Nạm Vàng Ăn Cỏ Nam

Chương 2

/11


Sau khi tan việc chỗ cửa hàng bán đồ ăn sáng, Thư Muội Dao như vó ngựa không ngừng đã chạy đi làm công việc kế tiếp đi đưa hàng. Mấy giờ làm việc trôi qua rất nhanh, cô cầm lấy hộp cơm miễn phí mà ông chủ đưa cho, trở lại nhà trọ.

Cùng bạn cùng phòng thuê phòng ở tầng 4, khi đang leo lên cầu thang thì điện thoại của cô vang.

“Alo.” Điện thoại gọi tới là em gái đang học đại học của cô.

“Chị, tháng sau trường chúng ta kỉ niệm ngày thành lập, chị có đến không?” Thư Ngọc San ở đầu điện thoại kia hỏi.

“Anh của em đâu?” Cô hỏi em trai Thư Dật Thanh. Cậu và em gái đang theo học cùng một trường nghiên cứu.

“Bọn họ không có bắt buộc tham gia, có khi chỉ xuất hiện một chút rồi lại quay về phòng nghiên cứu a.” Thư Ngọc San trả lời. “Dù sao chị tới, anh khẳng định sẽ xuất hiện.” Chị cả thân yêu tới, em trai cùng em gái sao lại không tự mình đến nghênh đón được chứ.

Thư Muội Dao hỏi thời gian rõ ràng, trong đầu thầm tính toán. “Buổi chiều hẳn là có thể.”

“Ok! Nhất định phải tới nhé! Đến lúc đó, em sẽ liên lạc với chị.” Nhận được đáp án như ý, Thư Ngọc San vui vẻ trò chuyện xong.

Khi tới tầng 3, Thư Muội Dao cất di động, lấy ra chìa khóa đi vào, đây là địa điểm làm việc thứ 3 của ngày hôm nay.

Nghe thấy tiếng mở cửa, Văn Bội Vân từ sau một đống quần áo đã được đóng gói ngẩng đầu lên.

“Đã về rồi.” Chỗ này là nơi cô kinh doanh mạng lưới chụp hình kiêm kho hàng.

“Đúng nha, trở về làm việc.” Thư Muội Dao mỉm cười.

Cô đem cái bao trên lưng bỏ xuống, cầm hộp cơm, ngồi vào một bên ăn cơm.

“Hôm nay có ba chỗ cần giao nhé, lúc buổi chiều 5 giờ, 5 giờ 40, 6 giờ 10.” Văn Bội Vân chỉ chỉ vào ba cái túi được sắp xếp đẹp đẽ ở trên bàn.

“Được. Gửi qua bưu điện à?”

“Cậu trước khi đi mang đi kí gửi, tiếp đến những chỗ khác, tớ tự mình đi.”

Thư Muội Dao nhồi miếng cơm vào miệng, “Uk” một tiếng tỏ vẻ đồng ý.

“Đúng rồi, Hân Di nói cho tớ biết –”

“Khụ……” Cô ho khan vài tiếng ngăn cản lời tiếp theo của người đối diện. “Nếu là chuyện không quan hệ đến công việc thì đừng có nói.”

“Cô ấy nói cậu cùng anh trai cô ấy trong lúc đó hình như có chút hiểu lầm.”

“Hiểu lầm cái quỷ.” Cô trợn trắng mắt. Chỉ biết cô bạn cùng phòng này sẽ không để ý đến ngăn cản của cô. “Hân Di đã đủ mơ màng rồi, anh trai cô ấy so với cô ấy còn hơn cả một tờ giấy trắng.” (aoi: nguyên bản là bạch mục, chắc ý Dao tỷ là anh Nghiêu chả hiểu cái gì cả, như một tờ giấy trắng? =___=)

“Cô ấy nói anh trai cô ấy khen dáng người cậu chuẩn lắm. Cái này không phải rất tuyệt sao?” Văn Bội Vân trong thanh âm có điểm nín cười.

“Nếu thế tớ phải nói cảm ơn à?” Thư Muội Dao tức giận bĩu môi, nhưng trên mặt không nhịn được có chút đỏ ửng.

Làm gì có người đàn ông lịch sự bình thường nào, nhìn thấy một người phụ nữ trần truồng ngã sấp trước mặt, lại đứng ở bên cạnh mắt to chớp chớp nhìn người ta khỏa thân, sau đó còn bảo em gái chuyển lời cho đối phương là thân hình cô ấy đẹp lắm?

Đúng vậy, té ngã là vấn đề của cô, nhưng phản ứng kế tiếp của tên đó cũng đủ làm người ta muốn đánh hắn xuống mười tám tầng địa ngục rồi.

“Chỉ nhìn thôi à?.” Văn Bội Vân cười cười.

“May mà anh ta không động tay động chân đấy.” Cô than thở.

“Tốt xấu gì anh ta cũng là anh trai Hân Di a.” Lại nói, ba người bọn họ ở cùng dưới một mái nhà đã nhiều năm rồi, ít nhiều tình nghĩa cũng giống như người một nhà. “Cái tên đó là anh trai cô ấy thì sao, cậu tốt bụng nói giúp hắn?”

Chẳng phải nói thêm, khi chuyển nhà cô đã thấy mặt anh trai Hân Di vài lần, còn mời anh ta qua ăn cơm. Người Đài Loan rất chú ý đến tình cảm.

Giọng nói đùa vui của bạn tốt, làm cho Thư Muội Dao nhớ tới cái vị bạn cùng phòng mơ màng của các cô. Trước kia khi ở cùng một chỗ, nghe Hân Di không ít lần đề cập qua tiểu sử vĩ đại của anh trai cô ấy, bao gồm tính tình anh tốt cỡ nào, nhẫn nại thế nào, rồi còn tốt bụng luôn giúp đỡ cô ấy thu dọn bãi chiến trường, cho đến khi cô ấy độc lập mà chuyển ra ngoài.

Sau khi thấy được những hành động hùng hồn giống thiên binh của Hân Di, cô từng trong lòng yên lặng bội phục qua vị “Anh trai” có vài lần duyên phận kia, cảm thấy anh thực sự như là một thánh nhân tái thế.

Nhưng hiện tại, cô chỉ cảm thấy núi cao còn có núi cao hơn, nếu Hân Di là thiên binh thì anh trai cô ấy chỉ sợ là đẳng cấp của “Thiên thần”.

“Trên thực tế, tớ thật sự không tức ảnh lắm.” Cô vẻ mặt bất đắc dĩ nhận tội.

Dưới ánh mắt kinh ngạc của Văn Bội Vân, Thư Muội Dao đem chuyện sáng nay thuật lại, cũng vì hành vi động thủ đánh người nho nhỏ của mình mà sám hối.

“Tớ lúc đó thực sự có điểm mất lý trí.” Cô tự xét lại nói.

Mặc kệ như thế nào, cũng không hẳn là động thủ đánh người.

“Công việc mới của cậu có vấn đề à?” Ngữ khí Văn Bội Vân khá kinh ngạc.

Ở cùng nhau nhiều năm, tính tình Muội Dao cô khá rõ ràng, ba đứa bạn trong phòng, Hân Di lớn tuổi nhất, hơn cô hai tháng, còn lại là Muội Dao trẻ tuổi nhất, nhưng là rất giỏi chăm sóc người kia.

Tuy rằng Muội Dao tính tình có điểm nôn nóng, khi mất đi nhẫn nại thoạt nhìn có vẻ hung tợn, nhưng trên thực tế, cũng là khá dễ nói chuyện, cũng không phải loại người dễ mang thù, nên loại hành động này làm cho cô khá kinh ngạc.

“Làm gì có.” Thư Muội Dao lắc đầu.

Em trai em gái đều đã lớn cả, cũng có thể tự mình làm thêm kiếm tiền, cô hiện tại đã qua thời kì đen tối một người phải gánh vác một nhà ba miệng ăn cùng phí sinh hoạt, so với vài năm trước, hiện tại thực thoải mái không ít.

“Có lẽ là cậu đem hết tính nhẫn nại cho Hân Di rồi.” Văn Bội Vân hay nói giỡn nói.

“Chắc là thế.” Cô uể oải lại bất đắc dĩ thở dài. “Nếu có cơ hội, sẽ xin lỗi anh ấy a.” Bằng không cũng không còn biện pháp nào khác.

Bị vùi trong một đống hàng Văn Bội Vân cười cười.

Đây mới là Thư Muội Dao cô biết, không có gì để bụng, cá tính cũng chính trực ngay thẳng, nhưng bởi vì Muội Dao và Hân Di ở chung với nhau rất tốt, nên cô mới ở đó.

Cô rất quý trọng duyên phận với hai cô bạn cùng phòng này.

“Quyết định thế là tốt rồi, ăn xong đem rác gom lại, còn phải đi làm việc đấy!”

“Được, bà chủ!” Biết bạn tốt muốn giúp cô khai thông tinh thần, Thư Muội Dao nhanh chóng nhét mấy miếng cơm, làm miệng phình ra, còn khôi hài nhấc tay hành lễ.

Chung Ấn Nghiêu một tay chống cái trán, mặt không chút thay đổi nhìn chằm chằm bàn làm việc của mình.

Trong văn phòng anh chính là có thêm hai vị khách không mời mà đến, vô duyên chiếm cái sô pha của anh còn thêm một cái bàn nữa, đuổi không chịu đi.

Sau sự việc làm chấn động não của anh, giờ đã là ngày thứ tư, nhưng xem tình huống trước mắt, cái ngày anh khỏi hẳn vẫn còn rất xa vời.

“Vô sỉ!”

“Đủ rồi.” Đã là lần thứ n nghe khúc đoạn đó, Chung Ấn Nghiêu rốt cục chịu không nổi lên tiếng ngăn lại.

“Bọn tớ không ở hiện trường, đương nhiên muốn cẩn thận hiểu biết tình huống một chút.”

Thân là một trong những CEO của Ngải Bảo, cũng là bạn tốt nhiều năm của Chung Ấn Nghiêu – Tiền Quán Kiệt, hứng thú nhìn chằm chằm màn hình laptop, không ngừng lôi kéo nghiên cứu đại sự phát sinh mà hôm qua anh không có mặt.

“Cái này chất lượng không tệ.” Không biết là vị đồng nghiệp nào đã ghi hình lại, hẳn là nên tăng thêm tiền thưởng.

Người này buông tha, lại một người khác nói. “A Tường, cậu có thể về phòng mình làm việc được rồi đấy.”

Cao Diệc Tường đang viết chương trình, đầu cũng không ngẩng đáp, “Cậu ta gọi tớ lại đây góp vui.”

Chung Ấn Nghiêu tầm mắt lại lần nữa quay lại tên đầu sỏ.

“Cậu rốt cuộc muốn làm sao?”

“Giúp cậu nha.” Tiền Quán Kiệt đáp một cách đương nhiên. “Bạn bè đã lâu, đừng nói tớ không che đậy cho cậu.”

“Cậu không chỉnh tớ, tớ đã muốn a di đà phật lắm rồi.” Anh hướng lên trời mắt trợn trắng.

“Đúng.” Cao Diệc Tường phụ họa.

Hai người đồng thời quay đầu nhìn chằm chằm laptop của mình, căn bản không ngẩng đầu liếc mắt nhìn anh một cái, rồi sau đó lại quay đầu lại.

“Cô gái đó tên là gì?” Tiền Quán Kiệt hỏi.

Chung Ấn Nghiêu vô lực ghé vào trên bàn. “Thư Muội Dao.”

“Nghe có vẻ quen quen?” Anh nhướng mày.

“Bạn cùng phòng của em gái cậu ta.” Người ngồi đánh máy tính trả lời nghi vấn của Tiền Quán Kiệt.

“Đúng rồi!” Vẻ mặt bừng tỉnh đại ngộ vỗ tay hoan nghênh. “Còn có một người khác, kêu Văn……”

“Bội Vân.” Cao Diệc Tường lại lần nữa hỗ trợ trả lời.

Chung Ấn Nghiêu tiếp tục ghé vào bàn giả chết, tuyệt không kỳ quái làm sao hai vị này có thể biết tên bạn cùng phòng của em gái mình.

Anh nhất định từng đề cập qua. Mà thực bất hạnh, hai vị này còn giống như là một thiên tài với trí nhớ siêu quần.

“Cho nên cậu nhìn lén bạn cùng phòng của em gái cởi trần?”

“Tớ không nhìn lén!” Anh phản pháo. Đó là ngoài ý muốn mà!

“Uh — căn cứ vào nội dung cuộc đối thoại của hai người, hẳn là cậu đi tìm em gái, kết quả vị em gái này mở cửa còn không cẩn thận ngã sấp xuống, vật che đậy duy nhất trên người bị rơi, cậu liền nhân cơ hội xem người ta khỏa thân, đúng không?” Tiền Quán Kiệt mới không buông tha cho anh, theo nội dung ghi hình được phát đi phát lại n lần vừa rồi, tự thêm thắt chân tướng.

“Tán thành.” Cao Diệc Tường nói.

“A Tường, đánh máy tính của cậu đi!” Một cái A Kiệt làm anh chịu đủ rồi, đừng thêm một cái nữa vào góp vui.

Cao Diệc Tường nhún nhún vai, không tỏ vẻ gì.

“Đó là ngoài ý muốn.” Chung Ấn Nghiêu không thể không vì trong sạch của chính mình mà cãi lại, quay lại chân tướng lúc ấy. “Tớ nghe được cô ấy kêu một tiếng, quay đầu đi, kết quả liền nhìn thấy một cô gái lõa thể –”

“Phản xạ không điều kiện.” Cao Diệc Tường xen mồm. “Vô tội.”

Lời nói bị cắt ngang, Chung Ấn Nghiêu thở sâu, bình tĩnh tiếp tục, “Tớ hoảng sợ, muốn nói qua giúp cô ấy, nhưng là toàn thân cô ấy trống trơn, hẳn là tay chân không thích hợp đụng vào……”

“Cho nên cậu liền đứng tại đó xem người ta trần truồng, xem người ta khỏa thân.” Tiền Quán Kiệt giúp anh nói hoàn câu nói tiếp theo. “Lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, vô sỉ. Có tội.”

“Tán thành.”

“Tớ ngu được chưa!” Người đắc tội với nghìn người khác biện hộ cho chính mình.

“Không biết tỉnh lại, càng vô sỉ. Tội thêm một bậc.” Tiền Quán Kiệt ngoài miệng quở trách, trên mặt lại cười đến vui vẻ.

“……” Được, anh tỉnh lại.

Giơ một tay lên, Chung Ấn Nghiêu nằm úp sấp trên bàn, đầu hàng.

Tiền Quán Kiệt cùng Cao Diệc Tường xem liếc mắt một cái.

Người sau cho rằng công việc phân công đã hoàn thành, chuyện kế tiếp cùng anh không quan hệ, quyết định im lặng đánh máy tính.

“Kết quả cậu đến bây giờ còn chưa có đi xin lỗi?” Tiền Quán Kiệt ngữ khí lộ vẻ không ủng hộ.

“Tớ thử qua, cậu cũng nhìn thấy tình huống rồi đấy.” Còn bị ghi hình làm bằng chứng.

Điều này làm Tiền Quán Kiệt hứng thú. “Cậu có nói xin lỗi?”

“Tớ muốn xin lỗi, nhưng còn chưa kịp nói.” Anh cũng rất bất đắc dĩ. “Nhìn cô ấy, tớ hồi hộp tới mức lắp bắp, không có biện pháp nào cả.”

Tuy rằng anh là một đại nam nhân ba mươi mấy tuổi, nhưng từ lúc học ở trường đến ra ngoài xã hội, trừ bỏ mẹ cùng em gái là hai người khác phái ra, kinh nghiệm nói chuyện với con gái, rồi ở chung với họ anh thiếu thốn đến mức đáng thương, đừng nói là đối mặt với một cô gái đang nổi giận đùng đùng, anh hoàn toàn không có chút kinh nghiệm nào.

“Có cái gì mà phải hồi hộp?” Tiền Quán Kiệt vẻ mặt không hiểu nhìn anh.

Chung Ấn Nghiêu đem mặt chôn trên bàn, không tình nguyện phun ra, “Cô ấy…… Dáng người đẹp lắm.” Hình ảnh kia luôn luôn chiếm ngự trong đầu anh không vứt đi được.

Mới nghĩ đến, hai má anh đã nóng lên mấy độ.

“Đẹp đến mức nào?” Có người trong lòng thấy không ổn.

“Giống Elena của tớ.” Hai tay anh che trên đầu.

Nghe vậy, Tiền Quán Kiệt trên trán nhăn thành ba đường, mặt đen sì.

“Tớ không đồng ý.” Cao Diệc Tường lại lần nữa đánh vỡ trầm mặc, “Theo tớ tính, nếu Elena của cậu có lấy tỉ lệ thu nhỏ đến 160cm thì ngực cùng điểm chung quanh cũng không vượt quá 30 tấc, vòng eo càng chỉ có 10 tấc xung quanh, lấy ví dụ là người bình thường, cô ấy không có khả năng sống.” (aoi: có ai hiểu thế là sao kh? = =, Cam: Cô kém thế, thế có nghĩa là chị này đẹp tỉ lệ với Elena, khi thu nhỏ Elena thì Dao cũng bị thu nhỏ, aoi: oh…ra là thía)

“Tớ biết!” Chung Ấn Nghiêu lại ngẩng đầu. “Đó là so sánh, rất hoàn mỹ giống Elena, OK?”

“Elena của cậu cũng đâu hoàn mỹ.” Cao Diệc Tường vẻ mặt còn thật sự. “Cô ta là người máy. Người máy thì linh kiện cần thay đổi loại bỏ, hệ thống cũng cần phải nâng cấp.”

“Cô ấy có kết cấu bên trong –”

“Được rồi!” Tiền Quán Kiệt không thể không đánh gãy trận đấu mồm này. “A Tường, A Nghiêu chính là muốn nói cô gái đó dáng người rất tuyệt.” Anh trước giải thích với Cao Diệc Tường, tiếp theo chuyển hướng bên kia. “Sau đó cậu đem mô hình cùng người máy của cậu dẹp qua một bên, trước hết nghĩ biện pháp xin lỗi Thư Muội Dao đã.”

Cao Diệc Tường lại nhún vai lần nữa.

Chung Ấn Nghiêu nghẹn giọng hỏi lại: “Vì sao?”

Cô ấy tức đến độ muốn trúng gió, thậm chí buổi sáng hôm nay anh không dám ra ngoài lấy đồ ăn sáng, sợ nhìn thấy mặt lại chọc cổ phát hỏa. Bảo trì khoảng cách bình an vô sự có vẻ tốt hơn?

“Bởi vì cậu làm sai, nên đi xin lỗi……” Hơn nữa tớ muốn xem náo nhiệt. Một câu trọng điểm cuối cùng, Tiền Quán Kiệt giữ lại trong lòng, không nói ra. “Chẳng lẽ cậu nghĩ không thừa nhận và không chịu trách nhiệm à?”

Chung Ấn Nghiêu á khẩu không trả lời được.

“Nhớ báo lại kết quả.” Tiền Quán Kiệt cười đến sáng lạn dị thường, rốt cục bằng lòng còn anh thì yên lặng, kéo Cao Diệc Tường rời đi.

Sau buổi trưa cảnh sắc trong cao tươi đẹp, thời điểm tan tầm, ánh mặt trời nhạt dần.

Một chiếc Toyota màu đen thong thả chạy trên đường.

Mang theo hơi nóng trong không khí, đột nhiên mưa bụi bắt đầu tinh tế tung bay, vài giọt mưa dừng lại bên ngoài cửa kính xe, từ nhỏ dần lớn, trong vài giây, thành mưa to tầm tã.

Khi chờ đèn đỏ, Chung Ấn Nghiêu nghiêng người ra trước, ngửa đầu nhìn không biết tầng mây xám kia đã lúc nào bao phủ bầu trời.

Xe lại lần nữa tiếp tục đi, ở một đoạn giao lộ, anh phát hiện một thân ảnh đứng dưới một mái hiên tránh mưa.

Anh lập tức đem xe lại gần.

“Hi…… Hello.” Kéo cửa kính hạ xuống, bất an lên tiếng chào hỏi, không xác định đối phương có để ý đến mình không.

Xem mưa thế này khả năng sẽ còn kéo dài, trên tay còn đang giữ đồ phải đi giao, Thư Muội Dao đang định đón taxi, đột nhiên bị một thanh âm chào hỏi làm khiếp sợ.

Cô ngừng lại, gật đầu đáp nhẹ, “Hi.”

“Cái kia…… Cần tôi giúp không?” Anh hỏi mà nơm nớp lo sợ, sợ đối phương lại lần nữa bạo phát điên lên.

Thư Muội Dao tránh dưới mái hiên, nhìn xe anh đứng ở bên đường, cách một khoảng, hơn nữa tiếng mưa rơi khá lớn, cô cũng không xác định đối phương đang nói gì.

Phát hiện cô nhìn chằm chằm mình, không tỏ vẻ gì, Chung Ấn Nghiêu tăng thêm âm lượng, hỏi lại lần nữa.

“Cần giúp đỡ không?” Lần này, anh còn dùng tay ra hiệu.

Lần này Thư Muội Dao nghe thấy, xem cũng đã hiểu. Cô ngẩng đầu nhìn mưa bên ngoài.

Cô vừa rồi cưỡi xe máy đi phía trước đó không xa, trên tay còn có hai túi phải giao hàng, đồ Bội Vân bán đều là hàng cao cấp, cho dù đã được đóng gói, cũng phải bảo hộ tốt, đưa đến tay khách hàng cũng không được nửa điểm sai lầm, bởi vậy vừa rồi thấy có mưa bụi, cô liền lập tức tìm chỗ đỗ xe, bảo hộ hàng hóa.

Cô xác rất cần đi nhờ xe, cũng đang định đi đón taxi, mà hiện tại xuất hiện lái xe miễn phí, cô nên đáp ứng hay không đây?

Tự hỏi vài giây, cô gật đầu với anh, lập tức bảo vệ tốt đồ trong lòng, chuẩn bị chạy qua.

“Đợi chút!” Chung Ấn Nghiêu lại giương giọng ngăn cô.

Thư Muội Dao chân bước ra lại về chỗ cũ, vẻ mặt khó hiểu. Chỉ nhìn thấy đối phương xoay người ra sau xe tìm, lấy một cái ô, xuống xe mở ô, hướng cô đi lại.

“Đi thôi.” Anh mở ô đưa ra trước mặt cô, đem ô đưa phía trước.

Được anh chăm sóc ngoài ý muốn, Thư Muội Dao chậm vài giây, mới phun ra nói lời cảm ơn.

Hai người sóng vai đi vào xe, Chung Ấn Nghiêu trước thay cô mở cửa sau xe, sau đó đi vòng ra chỗ cửa lái.

“Cô muốn đi đâu?” Lên xe cài dây bảo hộ tốt rồi, anh hỏi.

Thư Muội Dao nói địa điểm, rồi không mang theo cảm xúc nhàn nhạt hỏi: “Anh đang rảnh rỗi?” Cô cũng không hi vọng anh vì gặp cô mà nhỡ việc.

“Ừ, đang nhàn.” Chung Ấn Nghiêu cười cười.

Hô ~ bước đầu tiên tiếp xúc, thành công!

“Ừ.” Cô gật gật đầu, không nói sau cái gì, cúi đầu sửa sang gói to trên tay.

May là cô có thói quen mang thêm một cái túi nilông, tuy rằng không phòng được dưới trời mưa to là bao, nhưng đối mặt với tình huống đột phát thế này, cũng có thể bảo vệ được đồ vài phần.

Cô rút mấy tờ khăn giấy, chà lau bọt nước trên túi nilong.

“Cô có hẹn với bạn bè à?”

“Cái gì?” Thình lình có câu hỏi làm Thư Muội Dao trong lúc nhất thời không phản ứng kịp, cô ngẩng đầu.

“Ách…… Tôi chỉ là thuận miệng hỏi một chút……” Thật vất vả mới có dũng khí đánh vỡ trầm mặc, lại lùi về sau, trong đầu anh nhanh tự hỏi có phải hỏi sai vấn đề hay không. “Không cần trả lời…… Không sao.”

Tuy rằng anh hai mươi sáu tuổi đã được cấp bằng tiến sĩ, chỉ số thông minh ở trong mắt đại chúng bình thường là đứng đầu, nhưng đối mặt vấn đề xã giao, nhất là quan hệ khác giới, anh tự nhận trẻ con mẫu giáo còn hơn mình.

Vẫn là tránh đụng chạm thì an toàn hơn.

“Không phải.” Cuối cùng phản ứng lại, Thư Muội Dao trả vấn đề của anh. “Tôi đang làm việc, giờ là đi giao hàng. Hai túi này là mang đi bán.”

“Cô không phải — ở chỗ cửa hàng ăn sáng?” Buổi sáng hôm nay có người báo cáo cho anh, nói cô có đưa bữa sáng đến công ty, chẳng lẽ về sau sẽ không làm nữa?

Từ kính chiếu hậu, Thư Muội Dao thấy trên mặt anh không hề che dấu biểu tình kinh ngạc.

“Tôi không chỉ đi làm một chỗ.” Cô lại thấy áo khoác tây của anh có chỗ dính nước. “Áo khoác của anh bị ướt.”

“Hả? Có à? Không sao.” Anh phân tâm liếc bả vai một cái. “Cho nên cô sau khi tan tầm còn muốn đi giúp một người bạn cùng phòng khác?”

Thư Muội Dao phát hiện, người đàn ông này cùng cô bạn thiên binh cùng phòng của mình quả thực là anh em. Anh đối với việc áo tây bị xối ướt, cùng phản ứng khi Hân Di bị đụng té y sì nhau, như thể chẳng có chuyện gì xảy ra vậy.

Hai người bọn họ một chút sự vật đều không để ý, chỉ chú ý đến việc trọng điểm của mình.

“Tôi cũng làm ở chỗ cô ấy.”

“Hoá ra …… là thế……” Hỏi sâu hơn nữa người ta làm nhiều việc như vậy có phải thiếu tiền hay không, hình như hơi quá giới hạn ha…… Chung Ấn Nghiêu đúng lúc kìm lại.

Nhưng là, không có đề tài, anh lại không biết nên tán gẫu cái gì…… Làm sao đây…… Làm sao đây……

Thật tình, Thư Muội Dao đối với hứng thú nói chuyện phiếm, cấp bậc so với chị em phụ nữ khác kết quả chỉ có thể dùng từ nghèo nàn.

Bên trong xe nháy mắt lâm vào quỷ dị trầm mặc.

“Cái kia –”

“Cái kia……”

Hai người đồng thời mở miệng.

“Cô nói trước đi!” Anh vội vàng nói.

“Bên kia, phía trước là Mc Donalds dừng xe ở đó cho tôi xuống là được.” Ngón tay cô chỉ vào mục tiêu.

“Nha, được! Mc Donalds, không thành vấn đề, tôi sẽ đi qua.”

Nếu không phải thấy anh một đường lái xe tốc độ đều rất vững vàng, khi thấy anh cả người bày ra bộ dáng khẩn trương, Thư Muội Dao lo lắng tay anh sẽ run một cái, làm xe phóng lên chỗ cho người đi bộ.

“Tôi nói xong rồi, tới lượt anh.”

“Hả! Được! Đến…… Đến lượt tôi!” Lòng bàn tay anh khẩn trương đến đổ mồ hôi.

Cô có chút hối hận, có lẽ cô nên chờ xe ngừng hẳn mới hỏi anh. Bộ dáng hiện tại của anh, thoạt nhìn thật sự sẽ đem xe trực tiếp lái vào Mc Donalds – còn đến nơi nhanh chóng là đằng khác.

“Kia, cái kia…… trên, lần trước……” Anh dùng lực nuốt một ngụm nước miếng. “Thực xin lỗi!” Cuối cùng nói ra. “Tôi thật sự…… Không phải cố ý…… Ách, nhưng tôi còn không đúng…… Cho nên…… Thực xin lỗi……”

Không có lý do gì, không có lý do, chỉ cần xin lỗi…… Hắn trong lòng trung cảnh cáo chính mình.

Thư Muội Dao nghĩ rằng, cho dù cô bây giờ còn tức thì nhìn bộ dáng của anh như vậy cũng phải mềm lòng.

“Không sao.” Cô tỏ vẻ, “Tôi cũng muốn xin lỗi anh, ngày đó tôi mất bình tĩnh, tôi không nên đánh anh.”

“Không, không ……” Anh lắp bắp lặp lại lần nữa.

“Rất xin lỗi.”

“Ôi…… Được…… Không, không đúng, là không sao mà!” Giống như chưa từng nhận qua lời xin lỗi của người khác, Chung Ấn Nghiêu có vẻ chân tay luống cuống.

Phản ứng của anh làm Thư Muội Dao mỉm cười.

Vì cái gì anh em nhà họ luôn đức hạnh như vậy, cảm giác làm việc gì cũng đơn thuần còn thật sự không được, Hân Di là con gái không nói làm gì, nhưng sao một đại nam nhân cũng như vậy?

Xe vững vàng dừng ở ven đường, Thư Muội Dao cảm ơn anh, cầm lấy cái túi bên cạnh, chuẩn bị mở cửa ra ngoài.

“Đợi chút.” Anh kêu cô lại, đem ô che lên đầu cho cô. “Mưa còn rất lớn, cầm ô che cho khỏi ướt.”

“Cám ơn, ngày mai tôi sẽ qua công ty trả anh.” Đối mặt anh tri kỷ, cô cảm ơn bằng nụ cười nhợt nhạt.

“Không, không cần……” Bỗng nhiên mặt đỏ. “Không, ý tôi là…… tôi có thể ở đây chờ cô…… Tôi không thể xuống xe, nhưng có thể ở trên xe chờ cô…… Trời mưa, cô không có xe đi……” Anh lắp bắp.

Thư Muội Dao vẻ mặt kinh ngạc nhìn soi mói, cổ anh nháy mắt đã hồng như thể con tôm bị luộc chín.

“Tôi còn phải đến chỗ khác giao hàng, có khi còn mất thêm 1 giờ nữa. Anh không cần đi làm sao?” Cô nhắc nhở.

Hơn nữa đợi lát nữa là giờ cao điểm, chỉ sợ sẽ càng mất nhiều thời gian.

“Không sao…… Tôi hôm nay không…… Không có việc gì…… Rất rỗi ……” Mặt anh đỏ đến độ mạch máu tùy thời có thể nổ bung ra. “Tôi có rất nhiều thời gian, trở về…… Tôi ở một mình, cũng chẳng có chuyện quan trọng…… Hẳn là……”

Phát hiện bị nhìn chằm chằm làm anh không được tự nhiên, lắp bắp càng ngày càng nghiêm trọng, Thư Muội Dao quyết định ý tốt của anh, cũng cứu vớt miễn cho anh lại hồ ngôn loạn ngữ.

“Cám ơn, vậy làm phiền anh chờ chút.” Nguyên bản đang cầm hai cái túi, cô để lại một cái ở bên trong xe.

Sau khi đợi cô đi ra khỏi xe, Chung Ấn Nghiêu mới thở mạnh ra.

Thật tốt quá, nhiệm vụ thân thiện đến trước mắt có thể coi là đã thành công, tiếp tục duy trì, ngày mai hẳn là có thể quang minh chính đại đi ra ngoài ăn bữa sáng.

Anh ngồi trên ghế lái trong xe, trước làm cho đèn xe ngừng sáng, nhìn phía ngoài cửa sổ, vừa mới rồi khẩn trương lắp bắp không biết giống biểu tình của ai, khôi phục lại gương mặt trầm ổn, nhìn một người phụ nữ đứng dưới mái hiên đang nói chuyện điện thoại.

Anh đối với bạn cùng phòng này của em gái rất có ấn tượng. Còn nhớ 6 năm trước, khi Hân Di lên đại học năm 3 thì chuyển nhà, anh từng cùng các cô đi ăn cơm.

Lúc đó có hai cô gái, một cô nhìn rất được, trên người toàn hàng hiệu mà ngay cả anh cũng không hiểu, trên tay cô cũng đầy bao gói logo, giơ tay nhấc chân đều rất tao nhã có lễ, vừa nhìn cũng biết là nhà có gia thế; Một cô thì hoàn toàn tương phản, mặc một áo T-shirt đơn giản cùng quần bò phá cách, một đầu tóc bay rối tứ phía chạy tới, sau khi ăn xong, còn xin đóng gói đồ ăn thừa đem về.

Lúc ấy cả ba người có anh trong đó, đều bị hành động của cô làm giật mình.

Nhưng biểu tình của cô rất bình tĩnh, chỉ đơn giản giải thích cô đem về cho em trai cùng em gái, thái độ thẳng thắn hào phóng.

Từ thời khắc đó trở đi, anh đối với cô liền lưu lại ấn tượng vô cùng sâu sắc.

Trí nhớ anh không kém, nhưng hình ảnh hôm đó, ở trong đầu anh quá mức rõ ràng.

Anh vẫn nhớ rõ thời khắc cô vẻ mặt phong trần mệt mỏi chạy tới nhà ăn hôm đó, cũng nhớ rõ cô lấy thái độ bình tĩnh thẳng thắn nhìn thẳng anh nói chuyện từng chi tiết một.

Nhưng khi đó em gái ở trong nhà náo loạn đòi cách mạng, kiên trì muốn tự mình độc lập, không cho phép trong nhà bất luận kẻ nào quấy rầy, cũng bởi vậy, anh cũng chưa từng gặp lại cô gái để lại cho anh siêu ấn tượng ấy, chỉ ngẫu nhiên về nhà hoặc cùng Hân Di nói chuyện điện thoại, nghe được một chút về cuộc sống của cô cùng hai bạn cùng phòng.

Anh biết cô gái đó tên Thư Muội Dao, nhỏ hơn Hân Di một tuổi, dưới còn có em trai cùng em gái, có lẽ là con gái lớn trong nhà, cô so với Hân Di giống chị gái hơn, cũng rất biết chăm sóc người khác. Em gái anh đã gây cho cô không ít phiền toái.

Mà hiện tại, anh đối với cô lại hiểu biết hơn một chút. Liên quan đến – những đường cong thân thể……

“Khụ……” Anh không được tự nhiên ho một cái, vội vàng quét đi hình ảnh trong đầu.

Hân Di từng nói qua với anh, cha mẹ Thư Muội Dao không còn ở bên cạnh, thân là chị cả cô phải có trách nhiệm nuôi gia đình, rất thiếu tiền, nơi nơi làm công, mỗi ngày đều bề bộn nhiều việc.

Nhìn thấy cô hướng xe đi tới, Chung Ấn Nghiêu nghiêng người, thay cô mở cửa xe.

“Cám ơn.” Cô thật cẩn thận đem ô ướt thu lại chân đạp lên nệm.

“Kế tiếp muốn đi đâu?” Anh hỏi.

Cô nói địa điểm. “Vừa rồi Bội Vân gọi điện thoại đến, nói người mua muốn đến trễ hơn 1 giờ nữa.” Hơn nữa nguyên bản thời gian, cũng chính là — “Còn lại 1 giờ 40 phút, hiện tại mưa lại to, Bội Vân bảo tôi tìm một chỗ tiêu thời gian.”

Cô cũng không có khả năng cưỡi xe máy chở túi hàng cuối rồi trở về.

“Đợi chút nữa đến chỗ kia cho tôi xuống, anh về nhà trước đi. Tôi đi dạo chỗ nhà sách.” May mắn gần đó có nhà sách lớn.

Nói xong nói, Thư Muội Dao đợi vài giây không thấy có đáp lại, cô kì quái nhìn về phía ghế lái, lại nhìn phía kính chiếu hậu, cùng Chung Ấn Nghiêu trong kính bốn mắt gặp nhau, nhưng anh lập tức chuyển đi tầm mắt, lái xe lên đường.

Thư Muội Dao trong lòng có điểm quái dị, nhưng không nói được. Anh không nghe rõ cô nói sao?

“Có thể chứ?” Cô hỏi lại lần nữa.

“Ách……” Lần này, anh cuối cùng phát ra thanh âm. “Tôi về nhà không có việc gì……”

“Hả?” Cho nên?

“Tôi cảm thấy…… Hay là cùng cô về đến nhà…… Có vẻ an toàn …..” Anh lại lần nữa nói quanh co, hai tay cầm lấy tay lái, bất an nắm chặt lại thả lỏng.

“Nhưng còn hơn nửa giờ.”

“Chúng ta…… Chúng ta có thể…… Đi uống chén trà?” Anh hỏi cực độ không xác định.

Uống trà? Thư Muội Dao nháy mắt mấy cái, ngoài ý muốn sao tự nhiên lại chuyển sang chuyện “Uống trà” thế này.

“Không, không cần cũng không sao! Tôi chỉ là, cung cấp thêm lựa chọn.” Anh khẩn trương vội vàng phủ định đề nghị. “Trọng điểm là…… Bình an…… Bình an đưa cô về nhà……”

Anh trai Hân Di thật sự thực dễ dàng khẩn trương ha?

Thư Muội Dao nhìn anh chân tay luống cuống, da mặt trong vài giây ngắn ngủi lại đỏ lên, cảm thấy rất thần kỳ.

Người đàn ông này rất giống em gái, da trắng tự nhiên, khi đỏ mặt thật dễ dàng nhìn thấy, hơn nữa thoạt nhìn còn có chút kiều diễm – từ này hẳn không thích hợp đặt lên một người đàn ông, nhưng màu da của anh thật làm cho người ta có cảm giác này.

Cô sớm biết bộ dáng anh trai Hân Di không tệ, Hân Di ở trước mặt cô cũng từng niệm qua, nói anh trai già của cô thật chẳng có tiến bộ, bề ngoài không tồi chút nào, mà bên trong lại không hơn không kém như a trạch vậy, ngay cả tán gái cũng không biết, chán muốn chết. Cô chỉ nhớ rõ khi Hân Di huyên thuyên nói, trong lòng cô chỉ nghĩ chó chê mèo lắm lông. Cái người mơ mơ màng màng này nào có tư cách nói người khác.

Bất quá theo như cảm giác hiện tại của cô, nói anh bề ngoài không tồi, coi như khiêm tốn, vị anh trai này tuyệt đối được xưng với mỹ nam tử, chính là kiểu tóc chỉnh tề, cùng bộ mặt trung hòa đặc sắc, thoạt nhìn có vẻ không thấy được.

Có lẽ tay chân anh vụng về cũng là một trong những hung thủ gây nên.

Nếu anh ở trước con gái thái độ đều lắp bắp như vậy, hoặc phát sinh sự tình ngu xuẩn như cô từng trải qua, tin tưởng không có nửa cô gái nào để ý đến soái ca là anh, chỉ muốn đập chết anh.

“…… Vẫn là tôi chưa nói……” Lầm bầm lầu bầu một hồi lâu, phát hiện người ngồi sau không có nửa điểm phản ứng, Chung Ấn Nghiêu thanh âm càng lúc càng nhỏ.

“Tốt lắm.” Nàng đột nhiên đáp.

“Không sa…… A? Nha…… Được?”

Cô nhìn cái kính chiếu hậu gật đầu với cái tên đang ngây ngốc kia, “Tốt thôi, uống trà.”

Rõ ràng người mời là anh, nhưng mà vẻ mặt của anh lại giống như bị dọa choáng váng.

“à…… Được…… Được…… Cám ơn.” Anh cũng không biết chính mình cám ơn cái gì, nhưng đầu óc trống rỗng căn bản không thể tự hỏi, cũng chỉ có thể phản xạ theo bản năng.

Đây là lần đầu tiên trong 32 năm sống của anh, “Một mình” chủ động hẹn cùng với một cô gái…… Thế mà vẫn thành công?

Tuy rằng đối phương chỉ là do đi giết thời gian, nhưng việc này đối với Chung Ấn Nghiêu mà nói, trình xã giao của anh tăng lên một bậc, đột phá phi thường, ngay cả chính anh cũng không dám tin.

“Địa điểm……”

“Anh quyết định là được rồi, đừng quá xa, tôi sợ sẽ tắc xe.” Thư Muội Dao chỉ cảm thấy, bỏ qua một bên người đàn ông này nói chuyện cử chỉ có chút ngốc nghếch, anh quả thực là một anh trai tốt như bạn tốt đã nói, thói quen quan tâm chăm sóc người khác, làm cho đồng dạng cô thân là quản gia của một đôi anh em, có điểm thân thiết.

Hơn nữa trước phản ứng khoa trương của anh, xe vẫn có thể vững vàng đi trên đường, cô cảm thấy khá bội phục.

Nếu anh giúp cô một ít việc, hai người cũng coi như quên hết ân oán trước kia, uống một chén trà, một lần nữa thành lập quan hệ bạn bè tốt, đối bọn họ mà nói, cũng không phải không ổn.


/11

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status