Tuy rằng Chung Linh đã không thể coi là cô dâu mới cưới, nhưng vẻ xinh đẹp, điềm tĩnh, ôn nhu, đặc biệt là khí chất của cô luôn trở thành tiêu điểm chú ý của đàn ông. Những cô giáo trẻ trong trường học rất thích nói chuyện với Chung Linh, nhưng mỗi khi đi ra ngoài hay lúc đối diện với người ngoài, sẽ tuyệt đối cố gắng hết sức giữ khoảng cách với cô, sẽ cố gắng hết mình để không biến mình thành lá cành tô điểm. Dĩ nhiên cũng có ngoại lệ, đó là Hàn Minh Minh và Vu Nhã Tĩnh.
Lớp Chung Linh dạy có điểm không giống với lớp của người khác, đó chính là cách cô giảng bài. Đối với toán học, Chung Linh không phải chỉ dạy mỗi kiến thức trên sách vở, cô cảm thấy giáo trình bây giờ so với giáo trình sau này mà nói thật kém quá xa, thế nên cô hệ thống lại rồi dạy học sinh. Cô phát hiện ra, sau khi học sinh tiếp thu những tri thức khó hơn thì những kiến thức và cách tính toán dù là không mấy am hiểu cũng nắm rất vững. Chung Linh rất tranh thủ thời gian lên lớp, bài tập của học sinh cô cũng không lơ là. Đối với những em nghịch ngợm hay học yếu một chút, cô đều cầm tay chỉ bảo. Còn trong tiết ngữ văn, cô chú trọng đến kiến thức ngữ pháp, cho học sinh thử viết về cái gì đó. Đương nhiên, cái sự đột phá này cũng là do Chung Linh đã tốn không biết bao nhiêu tâm lực mà có.
Vào cuối năm học, lớp của Chung Linh, thậm chí có hai học sinh rất nổi trội về mặt toán học. Một em chính là Vương Tuyết. Vì thế, Hà Vân vô cùng hài lòng với cô. Thậm chí cô còn nghĩ thành tích của con mình xuất sắc như vậy chính là vì nể mặt cô và chồng mới được như vậy.
Cuối tuần hiếm hoi, Chung Linh và Hàn Minh Minh hẹn nhau lên thành thị dạo phố. Nơi đây xa hơn huyện lị, ít nhất cũng phải đi mất một tiếng đồng hồ. Chung Linh muốn mua quần áo, vì tiểu quỷ nhà cô thật sự mặc quần hao quá! Chung Linh muốn mua vải may đồ lao động để may cho cu cậu vài cái quần. Thật muốn khâu thêm miếng da bò lên đũng quần của thằng nhóc nữa!
Hàn Minh Minh là một người thích chạy theo mô-đen, nhìn thấy những thứ mới mẻ thì vô cùng hiếu kỳ. Còn Chung Linh, có thể là do tuổi tác của mình mà cô thích những thứ đồ xưa hơn, vì thế cô nhất định muốn đi đến chợ đồ cũ.
Có những người phụ nữ thích tham gia vũ hội, đi xem triển lãm tranh, hoặc là đi dạo công viên ngắm hoa, nhưng cũng có người thích đi chợ đồ cũ, đi chợ rau củ, thích mua đồ gia dụng. Hàn Minh Minh là loại phụ nữ thứ nhất, còn Chung Linh là loại thứ hai. Sự khác biệt này dẫn đến việc, vừa mới xuống xe, hai người phụ nữ đã chia ra, mỗi người đi một ngả.
Chợ đồ cũ có rất nhiều thứ khiến Chung Linh cảm thấy thích thú. Có sách vở, cũng phải kha khá ‘tuổi’ rồi, ngay cả người ngoài nghề như Chung Linh cũng có thể nhìn ra sự cổ xưa của chúng. Trong số đó, có mấy quyển sách cổ trên trang bìa còn có chú giải của người xưa. Chung Linh không phải là người có ‘nội công thâm hậu’ trong việc rèn luyện trau dồi văn hóa hằng ngày, nhưng cô có thể mua những cuốn sách này để dành lại cho con trai, đây có khả năng đều là những món đồ tốt khó mà có được.
Trong chợ đồ cũ này, Chung Linh thật sự cũng tìm được mấy món đồ hay ho: tượng Bồ Tát bằng đồng xanh – cũng chẳng biết là vị Bồ Tát nào, nhưng Chung Linh thấy kỹ nghệ tạo tác của bức tượng rất tinh xảo, có thể đem về nhà trưng bày. Còn có một hộp sơn mài lớn cỡ cái mâm, cực kỳ đẹp đẽ. Trong một tiệm đồ cổ, cô mua được một bình hoa nhỏ có họa tiết hoa lan trắng, rất xinh xắn. Cuối cùng, Chung Linh mua một bức tranh, là tranh sơn thủy. Trên tranh có đóng một con dấu, dù Chung Linh nhìn không hiểu nhưng đó là một bức tranh đẹp, ai cũng sẽ thích.
Người bán bức tranh này cho Chung Linh hình như đến từ nông thôn, trong căn tiệm nhỏ của anh ta còn có khoảng năm mươi hay sáu mươi mấy món đồ chơi, đều là những bức tượng gốm nhỏ trông vô cùng sống động. Chung Linh cũng không biết là gì, nhưng người đàn ông kia nói, nếu như cô mua hết thì anh sẽ bán rẻ cho cô. Thế là cái tính ham rẻ của phụ nữ trong cô phát tác, đưa cho anh ta tới hơn 50 đồng, sau đó cô mới hài lòng mà rời đi.
Tha thứ cho cái tư tưởng tiểu sản của cô đi, dù gì thì những thứ này cũng không phải mắc lắm, dù có là đồ giả thì cũng không vấn đề gì, nhưng những thứ cô mua đều rất xinh xắn, tinh xảo, mua về nhà để trưng cũng vui vui.
Chợ đồ cũ cũng có bán rất nhiều loại tiền xưa, nhưng Chung Linh không mua những thứ này vì cô nhớ là trong nhà mình có rất nhiều. Cô có thấy bà Phùng lấy từ trong tủ áo ra một xâu khá lớn, từ trong đó lấy ra vài đồng để làm cầu đá cho Hoa Hoa chơi. Nhưng Chung Linh cũng mua vài đồng tiền ngoại quốc.
“Này, vị đồng chí kia.” Chung Linh bị một người mang giày Tây ngăn lại. Cách ăn mặc của anh ta dường như không phải là người ở nơi này, khẩu âm của anh ta cũng có chút âm điệu của tiếng Anh, thân hình rất cao lớn, dáng vẻ có chút giống con lai. Nói tóm lại là rất anh tuấn.
“Có việc gì?” Chung Linh đã qua cái tuổi nhìn thấy soái ca là ngây ngốc ra rồi, bị một mỹ nam cản đường như thế này, trong lòng chỉ có một suy nghĩ: người này không có hảo ý.
“Tôi thấy cô mua được một bức tranh, tôi cũng vừa muốn mua, nhưng tiền không mang đủ, khi tôi trở về thì chủ tiệm nói đã bán nó cho cô rồi.” Như vậy là anh ta muốn bức tranh trong tay cô.
“Sau đó thì sao?” Chung Linh thờ ơ đáp lại, khiến cho Lý Mặc không biết phải làm sao.
“Cô có thể bán lại cho tôi không? Người đó ra giá với tôi là 300 đồng, tôi sẽ trả thêm 100, cô thấy sao?”
Chung Linh mua hết ba món mới có 300 đồng, nhưng cô không thích dáng vẻ phô trương của người đàn ông này. Lúc này, người đàn ông bán đồ cho Chung Linh cũng đuổi đến nơi.
“Này, vị đồng chí kia, vật này tôi không bán nữa, tôi trả lại tiền cho cô, cô thấy sao?” Nhìn dáng vẻ vội vàng của anh ta, Chung Linh biết là anh ta nhất định là đang hối hận.
“Hai người không thấy mình hơi quá đáng à?” Chung Linh cảm thấy hai người này đến đây là cố tình gây sự.
“Chúng ta một người muốn mua, một người chịu bán, tôi không thiếu tiền của anh, tiền mua hàng tôi đưa hết cho anh rồi, anh cũng đã đồng ý, bây giờ lại nói đổi ý, có nói thế nào cũng không đúng. Còn anh nữa, anh xem bộ dạng của tôi là muốn bán đồ hay sao? Tôi muốn mua về treo trong phòng để ngắm!”
Chung Linh chẳng thèm để ý hai người, đi thẳng, nhưng hai người đàn ông này đều không chịu từ bỏ, chặn đường của cô. Những người đứng xem càng ngày càng nhiều, lòng nhẫn nại của Chung Linh dần dần tan biến.
Lý Mặc biết mình hơi quá đáng nên cũng không dám nói thêm gì với Chung Linh. Nhưng người đàn ông bán đồ kia cứ khăng khăng muốn đòi lại món đồ trong tay cô.
Không biết là ai mời đến một cảnh sát và nhân viên công thương quản lý chợ. Hỏi rõ chuyện, thì ra là người đàn ông vừa bán đồ kia nhìn thấy Lý Mặc không lâu sau quay lại, cảm thấy đồ mình bán bị hớ rồi nên muốn đòi về.
Chung Linh và bọn họ dây dưa lâu như vậy, lại giống như một con khỉ bị người ta nhìn chòng chọc vào, dù lúc đầu cô có muốn trả cho anh ta thì giờ cũng không thể nữa. Cảnh sát và người bên cục công thương cũng không có cách gì, cuối cùng chỉ có thể để cho Chung Linh hiên ngang rời khỏi.
Trước tiên Chung Linh đến tiệm đồ trẻ con mua quần áo cho con trai. Cô nhận ra bây giờ cô chẳng cần phải mua vải may quần cho con nữa: giờ đã có quần jean cho con nít. Chung Linh cũng mua cho mình một chiếc quần jean, chắc là hàng nhập khẩu. Chiếc quần jean mua trong cửa hàng này tuy rằng không tốt lắm, có thể là do đường may hơi cường điệu, nhưng Chung Linh rất thích. Sau khi mua được, cô thương lượng với nhân viên bán hàng, đi vào bên trong quầy mặc thử, cô còn mua thêm một cái áo sơ mi sọc caro nữa.
Dưới sự thay đổi của Chung Linh, Lý Mặc bám theo cô nãy giờ nhìn mà ngẩn tò te. Người phụ nữ này quả rất xinh đẹp, nhưng sau khi mặc lên bộ quần jean và áo sơ mi xong, cô lại càng làm người khác rung động hơn, giống như một mỹ nữ từ trên tạp chí đột nhiên xuất hiện trước mặt vậy.
Mua được đồ mình yêu thích có thể khiến cho lòng của chị em phụ nữ như đang lâng lâng vậy, nhưng đồ của Chung Linh mua thật sự là quá nặng, không thể nào không về trước được. Lúc cô xách hai giỏ đồ lên chuẩn bị đến chỗ hẹn với Hàn Minh Minh, vô tình phát hiện ra cái tên vô lại theo dõi cô nãy giờ, Chung Linh lạnh lùng nhìn hắn ta.
Dưới ánh mắt của Chung Linh, Lý Mặc lúng túng chẳng biết nên bỏ tay mình ở đâu.
“Anh muốn làm gì?” Ánh mắt của Chung Linh vô cùng sắc bén.
“À,... tôi tên là Lý Mặc, tôi... tôi đến từ Hồng Kông, ưm, tôi mới vừa học xong tiến sĩ ở Mỹ, tôi...”
Chung Linh là ai chứ? Vừa nghe những lời anh ta nói và bộ dạng hiện tại cũng có thể đoán ra.
“Tôi không có hứng thú với bối cảnh xuất thân của anh, tôi muốn biết rốt cục thì tại sao anh lại theo dõi tôi. Đừng có nói với tôi chúng ta gặp nhau trong cửa hiệu đồ nữ chỉ là trùng hợp.” Không đợi anh ta nói xong, Chung Linh liền ngắt lời.
“Chuyện ở chợ đồ cũ thật xin lỗi cô, tôi muốn... muốn mời cô ăn một bữa cơm, cô xem...”
Lý Mặc nhìn người con gái xinh đẹp kia chẳng có lấy một chút thẹn thùng hay là vui vẻ, xem ra cô đúng là một người phụ nữ có cá tính, hoàn toàn không gì lay chuyển được.
“Không xem gì cả, nếu như anh muốn bức tranh đó thì dù cho tôi có xé nát nó cũng không muốn đưa cho anh. Còn nếu anh có ý gì với tôi, tôi nói cho anh biết, chuyện đó cũng không thể, tôi đã là mẹ của một đứa con trai rồi, kết hôn cũng mấy năm rồi. Vì thế, xin anh cách xa tôi một chút.”
Chung Linh cự tuyệt không chút ngại ngần. Đối với đàn ông nên giải quyết dứt khoát, không nên để cho anh ta bất kỳ con đường nào hết.
“Cô đừng có nói đùa chứ, nhìn dáng vẻ của cô cũng chỉ hơn 20 tuổi thôi.” Lý Mặc cho rằng một phụ nữ mới hơn 20 tuổi thì không thể nào kết hôn nhiều năm và đã có con được.
Chung Linh nhận thấy chẳng thể nào dùng lời lẽ để nói chuyện rõ ràng với người đàn ông này, thôi thì không cần giải thích nữa.
“Nói cho tôi biết số điện thoại cũng được, hay là địa chỉ nhà, có cơ hội tôi sẽ đến thăm hỏi.” Lý Mặc thấy dáng vẻ nổi giận của cô cũng thật đáng yêu quá, môi bỉu lên, nhìn mà tâm tình nhộn nhạo.
“Anh đừng có nằm mơ! Để cho mình một chút tôn nghiêm đi!” Chung Linh đã nói chuyện không còn chút khách khí, tên này đúng là dai như gián!
“Chỉ cần cô nói cho tôi biết cách thức liên lạc là được.” Một cô gái mạnh mẽ như vậy càng dễ dàng gợi dậy dục vọng chinh phục.
..
Chung Linh đứng ở đó chờ Hàn Minh Minh. Nếu như cô nàng này gặp phải thứ mình thích thì sẽ tiêu sạch hết tất cả tiền mà mình đem theo mới chịu về nhà. Nếu như không xu dính túi mà cứ tiếp tục đi dạo, cô nàng chắc chắn sẽ đau lòng mà chết mất. Nhưng, Hàn Minh Minh phát hiện ra một sự việc.
“Người đàn ông đẹp trai kia sao mà cứ nhìn chị vậy?” Hàn Minh Minh cảnh giác nhìn anh ta.
Lúc đối mặt với kẻ vô lại thì hai cô vợ của lính đặc chủng chẳng có chút ưu thế nào. Hai cô có thể ‘đàn áp’ được đội trưởng và phó đội trưởng của đội đặc chủng, nhưng đối với người xấu thì lại chẳng có tí dũng khí.
“Một kẻ thần kinh, đừng để ý.”
Hàn Minh Minh vẫn không yên tâm. Hai cô lên xe trở về, nhưng có vẻ như tình hình không mấy lạc quan.
“Chị xem, có phải là tên thần kinh đó không?”
Chung Linh kinh ngạc muốn rớt cả quai hàm, thì ra ra là tên Lý Mặc kia đang ngồi trong một chiếc xe con. Xem ra là muốn dây dưa với cô tới cùng đây mà.
“Đúng là thằng điên!” Chung Linh ghét người này.
“Lúc xuống xe chúng ta còn phải đi bộ một đoạn đường nữa kia! Nếu như hắn ta mà theo sau thì chúng ta phải làm thế nào? Với khổ người của hắn, dù có chôn cả hai chúng ta xuống đất cũng chẳng phải nói đùa.”
Không phải là Hàn Minh Minh nói chuyện cường điệu gì, lúc nào cũng vậy, cho dù là những năm 50 – 60 thì tội phạm giết người cũng không phải là đã hoàn toàn biến mất.
“Em chạy đến trạm điện thoại công cộng bên kia gọi về nhà mau.” Chung Linh không muốn dính dáng gì đến hắn ta.
Trên xe, Chung Linh cứ lo lắng mãi mấy món đồ chơi nhỏ cô mua bị vỡ mất, trong lòng run sợ mà nâng niu cho đến khi xuống xe. Cô cảm thấy thật may khi nhìn thấy ba chiếc xe jeep ở trạm xe, Chung Linh thật sự đã lo lắng đến choáng váng mặt mày.
Ngoài ông xã của mình, Vương Duệ và Châu Khải ra còn có khoảng bốn hay năm đội viên, Chung Linh biết hai người, đều là thân tín của Chu Bảo Cương.
Hai người được Chung Linh gọi là thân tín của chồng chính là Từ Khôn và Vương Học Đông, tố chất quân sự nổi trội, hơn nữa đối vơi Chu Bảo Cương cũng nhiệt liệt sùng bái.
Tất cả mọi người đều một thân đầy bụi bặm và mồ hôi, trên mặt còn bóng dầu. Nếu như không phải Chung Linh hiểu rõ chồng mình đến nỗi chỉ cần quét mắt một cái thôi, thì cũng thật bị dọa cho sợ.
Xe buýt đi mất, Chung Linh và Hàn Minh Minh vẫn cầm lấy túi ngây ngốc đứng ở đó. Bên này Lý Mặc đang tính quay đầu xe lại. Xem ra đúng là đã xác nhận được cô ấy đã có chồng, nhưng cũng đã đạt được mục đích là biết được giai nhân ở đâu. Sau này anh sẽ thường xuyên đến đây. Ngồi trong xe, anh ta tự tin cười mỉm.
Nụ cười của anh ta đã lọt vào trong mắt của toàn bộ đám người Chu Bảo Cương. Tất cả mọi người đều nắm chặt nắm đấm, cánh tay và ngực đều căng lên.
Chung Linh sợ sẽ xảy ra chuyện gì không hay.
Chu Bảo Cương ra hiệu cho hai người bên cạnh, hai cậu lính liền đi về phía hai cô, đón lấy đồ đạc của hai người.
“Hắn muốn đi kìa.” Châu Khải nhắc nhở mọi người.
Chung Linh nhìn thấy Chu Bảo Cương dẫn theo mấy người, nhanh chóng lên xe. Trong nháy mắt bánh xe nghiến trên mặt đất, bụi bay mù trời. Chung Linh muốn ngăn cản cũng không thể.
“Trong điện thoại em nói như thế nào?” Chung Linh vội hỏi Hàn Minh Minh.
“À, thì em nói là chị bị một người đàn ông bám đuôi, chúng ta rất sợ hãi, tên đó có thể là sẽ theo tới tận nhà, muốn bọn họ đến đón chúng ta. Nhưng người nghe điện thoại là một nhân viên truyền tin, lúc đó bọn họ đi ra ngoài luyện tập rồi.”
Trong lòng Chung Linh thầm nhủ, lần này thì tiêu rồi, lúc về không biết Chu Bảo Cương có xử lý cả cô luôn không.
“Sao em không nói là cả hai chúng ta bị bám theo?” Chung Linh bực bội quát lớn Hàn Minh Minh, làm cô sợ đến giật bắn mình.
“Sao lại phải nói cả em nữa?” Hàn Minh Minh không hiểu được sự khác lạ này của Chung Linh.
“Ngốc! Cô nghĩ chị về nhà có bị xử lý không hả?”
Chung Linh hồi hộp nhìn theo chiếc xe hơi đang phóng như bay ở trước mặt, hai chiếc xe quân đội điên cuồng đuổi theo một chiếc xe con phía trước. Cũng may là hai cô đang đứng trên đỉnh dốc, tạm thời còn có thể nhìn thấy bọn họ.
Một chiếc xe quân đội vượt qua chiếc xe con, ép nó dừng lại.
Lý Mặc buộc phải dừng xe, xem đám binh lính ngang tàng này muốn làm cái gì.
“Này, chị nói như thế thật chẳng phúc hậu, chẳng lẽ chị muốn em về nhà bị xử luôn hay sao?”
Tuy rằng bình thường Hàn Minh Minh rất có ‘uy lực’ trong nhà, nhưng nếu Vương Duệ nhà cô mà nổi giận thì cô cũng bị giống như con trai, phải đứng vào góc tường thôi.
“Thôi đi, không nói với em nữa. Em xem bọn họ có xảy ra chuyện gì không hả?”
Từ xa nhìn thấy mọi người đều đã xuống xe hết rồi, nhưng không nhìn rõ được tình hình cụ thể gì cả.
“Em không biết.”
Cái này thật khó nói, đối mặt với kẻ dám tơ tưởng đến bà xã của mình thì làm sao mà ôn hòa nhã nhặn được chứ! Sau hơn mười phút, mấy anh đàn ông mới quay về.
“Đi thôi!” Chu Bảo Cương đón lấy túi của vợ từ tay đội viên của mình, cũng không biểu hiện ra là vui hay không vui.
“Còn không đi mau à?” Sắc mặt của Vương Duệ thì lại rất kém.
“Sao rồi?” Hàn Minh Minh không hiểu gì cả. Sao mà giống như cô vừa mới gây họa vậy chứ?
Chung Linh cười gian với cô một cái, chắc là lúc truyền lời nhân viên truyền tin đã có nhầm lẫn.
Trên đường đi, chẳng ai nói gì với ai. Chung Linh vội vàng nhận lấy đồ đạc từ tay chồng mình. Anh mới vừa nói với Châu Khải là hôm nay sẽ để cho nhóc Tiểu Lăng Vân qua nhà anh ta, hay nói cách khác, hôm nay anh sẽ từ từ ‘nói chuyện’ với bà xã mình.
“Anh, người đó. không nói gì chứ?” Chung Linh đánh liều thăm dò.
“Hắn ta nói theo đuổi phụ nữ là quyền lợi của mỗi người đàn ông, cho dù người phụ nữ đó đã có chồng đi chăng nữa thì cũng có quyền theo đuổi hạnh phúc. Anh nghĩ người phụ nữ hắn ta nói là em chăng?” Chu Bảo Cương vừa nói vừa đánh giá từ trên xuống dưới bộ quần áo mà Chung Linh đang mặc.
“Chuyện đó em cho rằng hắn ta là một tên điên.” Thừa nhận thì thật không sáng suốt, nhưng phủ nhận lại càng không thông minh.
“Em đừng nói với anh là người này theo Hàn Minh Minh chứ.”
Thật là một người thông minh mà.
“Người đó em không quen hắn, là Hàn Minh Minh chuyện này Em đi cất đồ cái đã.”
Chung Linh nhìn thấy ánh mắt đáng sợ của anh, muốn nhanh chóng chạy trốn.
“A buông em ra.”
Tất nhiên là cô không được như ý. Liền sau đó là tiếng vỗ bôm bốp và tiếng cầu xin tha mạng của Chung Linh truyền ra từ nhà của Chu đội trưởng.
“Xem em còn dám nói xạo không.”
Chung Linh không thể nào tin nổi, mình thế mà lại bị đối đãi giống như con trai, bị tét mông! Mà nguyên nhân chính là nói xạo Chu đội trưởng.
“Nghe nói bọn em bị người khác bám theo, anh sợ tới nỗi vứt bỏ nguyên cả một trung đội chiến sĩ, việc huấn luyện cũng ngừng lại. Có phải là bộ đồ này gây họa hay không hả?” Chu Bảo Cương nhìn bộ y phục này rất không vừa mắt, nhất là cái quần này, thật là quá .. gì kia chứ!
“Anh là lo lắng cho em đó hả?” Còn may là không ghen tuông bậy bạ.
“Chứ em còn tưởng là gì? Lần sau anh đi với em, biết chưa?”
Chung Linh cảm động đến nước mắt nước mũi tèm lem, làm cho Chu Bảo Cương sợ tới vội vàng dỗ cô, còn tưởng cô bị tét mông đau quá nữa chứ.
Nhưng chuyện đâu có như vậy, nếu như Chung Linh biết trong lòng anh thực sự đang nghĩ gì thì chắc sẽ không cảm động đến như vậy đâu.
Lớp Chung Linh dạy có điểm không giống với lớp của người khác, đó chính là cách cô giảng bài. Đối với toán học, Chung Linh không phải chỉ dạy mỗi kiến thức trên sách vở, cô cảm thấy giáo trình bây giờ so với giáo trình sau này mà nói thật kém quá xa, thế nên cô hệ thống lại rồi dạy học sinh. Cô phát hiện ra, sau khi học sinh tiếp thu những tri thức khó hơn thì những kiến thức và cách tính toán dù là không mấy am hiểu cũng nắm rất vững. Chung Linh rất tranh thủ thời gian lên lớp, bài tập của học sinh cô cũng không lơ là. Đối với những em nghịch ngợm hay học yếu một chút, cô đều cầm tay chỉ bảo. Còn trong tiết ngữ văn, cô chú trọng đến kiến thức ngữ pháp, cho học sinh thử viết về cái gì đó. Đương nhiên, cái sự đột phá này cũng là do Chung Linh đã tốn không biết bao nhiêu tâm lực mà có.
Vào cuối năm học, lớp của Chung Linh, thậm chí có hai học sinh rất nổi trội về mặt toán học. Một em chính là Vương Tuyết. Vì thế, Hà Vân vô cùng hài lòng với cô. Thậm chí cô còn nghĩ thành tích của con mình xuất sắc như vậy chính là vì nể mặt cô và chồng mới được như vậy.
Cuối tuần hiếm hoi, Chung Linh và Hàn Minh Minh hẹn nhau lên thành thị dạo phố. Nơi đây xa hơn huyện lị, ít nhất cũng phải đi mất một tiếng đồng hồ. Chung Linh muốn mua quần áo, vì tiểu quỷ nhà cô thật sự mặc quần hao quá! Chung Linh muốn mua vải may đồ lao động để may cho cu cậu vài cái quần. Thật muốn khâu thêm miếng da bò lên đũng quần của thằng nhóc nữa!
Hàn Minh Minh là một người thích chạy theo mô-đen, nhìn thấy những thứ mới mẻ thì vô cùng hiếu kỳ. Còn Chung Linh, có thể là do tuổi tác của mình mà cô thích những thứ đồ xưa hơn, vì thế cô nhất định muốn đi đến chợ đồ cũ.
Có những người phụ nữ thích tham gia vũ hội, đi xem triển lãm tranh, hoặc là đi dạo công viên ngắm hoa, nhưng cũng có người thích đi chợ đồ cũ, đi chợ rau củ, thích mua đồ gia dụng. Hàn Minh Minh là loại phụ nữ thứ nhất, còn Chung Linh là loại thứ hai. Sự khác biệt này dẫn đến việc, vừa mới xuống xe, hai người phụ nữ đã chia ra, mỗi người đi một ngả.
Chợ đồ cũ có rất nhiều thứ khiến Chung Linh cảm thấy thích thú. Có sách vở, cũng phải kha khá ‘tuổi’ rồi, ngay cả người ngoài nghề như Chung Linh cũng có thể nhìn ra sự cổ xưa của chúng. Trong số đó, có mấy quyển sách cổ trên trang bìa còn có chú giải của người xưa. Chung Linh không phải là người có ‘nội công thâm hậu’ trong việc rèn luyện trau dồi văn hóa hằng ngày, nhưng cô có thể mua những cuốn sách này để dành lại cho con trai, đây có khả năng đều là những món đồ tốt khó mà có được.
Trong chợ đồ cũ này, Chung Linh thật sự cũng tìm được mấy món đồ hay ho: tượng Bồ Tát bằng đồng xanh – cũng chẳng biết là vị Bồ Tát nào, nhưng Chung Linh thấy kỹ nghệ tạo tác của bức tượng rất tinh xảo, có thể đem về nhà trưng bày. Còn có một hộp sơn mài lớn cỡ cái mâm, cực kỳ đẹp đẽ. Trong một tiệm đồ cổ, cô mua được một bình hoa nhỏ có họa tiết hoa lan trắng, rất xinh xắn. Cuối cùng, Chung Linh mua một bức tranh, là tranh sơn thủy. Trên tranh có đóng một con dấu, dù Chung Linh nhìn không hiểu nhưng đó là một bức tranh đẹp, ai cũng sẽ thích.
Người bán bức tranh này cho Chung Linh hình như đến từ nông thôn, trong căn tiệm nhỏ của anh ta còn có khoảng năm mươi hay sáu mươi mấy món đồ chơi, đều là những bức tượng gốm nhỏ trông vô cùng sống động. Chung Linh cũng không biết là gì, nhưng người đàn ông kia nói, nếu như cô mua hết thì anh sẽ bán rẻ cho cô. Thế là cái tính ham rẻ của phụ nữ trong cô phát tác, đưa cho anh ta tới hơn 50 đồng, sau đó cô mới hài lòng mà rời đi.
Tha thứ cho cái tư tưởng tiểu sản của cô đi, dù gì thì những thứ này cũng không phải mắc lắm, dù có là đồ giả thì cũng không vấn đề gì, nhưng những thứ cô mua đều rất xinh xắn, tinh xảo, mua về nhà để trưng cũng vui vui.
Chợ đồ cũ cũng có bán rất nhiều loại tiền xưa, nhưng Chung Linh không mua những thứ này vì cô nhớ là trong nhà mình có rất nhiều. Cô có thấy bà Phùng lấy từ trong tủ áo ra một xâu khá lớn, từ trong đó lấy ra vài đồng để làm cầu đá cho Hoa Hoa chơi. Nhưng Chung Linh cũng mua vài đồng tiền ngoại quốc.
“Này, vị đồng chí kia.” Chung Linh bị một người mang giày Tây ngăn lại. Cách ăn mặc của anh ta dường như không phải là người ở nơi này, khẩu âm của anh ta cũng có chút âm điệu của tiếng Anh, thân hình rất cao lớn, dáng vẻ có chút giống con lai. Nói tóm lại là rất anh tuấn.
“Có việc gì?” Chung Linh đã qua cái tuổi nhìn thấy soái ca là ngây ngốc ra rồi, bị một mỹ nam cản đường như thế này, trong lòng chỉ có một suy nghĩ: người này không có hảo ý.
“Tôi thấy cô mua được một bức tranh, tôi cũng vừa muốn mua, nhưng tiền không mang đủ, khi tôi trở về thì chủ tiệm nói đã bán nó cho cô rồi.” Như vậy là anh ta muốn bức tranh trong tay cô.
“Sau đó thì sao?” Chung Linh thờ ơ đáp lại, khiến cho Lý Mặc không biết phải làm sao.
“Cô có thể bán lại cho tôi không? Người đó ra giá với tôi là 300 đồng, tôi sẽ trả thêm 100, cô thấy sao?”
Chung Linh mua hết ba món mới có 300 đồng, nhưng cô không thích dáng vẻ phô trương của người đàn ông này. Lúc này, người đàn ông bán đồ cho Chung Linh cũng đuổi đến nơi.
“Này, vị đồng chí kia, vật này tôi không bán nữa, tôi trả lại tiền cho cô, cô thấy sao?” Nhìn dáng vẻ vội vàng của anh ta, Chung Linh biết là anh ta nhất định là đang hối hận.
“Hai người không thấy mình hơi quá đáng à?” Chung Linh cảm thấy hai người này đến đây là cố tình gây sự.
“Chúng ta một người muốn mua, một người chịu bán, tôi không thiếu tiền của anh, tiền mua hàng tôi đưa hết cho anh rồi, anh cũng đã đồng ý, bây giờ lại nói đổi ý, có nói thế nào cũng không đúng. Còn anh nữa, anh xem bộ dạng của tôi là muốn bán đồ hay sao? Tôi muốn mua về treo trong phòng để ngắm!”
Chung Linh chẳng thèm để ý hai người, đi thẳng, nhưng hai người đàn ông này đều không chịu từ bỏ, chặn đường của cô. Những người đứng xem càng ngày càng nhiều, lòng nhẫn nại của Chung Linh dần dần tan biến.
Lý Mặc biết mình hơi quá đáng nên cũng không dám nói thêm gì với Chung Linh. Nhưng người đàn ông bán đồ kia cứ khăng khăng muốn đòi lại món đồ trong tay cô.
Không biết là ai mời đến một cảnh sát và nhân viên công thương quản lý chợ. Hỏi rõ chuyện, thì ra là người đàn ông vừa bán đồ kia nhìn thấy Lý Mặc không lâu sau quay lại, cảm thấy đồ mình bán bị hớ rồi nên muốn đòi về.
Chung Linh và bọn họ dây dưa lâu như vậy, lại giống như một con khỉ bị người ta nhìn chòng chọc vào, dù lúc đầu cô có muốn trả cho anh ta thì giờ cũng không thể nữa. Cảnh sát và người bên cục công thương cũng không có cách gì, cuối cùng chỉ có thể để cho Chung Linh hiên ngang rời khỏi.
Trước tiên Chung Linh đến tiệm đồ trẻ con mua quần áo cho con trai. Cô nhận ra bây giờ cô chẳng cần phải mua vải may quần cho con nữa: giờ đã có quần jean cho con nít. Chung Linh cũng mua cho mình một chiếc quần jean, chắc là hàng nhập khẩu. Chiếc quần jean mua trong cửa hàng này tuy rằng không tốt lắm, có thể là do đường may hơi cường điệu, nhưng Chung Linh rất thích. Sau khi mua được, cô thương lượng với nhân viên bán hàng, đi vào bên trong quầy mặc thử, cô còn mua thêm một cái áo sơ mi sọc caro nữa.
Dưới sự thay đổi của Chung Linh, Lý Mặc bám theo cô nãy giờ nhìn mà ngẩn tò te. Người phụ nữ này quả rất xinh đẹp, nhưng sau khi mặc lên bộ quần jean và áo sơ mi xong, cô lại càng làm người khác rung động hơn, giống như một mỹ nữ từ trên tạp chí đột nhiên xuất hiện trước mặt vậy.
Mua được đồ mình yêu thích có thể khiến cho lòng của chị em phụ nữ như đang lâng lâng vậy, nhưng đồ của Chung Linh mua thật sự là quá nặng, không thể nào không về trước được. Lúc cô xách hai giỏ đồ lên chuẩn bị đến chỗ hẹn với Hàn Minh Minh, vô tình phát hiện ra cái tên vô lại theo dõi cô nãy giờ, Chung Linh lạnh lùng nhìn hắn ta.
Dưới ánh mắt của Chung Linh, Lý Mặc lúng túng chẳng biết nên bỏ tay mình ở đâu.
“Anh muốn làm gì?” Ánh mắt của Chung Linh vô cùng sắc bén.
“À,... tôi tên là Lý Mặc, tôi... tôi đến từ Hồng Kông, ưm, tôi mới vừa học xong tiến sĩ ở Mỹ, tôi...”
Chung Linh là ai chứ? Vừa nghe những lời anh ta nói và bộ dạng hiện tại cũng có thể đoán ra.
“Tôi không có hứng thú với bối cảnh xuất thân của anh, tôi muốn biết rốt cục thì tại sao anh lại theo dõi tôi. Đừng có nói với tôi chúng ta gặp nhau trong cửa hiệu đồ nữ chỉ là trùng hợp.” Không đợi anh ta nói xong, Chung Linh liền ngắt lời.
“Chuyện ở chợ đồ cũ thật xin lỗi cô, tôi muốn... muốn mời cô ăn một bữa cơm, cô xem...”
Lý Mặc nhìn người con gái xinh đẹp kia chẳng có lấy một chút thẹn thùng hay là vui vẻ, xem ra cô đúng là một người phụ nữ có cá tính, hoàn toàn không gì lay chuyển được.
“Không xem gì cả, nếu như anh muốn bức tranh đó thì dù cho tôi có xé nát nó cũng không muốn đưa cho anh. Còn nếu anh có ý gì với tôi, tôi nói cho anh biết, chuyện đó cũng không thể, tôi đã là mẹ của một đứa con trai rồi, kết hôn cũng mấy năm rồi. Vì thế, xin anh cách xa tôi một chút.”
Chung Linh cự tuyệt không chút ngại ngần. Đối với đàn ông nên giải quyết dứt khoát, không nên để cho anh ta bất kỳ con đường nào hết.
“Cô đừng có nói đùa chứ, nhìn dáng vẻ của cô cũng chỉ hơn 20 tuổi thôi.” Lý Mặc cho rằng một phụ nữ mới hơn 20 tuổi thì không thể nào kết hôn nhiều năm và đã có con được.
Chung Linh nhận thấy chẳng thể nào dùng lời lẽ để nói chuyện rõ ràng với người đàn ông này, thôi thì không cần giải thích nữa.
“Nói cho tôi biết số điện thoại cũng được, hay là địa chỉ nhà, có cơ hội tôi sẽ đến thăm hỏi.” Lý Mặc thấy dáng vẻ nổi giận của cô cũng thật đáng yêu quá, môi bỉu lên, nhìn mà tâm tình nhộn nhạo.
“Anh đừng có nằm mơ! Để cho mình một chút tôn nghiêm đi!” Chung Linh đã nói chuyện không còn chút khách khí, tên này đúng là dai như gián!
“Chỉ cần cô nói cho tôi biết cách thức liên lạc là được.” Một cô gái mạnh mẽ như vậy càng dễ dàng gợi dậy dục vọng chinh phục.
..
Chung Linh đứng ở đó chờ Hàn Minh Minh. Nếu như cô nàng này gặp phải thứ mình thích thì sẽ tiêu sạch hết tất cả tiền mà mình đem theo mới chịu về nhà. Nếu như không xu dính túi mà cứ tiếp tục đi dạo, cô nàng chắc chắn sẽ đau lòng mà chết mất. Nhưng, Hàn Minh Minh phát hiện ra một sự việc.
“Người đàn ông đẹp trai kia sao mà cứ nhìn chị vậy?” Hàn Minh Minh cảnh giác nhìn anh ta.
Lúc đối mặt với kẻ vô lại thì hai cô vợ của lính đặc chủng chẳng có chút ưu thế nào. Hai cô có thể ‘đàn áp’ được đội trưởng và phó đội trưởng của đội đặc chủng, nhưng đối với người xấu thì lại chẳng có tí dũng khí.
“Một kẻ thần kinh, đừng để ý.”
Hàn Minh Minh vẫn không yên tâm. Hai cô lên xe trở về, nhưng có vẻ như tình hình không mấy lạc quan.
“Chị xem, có phải là tên thần kinh đó không?”
Chung Linh kinh ngạc muốn rớt cả quai hàm, thì ra ra là tên Lý Mặc kia đang ngồi trong một chiếc xe con. Xem ra là muốn dây dưa với cô tới cùng đây mà.
“Đúng là thằng điên!” Chung Linh ghét người này.
“Lúc xuống xe chúng ta còn phải đi bộ một đoạn đường nữa kia! Nếu như hắn ta mà theo sau thì chúng ta phải làm thế nào? Với khổ người của hắn, dù có chôn cả hai chúng ta xuống đất cũng chẳng phải nói đùa.”
Không phải là Hàn Minh Minh nói chuyện cường điệu gì, lúc nào cũng vậy, cho dù là những năm 50 – 60 thì tội phạm giết người cũng không phải là đã hoàn toàn biến mất.
“Em chạy đến trạm điện thoại công cộng bên kia gọi về nhà mau.” Chung Linh không muốn dính dáng gì đến hắn ta.
Trên xe, Chung Linh cứ lo lắng mãi mấy món đồ chơi nhỏ cô mua bị vỡ mất, trong lòng run sợ mà nâng niu cho đến khi xuống xe. Cô cảm thấy thật may khi nhìn thấy ba chiếc xe jeep ở trạm xe, Chung Linh thật sự đã lo lắng đến choáng váng mặt mày.
Ngoài ông xã của mình, Vương Duệ và Châu Khải ra còn có khoảng bốn hay năm đội viên, Chung Linh biết hai người, đều là thân tín của Chu Bảo Cương.
Hai người được Chung Linh gọi là thân tín của chồng chính là Từ Khôn và Vương Học Đông, tố chất quân sự nổi trội, hơn nữa đối vơi Chu Bảo Cương cũng nhiệt liệt sùng bái.
Tất cả mọi người đều một thân đầy bụi bặm và mồ hôi, trên mặt còn bóng dầu. Nếu như không phải Chung Linh hiểu rõ chồng mình đến nỗi chỉ cần quét mắt một cái thôi, thì cũng thật bị dọa cho sợ.
Xe buýt đi mất, Chung Linh và Hàn Minh Minh vẫn cầm lấy túi ngây ngốc đứng ở đó. Bên này Lý Mặc đang tính quay đầu xe lại. Xem ra đúng là đã xác nhận được cô ấy đã có chồng, nhưng cũng đã đạt được mục đích là biết được giai nhân ở đâu. Sau này anh sẽ thường xuyên đến đây. Ngồi trong xe, anh ta tự tin cười mỉm.
Nụ cười của anh ta đã lọt vào trong mắt của toàn bộ đám người Chu Bảo Cương. Tất cả mọi người đều nắm chặt nắm đấm, cánh tay và ngực đều căng lên.
Chung Linh sợ sẽ xảy ra chuyện gì không hay.
Chu Bảo Cương ra hiệu cho hai người bên cạnh, hai cậu lính liền đi về phía hai cô, đón lấy đồ đạc của hai người.
“Hắn muốn đi kìa.” Châu Khải nhắc nhở mọi người.
Chung Linh nhìn thấy Chu Bảo Cương dẫn theo mấy người, nhanh chóng lên xe. Trong nháy mắt bánh xe nghiến trên mặt đất, bụi bay mù trời. Chung Linh muốn ngăn cản cũng không thể.
“Trong điện thoại em nói như thế nào?” Chung Linh vội hỏi Hàn Minh Minh.
“À, thì em nói là chị bị một người đàn ông bám đuôi, chúng ta rất sợ hãi, tên đó có thể là sẽ theo tới tận nhà, muốn bọn họ đến đón chúng ta. Nhưng người nghe điện thoại là một nhân viên truyền tin, lúc đó bọn họ đi ra ngoài luyện tập rồi.”
Trong lòng Chung Linh thầm nhủ, lần này thì tiêu rồi, lúc về không biết Chu Bảo Cương có xử lý cả cô luôn không.
“Sao em không nói là cả hai chúng ta bị bám theo?” Chung Linh bực bội quát lớn Hàn Minh Minh, làm cô sợ đến giật bắn mình.
“Sao lại phải nói cả em nữa?” Hàn Minh Minh không hiểu được sự khác lạ này của Chung Linh.
“Ngốc! Cô nghĩ chị về nhà có bị xử lý không hả?”
Chung Linh hồi hộp nhìn theo chiếc xe hơi đang phóng như bay ở trước mặt, hai chiếc xe quân đội điên cuồng đuổi theo một chiếc xe con phía trước. Cũng may là hai cô đang đứng trên đỉnh dốc, tạm thời còn có thể nhìn thấy bọn họ.
Một chiếc xe quân đội vượt qua chiếc xe con, ép nó dừng lại.
Lý Mặc buộc phải dừng xe, xem đám binh lính ngang tàng này muốn làm cái gì.
“Này, chị nói như thế thật chẳng phúc hậu, chẳng lẽ chị muốn em về nhà bị xử luôn hay sao?”
Tuy rằng bình thường Hàn Minh Minh rất có ‘uy lực’ trong nhà, nhưng nếu Vương Duệ nhà cô mà nổi giận thì cô cũng bị giống như con trai, phải đứng vào góc tường thôi.
“Thôi đi, không nói với em nữa. Em xem bọn họ có xảy ra chuyện gì không hả?”
Từ xa nhìn thấy mọi người đều đã xuống xe hết rồi, nhưng không nhìn rõ được tình hình cụ thể gì cả.
“Em không biết.”
Cái này thật khó nói, đối mặt với kẻ dám tơ tưởng đến bà xã của mình thì làm sao mà ôn hòa nhã nhặn được chứ! Sau hơn mười phút, mấy anh đàn ông mới quay về.
“Đi thôi!” Chu Bảo Cương đón lấy túi của vợ từ tay đội viên của mình, cũng không biểu hiện ra là vui hay không vui.
“Còn không đi mau à?” Sắc mặt của Vương Duệ thì lại rất kém.
“Sao rồi?” Hàn Minh Minh không hiểu gì cả. Sao mà giống như cô vừa mới gây họa vậy chứ?
Chung Linh cười gian với cô một cái, chắc là lúc truyền lời nhân viên truyền tin đã có nhầm lẫn.
Trên đường đi, chẳng ai nói gì với ai. Chung Linh vội vàng nhận lấy đồ đạc từ tay chồng mình. Anh mới vừa nói với Châu Khải là hôm nay sẽ để cho nhóc Tiểu Lăng Vân qua nhà anh ta, hay nói cách khác, hôm nay anh sẽ từ từ ‘nói chuyện’ với bà xã mình.
“Anh, người đó. không nói gì chứ?” Chung Linh đánh liều thăm dò.
“Hắn ta nói theo đuổi phụ nữ là quyền lợi của mỗi người đàn ông, cho dù người phụ nữ đó đã có chồng đi chăng nữa thì cũng có quyền theo đuổi hạnh phúc. Anh nghĩ người phụ nữ hắn ta nói là em chăng?” Chu Bảo Cương vừa nói vừa đánh giá từ trên xuống dưới bộ quần áo mà Chung Linh đang mặc.
“Chuyện đó em cho rằng hắn ta là một tên điên.” Thừa nhận thì thật không sáng suốt, nhưng phủ nhận lại càng không thông minh.
“Em đừng nói với anh là người này theo Hàn Minh Minh chứ.”
Thật là một người thông minh mà.
“Người đó em không quen hắn, là Hàn Minh Minh chuyện này Em đi cất đồ cái đã.”
Chung Linh nhìn thấy ánh mắt đáng sợ của anh, muốn nhanh chóng chạy trốn.
“A buông em ra.”
Tất nhiên là cô không được như ý. Liền sau đó là tiếng vỗ bôm bốp và tiếng cầu xin tha mạng của Chung Linh truyền ra từ nhà của Chu đội trưởng.
“Xem em còn dám nói xạo không.”
Chung Linh không thể nào tin nổi, mình thế mà lại bị đối đãi giống như con trai, bị tét mông! Mà nguyên nhân chính là nói xạo Chu đội trưởng.
“Nghe nói bọn em bị người khác bám theo, anh sợ tới nỗi vứt bỏ nguyên cả một trung đội chiến sĩ, việc huấn luyện cũng ngừng lại. Có phải là bộ đồ này gây họa hay không hả?” Chu Bảo Cương nhìn bộ y phục này rất không vừa mắt, nhất là cái quần này, thật là quá .. gì kia chứ!
“Anh là lo lắng cho em đó hả?” Còn may là không ghen tuông bậy bạ.
“Chứ em còn tưởng là gì? Lần sau anh đi với em, biết chưa?”
Chung Linh cảm động đến nước mắt nước mũi tèm lem, làm cho Chu Bảo Cương sợ tới vội vàng dỗ cô, còn tưởng cô bị tét mông đau quá nữa chứ.
Nhưng chuyện đâu có như vậy, nếu như Chung Linh biết trong lòng anh thực sự đang nghĩ gì thì chắc sẽ không cảm động đến như vậy đâu.
/79
|