“Nàng dùng gương mặt này dùng thân phận của hắn giả danh lừa bịp, nàng nói hắn sẽ không nhận ra?” Quân Dập Hàn rảnh rỗi đi lột vỏ hạt dưa, hoàn toàn có thái độ không liên quan tới ta.“…”Hai người đang nói nhỏ, Mẫn Tư đã đỡ Mẫn Thù bò lên bờ dậy, rảo bước tiến tới trước người Ôn Noãn dừng lại, ánh mắt hơi ngừng lên trên mặt Quân Dập Hàn sau đó trở lại trên mặt nàng, nụ cười ôn thuận nho nhã sinh ra trên môi, “Không biết tôn tính đại danh của công tử?”“Họ Mẫn, tên một chữ Tư.” Ôn Noãn cũng mỉm cười trả lời. Ông chủ nhiệt tình bị mắc một vỏ hạt dưa ở trong cổ họng ho khan không thôi.“Hả? Vậy ta là ai?” Nụ cười Mẫn Tư không bớt.Ôn Noãn khẽ trầm ngâm, đáp lại: “Vấn đề này hình như nên đi hỏi phụ mẫu ngươi.”“Khụ khụ.” Ông chủ ho khan đến đỏ bừng cả mặt, cuối cùng phun vỏ hạt dưa ra, lúc này nghe Ôn Noãn nói như thế, nhất thời buôn cười lại không dám cười, chỉ đành phải cắn chặt hàm răng chịu đựng.“Mẫn công tử thật khôi hài. Hai vị đường xa mà đến, nếu như không ngại đi vào trong phủ ngồi một chút, cũng tiện để cho tại hạ cố gắng hết sức làm chủ nhân.” Mẫn Tư không hề tức giận chút nào với câu trả lời của Ôn Noãn.Ôn Noãn nhìn về phía Quân Dập Hàn, Quân Dập Hàn thản nhiên nói: “Không ngại.”“…” Ôn Noãn.“…” Mẫn Tư.“Ca, không phải huynh nói không thể tùy tiện mang người xa lạ về nhà sao, sao tự huynh lại mang, còn một lần mang theo hai người” Mẫn Thù vắt quần áo đầy nước đi lên trước hỏi.Ôn Noãn nhìn cả người nàng ấy đều là nước, chỉ cảm thấy cũng lạnh thay cho nàng ấy, tóc như tảo biển che ở trên mặt, trong háy mắt chặt đứt lòng muốn nhìn dung mạo của nàng ấy của nàng.“Mới vừa rồi không phải muội còn tặng hoa cho hai người bọn họ sao, bây giờ mang về phủ không phải hợp với ý của muội?” Đáy mắt Mẫn Tư ẩn chứa tức giận.“Bọn họ từ chối muội, người không thích muội chưa bao giờ sẽ hợp ý muội.” Mẫn Thù liếc nhìn hai người Ôn Noãn và Quân Dập Hàn, cằm khẽ nâng nói. Ôn Noãn vốn tưởng rằng nàng ấy có thái độ vô lý như vậy, chắc chắn sẽ khiến cho Mẫn Tư tức giận sâu hơn, lại không ngờ tức giận trong mắt hắn lại kỳ dị tản mất, còn dâng lên vẻ hài lòng nhẹ đến mức không thể nhận ra. Thái độ của Mẫn Tư này với muội muội ngược lại rất khác hẳn với người thường.Mấy người ngồi lên xe ngựa của Mẫn Tư, Mẫn Tư và Mẫn Thù ngồi một bên, Ôn Noãn và Quân Dập Hàn ngồi một bên.Sau khi lên xe Mẫn Tư lấy khăn lau tóc cho Mẫn Thù, động tác tự nhiên mà quen thuộc, cũng lặp lại quá nhiều lần. Ôn Noãn suy nghĩ một chút cũng đúng, Mẫn Thù dăm ba ngày liền nhảy sông một lần, theo tần số này, động tác của hắn không quen cũng phải quen. Nhưng mà lúc này tóc trên mặt Mẫn Thù được vén ra sau gáy ngược lại khiến cho nàng nhìn rõ dung mạo của nàng ấy, khuôn mặt trái xoan khéo léo xinh đẹp duyên dáng, một đôi mắt to mà sáng ngời, chóp mũi xinh đẹp bị đông lạnh đến đỏ ửng, khóe môi tự nhiên nhếch lên làm thành một đường cong nho nhỏ, chỉ nhìn một cách đơn thuần thì ngũ quan của nàng ấy không tính là xuất sắc, nhưng nhìn lại toàn thân thì cực kỳ đáng yêu. Ôn Noãn hơi không hiểu, dáng vẻ như vậy, tuy rằng nàng thân là nữ tử nhìn cũng cực kỳ thích, sao lại bị người từ chối đến dăm ba ngày phải nhảy sông, thật sự khiến cho người ta phí lòng suy nghĩ. Chẳng lẽ
/384
|