Hỏa hoạn, trong nháy mắt ập đến, bốn phía trung quanh người toàn khói, gần như không cho người trong khách điếm có thời gian để phản ứng!
Chỉ trong nháy mắt, căn phòng Mộ Lam đang ở cũng bị hỏa hoạn bao vây. Ngọn lửa lan lên xà nhà, che kín nóc phòng, hơn nữa không gian nơi này không lớn, hình như là hạ quyết tâm muốn vây khốn Mộ Lam ở bên trong!
Mộ Lam nhìn tứ phía, lối ra duy nhất là từ cửa sổ nhảy ra ngoài! Đây là gian phòng ở lầu hai, từ cửa sổ nhảy ra ngoài, đối với Mộ Lam mà nói cũng không có gì khó khăn, với công lực của nàng, có thể nói là dễ dàng!
Nghĩ đến đây, Mộ Lam liền khoác bọc quân áo duy nhất nàng mang ra ngoài từ phủ thành chủ, buộc lại dây cẩn thận, bên trong này là những hồi ức của nàng và Nam Phong. Tuy Nam Phong lừa gạt nàng, phản bội nàng, nhưng những hồi ức đẹp và chân thật của bọn họ. Nàng cũng không nỡ vứt bỏ.
Mở cửa sổ, bởi vì sát đường, ở xa hành lang, nên lửa còn chưa cháy đến nơi này. Mộ Lam nhìn xuống dưới, không nghĩ tới gả cho Nam Phong ba năm, ba năm qua nàng đều sống cuộc sống của tiểu thư khuê các, cho tới giờ đều quy củ, vậy mà giờ lại phải đi ra bằng cửa sổ. Nghĩ đến, nếu Nam lão phu nhân biết mình nhảy ra từ cứa sổ mà nói, không biết sẽ nổi giận thế nào, nói mình làm tổn hại đến hình tượng của Nam phủ?
Chỉ là... Bây giờ không có bất kỳ quan hệ nào với Nam phủ, Mộ Lam nàng, đã rời khỏi Nam phủ, hoặc là nói, bọn họ đuổi nàng ra ngoài.
Mộ Lam nàng là đại tiểu thư Mộ gia, trong giang hồ vẫn còn có chút địa vị! Trước có thể dễ dàng tha thứ cho Nam lão phu nhân bởi vì mình yêu Nam Phong, mà giờ Nam Phong đã phản bội, vậy nàng cần gì phải cúi đầu, phải chịu cái tội nhàm chán này sống quá ngày?
Nàng vốn là người giang hồ, một lòng hướng về tự do! Cầm được thì cũng buông được!
Đối với Nam Phong, cho dù nàng không muốn, cũng chỉ có thể buông xuống.
Nhớ tới lời mẫu thân nói trước khi mình xuất giá, Mộ Lam liền lắc đầu cười khổ, thật là chuẩn xác. Từ xưa đến nay môn đăng hộ đối không phải không có nguyên nhân. Hai người không môn đăng hộ đối, trong cuộc sống sẽ gặp rất nhiều khó khăn... Giống như nàng và Nam lão phu nhân... Ý nghĩ đã ăn sâu vào tận gốc rễ, ai cũng không thể thuyết phục được.
Hít một hơi, Mộ Lam chuẩn bị nhảy xuống, nhưng mà...
Toàn thân vô lực!
Đây là chuyện gì?!
Mộ Lam kinh ngạc mở lớn hai mắt, nhìn chằm chằm hai chân mình, mềm nhũn không có khí lực...
Tình hình này... Mê dược!
Trong khói có mê dược!
Lửa cháy càng ngày càng lớn, Mộ Lam muốn leo ra ngoài cửa sổ cũng không có sức...
Nhìn ngọn lửa màu đỏ bao trùm toàn bộ không gian, từ từ cắn nuốt sàn nhà, giống như đang cười nhạo nàng không biết tự lượng sức mình!
Khóe miệng Mộ Lam nở một nụ cười trào phúng, xem ra trận hỏa hoạn này đã được mưu tính từ trước...
Nàng không phải người ngu, Thủy nhi theo bên người nhiều năm như vậy, người hiểu rõ Thủy nhi nhất không phải là Nam lão phu nhân, mà là Mộ Lam nàng!
Ánh mắt kinh ngạc cùng ái mộ của Thủy nhi trong lần đầu tiên gặp Nam Phong, không phải nàng không nhìn thấy, tâm tình kích động của Thủy nhi khi đi theo nàng gả vào Nam phủ, không phải nàng không cảm nhận được, Thủy nhi... Chuyện mỗi khi trên đường nhỏ ngẫu nhiên gặp Nam Phong, cũng không phải là nàng không biết.
Chẳng qua là, mỗi người đều có quyền yêu, từ nhỏ đến lớn nàng và Thủy nhi đã sống cùng nhau, tình cảm cũng coi như là thắm thiết. Nàng cũng không muốn tước đoạt niềm vui duy nhất của Thủy nhi.
Nhưng mà... Nàng thật không ngờ, Thủy nhi lại có dã tâm lớn như vậy!
Nam Phong thích, hoặc nói yêu Thủy nhi, đây cũng đã vượt ra ngoài suy nghĩ của nàng. Rốt cuộc trong này có quẩn khúc gì, hiện tại nàng cũng không muốn so đo, bởi vì tất cả đều không có ý nghĩa. Cho dù có trả thù Thủy nhi thì đã sao? Cuối cùng cũng chỉ đối mặt với thù địch của Nam Phong, đó là điều mà nàng vĩnh viễn không muốn thấy!
Nhưng, thật không ngờ Thủy nhi lại làm đến mức này!
Mê hương... Bỏ đi mùi khói, mùi hương này quen thuộc này Thủy nhi thường hay giữ lại trên người để phòng thân. Người trong giang hồ, còn là một nữ tử, mê hương có thể giúp bọn họ tránh được không ít phiền toái, thói quen này theo các nàng mãi cho đến khi vào Nam phủ.
Loại mê hương này không giống với mê hương bình thường, là Mộ Lam tự mình nghiên chế (nghiên cứu chế tạo) ra, có mùi thơm của hoa cỏ, làm cho người ta dễ dàng bị hôn mê, đối với những thứ gây rối người kia, đây là thứ rất hữu hiệu.
Là mê hương độc nhất vô nhị... Thủy nhi, ngươi ngoan độc đến vậy sao!
Mộ Lam nhìn bọc quần áo trong tay, bên trong là thư và một ít trang sức Nam Phong tặng cho nàng, giải dược... Nàng vốn không có.
Có lẽ, đây cũng là kết quả mà Thủy nhi đã dự liệu từ trước. Nếu nàng bị bắt gặp ẩn giấu mê hương trong Nam phủ, Nam lão phu nhân còn không nháo đến lật trời, ai biết sẽ xảy ra chuyện gì.
Cho nên, mấy thứ này ba năm qua nàng không chạm vào những thứ này...
"Thủy nhi, nếu hôm nay Mộ Lam ta không chết, ngày sau nhất định sẽ trả lại ngươi gấp trăm ngàn lần!" Mộ Lam nhìn ngọn lửa càng ngày càng đến gần mình, hai mắt mê muội, trong lòng kiên định!
Nàng không được mềm lòng, không cần đứng vào vị trí của người khác mà suy xét, không cần... để cho mình chịu ủy khuất!
Nàng là Mộ Lam! Nàng có tư cách để kiêu ngạo!
"Xôn xao!" Cái chậu vốn đặt ở trên giá gỗ dùng để đựng nước rửa mặt đổ trên người nàng, âm ấm, ở mùa đông mà nói nhiệt độ này không đủ nóng, Mộ Lam không có chút cảm giác. Nơi này lửa... quá lớn!
Nàng muốn ra ngoài, nàng muốn sống! Cho dù có bị thiêu hủy dung nhan, cho dù thương tích đầy mình, nàng cũng muốn lấy thân phận Mộ Lam đứng trước mặt Thủy nhi, lấy lại công đạo cho mình!
Nam Phong tìm khắp phủ thành chủ đều không thấy Mộ Lam, trong lòng có chút mất mát...
"Nam thành chủ, đây là đồ mà chủ tử chúng ta muốn giao cho ngài." Si đột nhiên xuất hiện bên cạnh Nam Phong, ngăn cản những con ruồi không đầu đang muốn lại gần Nam Phong.
"Chủ tử các ngươi?" Nam Phong nhìn thoáng qua Si, đây không phải là người bên cạnh Huyết vương gia và Huyết vương phi sao?
Tiếp nhận tờ giấy trong tay Si, mở ra, trên mặt chỉ viết ba chữ: "Trấn Lạc Phong."
"Trấn Lạc Phong..." Nam Phong mở to hai mắt, tay cầm giấy có chút run rẩy.
Si chỉ cảm thấy có một cơn gió thổi qua bên người, Nam Phong đã biến mất, xa xa còn truyền đến giọng nói của Nam Phong: "Thay ta tạ ơn chủ tử các ngươi, về sau dù có phải lên núi đao xuống biển lửa, Nam Phong cũng sẽ báo đáp đại ân đại đức của bọn họ."
Si lắc đầu, chủ tử là người lợi hại như vậy, sợ là sức lực của Nam Phong cũng không thể giúp bọn hắn.
Nhưng mà, lúc này Si cũng không biết, một ngày nào đó trong tương lai, Phong Huyết Lân và Cổ Nhược Phong thật sự cần đến sự giúp đỡ của Nam Phong! Tất cả mọi thứ sâu xa bên trong gần như đã được quyết định từ rất lâu, la bàn vận mệnh, ở thời khắc linh hồn của Cổ Nhược Phong xuyên vào thân thể Cổ Tiểu Tứ liền bắt đầu một vòng luân chuyển mới!
Khi Nam Phong chạy tới trấn Lạc Phong, sắc trời đã tối, lúc này hắn miệng đắng lưỡi khô, ngựa dưới thân lại càng thở hổn hển, nếu như không được nghỉ ngơi, cho dù là thiên lý mã, cũng không chống đỡ được tốc độ chạy liều mạng của Nam Phong!
Trấn Lạc Phong, Nam Phong nhìn trấn nhỏ này, cảm thấy rất quen thuộc, thân thiết như vậy, dường như hắn có thể cảm nhận được không lâu nữa hắn sẽ gặp được người khiến hắn cho dù có ở ngoài xử lý công sự cũng ngày nhớ đêm mong!
"Cháy rồi, cháy rồi! Khách điếm cháy rồi! Mau đi dập lửa đi!" Một người chạy nhanh qua, mọi người trên đường cái nhao nhao đi về phía hướng hắn chạy tới!
Trấn Lạc Phong không lớn, người cũng không nhiều, người ở nơi này dường như đều biết đối phương.
Vừa nghe thấy cháy, hiển nhiên cũng bỏ hết những thứ trong tay xuống chạy tới dập lửa! Không biết là có vấn đề hay không, mà vì khách điểm này ở giữa trấn nhỏ, nếu khách điểm cháy, thì một mảng lớn nhà của cũng bị thiêu đốt không chừng! Đến lúc đó không phải người không có nhà để về rồi sao!
Trong lòng Nam Phong chợt lo lắng, trong đầu còn lẩn quẩn âm thanh "Khách điếm cháy rồi".
Nhìn sắc trời, Nam Phong đột nhiên giống như nổi điên, thả dây cương, dùng khinh công đi về phía khách điếm!
Mộ Lam,quỳnh ỉn diennnnndannnle quydnnnn ngàn vạn lần, không được!
Khi Nam Phong tới khách điếm, người đã vây quanh nơi đó, rất nhiều người xách theo thùng nước dập lửa, chỉ là lửa này giống như mọc rễ, làm thế nào cũng không dập tắt được! Lửa cháy rất lớn! Ngay cả cửa cũng không vào được! Gian phòng tiếp sát đường phố kia bị đốt đến lợi hại, cửa sổ lung lay sắp đổ, có thể thấy được tình cảnh thê thảm bên trong!
"Haiz, sao đột nhiên lại cháy lớn vậy!"
"Đúng vậy, mới một nén nhang mà đã cháy thành như vậy!"
"Ngươi còn nói, lửa này thật quái dị, nơi nào không cháy, lại cố tính cháy ở hành lang đi lên!"
"Đúng vậy, ta lớn như vậy, còn chưa thấy qua hành lang bốc cháy!"
"Ai, các ngươi không biết đâu, trong đó còn có một người...!"
"Cái gì, không thể nào, trước đó đã có người hô lên mà sao lại không ra được?"
"Cái này chưa chắc, ta đây tận mắt nhìn thấy, cứ như ở ngay trước mặt, cả một hành lang dài đều bốc cháy! Căn bản là đến cửa phòng cũng không ra được!"
"Vậy còn không cứu người?"
"Ngươi không biết hả, ngọn lửa kia cháy mãi không tắt! Ngươi nhìn đi, những người đó chạy tới chạy lui ít nhất cũng trên trăm thùng nước, mà vẫn chưa thấy lửa kia tắt đi tí nào!"
"Thật là nghiệp chướng mà!"
"Tội nghiệp cô nương kia, bộ dạng xinh đẹp, vậy mà không... Ài."
"Đúng vậy, ta cũng thấy, mặc quần áo màu tím, nhìn rất đẹp!"
Người xung quanh bàn tán ầm ĩ, Nam Phong không nghe được gì, chỉ nghe thấy ... "màu tím", cái này là thứ nổi bật nhất mà hắn nghe được!
"Ngươi nói cái gì? Một cô nương mặc đồ màu tím?!" Nam Phong kéo người vừa nói, trong mắt là một mảnh hỗn loạn!
Người nọ bị Nam Phong làm đau, có chút không kiên nhẫn, nhưng khi hắn bắt gặp ánh mắt kinh ngạc của Nam Phong, liền chỉ vào y phục trên người Nam Phong: "Đúng, chính là màu này! Kiểu dáng cũng không sai biệt lắm!"
Cuối cùng Nam Phong cũng không nghe thấy bất kỳ cái gì nữa, kiểu dáng cũng không sai biệt lắm... Chỉ có Mộ Lam!
Mộ Lam ở trong gian phòng kia sao? Lửa lớn như vậy, nàng...
Nam Phong đoạt lấy một thùng nước của người bên cạnh, "Rào" một tiếng dội từ đầu xuống chân,diennnn dnnnn le quydonnnn nước lạnh khiến hắn rùng mình một cái.
Vứt thùng không xuống, dùng khinh công trực tiếp đi lên phá cửa sổ lầu hai! Cửa sổ kia vốn đã lung lay sắp đổ, theo một cước của hắn liền rớt xuống!
Mới vừa bước vào gian phòng, Nam Phong gần như bị lửa nóng đập vào mắt khiến cho hắn phải lùi lại!
Bên trong đều là lửa! Khói đen tràn ngập che khuất tầm mắt của hắn!
"Lam Lam! Khụ khụ! Lam Lam!" Nam Phong hô, hi vọng có thể nghe thấy Mộ Lam trả lời!
"Nam Phong..." Lúc này Mộ Lam đã bị khói hun đến sắp ngất, dường như nàng nghe thấy giọng nói của Nam Phong, là ảo giác sao... Khóe miệng vô lực lại tiếp tục cười giễu cợt, lúc này hắn đã cưới Thủy nhi, đêm động phòng hoa chúc, sao lại tới nơi này quản sống chết của nàng?
Vậy mà, cho dù thanh âm rất nhỏ, ở đây còn có tiếng ồn ào của lửa đốt bên trong, nhưng Nam Phong vẫn có thể cảm ứng được phương hướng của Mộ Lam!
Xuyên qua lửa, đi tới gần cửa, Mộ Lam thật sự nằm trên mặt đất, không, phải nói là co rúc mới đúng, lửa đã gần lan đến cạnh chân nàng!
"Lam Lam!" Nam Phong chạy tới, vội vàng ôm lấy Mộ Lam, sau đó dùng khinh công từ trong cửa sổ bay ra ngoài! Phòng ốc sắp sập, đứng ở trong này càng lâu càng nguy hiểm!
Mộ Lam, đã hoàn toàn hôn mê rồi!
Chỉ trong nháy mắt, căn phòng Mộ Lam đang ở cũng bị hỏa hoạn bao vây. Ngọn lửa lan lên xà nhà, che kín nóc phòng, hơn nữa không gian nơi này không lớn, hình như là hạ quyết tâm muốn vây khốn Mộ Lam ở bên trong!
Mộ Lam nhìn tứ phía, lối ra duy nhất là từ cửa sổ nhảy ra ngoài! Đây là gian phòng ở lầu hai, từ cửa sổ nhảy ra ngoài, đối với Mộ Lam mà nói cũng không có gì khó khăn, với công lực của nàng, có thể nói là dễ dàng!
Nghĩ đến đây, Mộ Lam liền khoác bọc quân áo duy nhất nàng mang ra ngoài từ phủ thành chủ, buộc lại dây cẩn thận, bên trong này là những hồi ức của nàng và Nam Phong. Tuy Nam Phong lừa gạt nàng, phản bội nàng, nhưng những hồi ức đẹp và chân thật của bọn họ. Nàng cũng không nỡ vứt bỏ.
Mở cửa sổ, bởi vì sát đường, ở xa hành lang, nên lửa còn chưa cháy đến nơi này. Mộ Lam nhìn xuống dưới, không nghĩ tới gả cho Nam Phong ba năm, ba năm qua nàng đều sống cuộc sống của tiểu thư khuê các, cho tới giờ đều quy củ, vậy mà giờ lại phải đi ra bằng cửa sổ. Nghĩ đến, nếu Nam lão phu nhân biết mình nhảy ra từ cứa sổ mà nói, không biết sẽ nổi giận thế nào, nói mình làm tổn hại đến hình tượng của Nam phủ?
Chỉ là... Bây giờ không có bất kỳ quan hệ nào với Nam phủ, Mộ Lam nàng, đã rời khỏi Nam phủ, hoặc là nói, bọn họ đuổi nàng ra ngoài.
Mộ Lam nàng là đại tiểu thư Mộ gia, trong giang hồ vẫn còn có chút địa vị! Trước có thể dễ dàng tha thứ cho Nam lão phu nhân bởi vì mình yêu Nam Phong, mà giờ Nam Phong đã phản bội, vậy nàng cần gì phải cúi đầu, phải chịu cái tội nhàm chán này sống quá ngày?
Nàng vốn là người giang hồ, một lòng hướng về tự do! Cầm được thì cũng buông được!
Đối với Nam Phong, cho dù nàng không muốn, cũng chỉ có thể buông xuống.
Nhớ tới lời mẫu thân nói trước khi mình xuất giá, Mộ Lam liền lắc đầu cười khổ, thật là chuẩn xác. Từ xưa đến nay môn đăng hộ đối không phải không có nguyên nhân. Hai người không môn đăng hộ đối, trong cuộc sống sẽ gặp rất nhiều khó khăn... Giống như nàng và Nam lão phu nhân... Ý nghĩ đã ăn sâu vào tận gốc rễ, ai cũng không thể thuyết phục được.
Hít một hơi, Mộ Lam chuẩn bị nhảy xuống, nhưng mà...
Toàn thân vô lực!
Đây là chuyện gì?!
Mộ Lam kinh ngạc mở lớn hai mắt, nhìn chằm chằm hai chân mình, mềm nhũn không có khí lực...
Tình hình này... Mê dược!
Trong khói có mê dược!
Lửa cháy càng ngày càng lớn, Mộ Lam muốn leo ra ngoài cửa sổ cũng không có sức...
Nhìn ngọn lửa màu đỏ bao trùm toàn bộ không gian, từ từ cắn nuốt sàn nhà, giống như đang cười nhạo nàng không biết tự lượng sức mình!
Khóe miệng Mộ Lam nở một nụ cười trào phúng, xem ra trận hỏa hoạn này đã được mưu tính từ trước...
Nàng không phải người ngu, Thủy nhi theo bên người nhiều năm như vậy, người hiểu rõ Thủy nhi nhất không phải là Nam lão phu nhân, mà là Mộ Lam nàng!
Ánh mắt kinh ngạc cùng ái mộ của Thủy nhi trong lần đầu tiên gặp Nam Phong, không phải nàng không nhìn thấy, tâm tình kích động của Thủy nhi khi đi theo nàng gả vào Nam phủ, không phải nàng không cảm nhận được, Thủy nhi... Chuyện mỗi khi trên đường nhỏ ngẫu nhiên gặp Nam Phong, cũng không phải là nàng không biết.
Chẳng qua là, mỗi người đều có quyền yêu, từ nhỏ đến lớn nàng và Thủy nhi đã sống cùng nhau, tình cảm cũng coi như là thắm thiết. Nàng cũng không muốn tước đoạt niềm vui duy nhất của Thủy nhi.
Nhưng mà... Nàng thật không ngờ, Thủy nhi lại có dã tâm lớn như vậy!
Nam Phong thích, hoặc nói yêu Thủy nhi, đây cũng đã vượt ra ngoài suy nghĩ của nàng. Rốt cuộc trong này có quẩn khúc gì, hiện tại nàng cũng không muốn so đo, bởi vì tất cả đều không có ý nghĩa. Cho dù có trả thù Thủy nhi thì đã sao? Cuối cùng cũng chỉ đối mặt với thù địch của Nam Phong, đó là điều mà nàng vĩnh viễn không muốn thấy!
Nhưng, thật không ngờ Thủy nhi lại làm đến mức này!
Mê hương... Bỏ đi mùi khói, mùi hương này quen thuộc này Thủy nhi thường hay giữ lại trên người để phòng thân. Người trong giang hồ, còn là một nữ tử, mê hương có thể giúp bọn họ tránh được không ít phiền toái, thói quen này theo các nàng mãi cho đến khi vào Nam phủ.
Loại mê hương này không giống với mê hương bình thường, là Mộ Lam tự mình nghiên chế (nghiên cứu chế tạo) ra, có mùi thơm của hoa cỏ, làm cho người ta dễ dàng bị hôn mê, đối với những thứ gây rối người kia, đây là thứ rất hữu hiệu.
Là mê hương độc nhất vô nhị... Thủy nhi, ngươi ngoan độc đến vậy sao!
Mộ Lam nhìn bọc quần áo trong tay, bên trong là thư và một ít trang sức Nam Phong tặng cho nàng, giải dược... Nàng vốn không có.
Có lẽ, đây cũng là kết quả mà Thủy nhi đã dự liệu từ trước. Nếu nàng bị bắt gặp ẩn giấu mê hương trong Nam phủ, Nam lão phu nhân còn không nháo đến lật trời, ai biết sẽ xảy ra chuyện gì.
Cho nên, mấy thứ này ba năm qua nàng không chạm vào những thứ này...
"Thủy nhi, nếu hôm nay Mộ Lam ta không chết, ngày sau nhất định sẽ trả lại ngươi gấp trăm ngàn lần!" Mộ Lam nhìn ngọn lửa càng ngày càng đến gần mình, hai mắt mê muội, trong lòng kiên định!
Nàng không được mềm lòng, không cần đứng vào vị trí của người khác mà suy xét, không cần... để cho mình chịu ủy khuất!
Nàng là Mộ Lam! Nàng có tư cách để kiêu ngạo!
"Xôn xao!" Cái chậu vốn đặt ở trên giá gỗ dùng để đựng nước rửa mặt đổ trên người nàng, âm ấm, ở mùa đông mà nói nhiệt độ này không đủ nóng, Mộ Lam không có chút cảm giác. Nơi này lửa... quá lớn!
Nàng muốn ra ngoài, nàng muốn sống! Cho dù có bị thiêu hủy dung nhan, cho dù thương tích đầy mình, nàng cũng muốn lấy thân phận Mộ Lam đứng trước mặt Thủy nhi, lấy lại công đạo cho mình!
Nam Phong tìm khắp phủ thành chủ đều không thấy Mộ Lam, trong lòng có chút mất mát...
"Nam thành chủ, đây là đồ mà chủ tử chúng ta muốn giao cho ngài." Si đột nhiên xuất hiện bên cạnh Nam Phong, ngăn cản những con ruồi không đầu đang muốn lại gần Nam Phong.
"Chủ tử các ngươi?" Nam Phong nhìn thoáng qua Si, đây không phải là người bên cạnh Huyết vương gia và Huyết vương phi sao?
Tiếp nhận tờ giấy trong tay Si, mở ra, trên mặt chỉ viết ba chữ: "Trấn Lạc Phong."
"Trấn Lạc Phong..." Nam Phong mở to hai mắt, tay cầm giấy có chút run rẩy.
Si chỉ cảm thấy có một cơn gió thổi qua bên người, Nam Phong đã biến mất, xa xa còn truyền đến giọng nói của Nam Phong: "Thay ta tạ ơn chủ tử các ngươi, về sau dù có phải lên núi đao xuống biển lửa, Nam Phong cũng sẽ báo đáp đại ân đại đức của bọn họ."
Si lắc đầu, chủ tử là người lợi hại như vậy, sợ là sức lực của Nam Phong cũng không thể giúp bọn hắn.
Nhưng mà, lúc này Si cũng không biết, một ngày nào đó trong tương lai, Phong Huyết Lân và Cổ Nhược Phong thật sự cần đến sự giúp đỡ của Nam Phong! Tất cả mọi thứ sâu xa bên trong gần như đã được quyết định từ rất lâu, la bàn vận mệnh, ở thời khắc linh hồn của Cổ Nhược Phong xuyên vào thân thể Cổ Tiểu Tứ liền bắt đầu một vòng luân chuyển mới!
Khi Nam Phong chạy tới trấn Lạc Phong, sắc trời đã tối, lúc này hắn miệng đắng lưỡi khô, ngựa dưới thân lại càng thở hổn hển, nếu như không được nghỉ ngơi, cho dù là thiên lý mã, cũng không chống đỡ được tốc độ chạy liều mạng của Nam Phong!
Trấn Lạc Phong, Nam Phong nhìn trấn nhỏ này, cảm thấy rất quen thuộc, thân thiết như vậy, dường như hắn có thể cảm nhận được không lâu nữa hắn sẽ gặp được người khiến hắn cho dù có ở ngoài xử lý công sự cũng ngày nhớ đêm mong!
"Cháy rồi, cháy rồi! Khách điếm cháy rồi! Mau đi dập lửa đi!" Một người chạy nhanh qua, mọi người trên đường cái nhao nhao đi về phía hướng hắn chạy tới!
Trấn Lạc Phong không lớn, người cũng không nhiều, người ở nơi này dường như đều biết đối phương.
Vừa nghe thấy cháy, hiển nhiên cũng bỏ hết những thứ trong tay xuống chạy tới dập lửa! Không biết là có vấn đề hay không, mà vì khách điểm này ở giữa trấn nhỏ, nếu khách điểm cháy, thì một mảng lớn nhà của cũng bị thiêu đốt không chừng! Đến lúc đó không phải người không có nhà để về rồi sao!
Trong lòng Nam Phong chợt lo lắng, trong đầu còn lẩn quẩn âm thanh "Khách điếm cháy rồi".
Nhìn sắc trời, Nam Phong đột nhiên giống như nổi điên, thả dây cương, dùng khinh công đi về phía khách điếm!
Mộ Lam,quỳnh ỉn diennnnndannnle quydnnnn ngàn vạn lần, không được!
Khi Nam Phong tới khách điếm, người đã vây quanh nơi đó, rất nhiều người xách theo thùng nước dập lửa, chỉ là lửa này giống như mọc rễ, làm thế nào cũng không dập tắt được! Lửa cháy rất lớn! Ngay cả cửa cũng không vào được! Gian phòng tiếp sát đường phố kia bị đốt đến lợi hại, cửa sổ lung lay sắp đổ, có thể thấy được tình cảnh thê thảm bên trong!
"Haiz, sao đột nhiên lại cháy lớn vậy!"
"Đúng vậy, mới một nén nhang mà đã cháy thành như vậy!"
"Ngươi còn nói, lửa này thật quái dị, nơi nào không cháy, lại cố tính cháy ở hành lang đi lên!"
"Đúng vậy, ta lớn như vậy, còn chưa thấy qua hành lang bốc cháy!"
"Ai, các ngươi không biết đâu, trong đó còn có một người...!"
"Cái gì, không thể nào, trước đó đã có người hô lên mà sao lại không ra được?"
"Cái này chưa chắc, ta đây tận mắt nhìn thấy, cứ như ở ngay trước mặt, cả một hành lang dài đều bốc cháy! Căn bản là đến cửa phòng cũng không ra được!"
"Vậy còn không cứu người?"
"Ngươi không biết hả, ngọn lửa kia cháy mãi không tắt! Ngươi nhìn đi, những người đó chạy tới chạy lui ít nhất cũng trên trăm thùng nước, mà vẫn chưa thấy lửa kia tắt đi tí nào!"
"Thật là nghiệp chướng mà!"
"Tội nghiệp cô nương kia, bộ dạng xinh đẹp, vậy mà không... Ài."
"Đúng vậy, ta cũng thấy, mặc quần áo màu tím, nhìn rất đẹp!"
Người xung quanh bàn tán ầm ĩ, Nam Phong không nghe được gì, chỉ nghe thấy ... "màu tím", cái này là thứ nổi bật nhất mà hắn nghe được!
"Ngươi nói cái gì? Một cô nương mặc đồ màu tím?!" Nam Phong kéo người vừa nói, trong mắt là một mảnh hỗn loạn!
Người nọ bị Nam Phong làm đau, có chút không kiên nhẫn, nhưng khi hắn bắt gặp ánh mắt kinh ngạc của Nam Phong, liền chỉ vào y phục trên người Nam Phong: "Đúng, chính là màu này! Kiểu dáng cũng không sai biệt lắm!"
Cuối cùng Nam Phong cũng không nghe thấy bất kỳ cái gì nữa, kiểu dáng cũng không sai biệt lắm... Chỉ có Mộ Lam!
Mộ Lam ở trong gian phòng kia sao? Lửa lớn như vậy, nàng...
Nam Phong đoạt lấy một thùng nước của người bên cạnh, "Rào" một tiếng dội từ đầu xuống chân,diennnn dnnnn le quydonnnn nước lạnh khiến hắn rùng mình một cái.
Vứt thùng không xuống, dùng khinh công trực tiếp đi lên phá cửa sổ lầu hai! Cửa sổ kia vốn đã lung lay sắp đổ, theo một cước của hắn liền rớt xuống!
Mới vừa bước vào gian phòng, Nam Phong gần như bị lửa nóng đập vào mắt khiến cho hắn phải lùi lại!
Bên trong đều là lửa! Khói đen tràn ngập che khuất tầm mắt của hắn!
"Lam Lam! Khụ khụ! Lam Lam!" Nam Phong hô, hi vọng có thể nghe thấy Mộ Lam trả lời!
"Nam Phong..." Lúc này Mộ Lam đã bị khói hun đến sắp ngất, dường như nàng nghe thấy giọng nói của Nam Phong, là ảo giác sao... Khóe miệng vô lực lại tiếp tục cười giễu cợt, lúc này hắn đã cưới Thủy nhi, đêm động phòng hoa chúc, sao lại tới nơi này quản sống chết của nàng?
Vậy mà, cho dù thanh âm rất nhỏ, ở đây còn có tiếng ồn ào của lửa đốt bên trong, nhưng Nam Phong vẫn có thể cảm ứng được phương hướng của Mộ Lam!
Xuyên qua lửa, đi tới gần cửa, Mộ Lam thật sự nằm trên mặt đất, không, phải nói là co rúc mới đúng, lửa đã gần lan đến cạnh chân nàng!
"Lam Lam!" Nam Phong chạy tới, vội vàng ôm lấy Mộ Lam, sau đó dùng khinh công từ trong cửa sổ bay ra ngoài! Phòng ốc sắp sập, đứng ở trong này càng lâu càng nguy hiểm!
Mộ Lam, đã hoàn toàn hôn mê rồi!
/115
|