Đêm qua nó là người ngủ trễ nhất nhưng sáng hôm nay nó lại là người dậy sớm nhất. Đời nó có cái nghịch lí thế đấy ạ. Nó chuẩn bị bữa sáng xong xuôi rồi ra cái bàn nơi khuôn viên mà ngồi. Bây giờ cũng đã 7h rồi, nó thong thả mở điện thoại ra xem. Chấm đỏ trong màn hình nó đang di chuyển về phía đông. Rồi bỗng nhiên chấm đỏ đó dừng lại tại một vùng khá xa thành phố, phải mất khoảng nửa tiếng đi xe chứ không ít. Nhưng với nó chắc không tới 20’ đâu. Nhưng chỗ đó chẳng phải là bãi đất hoang sao? Ông ta làm gì ở đó
- Chẳng lẽ…_Trong đầu nó thoáng qua một suy nghĩ. Nó chạy thật nhanh về phòng. Nó quơ lấy con dao và cái áo khoác rồi bỏ đi. Vừa xuống dưới thì nó gặp mặt hắn. Hắn giờ mới tỉnh lại, tay thì đang ôm lấy đầu. Nó đang vội nên chỉ buông cho hắn hai câu rồi bỏ đi
- Thức ăn trên bàn đấy! Em có việc nên đi đây!_Hắn chưa kịp ú ớ gì thì nó đã biến mất dạng. Nó đi đâu vậy chứ? Nó lên xe rồi phóng đến cái nơi mà lão đang có mặt. 20’ sau nó đến nơi. Nơi đây là một bãi đất hoang nhưng cây cối cũng tự mọc um tùm. Giữa cái đám cây đó có một căn nhà gỗ mà không ai biết. Lão ta đang ở trong đó cùng với một vài tên áo đen nữa Bên ngoài cũng chẳng có ai canh gác, có vẻ mấy người đó đang bàn chuyện quan trọng lắm, không muốn ai nghe thấy nên mới đuổi bọn vệ sĩ đi. Cũng tốt, nó có thể tự do mà nghe lén. Nó nhẹ nhàng tiến đến chỗ cửa sổ, áp tai vào vách và lén nghe mọi chuyện. Có tiếng nói vang lên
- Mọi sự sao rồi?
- OK. Khi bên Mỹ chập choạng tối, tôi sẽ cho người bắt cóc vợ ông ta và giết ả. Sau đó thì giá họa cho Queen tỷ. Ông ta và Queen tỷ sẽ đấu đá nhau và chúng ta chỉ cần há miệng chờ sung thôi!
- Làm sao ông có thể giá họa cho Queen tỷ chứ!
- Nhờ cái này_Cái gì vậy nhỉ?
- Phi tiêu hình bông tuyết. Làm sao ông có nó
- Năm xưa, tôi đã nhặt được phi tiêu này tại nơi mà chị Linh của tôi đã đổ máu
- Có cái này thì quá tốt rồi! Lão già đó sẽ bị lừa vào tròng thôi! Lão ta yêu vợ lắm!
Mấy tên trong đó cứ mãi bàn kế mà không hề biết kế hoạch của mình đã bị lộ. Nó liền lách vào một bụi rậm và gọi cho ai đó. Một lát sau, nó nhìn vào căn nhà gỗ đó rồi khẽ cười
- Tôi sẽ cho ông biết thế nào là gậy ông đập lưng ông_Nó đã tính toán tất cả và một kế hoạch đã vạch ra trong đầu nó. Nó như nhìn thấy một màu đỏ trước mắt nhưng nó không thể nào ngờ được nó tính thế nào cũng không bằng ông trời. Nó không hề nhận ra một điều rằng nó đóng vai trò rất quan trọng trong kế hoạch của nó. Nếu nó vắng mặt, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng. Và ông trời đã không thương nó rồi. Nó vừa quay lưng bước đi thì đụng ngay mặt cái kẻ không còn xa lạ gì với nó nữa. Là Duy Khang
- Hyo! Sao cậu lại ở đây?
Nó chưa kịp trả lời thì cánh cửa gỗ mở ra. Lão Phạm trừng mắt nhìn nó. Lão liền hô hoán lên để đám vệ sĩ biết mà quay lại. Kì này thì nó khó mà thoát rồi. Nó là phận liễu yếu đào tơ nhưng nó không hề yếu đâu nhá! Nó liền nhào vào mà đánh bọn người kia, đánh tới tấp. Từng tên lần lượt ngã xuống. Mắt nó rực lên một màu đỏ của máu. “Đoàng” Âm thanh khô khốc vang lên. Nòng súng trên tay lão Phạm bốc khói. Nó nhận ra viên đạn đang bay về phía mình nên nhanh chóng lách người. Viên đạn bay sượt qua tay nó làm tay nó bật máu. Nó khẽ nhăn mặt ôm tay. Cái đám người kia nhân lúc đó cũng bay vào mà đánh nó. Nó đánh trả lại nhưng cuối cùng cũng đành chịu thua. Nó đang bị thương lại còn bị mất thế, khó mà xoay xở tình huống được. Nếu lão ta không chơi xấu như thế thì có lẽ nó đã không thua như vậy. Người cầm đầu Killers không phải là hạng thường đâu. Nếu đường đường chính chính mà đấu thì cái bọn này không thấm gì với nó đâu, ngay cả lúc nó đang bị thương cũng thế
- Hôhô, Con nhỏ này sao lại vác mặt đến đây? Cô đã nghe lén được gì?_Ông ta nâng cằm nó hỏi. Nó tức giận phun cho ông ta một bãi nước miếng
- Bẩn thỉu, đừng đụng vào tôi. Quân đánh lén
- Hừ_ “Chát” Ông ta vung tay tát nó. Máu từ miệng nó chảy ra_Đem con nhỏ này nhốt vào trong rồi gọi bé Mai tới. Để nó cho con nhỏ này một bài học
Một tên áo đen lập tức vâng một tiếng rồi đem nó trói lại và ném vào trong căn nhà gỗ đó. Tên Khang đau xót nhìn theo nó. Trong khi nó đang bị bắt như thế thì bọn hắn vẫn đang nhàn nhạt mà dùng cơm, chẳng hay biết gì. Rồi chuyện gì sẽ xảy ra đây?
- Chẳng lẽ…_Trong đầu nó thoáng qua một suy nghĩ. Nó chạy thật nhanh về phòng. Nó quơ lấy con dao và cái áo khoác rồi bỏ đi. Vừa xuống dưới thì nó gặp mặt hắn. Hắn giờ mới tỉnh lại, tay thì đang ôm lấy đầu. Nó đang vội nên chỉ buông cho hắn hai câu rồi bỏ đi
- Thức ăn trên bàn đấy! Em có việc nên đi đây!_Hắn chưa kịp ú ớ gì thì nó đã biến mất dạng. Nó đi đâu vậy chứ? Nó lên xe rồi phóng đến cái nơi mà lão đang có mặt. 20’ sau nó đến nơi. Nơi đây là một bãi đất hoang nhưng cây cối cũng tự mọc um tùm. Giữa cái đám cây đó có một căn nhà gỗ mà không ai biết. Lão ta đang ở trong đó cùng với một vài tên áo đen nữa Bên ngoài cũng chẳng có ai canh gác, có vẻ mấy người đó đang bàn chuyện quan trọng lắm, không muốn ai nghe thấy nên mới đuổi bọn vệ sĩ đi. Cũng tốt, nó có thể tự do mà nghe lén. Nó nhẹ nhàng tiến đến chỗ cửa sổ, áp tai vào vách và lén nghe mọi chuyện. Có tiếng nói vang lên
- Mọi sự sao rồi?
- OK. Khi bên Mỹ chập choạng tối, tôi sẽ cho người bắt cóc vợ ông ta và giết ả. Sau đó thì giá họa cho Queen tỷ. Ông ta và Queen tỷ sẽ đấu đá nhau và chúng ta chỉ cần há miệng chờ sung thôi!
- Làm sao ông có thể giá họa cho Queen tỷ chứ!
- Nhờ cái này_Cái gì vậy nhỉ?
- Phi tiêu hình bông tuyết. Làm sao ông có nó
- Năm xưa, tôi đã nhặt được phi tiêu này tại nơi mà chị Linh của tôi đã đổ máu
- Có cái này thì quá tốt rồi! Lão già đó sẽ bị lừa vào tròng thôi! Lão ta yêu vợ lắm!
Mấy tên trong đó cứ mãi bàn kế mà không hề biết kế hoạch của mình đã bị lộ. Nó liền lách vào một bụi rậm và gọi cho ai đó. Một lát sau, nó nhìn vào căn nhà gỗ đó rồi khẽ cười
- Tôi sẽ cho ông biết thế nào là gậy ông đập lưng ông_Nó đã tính toán tất cả và một kế hoạch đã vạch ra trong đầu nó. Nó như nhìn thấy một màu đỏ trước mắt nhưng nó không thể nào ngờ được nó tính thế nào cũng không bằng ông trời. Nó không hề nhận ra một điều rằng nó đóng vai trò rất quan trọng trong kế hoạch của nó. Nếu nó vắng mặt, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng. Và ông trời đã không thương nó rồi. Nó vừa quay lưng bước đi thì đụng ngay mặt cái kẻ không còn xa lạ gì với nó nữa. Là Duy Khang
- Hyo! Sao cậu lại ở đây?
Nó chưa kịp trả lời thì cánh cửa gỗ mở ra. Lão Phạm trừng mắt nhìn nó. Lão liền hô hoán lên để đám vệ sĩ biết mà quay lại. Kì này thì nó khó mà thoát rồi. Nó là phận liễu yếu đào tơ nhưng nó không hề yếu đâu nhá! Nó liền nhào vào mà đánh bọn người kia, đánh tới tấp. Từng tên lần lượt ngã xuống. Mắt nó rực lên một màu đỏ của máu. “Đoàng” Âm thanh khô khốc vang lên. Nòng súng trên tay lão Phạm bốc khói. Nó nhận ra viên đạn đang bay về phía mình nên nhanh chóng lách người. Viên đạn bay sượt qua tay nó làm tay nó bật máu. Nó khẽ nhăn mặt ôm tay. Cái đám người kia nhân lúc đó cũng bay vào mà đánh nó. Nó đánh trả lại nhưng cuối cùng cũng đành chịu thua. Nó đang bị thương lại còn bị mất thế, khó mà xoay xở tình huống được. Nếu lão ta không chơi xấu như thế thì có lẽ nó đã không thua như vậy. Người cầm đầu Killers không phải là hạng thường đâu. Nếu đường đường chính chính mà đấu thì cái bọn này không thấm gì với nó đâu, ngay cả lúc nó đang bị thương cũng thế
- Hôhô, Con nhỏ này sao lại vác mặt đến đây? Cô đã nghe lén được gì?_Ông ta nâng cằm nó hỏi. Nó tức giận phun cho ông ta một bãi nước miếng
- Bẩn thỉu, đừng đụng vào tôi. Quân đánh lén
- Hừ_ “Chát” Ông ta vung tay tát nó. Máu từ miệng nó chảy ra_Đem con nhỏ này nhốt vào trong rồi gọi bé Mai tới. Để nó cho con nhỏ này một bài học
Một tên áo đen lập tức vâng một tiếng rồi đem nó trói lại và ném vào trong căn nhà gỗ đó. Tên Khang đau xót nhìn theo nó. Trong khi nó đang bị bắt như thế thì bọn hắn vẫn đang nhàn nhạt mà dùng cơm, chẳng hay biết gì. Rồi chuyện gì sẽ xảy ra đây?
/41
|