Dùng xong bữa, Ôn Noãn đang định đi ra ngoài phơi nắng mặt trời, ai ngờ mặt trời vốn còn chiếu cao rực rỡ đột nhiên giăng đầy mây đen, trong nháy mắt bắt đầu mưa, trận mưa to đầu sau mùa hạ, chỉ nghe giống như cả bầu trời đều đang vang lên ào ào, ngước mắt nhìn màn mưa như một tơ bạc đan thành gấm vóc trông không thấy điểm cuối.Chân mày ngọn núi của Ôn Noãn hơi nhíu, xưa nay nàng thích thời tiết ánh nắng tươi sáng, không có cảm tình với thời tiết trời mưa ướt nhèm nhẹp, đều khiến nàng có ảo giác mình sẽ nhanh chóng bị mốc.“Tiểu thư, mưa này sợ rằng trong lúc nhất thời không dừng được, nếu không Minh Nhi cho người làm chút điểm tâm, tìm thêm vài cuốn sách tới?” Minh Nhi tay chân lanh lẹ đóng cửa sổ và cửa chính lại hỏi dò.“Không cần.” Ôn Noãn tỏ vẻ mệt mỏi đi về phía giường hẹp, “Ta lại ngủ một lát, hết mưa rồi thì lại...”Ôn Noãn chưa dứt lời thì bị tiếng gõ cửa đột nhiên vang lên cắt đứt, Minh Nhi bước nhanh về phía trước mở cửa, lại thấy Phó Chi Lan mấy ngày nay không có việc gì luôn chạy về phía viện này, thay đổi đủ biện pháp lắc lư trước mặt Vương gia, lập tức mặt tối sầm không vui nói: “Phó cô nương có chuyện gì sao?”Phó Chi Lan thấy thái độ không muốn gặp của nàng ta, cố nén không hài lòng trong lòng, cố gắng cười đến hòa khí nói: “Chi Lan hôm nay đặc biệt đến chịu tội với Vương phi vì sai lầm hôm qua, lần này trời mưa nghĩ đến Vương phi cực kỳ buồn bực, vừa đúng ta hạ quân cờ giải buồn với Vương phi, còn phiền ngươi thông báo một tiếng.”Hôm qua sau khi nàng khóc đã cẩn thận suy nghĩ một chút, Vương gia vì vậy với nàng, tất nhiên là bởi vì nàng không cẩn thận phạm vào kiêng kỵ của Vương phi, Vương phi tiếng là danh môn, là trưởng nữ phủ Tướng quân, nàng là nữ nhi của một Phủ doãn nho nhỏ, tất nhiên không thể không biết tự lượng sức mình đi dò xét vị trí của Vương phi, nhưng hôm qua nàng nhìn thần thái của Vương phi và nghĩ đến Vương phi không phải người tâm cơ nặng nề, trong mắt không chứa được hạt cát, chỉ cần nàng lôi kéo Vương phi, qua cửa này của Vương phi, như vậy nàng vào Vương phủ sẽ không
/384
|