Dùng xong bữa trưa, Cổ Nhược Phong không muốn ở bên ngoài phơi nắng, nên về phòng nghỉ ngơi.
Lúc này trong kim khố bí mật của Cổ gia, từng cơn gió nhẹ thổi qua, không thấy bóng dáng, đồ vật bên trong lại không ngừng giảm bớt. . . . . .
Qua mỗi một ngọn gió, trong nhẫn ngọc của Cổ Nhược Phong lại có hơn một rương vàng bạc châu báu, bình tĩnh trong mắt cũng dần biến mất, khóe miệng cũng không kìm được vui mừng.
Phong Huyết Lân ở một bên nhìn, hơn nữa người khác không thấy rõ Si Mị Võng Lượng động tác nhanh như chớp bỏ rương hòm vào trong nhẫn ngọc của Cổ Nhược Phong, Phong Huyết Lân hắn còn có thể không thấy rõ? Động tác kia quả thật chính là vô cùng chậm. . . . . .
Nhìn lại một chút sắc trời bên ngoài, ánh mặt trời chiếu sáng, một mảnh hài hòa, khóe miệng Phong Huyết Lân lần nữa giật giật, có người quang minh chánh đại cướp bóc như vậy sao?
"Đoán chừng Cổ Hạo Nhiên muốn hộc máu." Rốt cuộc sau khi nhìn suốt nửa canh giờ, Phong Huyết Lân khôi phục mặt bình tĩnh, được rồi, hắn miễn dịch. . . . . .
"Hộc máu?" Cổ Nhược Phong nhíu mày, suy nghĩ một chút, nhìn Phong Huyết Lân, "Chàng cảm thấy sau khi hắn hộc máu còn bạc xem đại phu hay không?"
"Khụ khụ. . . . . ." Chẳng lẽ chút tiền này nàng cũng không chừa?
"Ai. . . . . . Thôi, ai bảo lòng ta thiện lương, thì lưu lai cho hắn mấy lượng bạc thôi." Vừa chuyển một rương vàng vào trong nhà đúng lúc Võng nghe được mấy câu này, lảo đảo một cái, thiếu chút nữa từ trên té xuống đất. Khóe mắt hung hăng giật giật, có lòng thiện lương mà vơ vét toàn bộ tài phú tích lũy mấy đời của người ta đi sao? !
"Chỉ là, Cổ gia vẫn có tiểu kim khố khác, không sợ hắn không có bạc xem bệnh." Về phần kim khố bí mật này, cũng không cần chừa cho hắn mấy lượng bạc rồi. Sau khi Phong Huyết Lân ho khan mấy tiếng thì điều chỉnh sắc mặt, dáng vẻ ta rất nghiêm túc, tự nhiên, nửa câu sau hắn không nói ra.
Võng run rẩy hai cái, đem rương hòm bỏ vào nhẫn ngọc, vèo một tiếng bay ra ngoài, hắn muốn nói chuyện này cho ba con quỷ khác, về sau thà bị Phong chủ tử chọc cũng không cần đụng Lân chủ tử! Lại nói, bọn họ chọc nổi Phong chủ tử sao? Buồn bã nhìn trời. . . . . . Hắn đã có thể thấy được cuộc sống bi thương sau này của mình. . . . . .
Một buổi chiều bận rộn, tiểu kim khố tổ truyền của Cổ Hạo Nhiên, đã bị dọn sạch, một phòng dưới đất to như vậy, trống trơn mênh mông, chỉ chừa một ít bụi bậm. . . . . .
Lúc hai người Cổ Nhược Phong và Phong Huyết Lân nhàn nhã đánh cờ, Lạc Tuyết các đã hỗn loạn thành một mảnh!
Bởi vì chuyện Cổ Nhược Dao" thổ lộ " buổi sáng, Cổ Hạo Nhiên phạt nàng ở Dao viện đóng cửa suy nghĩ, cũng phê bình Diệp Tích Tuyết một trận, khấu trừ nửa năm tiền tiêu vặt.
"Bà vú, ngươi xem chuyện này!"
"Phu nhân, theo nô tài thấy, vẻ mặt kinh ngạc của hai người Cổ Tiểu Tứ sáng nay không phải là giả."
"Ý của ngươi là người của Tam Phòng làm?"
"Rất có thể! Hai tiểu tiện nhân này luôn luôn thân cận với tiểu thư, hơn nữa hôm nay tiểu thư đã giống như Cổ Tiểu Tứ trước kia, cũng rất dễ bị người khác nhìn ra. . . . . ."
"Khá lắm Cổ Nhược Ly, Cổ Nhược Kỳ!" Diệp Tích Tuyết nắm chặt hai tay, vết thương ở lòng bàn tay lại nứt ra, mà nàng, giống như không cảm thấy đau đớn!
Diệp Tích Tuyết nàng vào cửa Cổ gia, từ lúc ngồi lên vị trí chủ mẫu Cổ gia chưa từng bị người thiết kế như thế!
Hôm nay tổn thất lớn như vậy, nàng nhất định phải đòi lại! người của tam phòng nàng sẽ không bỏ qua, Cổ Tiểu Tứ nàng càng sẽ không bỏ qua cho!
"Đồ chuẩn bị lần trước đâu?"
"Còn để ở nơi đó."
"Cổ Nhược Ly luôn tuỳ tiện, phát hiện chuyện này nhất định là tiểu tiện nhân Cổ Nhược Kỳ kia! Dùng trên người nàng!" Diệp Tích Tuyết nói, loảng xoảng một tiếng hất bình hoa bên cạnh xuống đất, dù vậy cũng giải trừ mối hận trong lòng nàng!
Nhìn chằm chằm mảnh vụn trên đất, Cổ Nhược Ly, Cổ Nhược Kỳ, đây chính là kết quả của các ngươi!
"Dạ, lão nô đi làm ngay!" Ác độc xẹt qua đáy mắt, bà vú xoay người rời đi.
"Chậm!" Con ngươi Diệp Tích Tuyết đảo vòng, nàng không thể để Cổ Tiểu Tứ tiện nghi như vậy!
"Cắm chuyện lên đầu chi thứ hai đi." Nàng thật muốn xem nếu Cổ Nhược Ly Và Cổ Nhược Kỳ xảy ra chuyện, lão gia còn duy trì người điên Cổ Tiểu Tứ kia nữa hay không!
"Lão nô hiểu." Nhỏ giọng trả lời, bà vú lui ra khỏi phòng, chuyện này mặc dù phu nhân không nói, nàng cũng biết nên làm sao! Phu nhân là người nàng nhìn từ nhỏ đến lớn, chuyện của phu nhân chính là chuyện của nàng!
Ở Cổ gia gần hai mươi năm, nơi này mặc dù không phức tạp như hoàng cung, nhưng cũng nguy hiểm hơn nhà người bình thường nhiều!
Gia chủ Cổ gia cũng không phải chỉ có tam phòng phu nhân, lúc trước cũng nạp qua không ít tiểu thiếp, bên ngoài chọc hoa hoa thảo thảo càng đếm không hết, nhưng là, có thể còn sống cũng chỉ có ba người, con cái cũng không nhiều! Có thể thấy được điều kiện sinh tồn ở Cổ gia cỡ nào hà khắc, hoặc là nói. . . . . . Tàn khốc!
Sau khi bà vú đi, Cổ Nhược Dao lại vào, vừa vào cửa viện không ầm ĩ không làm khó, cầm chậu hoa bên chân lên bắt đầu đập, người làm cũng không ngăn được, mãi cho đến bên trong phòng Diệp Tích Tuyết, thấy đồ sứ thượng hạng này, mắt bốc kim quang, thuận tay cầm lên chính là "loảng xoảng " một tiếng đập luôn!
Diệp Tích Tuyết đau lòng! Đó cũng đều là đồ sứ hiếm! Huống chi, cái nào cũng là đồ cổ giá trị liên thành!
Hơn nữa, cái nào càng trân quý, Cổ Nhược Dao đập cái đó!
"Dao nhi ngươi làm gì!" Diệp Tích Tuyết kéo tay Cổ Nhược Dao lại, hai mắt bốc lửa nhìn Cổ Nhược Dao luôn luôn cực kì khéo léo, mặc dù Dao nhi sự ngu dại rồi, cũng không trở thành cố tình gây sự như vậy!
Cổ Nhược Dao si ngốc cười một tiếng, chợt tránh thoát tay Diệp Tích Tuyết, đôi tay nắm chặt đồ cổ thả xuống, dùng sức. . . . . .
"Rào rào rào rầm rầm rầm. . . . . ."
Cuối cùng một đống đồ cổ trưng bày trong phòng đều bể trong tay Cổ Nhược Dao!
Tay Diệp Tích Tuyết run run chỉ vào một ít mảnh vụn dưới đất, được rồi, nàng thừa nhận lúc trước nàng đập những thứ đồ cổ này rất sảng khoái, rất hả giận. Nhưng mà, nếu kêu nàng đập toàn bộ đồ cổ giá trị liên thành này, nàng có thể không đau lòng, có thể không tức giận sao? !
"Ngươi...ngươi, ngươi. . . . . ." Diệp Tích Tuyết đã tức nói không ra lời, mặc dù Cổ Nhược Dao làm chuyện này có thể là bị người khác giựt giây, nhưng chuyện xảy ra ở trên người mình, thì trước tiên nàng vẫn đặt Cổ Nhược Dao ở vị trí "Hành hung"!
"Tốt lắm tốt lắm! Dao nhi có thể gả cho Vương Gia rồi !" Cổ Nhược Dao quay đầu cho Diệp Tích Tuyết một nụ cười xán lạn, bước nhẹ nhàng từng bước nhỏ ra Lạc Tuyết các!
"Đứa con gái bất hiếu này!" Cuối cùng Diệp Tích Tuyết cũng nói được một câu, nhưng là, vừa nghĩ tới câu nói trước khi Cổ Nhược Dao đi, đầu óc sống động tự hỏi!
Dao nhi làm như vậy, có phải của người tam phòng chỉ điểm hay không? !
Ngay cả người khôn khéo như Lão gia, cũng không biết Dao nhi đã ngu dại, Cổ Tiểu Tứ bọn họ nhất định vẫn không biết, nói như vậy, chuyện vừa rồi, cũng là mấy tiện nhân ở tam phòng sai khiến?
"Tốt tốt tốt!" Đáy mắt Diệp Tích Tuyết lo lắng bất định, xoay người lại không nhìn một đống đồ bể dưới đất.
"Phu nhân, đã làm xong." Bà vú đẩy cửa đi vào, tình huống trong phòng làm cho nàng sững sờ, hình như đã hiểu rõ chuyện gì, nhanh chóng đóng cửa lại, đi tới bên cạnh Diệp Tích Tuyết báo cáo.
Quả nhiên, sau nửa canh giờ, cả Cổ gia cũng rối loạn lên, ngọn đèn dầu đốt sáng cả đại viện!
Lúc này trong kim khố bí mật của Cổ gia, từng cơn gió nhẹ thổi qua, không thấy bóng dáng, đồ vật bên trong lại không ngừng giảm bớt. . . . . .
Qua mỗi một ngọn gió, trong nhẫn ngọc của Cổ Nhược Phong lại có hơn một rương vàng bạc châu báu, bình tĩnh trong mắt cũng dần biến mất, khóe miệng cũng không kìm được vui mừng.
Phong Huyết Lân ở một bên nhìn, hơn nữa người khác không thấy rõ Si Mị Võng Lượng động tác nhanh như chớp bỏ rương hòm vào trong nhẫn ngọc của Cổ Nhược Phong, Phong Huyết Lân hắn còn có thể không thấy rõ? Động tác kia quả thật chính là vô cùng chậm. . . . . .
Nhìn lại một chút sắc trời bên ngoài, ánh mặt trời chiếu sáng, một mảnh hài hòa, khóe miệng Phong Huyết Lân lần nữa giật giật, có người quang minh chánh đại cướp bóc như vậy sao?
"Đoán chừng Cổ Hạo Nhiên muốn hộc máu." Rốt cuộc sau khi nhìn suốt nửa canh giờ, Phong Huyết Lân khôi phục mặt bình tĩnh, được rồi, hắn miễn dịch. . . . . .
"Hộc máu?" Cổ Nhược Phong nhíu mày, suy nghĩ một chút, nhìn Phong Huyết Lân, "Chàng cảm thấy sau khi hắn hộc máu còn bạc xem đại phu hay không?"
"Khụ khụ. . . . . ." Chẳng lẽ chút tiền này nàng cũng không chừa?
"Ai. . . . . . Thôi, ai bảo lòng ta thiện lương, thì lưu lai cho hắn mấy lượng bạc thôi." Vừa chuyển một rương vàng vào trong nhà đúng lúc Võng nghe được mấy câu này, lảo đảo một cái, thiếu chút nữa từ trên té xuống đất. Khóe mắt hung hăng giật giật, có lòng thiện lương mà vơ vét toàn bộ tài phú tích lũy mấy đời của người ta đi sao? !
"Chỉ là, Cổ gia vẫn có tiểu kim khố khác, không sợ hắn không có bạc xem bệnh." Về phần kim khố bí mật này, cũng không cần chừa cho hắn mấy lượng bạc rồi. Sau khi Phong Huyết Lân ho khan mấy tiếng thì điều chỉnh sắc mặt, dáng vẻ ta rất nghiêm túc, tự nhiên, nửa câu sau hắn không nói ra.
Võng run rẩy hai cái, đem rương hòm bỏ vào nhẫn ngọc, vèo một tiếng bay ra ngoài, hắn muốn nói chuyện này cho ba con quỷ khác, về sau thà bị Phong chủ tử chọc cũng không cần đụng Lân chủ tử! Lại nói, bọn họ chọc nổi Phong chủ tử sao? Buồn bã nhìn trời. . . . . . Hắn đã có thể thấy được cuộc sống bi thương sau này của mình. . . . . .
Một buổi chiều bận rộn, tiểu kim khố tổ truyền của Cổ Hạo Nhiên, đã bị dọn sạch, một phòng dưới đất to như vậy, trống trơn mênh mông, chỉ chừa một ít bụi bậm. . . . . .
Lúc hai người Cổ Nhược Phong và Phong Huyết Lân nhàn nhã đánh cờ, Lạc Tuyết các đã hỗn loạn thành một mảnh!
Bởi vì chuyện Cổ Nhược Dao" thổ lộ " buổi sáng, Cổ Hạo Nhiên phạt nàng ở Dao viện đóng cửa suy nghĩ, cũng phê bình Diệp Tích Tuyết một trận, khấu trừ nửa năm tiền tiêu vặt.
"Bà vú, ngươi xem chuyện này!"
"Phu nhân, theo nô tài thấy, vẻ mặt kinh ngạc của hai người Cổ Tiểu Tứ sáng nay không phải là giả."
"Ý của ngươi là người của Tam Phòng làm?"
"Rất có thể! Hai tiểu tiện nhân này luôn luôn thân cận với tiểu thư, hơn nữa hôm nay tiểu thư đã giống như Cổ Tiểu Tứ trước kia, cũng rất dễ bị người khác nhìn ra. . . . . ."
"Khá lắm Cổ Nhược Ly, Cổ Nhược Kỳ!" Diệp Tích Tuyết nắm chặt hai tay, vết thương ở lòng bàn tay lại nứt ra, mà nàng, giống như không cảm thấy đau đớn!
Diệp Tích Tuyết nàng vào cửa Cổ gia, từ lúc ngồi lên vị trí chủ mẫu Cổ gia chưa từng bị người thiết kế như thế!
Hôm nay tổn thất lớn như vậy, nàng nhất định phải đòi lại! người của tam phòng nàng sẽ không bỏ qua, Cổ Tiểu Tứ nàng càng sẽ không bỏ qua cho!
"Đồ chuẩn bị lần trước đâu?"
"Còn để ở nơi đó."
"Cổ Nhược Ly luôn tuỳ tiện, phát hiện chuyện này nhất định là tiểu tiện nhân Cổ Nhược Kỳ kia! Dùng trên người nàng!" Diệp Tích Tuyết nói, loảng xoảng một tiếng hất bình hoa bên cạnh xuống đất, dù vậy cũng giải trừ mối hận trong lòng nàng!
Nhìn chằm chằm mảnh vụn trên đất, Cổ Nhược Ly, Cổ Nhược Kỳ, đây chính là kết quả của các ngươi!
"Dạ, lão nô đi làm ngay!" Ác độc xẹt qua đáy mắt, bà vú xoay người rời đi.
"Chậm!" Con ngươi Diệp Tích Tuyết đảo vòng, nàng không thể để Cổ Tiểu Tứ tiện nghi như vậy!
"Cắm chuyện lên đầu chi thứ hai đi." Nàng thật muốn xem nếu Cổ Nhược Ly Và Cổ Nhược Kỳ xảy ra chuyện, lão gia còn duy trì người điên Cổ Tiểu Tứ kia nữa hay không!
"Lão nô hiểu." Nhỏ giọng trả lời, bà vú lui ra khỏi phòng, chuyện này mặc dù phu nhân không nói, nàng cũng biết nên làm sao! Phu nhân là người nàng nhìn từ nhỏ đến lớn, chuyện của phu nhân chính là chuyện của nàng!
Ở Cổ gia gần hai mươi năm, nơi này mặc dù không phức tạp như hoàng cung, nhưng cũng nguy hiểm hơn nhà người bình thường nhiều!
Gia chủ Cổ gia cũng không phải chỉ có tam phòng phu nhân, lúc trước cũng nạp qua không ít tiểu thiếp, bên ngoài chọc hoa hoa thảo thảo càng đếm không hết, nhưng là, có thể còn sống cũng chỉ có ba người, con cái cũng không nhiều! Có thể thấy được điều kiện sinh tồn ở Cổ gia cỡ nào hà khắc, hoặc là nói. . . . . . Tàn khốc!
Sau khi bà vú đi, Cổ Nhược Dao lại vào, vừa vào cửa viện không ầm ĩ không làm khó, cầm chậu hoa bên chân lên bắt đầu đập, người làm cũng không ngăn được, mãi cho đến bên trong phòng Diệp Tích Tuyết, thấy đồ sứ thượng hạng này, mắt bốc kim quang, thuận tay cầm lên chính là "loảng xoảng " một tiếng đập luôn!
Diệp Tích Tuyết đau lòng! Đó cũng đều là đồ sứ hiếm! Huống chi, cái nào cũng là đồ cổ giá trị liên thành!
Hơn nữa, cái nào càng trân quý, Cổ Nhược Dao đập cái đó!
"Dao nhi ngươi làm gì!" Diệp Tích Tuyết kéo tay Cổ Nhược Dao lại, hai mắt bốc lửa nhìn Cổ Nhược Dao luôn luôn cực kì khéo léo, mặc dù Dao nhi sự ngu dại rồi, cũng không trở thành cố tình gây sự như vậy!
Cổ Nhược Dao si ngốc cười một tiếng, chợt tránh thoát tay Diệp Tích Tuyết, đôi tay nắm chặt đồ cổ thả xuống, dùng sức. . . . . .
"Rào rào rào rầm rầm rầm. . . . . ."
Cuối cùng một đống đồ cổ trưng bày trong phòng đều bể trong tay Cổ Nhược Dao!
Tay Diệp Tích Tuyết run run chỉ vào một ít mảnh vụn dưới đất, được rồi, nàng thừa nhận lúc trước nàng đập những thứ đồ cổ này rất sảng khoái, rất hả giận. Nhưng mà, nếu kêu nàng đập toàn bộ đồ cổ giá trị liên thành này, nàng có thể không đau lòng, có thể không tức giận sao? !
"Ngươi...ngươi, ngươi. . . . . ." Diệp Tích Tuyết đã tức nói không ra lời, mặc dù Cổ Nhược Dao làm chuyện này có thể là bị người khác giựt giây, nhưng chuyện xảy ra ở trên người mình, thì trước tiên nàng vẫn đặt Cổ Nhược Dao ở vị trí "Hành hung"!
"Tốt lắm tốt lắm! Dao nhi có thể gả cho Vương Gia rồi !" Cổ Nhược Dao quay đầu cho Diệp Tích Tuyết một nụ cười xán lạn, bước nhẹ nhàng từng bước nhỏ ra Lạc Tuyết các!
"Đứa con gái bất hiếu này!" Cuối cùng Diệp Tích Tuyết cũng nói được một câu, nhưng là, vừa nghĩ tới câu nói trước khi Cổ Nhược Dao đi, đầu óc sống động tự hỏi!
Dao nhi làm như vậy, có phải của người tam phòng chỉ điểm hay không? !
Ngay cả người khôn khéo như Lão gia, cũng không biết Dao nhi đã ngu dại, Cổ Tiểu Tứ bọn họ nhất định vẫn không biết, nói như vậy, chuyện vừa rồi, cũng là mấy tiện nhân ở tam phòng sai khiến?
"Tốt tốt tốt!" Đáy mắt Diệp Tích Tuyết lo lắng bất định, xoay người lại không nhìn một đống đồ bể dưới đất.
"Phu nhân, đã làm xong." Bà vú đẩy cửa đi vào, tình huống trong phòng làm cho nàng sững sờ, hình như đã hiểu rõ chuyện gì, nhanh chóng đóng cửa lại, đi tới bên cạnh Diệp Tích Tuyết báo cáo.
Quả nhiên, sau nửa canh giờ, cả Cổ gia cũng rối loạn lên, ngọn đèn dầu đốt sáng cả đại viện!
/115
|