Đưa bố mẹ về khách sạn nghỉ ngơi xong, Ôn Dạng và Phó Hành Chu thong thả tản bộ về nhà. Quãng đường từ khách sạn về câu lạc bộ chỉ ba trăm mét, hai bên đường rợp bóng cây xanh, thoang thoảng hương hoa ngào ngát, Ôn Dạng khoác tay anh. Phó Hành Chu đã có uống chút rượu, anh nới lỏng cà vạt, xắn tay áo lên, thoạt nhìn có phần tùy ý. Ôn Dạng quay sang nhìn anh.
“Phó Hành Chu.”
Phó Hành Chu nghiêng đầu, bắt gặp ánh mắt cô: “Hửm?”
Ôn Dạng dịu dàng hỏi: “Anh có bị chóng mặt không?”
Phó Hành Chu đáp: “Không chóng mặt, thực ra anh cũng không uống nhiều lắm.”
Ôn Dạng nhìn anh: “Rõ ràng là uống nhiều mà.”
Phó Hành Chu bật cười.
“Không nhiều lắm đâu.”
Ôn Dạng nghe vậy cũng mỉm cười.
Dưới bóng cây râm mát, trong một buổi tối yên tĩnh thế này, sau khi gặp mặt bố mẹ và cũng nhận được sự ủng hộ từ họ, Ôn Dạng cảm thấy vô cùng thư thái, mọi chuyện dường như đang đi đúng hướng.
Vầng trăng treo lơ lửng trên cao, từ từ mang theo ánh sáng trong trẻo ló dạng, nhưng chẳng mấy chốc đã bị mây đen che khuất, chỉ còn những ngôi sao lấp lánh.
Sáng sớm hôm sau.
Ôn Dạng bị tiếng chuông điện thoại đánh thức. Người gọi là bà chủ căn hộ chung cư Duplex kia. Hình như bên thi công đang gặp chút vấn đề với việc trét bột bả. Anh Trần Xương gần đây đang bận hoàn thiện phần cuối cùng của Hoa Phủ nên đã cử em trai của anh ấy tới phụ trách việc sửa sang căn hộ Duplex, vì còn trẻ tuổi nên cậu ta ăn nói có chút bốc đồng, thế là nảy sinh mâu thuẫn với nữ chủ nhà về việc trét bột bả.
Nữ chủ nhà không thân thiết gì với anh Trần Xương, đành phải gọi điện trực tiếp cho Ôn Dạng.
Ôn Dạng vừa ngồi dậy vừa lắng nghe, cảm giác nữ chủ nhà này khá ỷ lại cô, cho nên cô vẫn phải đích thân đến đó một chuyến. Cô cúp điện thoại, xuống giường đi tìm Phó Hành Chu. Lúc này Phó Hành Chu đang ở phòng khách xử lý công việc, ngón tay như đang nhảy múa trên bàn phím. Ôn Dạng tiến lại gần, vòng tay qua cổ anh, nói: “Em phải đến công trình xử lý chút vấn đề, sáng nay không thể ăn sáng cùng bố mẹ được rồi.”
Phó Hành Chu nghiêng đầu nhìn cô: “Em đi đi, để anh đi cùng chú dì cũng được.”
Ôn Dạng uể oải dụi đầu vào hõm cổ anh, khẽ gật đầu. Phó Hành Chu hôn lên môi cô, thấp giọng nói: “Về phòng thay quần áo đi.”
Ôn Dạng khẽ ừm một tiếng.
Lúc này cô mới nhận ra mình đang mang váy ngủ hai dây, vừa rồi cúi người xuống ôm anh khiến cổ áo trễ xuống để lộ ra cảnh xuân vô hạn, bên trong lại không mặc nội y, hơn nữa còn có cả dấu hôn mà anh để lại.
Cô đỏ bừng mặt xoay người trở về phòng ngủ chính.
May là hôm nay dì Chung không có nhà, nếu không cô còn ngại hơn nữa.
Hẹn với bố mẹ lúc 9 giờ rưỡi, Ôn Dạng vệ sinh cá nhân thay quần áo xong cũng đã gần 7 giờ 45 phút. Cô buộc gọn tóc lên, nhìn Phó Hành Chu đang hâm sữa và nướng bánh mì, còn chiên thêm một quả trứng cho cô làm bữa sáng. Thực ra hôm nay đã lên kế hoạch là đi ăn sáng ở ngoài, nhưng Ôn Dạng không đi ăn cùng được, thế là đành phải ăn bánh mì, trứng và uống tạm ly sữa.
Ôn Dạng ăn vội xong, đứng dậy ngước mắt nhìn anh: “Anh đi riêng với bố mẹ liệu có thấy căng thẳng không?”
Phó Hành Chu cụp mắt nhìn cô: “Không đâu, không căng thẳng bằng lúc cầu hôn em.”
Ôn Dạng chớp mắt, khóe môi khẽ nhếch lên. Phó Hành Chu cúi xuống đặt lên môi cô một nụ hôn: “Đi đi, Tưởng Dược đang chờ em dưới lầu đấy.”
“Vâng.”
Ôn Dạng với tay lấy máy tính, mang giày vào rồi đi ra ngoài. Tưởng Dược đã chờ sẵn dưới lầu, mở cửa xe cho cô. Sau khi nhận địa chỉ, chiếc xe màu đen lao đi.
Ít phút sau, Phó Hành Chu cũng khoác áo ra ngoài.
Anh lái xe đến khách sạn chờ khoảng năm phút thì Chúc Vân và Ôn Lệ đi xuống, vừa nhìn thấy anh đã hỏi: “Ôn Dạng đâu rồi?”
Phó Hành Chu nói: “Cô ấy có việc đột xuất nên sáng sớm đã đến công trình rồi ạ.”
“Đợi xong việc rồi Tưởng Dược sẽ đưa cô ấy về, chúng ta qua đó trước nhé.”
Nghe vậy, Chúc Vân gật đầu, cùng Ôn Lệ lên xe.
Cửa xe đóng lại, Phó Hành Chu đi đến ghế lái khởi động xe.
Bữa trà sáng cần đặt trước, lại là một nhà hàng ở trên cao, có thể nhìn bao quát cả Nam Thành. Ôn Lệ và Phó Hành Chu rất hợp ý nhau, Ôn Lệ tính tình ôn hòa nhưng hiểu biết sâu rộng, dù là chủ đề gì cũng có thể đối đáp với Phó Hành Chu vài câu. Phó Hành Chu thì tư duy sắc bén hơn một chút, nhưng khi nói chuyện với bố vợ đương nhiên sẽ giảm bớt sự sắc bén đó đi, trở nên ôn tồn hơn rất nhiều.
Ba người vừa ăn vừa đợi Ôn Dạng.
Đáng tiếc là cuối cùng Ôn Dạng không thể quay lại được, cô vẫn đang ở công trình ‘dỗ dành’ nữ chủ nhà kia. Anh Trần Xương cũng ở đó, đang mắng em trai mình. Em trai anh ấy quả thực không giống người làm trang trí chú nào, đầu tóc thì vàng khè, ngồi xổm trong góc nhất quyết không chịu nhận lỗi. Mà càng không nhận lỗi thì lại càng khiến nữ chủ nhà tức giận, thế là tình hình hiện trường lại rối tung cả lên.
Ôn Dạng gửi cho Phó Hành Chu icon hai mắt chớp chớp sắp khóc.
Ôn Dạng: [Em không đến được rồi.]
Phó Hành Chu: [Không sao, em cứ từ từ xử lý, giải quyết chuyện cậu thanh niên kia trước đi.]
Ôn Dạng: [Ừm.]
Đặt điện thoại xuống, Phó Hành Chu thanh toán.
Chúc Vân và Ôn Lệ biết Ôn Dạng không thể quay lại nên cũng không miễn cưỡng. Lúc ra khỏi tòa nhà thì cũng đã khoảng 12h30 trưa. Phó Hành Chu cầm vô lăng, hỏi Chúc Vân và Ôn Lệ: “Căn hộ mà Ôn Dạng thiết kế đã hoàn thiện rồi, hay là cháu đưa chú dì đến xem thử nhé?”
Chúc Vân nghe vậy bèn hỏi: “Là căn nhà của cháu sao?”
Phó Hành Chu gật đầu: “Cũng là tác phẩm thiết kế đầu tiên của cô ấy ạ.”
Hai mắt Chúc Vân bỗng sáng lên. Với tư cách là bố mẹ, đương nhiên bà muốn nhìn thấy tác phẩm của con gái mình, cũng cảm thấy an ủi vì con gái đã trưởng thành.
Chúc Vân: “Vậy thì đi xem thử nào.”
Phó Hành Chu khẽ mỉm cười, khởi động xe.
Đến Hoa Phủ cũng vừa đúng lúc giữa trưa, chiếc xe hơi màu đen dừng lại ở gara, ba người đi thang máy lên lầu. Vừa bước ra khỏi thang máy là đến căn hộ đó, Phó Hành Chu mở khóa bằng vân tay.
Cánh cửa vang lên tiếng “tít” rồi mở ra.
Đồ nội thất cơ bản đã được chuyển đến hết, chỉ còn hai cái tủ ở phòng bếp đang được sửa chữa, cũng là chỗ Trần Xương vẫn đang bận rộn.
Chúc Vân và Ôn Lệ đeo bọc giày rồi bước vào, đập vào mắt là một căn hộ mang phong cách Ý. Đường nét tuy có hơi lạnh lẽo, nhưng sau này đã thay đổi và phối hợp thêm một số màu sắc khác nên lại có phần ôn hòa hơn. Ôn Dạng sử dụng gam màu xám dịu nhẹ, ghế sô pha ở phòng khách nhìn cũng rất thoải mái. Cho dù là quầy bar, phòng ăn, hay hành lang đều toát lên vẻ sang trọng đặc biệt.
Đây là căn hộ do Ôn Dạng tự tay thiết kế.
Chúc Vân và Ôn Lệ đã nhìn thấy sự ưu tú của con gái mình từ đó. Trong mắt họ, cô vẫn luôn rất giỏi giang, nhưng giờ đây sự giỏi giang ấy lại càng trở nên rõ ràng và cụ thể hơn. Bọn họ cảm thấy tự hào về cô.
Phó Hành Chu lấy từ trong tủ lạnh ra hai chai nước, đưa cho họ: “Phòng ngủ chính và phòng thay đồ đều đã sửa chữa lại rồi ạ. Căn hộ này sẽ là phòng cưới của cháu và Ôn Dạng.”
Chúc Vân nhận lấy chai nước, vặn nắp chai ra, nhìn anh.
Phó Hành Chu nói tiếp: “Tài sản sau hôn nhân sẽ là tài sản chung, bao gồm tất cả những gì cháu đã tạo dựng được trước khi kết hôn.”
Chúc Vân nhẹ nhàng nói: “Chỉ cần cháu đối xử tốt với con bé là được, đó chính là tài sản quý giá nhất.”
Phó Hành Chu gật đầu: “Điều này là lẽ đương nhiên.”
Chúc Vân nói thì nói vậy, nhưng một người đàn ông sẵn sàng chia tài sản cho Ôn Dạng thì đó cũng là sự đảm bảo cho cô, cũng đủ cho thấy sự chân thành của anh.
Ôn Lệ hỏi: “Tập đoàn Phó Hằng có quan hệ gì với bên cháu không?”
Phó Hành Chu mời hai người ngồi xuống ghế sô pha rồi đáp: “Phó Lâm Viễn của tập đoàn Phó Hằng ở Bắc Kinh là anh họ cháu ạ.”
Ôn Lệ vừa nghe vậy thì chợt ngộ ra.
Ông lại hỏi: “Còn Phó Diên của Khoa học kỹ thuật Diên Tục thì sao?”
Phó Hành Chu đáp: “Là em họ cháu ạ.”
Chúc Vân nói: “Phó Diên tốt nghiệp trường trung học số 1 Nam An….”
Phó Hành Chu gật đầu, anh nhìn bọn họ rồi cười nói: “Đây là duyên phận rồi ạ.”
Chúc Vân trầm ngâm suy nghĩ.
Đúng là như vậy, vòng đi vòng lại, Nam An cũng có rất nhiều nhân tài, năm đó Phó Diên là người thi đỗ được điểm cao ngất ngưỡng, Ôn Dạng cũng có chút liên lạc với Ôn Nam Tịch, trước đây từng học chung lớp Mỹ thuật.
Tìm hiểu tới đây, hai người họ bỗng cảm thấy đã hiểu rõ thêm về gia cảnh của người đàn ông này.
Chúc Vân và Ôn Lệ thở phào nhẹ nhõm.
Tối qua hai vợ chồng đã dành ra chút thời gian tìm hiểu về gia cảnh của Phó Hành Chu, thông qua bạn bè và đồng nghiệp. Khinh Chu hoạt động chủ yếu ở Hồng Kông, thông tin tìm hiểu được cũng có hạn. Nhưng Phó Diên và Phó Lâm Viễn đều ở Đại lục, tuy Phó Lâm Viễn ở xa tận Bắc Kinh, song cũng trùng hợp là bạn thân của Ôn Lệ lại có công ty điện lực ở Bắc Kinh, thế nên cũng có chút hiểu biết về Phó Hằng.
Còn Phó Diên, người này lớn lên ở Nam An, tính ra cũng được xem là bạn học của Ôn Dạng, càng dễ tìm hiểu hơn.
Một gia tộc lớn như vậy, có lẽ cũng sẽ dạy dỗ ra một đứa trẻ đàng hoàng tử tế.
Có điều Chúc Vân và Ôn Lệ lại tra nhầm hướng, không hề kiểm tra về phương diện tình cảm của anh, kể cả hôn nhân, thế nên đã bỏ lỡ một thông tin quan trọng nhất.
Đương nhiên đây là chuyện sau này.
Ôn Dạng bận rộn đến hơn hai giờ chiều mới về đến khách sạn, Phó Hành Chu đang ở phòng cờ chơi cờ vây với Ôn Lệ, Chúc Vân ở trong phòng ngủ gọi điện thoại xử lý công việc. Ôn Dạng thò đầu vào, khoác tay mẹ.
Chúc Vân nhìn cô, hỏi: “Con ăn cơm chưa?”
Ôn Dạng nói: “Con ăn rồi, Tưởng Dược gọi cơm cho con.”
Chúc Vân gật đầu.
Hai mẹ con trò chuyện thêm một lúc rồi xuống lầu đến phòng cờ xem hai người kia chơi cờ.
Ôn Dạng nhìn Phó Hành Chu xắn tay áo, kiên nhẫn chơi cờ với Ôn Lệ, hai người đang đấu trí với nhau. Cô ngồi xuống bên cạnh anh, Phó Hành Chu liếc nhìn cô, một tay đang rảnh nắm lấy tay cô.
Ôn Dạng cong mi mỉm cười.
Phó Hành Chu gọi nhân viên phục vụ lấy một bát Dương Chi Cam Lộ cho cô, Ôn Dạng bưng lấy, vừa hay cô cũng đang khát nước.
Nhìn anh chăm sóc Ôn Dạng như vậy, trong lòng Chúc Vân cũng được an ủi.
–
Vì bố mẹ Ôn Dạng đã tìm hiểu về Phó Hành Chu, cũng không có ý kiến gì, thế là hai ngày sau, dưới sự thúc giục của bà cụ và Khưu Phái, hai nhà chuẩn bị gặp mặt chính thức.
Lần gặp mặt này rất trang trọng và nghiêm túc, sắp xếp tại nhà tổ.
Ôn Dạng dậy sớm chọn một chiếc váy màu nhạt, phong cách dịu dàng rất hợp với cô. Phó Hành Chu phối hợp với màu sắc của cô, cũng chọn áo sơ mi trắng, sau đó hai người đến đón Chúc Vân và Ôn Lệ.
Hôm nay Chúc Vân và Ôn Lệ cũng ăn mặc rất trang trọng.
Chiếc xe màu đen từ từ chạy về phía nhà tổ, môi trường ở đây yên tĩnh hơn hẳn, khắp nơi đều là bóng cây, cánh hoa, trước khi vào nhà tổ còn có một hồ nước rất lớn.
Ngôi nhà đứng sừng sững trước mặt.
Bà cụ đứng ngoài cửa ngóng trông.
Dì giúp việc bước tới nói: “Xe đã vào rồi, bà vào ngồi trước đi ạ.”
Bà cụ liếc nhìn dì giúp việc, hừ lạnh một tiếng, xoay người trở về ghế sofa. Hôm nay Khưu Phái cũng trang điểm tinh tế, bà ấy ngồi trên ghế đơn vừa uống trà vừa chậm rãi nói: “Tình tình của Ôn Dạng rất tốt, bố mẹ của con bé chắc cũng không đến nỗi nào đâu. Người ta nói con cái là tấm gương phản chiếu của cha mẹ, nhìn con cái là biết ngay.”
Bà cụ gặp Ôn Dạng muộn hơn Khưu Phái, bèn nói: “Con nói gì mà chẳng có lý.”
Khưu Phái cười mỉm.
Bà cụ nhìn Khưu Phái: “Đừng uống nhiều trà quá, con vẫn đang uống thuốc đấy, đừng để bị lờn thuốc.”
Khưu Phái bất đắc dĩ đặt chén trà xuống, nói: “Có một ngụm trà mà mẹ cũng không cho con uống.”
Bà cụ lười nói chuyện với bà ấy.
Cả năm trời không thấy mặt mũi đâu, thời gian trước còn gây ra chuyện lớn như vậy, bà cụ không bay qua đó được, nếu có thể bay qua thì ít nhiều gì cũng phải mắng bà ấy vài câu.
Dì giúp việc từ cửa chạy vào, nói: “Tới rồi, tới rồi.”
Bà cụ và Khưu Phái ngẩng đầu lên, nhìn thấy Phó Hành Chu nắm tay một cô gái xinh đẹp dịu dàng bước vào. Cô gái xách theo túi quà, bên cạnh là bố mẹ của cô. Mẹ cô thoạt nhìn rất đỗi phóng khoáng, bố thì nho nhã ôn hòa. Bà cụ không thể không công nhận rằng đôi khi Khưu Phái nói rất đúng, con cái chính là tấm gương phản chiếu của cha mẹ.
Hơn nữa, đây là lần đầu tiên bà cụ thấy cháu trai mình nắm tay người ta mà không vội vàng buông ra, còn nắm rất chặt, đến cả vẻ xa cách trên người cũng bớt đi rất nhiều, chắc là cô gái có đôi mắt cong cong xinh đẹp kia đã khiến anh thay đổi.
Bốn người bước vào.
Khưu Phái và bà cụ đều đứng dậy, Khưu Phái vốn giao tiếp tốt, tiến lên chào hỏi Chúc Vân và Ôn Lệ trước: “Mọi người đi đường có bị kẹt xe không?”
Chúc Vân nhìn Khưu Phái, mỉm cười hiền hậu: “Không kẹt gì cả, đường khá thông thoáng, hoa ở Nam Thành cũng rất đẹp.”
Khưu Phái cười nói: “Đúng vậy, hoa ở Nam Thành đẹp có tiếng mà, mời mọi người ngồi.”
Chúc Vân mỉm cười, gật đầu, theo Ôn Lệ ngồi xuống.
Bà cụ thì nắm lấy tay Ôn Dạng, dịu dàng hỏi: “Năm nay cháu bao nhiêu tuổi rồi?”
Ôn Dạng thấy bà cụ còn rất khỏe mạnh, giống như bà nội hiền từ trên tivi, cô đáp: “Bà nội, cháu hai mươi bảy tuổi rồi ạ.”
“Vừa đẹp vừa đẹp, tuổi tác hợp nhau.”
Bà cụ kéo Ôn Dạng ngồi xuống bên cạnh mình.
Ôn Dạng mỉm cười ngồi xuống bên cạnh bà, bà cụ thấy cô không hề rụt rè, ngược lại còn rất tự nhiên thoải mái, trong lòng càng thêm yêu thích. Thực ra người già như bà có yêu cầu gì cao sang đâu, sở dĩ bà luôn giới thiệu người này người kia cho cháu trai, mong anh tái hôn sớm, chẳng qua là vì muốn anh có người bầu bạn. Đương nhiên anh có thể tìm được người tâm đầu ý hợp là tốt nhất, tốt hơn hẳn danh sách kia của bà.
Bà cụ càng mong cháu trai có thể thật lòng yêu một người.
Sau khi ngồi xuống, Phó Hành Chu pha trà.
Trái ngược với sự ít nói của anh, Khưu Phái và bà cụ vô cùng rôm rả. Bà cụ cứ nắm tay Ôn Dạng hỏi han đủ thứ, từ sở thích đến công việc của Ôn Dạng, còn Khưu Phái thì trò chuyện với Chúc Vân. Ôn Lệ đóng vai một người cha hiền từ, thỉnh thoảng còn có thể trò chuyện đôi câu với con rể tương lai. Khưu Phái hỏi: “Anh thông gia làm bên ngành điện lực à?”
Ôn Lệ đặt cốc trà xuống, cười nói: “Vâng.”
Khưu Phái nói: “Ngành đó chắc vất vả lắm nhỉ.”
Ôn Lệ cười cười: “Làm mãi rồi cũng quen.”
Khưu Phái mỉm cười, gật đầu.
Người tay hay bảo nghề nghiệp vận vào người, dù có làm gì thì khí chất toát ra cũng không thể thay đổi được.
Bà ấy chỉ mới liếc mắt nhìn là đã nhận ra trong nhà này Chúc Vân mới là chủ, làm kiểm toán lại còn kiêm thêm văn phòng luật sư, tính cách hơi bị nghiêm khắc, nhưng Chúc Vân vẫn biết cách điều chỉnh, lúc cần cứng rắn thì cứng rắn, lúc cần mềm mỏng thì mềm mỏng
Ôn Dạng xuất thân trong gia đình như vậy, hẳn nội tâm cũng sẽ rất mạnh mẽ.
Cho nên cô mới dám một mình đến Paris, ở bên cạnh Phó Hành Chu mà không so đo thiệt hơn.
Nếu đổi lại là bà ấy, có khi bà ấy còn phải lo lắng xem Phó Hành Chu ở Paris có ai không, mình đến đó rồi liệu có tan tành một giấc mộng đẹp không.
Có điều bà cụ cũng thật là, nắm tay Ôn Dạng mãi không chịu buông.
Đến giờ bà ấy vẫn chưa nói chuyện riêng với Ôn Dạng được câu nào.
Khưu Phái suýt chút nữa lườm dài một cái.
“Phó Hành Chu.”
Phó Hành Chu nghiêng đầu, bắt gặp ánh mắt cô: “Hửm?”
Ôn Dạng dịu dàng hỏi: “Anh có bị chóng mặt không?”
Phó Hành Chu đáp: “Không chóng mặt, thực ra anh cũng không uống nhiều lắm.”
Ôn Dạng nhìn anh: “Rõ ràng là uống nhiều mà.”
Phó Hành Chu bật cười.
“Không nhiều lắm đâu.”
Ôn Dạng nghe vậy cũng mỉm cười.
Dưới bóng cây râm mát, trong một buổi tối yên tĩnh thế này, sau khi gặp mặt bố mẹ và cũng nhận được sự ủng hộ từ họ, Ôn Dạng cảm thấy vô cùng thư thái, mọi chuyện dường như đang đi đúng hướng.
Vầng trăng treo lơ lửng trên cao, từ từ mang theo ánh sáng trong trẻo ló dạng, nhưng chẳng mấy chốc đã bị mây đen che khuất, chỉ còn những ngôi sao lấp lánh.
Sáng sớm hôm sau.
Ôn Dạng bị tiếng chuông điện thoại đánh thức. Người gọi là bà chủ căn hộ chung cư Duplex kia. Hình như bên thi công đang gặp chút vấn đề với việc trét bột bả. Anh Trần Xương gần đây đang bận hoàn thiện phần cuối cùng của Hoa Phủ nên đã cử em trai của anh ấy tới phụ trách việc sửa sang căn hộ Duplex, vì còn trẻ tuổi nên cậu ta ăn nói có chút bốc đồng, thế là nảy sinh mâu thuẫn với nữ chủ nhà về việc trét bột bả.
Nữ chủ nhà không thân thiết gì với anh Trần Xương, đành phải gọi điện trực tiếp cho Ôn Dạng.
Ôn Dạng vừa ngồi dậy vừa lắng nghe, cảm giác nữ chủ nhà này khá ỷ lại cô, cho nên cô vẫn phải đích thân đến đó một chuyến. Cô cúp điện thoại, xuống giường đi tìm Phó Hành Chu. Lúc này Phó Hành Chu đang ở phòng khách xử lý công việc, ngón tay như đang nhảy múa trên bàn phím. Ôn Dạng tiến lại gần, vòng tay qua cổ anh, nói: “Em phải đến công trình xử lý chút vấn đề, sáng nay không thể ăn sáng cùng bố mẹ được rồi.”
Phó Hành Chu nghiêng đầu nhìn cô: “Em đi đi, để anh đi cùng chú dì cũng được.”
Ôn Dạng uể oải dụi đầu vào hõm cổ anh, khẽ gật đầu. Phó Hành Chu hôn lên môi cô, thấp giọng nói: “Về phòng thay quần áo đi.”
Ôn Dạng khẽ ừm một tiếng.
Lúc này cô mới nhận ra mình đang mang váy ngủ hai dây, vừa rồi cúi người xuống ôm anh khiến cổ áo trễ xuống để lộ ra cảnh xuân vô hạn, bên trong lại không mặc nội y, hơn nữa còn có cả dấu hôn mà anh để lại.
Cô đỏ bừng mặt xoay người trở về phòng ngủ chính.
May là hôm nay dì Chung không có nhà, nếu không cô còn ngại hơn nữa.
Hẹn với bố mẹ lúc 9 giờ rưỡi, Ôn Dạng vệ sinh cá nhân thay quần áo xong cũng đã gần 7 giờ 45 phút. Cô buộc gọn tóc lên, nhìn Phó Hành Chu đang hâm sữa và nướng bánh mì, còn chiên thêm một quả trứng cho cô làm bữa sáng. Thực ra hôm nay đã lên kế hoạch là đi ăn sáng ở ngoài, nhưng Ôn Dạng không đi ăn cùng được, thế là đành phải ăn bánh mì, trứng và uống tạm ly sữa.
Ôn Dạng ăn vội xong, đứng dậy ngước mắt nhìn anh: “Anh đi riêng với bố mẹ liệu có thấy căng thẳng không?”
Phó Hành Chu cụp mắt nhìn cô: “Không đâu, không căng thẳng bằng lúc cầu hôn em.”
Ôn Dạng chớp mắt, khóe môi khẽ nhếch lên. Phó Hành Chu cúi xuống đặt lên môi cô một nụ hôn: “Đi đi, Tưởng Dược đang chờ em dưới lầu đấy.”
“Vâng.”
Ôn Dạng với tay lấy máy tính, mang giày vào rồi đi ra ngoài. Tưởng Dược đã chờ sẵn dưới lầu, mở cửa xe cho cô. Sau khi nhận địa chỉ, chiếc xe màu đen lao đi.
Ít phút sau, Phó Hành Chu cũng khoác áo ra ngoài.
Anh lái xe đến khách sạn chờ khoảng năm phút thì Chúc Vân và Ôn Lệ đi xuống, vừa nhìn thấy anh đã hỏi: “Ôn Dạng đâu rồi?”
Phó Hành Chu nói: “Cô ấy có việc đột xuất nên sáng sớm đã đến công trình rồi ạ.”
“Đợi xong việc rồi Tưởng Dược sẽ đưa cô ấy về, chúng ta qua đó trước nhé.”
Nghe vậy, Chúc Vân gật đầu, cùng Ôn Lệ lên xe.
Cửa xe đóng lại, Phó Hành Chu đi đến ghế lái khởi động xe.
Bữa trà sáng cần đặt trước, lại là một nhà hàng ở trên cao, có thể nhìn bao quát cả Nam Thành. Ôn Lệ và Phó Hành Chu rất hợp ý nhau, Ôn Lệ tính tình ôn hòa nhưng hiểu biết sâu rộng, dù là chủ đề gì cũng có thể đối đáp với Phó Hành Chu vài câu. Phó Hành Chu thì tư duy sắc bén hơn một chút, nhưng khi nói chuyện với bố vợ đương nhiên sẽ giảm bớt sự sắc bén đó đi, trở nên ôn tồn hơn rất nhiều.
Ba người vừa ăn vừa đợi Ôn Dạng.
Đáng tiếc là cuối cùng Ôn Dạng không thể quay lại được, cô vẫn đang ở công trình ‘dỗ dành’ nữ chủ nhà kia. Anh Trần Xương cũng ở đó, đang mắng em trai mình. Em trai anh ấy quả thực không giống người làm trang trí chú nào, đầu tóc thì vàng khè, ngồi xổm trong góc nhất quyết không chịu nhận lỗi. Mà càng không nhận lỗi thì lại càng khiến nữ chủ nhà tức giận, thế là tình hình hiện trường lại rối tung cả lên.
Ôn Dạng gửi cho Phó Hành Chu icon hai mắt chớp chớp sắp khóc.
Ôn Dạng: [Em không đến được rồi.]
Phó Hành Chu: [Không sao, em cứ từ từ xử lý, giải quyết chuyện cậu thanh niên kia trước đi.]
Ôn Dạng: [Ừm.]
Đặt điện thoại xuống, Phó Hành Chu thanh toán.
Chúc Vân và Ôn Lệ biết Ôn Dạng không thể quay lại nên cũng không miễn cưỡng. Lúc ra khỏi tòa nhà thì cũng đã khoảng 12h30 trưa. Phó Hành Chu cầm vô lăng, hỏi Chúc Vân và Ôn Lệ: “Căn hộ mà Ôn Dạng thiết kế đã hoàn thiện rồi, hay là cháu đưa chú dì đến xem thử nhé?”
Chúc Vân nghe vậy bèn hỏi: “Là căn nhà của cháu sao?”
Phó Hành Chu gật đầu: “Cũng là tác phẩm thiết kế đầu tiên của cô ấy ạ.”
Hai mắt Chúc Vân bỗng sáng lên. Với tư cách là bố mẹ, đương nhiên bà muốn nhìn thấy tác phẩm của con gái mình, cũng cảm thấy an ủi vì con gái đã trưởng thành.
Chúc Vân: “Vậy thì đi xem thử nào.”
Phó Hành Chu khẽ mỉm cười, khởi động xe.
Đến Hoa Phủ cũng vừa đúng lúc giữa trưa, chiếc xe hơi màu đen dừng lại ở gara, ba người đi thang máy lên lầu. Vừa bước ra khỏi thang máy là đến căn hộ đó, Phó Hành Chu mở khóa bằng vân tay.
Cánh cửa vang lên tiếng “tít” rồi mở ra.
Đồ nội thất cơ bản đã được chuyển đến hết, chỉ còn hai cái tủ ở phòng bếp đang được sửa chữa, cũng là chỗ Trần Xương vẫn đang bận rộn.
Chúc Vân và Ôn Lệ đeo bọc giày rồi bước vào, đập vào mắt là một căn hộ mang phong cách Ý. Đường nét tuy có hơi lạnh lẽo, nhưng sau này đã thay đổi và phối hợp thêm một số màu sắc khác nên lại có phần ôn hòa hơn. Ôn Dạng sử dụng gam màu xám dịu nhẹ, ghế sô pha ở phòng khách nhìn cũng rất thoải mái. Cho dù là quầy bar, phòng ăn, hay hành lang đều toát lên vẻ sang trọng đặc biệt.
Đây là căn hộ do Ôn Dạng tự tay thiết kế.
Chúc Vân và Ôn Lệ đã nhìn thấy sự ưu tú của con gái mình từ đó. Trong mắt họ, cô vẫn luôn rất giỏi giang, nhưng giờ đây sự giỏi giang ấy lại càng trở nên rõ ràng và cụ thể hơn. Bọn họ cảm thấy tự hào về cô.
Phó Hành Chu lấy từ trong tủ lạnh ra hai chai nước, đưa cho họ: “Phòng ngủ chính và phòng thay đồ đều đã sửa chữa lại rồi ạ. Căn hộ này sẽ là phòng cưới của cháu và Ôn Dạng.”
Chúc Vân nhận lấy chai nước, vặn nắp chai ra, nhìn anh.
Phó Hành Chu nói tiếp: “Tài sản sau hôn nhân sẽ là tài sản chung, bao gồm tất cả những gì cháu đã tạo dựng được trước khi kết hôn.”
Chúc Vân nhẹ nhàng nói: “Chỉ cần cháu đối xử tốt với con bé là được, đó chính là tài sản quý giá nhất.”
Phó Hành Chu gật đầu: “Điều này là lẽ đương nhiên.”
Chúc Vân nói thì nói vậy, nhưng một người đàn ông sẵn sàng chia tài sản cho Ôn Dạng thì đó cũng là sự đảm bảo cho cô, cũng đủ cho thấy sự chân thành của anh.
Ôn Lệ hỏi: “Tập đoàn Phó Hằng có quan hệ gì với bên cháu không?”
Phó Hành Chu mời hai người ngồi xuống ghế sô pha rồi đáp: “Phó Lâm Viễn của tập đoàn Phó Hằng ở Bắc Kinh là anh họ cháu ạ.”
Ôn Lệ vừa nghe vậy thì chợt ngộ ra.
Ông lại hỏi: “Còn Phó Diên của Khoa học kỹ thuật Diên Tục thì sao?”
Phó Hành Chu đáp: “Là em họ cháu ạ.”
Chúc Vân nói: “Phó Diên tốt nghiệp trường trung học số 1 Nam An….”
Phó Hành Chu gật đầu, anh nhìn bọn họ rồi cười nói: “Đây là duyên phận rồi ạ.”
Chúc Vân trầm ngâm suy nghĩ.
Đúng là như vậy, vòng đi vòng lại, Nam An cũng có rất nhiều nhân tài, năm đó Phó Diên là người thi đỗ được điểm cao ngất ngưỡng, Ôn Dạng cũng có chút liên lạc với Ôn Nam Tịch, trước đây từng học chung lớp Mỹ thuật.
Tìm hiểu tới đây, hai người họ bỗng cảm thấy đã hiểu rõ thêm về gia cảnh của người đàn ông này.
Chúc Vân và Ôn Lệ thở phào nhẹ nhõm.
Tối qua hai vợ chồng đã dành ra chút thời gian tìm hiểu về gia cảnh của Phó Hành Chu, thông qua bạn bè và đồng nghiệp. Khinh Chu hoạt động chủ yếu ở Hồng Kông, thông tin tìm hiểu được cũng có hạn. Nhưng Phó Diên và Phó Lâm Viễn đều ở Đại lục, tuy Phó Lâm Viễn ở xa tận Bắc Kinh, song cũng trùng hợp là bạn thân của Ôn Lệ lại có công ty điện lực ở Bắc Kinh, thế nên cũng có chút hiểu biết về Phó Hằng.
Còn Phó Diên, người này lớn lên ở Nam An, tính ra cũng được xem là bạn học của Ôn Dạng, càng dễ tìm hiểu hơn.
Một gia tộc lớn như vậy, có lẽ cũng sẽ dạy dỗ ra một đứa trẻ đàng hoàng tử tế.
Có điều Chúc Vân và Ôn Lệ lại tra nhầm hướng, không hề kiểm tra về phương diện tình cảm của anh, kể cả hôn nhân, thế nên đã bỏ lỡ một thông tin quan trọng nhất.
Đương nhiên đây là chuyện sau này.
Ôn Dạng bận rộn đến hơn hai giờ chiều mới về đến khách sạn, Phó Hành Chu đang ở phòng cờ chơi cờ vây với Ôn Lệ, Chúc Vân ở trong phòng ngủ gọi điện thoại xử lý công việc. Ôn Dạng thò đầu vào, khoác tay mẹ.
Chúc Vân nhìn cô, hỏi: “Con ăn cơm chưa?”
Ôn Dạng nói: “Con ăn rồi, Tưởng Dược gọi cơm cho con.”
Chúc Vân gật đầu.
Hai mẹ con trò chuyện thêm một lúc rồi xuống lầu đến phòng cờ xem hai người kia chơi cờ.
Ôn Dạng nhìn Phó Hành Chu xắn tay áo, kiên nhẫn chơi cờ với Ôn Lệ, hai người đang đấu trí với nhau. Cô ngồi xuống bên cạnh anh, Phó Hành Chu liếc nhìn cô, một tay đang rảnh nắm lấy tay cô.
Ôn Dạng cong mi mỉm cười.
Phó Hành Chu gọi nhân viên phục vụ lấy một bát Dương Chi Cam Lộ cho cô, Ôn Dạng bưng lấy, vừa hay cô cũng đang khát nước.
Nhìn anh chăm sóc Ôn Dạng như vậy, trong lòng Chúc Vân cũng được an ủi.
–
Vì bố mẹ Ôn Dạng đã tìm hiểu về Phó Hành Chu, cũng không có ý kiến gì, thế là hai ngày sau, dưới sự thúc giục của bà cụ và Khưu Phái, hai nhà chuẩn bị gặp mặt chính thức.
Lần gặp mặt này rất trang trọng và nghiêm túc, sắp xếp tại nhà tổ.
Ôn Dạng dậy sớm chọn một chiếc váy màu nhạt, phong cách dịu dàng rất hợp với cô. Phó Hành Chu phối hợp với màu sắc của cô, cũng chọn áo sơ mi trắng, sau đó hai người đến đón Chúc Vân và Ôn Lệ.
Hôm nay Chúc Vân và Ôn Lệ cũng ăn mặc rất trang trọng.
Chiếc xe màu đen từ từ chạy về phía nhà tổ, môi trường ở đây yên tĩnh hơn hẳn, khắp nơi đều là bóng cây, cánh hoa, trước khi vào nhà tổ còn có một hồ nước rất lớn.
Ngôi nhà đứng sừng sững trước mặt.
Bà cụ đứng ngoài cửa ngóng trông.
Dì giúp việc bước tới nói: “Xe đã vào rồi, bà vào ngồi trước đi ạ.”
Bà cụ liếc nhìn dì giúp việc, hừ lạnh một tiếng, xoay người trở về ghế sofa. Hôm nay Khưu Phái cũng trang điểm tinh tế, bà ấy ngồi trên ghế đơn vừa uống trà vừa chậm rãi nói: “Tình tình của Ôn Dạng rất tốt, bố mẹ của con bé chắc cũng không đến nỗi nào đâu. Người ta nói con cái là tấm gương phản chiếu của cha mẹ, nhìn con cái là biết ngay.”
Bà cụ gặp Ôn Dạng muộn hơn Khưu Phái, bèn nói: “Con nói gì mà chẳng có lý.”
Khưu Phái cười mỉm.
Bà cụ nhìn Khưu Phái: “Đừng uống nhiều trà quá, con vẫn đang uống thuốc đấy, đừng để bị lờn thuốc.”
Khưu Phái bất đắc dĩ đặt chén trà xuống, nói: “Có một ngụm trà mà mẹ cũng không cho con uống.”
Bà cụ lười nói chuyện với bà ấy.
Cả năm trời không thấy mặt mũi đâu, thời gian trước còn gây ra chuyện lớn như vậy, bà cụ không bay qua đó được, nếu có thể bay qua thì ít nhiều gì cũng phải mắng bà ấy vài câu.
Dì giúp việc từ cửa chạy vào, nói: “Tới rồi, tới rồi.”
Bà cụ và Khưu Phái ngẩng đầu lên, nhìn thấy Phó Hành Chu nắm tay một cô gái xinh đẹp dịu dàng bước vào. Cô gái xách theo túi quà, bên cạnh là bố mẹ của cô. Mẹ cô thoạt nhìn rất đỗi phóng khoáng, bố thì nho nhã ôn hòa. Bà cụ không thể không công nhận rằng đôi khi Khưu Phái nói rất đúng, con cái chính là tấm gương phản chiếu của cha mẹ.
Hơn nữa, đây là lần đầu tiên bà cụ thấy cháu trai mình nắm tay người ta mà không vội vàng buông ra, còn nắm rất chặt, đến cả vẻ xa cách trên người cũng bớt đi rất nhiều, chắc là cô gái có đôi mắt cong cong xinh đẹp kia đã khiến anh thay đổi.
Bốn người bước vào.
Khưu Phái và bà cụ đều đứng dậy, Khưu Phái vốn giao tiếp tốt, tiến lên chào hỏi Chúc Vân và Ôn Lệ trước: “Mọi người đi đường có bị kẹt xe không?”
Chúc Vân nhìn Khưu Phái, mỉm cười hiền hậu: “Không kẹt gì cả, đường khá thông thoáng, hoa ở Nam Thành cũng rất đẹp.”
Khưu Phái cười nói: “Đúng vậy, hoa ở Nam Thành đẹp có tiếng mà, mời mọi người ngồi.”
Chúc Vân mỉm cười, gật đầu, theo Ôn Lệ ngồi xuống.
Bà cụ thì nắm lấy tay Ôn Dạng, dịu dàng hỏi: “Năm nay cháu bao nhiêu tuổi rồi?”
Ôn Dạng thấy bà cụ còn rất khỏe mạnh, giống như bà nội hiền từ trên tivi, cô đáp: “Bà nội, cháu hai mươi bảy tuổi rồi ạ.”
“Vừa đẹp vừa đẹp, tuổi tác hợp nhau.”
Bà cụ kéo Ôn Dạng ngồi xuống bên cạnh mình.
Ôn Dạng mỉm cười ngồi xuống bên cạnh bà, bà cụ thấy cô không hề rụt rè, ngược lại còn rất tự nhiên thoải mái, trong lòng càng thêm yêu thích. Thực ra người già như bà có yêu cầu gì cao sang đâu, sở dĩ bà luôn giới thiệu người này người kia cho cháu trai, mong anh tái hôn sớm, chẳng qua là vì muốn anh có người bầu bạn. Đương nhiên anh có thể tìm được người tâm đầu ý hợp là tốt nhất, tốt hơn hẳn danh sách kia của bà.
Bà cụ càng mong cháu trai có thể thật lòng yêu một người.
Sau khi ngồi xuống, Phó Hành Chu pha trà.
Trái ngược với sự ít nói của anh, Khưu Phái và bà cụ vô cùng rôm rả. Bà cụ cứ nắm tay Ôn Dạng hỏi han đủ thứ, từ sở thích đến công việc của Ôn Dạng, còn Khưu Phái thì trò chuyện với Chúc Vân. Ôn Lệ đóng vai một người cha hiền từ, thỉnh thoảng còn có thể trò chuyện đôi câu với con rể tương lai. Khưu Phái hỏi: “Anh thông gia làm bên ngành điện lực à?”
Ôn Lệ đặt cốc trà xuống, cười nói: “Vâng.”
Khưu Phái nói: “Ngành đó chắc vất vả lắm nhỉ.”
Ôn Lệ cười cười: “Làm mãi rồi cũng quen.”
Khưu Phái mỉm cười, gật đầu.
Người tay hay bảo nghề nghiệp vận vào người, dù có làm gì thì khí chất toát ra cũng không thể thay đổi được.
Bà ấy chỉ mới liếc mắt nhìn là đã nhận ra trong nhà này Chúc Vân mới là chủ, làm kiểm toán lại còn kiêm thêm văn phòng luật sư, tính cách hơi bị nghiêm khắc, nhưng Chúc Vân vẫn biết cách điều chỉnh, lúc cần cứng rắn thì cứng rắn, lúc cần mềm mỏng thì mềm mỏng
Ôn Dạng xuất thân trong gia đình như vậy, hẳn nội tâm cũng sẽ rất mạnh mẽ.
Cho nên cô mới dám một mình đến Paris, ở bên cạnh Phó Hành Chu mà không so đo thiệt hơn.
Nếu đổi lại là bà ấy, có khi bà ấy còn phải lo lắng xem Phó Hành Chu ở Paris có ai không, mình đến đó rồi liệu có tan tành một giấc mộng đẹp không.
Có điều bà cụ cũng thật là, nắm tay Ôn Dạng mãi không chịu buông.
Đến giờ bà ấy vẫn chưa nói chuyện riêng với Ôn Dạng được câu nào.
Khưu Phái suýt chút nữa lườm dài một cái.
/86
|