Nàng phi lười có độc

Q.1 - Chương 110: Chương 89

/384


“Vương gia... Hai người...” Lạc Phi đẩy cửa đi vào, trong nháy mắt thân thể cứng ngắc, trong ánh mắt lạnh lùng lộ ra hoảng sợ.

“Cút ra ngoài!” Quân Dập Hàn cau mày lạnh lùng nói.

Lạc Phi nắm thật chặt áo trước ngực, lập tức xoay người rời đi, Vương gia thế mà lại thích nam nhân? Nhưng mà mấy ngày trước đây hắn kêu khóc phải gả cho Vương gia, Vương gia sẽ không làm thật như vậy chứ? Cả người hắn bị một kích run sợ, âm thầm quyết định về sau nhất định phải giữ vững khoảng cách an toàn với Vương gia, hắn xinh đẹp như hoa như vậy, nhưng ngàn vạn lần không thể trúng độc thủ của Vương gia.

“Lạc Phi?” Cố Hàn vừa định ngủ lại bị tiếng kêu hoảng hốt của Lạc Phi đánh thức, trong nháy mắt cơn buồn ngủ mất đi một nửa.

“Ừ.” Trong giọng nói của Quân Dập Hàn hơi nặng nề, ngay sau đó cúi người bồng nàng lên giường, “Nàng nghỉ ngơi trước đi, ta đi xử lý chút công chuyện trước, sau đó khi tối muộn một chút lại tới nhìn nàng.”

“Không được.” Cố Hàn ngồi dậy day day huyệt thái dương hơi phình to nói, “Ta phải nắm chặt thời gian phối...”, hắn nói đến đây, giống như cảm giác không khí chung quanh thật sự ép xuống quá thấp, tiếng nói dừng lại, ngước mắt lên nhìn Quân Dập Hàn, lại thấy sắc mặt hắn cực kỳ lạnh lùng nhìn mình chằm chằm, hắn hơi không quá tự nhiên cười nói, “Vương gia sao lại nhìn ta như thế?”

“Nghỉ ngơi.” Hắn đè hai vai nàng xuống để cho nàng nằm trên giường lần nữa, giọng mang cảnh cáo nói, “Đừng để cho bổn Vương nói lần thứ ba, nếu không, ta không ngại lập tức phái người đưa nàng ra khỏi huyện An Nhân.”

“Được.” Trong mắt hắn mang cười nhìn Quân Dập Hàn, khóe môi khẽ câu nhẹ giọng lên tiếng.”

“Nhắm mắt lại, mau ngủ.” Quân Dập Hàn dịu dàng ra lệnh, đưa tay cầm lấy chăn bên cạnh đắp lên cho hắn, thấy hắn thật biết nghe lời ngoan ngoãn nhắm mắt lại, lúc này mới cúi người rơi xuống một nụ hôn lên trán hắn rồi đứng dậy rời đi.

Hơi ấm nhàn nhạt giống như vẫn lưu lại trên da thịt, Cố Hàn đưa tay khẽ vuốt qua chỗ giống như vẫn có thể cảm nhận được dịu dàng do đôi môi mềm mại kia chạm vào, khóe môi hắn khẽ cong lên đường cong mờ, buồn ngủ vừa tản đi một lần nữa tập kích.

“Haizzz, vẫn chưa được.” Khi Cố Hàn tỉnh lại, sắc trời đã sáng choang, hắn vừa mới rửa mặt xong ra khỏi phòng, đã nghe mấy vị y quan chau mày thở dài.

“Các ngươi theo toa thuốc này lấy thuốc tới sắc sau đó cầm đi cho người bệnh dùng.” Hắn đi lên trước, lấy ra đơn thuốc lúc trước nhanh chóng viết xuống đưa cho y quan.

“Cố công tử, đây chính là phương thuốc khắc chế ôn dịch?” Lý Ngự y chìa tay tiếp nhận, trong giọng nói lộ ra mong đợi hỏi.

“Lấy đi thử trước một chút, có thể chữa khỏi hay không còn phải nhìn hiệu quả sau khi người bệnh ăn vào.”

“Được được, ta sẽ đi ngay.” Lý Ngự y mang theo mấy vị y quan bước chân như gió đi thu xếp.

Cố Hàn thấy Quân Dập Hàn ở cách đó không xa đã giao phó xong công việc cho thuộc hạ, đang định tiến lên, lại thấy một lão giả múc cháo ở chỗ phát cháo miễn phí bưng cháo đi tới trước người hắn, trong giọng nói tràn đầy cảm kích nói: “Vương gia, ngài vất vả vì chúng thảo dân hồi lâu, cũng chưa từng thấy ngài nghỉ ngơi tử tế, tiểu lão nhi * đây vừa mới múc chén cháo này, nếu ngài không ghét bỏ trước lót bụng đi.”

(*) tiểu lão nhi (tiểu lão nhân): từ vựng Trung Quốc, về cơ bản chỉ người già, cách nói khiêm tốn.

“Đa tạ lão nhân gia.” Quân Dập Hàn mỉm cười nhận lấy chén cháo từ trong tay lão.

Cố Hàn nhìn lão giả kia kích động liên tiếp gạt lệ, trong lòng sáng tỏ, Quân Dập Hàn thân là Vương gia lại không để ý an nguy của bản thân mà tự mình đến trong huyện An Nhân bố thí cứu tế bọn họ trong nước lửa, mà bọn họ không cho rằng báo đáp, một chén cháo giá rẻ nhất này là một mảnh tâm ý của bọn họ với Quân Dập Hàn, thật ra thì ban đầu lão giả kia đã nghĩ tới sẽ bị từ chối, dù sao Quân Dập Hàn là Vương gia cao cao tại thượng, sao lại uống chén cháo giống như dân đen bình thường, nhưng lão giả lại không ngờ tới Quân Dập Hàn lại nhận tâm ý lúc này của bọn họ, vì vậy có thể nào mà không kích động đến rơi lệ.

Mặc dù Quân Dập Hàn đang ở địa vị quyền cao chức trọng cũng là một người tỉ mỉ như thế, chỉ cần hắn bằng lòng, hắn có thể làm ấm áp lòng bất kỳ người nào, như nàng!

Nếu không, lấy tính tình thích cuộc sống nhàn tản như nàng, sao chủ động để Huyền Nguyệt hỏi thăm tình hình ôn dịch ở huyện An Nhân, khi biết được ôn dịch không được khống chế lại tinh thần không yên lập tức chạy tới, dùng tên giả Cố Hàn đến bên cạnh hắn, chỉ vì để xác định hắn bình an, khoảnh khắc khi nhìn thấy hắn khỏe mạnh đứng trước mặt mình, lòng của nàng mới chính thức để xuống!

Nụ cười nơi khóe môi Ôn Noãn mặc dù cạn nhưng lại ấm áp mà mềm mại như gió xuân tháng ba, nhưng nụ cười này của nàng vừa mới leo lên khóe môi đã ngưng lại chỉ trong nháy mắt, nhịp tim trước giờ luôn giữ vững của nàng chợt dừng lại, “Đừng uống!” Nàng lấy tốc độ nhanh nhất của mình nhanh chóng lướt tới trước người Quân Dập Hàn, tốc độ này chỉ trong nháy mắt nhưng nàng vẫn e ngại quá trễ, nhưng tóm lại kịp thời đánh rớt chén cháo trong tay hắn.

Sắc mặt của nàng căng thẳng, ra tay như gió túm lấy cổ tay lão giả đang chuyển thành hoảng hốt ngây ngốc, trong nháy mắt vẻ mặt chuyển biến lớn, mới vừa rồi trong lúc mơ


/384

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status