Không đợi Trình Ngôn Vũ kết thúc cuộc gọi, Ôn Dạng đã không thể nghe nổi nữa. Cô quay trở lại giường, kéo chăn và cuộn mình bên trong, nước mắt tuôn ra không ngừng.
Phải làm sao?
Phải làm sao?
Trong đầu cô chỉ có ba chữ đó, chẳng nghĩ được gì khác.
Không biết đã trôi qua bao lâu, nước mắt vẫn chưa ngừng rơi, trong phòng mới vang lên tiếng bước chân, Trình Ngôn Vũ đã trở lại. Anh ta đặt điện thoại lên đầu tủ, theo thói quen nhìn thoáng qua người phụ nữ đang nằm trên giường. Cô đã xoay người nằm quay lưng lại với anh ta. Trình Ngôn Vũ lên giường, tắt đèn ngủ và nằm xuống. Ôn Dạng dùng mu bàn tay ra sức lau nước mắt.
Một góc gối đã thấm đẫm nước mắt của cô.
Không gian quanh họ bỗng yên tĩnh trở lại.
Trước khi Trình Ngôn Vũ chuẩn bị ngủ, dường như nhớ ra điều gì đó, anh ta tiến lại gần cô, đưa tay định ôm cô, nhưng Ôn Dạng theo phản xạ rúc người sát vào mép giường. Cuối cùng, cánh tay của anh ta dừng lại ở eo cô, lòng bàn tay chạm vào làn da cô.
Nhiệt độ từ bàn tay đó nóng rực khiến nước mắt Ôn Dạng lại trào ra.
Họ đã quen nhau từ thời thanh xuân, cùng nhau trải qua năm năm, là mối tình đầu của nhau. Anh ta từng nói sẽ ở bên cô đến bạc đầu, bên cô một đời lãng mạn, cũng từng nói cô là cô gái duy nhất anh ta từng yêu.
Anh ta đã cầu hôn cô giữa tuyết trắng.
Ôn Dạng nhắm mắt lại, nước mắt càng tuôn trào dữ dội hơn, khóc đến run rẩy.
Cô biết anh ta đã ngủ, cô rơi vào trạng thái mơ hồ, không còn cảm nhận được chân thực.
Đêm đó.
Ôn Dạng không ngủ, mí mắt sưng húp lên thành bọng.
Trình Ngôn Vũ tỉnh dậy theo đồng hồ sinh học, Ôn Dạng vẫn duy trì tư thế nằm nghiêng không nhúc nhích, chăn chỉ kéo lên đến ngang eo. Trong phòng còn mờ tối, Trình Ngôn Vũ tưởng rằng cô vẫn đang ngủ, anh ta nhẹ nhàng kéo chăn đắp kín cho cô. Ôn Dạng nhắm mắt không động đậy, đồng thời cũng biết rằng nếu cô không dậy, anh ta sẽ tự giải quyết chuyện ăn uống, anh ta luôn như vậy, đối xử với cô rất tốt và chu đáo.
Trình Ngôn Vũ xoa đầu cô rồi rời khỏi giường, không hiểu sao lại dừng bước, quay đầu nhìn bóng lưng cô trên giường. Anh ta nhìn một cái, gãi gãi đầu rồi bước vào phòng tắm.
Ngoài trời chỉ còn mưa rả rích, nước mưa rơi lộp độp trên bệ cửa sổ.
Trình Ngôn Vũ rửa mặt, thay quần áo thì Ôn Dạng vẫn còn nằm sấp ngủ, chăn lại bị cô kéo xuống đến ngang eo. Trình Ngôn Vũ mặc quần áo xong, thấy vậy liền tiến lại gần, quỳ gối trên giường đắp chăn cho cô, thì thầm: “Vợ ơi, anh đi làm đây.”
Ôn Dạng nghe thấy nhưng không trả lời, chỉ siết chặt vỏ gối.
Trình Ngôn Vũ cúi người hôn cô rồi mới đứng dậy rời đi.
Nghe tiếng cửa đóng, Ôn Dạng thả lỏng tay và ngồi dậy, ngây người tựa vào đầu giường, ánh mắt nhìn vào rèm cửa đang đóng kín rồi lại thu về, trông như một người gỗ vô hồn. Thế giới của cô như bị ai đó bất ngờ đâm thủng bầu trời, mây đen ùn ùn kéo vào. Nước mắt đã cạn khô sau một đêm dài, cô đã thu dọn giấy lau nước mắt vào thùng rác từ lúc khuya, giờ đây đôi mắt đã khô khốc.
Điện thoại vang lên, là tin nhắn từ mẹ chồng, bà Trịnh Quế Lệ.
Quế Lệ (Mẹ chồng): [Ôn Dạng dậy chưa con, mẹ hỏi thăm xem tuần sau con muốn ăn loại sốt nào, bây giờ mẹ làm cho con.]
Ôn Dạng cầm điện thoại, nhìn dòng tin nhắn dịu dàng này, đôi mắt khô khốc lại chảy ra vài giọt nước mắt. Da cô bỏng rát, cô lại lau đi nước mắt, soạn tin nhắn trả lời.
Ôn Dạng: [Mẹ ơi, không cần đâu ạ, lần trước mẹ gửi còn chưa ăn hết mà.]
Quế Lệ (Mẹ chồng): [Lần trước là lần trước, lần này chủ yếu là làm món con thích ăn, sốt tương đậu phụ nhé?]
Ôn Dạng: [Không cần đâu ạ, trong tủ lạnh vẫn còn đây này.]
Quế Lệ (Mẹ chồng): [Vậy thôi, mẹ gửi cho con thứ khác…]
Ôn Dạng soạn “Không cần đâu ạ…”
Cuối cùng lại xóa đi, chỉ nhắn “Cảm ơn mẹ” rồi kết thúc cuộc trò chuyện.
Cô đặt điện thoại xuống, mặt đau rát do nước mắt chảy quá nhiều. Cô uống một viên Ibuprofen.
Trong bếp vẫn còn bánh bao đang được hâm nóng, cô đứng tại quầy bếp, mùi bánh bao bay đến nhưng cô không ăn, ánh mắt nhìn chằm chằm vào giá treo quần áo, theo bản năng cầm ly nước ấm bước tới, đứng trước giá treo, cô cũng không biết mình muốn làm gì.
Thần kinh dường như bị kí©h thí©ɧ, cô quay lại phòng ngủ, mở tủ quần áo, lấy chiếc áo khoác vest đen treo ở trong cùng ra và ngửi thử.
Chiếc áo đã được giặt khô, mang mùi hương mới, nhưng đâu đó vẫn thoang thoảng mùi nước hoa hương gardenia.
Mùi hương đã từng xuất hiện trên chiếc áo này, rất nhẹ, nhẹ đến mức có thể bỏ qua, thậm chí khi đó Ôn Dạng đã không phát hiện ra.
Và mùi hương gardenia này không phải của cô và Trình Ngôn Vũ.
Cô treo áo lại và bắt đầu đi khắp phòng, nhìn cái này, cái kia, bất cứ nơi nào Trình Ngôn Vũ từng để đồ, cô đều xem qua.
Cô cũng không biết mình đang tìm gì, có lẽ chỉ đang tìm kiếm dấu vết.
Nhưng ngoài chút hương gardenia không biết là ảo giác hay hiện thực kia, mọi thứ trong nhà vẫn đều là mùi hương quen thuộc của cô và Trình Ngôn Vũ, cùng với những dấu vết của hai người.
Rất lâu sau đó.
Ôn Dạng mới ngồi phịch xuống ghế sofa, nhìn chằm chằm vào màn hình tivi một cách vô hồn.
Bên ngoài trời mưa phùn, từng giọt rơi trên những bông hoa cô trồng.
Buổi chiều, tâm trạng cô khá hơn một chút. Cô dọn dẹp lại căn phòng đã bị mình làm rối tung, rồi ngồi thu mình trên ghế sofa, cầm điều khiển tivi và bấm chuyển kênh một cách tùy ý. Trên màn hình điện thoại bên cạnh vẫn hiện lên những từ khóa như "dấu hiệu chồng nɠɵạı ŧìиɧ"... và nhiều thứ khác.
Sau cơn mưa, thời tiết oi bức, chân trời ráng chiều rực lửa.
Tầm hơn năm giờ.
Cửa nhà mở ra, Trình Ngôn Vũ mặc đồ như thường ngày bước vào, tay xách theo các món ăn đã được đặt trước từ nhà hàng. Đóng cửa lại, Trình Ngôn Vũ nhìn qua bếp thấy cô không nấu cơm, rồi vòng qua sofa, thấy Ôn Dạng thu mình ở góc ghế mắt dán vào tivi. Anh ta mỉm cười dịu dàng, đặt các món ăn lên bàn trà, ngồi xuống bên cạnh cô, vừa mở túi vừa nói: “Lần trước em nói muốn ăn nhà hàng này, hôm nay anh vừa có việc gần đó nên xếp hàng mua cho em.”
Anh ta đưa hộp thức ăn đến trước mặt Ôn Dạng.
Ôn Dạng ngước nhìn anh ta.
Cả hai đối diện nhau, Ôn Dạng không động đậy cũng không biểu lộ cảm xúc gì. Trình Ngôn Vũ hơi ngạc nhiên, xích lại gần cô hơn, nhẹ nhàng hỏi: “Sao vậy?” “Em không khỏe à?”
Anh ta đưa tay lên trán cô, Ôn Dạng cảm nhận được hơi ấm từ lòng bàn tay anh ta, theo phản xạ lùi lại một chút. Trình Ngôn Vũ thoáng sững sờ, nhìn cô, “Vợ?”
Chỉ với một câu nói đó.
Cảm giác đau đớn mãnh liệt trào lên từ tim Ôn Dạng, lan tỏa khắp cơ thể.
Cô nhìn người đàn ông mà mình đã yêu suốt năm năm qua, khuôn mặt ấy vẫn là người mà cô từng yêu, sự dịu dàng trong ánh mắt vẫn quen thuộc như ngày nào. Ôn Dạng kìm nén cơn run rẩy, lấy hộp thức ăn từ tay anh ta và bắt đầu ăn.
Đây là nhà hàng cô thích, xếp hàng phải rất lâu. Nếu không thật sự muốn ăn, Ôn Dạng sẽ không để anh ta đi mua, nhưng mỗi lần Trình Ngôn Vũ đi ngang qua đó đều mua về cho cô.
Trình Ngôn Vũ nhìn cô cúi đầu ăn, không hiểu sao lại cảm thấy mũi cô đỏ lên. Anh ta khẽ mím môi lo lắng nhìn cô, rồi đưa tay chạm vào mặt cô, Ôn Dạng dừng lại, khẽ chà nhẹ mặt vào lòng bàn tay anh ta.
Đó là cảm giác quen thuộc, gần như là theo bản năng.
Ăn xong, Trình Ngôn Vũ lấy nhiệt kế đo nhiệt độ cho cô, Ôn Dạng đẩy tay anh ta ra: “Em không sao, anh đi tắm đi.”
Trình Ngôn Vũ nhìn nhiệt độ, bình thường, rồi lại sờ trán cô: “Em tắm trước đi, anh đợi ngoài này.”
“Không, anh đi đi.”
Giọng Ôn Dạng có chút khó chịu, Trình Ngôn Vũ ngạc nhiên, ngừng lại một chút rồi xoa đầu cô: “Được, anh đi.”
Phần lớn thời gian cô đều rất ôn hòa, dịu dàng, nhưng thỉnh thoảng cũng có những lúc cáu kỉnh. Khi nổi giận trông cô cũng rất đáng yêu.
Trình Ngôn Vũ mở nắp một chai sữa chua cho cô, rồi vào phòng ngủ lấy quần áo để đi tắm. Sáng nay khi thức dậy, anh ta có chút lo lắng cho cô, nên buổi tối đã không làm thêm giờ mà về thẳng nhà để ở bên cô.
Cửa phòng tắm đóng lại.
Từ phòng khách có thể nhìn thấy, Ôn Dạng lại ngả người lên sofa, ánh mắt đột nhiên dừng lại trên chiếc điện thoại màu đen của anh ta đặt trên bàn trà. Ôn Dạng chỉ nhìn một giây, rồi buông chân xuống, cầm lấy chiếc điện thoại của anh ta và nhập mật khẩu.
Mật khẩu là ngày kỷ niệm kết hôn của họ, điện thoại được mở khóa. Cô mở danh sách cuộc gọi.
Có một số điện thoại không có lưu tên, chỉ có một ký tự.
Ôn Dạng lập tức chú ý đến điều này, cô mở số điện thoại đó ra.
Là một số điện thoại ở Nam Thành.
Ôn Dạng chụp lại, sau đó mở WeChat của anh ta và xem qua. Bình thường, cô được ghim làm người ưu tiên lên đầu trong danh sách, nhưng lần này không có, ngược lại cũng không ghim ai khác. Dù vậy, Ôn Dạng vẫn nhìn thấy một cái tên trong danh sách.
Lê Mạn. Tên nghe thật hay.
Ảnh đại diện là bóng lưng của một người phụ nữ mặc váy dài màu vàng mơ, tóc cột bằng kẹp cá mập, đứng trên bãi cỏ và dắt theo một con chó chăn cừu màu trắng, phía trước là bầu trời xanh thẳm.
Người phụ nữ cúi đầu nhìn con chó, không thấy rõ gương mặt.
Ôn Dạng mở khung trò chuyện.
Trình Ngôn Vũ đã gửi cho người kia hai tệp tin.
Người phụ nữ trả lời: [Đã nhận được, Ngôn Vũ.]
Kéo lên trên một chút nữa.
Trình Ngôn Vũ nhắn cho cô ta: [Uống cà phê chưa?]
Cô ta trả lời: [Uống rồi.]
Cuộc trò chuyện rất ngắn gọn, nhưng chỉ hai chữ "cà phê" cũng đủ làm Ôn Dạng run lên, nhớ lại “cà phê” mà cô nghe thấy trong cơn mưa bão đêm qua. Lê Mạn này hẳn rất thích cà phê.
Ôn Dạng không dám xem thêm nữa, cô chụp lại danh thϊếp của cô ta, sau đó hồi trả điện thoại Trình Ngôn Vũ về lại trên bàn trà như lúc đầu.
Cô cảm thấy khó thở, đứng dậy và đi ra ban công.
Trời tối, bầu trời bắt đầu lấp lánh những ngôi sao, xa gần không rõ.
Trình Ngôn Vũ tắm xong từ trong phòng tắm đi ra, khăn tắm vắt trên đầu, hơi nước còn vương lại. Anh ta bước vào phòng khách và cầm lấy điện thoại, vừa ngước lên, anh ta nhìn thấy Ôn Dạng đang cuộn mình trên ghế nằm ở ban công.
Tối nay cô im lặng hẳn. Trong lòng Trình Ngôn Vũ dấy lên một nỗi lo sợ, nhưng anh ta nhanh chóng ép nó xuống.
Ôn Dạng không phải kiểu người sẽ không nói gì.
Anh ta đặt điện thoại xuống, đi ra ban công. Ôn Dạng cuộn mình trên ghế, ôm gối nhìn chằm chằm bầu trời, mái tóc dài phủ trên vai, trông cô có vẻ lơ đãng như đang ở một thế giới khác.
Trình Ngôn Vũ đến gần, nhưng cô không nhìn anh ta. Anh ta cúi người, chạm nhẹ vào mắt cá chân của cô, nói: "Em không mang giày mà ra đây." “Bên ngoài trơn lắm.”
Ôn Dạng nhìn anh ta, khẽ đáp lại: "Mặt sàn khô rồi mà, anh tắm xong rồi à?"
Trình Ngôn Vũ gật đầu: "Ừ, em muốn đi tắm không?"
Ôn Dạng lắc đầu: "Chút nữa, tối nay hình như có sao."
Trình Ngôn Vũ quay đầu nhìn bầu trời, đúng là có sao.
Hai người họ đã từng ngắm sao không biết bao nhiêu lần, khi leo núi Vụ Nguyệt, họ đã ngắm cả đêm. Ôn Dạng dựa vào lòng anh ta, cả hai đắp chung chiếc áo khoác của anh ta. Chiếc ghế nằm này ở nhà cũng được mua để ngắm sao. Trước đây, mỗi lần nhìn thấy anh ta, Ôn Dạng đều kéo anh ta vào ngồi cùng. Trình Ngôn Vũ bỗng cảm thấy tim đập mạnh, thu ánh mắt lại, nhìn Ôn Dạng.
Lúc này, điện thoại trong phòng khách vang lên.
Anh ta buông mắt cá chân của Ôn Dạng ra và đi vào phòng khách để nghe máy.
Anh ta mặc bộ đồ ngủ màu trắng, đứng trong phòng khách, nói chuyện với người ở đầu dây bên kia.
Ôn Dạng vẫn nhìn bầu trời, nhưng rõ ràng nghe được nội dung cuộc trò chuyện của Trình Ngôn Vũ với ai đó, người mà không phải cô.
Ôn Dạng ôm chặt gối hơn.
Bây giờ cô thực sự cảm thấy như có thể bị tổn thương bởi bất cứ điều gì.
—
Phải làm sao?
Phải làm sao?
Trong đầu cô chỉ có ba chữ đó, chẳng nghĩ được gì khác.
Không biết đã trôi qua bao lâu, nước mắt vẫn chưa ngừng rơi, trong phòng mới vang lên tiếng bước chân, Trình Ngôn Vũ đã trở lại. Anh ta đặt điện thoại lên đầu tủ, theo thói quen nhìn thoáng qua người phụ nữ đang nằm trên giường. Cô đã xoay người nằm quay lưng lại với anh ta. Trình Ngôn Vũ lên giường, tắt đèn ngủ và nằm xuống. Ôn Dạng dùng mu bàn tay ra sức lau nước mắt.
Một góc gối đã thấm đẫm nước mắt của cô.
Không gian quanh họ bỗng yên tĩnh trở lại.
Trước khi Trình Ngôn Vũ chuẩn bị ngủ, dường như nhớ ra điều gì đó, anh ta tiến lại gần cô, đưa tay định ôm cô, nhưng Ôn Dạng theo phản xạ rúc người sát vào mép giường. Cuối cùng, cánh tay của anh ta dừng lại ở eo cô, lòng bàn tay chạm vào làn da cô.
Nhiệt độ từ bàn tay đó nóng rực khiến nước mắt Ôn Dạng lại trào ra.
Họ đã quen nhau từ thời thanh xuân, cùng nhau trải qua năm năm, là mối tình đầu của nhau. Anh ta từng nói sẽ ở bên cô đến bạc đầu, bên cô một đời lãng mạn, cũng từng nói cô là cô gái duy nhất anh ta từng yêu.
Anh ta đã cầu hôn cô giữa tuyết trắng.
Ôn Dạng nhắm mắt lại, nước mắt càng tuôn trào dữ dội hơn, khóc đến run rẩy.
Cô biết anh ta đã ngủ, cô rơi vào trạng thái mơ hồ, không còn cảm nhận được chân thực.
Đêm đó.
Ôn Dạng không ngủ, mí mắt sưng húp lên thành bọng.
Trình Ngôn Vũ tỉnh dậy theo đồng hồ sinh học, Ôn Dạng vẫn duy trì tư thế nằm nghiêng không nhúc nhích, chăn chỉ kéo lên đến ngang eo. Trong phòng còn mờ tối, Trình Ngôn Vũ tưởng rằng cô vẫn đang ngủ, anh ta nhẹ nhàng kéo chăn đắp kín cho cô. Ôn Dạng nhắm mắt không động đậy, đồng thời cũng biết rằng nếu cô không dậy, anh ta sẽ tự giải quyết chuyện ăn uống, anh ta luôn như vậy, đối xử với cô rất tốt và chu đáo.
Trình Ngôn Vũ xoa đầu cô rồi rời khỏi giường, không hiểu sao lại dừng bước, quay đầu nhìn bóng lưng cô trên giường. Anh ta nhìn một cái, gãi gãi đầu rồi bước vào phòng tắm.
Ngoài trời chỉ còn mưa rả rích, nước mưa rơi lộp độp trên bệ cửa sổ.
Trình Ngôn Vũ rửa mặt, thay quần áo thì Ôn Dạng vẫn còn nằm sấp ngủ, chăn lại bị cô kéo xuống đến ngang eo. Trình Ngôn Vũ mặc quần áo xong, thấy vậy liền tiến lại gần, quỳ gối trên giường đắp chăn cho cô, thì thầm: “Vợ ơi, anh đi làm đây.”
Ôn Dạng nghe thấy nhưng không trả lời, chỉ siết chặt vỏ gối.
Trình Ngôn Vũ cúi người hôn cô rồi mới đứng dậy rời đi.
Nghe tiếng cửa đóng, Ôn Dạng thả lỏng tay và ngồi dậy, ngây người tựa vào đầu giường, ánh mắt nhìn vào rèm cửa đang đóng kín rồi lại thu về, trông như một người gỗ vô hồn. Thế giới của cô như bị ai đó bất ngờ đâm thủng bầu trời, mây đen ùn ùn kéo vào. Nước mắt đã cạn khô sau một đêm dài, cô đã thu dọn giấy lau nước mắt vào thùng rác từ lúc khuya, giờ đây đôi mắt đã khô khốc.
Điện thoại vang lên, là tin nhắn từ mẹ chồng, bà Trịnh Quế Lệ.
Quế Lệ (Mẹ chồng): [Ôn Dạng dậy chưa con, mẹ hỏi thăm xem tuần sau con muốn ăn loại sốt nào, bây giờ mẹ làm cho con.]
Ôn Dạng cầm điện thoại, nhìn dòng tin nhắn dịu dàng này, đôi mắt khô khốc lại chảy ra vài giọt nước mắt. Da cô bỏng rát, cô lại lau đi nước mắt, soạn tin nhắn trả lời.
Ôn Dạng: [Mẹ ơi, không cần đâu ạ, lần trước mẹ gửi còn chưa ăn hết mà.]
Quế Lệ (Mẹ chồng): [Lần trước là lần trước, lần này chủ yếu là làm món con thích ăn, sốt tương đậu phụ nhé?]
Ôn Dạng: [Không cần đâu ạ, trong tủ lạnh vẫn còn đây này.]
Quế Lệ (Mẹ chồng): [Vậy thôi, mẹ gửi cho con thứ khác…]
Ôn Dạng soạn “Không cần đâu ạ…”
Cuối cùng lại xóa đi, chỉ nhắn “Cảm ơn mẹ” rồi kết thúc cuộc trò chuyện.
Cô đặt điện thoại xuống, mặt đau rát do nước mắt chảy quá nhiều. Cô uống một viên Ibuprofen.
Trong bếp vẫn còn bánh bao đang được hâm nóng, cô đứng tại quầy bếp, mùi bánh bao bay đến nhưng cô không ăn, ánh mắt nhìn chằm chằm vào giá treo quần áo, theo bản năng cầm ly nước ấm bước tới, đứng trước giá treo, cô cũng không biết mình muốn làm gì.
Thần kinh dường như bị kí©h thí©ɧ, cô quay lại phòng ngủ, mở tủ quần áo, lấy chiếc áo khoác vest đen treo ở trong cùng ra và ngửi thử.
Chiếc áo đã được giặt khô, mang mùi hương mới, nhưng đâu đó vẫn thoang thoảng mùi nước hoa hương gardenia.
Mùi hương đã từng xuất hiện trên chiếc áo này, rất nhẹ, nhẹ đến mức có thể bỏ qua, thậm chí khi đó Ôn Dạng đã không phát hiện ra.
Và mùi hương gardenia này không phải của cô và Trình Ngôn Vũ.
Cô treo áo lại và bắt đầu đi khắp phòng, nhìn cái này, cái kia, bất cứ nơi nào Trình Ngôn Vũ từng để đồ, cô đều xem qua.
Cô cũng không biết mình đang tìm gì, có lẽ chỉ đang tìm kiếm dấu vết.
Nhưng ngoài chút hương gardenia không biết là ảo giác hay hiện thực kia, mọi thứ trong nhà vẫn đều là mùi hương quen thuộc của cô và Trình Ngôn Vũ, cùng với những dấu vết của hai người.
Rất lâu sau đó.
Ôn Dạng mới ngồi phịch xuống ghế sofa, nhìn chằm chằm vào màn hình tivi một cách vô hồn.
Bên ngoài trời mưa phùn, từng giọt rơi trên những bông hoa cô trồng.
Buổi chiều, tâm trạng cô khá hơn một chút. Cô dọn dẹp lại căn phòng đã bị mình làm rối tung, rồi ngồi thu mình trên ghế sofa, cầm điều khiển tivi và bấm chuyển kênh một cách tùy ý. Trên màn hình điện thoại bên cạnh vẫn hiện lên những từ khóa như "dấu hiệu chồng nɠɵạı ŧìиɧ"... và nhiều thứ khác.
Sau cơn mưa, thời tiết oi bức, chân trời ráng chiều rực lửa.
Tầm hơn năm giờ.
Cửa nhà mở ra, Trình Ngôn Vũ mặc đồ như thường ngày bước vào, tay xách theo các món ăn đã được đặt trước từ nhà hàng. Đóng cửa lại, Trình Ngôn Vũ nhìn qua bếp thấy cô không nấu cơm, rồi vòng qua sofa, thấy Ôn Dạng thu mình ở góc ghế mắt dán vào tivi. Anh ta mỉm cười dịu dàng, đặt các món ăn lên bàn trà, ngồi xuống bên cạnh cô, vừa mở túi vừa nói: “Lần trước em nói muốn ăn nhà hàng này, hôm nay anh vừa có việc gần đó nên xếp hàng mua cho em.”
Anh ta đưa hộp thức ăn đến trước mặt Ôn Dạng.
Ôn Dạng ngước nhìn anh ta.
Cả hai đối diện nhau, Ôn Dạng không động đậy cũng không biểu lộ cảm xúc gì. Trình Ngôn Vũ hơi ngạc nhiên, xích lại gần cô hơn, nhẹ nhàng hỏi: “Sao vậy?” “Em không khỏe à?”
Anh ta đưa tay lên trán cô, Ôn Dạng cảm nhận được hơi ấm từ lòng bàn tay anh ta, theo phản xạ lùi lại một chút. Trình Ngôn Vũ thoáng sững sờ, nhìn cô, “Vợ?”
Chỉ với một câu nói đó.
Cảm giác đau đớn mãnh liệt trào lên từ tim Ôn Dạng, lan tỏa khắp cơ thể.
Cô nhìn người đàn ông mà mình đã yêu suốt năm năm qua, khuôn mặt ấy vẫn là người mà cô từng yêu, sự dịu dàng trong ánh mắt vẫn quen thuộc như ngày nào. Ôn Dạng kìm nén cơn run rẩy, lấy hộp thức ăn từ tay anh ta và bắt đầu ăn.
Đây là nhà hàng cô thích, xếp hàng phải rất lâu. Nếu không thật sự muốn ăn, Ôn Dạng sẽ không để anh ta đi mua, nhưng mỗi lần Trình Ngôn Vũ đi ngang qua đó đều mua về cho cô.
Trình Ngôn Vũ nhìn cô cúi đầu ăn, không hiểu sao lại cảm thấy mũi cô đỏ lên. Anh ta khẽ mím môi lo lắng nhìn cô, rồi đưa tay chạm vào mặt cô, Ôn Dạng dừng lại, khẽ chà nhẹ mặt vào lòng bàn tay anh ta.
Đó là cảm giác quen thuộc, gần như là theo bản năng.
Ăn xong, Trình Ngôn Vũ lấy nhiệt kế đo nhiệt độ cho cô, Ôn Dạng đẩy tay anh ta ra: “Em không sao, anh đi tắm đi.”
Trình Ngôn Vũ nhìn nhiệt độ, bình thường, rồi lại sờ trán cô: “Em tắm trước đi, anh đợi ngoài này.”
“Không, anh đi đi.”
Giọng Ôn Dạng có chút khó chịu, Trình Ngôn Vũ ngạc nhiên, ngừng lại một chút rồi xoa đầu cô: “Được, anh đi.”
Phần lớn thời gian cô đều rất ôn hòa, dịu dàng, nhưng thỉnh thoảng cũng có những lúc cáu kỉnh. Khi nổi giận trông cô cũng rất đáng yêu.
Trình Ngôn Vũ mở nắp một chai sữa chua cho cô, rồi vào phòng ngủ lấy quần áo để đi tắm. Sáng nay khi thức dậy, anh ta có chút lo lắng cho cô, nên buổi tối đã không làm thêm giờ mà về thẳng nhà để ở bên cô.
Cửa phòng tắm đóng lại.
Từ phòng khách có thể nhìn thấy, Ôn Dạng lại ngả người lên sofa, ánh mắt đột nhiên dừng lại trên chiếc điện thoại màu đen của anh ta đặt trên bàn trà. Ôn Dạng chỉ nhìn một giây, rồi buông chân xuống, cầm lấy chiếc điện thoại của anh ta và nhập mật khẩu.
Mật khẩu là ngày kỷ niệm kết hôn của họ, điện thoại được mở khóa. Cô mở danh sách cuộc gọi.
Có một số điện thoại không có lưu tên, chỉ có một ký tự.
Ôn Dạng lập tức chú ý đến điều này, cô mở số điện thoại đó ra.
Là một số điện thoại ở Nam Thành.
Ôn Dạng chụp lại, sau đó mở WeChat của anh ta và xem qua. Bình thường, cô được ghim làm người ưu tiên lên đầu trong danh sách, nhưng lần này không có, ngược lại cũng không ghim ai khác. Dù vậy, Ôn Dạng vẫn nhìn thấy một cái tên trong danh sách.
Lê Mạn. Tên nghe thật hay.
Ảnh đại diện là bóng lưng của một người phụ nữ mặc váy dài màu vàng mơ, tóc cột bằng kẹp cá mập, đứng trên bãi cỏ và dắt theo một con chó chăn cừu màu trắng, phía trước là bầu trời xanh thẳm.
Người phụ nữ cúi đầu nhìn con chó, không thấy rõ gương mặt.
Ôn Dạng mở khung trò chuyện.
Trình Ngôn Vũ đã gửi cho người kia hai tệp tin.
Người phụ nữ trả lời: [Đã nhận được, Ngôn Vũ.]
Kéo lên trên một chút nữa.
Trình Ngôn Vũ nhắn cho cô ta: [Uống cà phê chưa?]
Cô ta trả lời: [Uống rồi.]
Cuộc trò chuyện rất ngắn gọn, nhưng chỉ hai chữ "cà phê" cũng đủ làm Ôn Dạng run lên, nhớ lại “cà phê” mà cô nghe thấy trong cơn mưa bão đêm qua. Lê Mạn này hẳn rất thích cà phê.
Ôn Dạng không dám xem thêm nữa, cô chụp lại danh thϊếp của cô ta, sau đó hồi trả điện thoại Trình Ngôn Vũ về lại trên bàn trà như lúc đầu.
Cô cảm thấy khó thở, đứng dậy và đi ra ban công.
Trời tối, bầu trời bắt đầu lấp lánh những ngôi sao, xa gần không rõ.
Trình Ngôn Vũ tắm xong từ trong phòng tắm đi ra, khăn tắm vắt trên đầu, hơi nước còn vương lại. Anh ta bước vào phòng khách và cầm lấy điện thoại, vừa ngước lên, anh ta nhìn thấy Ôn Dạng đang cuộn mình trên ghế nằm ở ban công.
Tối nay cô im lặng hẳn. Trong lòng Trình Ngôn Vũ dấy lên một nỗi lo sợ, nhưng anh ta nhanh chóng ép nó xuống.
Ôn Dạng không phải kiểu người sẽ không nói gì.
Anh ta đặt điện thoại xuống, đi ra ban công. Ôn Dạng cuộn mình trên ghế, ôm gối nhìn chằm chằm bầu trời, mái tóc dài phủ trên vai, trông cô có vẻ lơ đãng như đang ở một thế giới khác.
Trình Ngôn Vũ đến gần, nhưng cô không nhìn anh ta. Anh ta cúi người, chạm nhẹ vào mắt cá chân của cô, nói: "Em không mang giày mà ra đây." “Bên ngoài trơn lắm.”
Ôn Dạng nhìn anh ta, khẽ đáp lại: "Mặt sàn khô rồi mà, anh tắm xong rồi à?"
Trình Ngôn Vũ gật đầu: "Ừ, em muốn đi tắm không?"
Ôn Dạng lắc đầu: "Chút nữa, tối nay hình như có sao."
Trình Ngôn Vũ quay đầu nhìn bầu trời, đúng là có sao.
Hai người họ đã từng ngắm sao không biết bao nhiêu lần, khi leo núi Vụ Nguyệt, họ đã ngắm cả đêm. Ôn Dạng dựa vào lòng anh ta, cả hai đắp chung chiếc áo khoác của anh ta. Chiếc ghế nằm này ở nhà cũng được mua để ngắm sao. Trước đây, mỗi lần nhìn thấy anh ta, Ôn Dạng đều kéo anh ta vào ngồi cùng. Trình Ngôn Vũ bỗng cảm thấy tim đập mạnh, thu ánh mắt lại, nhìn Ôn Dạng.
Lúc này, điện thoại trong phòng khách vang lên.
Anh ta buông mắt cá chân của Ôn Dạng ra và đi vào phòng khách để nghe máy.
Anh ta mặc bộ đồ ngủ màu trắng, đứng trong phòng khách, nói chuyện với người ở đầu dây bên kia.
Ôn Dạng vẫn nhìn bầu trời, nhưng rõ ràng nghe được nội dung cuộc trò chuyện của Trình Ngôn Vũ với ai đó, người mà không phải cô.
Ôn Dạng ôm chặt gối hơn.
Bây giờ cô thực sự cảm thấy như có thể bị tổn thương bởi bất cứ điều gì.
—
/86
|