Hôm diễn ra hôn lễ không có sự tham gia của giới truyền thông.
Mặc dù công ty tổ chức hôn lễ Nàng Thơ có quay phim và chụp ảnh nhưng không hề đăng tải tràn lan trên mạng, hình ảnh về hôn lễ và dàn xe chủ yếu do khách mời tự đăng tải.
Dù vậy, đám cưới này vẫn leo lên hot search một vài lần, phần lớn là nhờ sự chia sẻ của một nhân vật tầm cỡ như Lục Trạm, bởi vì chính bản thân anh ta cũng đã có sức nóng. Đừng thấy anh ta quanh năm ở Hồng Kông mà lầm. Từ khi anh ta đầu tư vào một đội tuyển eSports và xuất hiện trong buổi lễ trao giải vô địch của đội tuyển này, ngoại hình sáng sủa cộng với gia thế khủng của anh ta đã thu hút rất nhiều fan hâm mộ, nhận về lượng followers đáng kể trên mạng xã hội. Thêm vào đó, anh ta còn chia sẻ cuộc sống hàng ngày của bà chủ Khoa học Công nghệ Diên Tục nữa.
Thế là lên hẳn hot search hai lần.
Cũng nhờ đó mà rất nhiều người có cơ hội chiêm ngưỡng hôn lễ xa hoa của Phó Hành Chu – tổng giám đốc Tập đoàn Khinh Chu và Ôn Dạng – nhà thiết kế của studio Vân Xích. Từ dịch vụ của Nàng Thơ, đến váy cưới, nhẫn cưới và bó hoa cưới nhỏ xinh của Ôn Dạng đều được cư dân mạng truy tìm thông tin ráo riết. Cuối cùng họ phát hiện ra rằng, chỉ riêng sợi ruy băng trang trí trên bó hoa cũng đã có giá trên trời.
Có người còn để lại bình luận: “Tôi quyết tâm phải giàu có như mấy người.”
Họ hàng ở Nam An đa số đều về hết trong ngày thứ hai và thứ ba sau hôn lễ. Một số người nhân tiện đi du lịch những thành phố lân cận, một số khác thì đăng ký tour du lịch vòng quanh rồi mới trở về Nam An.
Mọi người đều có kế hoạch riêng của mình.
Ôn Dạng cùng bố mẹ tiễn khách, thỉnh thoảng Phó Hành Chu cũng đi cùng, có điều bên phía họ hàng nhà anh cũng cần phải đi tiễn.
Trước hôn lễ, bà nội đã tặng riêng cho Ôn Dạng một căn hộ ở Nam Thành. Không quá rộng nhưng nằm ở vị trí đắc địa, lại được trang hoàng nội thất đầy đủ.
Ôn Lệ và Chúc Vân không ngờ bà cụ lại hào phóng như vậy. Chúc Vân vốn là người phụ nữ có chút cố chấp và mạnh mẽ, cũng đã có dự tính trước, thế nên bà cũng mua cho con gái một căn hộ 3 phòng ngủ ở Nam Thành, cho vào luôn trong của hồi môn. Lúc Ôn Dạng biết chuyện, cô không khỏi bất lực. Sau đó cô lặng lẽ rút một ít tiền tiết kiệm của mình bỏ vào một tấm thẻ ngân hàng, rồi nhét vào túi xách của mẹ.
Chờ ngày nào đó để bà tự phát hiện ra.
Nhất định phải đợi thêm một thời gian nữa mới có thể nói với Chúc Vân, nếu không chắc chắn bà sẽ trả lại cho cô ngay lập tức.
Hơn một năm thành lập, trong ba – bốn tháng đầu studio Vân Xích vẫn chưa có nhiều doanh thu. Sang đến tháng thứ năm khi chiến lược truyền thông đã đâu vào đấy, lại có thêm anh Trần Xương tham gia, mảng sửa sang và trang trí cũng bắt đầu khởi sắc, lợi nhuận studio tăng lên nhanh chóng.
Về phần Nhất Ngôn, sau khi được Phó Hành Chu đầu tư thì quy mô công ty được mở rộng, doanh thu cũng cao hơn trước rất nhiều. Vốn dĩ Ôn Dạng không phải người lãng phí, cô luôn cân nhắc kỹ lưỡng trước khi chi tiêu, phần nào không cần thiết tiêu dùng thì cô sẽ gửi vào tiết kiệm. Nhờ vậy, cô mới có một khoản kha khá để dành cho Chúc Vân.
Còn quà cưới của nhà trai, cộng thêm tiền của Phó Hành Chu và Khưu Phái tặng cho cô thì thực sự rất nhiều, vượt xa khả năng quản lý của Ôn Dạng. Phó Hành Chu bèn gọi quản lý quỹ ủy thác tới giúp Ôn Dạng lên kế hoạch tài chính. Đồng thời, Ôn Dạng cũng nhận thức rõ mình đang có bao nhiêu tài sản trong tay, đây cũng chính là sự bảo đảm tốt nhất cho tương lai của cô sau này.
Nhìn bản danh sách dài dằng dặc, Ôn Dạng rơi vào mê man.
May mắn là vị quản lý đó rất kiên nhẫn giải thích cặn kẽ cho cô.
Cuối cùng, Ôn Dạng cũng dần dần hiểu ra.
Quỹ ủy thác của cô và Phó Hành Chu là chung một tài khoản, gần như là tài sản chung của vợ chồng.
Nhưng cá nhân cô vẫn có tài khoản riêng để sử dụng số tiền do Phó Hành Chu và bà nội tặng cho. Những khoản đó không liên quan gì đến Phó Hành Chu, chỉ thuộc về riêng cô.
Lúc này, Ôn Dạng mới thực sự hiểu rõ về những ràng buộc trong cuộc hôn nhân hiện tại. Sau hôn lễ của họ vài ngày, cổ phiếu của tập đoàn Khinh Chu liên tục tăng giá. Về phía Vân Xích, sau khi kết quả cuộc thi thiết kế nhà kính trồng hoa được công bố, studio của họ quả nhiên đã nhận được sự quan tâm của nhiều nhà đầu tư như lời Phó Hành Chu dự đoán. Thế nhưng, vì Ôn Dạng là vợ của Phó Hành Chu nên các nhà đầu tư chỉ dám thông qua quản lý đầu tư để thăm dò ý định mở rộng quy mô studio của cô.
Nhưng Ôn Dạng và Dư Tình đã từ chối tất cả.
Các cô vẫn thích sự đơn giản như hiện tại hơn, dù sao thì số lượng đơn hàng của studio cũng ngày một tăng, còn anh Trần Xương thì đang chuẩn bị tham gia đấu thầu dự án nhà kính trồng hoa ở thành phố.
Thành phố có những cân nhắc của thành phố, chắc chắn sẽ không dễ dàng giao công trình ra ngoài, vậy nên anh Trần Xương còn phải cố gắng thêm.
Từ sau khi Chúc Vân mua tặng Ôn Dạng căn nhà kia, lúc chuẩn bị hôn lễ ở đây, Ôn Dạng đã kéo Chúc Vân và Ôn Lệ đến đó ở. Hiện tại Nam Thành ít kinh doanh kiểu nhà ở hình thành trong tương lai, đa phần đều là nhà ở hiện hữu. Hai căn nhà mà bà nội và Chúc Vân tặng đều là nhà ở hiện hữu, có thể dọn vào ở ngay. Vì thế ngày thứ ba làm lễ lại mặt, Phó Hành Chu và Ôn Dạng đã đến căn nhà này.
Sau lễ lại mặt.
Chúc Vân với Ôn Lệ không ở lại thêm nữa, chuẩn bị về Nam An, giải quyết công việc tồn đọng.
Phó Hành Chu cùng Ôn Dạng đưa bọn họ quay về Nam An. Phó Hành Chu lái xe, Ôn Dạng ngồi ghế phụ, hai vị phụ huynh ngồi hàng ghế sau, chiếc xe con màu đen lăn bánh trên đường cao tốc.
Trải qua mấy tiếng lái xe, lúc đến nơi cũng vừa lúc năm giờ chiều, hoàng hôn buông xuống.
Xe chạy ngang qua trường trung học số 1 và số 2 Nam An, chính là trường học trước đây của Ôn Dạng. Phó Hành Chu ngoái đầu nhìn thoáng qua, Ôn Dạng chống cằm nhìn anh, mỉm cười nói: “Chính là chỗ này đó, bức ảnh em chụp trước đây ở ngay trên cây cầu đối diện kia.”
Phó Hành Chu rũ mắt nhìn cô, cười nói: “Ừm, tối nay mình tới đây đi dạo một lát.”
Ôn Dạng đáp: “Được đấy.”
Chúc Vân và Ôn Lệ sau giấc ngủ ngắn đã tỉnh dậy, nghe được đoạn đối thoại của hai vợ chồng họ thì nhìn nhau mỉm cười. Chiếc xe lái vào khu chung cư ở Nam An.
Toàn bộ hành trình đều là Phó Hành Chu lái xe.
Xuống xe lên nhà, Ôn Dạng khoác lấy tay anh, hỏi: “Anh mệt không?”
Phó Hành Chu nắm lấy tay cô: “Cũng bình thường.”
Ôn Dạng ngước mắt nhìn anh: “Lái xe lâu ơi là lâu.”
Phó Hành Chu cúi đầu nhìn cô: “Cũng đến nơi an toàn rồi mà.”
Ôn Dạng ừ một tiếng.
Vào nhà, Chúc Vân đi cắt trái cây bưng ra cho họ ăn, Ôn Dạng dắt Phó Hành Chu đi tham quan phòng mình. Căn phòng có một ô cửa sổ rất lớn, hướng ra ngoài khu chung cư. Bên ngoài cửa sổ là vỉa hè, trên vỉa hè trồng những cây cổ thụ xanh mướt sum suê, có cành còn vươn cả vào bệ cửa sổ nhà dân, phòng Ôn Dạng cũng giống y vậy.
Căn phòng được sơn tường trắng, bài trí vô cùng dịu dàng ấm áp, hình như về sau đã được sửa sang lại. Trên bàn học có đặt vài chậu cây xanh, còn có sách vở không được xếp gọn gàng mà nằm ngổn ngang, vẫn nhìn ra được dấu vết học tập ngày xưa. Trên tủ sách có vài tấm bằng khen, có điều theo dòng thời gian những tấm bằng khen đó đã úa màu, Phó Hành Chu đứng đó nhìn ngắm.
Nhìn thấy ảnh chụp thời trung học và đại học của cô, nằm gọn trong hai khung ảnh.
Ôn Dạng hồi cấp ba để tóc dài ngang vai, đứng sóng vai cùng Dư Tình nhìn về phía ống kính mỉm cười rạng rỡ, trong mắt như có ánh sao. Còn bức ảnh thời đại học thì tóc cô đã dài đến thắt lưng, xoăn nhẹ, mặc chiếc váy dài đến đầu gối, trên mặt là nụ cười mỉm dịu dàng, sau lưng là sân thể dục của trường đại học cô đang theo học. Ôn Dạng thò đầu ra xem, thấy anh đang ngắm nhìn ảnh của mình. Phó Hành Chu bèn thuận thế ôm cô vào lòng. Ôn Dạng tựa vào lồng ngực anh, ngẩng đầu lên nhìn anh: “Hồi trước trông em hơi ngốc nhỉ?”
Phó Hành Chu cụp mắt nhìn cô, lắc đầu: “Không ngốc, giống hệt như trong tưởng tượng của anh.”
Cô của thời cấp ba có chút non nớt.
Cô của thời đại học đã dần trưởng thành, tuy có khác biệt so với hiện tại, nhưng thỉnh thoảng vẫn có thể nhìn thấy một chút dấu vết.
Ôn Dạng mỉm cười, vòng tay qua cổ anh: “Hay là lúc nào rảnh chúng ta đến Hồng Kông nhìn lại anh của trước kia đi?”
Phó Hành Chu gật đầu: “Được.”
Lần trước đến Hồng Kông ngoài việc gặp người thân ra thì sau đó phải đi chụp ảnh cưới, nếu có đi chơi thì cũng chỉ ở gần đó, nhưng chưa từng đến nhà tổ của anh ở Hồng Kông, nơi đó mới có dấu vết quá khứ của anh.
Từ sau khi bố và ông bà ngoại của anh qua đời, căn biệt thự đó vẫn luôn để không, chỉ có một dì giúp việc giúp đỡ dọn dẹp.
“Thật ra vẫn còn ảnh.” Ôn Dạng nói xong thì buông anh ra, đến mở tủ lấy ra một cuốn album ảnh. Căn phòng này đã được dọn dẹp, những dấu vết liên quan đến Trình Ngôn Vũ cũng biến mất sạch sẽ, ngay cả ảnh chụp chung của bọn họ cũng bị Chúc Vân cắt bỏ luôn phần của Trình Ngôn Vũ. Chúc Vân gom những bức ảnh bị cắt bỏ đó thành một cuốn album nhỏ khác, đem qua chỗ của bà.
Vì vậy, album ở chỗ Ôn Dạng đều là ảnh một mình cô, có một số ảnh chụp chung với bạn học, nhiều nhất là với Dư Tình. Phó Hành Chu ngồi xuống bên giường Ôn Dạng, Ôn Dạng tựa vào vai anh, lật giở cho anh xem.
“Bức ảnh này anh đoán xem lúc đó em đang làm gì?”
Phó Hành Chu thấy cô trong ảnh đang bĩu môi mở cửa, ánh mắt anh nhuốm ý cười: “Cãi nhau với mẹ vợ à?”
“Anh đoán đúng rồi đó. Mẹ không cho em đi tiệm Net chơi, không chịu cho em tiền, thế là em sửng cồ lên cãi nhau với bà ấy. Lúc đó em mười bốn tuổi, đang tuổi nổi loạn.”
Phó Hành Chu nhướn mày.
“Vậy sau đó có xin được không?”
“Bố em cho em.”
Phó Hành Chu khẽ cười.
“Ừm, có người chống lưng.”
Tai Ôn Dạng đỏ lên, cô hạ giọng nói: “Thật ra em ít khi như thế này lắm. Lúc đó cũng không biết mẹ em nghĩ gì mà chụp lại dáng vẻ giận dỗi của em, thế là em càng tức giận hơn.”
Khóe môi Phó Hành Chu khẽ nhếch lên.
Lật tiếp về phía sau.
Có một bức cô mặc đồng phục ngồi xổm trên mặt đất, đang nói chuyện với Dư Tình, bên cạnh là bài tập. Cô ngồi bên bồn hoa làm bài tập, ngẩng đầu lên nhìn, bên cạnh có một bức thư đặt trên bài tập của cô. Phó Hành Chu hỏi: “Đây là cái gì?”
Ôn Dạng nhìn kỹ hơn một chút, ngập ngừng nói: “Hình như là một bức thư tình.”
Phó Hành Chu nhướn mày.
Ôn Dạng quay đầu nhìn anh: “Trước đây anh có từng nhận được không?”
Phó Hành Chu nhìn vào mắt cô, mỉm cười không đáp.
Ôn Dạng chớp mắt quan sát anh vài giây, Phó Hành Chu bèn hôn lên môi cô: “Những thứ đó đều không quan trọng.”
Ôn Dạng càng thêm tò mò về quá khứ của anh.
Thật ra trước đây khi xem ảnh của anh, cô đã có thể hình dung được dáng vẻ thời niên thiếu của anh, ắtt hẳn là cũng rất đẹp trai. Ôn Dạng lại nhìn vào album, lật tiếp về phía sau, có rất nhiều ảnh thời đại học.
Ảnh cô đi làm thêm, đang bày sữa chua trong cửa hàng tiện lợi, đang ăn mì trộn bên cửa sổ, hoặc tình cờ gặp trời mưa….Tất cả đều do Dư Tình chụp cho cô, sau đó rửa ra.
Rất nhiều ảnh tự sướng của cô đều được lưu lại trên vòng bạn bè.
Những bức ảnh trong cuốn album này phần lớn đều là do Dư Tình và bố mẹ chụp cho cô.
Phó Hành Chu nhìn cô trong những bức ảnh đại học, những bức ảnh này không có Trình Ngôn Vũ, nhưng anh biết rõ trong cuộc sống đằng sau những bức ảnh này đều có bóng dáng Trình Ngôn Vũ, Phó Hành Chu lật từng tấm một.
Xem hết cả thời đại học của cô.
Những bức ảnh đã qua xử lý cũng chỉ dừng lại ở ngày cô tốt nghiệp đại học, mặc áo cử nhân, một mình cầm hoa, dịu dàng mỉm cười trước ống kính.
Hai năm sau đó, ở đây không có bất kỳ bức ảnh nào nữa.
Tiếp theo là một album ảnh khác, là tác phẩm do cô chụp. Mặc dù đã xem rất nhiều tác phẩm của cô được lưu trữ trên mạng, nhưng ảnh được rửa ra thế này lại mang một cảm giác khác.
Và trong số đó, những bước ảnh hai người từng chụp cũng mang phong cách khá giống nhau. Ví dụ như quán cà phê góc phố, ánh nắng phản chiếu từ những tòa nhà cao tầng, bầu trời hiệu ứng Tyndall.
Có lẽ là những thành phố khác nhau, địa điểm khác nhau, quốc gia khác nhau, nhưng lại có phong cách chụp ảnh giống nhau.
Trước năm hai mươi tuổi, Phó Hành Chu đã đi qua không ít quốc gia, cũng từng đặt chân đến rất nhiều thành phố trong nước, lưu giữ lại rất nhiều hình ảnh.
Xem ảnh xong thì cũng đã đến giờ cơm tối, tối nay Ôn Lệ hiếm khi xuống bếp.
Ông chỉ biết làm vài món ngon, nên cũng chỉ làm những món đó.
Ăn cơm xong.
Ôn Dạng cùng Phó Hành Chu đi dạo, thẳng đến con hẻm Nam An của trường trung học phổ thông số 1 và số 2 Nam An. Đi trong con hẻm Nam An này, Ôn Dạng và Phó Hành Chu tán gẫu về rất nhiều chuyện thời cấp ba của cô.
Đến trước cửa hàng tiện lợi đang mở cửa, cửa hàng này dù đã tồn tại mười mấy năm rồi nhưng vẫn không có gì thay đổi, Ôn Dạng muốn ăn kẹo hồ lô, Phó Hành Chu vào mua cho cô, Ôn Dạng cắn một miếng giòn tan ngọt ngào.
Cô đưa cho Phó Hành Chu thử, Phó Hành Chu cắn một quả sơn trà.
Ôn Dạng cười hỏi: “Ngọt không?”
Phó Hành Chu nhìn cô: “Ngọt.”
Hai người lại đi dạo đến quán net mà cô từng đến. Quán net đó vẫn còn hoạt động, biển hiệu đã hơi hỏng. Sau đó là cầu vượt và hai ngôi trường về đêm, Phó Hành Chu ngẩng đầu nhìn.
Có thể tưởng tượng ra dáng vẻ cô cầm máy ảnh chụp ảnh ở đây.
Cô thiếu nữ mười mấy tuổi, mặc đồng phục ăn kẹo hồ lô.
Ở lại Nam An ba bốn ngày, cũng có ghé qua nhà tổ bên kia phát kẹo mừng, Phó Hành Chu lái xe đưa họ đi, lúc xuống xe nắm lấy tay Ôn Dạng. Mấy bà cô thích buôn chuyện ở góc phố nhìn thấy cảnh này thì mon men lại gần.
“Thành phố lớn vẫn có nhiều cơ hội hơn, bà nhìn Ôn Dạng đi, mới ly hôn một năm mà đã tìm được người tốt như vậy rồi.”
“Nghe nói gì chưa? Nhà họ Chúc bảo là đám cưới xa hoa đến mức chúng ta không thể tưởng tượng nổi đâu.”
“Thật sao? Đừng có lừa người ta đấy nhé.”
“Lừa bà làm gì, trên báo cũng có đăng mà.”
“Báo đăng? Bây giờ là thời đại nào rồi, là trên mạng có đưa tin.”
“Ờ ờ, cháu trai tôi vừa nói vậy, tôi đâu có rành.”
“Tới rồi tới rồi.”
“Kẹo cưới này nhìn có vẻ hơi khác thì phải? Ăn có ngon không?”
“Ngon ạ.”
Ôn Dạng không tới gần nhóm mấy bà cô này, cô cùng Phó Hành Chu chào hỏi những người cần gặp, làm những việc cần làm, chủ yếu là phát kẹo cưới cho những bà con lớn tuổi không tiện ra ngoài. Bốn người bận rộn xong xuôi bèn rời khỏi nhà tổ, chiếc xe màu đen lăn bánh rời đi.
Ngày thứ năm.
Ôn Dạng và Phó Hành Chu rời khỏi Nam An, bố mẹ cô cũng phải đi làm, trùng hợp là Phó Hành Chu cũng phải quay lại Hồng Kông xử lý công việc. Ôn Dạng bèn xách theo máy tính đi theo anh, ở lại Hồng Kông một thời gian.
Hôm nay, Phó Hành Chu bận rộn xong việc thì quay lại đón cô, cùng nhau đến nhà tổ. Căn nhà tổ ở bên Hồng Kông nằm trong một khu biệt thự. Chiếc xe hơi màu đen dừng ở bãi đậu, Ôn Dạng xuống xe, cùng Phó Hành Chu bước vào biệt thự.
Dì giúp việc trong biệt thự là người Đại Lục, đang xem tivi thấy Phó Hành Chu về thì lập tức đứng dậy: “Cậu Phó, cậu về rồi à?”
Phó Hành Chu gật đầu: “Chào dì.”
“Chào cô cậu. Cô chủ muốn dùng chút gì không? Để tôi đi chuẩn bị ngay.”
Ôn Dạng mỉm cười: “Dì cứ thong thả đi ạ, cháu vừa mới dùng chút đồ ngọt rồi.”
Phó Hành Chu nắm tay Ôn Dạng lên lầu. Vừa thấy thế, dì giúp việc nhanh chóng đi vào bếp, pha hai tách cà phê và chuẩn bị một ít đồ ăn nhẹ, bưng lên lầu. Ngôi nhà này theo phong cách Tây, trước đây Ôn Dạng đã từng đến căn nhà của Phó Hành Chu ở Nam Thành rồi, ở đó được bài trí khá đơn giản, nhưng đó là nơi anh sống nhiều hơn sau khi trưởng thành, còn đây là nơi gắn bó với toàn bộ thời niên thiếu của anh.
Phong cách phòng ốc hoàn toàn khác biệt.
Trong tủ đặt rất nhiều máy ảnh, ngoài ra còn có mô hình và khối rubik. Thảm lót màu xám, giường ngủ của anh cũng là màu xám đậm, có một chiếc sô pha đôi, trên bàn đặt khung ảnh.
Ôn Dạng liếc mắt nhìn, chàng trai Hồng Kông mặc áo sơ mi trắng và quần dài. Trong ảnh, anh ngồi trước bàn điều chỉnh máy ảnh, đầu cúi xuống thấp. Phía sau lưng là bảng đen viết toàn tiếng Anh.
Ôn Dạng cầm lên xem, liếc nhìn anh.
Cảm giác cũng gần giống như mấy tấm ảnh trước đó cô từng xem, anh mà ở Nam An thì chắc chắn sẽ là kiểu người rất được các bạn nữ yêu mến. Ôn Dạng khẽ hỏi: “Anh mang máy ảnh đến trường sao? Giáo viên cho phép à?”
Phó Hành Chu đáp: “Trường anh học không quá khắt khe về khoản này.”
Ôn Dạng ồ một tiếng.
Ở đây cũng có một chiếc máy tính, ảnh của Phó Hành Chu đều được lưu trữ trong đó. Anh đã lưu trữ thành file, nhiều hơn so với những bức ảnh được lưu trữ trên đám mây trước đó. Ôn Dạng ngồi trên ghế, Phó Hành Chu di chuột, mở cho cô xem.
Ảnh của anh không ít.
Nhưng phần lớn đều là phong cảnh, có ảnh anh tốt nghiệp, ảnh anh chụp chung với bố cũng rất nhiều, còn có một tấm chụp chung với Lục Trạm. Trong bức ảnh, hai người đang ở trên đường Nathan, anh cúi đầu ngậm que kem, Lục Trạm thì khoác vai anh chụp chung. Ôn Dạng khẽ wow một tiếng, ghé sát vào xem: “Bức này nhìn đẹp quá. Là ai chụp vậy?”
Cô quay đầu nhìn anh.
Phó Hành Chu ngồi cạnh cô, một tay đặt lên lưng ghế của cô, một tay cầm con chuột. Anh nói: “Một người bạn cùng lớp chụp đấy.”
Ôn Dạng ồ một tiếng.
Cô chớp mắt: “Bạn nam hay nữ?”
Phó Hành Chu nhìn vào mắt cô, khẽ cười. Ôn Dạng lại ồ thêm một tiếng.
Khóe môi Phó Hành Chu khẽ nhếch lên: “Nam.”
Tiếp sau đó là rất nhiều hình ảnh, ảnh chụp trong những chuyến du lịch của anh và Lục Trạm, ảnh chụp cực quang, cả những bức ảnh chụp ở Ai Cập các thứ nữa. Ảnh phong cảnh có rất nhiều, nhưng ảnh cá nhân lại rất ít, chỉ vỏn vẹn mấy tấm nhưng lại đẹp tuyệt vời.
Ôn Dạng cảm thấy Phó Hành Chu thời trẻ chắc hẳn được rất nhiều bạn gái thích.
Cô vẫn hỏi: “Anh được nhiều cô thầm thương trộm nhớ lắm đúng không?”
Phó Hành Chu nhìn thẳng vào mắt cô, nói: “Có thể xem là vậy. Nhưng anh không hứng thú lắm.”
Ôn Dạng khẽ chớp mắt.
“Ồ, vậy là có, hơn nữa còn rất nhiều là đằng khác.”
Phó Hành Chu thấy cô đang ghẹo mình, bèn véo nhẹ cằm cô: “Vậy thì sao? Em ghen à?”
Ôn Dạng suy tư: “Có một chút.”
Khóe môi Phó Hành Chu lại giương lên: “Ừm.”
Ở phía sau còn có rất nhiều ảnh của Phó Lễ An và Khưu Phái, hình như anh cũng rất thích chụp người khác, mà trong đó ảnh chụp bố mẹ là nhiều nhất. Phó Lễ An trông vẫn như lần đầu Ôn Dạng gặp ông.
Vẫn là vẻ điển trai nho nhã đó.
Ngược lại, Khưu Phái thời còn trẻ lại sở hữu vẻ đẹp phóng khoáng, mái tóc xoăn sóng lớn, lười biếng tựa vào người Phó Lễ An.
Ôn Dạng tò mò ghé sát lại nhìn.
Có điều ảnh của Phó Hành Chu sau hai mươi tuổi rất hiếm, có lẽ sau đó anh không còn chụp ảnh nữa. Cho dù có thì cũng chỉ là ảnh trên báo chí và mạng Internet. Ôn Dạng thử tìm kiếm, thấy được bức ảnh anh mặc tây trang ký tên trên văn bản vào lúc hai mươi tuổi.
Khi ấy, anh đã giấu đi hết thảy vẻ ngây ngô và non nớt của thiếu niên, đeo lên mình một lớp mặt nạ.
Tối hôm đó.
Trở về căn hộ ở cảng Victoria, Ôn Dạng bỗng trở nên nồng nhiệt, cũng không biết vì sao, có lẽ là sau khi đã hiểu rõ mọi thứ về anh thì cô lại càng rung động trước anh hơn.
Phó Hành Chu ấn eo Ôn Dạng, mút lấy môi cô, ánh mắt nhìn thẳng vào cô, cảm nhận được sự nồng nhiệt của cô. Hô hấp của Ôn Dạng dồn dập, cô áp trán mình vào trán anh, hai người nhìn nhau, ánh mắt quấn quýt không rời.
Cuối cùng, Ôn Dạng vùi mặt vào cổ anh, đầu óc trống rỗng.
Phó Hành Chu hôn lên má cô, nụ hôn dần lướt xuống dưới, cho cô sự ấm áp sau cùng.
“Phó Hành Chu.” Cô khẽ gọi.
Phó Hành Chu: “Hửm?”
Anh im lặng chờ vài giây, không thấy cô trả lời, lại mút nhẹ môi cô. Ngón tay Ôn Dạng siết chặt, cô rúc vào lòng anh: “Ông xã, hồi trẻ anh đẹp trai lắm.”
Phó Hành Chu nhướn mày, lại cắn vào môi cô.
Cơ thể Ôn Dạng khẽ run lên: “Bây giờ cũng rất đẹp trai.”
Phó Hành Chu: “Ừm, vậy mới được chứ.”
Anh hôn đến khi cô không còn chút sức lực. Ôn Dạng mò tìm môi anh, khẽ cầu xin.
–
Ở Hồng Kông được một tuần, Ôn Dạng và Phó Hành Chu trở về Nam Thành, cô bắt đầu đi làm lại, Phó Hành Chu cũng bận rộn, nhưng vẫn đặt một chuyến du lịch trăng mật vào cuối năm.
Về dự án nhà kính trồng hoa, anh Trần Xương không trúng thầu mà là một công ty khác. Ôn Dạng và Dư Tình với tư cách là nhà thiết kế chính cần phải theo sát dự án này, hơn nữa trên tay cô cũng có không ít việc.
Sinh nhật năm nay, Phó Hành Chu tổ chức cho cô một bữa tiệc sinh nhật hoành tráng, rất vui vẻ, rất trọn vẹn.
Vài tháng sau đó.
Từ hè sang thu.
Từ thu sang đông.
Ban công Hoa Phủ dần được Ôn Dạng bài trí đầy cây xanh, gió thổi qua mang theo hương hoa thoang thoảng. Lọ hoa tươi trên quầy bếp cũng được thay mới thường xuyên. Hôm nay, Tưởng Dược bàn xong việc thì cầm tài liệu rời đi. Phó Hành Chu đang xem máy tính bảng ở phòng khách, Ôn Dạng từ ban công đi ra, vòng tay qua cổ anh từ phía sau, nhẹ giọng gọi: “Ông xã.”
Phó Hành Chu dịu dàng đáp lại một tiếng.
Ôn Dạng mặc một chiếc váy dài mềm mại, cô nhẹ nhàng nói: “Em có thai rồi.”
Tay Phó Hành Chu đang cầm máy tính bảng chợt khựng lại, một giây sau anh lập tức quay đầu nhìn cô. Ôn Dạng mỉm cười đưa cho anh một chiếc hộp quà, Phó Hành Chu nhận lấy, mở ra xem.
Que thử thai.
Hai vạch.
Phó Hành Chu ngước mắt nhìn cô, nhịp tim hiếm khi đập nhanh. Anh đứng dậy, vòng tay qua eo cô, dịu dàng hôn lên trán cô:: “Vất vả cho bà xã rồi.”
–
Lời của tác giả: câu chuyện của Phó Hành Chu và Ôn Dạng đến đây là kết thúc rồi. Hai chương sau là câu chuyện của những người khác, nhưng vẫn sẽ có bóng dáng của hai người họ.
Mặc dù công ty tổ chức hôn lễ Nàng Thơ có quay phim và chụp ảnh nhưng không hề đăng tải tràn lan trên mạng, hình ảnh về hôn lễ và dàn xe chủ yếu do khách mời tự đăng tải.
Dù vậy, đám cưới này vẫn leo lên hot search một vài lần, phần lớn là nhờ sự chia sẻ của một nhân vật tầm cỡ như Lục Trạm, bởi vì chính bản thân anh ta cũng đã có sức nóng. Đừng thấy anh ta quanh năm ở Hồng Kông mà lầm. Từ khi anh ta đầu tư vào một đội tuyển eSports và xuất hiện trong buổi lễ trao giải vô địch của đội tuyển này, ngoại hình sáng sủa cộng với gia thế khủng của anh ta đã thu hút rất nhiều fan hâm mộ, nhận về lượng followers đáng kể trên mạng xã hội. Thêm vào đó, anh ta còn chia sẻ cuộc sống hàng ngày của bà chủ Khoa học Công nghệ Diên Tục nữa.
Thế là lên hẳn hot search hai lần.
Cũng nhờ đó mà rất nhiều người có cơ hội chiêm ngưỡng hôn lễ xa hoa của Phó Hành Chu – tổng giám đốc Tập đoàn Khinh Chu và Ôn Dạng – nhà thiết kế của studio Vân Xích. Từ dịch vụ của Nàng Thơ, đến váy cưới, nhẫn cưới và bó hoa cưới nhỏ xinh của Ôn Dạng đều được cư dân mạng truy tìm thông tin ráo riết. Cuối cùng họ phát hiện ra rằng, chỉ riêng sợi ruy băng trang trí trên bó hoa cũng đã có giá trên trời.
Có người còn để lại bình luận: “Tôi quyết tâm phải giàu có như mấy người.”
Họ hàng ở Nam An đa số đều về hết trong ngày thứ hai và thứ ba sau hôn lễ. Một số người nhân tiện đi du lịch những thành phố lân cận, một số khác thì đăng ký tour du lịch vòng quanh rồi mới trở về Nam An.
Mọi người đều có kế hoạch riêng của mình.
Ôn Dạng cùng bố mẹ tiễn khách, thỉnh thoảng Phó Hành Chu cũng đi cùng, có điều bên phía họ hàng nhà anh cũng cần phải đi tiễn.
Trước hôn lễ, bà nội đã tặng riêng cho Ôn Dạng một căn hộ ở Nam Thành. Không quá rộng nhưng nằm ở vị trí đắc địa, lại được trang hoàng nội thất đầy đủ.
Ôn Lệ và Chúc Vân không ngờ bà cụ lại hào phóng như vậy. Chúc Vân vốn là người phụ nữ có chút cố chấp và mạnh mẽ, cũng đã có dự tính trước, thế nên bà cũng mua cho con gái một căn hộ 3 phòng ngủ ở Nam Thành, cho vào luôn trong của hồi môn. Lúc Ôn Dạng biết chuyện, cô không khỏi bất lực. Sau đó cô lặng lẽ rút một ít tiền tiết kiệm của mình bỏ vào một tấm thẻ ngân hàng, rồi nhét vào túi xách của mẹ.
Chờ ngày nào đó để bà tự phát hiện ra.
Nhất định phải đợi thêm một thời gian nữa mới có thể nói với Chúc Vân, nếu không chắc chắn bà sẽ trả lại cho cô ngay lập tức.
Hơn một năm thành lập, trong ba – bốn tháng đầu studio Vân Xích vẫn chưa có nhiều doanh thu. Sang đến tháng thứ năm khi chiến lược truyền thông đã đâu vào đấy, lại có thêm anh Trần Xương tham gia, mảng sửa sang và trang trí cũng bắt đầu khởi sắc, lợi nhuận studio tăng lên nhanh chóng.
Về phần Nhất Ngôn, sau khi được Phó Hành Chu đầu tư thì quy mô công ty được mở rộng, doanh thu cũng cao hơn trước rất nhiều. Vốn dĩ Ôn Dạng không phải người lãng phí, cô luôn cân nhắc kỹ lưỡng trước khi chi tiêu, phần nào không cần thiết tiêu dùng thì cô sẽ gửi vào tiết kiệm. Nhờ vậy, cô mới có một khoản kha khá để dành cho Chúc Vân.
Còn quà cưới của nhà trai, cộng thêm tiền của Phó Hành Chu và Khưu Phái tặng cho cô thì thực sự rất nhiều, vượt xa khả năng quản lý của Ôn Dạng. Phó Hành Chu bèn gọi quản lý quỹ ủy thác tới giúp Ôn Dạng lên kế hoạch tài chính. Đồng thời, Ôn Dạng cũng nhận thức rõ mình đang có bao nhiêu tài sản trong tay, đây cũng chính là sự bảo đảm tốt nhất cho tương lai của cô sau này.
Nhìn bản danh sách dài dằng dặc, Ôn Dạng rơi vào mê man.
May mắn là vị quản lý đó rất kiên nhẫn giải thích cặn kẽ cho cô.
Cuối cùng, Ôn Dạng cũng dần dần hiểu ra.
Quỹ ủy thác của cô và Phó Hành Chu là chung một tài khoản, gần như là tài sản chung của vợ chồng.
Nhưng cá nhân cô vẫn có tài khoản riêng để sử dụng số tiền do Phó Hành Chu và bà nội tặng cho. Những khoản đó không liên quan gì đến Phó Hành Chu, chỉ thuộc về riêng cô.
Lúc này, Ôn Dạng mới thực sự hiểu rõ về những ràng buộc trong cuộc hôn nhân hiện tại. Sau hôn lễ của họ vài ngày, cổ phiếu của tập đoàn Khinh Chu liên tục tăng giá. Về phía Vân Xích, sau khi kết quả cuộc thi thiết kế nhà kính trồng hoa được công bố, studio của họ quả nhiên đã nhận được sự quan tâm của nhiều nhà đầu tư như lời Phó Hành Chu dự đoán. Thế nhưng, vì Ôn Dạng là vợ của Phó Hành Chu nên các nhà đầu tư chỉ dám thông qua quản lý đầu tư để thăm dò ý định mở rộng quy mô studio của cô.
Nhưng Ôn Dạng và Dư Tình đã từ chối tất cả.
Các cô vẫn thích sự đơn giản như hiện tại hơn, dù sao thì số lượng đơn hàng của studio cũng ngày một tăng, còn anh Trần Xương thì đang chuẩn bị tham gia đấu thầu dự án nhà kính trồng hoa ở thành phố.
Thành phố có những cân nhắc của thành phố, chắc chắn sẽ không dễ dàng giao công trình ra ngoài, vậy nên anh Trần Xương còn phải cố gắng thêm.
Từ sau khi Chúc Vân mua tặng Ôn Dạng căn nhà kia, lúc chuẩn bị hôn lễ ở đây, Ôn Dạng đã kéo Chúc Vân và Ôn Lệ đến đó ở. Hiện tại Nam Thành ít kinh doanh kiểu nhà ở hình thành trong tương lai, đa phần đều là nhà ở hiện hữu. Hai căn nhà mà bà nội và Chúc Vân tặng đều là nhà ở hiện hữu, có thể dọn vào ở ngay. Vì thế ngày thứ ba làm lễ lại mặt, Phó Hành Chu và Ôn Dạng đã đến căn nhà này.
Sau lễ lại mặt.
Chúc Vân với Ôn Lệ không ở lại thêm nữa, chuẩn bị về Nam An, giải quyết công việc tồn đọng.
Phó Hành Chu cùng Ôn Dạng đưa bọn họ quay về Nam An. Phó Hành Chu lái xe, Ôn Dạng ngồi ghế phụ, hai vị phụ huynh ngồi hàng ghế sau, chiếc xe con màu đen lăn bánh trên đường cao tốc.
Trải qua mấy tiếng lái xe, lúc đến nơi cũng vừa lúc năm giờ chiều, hoàng hôn buông xuống.
Xe chạy ngang qua trường trung học số 1 và số 2 Nam An, chính là trường học trước đây của Ôn Dạng. Phó Hành Chu ngoái đầu nhìn thoáng qua, Ôn Dạng chống cằm nhìn anh, mỉm cười nói: “Chính là chỗ này đó, bức ảnh em chụp trước đây ở ngay trên cây cầu đối diện kia.”
Phó Hành Chu rũ mắt nhìn cô, cười nói: “Ừm, tối nay mình tới đây đi dạo một lát.”
Ôn Dạng đáp: “Được đấy.”
Chúc Vân và Ôn Lệ sau giấc ngủ ngắn đã tỉnh dậy, nghe được đoạn đối thoại của hai vợ chồng họ thì nhìn nhau mỉm cười. Chiếc xe lái vào khu chung cư ở Nam An.
Toàn bộ hành trình đều là Phó Hành Chu lái xe.
Xuống xe lên nhà, Ôn Dạng khoác lấy tay anh, hỏi: “Anh mệt không?”
Phó Hành Chu nắm lấy tay cô: “Cũng bình thường.”
Ôn Dạng ngước mắt nhìn anh: “Lái xe lâu ơi là lâu.”
Phó Hành Chu cúi đầu nhìn cô: “Cũng đến nơi an toàn rồi mà.”
Ôn Dạng ừ một tiếng.
Vào nhà, Chúc Vân đi cắt trái cây bưng ra cho họ ăn, Ôn Dạng dắt Phó Hành Chu đi tham quan phòng mình. Căn phòng có một ô cửa sổ rất lớn, hướng ra ngoài khu chung cư. Bên ngoài cửa sổ là vỉa hè, trên vỉa hè trồng những cây cổ thụ xanh mướt sum suê, có cành còn vươn cả vào bệ cửa sổ nhà dân, phòng Ôn Dạng cũng giống y vậy.
Căn phòng được sơn tường trắng, bài trí vô cùng dịu dàng ấm áp, hình như về sau đã được sửa sang lại. Trên bàn học có đặt vài chậu cây xanh, còn có sách vở không được xếp gọn gàng mà nằm ngổn ngang, vẫn nhìn ra được dấu vết học tập ngày xưa. Trên tủ sách có vài tấm bằng khen, có điều theo dòng thời gian những tấm bằng khen đó đã úa màu, Phó Hành Chu đứng đó nhìn ngắm.
Nhìn thấy ảnh chụp thời trung học và đại học của cô, nằm gọn trong hai khung ảnh.
Ôn Dạng hồi cấp ba để tóc dài ngang vai, đứng sóng vai cùng Dư Tình nhìn về phía ống kính mỉm cười rạng rỡ, trong mắt như có ánh sao. Còn bức ảnh thời đại học thì tóc cô đã dài đến thắt lưng, xoăn nhẹ, mặc chiếc váy dài đến đầu gối, trên mặt là nụ cười mỉm dịu dàng, sau lưng là sân thể dục của trường đại học cô đang theo học. Ôn Dạng thò đầu ra xem, thấy anh đang ngắm nhìn ảnh của mình. Phó Hành Chu bèn thuận thế ôm cô vào lòng. Ôn Dạng tựa vào lồng ngực anh, ngẩng đầu lên nhìn anh: “Hồi trước trông em hơi ngốc nhỉ?”
Phó Hành Chu cụp mắt nhìn cô, lắc đầu: “Không ngốc, giống hệt như trong tưởng tượng của anh.”
Cô của thời cấp ba có chút non nớt.
Cô của thời đại học đã dần trưởng thành, tuy có khác biệt so với hiện tại, nhưng thỉnh thoảng vẫn có thể nhìn thấy một chút dấu vết.
Ôn Dạng mỉm cười, vòng tay qua cổ anh: “Hay là lúc nào rảnh chúng ta đến Hồng Kông nhìn lại anh của trước kia đi?”
Phó Hành Chu gật đầu: “Được.”
Lần trước đến Hồng Kông ngoài việc gặp người thân ra thì sau đó phải đi chụp ảnh cưới, nếu có đi chơi thì cũng chỉ ở gần đó, nhưng chưa từng đến nhà tổ của anh ở Hồng Kông, nơi đó mới có dấu vết quá khứ của anh.
Từ sau khi bố và ông bà ngoại của anh qua đời, căn biệt thự đó vẫn luôn để không, chỉ có một dì giúp việc giúp đỡ dọn dẹp.
“Thật ra vẫn còn ảnh.” Ôn Dạng nói xong thì buông anh ra, đến mở tủ lấy ra một cuốn album ảnh. Căn phòng này đã được dọn dẹp, những dấu vết liên quan đến Trình Ngôn Vũ cũng biến mất sạch sẽ, ngay cả ảnh chụp chung của bọn họ cũng bị Chúc Vân cắt bỏ luôn phần của Trình Ngôn Vũ. Chúc Vân gom những bức ảnh bị cắt bỏ đó thành một cuốn album nhỏ khác, đem qua chỗ của bà.
Vì vậy, album ở chỗ Ôn Dạng đều là ảnh một mình cô, có một số ảnh chụp chung với bạn học, nhiều nhất là với Dư Tình. Phó Hành Chu ngồi xuống bên giường Ôn Dạng, Ôn Dạng tựa vào vai anh, lật giở cho anh xem.
“Bức ảnh này anh đoán xem lúc đó em đang làm gì?”
Phó Hành Chu thấy cô trong ảnh đang bĩu môi mở cửa, ánh mắt anh nhuốm ý cười: “Cãi nhau với mẹ vợ à?”
“Anh đoán đúng rồi đó. Mẹ không cho em đi tiệm Net chơi, không chịu cho em tiền, thế là em sửng cồ lên cãi nhau với bà ấy. Lúc đó em mười bốn tuổi, đang tuổi nổi loạn.”
Phó Hành Chu nhướn mày.
“Vậy sau đó có xin được không?”
“Bố em cho em.”
Phó Hành Chu khẽ cười.
“Ừm, có người chống lưng.”
Tai Ôn Dạng đỏ lên, cô hạ giọng nói: “Thật ra em ít khi như thế này lắm. Lúc đó cũng không biết mẹ em nghĩ gì mà chụp lại dáng vẻ giận dỗi của em, thế là em càng tức giận hơn.”
Khóe môi Phó Hành Chu khẽ nhếch lên.
Lật tiếp về phía sau.
Có một bức cô mặc đồng phục ngồi xổm trên mặt đất, đang nói chuyện với Dư Tình, bên cạnh là bài tập. Cô ngồi bên bồn hoa làm bài tập, ngẩng đầu lên nhìn, bên cạnh có một bức thư đặt trên bài tập của cô. Phó Hành Chu hỏi: “Đây là cái gì?”
Ôn Dạng nhìn kỹ hơn một chút, ngập ngừng nói: “Hình như là một bức thư tình.”
Phó Hành Chu nhướn mày.
Ôn Dạng quay đầu nhìn anh: “Trước đây anh có từng nhận được không?”
Phó Hành Chu nhìn vào mắt cô, mỉm cười không đáp.
Ôn Dạng chớp mắt quan sát anh vài giây, Phó Hành Chu bèn hôn lên môi cô: “Những thứ đó đều không quan trọng.”
Ôn Dạng càng thêm tò mò về quá khứ của anh.
Thật ra trước đây khi xem ảnh của anh, cô đã có thể hình dung được dáng vẻ thời niên thiếu của anh, ắtt hẳn là cũng rất đẹp trai. Ôn Dạng lại nhìn vào album, lật tiếp về phía sau, có rất nhiều ảnh thời đại học.
Ảnh cô đi làm thêm, đang bày sữa chua trong cửa hàng tiện lợi, đang ăn mì trộn bên cửa sổ, hoặc tình cờ gặp trời mưa….Tất cả đều do Dư Tình chụp cho cô, sau đó rửa ra.
Rất nhiều ảnh tự sướng của cô đều được lưu lại trên vòng bạn bè.
Những bức ảnh trong cuốn album này phần lớn đều là do Dư Tình và bố mẹ chụp cho cô.
Phó Hành Chu nhìn cô trong những bức ảnh đại học, những bức ảnh này không có Trình Ngôn Vũ, nhưng anh biết rõ trong cuộc sống đằng sau những bức ảnh này đều có bóng dáng Trình Ngôn Vũ, Phó Hành Chu lật từng tấm một.
Xem hết cả thời đại học của cô.
Những bức ảnh đã qua xử lý cũng chỉ dừng lại ở ngày cô tốt nghiệp đại học, mặc áo cử nhân, một mình cầm hoa, dịu dàng mỉm cười trước ống kính.
Hai năm sau đó, ở đây không có bất kỳ bức ảnh nào nữa.
Tiếp theo là một album ảnh khác, là tác phẩm do cô chụp. Mặc dù đã xem rất nhiều tác phẩm của cô được lưu trữ trên mạng, nhưng ảnh được rửa ra thế này lại mang một cảm giác khác.
Và trong số đó, những bước ảnh hai người từng chụp cũng mang phong cách khá giống nhau. Ví dụ như quán cà phê góc phố, ánh nắng phản chiếu từ những tòa nhà cao tầng, bầu trời hiệu ứng Tyndall.
Có lẽ là những thành phố khác nhau, địa điểm khác nhau, quốc gia khác nhau, nhưng lại có phong cách chụp ảnh giống nhau.
Trước năm hai mươi tuổi, Phó Hành Chu đã đi qua không ít quốc gia, cũng từng đặt chân đến rất nhiều thành phố trong nước, lưu giữ lại rất nhiều hình ảnh.
Xem ảnh xong thì cũng đã đến giờ cơm tối, tối nay Ôn Lệ hiếm khi xuống bếp.
Ông chỉ biết làm vài món ngon, nên cũng chỉ làm những món đó.
Ăn cơm xong.
Ôn Dạng cùng Phó Hành Chu đi dạo, thẳng đến con hẻm Nam An của trường trung học phổ thông số 1 và số 2 Nam An. Đi trong con hẻm Nam An này, Ôn Dạng và Phó Hành Chu tán gẫu về rất nhiều chuyện thời cấp ba của cô.
Đến trước cửa hàng tiện lợi đang mở cửa, cửa hàng này dù đã tồn tại mười mấy năm rồi nhưng vẫn không có gì thay đổi, Ôn Dạng muốn ăn kẹo hồ lô, Phó Hành Chu vào mua cho cô, Ôn Dạng cắn một miếng giòn tan ngọt ngào.
Cô đưa cho Phó Hành Chu thử, Phó Hành Chu cắn một quả sơn trà.
Ôn Dạng cười hỏi: “Ngọt không?”
Phó Hành Chu nhìn cô: “Ngọt.”
Hai người lại đi dạo đến quán net mà cô từng đến. Quán net đó vẫn còn hoạt động, biển hiệu đã hơi hỏng. Sau đó là cầu vượt và hai ngôi trường về đêm, Phó Hành Chu ngẩng đầu nhìn.
Có thể tưởng tượng ra dáng vẻ cô cầm máy ảnh chụp ảnh ở đây.
Cô thiếu nữ mười mấy tuổi, mặc đồng phục ăn kẹo hồ lô.
Ở lại Nam An ba bốn ngày, cũng có ghé qua nhà tổ bên kia phát kẹo mừng, Phó Hành Chu lái xe đưa họ đi, lúc xuống xe nắm lấy tay Ôn Dạng. Mấy bà cô thích buôn chuyện ở góc phố nhìn thấy cảnh này thì mon men lại gần.
“Thành phố lớn vẫn có nhiều cơ hội hơn, bà nhìn Ôn Dạng đi, mới ly hôn một năm mà đã tìm được người tốt như vậy rồi.”
“Nghe nói gì chưa? Nhà họ Chúc bảo là đám cưới xa hoa đến mức chúng ta không thể tưởng tượng nổi đâu.”
“Thật sao? Đừng có lừa người ta đấy nhé.”
“Lừa bà làm gì, trên báo cũng có đăng mà.”
“Báo đăng? Bây giờ là thời đại nào rồi, là trên mạng có đưa tin.”
“Ờ ờ, cháu trai tôi vừa nói vậy, tôi đâu có rành.”
“Tới rồi tới rồi.”
“Kẹo cưới này nhìn có vẻ hơi khác thì phải? Ăn có ngon không?”
“Ngon ạ.”
Ôn Dạng không tới gần nhóm mấy bà cô này, cô cùng Phó Hành Chu chào hỏi những người cần gặp, làm những việc cần làm, chủ yếu là phát kẹo cưới cho những bà con lớn tuổi không tiện ra ngoài. Bốn người bận rộn xong xuôi bèn rời khỏi nhà tổ, chiếc xe màu đen lăn bánh rời đi.
Ngày thứ năm.
Ôn Dạng và Phó Hành Chu rời khỏi Nam An, bố mẹ cô cũng phải đi làm, trùng hợp là Phó Hành Chu cũng phải quay lại Hồng Kông xử lý công việc. Ôn Dạng bèn xách theo máy tính đi theo anh, ở lại Hồng Kông một thời gian.
Hôm nay, Phó Hành Chu bận rộn xong việc thì quay lại đón cô, cùng nhau đến nhà tổ. Căn nhà tổ ở bên Hồng Kông nằm trong một khu biệt thự. Chiếc xe hơi màu đen dừng ở bãi đậu, Ôn Dạng xuống xe, cùng Phó Hành Chu bước vào biệt thự.
Dì giúp việc trong biệt thự là người Đại Lục, đang xem tivi thấy Phó Hành Chu về thì lập tức đứng dậy: “Cậu Phó, cậu về rồi à?”
Phó Hành Chu gật đầu: “Chào dì.”
“Chào cô cậu. Cô chủ muốn dùng chút gì không? Để tôi đi chuẩn bị ngay.”
Ôn Dạng mỉm cười: “Dì cứ thong thả đi ạ, cháu vừa mới dùng chút đồ ngọt rồi.”
Phó Hành Chu nắm tay Ôn Dạng lên lầu. Vừa thấy thế, dì giúp việc nhanh chóng đi vào bếp, pha hai tách cà phê và chuẩn bị một ít đồ ăn nhẹ, bưng lên lầu. Ngôi nhà này theo phong cách Tây, trước đây Ôn Dạng đã từng đến căn nhà của Phó Hành Chu ở Nam Thành rồi, ở đó được bài trí khá đơn giản, nhưng đó là nơi anh sống nhiều hơn sau khi trưởng thành, còn đây là nơi gắn bó với toàn bộ thời niên thiếu của anh.
Phong cách phòng ốc hoàn toàn khác biệt.
Trong tủ đặt rất nhiều máy ảnh, ngoài ra còn có mô hình và khối rubik. Thảm lót màu xám, giường ngủ của anh cũng là màu xám đậm, có một chiếc sô pha đôi, trên bàn đặt khung ảnh.
Ôn Dạng liếc mắt nhìn, chàng trai Hồng Kông mặc áo sơ mi trắng và quần dài. Trong ảnh, anh ngồi trước bàn điều chỉnh máy ảnh, đầu cúi xuống thấp. Phía sau lưng là bảng đen viết toàn tiếng Anh.
Ôn Dạng cầm lên xem, liếc nhìn anh.
Cảm giác cũng gần giống như mấy tấm ảnh trước đó cô từng xem, anh mà ở Nam An thì chắc chắn sẽ là kiểu người rất được các bạn nữ yêu mến. Ôn Dạng khẽ hỏi: “Anh mang máy ảnh đến trường sao? Giáo viên cho phép à?”
Phó Hành Chu đáp: “Trường anh học không quá khắt khe về khoản này.”
Ôn Dạng ồ một tiếng.
Ở đây cũng có một chiếc máy tính, ảnh của Phó Hành Chu đều được lưu trữ trong đó. Anh đã lưu trữ thành file, nhiều hơn so với những bức ảnh được lưu trữ trên đám mây trước đó. Ôn Dạng ngồi trên ghế, Phó Hành Chu di chuột, mở cho cô xem.
Ảnh của anh không ít.
Nhưng phần lớn đều là phong cảnh, có ảnh anh tốt nghiệp, ảnh anh chụp chung với bố cũng rất nhiều, còn có một tấm chụp chung với Lục Trạm. Trong bức ảnh, hai người đang ở trên đường Nathan, anh cúi đầu ngậm que kem, Lục Trạm thì khoác vai anh chụp chung. Ôn Dạng khẽ wow một tiếng, ghé sát vào xem: “Bức này nhìn đẹp quá. Là ai chụp vậy?”
Cô quay đầu nhìn anh.
Phó Hành Chu ngồi cạnh cô, một tay đặt lên lưng ghế của cô, một tay cầm con chuột. Anh nói: “Một người bạn cùng lớp chụp đấy.”
Ôn Dạng ồ một tiếng.
Cô chớp mắt: “Bạn nam hay nữ?”
Phó Hành Chu nhìn vào mắt cô, khẽ cười. Ôn Dạng lại ồ thêm một tiếng.
Khóe môi Phó Hành Chu khẽ nhếch lên: “Nam.”
Tiếp sau đó là rất nhiều hình ảnh, ảnh chụp trong những chuyến du lịch của anh và Lục Trạm, ảnh chụp cực quang, cả những bức ảnh chụp ở Ai Cập các thứ nữa. Ảnh phong cảnh có rất nhiều, nhưng ảnh cá nhân lại rất ít, chỉ vỏn vẹn mấy tấm nhưng lại đẹp tuyệt vời.
Ôn Dạng cảm thấy Phó Hành Chu thời trẻ chắc hẳn được rất nhiều bạn gái thích.
Cô vẫn hỏi: “Anh được nhiều cô thầm thương trộm nhớ lắm đúng không?”
Phó Hành Chu nhìn thẳng vào mắt cô, nói: “Có thể xem là vậy. Nhưng anh không hứng thú lắm.”
Ôn Dạng khẽ chớp mắt.
“Ồ, vậy là có, hơn nữa còn rất nhiều là đằng khác.”
Phó Hành Chu thấy cô đang ghẹo mình, bèn véo nhẹ cằm cô: “Vậy thì sao? Em ghen à?”
Ôn Dạng suy tư: “Có một chút.”
Khóe môi Phó Hành Chu lại giương lên: “Ừm.”
Ở phía sau còn có rất nhiều ảnh của Phó Lễ An và Khưu Phái, hình như anh cũng rất thích chụp người khác, mà trong đó ảnh chụp bố mẹ là nhiều nhất. Phó Lễ An trông vẫn như lần đầu Ôn Dạng gặp ông.
Vẫn là vẻ điển trai nho nhã đó.
Ngược lại, Khưu Phái thời còn trẻ lại sở hữu vẻ đẹp phóng khoáng, mái tóc xoăn sóng lớn, lười biếng tựa vào người Phó Lễ An.
Ôn Dạng tò mò ghé sát lại nhìn.
Có điều ảnh của Phó Hành Chu sau hai mươi tuổi rất hiếm, có lẽ sau đó anh không còn chụp ảnh nữa. Cho dù có thì cũng chỉ là ảnh trên báo chí và mạng Internet. Ôn Dạng thử tìm kiếm, thấy được bức ảnh anh mặc tây trang ký tên trên văn bản vào lúc hai mươi tuổi.
Khi ấy, anh đã giấu đi hết thảy vẻ ngây ngô và non nớt của thiếu niên, đeo lên mình một lớp mặt nạ.
Tối hôm đó.
Trở về căn hộ ở cảng Victoria, Ôn Dạng bỗng trở nên nồng nhiệt, cũng không biết vì sao, có lẽ là sau khi đã hiểu rõ mọi thứ về anh thì cô lại càng rung động trước anh hơn.
Phó Hành Chu ấn eo Ôn Dạng, mút lấy môi cô, ánh mắt nhìn thẳng vào cô, cảm nhận được sự nồng nhiệt của cô. Hô hấp của Ôn Dạng dồn dập, cô áp trán mình vào trán anh, hai người nhìn nhau, ánh mắt quấn quýt không rời.
Cuối cùng, Ôn Dạng vùi mặt vào cổ anh, đầu óc trống rỗng.
Phó Hành Chu hôn lên má cô, nụ hôn dần lướt xuống dưới, cho cô sự ấm áp sau cùng.
“Phó Hành Chu.” Cô khẽ gọi.
Phó Hành Chu: “Hửm?”
Anh im lặng chờ vài giây, không thấy cô trả lời, lại mút nhẹ môi cô. Ngón tay Ôn Dạng siết chặt, cô rúc vào lòng anh: “Ông xã, hồi trẻ anh đẹp trai lắm.”
Phó Hành Chu nhướn mày, lại cắn vào môi cô.
Cơ thể Ôn Dạng khẽ run lên: “Bây giờ cũng rất đẹp trai.”
Phó Hành Chu: “Ừm, vậy mới được chứ.”
Anh hôn đến khi cô không còn chút sức lực. Ôn Dạng mò tìm môi anh, khẽ cầu xin.
–
Ở Hồng Kông được một tuần, Ôn Dạng và Phó Hành Chu trở về Nam Thành, cô bắt đầu đi làm lại, Phó Hành Chu cũng bận rộn, nhưng vẫn đặt một chuyến du lịch trăng mật vào cuối năm.
Về dự án nhà kính trồng hoa, anh Trần Xương không trúng thầu mà là một công ty khác. Ôn Dạng và Dư Tình với tư cách là nhà thiết kế chính cần phải theo sát dự án này, hơn nữa trên tay cô cũng có không ít việc.
Sinh nhật năm nay, Phó Hành Chu tổ chức cho cô một bữa tiệc sinh nhật hoành tráng, rất vui vẻ, rất trọn vẹn.
Vài tháng sau đó.
Từ hè sang thu.
Từ thu sang đông.
Ban công Hoa Phủ dần được Ôn Dạng bài trí đầy cây xanh, gió thổi qua mang theo hương hoa thoang thoảng. Lọ hoa tươi trên quầy bếp cũng được thay mới thường xuyên. Hôm nay, Tưởng Dược bàn xong việc thì cầm tài liệu rời đi. Phó Hành Chu đang xem máy tính bảng ở phòng khách, Ôn Dạng từ ban công đi ra, vòng tay qua cổ anh từ phía sau, nhẹ giọng gọi: “Ông xã.”
Phó Hành Chu dịu dàng đáp lại một tiếng.
Ôn Dạng mặc một chiếc váy dài mềm mại, cô nhẹ nhàng nói: “Em có thai rồi.”
Tay Phó Hành Chu đang cầm máy tính bảng chợt khựng lại, một giây sau anh lập tức quay đầu nhìn cô. Ôn Dạng mỉm cười đưa cho anh một chiếc hộp quà, Phó Hành Chu nhận lấy, mở ra xem.
Que thử thai.
Hai vạch.
Phó Hành Chu ngước mắt nhìn cô, nhịp tim hiếm khi đập nhanh. Anh đứng dậy, vòng tay qua eo cô, dịu dàng hôn lên trán cô:: “Vất vả cho bà xã rồi.”
–
Lời của tác giả: câu chuyện của Phó Hành Chu và Ôn Dạng đến đây là kết thúc rồi. Hai chương sau là câu chuyện của những người khác, nhưng vẫn sẽ có bóng dáng của hai người họ.
/86
|