Gần như trong khoảnh khắc ấy, Trình Ngôn Vũ đặt thực đơn xuống, đuổi theo ra ngoài.
Trên hành lang dài yên tĩnh, giày cao gót của Lê Mạn gõ lên mặt đất tạo ra những âm thanh lanh lảnh. Trình Ngôn Vũ đuổi kịp Lê Mạn, đến trước mặt cô ta, chặn đường cô ta lại.
Lê Mạn vừa mới đeo kính râm lên, thấy Trình Ngôn Vũ đuổi theo, cô ta chỉ chỉ vào điện thoại, hỏi: “Còn chuyện gì sao?”
Trình Ngôn Vũ nhìn cô ta một hồi lâu rồi nói: “Nếu em không muốn đến thì em nên nói sớm một tiếng chứ, sao bây giờ mới nói? Ban nãy ở trên xe tôi đã nói với em rồi còn gì, là để cho bọn họ yên tâm thôi, không phải em cũng đồng ý rồi sao?”
Lê Mạn nhìn anh, mấy giây sau cô ta mỉm cười nói: “Bây giờ tôi hối hận rồi, được không? Từ giây phút tôi đồng ý với cậu là tôi đã hối hận rồi, tại sao cậu cứ nhất định bắt tôi gặp bố mẹ cậu thế?”
Lần đầu tiên Trình Ngôn Vũ nghiến răng nghiến lợi: “Cô hối hận? Cô hối hận thì phải nói sớm chứ!”
Lê Mạn nhoẻn miệng cười: “Giờ tôi nói rồi đây thôi, cậu chưa nghe rõ sao?”
“Nếu kết hôn với cậu, cả cuộc đời này tôi sẽ chỉ giậm chân tại chỗ, tẻ nhạt vô cùng, vậy thì tại sao tôi lại phải đưa ra quyết định như vậy?” Lê Mạn khoanh tay, ánh mắt sau cặp kính râm vừa sắc bén lại lạnh lùng.
Trình Ngôn Vũ không thể tin nổi nhìn cô ta.
Hoặc có lẽ là không phải không thể tin nổi, bởi vì anh đã sớm nhận ra điều gì đó rồi.
Mà Trịnh Khôi Lệ và Trình Sơn đang đứng phía sau bọn họ cũng đã nghe thấy những lời này. Trịnh Khôi Lệ vừa mới dựng lên bức tường trong lòng, vừa cố gắng tự thuyết phục mình chấp nhận Lê Mạn, nào ngờ ý định sẽ tôn trọng sự lựa chọn của con trai trong nháy mắt lại sụp đổ. Bà lao lên phía trước, chộp lấy cánh tay của Lê Mạn: “Nếu cô đã không muốn kết hôn, vậy thì tại sao còn đến chọc ghẹo con trai tôi? Tại sao lại muốn phá hoại gia đình vốn đang hạnh phúc của nó?”
“Cô nói đi, cô nói đi!”
Lê Mạn bất ngờ bị Trịnh Khôi Lệ túm chặt cổ tay, cô ta không có cách nào động đậy được, bèn ngoảnh mặt lại cười khẩy nói: “Con trai bà ngoại tình sao bà không về dạy lại cậu ta? Là cậu ta không kiểm soát được bản thân chứ liên quan gì đến tôi?”
“Tôi bảo cậu ta ly hôn à? Tôi có bảo cậu ta ly hôn đâu?”
Cảm xúc yếu đuối của Trịnh Khôi Lệ càng sụp đổ nghiêm trọng, bà tức tối quay người về phía Trình Ngôn Vũ, hung hăng tóm lấy anh, nỗi đau khổ dồn nén bấy lâu nay cùng với sự tuyệt vọng khi bị ‘tiền trảm hậu tấu’ đồng thời ập đến, bà nhìn chằm chằm Trình Ngôn Vũ, nói: “Con tự nhìn đi, người con thích đấy! Con có lỗi với Ôn Dạng, con ngoại tình rồi đi đến bước đường ngày hôm nay, rốt cuộc là con đã tìm được một người phụ nữ như thế nào vậy?”
“Sao con có thể phản bội gia đình, sao con có thể phản bội Ôn Dạng, tại sao vậy!!”
Cánh tay Trình Ngôn Vũ bị mẹ túm chặt, toàn bộ cảm xúc kiên cường cũng sụp đổ trong khoảnh khắc này. Anh không cách nào trả lời được Trịnh Khôi Lệ, chỉ có thể nắm chặt lấy tay bà mà nói: “Mẹ, con xin lỗi, con xin lỗi…”
Anh đã sớm không thể chống đỡ được nữa.
Anh không còn lựa chọn nào khác, anh muốn bước tiếp về phía trước. Trong muôn vàn ngôi nhà đèn đuốc sáng trưng ngoài kia chẳng có lấy ngôi nhà nào thuộc về anh, anh cũng chỉ có thể tiếp tục bước tiếp. Anh gắng gượng đi lại cho đúng đường, cố gắng nỗ lực để một lần nữa có được một mái ấm.
Nhưng sao khó quá.
Tiếng giày cao gót giẫm lên sàn nhà lướt qua bọn họ, bóng dáng Lê Mạn nhanh chóng rời khỏi nhà hàng.
Trịnh Khôi Lệ vừa khóc vừa kéo tay con trai.
Cảm xúc u uất lại một lần nữa dâng trào, nó không hề biến mất mà chỉ là đã bị cố gắng che giấu đi. Trình Sơn vội vàng đỡ lấy bà, trên hành lang yên ắng lúc này có vài người bước tới thò đầu nhìn.
Trình Ngôn Vũ cắn chặt răng cùng bố đưa Trịnh Khôi Lệ về khách sạn.
Đồ đạc trong nhà hàng và tiền phòng riêng thì để Vu Chiêm đến giải quyết.
–
Trở về khách sạn, Trịnh Khôi Lệ ngồi thẫn thờ trên sofa không ngừng rơi lệ, đó là biểu hiện điển hình mỗi khi bà trầm cảm. Trình Sơn cầm khăn giấy lau nước mắt cho bà, nửa năm nay bởi vì tình trạng của Trịnh Khôi Lệ nên Trình Sơn cũng chịu ảnh hưởng rất lớn, giờ phút này ông vô cùng hối hận, nhìn con trai bằng ánh mắt tức giận xen lẫn bất lực, lạnh lùng nói: “Một người như vậy mà con cũng dẫn đến cho bố mẹ gặp được sao? Con cũng đâu phải là thằng nhóc mới chân ướt chân ráo bước vào xã hội, chẳng lẽ vẫn chưa biết cách nhìn rõ được bản chất của một con người?”
“Từ cái dáng vẻ cao ngạo bước vào cửa kia là bố đã biết cô ta không cùng một kiểu người với nhà chúng ta rồi. Nghèo không đáng sợ, đáng sợ nhất là không có lòng tự trọng.”
Trình Ngôn Vũ cúi đầu.
Mấy giây sau anh ngẩng đầu lên nhìn mẹ, chuyển từ sofa bên kia sang bên này, nắm chặt tay Trịnh Khôi Lệ, nói: “Mẹ, con xin lỗi, vì con nóng lòng muốn cho mẹ yên tâm, để mẹ biết là con luôn nỗ lực. Con sẽ cố gắng sống tốt mỗi ngày, lựa chọn của con dù đúng dù sai thì con vẫn sẽ kiên trì đi tiếp. Thật ra trước đây cô ấy không phải vậy đâu, cô ấy cũng từng… dịu dàng điềm đạm.”
Nói đến đây.
Giống như ảo ảnh in dưới nước, dù hiện ra rõ ràng nhưng thực chất chẳng có mặt trăng nào cả, chỉ có một giếng nước trong veo mà thôi.
Trịnh Khôi Lệ rưng rưng nước mắt nhìn con trai: “Hai bó hoa hồng ngày đó, cô ta có thích thật không?”
Tuy đang rơi nước mắt nhưng cảm xúc trong mắt bà vô cùng rõ ràng. Vừa chạm phải ánh mắt của mẹ, Trình Ngôn Vũ chợt cứng họng. Trịnh Khôi Lệ cười khẩy nói: “Cô ta chưa từng thích hai bó hoa hồng ấy, đúng không? Cũng giống như… cô ta chưa từng thích con.”
“Trình Ngôn Vũ, mẹ hỏi con, con hối hận không?”
Trình Ngôn Vũ chẳng nói nên lời, chỉ im lặng nhìn gương mặt già nua của mẹ. Chung sống và thấu hiểu nhau là thứ đơn giản nhất mà cũng là thứ phức tạp nhất trên cõi đời này.
Từ lần gặp lại Lê Mạn ở quán bar, anh như bị ma xui quỷ khiến, muốn sưởi ấm cho nhau sau khi ly hôn, cứ nghĩ có thể từ từ bắt đầu một cuộc sống mới, đổi một cách thức khác. Nào biết được hóa ra cách sống của người với người lại khác biệt một trời một vực. Lê Mạn không có thói quen chăm lo gia đình, chú chó chăn cừu Đức là thứ duy nhất cô ta yêu thương, nhà cửa thì thuê người giúp việc theo giờ đến dọn dẹp định kỳ.
Bất kể khi nào về đến nhà, phần lớn thời gian cô ta đều không có ở đó, không phải ở studio thì là ra ngoài dạo phố mua sắm tán gẫu uống rượu cùng bạn bè. Thời gian cô ta ở nhà nhiều nhất là ở trong phòng.
Hai người gần như không có giao tiếp nhiều, về sau cô ta từ từ bắt đầu hỏi anh về công việc, lúc ra ngoài mua sắm anh cũng theo thói quen trả tiền, mà hiện tại anh vẫn có thể lo được chi tiêu của Lê Mạn.
Thế nhưng, sự quan tâm thầm lặng mà cô ta dành cho công việc của anh lại khiến anh có chút áp lực. Anh có thể xử lý công việc đâu ra đấy, nhưng anh lại không thể thẳng thắn đối diện với việc cô ta chỉ quan tâm đến công việc mà không hề quan tâm đến cuộc sống của anh.
Về phần hai bó hoa kia, căn bản không phải vì cô ta không có hứng thú, bởi vì cô ta cũng từng học cắm hoa cơ mà.
Cô ta chỉ là… không hề để tâm đến bố mẹ của anh thôi.
Trình Ngôn Vũ im lặng không nói gì.
Nước mắt Trịnh Khôi Lệ gần như đã cạn khô.
Bà nói: “Lấy vợ thì phải lấy người hiền đức, câu nói này đã được truyền từ nhiều đời rồi. Bây giờ cũng có kiểu gia đình nam lo việc nhà nữ lo việc ngoài xã hội. Con xem nhà chú Lưu hàng xóm chúng ta kìa, vợ chú ấy lo ra ngoài kiếm tiền, chú ấy ở nhà chuyên tâm chăm con, nhưng họ đều là vì gia đình mà cố gắng, chỉ cần gia đình trọn vẹn và hạnh phúc, nhường nhịn nhau một chút có là gì đâu.”
“Nhưng con nhìn lại Lê Mạn xem, có phải là người như vậy không?”
Trình Ngôn Vũ hiểu ý của mẹ, anh không nói gì.
Trịnh Khôi Lệ nhìn con trai: “Trình Ngôn Vũ, con có từng nghĩ đến Ôn Dạng không?”
Khoảnh khắc ấy, người đàn ông vẫn luôn im lặng cúi đầu bỗng đỏ hoe khoé mắt. Trình Ngôn Vũ né tránh ánh mắt của bà, nhưng Trịnh Khôi Lệ vẫn nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe của anh. Không phải anh chưa từng nghĩ đến, chỉ là có nghĩ cũng vô ích thôi. Cô gái ấy anh đã quen biết từ thời đại học, tốt nghiệp xong thì về chung một nhà, cùng nhau gầy dựng tổ ấm, nỗ lực phấn đấu đi qua hai năm.
Yêu nhau năm năm, cả hai đều là mối tình đầu của nhau, thế mà từng lời thề non hẹn biển của anh đều bị anh hủy hoại chỉ vì một phút bốc đồng. Mỗi khi cảm thấy hối hận, nhớ lại, khoảng thời gian dài sau đó chẳng khác gì đang tra tấn anh.
Nhưng anh biết, tất cả đều không thể quay lại được nữa.
“Trình Ngôn Vũ, mẹ phải nói con thế nào đây.” Trịnh Khôi Lệ rất đau lòng, có những người luôn muốn tìm kiếm một tình yêu chân thành, lại có những người vứt bỏ đi một trái tim tha thiết. Từ lúc Ôn Dạng bước vào nhà là bà đã yêu thích Ôn Dạng, cả đời bà chỉ có một đứa con trai, càng mong muốn có một cô con gái tri kỷ, Ôn Dạng giống như là do trời cao ban tặng cho bà vậy.
Không nói đến chuyện hoa cỏ, mẹ chồng nàng dâu khi ra ngoài cũng thường xuyên tay trong tay, chồng có tốt đến mấy cũng không bằng có một đứa con gái để trò chuyện và tâm sự.
Bà cố gắng thuyết phục bản thân, tôn trọng con trai, dù có tức giận thì cuộc sống này vẫn phải tiếp tục, không cầu Lê Mạn giống như Ôn Dạng, chỉ cầu là một người phụ nữ có thể chấp nhận được, đối xử với nhau bằng sự tôn trọng, không gây phiền phức cho đối phương là được. Thế nhưng bà lại phát hiện ra đó không phải là vấn đề có gây phiền phức hay không, mà là một hòn đá lạnh lẽo cứng rắn.
“Đừng khóc nữa.” Trình Sơn ôm lấy vai vợ, nói: “Thu dọn đồ đạc đi, ngày mai chúng ta về Nam An.”
Trình Sơn tuy không có nhiều cảm xúc như vợ, nhưng bản chất con người vốn thích so sánh. Hồi tưởng lại dáng vẻ Ôn Dạng gặp bọn họ lần đầu, mới phát hiện ra rằng đó là một tia sáng ấm áp.
Trịnh Khôi Lệ hít sâu một hơi, cố gắng khiến bản thân bình tĩnh lại.
Trình Sơn nhìn đồng hồ, vẫn còn sớm, ông bèn nói: “Hay là chúng ta ra ngoài đi dạo đi?”
Trịnh Khôi Lệ lắc đầu.
Bà cầm điện thoại lên.
–
Đến chân núi Phượng Nguyên xem hiện trường, đo đạc địa điểm, khảo sát, vân vân… mọi thứ đều phải đặt lịch hẹn. Sau mấy lần canh chừng, cuối cùng Dư Tình cũng đặt được lịch hẹn thành công. Vừa sáng ra Ôn Dạng đã thay quần áo, cũng hiếm khi mặc quần dài và áo như vậy, Phó Hành Chu lái xe đưa cô đến chân núi Phượng Nguyên. Chiếc xe con màu đen hai biển số dừng lại, Dư Tình cười tủm tỉm đứng ở đằng xa chờ.
Ánh nắng chói chang.
Ôn Dạng đội chiếc mũ mà Phó Hành Chu mua cho cô ở khu phố cổ hôm đó lên, vén gọn tóc mai, nhìn anh nói: “Em xuống nhé.”
Phó Hành Chu nhìn cách ăn mặc gọn gàng của cô hôm nay, vành mũ che đi sống mũi, môi và cằm đều vô cùng xinh đẹp, anh nói: “Lại đây.”
Ôn Dạng tiến lại gần bảng điều khiển trung tâm, ngước mắt lên.
Phó Hành Chu nhẹ nhàng nhấc mũ của cô lên, đặt lên môi cô một nụ hôn phớt.
Chiếc mũ này là kiểu mũ xô, khá mềm mại, hơi nhấc vành mũ lên rồi hôn cũng rất có không khí, có người đi ngang qua đầu xe nhìn từ xa. Phó Hành Chu hơi nhích ra một chút, nhìn vào mắt cô: “Chú ý an toàn.”
Ôn Dạng khẽ gật đầu: “Ừm, anh lái xe cẩn thận nhé.”
“Được.”
Anh chỉnh lại mũ cho cô.
Ôn Dạng cũng ấn mũ xuống, mở cửa xe bước xuống.
Dư Tình ôm máy tính và tài liệu các thứ, thấy cô xuống xe thì cười tủm tỉm. Ôn Dạng kéo lại túi đeo vai, đi về phía cô ấy, chiếc xe màu đen phía sau lái đi. Dư Tình nhìn cách ăn mặc của Ôn Dạng, bỗng ‘ayzo’ một tiếng: “Đẹp quá nhỉ.”
Ôn Dạng mỉm cười, khoác tay cô ấy: “Cậu cũng đẹp mà.”
Dư Tình cũng mặc quần áo, quần jean và áo hở vai, cô ấy khẽ chậc một tiếng nói: “Tớ mặc thế này thường xuyên rồi, nhưng cậu thì khác, thi thoảng cậu mới mặc quần áo như vậy.”
Ôn Dạng nói: “Vậy sau này tớ sẽ mặc nhiều hơn.”
Dư Tình cười ha ha, véo má cô: “Thôi đi, cậu muốn mặc kiểu gì thì mặc.”
Ôn Dạng mỉm cười vui vẻ.
Hai người đến hiện trường, lần này anh Trần Xương cũng đến, anh ấy mua hai chai nước cho họ, còn dẫn theo hai người đi cùng, thế là nhóm tổng cộng có năm người.
Anh Trần Xương chủ yếu đến để đưa ra một số lời khuyên cho Ôn Dạng và Dư Tình, dù sao nhà kính trồng hoa này cũng rất lớn, thiết kế và thực hiện là hai chuyện khác nhau. Điều quan trọng nhất là phải làm sao cho vừa đẹp mắt vừa kết hợp với thực tế.
Dư Tình cũng đội một chiếc mũ, cô ấy ngẩng đầu nhìn ngọn núi và mảnh đất trống này.
Ôn Dạng đứng sang một bên mở máy tính, nhìn cô ấy, đột nhiên cảm thấy Dư Tình thật sự rất giỏi, cô ấy từ trước đến nay vẫn luôn rất tài hoa.
Thời đại học Dư Tình thường xuyên đạt giải thưởng, mặc dù phần lớn là do Lưu Ngu dẫn cô ấy đi tham gia, nhưng Ôn Dạng biết, người thiết kế chính cơ bản đều là Dư Tình.
Năm người ở vườn hoa Phượng Nguyên đến cuối ngày.
Hiếm khi hẹn được thời gian, đương nhiên có thể nán lại được chừng nào thì hay chừng đó. Gần đến bảy giờ tối, năm người mới hoàn thành việc tổng hợp dữ liệu, bởi vì là nhà kính trồng hoa nên phải kết hợp với thời gian để thiết kế, sau này trong quá trình thiết kế có thể còn phải chạy đi chạy lại nhiều lần.
Trở về nội thành.
Ôn Dạng cùng bọn họ đi ăn cơm, ăn cơm xong, Dư Tình về Nhã Các trước, cô thì phải đến Vân Xích một chuyến để thu dọn một số tài liệu. Tối nay Phó Hành Chu cũng phải đi xã giao, khoảng chừng mười giờ mới về.
Vừa đến cửa tòa nhà của studio, Ôn Dạng bỗng nhìn thấy một người phụ nữ trung niên đang từ trên cầu vượt đi xuống, bà đang ngẩng đầu nhìn tòa nhà. Ôn Dạng chỉ liếc mắt một cái rồi thôi, nào ngờ cũng đúng lúc đối phương nhìn qua.
Ánh mắt hai người chạm nhau giữa không trung, cũng nhìn rõ dung mạo của nhau.
Là Trịnh Khôi Lệ.
Mẹ của Trình Ngôn Vũ.
Khoảnh khắc nhìn thấy Ôn Dạng, Trịnh Khôi Lệ có chút kích động, giọng bà lập tức vang lên: “Ôn Dạng.”
Ôn Dạng thoáng hoàn hồn, nhẹ giọng gọi: “Dì, dì đến Nam Thành chơi ạ?”
Trịnh Khôi Lệ gật đầu, bà đi về phía Ôn Dạng, cười nói: “Dì ra ngoài đi dạo, bất tri bất giác đã đi qua cầu vượt này, đây là tòa nhà COCO phải không?”
Ôn Dạng gật đầu.
Đã lâu rồi cô không gặp lại Trịnh Khôi Lệ, lúc này mới phát hiện bà đã già đi rất nhiều, đuôi mắt rũ xuống. Trước kia Trịnh Khôi Lệ rất giản dị, khi còn trẻ trông bà rất xinh đẹp, cộng thêm việc làm bạn với hoa cỏ nên cuộc sống khá thảnh thơi, tự có khí chất riêng, nhưng giờ đây tóc mai của bà đã điểm bạc, lúc cười lên nếp nhăn ở đuôi mắt cũng hằn sâu hơn rất nhiều. Ôn Dạng nhẹ nhàng hỏi: “Dì đang ở đâu?”
Trịnh Khôi Lệ nhìn Ôn Dạng, rất muốn tiến lên nắm tay cô, nhưng rồi vẫn kìm lại, bà nói: “Ở khách sạn Châu Tế.”
Ôn Dạng thoáng khựng lại: “Khách sạn Châu Tế cách đây cả một đoạn mà ạ? Chú đâu rồi? Sao hai người không ở cùng nhau?”
Trịnh Khôi Lệ không ngờ sẽ gặp lại Ôn Dạng, cô vẫn dịu dàng như trước chứ không phải lạnh lùng hoặc quay đầu bỏ đi. Hốc mắt bà lại đỏ lên, nhẹ giọng nói: “Dì chỉ muốn một mình ra ngoài đi dạo, không muốn bọn họ đi theo.”
Nhìn bà như vậy, Ôn Dạng lo bà ở một mình sẽ gặp chuyện gì đó.
Cô từng hận Trình Ngôn Vũ, nhưng cô chưa từng hận Trịnh Khôi Lệ và Trình Sơn. Trước khi cuộc điện thoại đó kết thúc, thứ còn lưu lại trong tâm trí cô đều là những điều tốt đẹp của Trịnh Khôi Lệ. Ôn Dạng nhìn đồng hồ, nói: “Đã bảy giờ rưỡi rồi, dì ăn cơm chưa ạ?”
Trịnh Khôi Lệ đáp: “Ăn rồi ăn rồi.”
Thực ra cũng chưa ăn gì đàng hoàng, chỉ uống một bát canh.
Ôn Dạng yên tâm, cô nói: “Dì, dì muốn về Châu Tế sao?”
Trịnh Khôi Lệ nhìn cô: “Dì muốn đi dạo, nếu cháu bận thì cứ đi làm việc đi, dì đi dạo quanh đây một lát.”
Ôn Dạng khẽ gật đầu.
Suy nghĩ giây lát cô lại nói: “Hay là thế này đi, dì đợi cháu ở đây một lát.”
Trịnh Khôi Lệ chợt hỏi: “Cháu phải quay lại công ty sao?”
Ôn Dạng mỉm cười: “Vâng ạ.”
Cô bước lên bậc thang, vào quán cà phê hỏi nhân viên phục vụ một cốc nước ấm rồi dùng nắp đậy lại, sau đó bưng ra ngoài. Trịnh Khôi Lệ vẫn đang đứng ở chỗ cũ, cô tiến lên đưa cốc nước cho bà: “Dì, đây là nước ấm, lúc đi dạo dì có thể uống.”
Trịnh Khôi Lệ nhận lấy cốc nước.
Đầu ngón tay lại rất nóng.
Trước kia mỗi lần đi dạo bà đều mang theo bình giữ nhiệt, Ôn Dạng vô thức nhớ một số thói quen của bà. Ôn Dạng đưa cốc nước cho bà xong thì nói: “Dì ơi, vậy cháu lên trước nhé.”
Trịnh Khôi Lệ ngẩng lên nhìn cô, gật đầu.
Cách đó không xa, Trình Ngôn Vũ lái xe ra ngoài tìm Trịnh Khôi Lệ, vừa tới trạm xe buýt thì nhìn thấy cảnh này, bàn tay đang nắm vô lăng siết chặt đến nỗi lộ cả khớp xương, hốc mắt lại đỏ hoe.
Trên hành lang dài yên tĩnh, giày cao gót của Lê Mạn gõ lên mặt đất tạo ra những âm thanh lanh lảnh. Trình Ngôn Vũ đuổi kịp Lê Mạn, đến trước mặt cô ta, chặn đường cô ta lại.
Lê Mạn vừa mới đeo kính râm lên, thấy Trình Ngôn Vũ đuổi theo, cô ta chỉ chỉ vào điện thoại, hỏi: “Còn chuyện gì sao?”
Trình Ngôn Vũ nhìn cô ta một hồi lâu rồi nói: “Nếu em không muốn đến thì em nên nói sớm một tiếng chứ, sao bây giờ mới nói? Ban nãy ở trên xe tôi đã nói với em rồi còn gì, là để cho bọn họ yên tâm thôi, không phải em cũng đồng ý rồi sao?”
Lê Mạn nhìn anh, mấy giây sau cô ta mỉm cười nói: “Bây giờ tôi hối hận rồi, được không? Từ giây phút tôi đồng ý với cậu là tôi đã hối hận rồi, tại sao cậu cứ nhất định bắt tôi gặp bố mẹ cậu thế?”
Lần đầu tiên Trình Ngôn Vũ nghiến răng nghiến lợi: “Cô hối hận? Cô hối hận thì phải nói sớm chứ!”
Lê Mạn nhoẻn miệng cười: “Giờ tôi nói rồi đây thôi, cậu chưa nghe rõ sao?”
“Nếu kết hôn với cậu, cả cuộc đời này tôi sẽ chỉ giậm chân tại chỗ, tẻ nhạt vô cùng, vậy thì tại sao tôi lại phải đưa ra quyết định như vậy?” Lê Mạn khoanh tay, ánh mắt sau cặp kính râm vừa sắc bén lại lạnh lùng.
Trình Ngôn Vũ không thể tin nổi nhìn cô ta.
Hoặc có lẽ là không phải không thể tin nổi, bởi vì anh đã sớm nhận ra điều gì đó rồi.
Mà Trịnh Khôi Lệ và Trình Sơn đang đứng phía sau bọn họ cũng đã nghe thấy những lời này. Trịnh Khôi Lệ vừa mới dựng lên bức tường trong lòng, vừa cố gắng tự thuyết phục mình chấp nhận Lê Mạn, nào ngờ ý định sẽ tôn trọng sự lựa chọn của con trai trong nháy mắt lại sụp đổ. Bà lao lên phía trước, chộp lấy cánh tay của Lê Mạn: “Nếu cô đã không muốn kết hôn, vậy thì tại sao còn đến chọc ghẹo con trai tôi? Tại sao lại muốn phá hoại gia đình vốn đang hạnh phúc của nó?”
“Cô nói đi, cô nói đi!”
Lê Mạn bất ngờ bị Trịnh Khôi Lệ túm chặt cổ tay, cô ta không có cách nào động đậy được, bèn ngoảnh mặt lại cười khẩy nói: “Con trai bà ngoại tình sao bà không về dạy lại cậu ta? Là cậu ta không kiểm soát được bản thân chứ liên quan gì đến tôi?”
“Tôi bảo cậu ta ly hôn à? Tôi có bảo cậu ta ly hôn đâu?”
Cảm xúc yếu đuối của Trịnh Khôi Lệ càng sụp đổ nghiêm trọng, bà tức tối quay người về phía Trình Ngôn Vũ, hung hăng tóm lấy anh, nỗi đau khổ dồn nén bấy lâu nay cùng với sự tuyệt vọng khi bị ‘tiền trảm hậu tấu’ đồng thời ập đến, bà nhìn chằm chằm Trình Ngôn Vũ, nói: “Con tự nhìn đi, người con thích đấy! Con có lỗi với Ôn Dạng, con ngoại tình rồi đi đến bước đường ngày hôm nay, rốt cuộc là con đã tìm được một người phụ nữ như thế nào vậy?”
“Sao con có thể phản bội gia đình, sao con có thể phản bội Ôn Dạng, tại sao vậy!!”
Cánh tay Trình Ngôn Vũ bị mẹ túm chặt, toàn bộ cảm xúc kiên cường cũng sụp đổ trong khoảnh khắc này. Anh không cách nào trả lời được Trịnh Khôi Lệ, chỉ có thể nắm chặt lấy tay bà mà nói: “Mẹ, con xin lỗi, con xin lỗi…”
Anh đã sớm không thể chống đỡ được nữa.
Anh không còn lựa chọn nào khác, anh muốn bước tiếp về phía trước. Trong muôn vàn ngôi nhà đèn đuốc sáng trưng ngoài kia chẳng có lấy ngôi nhà nào thuộc về anh, anh cũng chỉ có thể tiếp tục bước tiếp. Anh gắng gượng đi lại cho đúng đường, cố gắng nỗ lực để một lần nữa có được một mái ấm.
Nhưng sao khó quá.
Tiếng giày cao gót giẫm lên sàn nhà lướt qua bọn họ, bóng dáng Lê Mạn nhanh chóng rời khỏi nhà hàng.
Trịnh Khôi Lệ vừa khóc vừa kéo tay con trai.
Cảm xúc u uất lại một lần nữa dâng trào, nó không hề biến mất mà chỉ là đã bị cố gắng che giấu đi. Trình Sơn vội vàng đỡ lấy bà, trên hành lang yên ắng lúc này có vài người bước tới thò đầu nhìn.
Trình Ngôn Vũ cắn chặt răng cùng bố đưa Trịnh Khôi Lệ về khách sạn.
Đồ đạc trong nhà hàng và tiền phòng riêng thì để Vu Chiêm đến giải quyết.
–
Trở về khách sạn, Trịnh Khôi Lệ ngồi thẫn thờ trên sofa không ngừng rơi lệ, đó là biểu hiện điển hình mỗi khi bà trầm cảm. Trình Sơn cầm khăn giấy lau nước mắt cho bà, nửa năm nay bởi vì tình trạng của Trịnh Khôi Lệ nên Trình Sơn cũng chịu ảnh hưởng rất lớn, giờ phút này ông vô cùng hối hận, nhìn con trai bằng ánh mắt tức giận xen lẫn bất lực, lạnh lùng nói: “Một người như vậy mà con cũng dẫn đến cho bố mẹ gặp được sao? Con cũng đâu phải là thằng nhóc mới chân ướt chân ráo bước vào xã hội, chẳng lẽ vẫn chưa biết cách nhìn rõ được bản chất của một con người?”
“Từ cái dáng vẻ cao ngạo bước vào cửa kia là bố đã biết cô ta không cùng một kiểu người với nhà chúng ta rồi. Nghèo không đáng sợ, đáng sợ nhất là không có lòng tự trọng.”
Trình Ngôn Vũ cúi đầu.
Mấy giây sau anh ngẩng đầu lên nhìn mẹ, chuyển từ sofa bên kia sang bên này, nắm chặt tay Trịnh Khôi Lệ, nói: “Mẹ, con xin lỗi, vì con nóng lòng muốn cho mẹ yên tâm, để mẹ biết là con luôn nỗ lực. Con sẽ cố gắng sống tốt mỗi ngày, lựa chọn của con dù đúng dù sai thì con vẫn sẽ kiên trì đi tiếp. Thật ra trước đây cô ấy không phải vậy đâu, cô ấy cũng từng… dịu dàng điềm đạm.”
Nói đến đây.
Giống như ảo ảnh in dưới nước, dù hiện ra rõ ràng nhưng thực chất chẳng có mặt trăng nào cả, chỉ có một giếng nước trong veo mà thôi.
Trịnh Khôi Lệ rưng rưng nước mắt nhìn con trai: “Hai bó hoa hồng ngày đó, cô ta có thích thật không?”
Tuy đang rơi nước mắt nhưng cảm xúc trong mắt bà vô cùng rõ ràng. Vừa chạm phải ánh mắt của mẹ, Trình Ngôn Vũ chợt cứng họng. Trịnh Khôi Lệ cười khẩy nói: “Cô ta chưa từng thích hai bó hoa hồng ấy, đúng không? Cũng giống như… cô ta chưa từng thích con.”
“Trình Ngôn Vũ, mẹ hỏi con, con hối hận không?”
Trình Ngôn Vũ chẳng nói nên lời, chỉ im lặng nhìn gương mặt già nua của mẹ. Chung sống và thấu hiểu nhau là thứ đơn giản nhất mà cũng là thứ phức tạp nhất trên cõi đời này.
Từ lần gặp lại Lê Mạn ở quán bar, anh như bị ma xui quỷ khiến, muốn sưởi ấm cho nhau sau khi ly hôn, cứ nghĩ có thể từ từ bắt đầu một cuộc sống mới, đổi một cách thức khác. Nào biết được hóa ra cách sống của người với người lại khác biệt một trời một vực. Lê Mạn không có thói quen chăm lo gia đình, chú chó chăn cừu Đức là thứ duy nhất cô ta yêu thương, nhà cửa thì thuê người giúp việc theo giờ đến dọn dẹp định kỳ.
Bất kể khi nào về đến nhà, phần lớn thời gian cô ta đều không có ở đó, không phải ở studio thì là ra ngoài dạo phố mua sắm tán gẫu uống rượu cùng bạn bè. Thời gian cô ta ở nhà nhiều nhất là ở trong phòng.
Hai người gần như không có giao tiếp nhiều, về sau cô ta từ từ bắt đầu hỏi anh về công việc, lúc ra ngoài mua sắm anh cũng theo thói quen trả tiền, mà hiện tại anh vẫn có thể lo được chi tiêu của Lê Mạn.
Thế nhưng, sự quan tâm thầm lặng mà cô ta dành cho công việc của anh lại khiến anh có chút áp lực. Anh có thể xử lý công việc đâu ra đấy, nhưng anh lại không thể thẳng thắn đối diện với việc cô ta chỉ quan tâm đến công việc mà không hề quan tâm đến cuộc sống của anh.
Về phần hai bó hoa kia, căn bản không phải vì cô ta không có hứng thú, bởi vì cô ta cũng từng học cắm hoa cơ mà.
Cô ta chỉ là… không hề để tâm đến bố mẹ của anh thôi.
Trình Ngôn Vũ im lặng không nói gì.
Nước mắt Trịnh Khôi Lệ gần như đã cạn khô.
Bà nói: “Lấy vợ thì phải lấy người hiền đức, câu nói này đã được truyền từ nhiều đời rồi. Bây giờ cũng có kiểu gia đình nam lo việc nhà nữ lo việc ngoài xã hội. Con xem nhà chú Lưu hàng xóm chúng ta kìa, vợ chú ấy lo ra ngoài kiếm tiền, chú ấy ở nhà chuyên tâm chăm con, nhưng họ đều là vì gia đình mà cố gắng, chỉ cần gia đình trọn vẹn và hạnh phúc, nhường nhịn nhau một chút có là gì đâu.”
“Nhưng con nhìn lại Lê Mạn xem, có phải là người như vậy không?”
Trình Ngôn Vũ hiểu ý của mẹ, anh không nói gì.
Trịnh Khôi Lệ nhìn con trai: “Trình Ngôn Vũ, con có từng nghĩ đến Ôn Dạng không?”
Khoảnh khắc ấy, người đàn ông vẫn luôn im lặng cúi đầu bỗng đỏ hoe khoé mắt. Trình Ngôn Vũ né tránh ánh mắt của bà, nhưng Trịnh Khôi Lệ vẫn nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe của anh. Không phải anh chưa từng nghĩ đến, chỉ là có nghĩ cũng vô ích thôi. Cô gái ấy anh đã quen biết từ thời đại học, tốt nghiệp xong thì về chung một nhà, cùng nhau gầy dựng tổ ấm, nỗ lực phấn đấu đi qua hai năm.
Yêu nhau năm năm, cả hai đều là mối tình đầu của nhau, thế mà từng lời thề non hẹn biển của anh đều bị anh hủy hoại chỉ vì một phút bốc đồng. Mỗi khi cảm thấy hối hận, nhớ lại, khoảng thời gian dài sau đó chẳng khác gì đang tra tấn anh.
Nhưng anh biết, tất cả đều không thể quay lại được nữa.
“Trình Ngôn Vũ, mẹ phải nói con thế nào đây.” Trịnh Khôi Lệ rất đau lòng, có những người luôn muốn tìm kiếm một tình yêu chân thành, lại có những người vứt bỏ đi một trái tim tha thiết. Từ lúc Ôn Dạng bước vào nhà là bà đã yêu thích Ôn Dạng, cả đời bà chỉ có một đứa con trai, càng mong muốn có một cô con gái tri kỷ, Ôn Dạng giống như là do trời cao ban tặng cho bà vậy.
Không nói đến chuyện hoa cỏ, mẹ chồng nàng dâu khi ra ngoài cũng thường xuyên tay trong tay, chồng có tốt đến mấy cũng không bằng có một đứa con gái để trò chuyện và tâm sự.
Bà cố gắng thuyết phục bản thân, tôn trọng con trai, dù có tức giận thì cuộc sống này vẫn phải tiếp tục, không cầu Lê Mạn giống như Ôn Dạng, chỉ cầu là một người phụ nữ có thể chấp nhận được, đối xử với nhau bằng sự tôn trọng, không gây phiền phức cho đối phương là được. Thế nhưng bà lại phát hiện ra đó không phải là vấn đề có gây phiền phức hay không, mà là một hòn đá lạnh lẽo cứng rắn.
“Đừng khóc nữa.” Trình Sơn ôm lấy vai vợ, nói: “Thu dọn đồ đạc đi, ngày mai chúng ta về Nam An.”
Trình Sơn tuy không có nhiều cảm xúc như vợ, nhưng bản chất con người vốn thích so sánh. Hồi tưởng lại dáng vẻ Ôn Dạng gặp bọn họ lần đầu, mới phát hiện ra rằng đó là một tia sáng ấm áp.
Trịnh Khôi Lệ hít sâu một hơi, cố gắng khiến bản thân bình tĩnh lại.
Trình Sơn nhìn đồng hồ, vẫn còn sớm, ông bèn nói: “Hay là chúng ta ra ngoài đi dạo đi?”
Trịnh Khôi Lệ lắc đầu.
Bà cầm điện thoại lên.
–
Đến chân núi Phượng Nguyên xem hiện trường, đo đạc địa điểm, khảo sát, vân vân… mọi thứ đều phải đặt lịch hẹn. Sau mấy lần canh chừng, cuối cùng Dư Tình cũng đặt được lịch hẹn thành công. Vừa sáng ra Ôn Dạng đã thay quần áo, cũng hiếm khi mặc quần dài và áo như vậy, Phó Hành Chu lái xe đưa cô đến chân núi Phượng Nguyên. Chiếc xe con màu đen hai biển số dừng lại, Dư Tình cười tủm tỉm đứng ở đằng xa chờ.
Ánh nắng chói chang.
Ôn Dạng đội chiếc mũ mà Phó Hành Chu mua cho cô ở khu phố cổ hôm đó lên, vén gọn tóc mai, nhìn anh nói: “Em xuống nhé.”
Phó Hành Chu nhìn cách ăn mặc gọn gàng của cô hôm nay, vành mũ che đi sống mũi, môi và cằm đều vô cùng xinh đẹp, anh nói: “Lại đây.”
Ôn Dạng tiến lại gần bảng điều khiển trung tâm, ngước mắt lên.
Phó Hành Chu nhẹ nhàng nhấc mũ của cô lên, đặt lên môi cô một nụ hôn phớt.
Chiếc mũ này là kiểu mũ xô, khá mềm mại, hơi nhấc vành mũ lên rồi hôn cũng rất có không khí, có người đi ngang qua đầu xe nhìn từ xa. Phó Hành Chu hơi nhích ra một chút, nhìn vào mắt cô: “Chú ý an toàn.”
Ôn Dạng khẽ gật đầu: “Ừm, anh lái xe cẩn thận nhé.”
“Được.”
Anh chỉnh lại mũ cho cô.
Ôn Dạng cũng ấn mũ xuống, mở cửa xe bước xuống.
Dư Tình ôm máy tính và tài liệu các thứ, thấy cô xuống xe thì cười tủm tỉm. Ôn Dạng kéo lại túi đeo vai, đi về phía cô ấy, chiếc xe màu đen phía sau lái đi. Dư Tình nhìn cách ăn mặc của Ôn Dạng, bỗng ‘ayzo’ một tiếng: “Đẹp quá nhỉ.”
Ôn Dạng mỉm cười, khoác tay cô ấy: “Cậu cũng đẹp mà.”
Dư Tình cũng mặc quần áo, quần jean và áo hở vai, cô ấy khẽ chậc một tiếng nói: “Tớ mặc thế này thường xuyên rồi, nhưng cậu thì khác, thi thoảng cậu mới mặc quần áo như vậy.”
Ôn Dạng nói: “Vậy sau này tớ sẽ mặc nhiều hơn.”
Dư Tình cười ha ha, véo má cô: “Thôi đi, cậu muốn mặc kiểu gì thì mặc.”
Ôn Dạng mỉm cười vui vẻ.
Hai người đến hiện trường, lần này anh Trần Xương cũng đến, anh ấy mua hai chai nước cho họ, còn dẫn theo hai người đi cùng, thế là nhóm tổng cộng có năm người.
Anh Trần Xương chủ yếu đến để đưa ra một số lời khuyên cho Ôn Dạng và Dư Tình, dù sao nhà kính trồng hoa này cũng rất lớn, thiết kế và thực hiện là hai chuyện khác nhau. Điều quan trọng nhất là phải làm sao cho vừa đẹp mắt vừa kết hợp với thực tế.
Dư Tình cũng đội một chiếc mũ, cô ấy ngẩng đầu nhìn ngọn núi và mảnh đất trống này.
Ôn Dạng đứng sang một bên mở máy tính, nhìn cô ấy, đột nhiên cảm thấy Dư Tình thật sự rất giỏi, cô ấy từ trước đến nay vẫn luôn rất tài hoa.
Thời đại học Dư Tình thường xuyên đạt giải thưởng, mặc dù phần lớn là do Lưu Ngu dẫn cô ấy đi tham gia, nhưng Ôn Dạng biết, người thiết kế chính cơ bản đều là Dư Tình.
Năm người ở vườn hoa Phượng Nguyên đến cuối ngày.
Hiếm khi hẹn được thời gian, đương nhiên có thể nán lại được chừng nào thì hay chừng đó. Gần đến bảy giờ tối, năm người mới hoàn thành việc tổng hợp dữ liệu, bởi vì là nhà kính trồng hoa nên phải kết hợp với thời gian để thiết kế, sau này trong quá trình thiết kế có thể còn phải chạy đi chạy lại nhiều lần.
Trở về nội thành.
Ôn Dạng cùng bọn họ đi ăn cơm, ăn cơm xong, Dư Tình về Nhã Các trước, cô thì phải đến Vân Xích một chuyến để thu dọn một số tài liệu. Tối nay Phó Hành Chu cũng phải đi xã giao, khoảng chừng mười giờ mới về.
Vừa đến cửa tòa nhà của studio, Ôn Dạng bỗng nhìn thấy một người phụ nữ trung niên đang từ trên cầu vượt đi xuống, bà đang ngẩng đầu nhìn tòa nhà. Ôn Dạng chỉ liếc mắt một cái rồi thôi, nào ngờ cũng đúng lúc đối phương nhìn qua.
Ánh mắt hai người chạm nhau giữa không trung, cũng nhìn rõ dung mạo của nhau.
Là Trịnh Khôi Lệ.
Mẹ của Trình Ngôn Vũ.
Khoảnh khắc nhìn thấy Ôn Dạng, Trịnh Khôi Lệ có chút kích động, giọng bà lập tức vang lên: “Ôn Dạng.”
Ôn Dạng thoáng hoàn hồn, nhẹ giọng gọi: “Dì, dì đến Nam Thành chơi ạ?”
Trịnh Khôi Lệ gật đầu, bà đi về phía Ôn Dạng, cười nói: “Dì ra ngoài đi dạo, bất tri bất giác đã đi qua cầu vượt này, đây là tòa nhà COCO phải không?”
Ôn Dạng gật đầu.
Đã lâu rồi cô không gặp lại Trịnh Khôi Lệ, lúc này mới phát hiện bà đã già đi rất nhiều, đuôi mắt rũ xuống. Trước kia Trịnh Khôi Lệ rất giản dị, khi còn trẻ trông bà rất xinh đẹp, cộng thêm việc làm bạn với hoa cỏ nên cuộc sống khá thảnh thơi, tự có khí chất riêng, nhưng giờ đây tóc mai của bà đã điểm bạc, lúc cười lên nếp nhăn ở đuôi mắt cũng hằn sâu hơn rất nhiều. Ôn Dạng nhẹ nhàng hỏi: “Dì đang ở đâu?”
Trịnh Khôi Lệ nhìn Ôn Dạng, rất muốn tiến lên nắm tay cô, nhưng rồi vẫn kìm lại, bà nói: “Ở khách sạn Châu Tế.”
Ôn Dạng thoáng khựng lại: “Khách sạn Châu Tế cách đây cả một đoạn mà ạ? Chú đâu rồi? Sao hai người không ở cùng nhau?”
Trịnh Khôi Lệ không ngờ sẽ gặp lại Ôn Dạng, cô vẫn dịu dàng như trước chứ không phải lạnh lùng hoặc quay đầu bỏ đi. Hốc mắt bà lại đỏ lên, nhẹ giọng nói: “Dì chỉ muốn một mình ra ngoài đi dạo, không muốn bọn họ đi theo.”
Nhìn bà như vậy, Ôn Dạng lo bà ở một mình sẽ gặp chuyện gì đó.
Cô từng hận Trình Ngôn Vũ, nhưng cô chưa từng hận Trịnh Khôi Lệ và Trình Sơn. Trước khi cuộc điện thoại đó kết thúc, thứ còn lưu lại trong tâm trí cô đều là những điều tốt đẹp của Trịnh Khôi Lệ. Ôn Dạng nhìn đồng hồ, nói: “Đã bảy giờ rưỡi rồi, dì ăn cơm chưa ạ?”
Trịnh Khôi Lệ đáp: “Ăn rồi ăn rồi.”
Thực ra cũng chưa ăn gì đàng hoàng, chỉ uống một bát canh.
Ôn Dạng yên tâm, cô nói: “Dì, dì muốn về Châu Tế sao?”
Trịnh Khôi Lệ nhìn cô: “Dì muốn đi dạo, nếu cháu bận thì cứ đi làm việc đi, dì đi dạo quanh đây một lát.”
Ôn Dạng khẽ gật đầu.
Suy nghĩ giây lát cô lại nói: “Hay là thế này đi, dì đợi cháu ở đây một lát.”
Trịnh Khôi Lệ chợt hỏi: “Cháu phải quay lại công ty sao?”
Ôn Dạng mỉm cười: “Vâng ạ.”
Cô bước lên bậc thang, vào quán cà phê hỏi nhân viên phục vụ một cốc nước ấm rồi dùng nắp đậy lại, sau đó bưng ra ngoài. Trịnh Khôi Lệ vẫn đang đứng ở chỗ cũ, cô tiến lên đưa cốc nước cho bà: “Dì, đây là nước ấm, lúc đi dạo dì có thể uống.”
Trịnh Khôi Lệ nhận lấy cốc nước.
Đầu ngón tay lại rất nóng.
Trước kia mỗi lần đi dạo bà đều mang theo bình giữ nhiệt, Ôn Dạng vô thức nhớ một số thói quen của bà. Ôn Dạng đưa cốc nước cho bà xong thì nói: “Dì ơi, vậy cháu lên trước nhé.”
Trịnh Khôi Lệ ngẩng lên nhìn cô, gật đầu.
Cách đó không xa, Trình Ngôn Vũ lái xe ra ngoài tìm Trịnh Khôi Lệ, vừa tới trạm xe buýt thì nhìn thấy cảnh này, bàn tay đang nắm vô lăng siết chặt đến nỗi lộ cả khớp xương, hốc mắt lại đỏ hoe.
/86
|