“Nàng lọ lem luôn tin vào một cái kết cổ tích cho một câu chuyện có thật.”
“Bố..Bố ơiiiiiiiiiiii…” tiếng khóc thét đầy đau đớn của tôi khi nhìn người ta chôn quan tài bố.
3 năm sau…
Trời thu xanh mà cao. Gió ngoài trời thổi nhẹ lướt qua mấy chậu hoa hồng treo bên cửa sổ.. tôi choàng tỉnh giấc sau cơn mơ, trong mơ tôi luôn gặp bố. Cũng đã lâu lắm rồi kể từ cái ngày đen tối đó, bố đã vì tai nạn giao thông mà bỏ lại tôi với bà mẹ kế cùng đứa em chả cùng cha cũng chả cùng mẹ. Cũng lạ thật, tôi chẳng hề biết tới mẹ ruột tôi..
À quên, xin chào các bạn tôi là Vũ Bảo Nhi :3
[Thông tin lí lịch]
– Là người thừa kế duy nhất của tập đoàn thời trang Vanga.
– Rất hiền lành và dễ tin người. Ít nổi giận.
– Luôn tin vào ngày nào đó sẽ có Hoàng tử cưỡi Bạch mã tới đón đi..
***
[6h sáng, biệt thự Tanagi..]
– Lem.. Lemmmmmmmmm..
Tiếng kêu thất thanh của đứa con gái của mẹ kế. Nó là Mai Linh, Vũ Mai Linh, 16t. Cái tên gọi ở nhà của tôi sao lại mượt thế cơ chứ..
Tôi lao thục mạng lên phòng nó, mở cửa phòng thì thấy nó ngồi trước bàn trang điểm. Tôi tiến tới gân xem nó bị làm sao thì..
– Cô..cô có đụng vào bàn trang điểm của tôi không?
– Không! _ tôi dứt khoát trả lời rồi nhìn vào khuôn mặt đang trang điểm dở của nó. Tôi nghĩ nó phải chát hơn cả tạ phấn lên mặt ý! Nhìn mà rợn tóc gáy.. Mai Linh quay đầu về phía tôi, mắt nhìn lướt từ đầu xuống chân rồi buông một câu:”Ừ cũng phải!”. Rồi cô ta chỉ về phía xô quần áo bẩn chồng chất. Tôi cũng chả cần nó mở miệng nhờ vả, tự tới và mang cái xô đó đi. Ra gần tới cửa, Mai Linh không quên “căn dặn”: nhớ giặt bằng tay!
Tôi đóng cửa phòng nó lại, tiếp tục đi tới phòng mẹ kế.
“Cọc.. cọc..” tôi gõ cửa.
“Lem à con.. vào đi.” cái giọng trầm mà đầy sự quyền lực của mẹ kế không lẫn được với ai.. tuy bà ta không ưa việc tôi vẫn đang còn sống nhưng vẫn phải tỏ ra ân cần và yêu quý tôi chỉ vì tôi là người sở hữu mọi thứ mà bố để lại, đương nhiên là cả công ty và căn biệt thự này! Tôi mở cửa, bước từng bước từ tốn. Bà mẹ kế vẫn đang nằm trên giường cùng với con mèo đen xù xì đầy lông, được âu yếm gọi với cái tên “Lucifer”. Con mèo đó mở mắt nhìn tôi, nó khè khè dọa nạt.. tôi nhìn nó rồi túm mấy bộ quần áo của mẹ kế đi ra khỏi phòng.
[Sân vườn, biệt thự Tanagi..]
Tôi xả nước vào chậu, tôi luôn muốn được thử giặt quần áo bằng chân giống trên phim Hàn Quốc nhưng chỉ cần một hạt kim tuyến trên chiếc áo mango lấp lánh bị mất hay chiếc váy lụa may riêng sứt chỉ một tẹo là quần áo tôi chắc sẽ làm rẻ lau hết. Mải nghĩ lung tung, tôi ré nhỏ khi nhìn vào đồng hồ đeo trên tay, nếu không nhanh, tôi sẽ muộn học.
[Phòng bếp,..]
Tôi đặt đĩa trứng áp chảo và bánh mì nướng ra bàn ăn, tay khoác cặp rồi nói nhanh: hai người ăn sáng.
Tôi nhanh chóng dắt xe ra ngoài, nói thật tôi đã quá quen mặt thầy giám thị rồi ToT Nếu hôm nay tôi còn đi học muộn nữa thì tôi bị đuổi học là cái chắc T-T
[Trên đường,..]
Ì ì ì.. điện thoại rung lên liên hồi, tôi tấp xe vào lề, lôi điện thoại ra. Là điện thoại của con bạn thân.
Tôi: Alooo
Nó: Mày có đi học không hả? đừng có bảo t hôm nay lại học muộn.
Tôi: Aishhh.. t không đi học muộn thêm đâu..
Tôi dập máy, đúng thật là bạn tri kỉ. Nó là Tiên Tiên, tiểu thư của tập đoàn Phú Thị, nó chơi với tôi từ hồi còn nhỏ xíu xìu xiu nên nó cực kì hiểu tính cách tôi và tôi cũng vậy. Mải mơ màng mà tôi quên béng mất đèn tín hiểu đã chuyển đỏ..
Xoạch.. @#%$+:(#-@::+#/’-#)@
Tôi nhắm mắt 5s rồi ti hí mắt xem xe phía trước có sao không.. phía trước tôi là một chiếc moto đen bóng loáng, chủ nhân chiếc xe đội chiếc mũ bảo hiểm đang quay đầu nhìn chằm chằm tôi T.T nhưng *oimeoi* tôi thầm ré lên, người đó mặc đồng phục trường tôi.. trời ơi, tôi đã đắc tội với ai đâyy.. đèn xanh bật tín hiệu, người đó lên tay ga phóng vù đi. Tôi nhanh chóng đạp xe để kịp giờ..
[Lớp 10D1, trường cấp 3 Newton..]
Tôi quá may mắn vì hôm nay không phải gặp thầy giám thị :”) tôi đi tới cửa lớp thì thấy Mai Linh cũng đang ưỡn ẹo đi vào lớp, mặt nó hất ngược lên trời. Tôi vừa vào lớp đã nghe thấy tiếng chí chóe của Tiên Tiên và Bảo Minh. Bảo Minh là cậu bạn mới quen, nó là con trai thứ của tập đoàn BigSun. Nó là thằng đẹp trai lại lắm tài lẻ nên được khá nhiều bạn, chị gái trong trường hâm mộ. Bảo Minh và Tiên Tiên là cặp trời đánh :)) suốt ngày chúng nó cãi nhau vì những lí do vớ vẩn từ trên trời rơi xuống.
Tôi vừa ngồi xuống chỗ thì My Anh cầm trên tay tờ báo 2!, vồ vập chạy về phía hội “tam tiểu thư” do Mai Linh cầm đầu. Nó thở dốc rồi gào lên: “Anh Nam Phong lên trang nhất đó huhu đẹp trai chí mạng lunnnnn”. Mai Linh đang soi soi ngắm ngắm nghe thấy hai chữ Nam Phong là đứng phắt dậy, tay giật tờ báo từ tay My Anh, dở lật trang có hình anh chàng nào đó rồi hôn lấy hôn để vào mặt báo :”).
Tôi kéo Tiên Tiên rồi nói nhỏ:
-Sao chúng nó mê trai thế nhỉ?
Không phải tôi không thích trai đẹp, những anh 6múi hay nhiều tài như phim Hàn Quốc thì thích quá ý nhưng mà ở mức hâm mộ thôi, cuồng thế kia không tốt cho sức khỏe hihi :))).
[ Căng tin trường cấp 3 Newton..]
“Hai bà ăn chi tôi đi mua?” Bảo Minh hỏi chúng tôi. Tôi hí hửng. mắt híp cả vào:
– Cho tôi vani choco haa..
Tiên Tiên cũng thế, nó nhìn Bảo Minh: -hihi cho tui kem dâu nhaa..
Bảo Minh thấy Tiên Tiên như vậy liền đá một câu rồi nhanh bước đi làm Tiên Tiên tức sôi máu:
-Ơ tưởng không thích làm bạn với thằng này cơ mà? Muahahaha..
Tôi đang xem mấy bộ sưu tập xuân-hè trên điện thoại thì bị Tiên Tiên kéo cổ về phía nó, nó chìa điện thoại ra trước mặt tôi rồi ý bảo tôi đọc.
(trích bài báo..)
•Họ Tên: Trương Nam Phong
•17 tuổi, học sinh trường Quốc tế cấp 3 Newton
•Người thừa kế duy nhất của ngân hàng lớn nhất thế giới UBS có trụ sở chính tại Thụy Sĩ.
•bla.. bla..
Tôi đọc lướt qua bài báo rồi nhìn sang Tiên Tiên, nó cũng nhìn tôi chằm chằm:
– Mày thấy sao?
Tôi cũng chả hiểu câu hỏi của con nhỏ bạn, quen tay lướt bài báo thì cuất hiện một loạt hình ảnh của anh Nam Phong đó. Tôi cũng gật gù công nhận vẻ đẹp hoàn hảo của anh chàng này, là con lai nên đôi mắt màu xám khói đẹp hút hồn nên làm cho lũ tiểu thư chết ngây chết ngất là phải. Gương mặt thì hoàn hảo trên từng đường nét :)) cái mũi cao dọc dừa, đôi lông mày cân đối,.. chắc ông trời đã phải tạc rất tỉ mỉ, cẩn thận mới có được một khuôn mặt hoàn chỉnh tới vậy. Tôi đang ngơ ngơ thì bị Tiên Tiên đẩy nhẹ nên ngã khỏi ghế, đúng lúc Bảo Minh mang đồ về. Bảo Minh nhanh tay đỡ tôi dậy, cậu ta nhìn Tiên Tiên rồi quát:
-Aishhh.. sao cậu lại đẩy Bảo Nhi hả?
Tiên Tiên cảm thấy oan ức, nó nhìn Bảo Minh:
-Cậu ngu thì ngu vừa phải thôi! Suy nghĩ tí đi.. tôi và nó là bạn 16năm rồi, nếu tôi muốn đẩy chết nó thì tôi đã đẩy từ lâu rồi hừ hừ..
Vừa xổ một chàng ra, Tiên Tiên vơ hộp kem dâu rồi xúc lấy xúc để.. chắc nó ăn cho bõ tức. Bảo Minh cũng hơi tức vì bị chửi ngu, nhưng đúng là ngu thật :))) tôi thì để ý đám đông đang kéo vào căng tin..
“Ôii..anh đẹp trai quá”
“Chụp ảnh với em đi..”
“Ngoài đời anh còn tuyệt hơn trên báo..”
“..bla..bla..”
Những tiếng khen ngợi không ngớt cứ rộ lên, tôi đã lớ ngớ nhìn thấy nhân vật đang được tung hô.. đúng rồi, chính là anh ấy.. Nam Phong. Tiên Tiên đã thấy sự kì lạ ở tôi, nó huých nhẹ vào tay tôi, nói:
– Mày ra đấy thử xem, nhỡ đâu sự bây bi chưa gặp thời của mày lại lọt vào mắt anh ấy haha..
Tôi quay sang lừ con bạn, nó cười cợt nhả rồi tót ra chỗ đông kia. Mai Linh từ đâu xuất hiện, nó đặt lên bàn một tờ giấy nhắn rồi nói: Chiều nay tới địa chỉ ghi trong giấy, cứ nói là người của bà Kim là được!
Nói rồi nó ngúng ngoáy đi về phía anh Nam Phong.
Bảo Minh ngồi bên, cậu ta cầm tờ giấy rồi ngạc nhiên:
-oh! chỗ này gần khu nhà tôi này! tí tan học tôi dẫn bà đi nha.
Tôi ậm ừ rồi lại nhìn về phía đám đông, quả đúng, anh ấy đẹp lạ thường, đẹp của đẹp..
[Nhà gửi xe, trường cấp 3 Newton..]
“Dàn xe moto kia của khối trên à?” tôi lại nhớ về vụ sáng nay.
Bảo Minh nói đó là dàn xe của khối 11, khu riêng của họ. Không một ai được bước vào nếu không có sự đồng ý của chủ dàn xe.
[Khu biệt thự King City..]
Bảo Minh đưa tôi tới cái chỗ được ghi trong giấy rồi tạm biệt. Tôi xuống xe, dắt bộ. Tôi cứ nhìn bên này rồi bên ki để tìm đúng căn. Biệt thự chỗ này to hơn biệt thự Tanagi nhà tôi, cũng hơi choáng ngợp bởi sự hào nhoáng đến sợ của nơi đây. Sau trừng 15phút dắt bộ thì tôi đã tìm tới đúng địa chỉ.
[Biệt thự họ Trương,…]
kính..koong..
Tôi bấm chuông, mắt đảo qua xung quanh. Đang ngáo ngơ ngáo ngác, tôi chợt nghe thấy tiếng nói ồm ồm:
– Ai đấy?
Tôi nhớ lại lời Mai Linh, trả lời:
-Dạ, người của bà Kim cử tới ạ!
Tạch..tạch..cửa vàng tự động mở ra.
Tôi dắt xe đi vào sân, quá ngạc nhiên về sự rộng lớn ở đây. Khoảng chính giữa sân có một đài phun nước lớn, xung quanh lát gạch rất tinh tế, khá nhiều cây xanh. Một người đàn ông đứng tuổi đi ra từ biệt thự, tiến về phía tôi:
-Mời tiểu thư vào trong.
Tôi gạt chân chống, đi theo ông ấy. Trời đất quỷ thần ơi, các bạn không tưởng tượng được bên trong tòa nhà này lấp lánh tỏa sáng hào nhoáng dường nào đâu.. hầu hết đồ vật trong căn nhà này đều dát vàng dát bạc sáng chói.
-Mời tiểu thư ngồi đây, thiếu gia nhà chúng tôi sẽ về ngay thôi.
Ngài quản gia (tôi đoán vậy) mời tôi ngồi xuống ghế sofa. Tôi ôm cặp ngồi xuống, mắt vẫn không ngừng chăm chú vào những bức tranh treo tường.
Tít..Tít.. :tin nhắn từ Tiên Tiên:
Tiên Tiên: M đang ở đâu đấyyy?
Bảo Nhi: T đang ở đâu ý nhỉ?
Tiên Tiên: Thôi, m ba ngơ lắm. T đi xem phim ddaay..
Tôi đang đọc tin nhắn của Tiên Tiên thì nghe thấy tiếng động cơ moto ở ngoài, ngài quản gia mặt rạng rỡ hăn:
– Thiếu gia nhà chúng tôi đã về!
Tôi đã quá tò mò về danh tính của “thiếu gia nhà này” rồi.. làm sao mà anh ta có thể hẹn giờ một kiểu và về một kiểu vậy @@ tính ra tôi cũng đã đợi thiếu gia này gần nửa tiếng đồng hồ rồi đó.. Tiếng bước chân ngày càng rõ hơn, tôi cố căng tròn mắt để xem đây là ai.
-Chào cậu! Cậu đã về.
Ông quản gia cúi người 90°. Còn tôi thì phải tròn mắt gấp 2 lần vừa nãy. Tôi đứng dậy một cách khó khăn, mồm lắp bắp:
– Chào anh! Em.. em.. là người của bà Kim cử tới.
Anh nhìn tôi với ánh mắt lạnh như khi tôi chạm mắt anh ở trường. Vâng, người thiếu gia chính là TRƯƠNG NAM PHONG.
“Bố..Bố ơiiiiiiiiiiii…” tiếng khóc thét đầy đau đớn của tôi khi nhìn người ta chôn quan tài bố.
3 năm sau…
Trời thu xanh mà cao. Gió ngoài trời thổi nhẹ lướt qua mấy chậu hoa hồng treo bên cửa sổ.. tôi choàng tỉnh giấc sau cơn mơ, trong mơ tôi luôn gặp bố. Cũng đã lâu lắm rồi kể từ cái ngày đen tối đó, bố đã vì tai nạn giao thông mà bỏ lại tôi với bà mẹ kế cùng đứa em chả cùng cha cũng chả cùng mẹ. Cũng lạ thật, tôi chẳng hề biết tới mẹ ruột tôi..
À quên, xin chào các bạn tôi là Vũ Bảo Nhi :3
[Thông tin lí lịch]
– Là người thừa kế duy nhất của tập đoàn thời trang Vanga.
– Rất hiền lành và dễ tin người. Ít nổi giận.
– Luôn tin vào ngày nào đó sẽ có Hoàng tử cưỡi Bạch mã tới đón đi..
***
[6h sáng, biệt thự Tanagi..]
– Lem.. Lemmmmmmmmm..
Tiếng kêu thất thanh của đứa con gái của mẹ kế. Nó là Mai Linh, Vũ Mai Linh, 16t. Cái tên gọi ở nhà của tôi sao lại mượt thế cơ chứ..
Tôi lao thục mạng lên phòng nó, mở cửa phòng thì thấy nó ngồi trước bàn trang điểm. Tôi tiến tới gân xem nó bị làm sao thì..
– Cô..cô có đụng vào bàn trang điểm của tôi không?
– Không! _ tôi dứt khoát trả lời rồi nhìn vào khuôn mặt đang trang điểm dở của nó. Tôi nghĩ nó phải chát hơn cả tạ phấn lên mặt ý! Nhìn mà rợn tóc gáy.. Mai Linh quay đầu về phía tôi, mắt nhìn lướt từ đầu xuống chân rồi buông một câu:”Ừ cũng phải!”. Rồi cô ta chỉ về phía xô quần áo bẩn chồng chất. Tôi cũng chả cần nó mở miệng nhờ vả, tự tới và mang cái xô đó đi. Ra gần tới cửa, Mai Linh không quên “căn dặn”: nhớ giặt bằng tay!
Tôi đóng cửa phòng nó lại, tiếp tục đi tới phòng mẹ kế.
“Cọc.. cọc..” tôi gõ cửa.
“Lem à con.. vào đi.” cái giọng trầm mà đầy sự quyền lực của mẹ kế không lẫn được với ai.. tuy bà ta không ưa việc tôi vẫn đang còn sống nhưng vẫn phải tỏ ra ân cần và yêu quý tôi chỉ vì tôi là người sở hữu mọi thứ mà bố để lại, đương nhiên là cả công ty và căn biệt thự này! Tôi mở cửa, bước từng bước từ tốn. Bà mẹ kế vẫn đang nằm trên giường cùng với con mèo đen xù xì đầy lông, được âu yếm gọi với cái tên “Lucifer”. Con mèo đó mở mắt nhìn tôi, nó khè khè dọa nạt.. tôi nhìn nó rồi túm mấy bộ quần áo của mẹ kế đi ra khỏi phòng.
[Sân vườn, biệt thự Tanagi..]
Tôi xả nước vào chậu, tôi luôn muốn được thử giặt quần áo bằng chân giống trên phim Hàn Quốc nhưng chỉ cần một hạt kim tuyến trên chiếc áo mango lấp lánh bị mất hay chiếc váy lụa may riêng sứt chỉ một tẹo là quần áo tôi chắc sẽ làm rẻ lau hết. Mải nghĩ lung tung, tôi ré nhỏ khi nhìn vào đồng hồ đeo trên tay, nếu không nhanh, tôi sẽ muộn học.
[Phòng bếp,..]
Tôi đặt đĩa trứng áp chảo và bánh mì nướng ra bàn ăn, tay khoác cặp rồi nói nhanh: hai người ăn sáng.
Tôi nhanh chóng dắt xe ra ngoài, nói thật tôi đã quá quen mặt thầy giám thị rồi ToT Nếu hôm nay tôi còn đi học muộn nữa thì tôi bị đuổi học là cái chắc T-T
[Trên đường,..]
Ì ì ì.. điện thoại rung lên liên hồi, tôi tấp xe vào lề, lôi điện thoại ra. Là điện thoại của con bạn thân.
Tôi: Alooo
Nó: Mày có đi học không hả? đừng có bảo t hôm nay lại học muộn.
Tôi: Aishhh.. t không đi học muộn thêm đâu..
Tôi dập máy, đúng thật là bạn tri kỉ. Nó là Tiên Tiên, tiểu thư của tập đoàn Phú Thị, nó chơi với tôi từ hồi còn nhỏ xíu xìu xiu nên nó cực kì hiểu tính cách tôi và tôi cũng vậy. Mải mơ màng mà tôi quên béng mất đèn tín hiểu đã chuyển đỏ..
Xoạch.. @#%$+:(#-@::+#/’-#)@
Tôi nhắm mắt 5s rồi ti hí mắt xem xe phía trước có sao không.. phía trước tôi là một chiếc moto đen bóng loáng, chủ nhân chiếc xe đội chiếc mũ bảo hiểm đang quay đầu nhìn chằm chằm tôi T.T nhưng *oimeoi* tôi thầm ré lên, người đó mặc đồng phục trường tôi.. trời ơi, tôi đã đắc tội với ai đâyy.. đèn xanh bật tín hiệu, người đó lên tay ga phóng vù đi. Tôi nhanh chóng đạp xe để kịp giờ..
[Lớp 10D1, trường cấp 3 Newton..]
Tôi quá may mắn vì hôm nay không phải gặp thầy giám thị :”) tôi đi tới cửa lớp thì thấy Mai Linh cũng đang ưỡn ẹo đi vào lớp, mặt nó hất ngược lên trời. Tôi vừa vào lớp đã nghe thấy tiếng chí chóe của Tiên Tiên và Bảo Minh. Bảo Minh là cậu bạn mới quen, nó là con trai thứ của tập đoàn BigSun. Nó là thằng đẹp trai lại lắm tài lẻ nên được khá nhiều bạn, chị gái trong trường hâm mộ. Bảo Minh và Tiên Tiên là cặp trời đánh :)) suốt ngày chúng nó cãi nhau vì những lí do vớ vẩn từ trên trời rơi xuống.
Tôi vừa ngồi xuống chỗ thì My Anh cầm trên tay tờ báo 2!, vồ vập chạy về phía hội “tam tiểu thư” do Mai Linh cầm đầu. Nó thở dốc rồi gào lên: “Anh Nam Phong lên trang nhất đó huhu đẹp trai chí mạng lunnnnn”. Mai Linh đang soi soi ngắm ngắm nghe thấy hai chữ Nam Phong là đứng phắt dậy, tay giật tờ báo từ tay My Anh, dở lật trang có hình anh chàng nào đó rồi hôn lấy hôn để vào mặt báo :”).
Tôi kéo Tiên Tiên rồi nói nhỏ:
-Sao chúng nó mê trai thế nhỉ?
Không phải tôi không thích trai đẹp, những anh 6múi hay nhiều tài như phim Hàn Quốc thì thích quá ý nhưng mà ở mức hâm mộ thôi, cuồng thế kia không tốt cho sức khỏe hihi :))).
[ Căng tin trường cấp 3 Newton..]
“Hai bà ăn chi tôi đi mua?” Bảo Minh hỏi chúng tôi. Tôi hí hửng. mắt híp cả vào:
– Cho tôi vani choco haa..
Tiên Tiên cũng thế, nó nhìn Bảo Minh: -hihi cho tui kem dâu nhaa..
Bảo Minh thấy Tiên Tiên như vậy liền đá một câu rồi nhanh bước đi làm Tiên Tiên tức sôi máu:
-Ơ tưởng không thích làm bạn với thằng này cơ mà? Muahahaha..
Tôi đang xem mấy bộ sưu tập xuân-hè trên điện thoại thì bị Tiên Tiên kéo cổ về phía nó, nó chìa điện thoại ra trước mặt tôi rồi ý bảo tôi đọc.
(trích bài báo..)
•Họ Tên: Trương Nam Phong
•17 tuổi, học sinh trường Quốc tế cấp 3 Newton
•Người thừa kế duy nhất của ngân hàng lớn nhất thế giới UBS có trụ sở chính tại Thụy Sĩ.
•bla.. bla..
Tôi đọc lướt qua bài báo rồi nhìn sang Tiên Tiên, nó cũng nhìn tôi chằm chằm:
– Mày thấy sao?
Tôi cũng chả hiểu câu hỏi của con nhỏ bạn, quen tay lướt bài báo thì cuất hiện một loạt hình ảnh của anh Nam Phong đó. Tôi cũng gật gù công nhận vẻ đẹp hoàn hảo của anh chàng này, là con lai nên đôi mắt màu xám khói đẹp hút hồn nên làm cho lũ tiểu thư chết ngây chết ngất là phải. Gương mặt thì hoàn hảo trên từng đường nét :)) cái mũi cao dọc dừa, đôi lông mày cân đối,.. chắc ông trời đã phải tạc rất tỉ mỉ, cẩn thận mới có được một khuôn mặt hoàn chỉnh tới vậy. Tôi đang ngơ ngơ thì bị Tiên Tiên đẩy nhẹ nên ngã khỏi ghế, đúng lúc Bảo Minh mang đồ về. Bảo Minh nhanh tay đỡ tôi dậy, cậu ta nhìn Tiên Tiên rồi quát:
-Aishhh.. sao cậu lại đẩy Bảo Nhi hả?
Tiên Tiên cảm thấy oan ức, nó nhìn Bảo Minh:
-Cậu ngu thì ngu vừa phải thôi! Suy nghĩ tí đi.. tôi và nó là bạn 16năm rồi, nếu tôi muốn đẩy chết nó thì tôi đã đẩy từ lâu rồi hừ hừ..
Vừa xổ một chàng ra, Tiên Tiên vơ hộp kem dâu rồi xúc lấy xúc để.. chắc nó ăn cho bõ tức. Bảo Minh cũng hơi tức vì bị chửi ngu, nhưng đúng là ngu thật :))) tôi thì để ý đám đông đang kéo vào căng tin..
“Ôii..anh đẹp trai quá”
“Chụp ảnh với em đi..”
“Ngoài đời anh còn tuyệt hơn trên báo..”
“..bla..bla..”
Những tiếng khen ngợi không ngớt cứ rộ lên, tôi đã lớ ngớ nhìn thấy nhân vật đang được tung hô.. đúng rồi, chính là anh ấy.. Nam Phong. Tiên Tiên đã thấy sự kì lạ ở tôi, nó huých nhẹ vào tay tôi, nói:
– Mày ra đấy thử xem, nhỡ đâu sự bây bi chưa gặp thời của mày lại lọt vào mắt anh ấy haha..
Tôi quay sang lừ con bạn, nó cười cợt nhả rồi tót ra chỗ đông kia. Mai Linh từ đâu xuất hiện, nó đặt lên bàn một tờ giấy nhắn rồi nói: Chiều nay tới địa chỉ ghi trong giấy, cứ nói là người của bà Kim là được!
Nói rồi nó ngúng ngoáy đi về phía anh Nam Phong.
Bảo Minh ngồi bên, cậu ta cầm tờ giấy rồi ngạc nhiên:
-oh! chỗ này gần khu nhà tôi này! tí tan học tôi dẫn bà đi nha.
Tôi ậm ừ rồi lại nhìn về phía đám đông, quả đúng, anh ấy đẹp lạ thường, đẹp của đẹp..
[Nhà gửi xe, trường cấp 3 Newton..]
“Dàn xe moto kia của khối trên à?” tôi lại nhớ về vụ sáng nay.
Bảo Minh nói đó là dàn xe của khối 11, khu riêng của họ. Không một ai được bước vào nếu không có sự đồng ý của chủ dàn xe.
[Khu biệt thự King City..]
Bảo Minh đưa tôi tới cái chỗ được ghi trong giấy rồi tạm biệt. Tôi xuống xe, dắt bộ. Tôi cứ nhìn bên này rồi bên ki để tìm đúng căn. Biệt thự chỗ này to hơn biệt thự Tanagi nhà tôi, cũng hơi choáng ngợp bởi sự hào nhoáng đến sợ của nơi đây. Sau trừng 15phút dắt bộ thì tôi đã tìm tới đúng địa chỉ.
[Biệt thự họ Trương,…]
kính..koong..
Tôi bấm chuông, mắt đảo qua xung quanh. Đang ngáo ngơ ngáo ngác, tôi chợt nghe thấy tiếng nói ồm ồm:
– Ai đấy?
Tôi nhớ lại lời Mai Linh, trả lời:
-Dạ, người của bà Kim cử tới ạ!
Tạch..tạch..cửa vàng tự động mở ra.
Tôi dắt xe đi vào sân, quá ngạc nhiên về sự rộng lớn ở đây. Khoảng chính giữa sân có một đài phun nước lớn, xung quanh lát gạch rất tinh tế, khá nhiều cây xanh. Một người đàn ông đứng tuổi đi ra từ biệt thự, tiến về phía tôi:
-Mời tiểu thư vào trong.
Tôi gạt chân chống, đi theo ông ấy. Trời đất quỷ thần ơi, các bạn không tưởng tượng được bên trong tòa nhà này lấp lánh tỏa sáng hào nhoáng dường nào đâu.. hầu hết đồ vật trong căn nhà này đều dát vàng dát bạc sáng chói.
-Mời tiểu thư ngồi đây, thiếu gia nhà chúng tôi sẽ về ngay thôi.
Ngài quản gia (tôi đoán vậy) mời tôi ngồi xuống ghế sofa. Tôi ôm cặp ngồi xuống, mắt vẫn không ngừng chăm chú vào những bức tranh treo tường.
Tít..Tít.. :tin nhắn từ Tiên Tiên:
Tiên Tiên: M đang ở đâu đấyyy?
Bảo Nhi: T đang ở đâu ý nhỉ?
Tiên Tiên: Thôi, m ba ngơ lắm. T đi xem phim ddaay..
Tôi đang đọc tin nhắn của Tiên Tiên thì nghe thấy tiếng động cơ moto ở ngoài, ngài quản gia mặt rạng rỡ hăn:
– Thiếu gia nhà chúng tôi đã về!
Tôi đã quá tò mò về danh tính của “thiếu gia nhà này” rồi.. làm sao mà anh ta có thể hẹn giờ một kiểu và về một kiểu vậy @@ tính ra tôi cũng đã đợi thiếu gia này gần nửa tiếng đồng hồ rồi đó.. Tiếng bước chân ngày càng rõ hơn, tôi cố căng tròn mắt để xem đây là ai.
-Chào cậu! Cậu đã về.
Ông quản gia cúi người 90°. Còn tôi thì phải tròn mắt gấp 2 lần vừa nãy. Tôi đứng dậy một cách khó khăn, mồm lắp bắp:
– Chào anh! Em.. em.. là người của bà Kim cử tới.
Anh nhìn tôi với ánh mắt lạnh như khi tôi chạm mắt anh ở trường. Vâng, người thiếu gia chính là TRƯƠNG NAM PHONG.
/42
|