Lệ Á ở nhà anh cũng được hai ngày rồi, nhưng cô vẫn chưa thấy động tĩnh gì cả. Bên phía ông ta lại càng im lặng hơn, cô hơi lo. Im lặng là đồng nghĩa với việc ông ta sẻ ra đòn hiểm, chết tiệt.Cô ngồi trên sopha lạnh lùng chưởi rủa ông ta. Bổng chuông của vang lên cắt đứt hiện trạng của cô, nhanh chân ra mở cửa. Cửa mở ra cô nhàn nhạt nhìn Lệ Á, rồi xoay lưng đi vào. Chân chưa bước được hai bước thì chị ta chảnh chọe lên tiếng:
-" Sao thế, sao nhìn tôi bằng ánh mắt như vậy? Chán ghét tôi à"
Cô xoay lưng lại nhìn chị ta nhỏ nhẹ nói:
-"A..vậy sao, nhưng chị nghĩ xem, chị có gì cho tôi chán ghét chị nào?"
Chị ta nhìn cô bằng con mắt bực tức, nhanh chân đi lại cô giơ tay lên đinh tát cô, nhưng không ngờ cô nhanh tay hơn một bước cầm tay chi ta lại, sức vừa đủ để không lưu lại dấu tay trạch lưỡi nói:
-"No,no.. Chị muốn đánh tôi sau... Bằng đôi tay này. Xin lỗi, chị lại thất vọng rồi..hahah"
Cô nhìn Lệ Á tức giận mà cười ha hả, nhưng rồi cũng buông tay chị ta ra, làm chị ta ngã một cái thật đau. Chị ta la oai oái:
-"A..Cô, cô cô được lắm, đợi đi..hứ"
Nói rồi chị ta đứng lên, phủi bụi liếc cô một cái rồi bước đi
-"Mẹ.. mẹ ơi Sun về rồi"
-"Mẹ.. mẹ ơi Ken về rồi"
Tiếng của bé Sun và Ken vang khắp khuôn viên nhà, cô nheo mắt"mẹ" Ken và Sun còn nhớ chị ta sao? nhưng lúc chị ta đi thì hai đứa chỉ mới 2 tuổi, từ đó tới sau hầu như không ai còn nhắc đến chị ta trong căn nhà này mà kể cả anh. Cô cười nhẹ khi thấy bóng dáng nhỏ nhắn của hai đứa đang đi với chú chó Boo mà cô phì cười.
Lệ Á nghe tiếng của hai đứa nhỏ mà nhanh chân dừng lại, nhìn thấy hai bóng dáng xinh xắn kia mà Lệ Á nhíu mày, con của chị ta và anh giờ đã lớn như vậy rồi sau. Chúng nó gọi mẹ, vậy đang gọi chị ta sau? Lòng Lệ Á bổng khoái chí, có cách rồi. Hai đứa đó chỉ là không may chị ta mang bầu với anh thôi, lúc kết hôn với anh chị ta nào muốn có con, nhưng giờ nhìn lại cũng có giá trị..haha..Chị ta nhanh chân đi lại hai đứa nhóc, trên mặt còn nở một nụ cười tươi gọi lớn:
-"Con..con..ơ.." Chị ta đứng hình. Hai đứa nhóc bây giờ đang chạy vào lòng cô mà gọi mẹ.
Cô giật mình, Ken và Sun chạy vào lòng cô nũng nịu:
-"Mẹ, Ken thật nhớ mẹ. Mẹ có nhớ Ken không?"
-"Mẹ Sun cũng thật nhớ mẹ, mẹ có nhớ Sun không?"
Cô nhìn hai đứa trẻ mà lòng hạnh phúc, tụi nó gọi cô là mẹ, chắc lại là ba cô và mẹ cô dạy bảo chứ đâu:
-"Nhớ a.. Mẹ thật nhớ hai đứa..um moazzz" Xoa đầu tụi nhỏ nói rồi hôn vào má của chúng.
-"Mẹ.. Ken có dắt Boo về nữa, Mẹ thích không?" Ken lém lĩnh hỏi cô
Cô phì cười, nhìn Ken gật đầu rồi nói:
-"Ken, Sun lên phòng đi con, mẹ có khách lát mẹ gặp tụi con sau"
-"Vâng ạ."Hai đứa nhỏ đồng thanh đáp. Nhưng quay đầu lại Ken thấy Lệ Á, cậu nhanh chóng nói với Sun:
-"Sun dắt Boo lê phòng đi, xíu hai Ken lên"
Sun nhìn Ken cười tươi rồi đi vào nhà, cô bé không thèm chào chị ta mà còn chề môi nói:
-"Người cô thật hôi a.." Nghe Sun nói như vậy làm cô phì cười, nhưng nếu cô bé biết được chị ta là mẹ ruột thì sẻ ra sau. Sun thật rất dể bị tổn thương nếu nói cho nó biết rằng chị ta đã bỏ ba cha con nó đi thì có lẽ con bé sẽ sốc lắm. Cô đành phải im lặng vậy..
Cô nhìn Ken đầy tò mò, không lẽ Ken đã biết cô ta là mẹ ruột đã bỏ rơi nó sao..
Ken nhìn chị ta rồi lạnh lùng lên tiếng:
-"Bà về đây làm gì? Không phải bà đã bỏ đi rồi sao?"
Chị ta sững sờ nhìn Ken,
-"Con nói gì vậy Ken, mẹ là mẹ con mà, sao con lại kêu người khác bằng mẹ" Chị ta giả vờ thanh cao nói. Cô chỉ đứng ngoài nghe chuyện.
-"Mẹ,, hahah.. cái từ mẹ mà bà nói bà không ngượng miệng sau? Bỏ tôi đi khi tôi chưa đầy hai tuổi, không một lá thư từ biệt, gom hết tài sản mà bà có đi theo trai, trong khi ba tôi đang cứu vớt cái gia sản để nuôi bà, nuôi hai anh em tôi. Bà thử nghĩ xem, có người mẹ nào như bà không?" Ken căm phẫn lên tiếng,
-"Mẹ..mẹ, Ken à mẹ có lý do con à,.. Mẹ" Chị ta nghe Ken nói mà lắp bấp trả lời.
-"Có lý do.. bà đừng có đổi thừa cho hoàn cảnh. Bà có biết, khi bà đi chưa đầy một tuần thì Sun đã lên cơn sốt, chỉ một tí nữa thôi.. Nó đã mất mạng. Nhưng nhờ có sự chăm sóc của ba mà Sun đã vượt qua, để rồi bác sĩ còn nói là nó đã mất đi một phần kí ức về người mẹ, trong thâm tâm nó bây giờ không tồn tại người mẹ như bà. Bác sĩ còn nói nó có chứng bệnh tâm lý, không nên gây tác động mạnh nếu không có thể sẻ vĩnh viễn không phát triển kịp những đứa trẻ kia. Bà thấy đấy, nhờ ơn bà mà ba cha con tôi phải cực khổ như thế đó. Bà hài lòng chưa.." Ken kể trong cơn giận, đúng cậu rất giận bà ta, ước gì cậu không phải mang trong mình dòng máu nhẫn tâm như bà ta, ước gì cậu được cô sinh ra thì hay biết mấy.
Chị ta nghe Ken nói mà bực mình, chết tiệt. Thằng nhóc này quá đạo lý, không được rồi.. Chị ta liếc nhìn Cô rồi nói với Ken:
-"Ken à, mẹ xin lỗi mẹ biết là mẹ không đúng nhưng con hiểu cho mẹ đi. Ken.."
-"Hiểu, tôi bây giờ muốn bà biến ra khỏi nhà tôi, nếu không tôi thả chó cắn bà.. đi nhanh.. Boo" Ken la làng lên đuổi bà ta đi ra..Gọi boo, Boo nhanh chóng có mặt theo sự hướng dẫn:
-"Gâu,,,grừ ..gâu.."
Chị ta thấy không an toàn nhanh chân đi ra khỏi cửa nhà nhưng cũng không quên ngoái đầu nhìn lại liết nhìn cô bằng con mắt sảo quyệt. Để rồi xem cô sẻ chết dưới tay tô như thế nào Vĩ Nha à.
Cô nhìn Ken nắm chặt tay cậu bé rồi lên tiếng:
-"Boo, vào nhà" Boo lững thững vào nhà.
Ken ngước đôi mắt nhòe nước lên nhìn cô rồi ôm cô khóc nứt nở:
-"Cô ơi, Ken không muốn bà ta làm mẹ. Ken thật sực căm ghét bà ta. Ken thật sự rất sợ khi đối mặt với bà ta. Ước chi Ken có thể làm con cô thì hay biết mấy...huhu..oaoa.."
Cô vỗ lưng ken rồi ôm cậu nhóc vào lòng nhẹ nhàng nói:
-"Cô biết con căm ghét mẹ con bỏ cha con con đi, nhưng Ken à, cuộc đời là vậy đấy. Không có cái gì gọi là trọn vẹn cả, giống như mẹ con vậy, có phúc mà không biết hưởng chạy đi theo danh vọng không có thật. Nhưng con cũng nhớ không ai có thể lựa chọn được người sinh ra mình con ạ. Tuy cô không sinh ra con nhưng cô vẫn sẵn sàng làm mẹ con. Dẹp bỏ những chuyện buồn qua đi Ken, mẹ luôn ở bên con, mẹ hứa đấy. Con cứ chính là con còn chuyện khác hãy để mẹ lo Ken nhé."
-"Mẹ.. mẹ ơi..huhu oa oa" Ken nghe cô nói vậy thì khóc to hơn nữa, từ nay trở đi cậu đã có mẹ, mẹ sẻ là điểm tựa cho cậu.
Cô vỗ lưng Ken rồi hát ru Ken vào giất ngủ.
+++
"Đã làm mẹ thì đừng chê con xấu, con hư mà bỏ con bơ vơ một mình trên cõi đời bạc bẽo. Được làm mẹ là điều thiêng liêng cao cả, hãy trích một phút của thời gian để nghĩ về người mẹ của mình nhé!!! "
+++
T/g: Tg bận học nên đăng hơi trể và ít thông cảm dùm tg nha ^^ .. Cứ nhận xét truyện dùm tg vì truyện đầu tay nên tg chưa có kinh nghiệm nhiều.."Thành Kíu" nhìu ạ..~_~
-" Sao thế, sao nhìn tôi bằng ánh mắt như vậy? Chán ghét tôi à"
Cô xoay lưng lại nhìn chị ta nhỏ nhẹ nói:
-"A..vậy sao, nhưng chị nghĩ xem, chị có gì cho tôi chán ghét chị nào?"
Chị ta nhìn cô bằng con mắt bực tức, nhanh chân đi lại cô giơ tay lên đinh tát cô, nhưng không ngờ cô nhanh tay hơn một bước cầm tay chi ta lại, sức vừa đủ để không lưu lại dấu tay trạch lưỡi nói:
-"No,no.. Chị muốn đánh tôi sau... Bằng đôi tay này. Xin lỗi, chị lại thất vọng rồi..hahah"
Cô nhìn Lệ Á tức giận mà cười ha hả, nhưng rồi cũng buông tay chị ta ra, làm chị ta ngã một cái thật đau. Chị ta la oai oái:
-"A..Cô, cô cô được lắm, đợi đi..hứ"
Nói rồi chị ta đứng lên, phủi bụi liếc cô một cái rồi bước đi
-"Mẹ.. mẹ ơi Sun về rồi"
-"Mẹ.. mẹ ơi Ken về rồi"
Tiếng của bé Sun và Ken vang khắp khuôn viên nhà, cô nheo mắt"mẹ" Ken và Sun còn nhớ chị ta sao? nhưng lúc chị ta đi thì hai đứa chỉ mới 2 tuổi, từ đó tới sau hầu như không ai còn nhắc đến chị ta trong căn nhà này mà kể cả anh. Cô cười nhẹ khi thấy bóng dáng nhỏ nhắn của hai đứa đang đi với chú chó Boo mà cô phì cười.
Lệ Á nghe tiếng của hai đứa nhỏ mà nhanh chân dừng lại, nhìn thấy hai bóng dáng xinh xắn kia mà Lệ Á nhíu mày, con của chị ta và anh giờ đã lớn như vậy rồi sau. Chúng nó gọi mẹ, vậy đang gọi chị ta sau? Lòng Lệ Á bổng khoái chí, có cách rồi. Hai đứa đó chỉ là không may chị ta mang bầu với anh thôi, lúc kết hôn với anh chị ta nào muốn có con, nhưng giờ nhìn lại cũng có giá trị..haha..Chị ta nhanh chân đi lại hai đứa nhóc, trên mặt còn nở một nụ cười tươi gọi lớn:
-"Con..con..ơ.." Chị ta đứng hình. Hai đứa nhóc bây giờ đang chạy vào lòng cô mà gọi mẹ.
Cô giật mình, Ken và Sun chạy vào lòng cô nũng nịu:
-"Mẹ, Ken thật nhớ mẹ. Mẹ có nhớ Ken không?"
-"Mẹ Sun cũng thật nhớ mẹ, mẹ có nhớ Sun không?"
Cô nhìn hai đứa trẻ mà lòng hạnh phúc, tụi nó gọi cô là mẹ, chắc lại là ba cô và mẹ cô dạy bảo chứ đâu:
-"Nhớ a.. Mẹ thật nhớ hai đứa..um moazzz" Xoa đầu tụi nhỏ nói rồi hôn vào má của chúng.
-"Mẹ.. Ken có dắt Boo về nữa, Mẹ thích không?" Ken lém lĩnh hỏi cô
Cô phì cười, nhìn Ken gật đầu rồi nói:
-"Ken, Sun lên phòng đi con, mẹ có khách lát mẹ gặp tụi con sau"
-"Vâng ạ."Hai đứa nhỏ đồng thanh đáp. Nhưng quay đầu lại Ken thấy Lệ Á, cậu nhanh chóng nói với Sun:
-"Sun dắt Boo lê phòng đi, xíu hai Ken lên"
Sun nhìn Ken cười tươi rồi đi vào nhà, cô bé không thèm chào chị ta mà còn chề môi nói:
-"Người cô thật hôi a.." Nghe Sun nói như vậy làm cô phì cười, nhưng nếu cô bé biết được chị ta là mẹ ruột thì sẻ ra sau. Sun thật rất dể bị tổn thương nếu nói cho nó biết rằng chị ta đã bỏ ba cha con nó đi thì có lẽ con bé sẽ sốc lắm. Cô đành phải im lặng vậy..
Cô nhìn Ken đầy tò mò, không lẽ Ken đã biết cô ta là mẹ ruột đã bỏ rơi nó sao..
Ken nhìn chị ta rồi lạnh lùng lên tiếng:
-"Bà về đây làm gì? Không phải bà đã bỏ đi rồi sao?"
Chị ta sững sờ nhìn Ken,
-"Con nói gì vậy Ken, mẹ là mẹ con mà, sao con lại kêu người khác bằng mẹ" Chị ta giả vờ thanh cao nói. Cô chỉ đứng ngoài nghe chuyện.
-"Mẹ,, hahah.. cái từ mẹ mà bà nói bà không ngượng miệng sau? Bỏ tôi đi khi tôi chưa đầy hai tuổi, không một lá thư từ biệt, gom hết tài sản mà bà có đi theo trai, trong khi ba tôi đang cứu vớt cái gia sản để nuôi bà, nuôi hai anh em tôi. Bà thử nghĩ xem, có người mẹ nào như bà không?" Ken căm phẫn lên tiếng,
-"Mẹ..mẹ, Ken à mẹ có lý do con à,.. Mẹ" Chị ta nghe Ken nói mà lắp bấp trả lời.
-"Có lý do.. bà đừng có đổi thừa cho hoàn cảnh. Bà có biết, khi bà đi chưa đầy một tuần thì Sun đã lên cơn sốt, chỉ một tí nữa thôi.. Nó đã mất mạng. Nhưng nhờ có sự chăm sóc của ba mà Sun đã vượt qua, để rồi bác sĩ còn nói là nó đã mất đi một phần kí ức về người mẹ, trong thâm tâm nó bây giờ không tồn tại người mẹ như bà. Bác sĩ còn nói nó có chứng bệnh tâm lý, không nên gây tác động mạnh nếu không có thể sẻ vĩnh viễn không phát triển kịp những đứa trẻ kia. Bà thấy đấy, nhờ ơn bà mà ba cha con tôi phải cực khổ như thế đó. Bà hài lòng chưa.." Ken kể trong cơn giận, đúng cậu rất giận bà ta, ước gì cậu không phải mang trong mình dòng máu nhẫn tâm như bà ta, ước gì cậu được cô sinh ra thì hay biết mấy.
Chị ta nghe Ken nói mà bực mình, chết tiệt. Thằng nhóc này quá đạo lý, không được rồi.. Chị ta liếc nhìn Cô rồi nói với Ken:
-"Ken à, mẹ xin lỗi mẹ biết là mẹ không đúng nhưng con hiểu cho mẹ đi. Ken.."
-"Hiểu, tôi bây giờ muốn bà biến ra khỏi nhà tôi, nếu không tôi thả chó cắn bà.. đi nhanh.. Boo" Ken la làng lên đuổi bà ta đi ra..Gọi boo, Boo nhanh chóng có mặt theo sự hướng dẫn:
-"Gâu,,,grừ ..gâu.."
Chị ta thấy không an toàn nhanh chân đi ra khỏi cửa nhà nhưng cũng không quên ngoái đầu nhìn lại liết nhìn cô bằng con mắt sảo quyệt. Để rồi xem cô sẻ chết dưới tay tô như thế nào Vĩ Nha à.
Cô nhìn Ken nắm chặt tay cậu bé rồi lên tiếng:
-"Boo, vào nhà" Boo lững thững vào nhà.
Ken ngước đôi mắt nhòe nước lên nhìn cô rồi ôm cô khóc nứt nở:
-"Cô ơi, Ken không muốn bà ta làm mẹ. Ken thật sực căm ghét bà ta. Ken thật sự rất sợ khi đối mặt với bà ta. Ước chi Ken có thể làm con cô thì hay biết mấy...huhu..oaoa.."
Cô vỗ lưng ken rồi ôm cậu nhóc vào lòng nhẹ nhàng nói:
-"Cô biết con căm ghét mẹ con bỏ cha con con đi, nhưng Ken à, cuộc đời là vậy đấy. Không có cái gì gọi là trọn vẹn cả, giống như mẹ con vậy, có phúc mà không biết hưởng chạy đi theo danh vọng không có thật. Nhưng con cũng nhớ không ai có thể lựa chọn được người sinh ra mình con ạ. Tuy cô không sinh ra con nhưng cô vẫn sẵn sàng làm mẹ con. Dẹp bỏ những chuyện buồn qua đi Ken, mẹ luôn ở bên con, mẹ hứa đấy. Con cứ chính là con còn chuyện khác hãy để mẹ lo Ken nhé."
-"Mẹ.. mẹ ơi..huhu oa oa" Ken nghe cô nói vậy thì khóc to hơn nữa, từ nay trở đi cậu đã có mẹ, mẹ sẻ là điểm tựa cho cậu.
Cô vỗ lưng Ken rồi hát ru Ken vào giất ngủ.
+++
"Đã làm mẹ thì đừng chê con xấu, con hư mà bỏ con bơ vơ một mình trên cõi đời bạc bẽo. Được làm mẹ là điều thiêng liêng cao cả, hãy trích một phút của thời gian để nghĩ về người mẹ của mình nhé!!! "
+++
T/g: Tg bận học nên đăng hơi trể và ít thông cảm dùm tg nha ^^ .. Cứ nhận xét truyện dùm tg vì truyện đầu tay nên tg chưa có kinh nghiệm nhiều.."Thành Kíu" nhìu ạ..~_~
/44
|