Nam thừa nữ thiếu thật đáng sợ

Chương 58: Chương 52

/221


Chờ sau khi Lưu Diệp tìm được thuốc, Khương Nhiên đã ăn mặc chỉnh tề lên xe.

Không gian trên xe rất lớn, ở ghế sau hai người chia thành hai chỗ riêng biệt mà ngồi.

Khi Quan Chỉ ngồi vào ghế lái phụ, liền phát hiện hai người ngồi phía sau giống như có giao hẹn từ trước, một người tựa đầu vào bên trái, một người tựa đầu vào bên phải, chừa lại một khoảng trống to ở giữa, trông rất quỷ dị.

Quan Chỉ biết gần đây hai người đang chiến tranh lạnh, nhưng mà chuyến đi lần này là đại diện cho Khương Gia Quân, Quan Chỉ chỉ mong hai vị này có thể cho quần chúng vây xem bên ngoài một bầu không khí vợ chồng ân ái.

Quan Chỉ liền góp ý nói: "Thủ lĩnh, lần này chúng ta xuất hành đã cố ý đổi dáng cửa sổ của xe. . . . . . không phải là ngài và phu nhân nên ngồi gần nhau một chút sao . . . . ."

Khương Nhiên nghiêm mặt, thể hiện dáng vẻ một động vật hung dữ mạnh mẽ không cho người lạ tiến lại gần.

Ngược lại Lưu Diệp ồ một tiếng, nhích mông lại gần chỗ chính giữa.

Nhưng bởi vì Khương Nhiên không phối hợp, cho nên nhìn từ vị trí của Quan Chỉ mà nói, giống như là Lưu Diệp ngồi ở ngay giữa, Khương Nhiên chỉ là người cùng bồi theo.

Quan Chỉ cũng không biết hai người này đang ầm ĩ cái gì.

Nhưng mà nhìn sắc mặt đó của thủ lĩnh, Quan Chỉ cũng không dám nói gì

Trên đường đi coi như thuận lợi, xe chạy ổn định, rất nhanh đã có du thuyền đến đón bọn họ.

Sau đó xuyên qua tiếng người huyên náo ở khu người nghèo đến khu người giàu.

Lần lượt gia tăng tốc độ, chỉ nhìn trên mặt đất cũng biết được xe chạy nhanh cỡ nào.

Lưu Diệp ngồi không quen, lỗ tai có cảm giác bị ù ù lấp đầy.

Ngược lại Quan Chỉ thấy vẻ mặt cô không ổn, vội kêu tài xế chạy chậm lại, đồng thời cố ý mở chút nhạc nhẹ để cô có thể thả lỏng.

Tiếng nhạc bao quanh khắp người.

Không biết có phải do Quan Chỉ cố ý hay không, mà tiếng nhạc có vẻ nhu hòa tuyệt đẹp, như lời thỏ thẻ của người tình.

Đi được một lúc lâu, cuốn cùng thì đến một dãy núi hẹp màu đỏ, Sunset Boulevard là một lối đi thật dài.

Từ xa nhìn lại trông không thấy đầu.

Dần dần rốt cuộc bọn người Lưu Diệp cũng chạy vào khu Tây Liên Bang.

Lúc ở trên đường đi, khuôn mặt của Khương Nhiên vẫn trang nghiêm nhìn ra ngoài cửa sổ.

Lưu Diệp cũng không dám nhìn gương mặt anh, bởi vì ở trên gương mặt tuấn tú đó, cô thấy được nét trẻ con không nên nổi bật trên đó.

Chỉ là ngoài dự đoán của mọi người, so với tiếng hô đinh tai nhức óc cờ bay phấp phới của khu người nghèo người giàu, nghi thức chào đón của Tây Liên Bang đặc biệt nghiêm túc.

Vừa mới chạy vào khu Tây Liên Bang, Lưu Diệp liền buồn bực, trên đường đi vô cùng an tĩnh.

Tất cả cửa hàng đều khóa chặt, trên đường đến một người cũng không có.

Vì vậy Lưu Diệp có chút khẩn trương, cô hít thở sâu.

Tốc độ xe chậm lại, lúc trời gần sập tối, rốt cuộc bọn họ cũng chạy vào địa phận của gia tộc Phỉ Nhĩ Đặc của Tây Liên Bang.

Đó là một tòa kiến trúc hình nhọn cao lớn.

Vây quanh tòa kiến trúc kia chính là một vòng tường rào màu đỏ, mặc dù có tường rào ngăn trở, nhưng mà vẫn có những cái cây to lớn từ phía sau tường rào cố gắng vươn ra ngoài.

Cảm giác ở nơi này hoàn toàn khác với Khương Gia Quân, cũng khác với khu nhà giàu.

Trong nháy mắt Lưu Diệp có cảm giác xuyên qua thời gian, quay về thời Trung Cổ.

Hơn nữa trong lúc cô nghĩ như vậy, cánh cửa lớn màu đen của gia tộc Phỉ Nhĩ Đặc mở ra, một đội kỵ binh cưỡi ngựa trắng ra đón.

Động tác đều nhịp, rất nhanh đã dừng ở trước mặt bọn họ.

Quan Chỉ còn chưa kịp mở cửa xe trước, Lưu Diệp đã nghe thấy tiếng pháo mừng.

Âm thanh kia thật là lớn, Khương Nhiên đã từ trên xe đi xuống.

Lưu Diệp biết mình không nên nhìn loạn, nhưng cô vẫn không nhịn được liếc mắt nhìn động tác của Khương Nhiên, sau đó cô phát hiện động tác của Khương Nhiên rất lưu loát, không phát hiện ra có gì bất ổn.

Người này thật đúng là có thể nhịn!

Chờ đến khi Lưu Diệp xuống xe, cô phát hiện ra ánh mắt của tất cả mọi người đều tập trung lên người cô.

Cô cố gắng giữ mình bình tĩnh.

Nhưng mà xem ra bây giờ người của Tây Liên Bang đều thích để tóc dài, tầm mắt của cô liếc một vòng trên mặt của những kỵ sĩ kia, sau đó lại chú ý tới ngũ quan dáng dấp có chút thâm thúy của người Tây Liên Bang, màu của con ngươi cũng là màu đen.

Cô liền nhớ tới Tiểu Điền Thất, xem ra ngũ quan của Tiểu Điền Thất và những người này có điểm giống nhau.

Cô đang đánh giá những người đó, thì từ phía sau những tên kỵ sĩ xuất hiện một người.

Dáng vẻ của người đó vô cùng đặc biệt, mái tóc bạch kim (màu bạc), ánh mắt màu ngọc bích (màu xanh lá).

Chờ đến lúc Lưu Diệp thấy người đó, thì thấy anh ta cũng đang quan sát cô.

Người nọ khẽ gật đầu, so với biểu tình khoa trương của Mậu Ngạch Ba khi nhìn thấy cô, hay so với tính cách của những người có tiền, người này trông có vẻ ôn hòa như một thân sĩ.

Lưu Diệp chần chừ một lúc, cũng gật đầu lại nhè nhẹ.

Thái độ của tộc trưởng Phỉ Nhĩ Đặc không lạnh không nóng, cũng không nịnh nọt cô, cũng không lạnh nhạt cô.

Nhưng mà ánh mắt nhìn về phía cô làm cô có cảm giác mình đang bị dò xét.

Bởi vì vấn đề thời gian, chuyến hành trình trong ngày này cũng không được an bày cụ thể.

Lưu Diệp vẫn nhắm mắt theo đuôi đi phía sau Khương Nhiên, mặc kệ là những

/221

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status