Nàng phi lười có độc

Q.1 - Chương 93: Chương 79.2

/384


Nàng cầm cái hộp lên cất bước rời đi, lại nói: “Bổn Các chủ không biết ngươi vì lý do gì mà lựa chọn từ bỏ quá khứ, nhưng bổn Các chủ phải nhắc nhở ngươi, cho dù ngươi là Vu Di hay là người phương nào khác, chỉ cần ở lại Minh Nguyệt các, về sau chỉ là một dược bộc * của Minh Nguyệt các ta, ngươi hiểu chứ?”

(*) dược bộc: dược = thuốc, bộc = nô bộc.

“Tự nhiên.” Câu trả lời của hắn vẫn đơn giản như vậy.

“Các chủ thật sự muốn lưu hắn lại?” Sau khi trở lại phòng nghỉ ngơi của Ôn Noãn, Huyền Nguyệt hơi lo lắng hỏi.

“Ừ.” Ôn Noãn nhàn nhạt lên tiếng, nhưng trong lòng hơi phiền muộn, nàng vẫn không buồn ngủ.

“Vậy có cần thuộc hạ phái người âm thầm quan sát hắn không?”

“Không cần, từ trước đến giờ bổn Các chủ dùng người thì không nghi ngờ, nếu đã nghi ngờ thì đừng nên dùng người.” Ôn Noãn uống một ngụm trà nói: “Hắn không phải người thường, sớm muộn gì cũng sẽ có ngày rời đi, nhưng lại quá không liên quan đến chúng ta, hôm nay cũng chỉ mượn hắn làm phương tiện hiểu rõ ràng chút chuyện thôi, không cần để ý đến.”

“Dạ.”

Sau khi Huyền Nguyệt lui ra, Ôn Noãn mới ăn một miếng bánh ngọt, lại thấy Thanh Ca tỏ vẻ không vui không buồn tiến đến, chân mày tinh tế của nàng ấy khẽ nhíu lại: “Các chủ, gần đây d1en d4nl 3q21y d0n thuộc hạ mơ hồ cảm thấy tử cổ trong cơ thể dường như có chút động tĩnh.”

“Hả? Đây là chuyện tốt, vì sao ngươi còn cau mày?” Ôn Noãn vui mừng trong lòng, để bánh ngọt xuống.

“Tử cổ này hình như hơi không đúng.” Chân mày tinh tế của Thanh Ca nhíu chặt hơn, “Nó náo động không yên, giống như đang thừa nhận khổ sở cực lớn, thuộc hạ hoài nghi mẫu thân bây giờ vô cùng có thể xảy ra chuyện gì.”

“Vậy bây giờ ngươi có thể cảm nhận được mẫu thân ngươi đại khái ở chỗ nào không?”

“Chắc ở Kinh thành.”

“Kinh thành?” Khoảng cách coi như rất gần, chỉ có điều, “Ngươi có bức họa của mẫu thân ngươi không?”

“Các chủ có ý tứ gì?” Thanh Ca hơi ngoài ý muốn mở to mắt nhìn Ôn Noãn.

“Ngươi đưa bức họa cho bổn Các chủ, trong ngày thường bổn Các chủ cũng thử tìm giúp ngươi một chút.” Ôn Noãn nói xong, thấy dáng vẻ Thanh Ca thật sự cảm kích, không đợi nàng ấy mở miệng đã nói thẳng: “Ngươi cũng không cần cảm kích bổn Các chủ, bổn Các chủ làm vậy cũng có ý đồ, hy vọng đến lúc đó mẫu thân ngươi có thể giúp bổn Các chủ dù chỉ một chút. Bây giờ ngươi đã cảm nhận được vị trí của mẫu thân ngươi, về sau chuyện trong Các giao cho Huyền Nguyệt xử lý, ngươi chuyên tâm tìm mẫu thân ngươi, nếu như cần bất cứ điều gì, trực tiếp nói cho bổn Các chủ.”

“Tạ Các chủ.” Trên mặt Thanh Ca cuối cùng cũng hiện lên vẻ vui mừng, mặc dù Ôn Noãn nói thẳng với nàng không phải đơn thuần giúp nàng, nhưng đáy lòng nàng vẫn không nhịn được mà cảm kích.

Không lâu lắm, Thanh Ca giao bức họa cho Ôn Noãn, Ôn Noãn nhìn lại chỉ cảm thấy có một hai phần cảm giác quen thuộc khó hiểu với mặt mày nữ nhân trong bức họa, nhưng cẩn thận suy nghĩ rồi lại nghĩ không ra. Mà nữ nhân trên bức họa vẫn là dáng vẻ lúc còn trẻ, hơn mười năm qua rồi, dung mạo nhất định sẽ có thay đổi, chỉ dựa vào một bức họa thế này tìm một người như vậy trong Kinh thành rộng lớn, không khác biệt mò kim đáy biển.

Thu lấy bức họa của nàng ấy, một mình đi từ từ trong sương buổi sáng, không rảnh mà để ý đến bóng dáng thon dài vẫn một mực đi theo sau lưng nàng từ sau khi ra khỏi phủ.

Đám sương tràn ngập trong rừng cây, nàng chậm thì hắn chậm, nàng dừng thì hắn dừng, hắn vĩnh viễn không gần không xa đi theo phía sau nàng, Ôn Noãn mím mím môi, nhìn cây thông ra đầy trái cách đó không xa, phi thân mà lên ngồi xếp bằng trên ngọn cây, chìa tay vặt trái thông rồi đôm đốp đôm đốp đập về phía bóng dáng như ẩn như hiện trong sương trắng.

Nàng đập vừa nhanh lại vừa dày đặc, nhưng bóng dáng kia lại cực kỳ linh hoạt tránh thoát tất cả, nàng hơi tức giận, nhưng đám sóc chung quanh vốn bị sợ chạy nhìn nàng đập đến vui mừng, hình như chơi rất vui, nên cũng đi theo líu ríu nhảy lên nhảy xuống cầm trái thông đập về phía bóng dáng kia, trong lúc nhất thời trái thông tung bay trong rừng cây, bốn phương tám hướng đánh về phía bóng dáng kia.

Ôn Noãn nhìn đám sóc vui sướng nhảy về trước đập vào bóng dáng kia, chỉ cảm thấy những con vật nhỏ này thật đáng yêu, thật sự đập nỗi buồn bực ở trong đáy lòng nàng ra ngoài. Nàng vỗ tay một cái, rất nhàn nhã cầm bầu rượu bên hông uống, thật sự vui sướng thưởng thức đám sóc “Đạn bay” quần công ra không có quy tắc gì.

Bóng dáng trong cơn lốc “Đạn bay” vốn có thể phất ống tay áo đã thoát vòng vây, nhưng chẳng biết tại sao lại mặc cho đống hạt thông kia lung tung đánh về phía hắn, lại mượn bản lĩnh linh hoạt né tránh, lúc này thấy nàng rốt cuộc thu tay bắt đầu nhàn nhã uống,


/384

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status