Lòng Lưu Diệp trở nên lạnh buốt, đoán chừng sắc mặt của mình lập tức cũng không tốt lên nổi.Chỉ là cô phát hiện ra, dường như người của thế giới này đối với cảm xúc của người khác đều rất chậm lụt, hay do đàn ông đều là sinh vật như vậy.Có lúc tâm trạng của cô đã lượn được vài vòng rồi, nhưng bọn họ lại một chút cảm giác cũng không có.Song cũng may mà những người này không biết nhìn mặt mà nói chuyện, nếu không cô đã sớm bị vạch trần rồi.Hiện tại cô cũng liền cúi đầu đi với Khương Nhiên đến phòng bếp.Đồ đạc trong phòng bếp rất nhiều, bởi vì không phải thời gian ăn cơm, bên trong còn chưa có ai, trong phòng bếp to như vậy cái gì cũng có.Lưu Diệp cũng không biết muốn làm món gì, liền hỏi Khương Nhiên mấy câu, Khương Nhiên ngược lại dễ nuôi, cái gì cũng ăn.Cô liền tìm một vài nguyên liệu nấu ăn, chăm chú nấu nướng .Cho dù muốn làm đàn ông cỡ nào, thói quen của con gái nhất thời cũng không thay đổi được, nhất là khi nấu cơm, không nhịn được sẽ trò chuyện với người bên cạnh, giống như năm đó giúp đỡ mẹ trong phòng bếp, sẽ vừa nấu cơm vừa nói chuyện phiếm.Hơn nữa lúc Lưu Diệp nói chuyện với người ta cũng không có mục đích gì, chỉ thuận miệng hỏi vài câu, gần đây ăn uống thế nào, thân thể có chỗ nào còn không thoải mái không, lúc bị bệnh có ai chăm sóc không?Khương Nhiên ngược lại có hỏi có đáp, hơn nữa khi anh nói chuyện lại không hề giống thủ lĩnh Đại Vương kinh khủng gì cả, ngược lại rất giống một người đàn ông lịch sự.Thậm chí hơi có cảm giác dễ tính, ít nhất biểu hiện lúc này của anh rất có giá dưỡng, đến nỗi có thể nói là phong độ nhẹ nhàng.Hay là do trong quá trình đó, Khương Nhiên vẫn chống cằm nhìn cô, vô cùng dịu dàng.Bất kể là rửa rau hay thái thức ăn, ánh mắt của anh đều đuổi theo cô.Thế này thì quá quái dị rồi đúng không?!Cô vốn cảm thấy hôm nay Khương Nhiên rất kỳ quái, cho dù muốn tìm người giải sầu, thế nhưng thái độ cũng quá mập mờ đi?Cô cảm thấy cả người không thoải mái.Hơn nữa khi đang thái hành tây, cô bị cay nước mắt chảy ròng ròng, đang muốn dùng nước để rửa mắt thì...Khương Nhiên bất chợt vươn tay, dịu dàng vuốt ve tóc cô.Quả thật Lưu Diệp sợ đến ngây người.Ánh mắt này vẻ mặt này động tác này, tựa như rất cưng chiều cô vậy...Thật mẹ nó?Đây là tình trạng gì vậy?!Cô cả người cứng đờ, cho dù được một người đàn ông đẹp trai nhìn vài lần, cũng sẽ cảm thấy cả người đều không thoải mái, huống chi cô cũng đã biết giá trị vũ lực của người đàn ông này, khốc bá duệ cuồng đủ cả, chợt trở thành người đàn ông dịu dàng, rất khó mà chống đỡ được mà, hu!!Chỉ là thật mẹ nó, không phải tên Khương Nhiên này không đồng tính à, chẳng lẽ là... Là bị nội hàm phái nữ của mình hấp dẫn, cho nên không chịu nổi cám dỗ mà không tự chủ đi thân thiếp với mình...Loading...Ngay cả chính anh ta cũng không nhận thấy được, chỉ có thể là không nhịn được bắt đầu cưng chiều mình?Thật sự có thể thần kỳ như vậy à?!Thật may là Khương Nhiên nhanh chóng nhận được một điện thoại, hình như có người đang thúc giục anh trở về kiểm tra thân thể.Lúc này Khương Nhiên mới lưu luyến không rời tạm biệt cô, chỉ là trước khi đi, Khương Nhiên lại vuốt vuốt tóc cô.Nét mặt kia, khóe miệng giương lên ánh mắt còn mang nét cười, nhìn bộ dáng của cô...Thật kinh dị...Lưu Diệp thiếu chút nữa thì hôn mê, cảm giác bàn tay Khương Nhiên để lại trên đầu mình, giống như bị điện giật, soái ca cười lên phóng điện ầm ầm có biết hay không vậy!!!Cô thật sự hoảng sợ rối loạn, thật ra thì trong lòng sợ chết, không biết rốt cuộc thần kinh Khương Nhiên không đúng chỗ nào, trở nên tốt bụng vừa thỏa mãn nguyện vọng của cô, vừa vân vê tóc cô.Đang suy nghĩ lung tung, cô chợt nghe thấy bên ngoài có động tĩnh.Cô bỗng chốc ngây dại, chủ yếu là cô tự tiện đi vào trong phòng bếp, cũng không biết quản lý phòng bếp có vui vẻ được hay không.Cô trở nên khẩn trương, theo bản năng trốn sau tủ bát.Đám người đó nhanh chóng tiến vào.Cô xuyên qua khe hở của tủ bát nhìn sang, hình như những người đó là người của quân đoàn một, ngay cả Quan Chỉ cũng ở trong đó.Có lẽ muốn tìm một địa phương nghỉ ngơi liền chạy tới phòng bếp, những người đó tùy tiện tìm chỗ ngồi.Trong đó giọng nói một người rất lớn, cô lần lượt chỉ nghe thấy mấy lời như ngu ngốc, không có thuốc nào cứu được.Cô cũng không biết bọn họ đang nói ai.Sau lại nghe thấy Quan Chỉ giải thích với những người đó: "Hết cách rồi, đây là thủ lĩnh phân phó, dù là tảng đá cũng phải mài ra củ ấu."Những người khác chỉ biết ở đó kêu khổ: "Mẹ kiếp, nhưng thằng nhóc Lưu Diệp kia quá mẹ nó vô dụng, tôi hận không thể đạp chết cậu ta, ngoại trừ ném hết mặt mũi của quân đoàn một chúng ta, thì có làm được việc gì nên hồn không, luyện tập đá chân cũng có thể làm mình ngã sõng xoài, còn chạy bộ, mới chạy có 1000m đã thở gấp, thể dục buổi sáng thì chưa một lần làm xong...""Aizzz, đội trưởng, tôi thấy rất buồn bực, không phải thủ lĩnh ghét nhất cái loại người ẻo lả như vậy à, nhất là nghe nói tên đó còn có chút ý tứ với thủ lĩnh chúng ta, thủ lĩnh còn không chỉnh chết cậu ta?"Quan Chỉ cũng mang vẻ mặt khổ sở, không thể không giải thích: "Ai bảo dáng dấp cậu ta giống Tiểu Trùng chứ, có lẽ thủ lĩnh coi cậu ta là người thay thế thôi.""Mẹ nó, thảo nào, tôi đã cảm thấy Lưu Diệp nhìn rất quen mắt, giờ vừa nghĩ kỹ thì thật sự là... Vậy thì khó trách... Thủ lĩnh có lúc cứ như vậy..."Những người đó hàn huyên một lát, sau đó lại lục tục rời đi.Lưu Diệp vẫn trốn sau tủ bát, đôi mắt hơi hồng, cô cho rằng mình rất lợi hại, có thể trong thời gian ngắn như vậy học được nhiều thứ... Bây giờ nhìn lại, cô vẫn chỉ là một câu chuyện cười như cũ... Không riêng gì đám người Sở Linh cười nhạo cô, ngay cả Quan Chỉ mà cô coi như người của mình cũng ở
/221
|