Sau khi mẹ vào thay ca thì mình trở về nhà tắm rửa rồi nằm vật ra giường.
Nhớ lại khoảnh khắc lúc sáng khiến cơn sóng cảm xúc trong mình lại trào dâng. Ánh mắt đó, bờ môi đó, thân hình đó cứ quẩn quanh trong tâm trí khiến mình nhớ cậu ấy đến phát điên lên được.
Tự nhủ phải dằn lòng lại vì nếu đến với Khôi bây giờ sẽ khiến anh Nam tức giận và có thể anh ấy sẽ làm hại Khôi. Vì mình Khôi đã suýt mất đi sự nghiệp. Mình không thể để điều đó xảy ra lần nữa. Mình vạch ra kế hoạch sẽ khiến anh Nam phải từ bỏ mình, khi đó mình và Khôi mới có thể thoải mái đến được với nhau.
Gạt bỏ hình ảnh của Khôi ra khỏi đầu mình đi thay đồ chuẩn bị đi xem một số mặt bằng để mở chi nhánh Trung tâm làm đẹp ở Hà Nội.
Lúc sáng sớm anh Nam gọi cho mình cũng vì việc này. Anh Nam đã tìm được một số địa điểm phù hợp và giục mình đi xem. Biết rằng thời điểm này nên nghe lời anh ấy nên mình đành đồng ý.
Sau một ngày dài đi xem gần chục địa điểm nhưng vẫn chưa tìm được chỗ ưng ý. Đến chiều tối thì cả anh Nam và mình đều đã đói bụng và mệt nhoài. Mình bảo tìm chỗ ăn gần nhà nên anh Nam đưa mình về khu vực Hà Đông để ăn tối. Đang đi trên đường bỗng nhiên mình nhìn thấy Khôi dắt chiếc xe đạp đi vào một quán ăn nhỏ.
Có vẻ như anh Nam cũng nhìn thấy cậu ấy. Anh bỗng đỗ xịch xe ngay trước quán ăn đó rồi bảo mình: “Chúng ta vào đây.”
Mình vẫn ngồi yên, lạnh lùng nói: “Em không thích chỗ này!”
Anh Nam gằn giọng: “Anh đã mất gần cả ngày hôm nay để phục vụ em đấy, chiều anh chút đi, mà tốt nhất là em nên chiều anh, nếu anh tức giận sẽ không tốt đâu.”
Mình đành miễn cưỡng đi theo anh Nam vào quán.
Anh Nam cố tình cầm lấy cổ tay mình kéo mình đi ngang qua Khôi và ngồi ngay bàn bên cạnh.
Mình ngượng ngùng cúi gằm mặt mặc cho anh Nam gọi đồ ăn. Anh Nam cầm Menu lướt nhanh rồi nói với bé phục vụ: “Cho anh hai suất cơm sườn.”
“Cô ấy không thích ăn sườn, anh không biết điều này sao?” Giọng Khôi chợt vang lên.
Mình sững sờ nhìn Khôi.
Anh Nam vẫn bình thản quay qua nở nụ cười với Khôi: “Ủa cậu cũng ăn cơm ở đây hả? Sao cậu biết bạn gái của tôi không thích cơm sườn.”
“Dù thích hay không thì khi gọi món anh cũng nên lịch sự hỏi cô ấy muốn ăn gì. Anh tự ý gọi như vậy là không tôn trọng sở thích của cô ấy rồi.”
Anh Nam bật cười nói lớn: “Gắn bó bốn năm trời thì chúng tôi đã hiểu nhau đến mức không cần hỏi cũng biết người kia muốn gì, cậu yên tâm không phải lo cho bạn gái của tôi đâu.”
Khôi cười khẩy: “Thời gian không phải là thước đo cho mọi thứ. Đã gần ba mươi năm nay tôi còn chưa hiểu hết bản thân mình thì bốn năm đó đâu có đảm bảo anh hiểu rõ cô ấy. Hơn nữa sở thích của phụ nữ đâu có cố định theo thời gian.”
Anh Nam cau mày, giọng nói bắt đầu lộ chút tức giận: “Cậu đang dạy khôn tôi?”
Khôi nhún vai: “Tôi không dám! Chỉ là nhìn vẻ mặt cô gái ngồi cạnh anh tôi cảm thấy bức tranh trước mắt đã bị phối lệch màu, quả thật không phù hợp chút nào.”
Nói rồi Khôi đứng dậy trả tiền rồi dắt xe đạp đi ra khỏi quán.
Sau khi ăn xong anh Nam cau có chở mình về nhà xong quay đầu xe đi mất mà không nói một lời.
Khi mình vừa vào nhà, thả người xuống ghế Salon thì có tin nhắn từ Khôi: “Ê Nắng! Tớ đang ở dưới nhà, cậu có muốn đi ăn kem không?”
Lâu lắm rồi mới được nghe lại biệt danh này, nó khiến mình có chút bồi hồi xao xuyến. Nhưng biết làm sao bây giờ, mình không thể gặp cậu ấy, nếu gặp, mình chỉ sợ không thể ngăn được cảm xúc và kế hoạch của mình sẽ thất bại.
Mình nhắn lại: “Xin lỗi cậu, hôm nay tớ hơi mệt nên muốn đi ngủ sớm.”
“Tớ muốn gặp cậu!”
“Để hôm khác nhé!”
“Tớ sẽ chờ ở đây cho đến khi gặp được cậu.”
Mình ra lan can ngó xuống thì thấy Khôi đang đứng dựa lưng vào gốc cây, chiếc xe đạp dựng cạnh đấy. Mặc dù đã có ô tô nhưng sở thích cũ của cậu ấy vẫn không thay đổi.
Mình thở dài đi vào nhà, chắc đợi một lát nữa thì cậu ấy sẽ về thôi.
Một tiếng sau, mình ra lan can ngó xuống vẫn thấy Khôi còn đứng đó.
Mình thẫn thờ đi vào.
Tầm ba mươi phút sau mình lại đi ra nhìn xuống thì thấy Khôi vẫn chưa chịu về.
Mình vội nhắn qua điện thoại: “Cậu về đi, tớ tắt đèn đi ngủ đây, tạm biệt.”
“Mệt thì cậu cứ ngủ đi, còn về hay không là việc của tớ!”
Sao tim mình lại đau nhói thế này. Hình ảnh Khôi lầm lũi đứng dưới kia khiến mình không kìm được cảm xúc. Bất giác nước mắt lăn dài trên má.
Vừa lúc đó có tiếng sấm nổ bên tai và trời bỗng đổ cơn mưa. Từng giọt mưa ào ạt rơi xuống như những mũi tên nhọn đang đâm vào trái tim mình. Như có điều gì thôi thúc, mình lao xuống tầng một và chạy ra chỗ lúc nãy Khôi đứng. Tuy nhiên không còn Khôi ở đó. Tự nhiên mình thấy hụt hẫng. Mình khuỵu xuống khóc nức nở: “Cậu đâu rồi? Cậu bảo sẽ chờ tớ cơ mà...”
“Tớ vẫn chờ cậu đây...”
Khôi xuất hiện từ phía bên kia của gốc cây, chắc tại trời mưa nên cậu ấy chuyển sang chỗ tán cây rậm rạp hơn cho đỡ ướt. Tuy nhiên quần áo và tóc cậu ấy vẫn dính mưa ướt nhẹp.
Mình nghèn nghẹn nói: “Sao cậu ngốc thế! Thấy mưa thì phải biết đường mà về đi chứ?”
“Tớ cũng đang định về, được nhìn thấy cậu là tớ hài lòng rồi.”
Nói xong Khôi dắt xe và quay người bước đi.
Cơn mưa nặng hạt ào xuống khiến vai cậu ấy khẽ run run.
Mình không thể ngăn cảm xúc được nữa. Mình nhào tới và ôm chầm lấy Khôi từ phía sau. Mình nức nở trong nước mắt: “Cậu đừng đi, tớ yêu cậu, trước giờ vẫn luôn yêu cậu...”
Khôi thả cho chiếc xe đạp đổ RẦM xuống, cậu quay lại, hay tay nâng khuôn mặt mình, giọng Khôi đứt quãng: “Cậu vừa nói gì? Tớ...tớ nghe không rõ...”
“Tớ yêu cậu! Yêu cậu hơn hết thảy mọi thứ trên đời tớ...”
Miệng mình bị đôi môi của Khôi chặn lại. Đôi môi cậu siết chặt môi mình. Hai đứa ôm lấy nhau và trao nhau nụ hôn đầy mãnh liệt.
Mặc cho những hạt mưa vẫn ào ạt rơi xuống, mặc thế giới xung quanh xoay vần. Mình chỉ còn cảm nhận được hơi thở dồn dập của Khôi, làn môi rực cháy của cậu ấy cùng đôi tay đang luồn qua áo mình thể hiện sự ham muốn dâng trào.
Mình khẽ nhún chân lên rồi thì thầm vào tai Khôi: “Lên phòng tớ...”
Nhớ lại khoảnh khắc lúc sáng khiến cơn sóng cảm xúc trong mình lại trào dâng. Ánh mắt đó, bờ môi đó, thân hình đó cứ quẩn quanh trong tâm trí khiến mình nhớ cậu ấy đến phát điên lên được.
Tự nhủ phải dằn lòng lại vì nếu đến với Khôi bây giờ sẽ khiến anh Nam tức giận và có thể anh ấy sẽ làm hại Khôi. Vì mình Khôi đã suýt mất đi sự nghiệp. Mình không thể để điều đó xảy ra lần nữa. Mình vạch ra kế hoạch sẽ khiến anh Nam phải từ bỏ mình, khi đó mình và Khôi mới có thể thoải mái đến được với nhau.
Gạt bỏ hình ảnh của Khôi ra khỏi đầu mình đi thay đồ chuẩn bị đi xem một số mặt bằng để mở chi nhánh Trung tâm làm đẹp ở Hà Nội.
Lúc sáng sớm anh Nam gọi cho mình cũng vì việc này. Anh Nam đã tìm được một số địa điểm phù hợp và giục mình đi xem. Biết rằng thời điểm này nên nghe lời anh ấy nên mình đành đồng ý.
Sau một ngày dài đi xem gần chục địa điểm nhưng vẫn chưa tìm được chỗ ưng ý. Đến chiều tối thì cả anh Nam và mình đều đã đói bụng và mệt nhoài. Mình bảo tìm chỗ ăn gần nhà nên anh Nam đưa mình về khu vực Hà Đông để ăn tối. Đang đi trên đường bỗng nhiên mình nhìn thấy Khôi dắt chiếc xe đạp đi vào một quán ăn nhỏ.
Có vẻ như anh Nam cũng nhìn thấy cậu ấy. Anh bỗng đỗ xịch xe ngay trước quán ăn đó rồi bảo mình: “Chúng ta vào đây.”
Mình vẫn ngồi yên, lạnh lùng nói: “Em không thích chỗ này!”
Anh Nam gằn giọng: “Anh đã mất gần cả ngày hôm nay để phục vụ em đấy, chiều anh chút đi, mà tốt nhất là em nên chiều anh, nếu anh tức giận sẽ không tốt đâu.”
Mình đành miễn cưỡng đi theo anh Nam vào quán.
Anh Nam cố tình cầm lấy cổ tay mình kéo mình đi ngang qua Khôi và ngồi ngay bàn bên cạnh.
Mình ngượng ngùng cúi gằm mặt mặc cho anh Nam gọi đồ ăn. Anh Nam cầm Menu lướt nhanh rồi nói với bé phục vụ: “Cho anh hai suất cơm sườn.”
“Cô ấy không thích ăn sườn, anh không biết điều này sao?” Giọng Khôi chợt vang lên.
Mình sững sờ nhìn Khôi.
Anh Nam vẫn bình thản quay qua nở nụ cười với Khôi: “Ủa cậu cũng ăn cơm ở đây hả? Sao cậu biết bạn gái của tôi không thích cơm sườn.”
“Dù thích hay không thì khi gọi món anh cũng nên lịch sự hỏi cô ấy muốn ăn gì. Anh tự ý gọi như vậy là không tôn trọng sở thích của cô ấy rồi.”
Anh Nam bật cười nói lớn: “Gắn bó bốn năm trời thì chúng tôi đã hiểu nhau đến mức không cần hỏi cũng biết người kia muốn gì, cậu yên tâm không phải lo cho bạn gái của tôi đâu.”
Khôi cười khẩy: “Thời gian không phải là thước đo cho mọi thứ. Đã gần ba mươi năm nay tôi còn chưa hiểu hết bản thân mình thì bốn năm đó đâu có đảm bảo anh hiểu rõ cô ấy. Hơn nữa sở thích của phụ nữ đâu có cố định theo thời gian.”
Anh Nam cau mày, giọng nói bắt đầu lộ chút tức giận: “Cậu đang dạy khôn tôi?”
Khôi nhún vai: “Tôi không dám! Chỉ là nhìn vẻ mặt cô gái ngồi cạnh anh tôi cảm thấy bức tranh trước mắt đã bị phối lệch màu, quả thật không phù hợp chút nào.”
Nói rồi Khôi đứng dậy trả tiền rồi dắt xe đạp đi ra khỏi quán.
Sau khi ăn xong anh Nam cau có chở mình về nhà xong quay đầu xe đi mất mà không nói một lời.
Khi mình vừa vào nhà, thả người xuống ghế Salon thì có tin nhắn từ Khôi: “Ê Nắng! Tớ đang ở dưới nhà, cậu có muốn đi ăn kem không?”
Lâu lắm rồi mới được nghe lại biệt danh này, nó khiến mình có chút bồi hồi xao xuyến. Nhưng biết làm sao bây giờ, mình không thể gặp cậu ấy, nếu gặp, mình chỉ sợ không thể ngăn được cảm xúc và kế hoạch của mình sẽ thất bại.
Mình nhắn lại: “Xin lỗi cậu, hôm nay tớ hơi mệt nên muốn đi ngủ sớm.”
“Tớ muốn gặp cậu!”
“Để hôm khác nhé!”
“Tớ sẽ chờ ở đây cho đến khi gặp được cậu.”
Mình ra lan can ngó xuống thì thấy Khôi đang đứng dựa lưng vào gốc cây, chiếc xe đạp dựng cạnh đấy. Mặc dù đã có ô tô nhưng sở thích cũ của cậu ấy vẫn không thay đổi.
Mình thở dài đi vào nhà, chắc đợi một lát nữa thì cậu ấy sẽ về thôi.
Một tiếng sau, mình ra lan can ngó xuống vẫn thấy Khôi còn đứng đó.
Mình thẫn thờ đi vào.
Tầm ba mươi phút sau mình lại đi ra nhìn xuống thì thấy Khôi vẫn chưa chịu về.
Mình vội nhắn qua điện thoại: “Cậu về đi, tớ tắt đèn đi ngủ đây, tạm biệt.”
“Mệt thì cậu cứ ngủ đi, còn về hay không là việc của tớ!”
Sao tim mình lại đau nhói thế này. Hình ảnh Khôi lầm lũi đứng dưới kia khiến mình không kìm được cảm xúc. Bất giác nước mắt lăn dài trên má.
Vừa lúc đó có tiếng sấm nổ bên tai và trời bỗng đổ cơn mưa. Từng giọt mưa ào ạt rơi xuống như những mũi tên nhọn đang đâm vào trái tim mình. Như có điều gì thôi thúc, mình lao xuống tầng một và chạy ra chỗ lúc nãy Khôi đứng. Tuy nhiên không còn Khôi ở đó. Tự nhiên mình thấy hụt hẫng. Mình khuỵu xuống khóc nức nở: “Cậu đâu rồi? Cậu bảo sẽ chờ tớ cơ mà...”
“Tớ vẫn chờ cậu đây...”
Khôi xuất hiện từ phía bên kia của gốc cây, chắc tại trời mưa nên cậu ấy chuyển sang chỗ tán cây rậm rạp hơn cho đỡ ướt. Tuy nhiên quần áo và tóc cậu ấy vẫn dính mưa ướt nhẹp.
Mình nghèn nghẹn nói: “Sao cậu ngốc thế! Thấy mưa thì phải biết đường mà về đi chứ?”
“Tớ cũng đang định về, được nhìn thấy cậu là tớ hài lòng rồi.”
Nói xong Khôi dắt xe và quay người bước đi.
Cơn mưa nặng hạt ào xuống khiến vai cậu ấy khẽ run run.
Mình không thể ngăn cảm xúc được nữa. Mình nhào tới và ôm chầm lấy Khôi từ phía sau. Mình nức nở trong nước mắt: “Cậu đừng đi, tớ yêu cậu, trước giờ vẫn luôn yêu cậu...”
Khôi thả cho chiếc xe đạp đổ RẦM xuống, cậu quay lại, hay tay nâng khuôn mặt mình, giọng Khôi đứt quãng: “Cậu vừa nói gì? Tớ...tớ nghe không rõ...”
“Tớ yêu cậu! Yêu cậu hơn hết thảy mọi thứ trên đời tớ...”
Miệng mình bị đôi môi của Khôi chặn lại. Đôi môi cậu siết chặt môi mình. Hai đứa ôm lấy nhau và trao nhau nụ hôn đầy mãnh liệt.
Mặc cho những hạt mưa vẫn ào ạt rơi xuống, mặc thế giới xung quanh xoay vần. Mình chỉ còn cảm nhận được hơi thở dồn dập của Khôi, làn môi rực cháy của cậu ấy cùng đôi tay đang luồn qua áo mình thể hiện sự ham muốn dâng trào.
Mình khẽ nhún chân lên rồi thì thầm vào tai Khôi: “Lên phòng tớ...”
/38
|