-Oaaaaa! Mày giỏi thật đó Bảo Nhi à!
Tiên Tiên và Bảo Minh đã ngồi ở bàn ăn trước. Nó nhìn thấy tôi đã “thuyết phục” được Nam Phong mặc áo đôi nên có lời khen ngợi. Tôi kéo ghế ngồi xuống, chu miệng:
-Đương nhiên rồi!
Nam Phong chẳng nói gì, anh gọi đồ uống cho tôi và anh. Bụng tôi cũng tới giờ nên réo rắt không ngừng. Tôi đứng dậy và ra lấy đồ ăn.
-Wowww
Tôi thầm thốt lên trong lòng, khách sạn 5* có khác, tiệc buffe dường như chẳng thiếu món gì…từ Á sang Âu. Tôi đang gắp ít mì ý thì có tiếng chào hỏi:
-Lâu rồi chưa gặp em.
Tôi bất giác quay sang nhìn, chính là Gia Khang. Tôi ngập ngừng chốc lát rồi vừa nhanh tay lấy mì, miệng nói:
-À vâng… chào anh.
-Em vẫn..
Gia Khang đang định mở lời câu thứ 2 thì tôi đang nhanh chân bưng đĩa mì trở về bàn. Tôi đứng ở đó thêm mấy giây nữa chắc đứt dây thần kinh giao tiếp mất…thực sự gặp Gia Khang khiến tôi rất khó xử. Chẳng phải vì anh đã từng thích tôi hay tôi từ chối anh tới phũ phàng, mà do tôi thấy có lỗi khi để tình bạn nhiều năm giữa anh và Nam Phong rạn nứt..
Tôi ngồi xuống bàn ăn, thở phào nhẹ nhõm. Tôi xoáy một chút mì rồi đưa lên miệng, Tiên Tiên cũng trở về bàn ăn, trên tay là một đĩa thức ăn đầy ú ụ:
-Mày vừa nói chuyện với Gia Khang phải không?
-Ừ.
Tôi trả lời. Tiên Tiên uống một ngụm nước rồi nói tiếp:
-Anh ta thật trơ trẽn. Tao thấy thật may khi hồi đấy không si mê anh ta quá mức!
-Thôi mà Nam Phong với Bảo Minh đâu?
-Đi lấy gì đó thì phải.
*****
-Anh định gây bất ngờ cho Bảo Nhi à?
-Ừ. Mất công học giờ không làm cũng phí!
-Học?
Bảo Minh hơi ớ người ra. Nam Phong vẻ vội vã lắm khiến ai nhìn cũng nghĩ sắp làm gì quan trọng lắm.
****
-Sao lâu thế nhỉ? Hai người này không muốn ăn hay sao ý???
Tôi cắt miếng thịt bò cho lên miệng, thắc mắc. Tiên Tiên ngồi đối diện cứ cười tủm tỉm. Đang ăn thì đèn trong nhà hàng bỗng tối đi, rồi tiếng piano dạo lên một đoạn nhạc. Tôi ngậm chiếc dĩa trong mồm quay về nơi có một ánh đèn rọi sáng đàn piano…
Và anh dã được hôn lên má em
1 nụ hôn anh vẫn luôn ước ao
tình yêu đã hé nụ cười với đôi ta
anh đang muốn bên em
và vì đêm nay anh đang rất nhớ em
chỉ muốn viết lên bài hát để vơi nỗi nhớ này
dành tặng cho em sớm mai chỉ muốn thấy em mỉm cười
Là anh đã yêu yêu yêu nà na na (yêu nà na na)
Ơ anh đã yêu em mất rồi…rất thật lòng… từ tận nơi trái tim
và hãy để cho anh anh anh được bên em
để sẻ chia buồn vui…tháng ngày
và sau đây anh muốn hát thật to
rằng rằng là I love na na
và giờ anh rất muốn có có…có được tình yêu …của em
trong trái tim này…từng ngày qua chờ mong bóng em
và để anh được nắm lấy lấy…lấy đôi bàn tay
và dành trọn tình yêu của anh
để anh được thấy…..nụ cười của em
Và thực sự là anh đang ấp ủ 1 điều gì đó
Và muốn nó thật tuyệt vời để dành cho em
Và anh cũng đã xác nhận với chính con tim của mình là bao nhiêu ngày qua
Đã bị trúng đạn bởi 1 ánh mắt thật …kiêu sa
Và để cho anh anh anh được bên em
để sẻ chia buồn vui…tháng ngày
Và sau đây anh muốn hát thật to
rằng rằng là I love na na
Và để anh được nắm lấy lấy…lấy đôi bàn tay
Và dành trọn tình yêu của anh
để anh được thấy….nụ cười của em
(Nana – Phúc Bồ)
Tôi sững sờ hết mức, lững thững đứng lên, đi về phía người con trai đang hát lên những lời ca ngọt ngào, tay lướt trên phím đàn piano. Tôi đứng trước anh, anh dừng bài hát, đứng trước mặt tôi. Anh đưa tay lên vuốt vài sợi tóc mai của tôi, tôi ngượng nghịu khi mọi người xung quanh bắt đầu tập trung hết về hai bọn tôi. Anh cười dịu dàng rồi nói:
-Em thích chứ?
-Dạ…thích…rất thích.
-Thật may. Anh không đánh sai nốt nào.
-Nhưng tại sao…tại sao phải làm như thế này?
Tôi ngước nhìn anh, hương thơm nhẹ từ người anh tỏa ra, ôm lấy tôi, “bắt” tôi phải hòa quyện vào cùng anh. Anh ôm lấy tôi, nói:
-Đây được coi là lời tỏ tình của anh dành cho em. Như vậy là em đồng ý lên báo với dòng tite “Bạn gái chính thức của Trương Nam Phong” rồi phải không?
Tôi không trả lời, chỉ đưa tay lên ôm lấy anh rồi bối rối gật đầu. Cả nhà hàng ồ lên rồi rầm rầm tiếng vỗ tay.
…Xa xa ánh đèn là hai cặp mặt đầy căm phẫn, như muốn thiêu cháy hai người đang ngập tràn hạnh phúc. Bên cạnh lại là một ánh nhìn đầy ẩn ý, khó lường được những điều trong ánh mắt đó!
Tiên Tiên và Bảo Minh đã ngồi ở bàn ăn trước. Nó nhìn thấy tôi đã “thuyết phục” được Nam Phong mặc áo đôi nên có lời khen ngợi. Tôi kéo ghế ngồi xuống, chu miệng:
-Đương nhiên rồi!
Nam Phong chẳng nói gì, anh gọi đồ uống cho tôi và anh. Bụng tôi cũng tới giờ nên réo rắt không ngừng. Tôi đứng dậy và ra lấy đồ ăn.
-Wowww
Tôi thầm thốt lên trong lòng, khách sạn 5* có khác, tiệc buffe dường như chẳng thiếu món gì…từ Á sang Âu. Tôi đang gắp ít mì ý thì có tiếng chào hỏi:
-Lâu rồi chưa gặp em.
Tôi bất giác quay sang nhìn, chính là Gia Khang. Tôi ngập ngừng chốc lát rồi vừa nhanh tay lấy mì, miệng nói:
-À vâng… chào anh.
-Em vẫn..
Gia Khang đang định mở lời câu thứ 2 thì tôi đang nhanh chân bưng đĩa mì trở về bàn. Tôi đứng ở đó thêm mấy giây nữa chắc đứt dây thần kinh giao tiếp mất…thực sự gặp Gia Khang khiến tôi rất khó xử. Chẳng phải vì anh đã từng thích tôi hay tôi từ chối anh tới phũ phàng, mà do tôi thấy có lỗi khi để tình bạn nhiều năm giữa anh và Nam Phong rạn nứt..
Tôi ngồi xuống bàn ăn, thở phào nhẹ nhõm. Tôi xoáy một chút mì rồi đưa lên miệng, Tiên Tiên cũng trở về bàn ăn, trên tay là một đĩa thức ăn đầy ú ụ:
-Mày vừa nói chuyện với Gia Khang phải không?
-Ừ.
Tôi trả lời. Tiên Tiên uống một ngụm nước rồi nói tiếp:
-Anh ta thật trơ trẽn. Tao thấy thật may khi hồi đấy không si mê anh ta quá mức!
-Thôi mà Nam Phong với Bảo Minh đâu?
-Đi lấy gì đó thì phải.
*****
-Anh định gây bất ngờ cho Bảo Nhi à?
-Ừ. Mất công học giờ không làm cũng phí!
-Học?
Bảo Minh hơi ớ người ra. Nam Phong vẻ vội vã lắm khiến ai nhìn cũng nghĩ sắp làm gì quan trọng lắm.
****
-Sao lâu thế nhỉ? Hai người này không muốn ăn hay sao ý???
Tôi cắt miếng thịt bò cho lên miệng, thắc mắc. Tiên Tiên ngồi đối diện cứ cười tủm tỉm. Đang ăn thì đèn trong nhà hàng bỗng tối đi, rồi tiếng piano dạo lên một đoạn nhạc. Tôi ngậm chiếc dĩa trong mồm quay về nơi có một ánh đèn rọi sáng đàn piano…
Và anh dã được hôn lên má em
1 nụ hôn anh vẫn luôn ước ao
tình yêu đã hé nụ cười với đôi ta
anh đang muốn bên em
và vì đêm nay anh đang rất nhớ em
chỉ muốn viết lên bài hát để vơi nỗi nhớ này
dành tặng cho em sớm mai chỉ muốn thấy em mỉm cười
Là anh đã yêu yêu yêu nà na na (yêu nà na na)
Ơ anh đã yêu em mất rồi…rất thật lòng… từ tận nơi trái tim
và hãy để cho anh anh anh được bên em
để sẻ chia buồn vui…tháng ngày
và sau đây anh muốn hát thật to
rằng rằng là I love na na
và giờ anh rất muốn có có…có được tình yêu …của em
trong trái tim này…từng ngày qua chờ mong bóng em
và để anh được nắm lấy lấy…lấy đôi bàn tay
và dành trọn tình yêu của anh
để anh được thấy…..nụ cười của em
Và thực sự là anh đang ấp ủ 1 điều gì đó
Và muốn nó thật tuyệt vời để dành cho em
Và anh cũng đã xác nhận với chính con tim của mình là bao nhiêu ngày qua
Đã bị trúng đạn bởi 1 ánh mắt thật …kiêu sa
Và để cho anh anh anh được bên em
để sẻ chia buồn vui…tháng ngày
Và sau đây anh muốn hát thật to
rằng rằng là I love na na
Và để anh được nắm lấy lấy…lấy đôi bàn tay
Và dành trọn tình yêu của anh
để anh được thấy….nụ cười của em
(Nana – Phúc Bồ)
Tôi sững sờ hết mức, lững thững đứng lên, đi về phía người con trai đang hát lên những lời ca ngọt ngào, tay lướt trên phím đàn piano. Tôi đứng trước anh, anh dừng bài hát, đứng trước mặt tôi. Anh đưa tay lên vuốt vài sợi tóc mai của tôi, tôi ngượng nghịu khi mọi người xung quanh bắt đầu tập trung hết về hai bọn tôi. Anh cười dịu dàng rồi nói:
-Em thích chứ?
-Dạ…thích…rất thích.
-Thật may. Anh không đánh sai nốt nào.
-Nhưng tại sao…tại sao phải làm như thế này?
Tôi ngước nhìn anh, hương thơm nhẹ từ người anh tỏa ra, ôm lấy tôi, “bắt” tôi phải hòa quyện vào cùng anh. Anh ôm lấy tôi, nói:
-Đây được coi là lời tỏ tình của anh dành cho em. Như vậy là em đồng ý lên báo với dòng tite “Bạn gái chính thức của Trương Nam Phong” rồi phải không?
Tôi không trả lời, chỉ đưa tay lên ôm lấy anh rồi bối rối gật đầu. Cả nhà hàng ồ lên rồi rầm rầm tiếng vỗ tay.
…Xa xa ánh đèn là hai cặp mặt đầy căm phẫn, như muốn thiêu cháy hai người đang ngập tràn hạnh phúc. Bên cạnh lại là một ánh nhìn đầy ẩn ý, khó lường được những điều trong ánh mắt đó!
/42
|