm trên tàu rồi mở máy tính ra làm việc.
Điện thoại bên cạnh vang lên tiếng thông báo. Cô cầm lên xem.
Phó Hành Chu: [Mấy giờ đến Hồng Kông?]
Ôn Dạng hơi ngạc nhiên, sao anh biết?
Cô trả lời: [Ba giờ hơn.]
Phó Hành Chu: [Khi nào đến tôi ra đón rồi đi chung.]
Quả nhiên là do Lục Trạm nói.
Ôn Dạng trả lời: [Vậy được, làm phiền tổng giám đốc Phó.]
Phó Hành Chu: [Em ăn chưa?]
Ôn Dạng: [Ăn trên tàu rồi.]
Phó Hành Chu: [Ừm.]
Đến Hồng Kông vừa đúng ba giờ mười phút chiều, Ôn Dạng kéo hành lý đi ra ngoài. Giữa dòng xe cộ đông đúc, cô nhìn thấy Phó Hành Chu đứng bên cạnh xe, mặc áo sơ mi trắng và quần dài, anh cất điện thoại và đi về phía cô.
Đã qua mấy ngày kể từ lần triển lãm ảnh, hôm đó anh đã trở về Hồng Kông. Phó Hành Chu xách hành lý cho cô, đồng thời đưa cho cô một cốc trà sữa.
Ôn Dạng hơi ngạc nhiên, cô đang khát nước, nhận lấy và nói nhỏ: “Cảm ơn tổng giám đốc Phó.”
Phó Hành Chu liếc nhìn cô, giọng nói trong lành vang lên: “Tới Hồng Kông sao không nói?”
Ôn Dạng hơi ngừng lại, ngậm trà sữa mà nhìn anh, khẽ đáp: “Đến vì công việc, không muốn làm phiền anh.”
“Không phiền, em không cần phải cân nhắc những thứ này.”
Ôn Dạng hút một ngụm trà sữa, gật đầu.
Phó Hành Chu thấy vậy, khóe miệng khẽ nhếch lên, dẫn cô đến bên xe. Chỗ này không thể dừng xe nên không tiện trò chuyện quá lâu. Anh mở cửa xe cho cô, Ôn Dạng cúi người vào trong, Phó Hành Chu đặt hành lý của cô vào trong cốp rồi trở về ghế lái.
Thực ra, anh không cần phải hỏi liệu cô có đồng ý hay không. Bắt đầu từ nơi triển lãm, Phó Hành Chu đã đoán rằng Ôn Dạng đã sẵn lòng cho anh một cơ hội. Mặc dù không biết bước ngoặc là gì, nhưng cô đã cho phép, tóm lại là chuyện tốt.
Ở Hồng Kông, tay lái nằm bên phải. Ôn Dạng lần trước ngồi ở ghế sau không có cảm giác gì, nhưng lần này ngồi ở ghế phụ lái mới thấy được chút khác biệt. Phó Hành Chu mua trà sữa không đường cho cô, mặc dù là trà sữa điển hình của Hồng Kông, khá đậm đà, nhưng Ôn Dạng đang khát, uống một hơi khá nhiều.
Cô hỏi: “Nhà của Lục Trạm ở đâu?”
“Gần cảng Victoria.”
Ôn Dạng nghe vậy, nói: “Vậy ánh sáng và các thứ ở đấy chắc là rất tốt.”
Phó Hành Chu gật đầu: “Cũng ổn.”
Xe ô tô màu trắng tiến vào một khu dân cư và dừng lại dưới tầng hầm. Ôn Dạng vừa uống xong trà sữa, cô đeo túi xách và theo Phó Hành Chu xuống xe, anh dẫn cô vào thang máy.
Họ đến tầng 28.
Khi thang máy mở cửa, Ôn Dạng liền thấy Lục Trạm đứng dựa vào cửa, đeo kính râm, chớp mắt: “Ôn Dạng, lại gặp nhau nhé.”
Ôn Dạng mỉm cười: “Chào ngài Lục.”
Lục Trạm nhìn cô: “Khi nào cô mới chịu đổi cách gọi? Gọi tôi là A Trạm cũng được, nếu không thì gọi tôi là anh ba, tôi đứng thứ ba trong nhà.”
Ôn Dạng chớp mắt, bước vào trong. Căn hộ này ở Hồng Kông được coi là lớn, hơn 200 mét vuông, tường gạch đã bị phá bỏ, chừa lại phần thô bên trong, tầm nhìn rất tốt hướng ra cảng Victoria, đón gió biển thổi.
Ôn Dạng đặt túi xuống, nói với Lục Trạm: “Tôi bắt đầu đo nhé.”
Lục Trạm để lại một khu vực đảo bếp chưa tháo dỡ, anh ta đứng ở đó, gật đầu, ra hiệu mời cô làm việc. Ôn Dạng mỉm cười, bắt đầu công việc. Một mình cô vừa đo vừa ghi chép, may mắn là công cụ đầy đủ.
Cô tập trung ghi chép, tóc dài được buộc thành kiểu búi, mặc đồ thoải mái. Áo trên người cô là kiểu công chúa màu trắng, trông có vẻ gọn gàng nhưng vẫn không mất đi vẻ nữ tính.
Phó Hành Chu nói chuyện điện thoại xong thì trở lại, vào trong nhà. Lục Trạm dựa vào đảo bếp nhìn Ôn Dạng, rồi quay lại nhìn anh, nheo mắt nói: “Thảo nào dạo gần đây cậu thường xuyên về Nam Thành.”
“Sự việc từ khi nào?”
Phó Hành Chu đứng cạnh đảo bếp, cũng nhìn về phía Ôn Dạng: “Đại khái là lần gặp mặt thứ hai kể từ sau đợt đó.”
“Cậu gặp cô ấy lần thứ hai khi nào?”
Phó Hành Chu không trả lời.
Lục Trạm nheo mắt lại.
Nhưng đúng là có chút mới lạ, anh ta còn nghĩ Phó Hành Chu sẽ không có người yêu.
Là anh em tốt, Lục Trạm cũng không cảm thấy ghen tị. Anh ta hiểu rõ một người như Ôn Dạng không thể tùy tiện, tương tự, Phó Hành Chu cũng không phải người tùy tiện, thế thì cũng tốt.
Lần trước khi đo đạc có Dư Tình hướng dẫn, lần này Ôn Dạng tự mình hoàn thành. Khi xong việc, Lục Trạm và Phó Hành Chu giúp cô một tay. Cô thu dọn đồ đạc vào túi, chuẩn bị đứng dậy, Phó Hành Chu đứng bên cạnh giúp cô, Ôn Dạng khẽ nói cảm ơn anh.
Lục Trạm đứng từ bên đảo bếp nhìn qua, trong lòng không khỏi tấm tắc.
Phó Hành Chu hỏi Ôn Dạng: “Bữa tối em muốn ăn gì?"
Ôn Dạng uống nước khoáng, suy nghĩ một chút: “Tổng giám đốc Phó cứ quyết định đi.”
Phó Hành Chu gật đầu.
Lúc này là lúc mặt trời lặn, cảnh sắc ngoài cửa sổ rất đẹp, Ôn Dạng đeo túi và theo họ ra khỏi căn hộ, Lục Trạm quay lại khóa cửa, nhìn điện thoại và nói: “Chúng ta đi ăn món Tây nhé? Gần đây có một nhà hàng khá tốt.”
Ôn Dạng mỉm cười: “Sao cũng được.”
Lục Trạm nhìn sang Phó Hành Chu, đứng trong thang máy, mở tin nhắn và soạn.
Lục Trạm: [Tôi không có làm bóng đèn chứ?]
Phó Hành Chu nhìn qua, liếc anh ta một cái, rồi cất điện thoại đi, không trả lời.
Lục Trạm:...
/86
|