Nam thừa nữ thiếu thật đáng sợ

Chương 69: Chương 63

/221


Edit: quandao12

Beta: Niệm Vũ

Thật ra thì Lưu Diệp đã chán người này từ lâu. Lúc trước anh ta lấy viện bảo dưỡng làm cớ gây khó dễ cho cô, miệng đầy nhân nghĩa đạo đức, thật ra lại trong ngoài khác nhau, miệng thì nói tôn trọng ý kiến phái nữ, nhưng lại làm đủ chuyện mờ ám, hơn nữa anh ta còn mang danh cô và chính phủ đi khắp nơi đòi tiền. Song, khiến Lưu Diệp không đoán được chính là người luôn ra vẻ chính nhân quân tử như Mậu Ngạn Ba, sau khi bị cô chế nhạo ấy thế mà không nói gì, trái lại còn cười híp mắt nhìn cô, ra dáng người quân tử đứng đắn, khiến Lưu Diệp cảm thấy thật bẩn thỉu.

Đại lễ lên ngôi sắp xếp rất nhiều hoạt động. Lưu Diệp cố gắng hoàn thành, thật ra cô không thích khoa trương như vậy, nếu có đại diện thay mặt thì tốt biết bao, những chuyện lặt vặt phía sau đúng là giày vò người ta. Chỉ là dân chúng rất nhiệt tình với chuyện này, Lưu Diệp thầm nhủ, sau việc hôm nay ắt sẽ có không ít người bị khàn giọng.

Đợi buổi tối trở về, Lưu Diệp đã mệt muốn chết, khi cử hành nghi thức, chỉ cần có thời gian cô đều đứng trên khán đài tìm Khương Nhiên. Kết quả kỳ lạ chính là dù cô tìm thế nào cũng đều không thấy bóng dáng anh đâu. Cô cảm thấy rất mất mát. Đến khi trở về, qua lời Quan Chỉ cô mới biết, Khương Nhiên vốn không ở lại, vì thấy hoàn cảnh náo loạn nên đã về từ lâu.

Trở lại phòng ngủ, cô ngay lập tức thấy Khương Nhiên đang ngồi chơi thả câu.

Lưu Diệp thở dài, cởi lớp quần áo dày trên người ra, thay quần áo ở nhà, lười biếng nằm lên giường.

Bây giờ vẫn chưa thể lơi lỏng được, ngày mai cô còn phải tham gia cái Quốc hội Liên Bang khỉ gió gì đó. Trái lại, lần này Khương Nhiên chẳng thèm để ý tới nghi thức lên ngôi lần này của cô, cũng chẳng hỏi cô có thuận lợi hay không, chỉ là thấy dáng vẻ cô quá đỗi thê thảm, Khương Nhiên chủ động lấy gối đầu giúp cô rồi nhét xuống rồi dưới đầu.

Lưu Diệp vừa gối vừa ôm lấy cái gối, toàn thân mệt đến rã rời. Cô biết Khương Nhiên quen những trường hợp lớn, chắc hẳn loại nghi thức này không lọt được vào mắt anh. Lưu Diệp than thở, trong lòng cảm thán, quả nhiên không có quý tộc nào không được bồi dưỡng ba đời, dân quèn như mình, lần này được đưa lên cao quá nhanh, đến giờ đầu cô vẫn còn choáng váng.

Cũng bởi vì vậy, Lưu Diệp không dám lười biếng chút nào, chỉ nghỉ ngơi một chút, cô đã nhanh chóng bật dậy, bắt đầu nghiên cứu Quốc hội Liên bang ngày mai. Trước kia cô đã được học qua một chút, nhưng vì an toàn, nên cô vẫn đọc kĩ các tài liệu kia một lần. Mãi cho đến khi Khương Nhiên giục cô ngủ, cô mới cất tài liệu trên giường đi.

Mỗi đêm bọn họ đều làm chuyện kia, sau khi Lưu Diệp lên giường, còn tưởng rằng Khương Nhiên sẽ cởi quần áo cô rồi làm chuyện kia như mọi ngày. Kết quả Khương Nhiên không làm thế, anh chỉ nhẹ nhàng ôm cô. Lưu Diệp có chút nghi ngờ, ngẩng đầu nhìn lên, đèn đã sớm tắt, cô nhìn về phía Khương Nhiên. Ở trong bóng tối, Khương Nhiên ấn đầu cô xuống gối, thúc giục: “Mau ngủ đi, ngày mai em còn phải mệt hơn đấy.”

Lưu Diệp chợt thấy cảm động, Khương Nhiên đang cảm thông cho cô đấy. Cô chủ động đưa tới, sấn vào trong ngực Khương Nhiên, đan tay vào bàn tay đang đặt ở eo mình. Không bao lâu, Lưu Diệp đã say ngủ vì mệt mỏi quá mức.

Ngày hôm sau, giống như sau khi đánh trận, lúc thức dậy Lưu Diệp chỉ cảm thấy chân mình như muốn rớt, cô nhanh chóng đánh răng rửa mặt, mặc quần áo tử tế. Trên đường đi tới sảnh hội nghị, Lưu Diệp khó có được dịp thong thả, nhân cơ hội này, Lưu Diệp cũng nhanh chóng hỏi Quan Chỉ mấy câu.

Kể từ khi làm hỏng gậy chỉ huy của Khương Nhiên, cô vẫn luôn nghĩ cách cứu vãn nó. Nhớ lại, khi cô hỏi xem bản vẽ, Khương Nhiên chỉ ra dáng hỏng rồi thì thôi, nhưng nhìn dáng vẻ anh là biết anh cũng không hoàn toàn thờ ơ với cây gậy này.

Lưu Diệp rất để ý, cũng muốn hỏi thăm Quan Chỉ một chút xem có thể tìm một cái giống thế cho Khương Nhiên không. Hơn nữa Lưu Diệp cảm thấy thật kỳ quái, làm gì có gậy chỉ huy nào chất liệu yếu ớt như vậy chứ, lẽ ra Khương Nhiên nên dùng chất liệu bền chắc hơn mới phải.

Kết quả Quan Chỉ vừa nghe cô nói xong thì trợn tròn mắt, vẻ mặt như bị hù dọa: “Điện hạ, ngài đang nói cái có đầu mũi bé tí, tay cầm màu đen kia ạ…”

Lưu Diệp gật đầu.

Quan Chỉ hít một ngụm lãnh khí nói: “ Cái… cái gậy chỉ huy đó là ở trong gia tộc Khương Nhiên, truyền thừa rất nhiều năm, đến giờ đã qua rất nhiều thế hệ. Điện hạ, ngài vứt thật rồi ư?”

Lưu Diệp trợn tròn mắt, giá tiền đắt còn quý, thế thì…biết đền sao đây?

Quan Chỉ cũng sợ cô đau lòng, vội an ủi cô: “Không sao đâu ạ. Điện hạ cứ giao cái gậy chỉ huy đó cho thần, thần sẽ tìm người sửa lại.”

Lần này Lưu Diệp rất buồn bực: “Phần còn lại đã bị Khương Nhiên ném đi như vứt rác rồi.”

Vẻ mặt Quan Chỉ y như bị sét đánh.

Lưu Diệp càng không đành lòng nổi.

Cô còn có thể nói gì đây? Thứ đồ vật yếu ớt kia là đồ rất cổ rồi đấy.

Lưu Diệp càng cảm thấy có lỗi với Khương Nhiên. Trước kia cô rất sợ Khương Nhiên, luôn sợ mình làm gì sai sẽ chọc Khương Nhiên tức giận, nhưng lần này cô đã biết, thì ra Khương Nhiên cũng chịu đựng cô rất nhiều. Cô làm hỏng vật quan trọng như vậy, đừng nói là trách mắng, ngay cả một chữ Khương Nhiên cũng không nói cho cô biết.

Lưu Diệp ôm tâm sự nặng nề suy nghĩ làm thế nào để bồi thường cho Khương Nhiên. Chẳng qua là xe rất nhanh đã đi tới nơi, khi xe chậm rãi dừng lại, Lưu Diệp ổn định tinh thần bước xuống xe.

Đây là lần đầu tiên đến những nơi như trung tâm chính trị thế này, để trang trọng một chút, cô cố ý mặc quần áo thật quý giá đắt tiền. Hơn nữa, nhờ học tập nghiêm túc, còn chưa đi đến cửa, trong đầu cô đã hình dung được sơ lược về quang cảnh trong sảnh nghi thức.

Sau khi đi vào, bố trí bên trong quả thật giống như trước kia cô từng thấy.


/221

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status