Nam thừa nữ thiếu thật đáng sợ

Chương 55: Chương 49

/221


Editor: Maria Nyoko

Beta: kaylee

Lưu Diệp bị giật mình thật.

Còn cục cưng, cô cũng bị dọa ra gan rồi oa! ! (chỗ này từ cục cưng phiên âm là tâm can, gan là can, tác giả chơi chữ nhé)

Cô trợn to hai mắt, cảnh giác nhìn Khương Nhiên.

Ngược lại Khương Nhiên vẫn rất tự nhiên.

Chỉ là mang một dáng vẻ chờ đợi Lưu Diệp trả lời.

Chân mày Lưu Diệp cũng nhíu lại một chỗ.

Gần đây trong khoảng thời gian này, mặc dù áp lực rất lớn, nhưng ngược lại cô cảm thấy rất thanh nhàn, nhất là buổi tối, cũng không cần chịu hình phạt lộ ngực lộ bụng rồi.

Hơn nữa sau tất cả những gì đã xảy ra, tùy tiện nói một câu thì bị dụ dỗ trở về, cũng không phải là tiểu thuyết não tàn.

Cô cũng gắng gượng trả lời: "Em không biết anh nói những lời này là có ý gì, những gì em viết không phải là lời nói dỗi trong chốc lát, thật sự có rất nhiều vấn đề, em, em không thể không tức giận không quan tâm."

Khương Nhiên vốn đang xấu hổ nhưng sau khi nghe những lời đó, vẻ mặt dần dần ngưng lại, chỉ là cuối cùng anh không nói gì đã đi.

Sau đó Lưu Diệp cảm giác tình hình phát triển rất quỷ dị, Khương Nhiên ngông cuồng tự đại, kể từ sau ngày đó, mỗi ngày đều tặng hoa cho cô.

Hơn nữa khi nhận hoa được Quan Chỉ đưa tới, Lưu Diệp còn phát hiện ở trong hoa còn kẹp một ít chữ Khương Nhiên viết.

Chữ thì rất đơn giản, đều là một câu thăm hỏi thế nào, hay như bây giờ em như thế nào, em có khỏe không, tối hôm qua nghỉ ngơi như thế nào.

Hơn nữa Quan Chỉ không chỉ đưa đồ tới, còn có thể chủ động hỏi cô có gì muốn nói với Khương Nhiên hay không.

Trước kia Lưu Diệp chưa từng gặp tình huống như thế, lần này cô đúng là bị kinh sợ rồi! !

Cho nên nói trước kia cái gì cô cũng theo Khương Nhiên, sau đó nuông chiều Khương Nhiên đến sai lầm, lúc này cô cứng rắn, Khương Nhiên cũng có chút ngồi không yên?

Lưu Diệp giống như Thể Hồ Quán Đính (*)!

(*) Thể Hồ Quán Đính: Đây là thuật ngữ trong phật giáo được dùng để ví dụ một khi trí tuệ khơi mở thì con người có thể trừ phiền não vô minh, được thanh tịnh sáng suốt. Bởi thế nó còn có nghĩa là giúp cho người học khai ngộ một cách mau chóng. Hay nói cách khác là bỗng chốc được khai sáng hoặc giác ngộ

Nói trắng ra là vội vàng thất lễ trong mua bán, lúc này mình cứng rắn, ngược lại đối phương thì mềm nhũn.

Cái này đúng là vô tâm trồng liễu, Lưu Diệp cảm thấy thế giới này quá kỳ diệu.

Không ngờ phụ nữ tốt đều là bánh bao! !

Đối tốt với đàn ông, họ sẽ hếch mũi lên mặt! !

Nhưng nếu lạnh nhạt bọn họ, thờ ơ bọn họ, ngược lại bọn họ lại níu chặt?

Lưu Diệp hiểu rõ, đặc biệt hối hận sao mấy năm trước không nói chuyện cùng mấy chị em ký túc xá về vấn đề yêu đương và đàn ông, nếu không cũng không ăn thiệt thòi lớn như vậy!

Đặc biệt nếu sớm biết đàn ông là không thể nuông chiều, cô nuông chiều cái rắm! !

Chỉ là Lưu Diệp cũng là đau khổ nhớ nhung, nhưng đã tiếp thu những lời đó, mới đầu còn do do dự dự xem một chút bên trong tờ giấy, nhưng về sau, cô cũng không nhìn tờ giấy, trực tiếp ném hoa vào thùng rác.

Nhưng mà lần đầu tiên làm chuyện này luôn có chút run run rẩy rẩy, thật may là làm mấy lần Khương Nhiên cũng không có phản ứng gì.

Lưu Diệp giống như được sự cổ vũ, mỗi ngày đều sẽ theo lệ thường ném hoa đi.

Hơn nữa cô làm chuyện này, không những không bị la mắng, ngược lại còn được phần thưởng! !

Lại như vậy qua vài ngày nữa, Quan Chỉ lại đưa hoa đến, thuận tiện mang cho cô một con chó nhỏ màu trắng.

Con chó kia thật xinh đẹp, nhất là màu lông, giống như được quét một lớp sơn phát sáng, mắt xinh đẹp giống như bảo thạch.

Lưu Diệp nhìn con chó nhỏ đến ngây dại, loài động vật mềm nhỏ này, quả thật có thể đánh chết cô – người có lòng yêu mến những động vật nhỏ này! !

Sau đó cô nghe Quan Chỉ giải thích: "Phu nhân, đây là lễ vật của thủ lĩnh tặng ngài, đưa thú cưng của ngài đi, thủ lĩnh cũng cảm thấy có lỗi, đây là bồi thường cho ngài, mặt khác thủ lĩnh còn chuyển lời cho ngài, Sở Linh đã được thả ra rồi, bây giờ đang ở bên ngoài lấy công chuộc tội, nếu như ngài có yêu cầu gì khác cũng có thể nói ra. . . . . ."

Lưu Diệp thật sự là bị trấn trụ!

Đặc biệt thật là có cảm giác nông nô vùng lên.

Bây giờ mặt trời muốn mọc từ hướng tây! !

Cuối cùng thì tên não hoàng đế cuồng tự đại kia nguyện ý nghe cô? !

Chỉ là Lưu Diệp vẫn nhớ Tiểu Mao Cầu của mình, mặc dù con chó con này cũng rất dễ thương, nhưng cô vẫn rất lo lắng cho Tiểu Mao Cầu, cô cũng nhân cơ hội nói: "Này Quan Chỉ, tôi thích con chó con này, tôi nhận trước, chỉ là tôi vẫn rất nhớ Tiểu Mao Cầu. . . . . . Hãy nói cho Khương Nhiên, để cho anh ấy tìm Tiểu Mao Cầu trở về trả lại cho tôi. . . . . ."

Quan Chỉ không ngờ Lưu Diệp sẽ đưa ra ý này, anh chần chừ một lúc, cố gắng giải thích với Lưu Diệp: "Nhưng phu nhân, thủ lĩnh cho ngài con chó Edgar cực kỳ danh quý, loài chó ngài nuôi trước kia, thật ra thì chỉ là loài chó rất thường gặp, nếu nuôi để làm thú cưng, chó Edgar phù hợp với thân phận của ngài hơn."

Lưu Diệp không nói nên lời, chỗ này khắp nơi lúc nào cũng cấp bậc rõ ràng như vậy! !

Nuôi thú cưng phải hợp ý nha, làm sao còn có thân phận hay không!

Cô cũng cũng nói rất nhanh: "Tôi hiểu ý của anh, nhưng Quan Chỉ, tôi chỉ muốn Tiểu Mao Cầu của tôi."

Lần này Lưu Diệp cố ý nói đặc biệt cứng rắn, cô đã nhìn ra, có mấy lời mình không nói ra, chịu uất ức cũng chỉ có thể là mình!

Chỉ là lời này của cô thật đúng là có hiệu quả, không quá một ngày, Tiểu Mao Cầu đã trở lại.

Lúc Lưu Diệp ôm Tiểu Mao Cầu, giống như đánh thắng một trận.

Trải qua thời gian dài, cuối cùng cô cũng đã xả được cơn tức, rất có cảm giác hài lòng.

Lúc cô trao đổi vấn đề trang trí nhà hàng với Tiểu Điền Thất, cô không nhịn được nói một


/221

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status