Cảm ơn Đó là câu duy nhất nó có thể nói với hắn vào lúc này.
Hai hôm nay, mặc dù nằm trong dự tính nhưng vẫn phát tác quá lớn. Mọi việc đôi khi không thể mình nó gánh vác, cũng có lúc phải gấp rút tìm người hỗ trợ, nhiều nhất là hắn. Lâu lắm rồi nó mới cảm thấy vô lực thế này, Hân Hân, mày bắt đầu kém cỏi đi rồi đấy!
- Thay vì cảm ơn_ hắn ngừng lại_ ... Thì hãy sống vui vẻ sau khi chuyện này kết thúc...
- Có lẽ được chăng?_ ánh mắt nó lộ ra chút khổ sở.
Cả hai không nói gì nữa, trầm mặc đi tiếp. Không ai bảo ai nhưng như có thần giao cách cảm, họ lại cùng đi tới phòng Hiệu trưởng. Tin đồn hai hôm nay cần được áp chế, tuy nhiên vẫn nên để tàn dư lớn một chút, có cơ hội sẽ thổi bùng lên. Dù sao mấy tin đó vô cùng cần thiết...
Hân Hân và Ken vào thì đã thấy Mi Yeon, John, Alice và Hae Na đang nói chuyện với Hiệu trưởng. Khuôn mặt nó vẫn bình thản liếc nhìn xung quanh, không tỏ thái độ gì nhưng đôi môi tái nhợt lại, đáy mắt nổi lên tầng sương mù. Hắn ở gần thấy nó như vậy, nhất thời lo lắng, bất giác nắm lấy tay nó muốn bình ổn lại tâm tình.
- Sao ở đây hết lượt vậy?
Giọng nói lạnh lẽo của hắn vang lên, dò xét bên trong. Trong phòng này hắn không ưa ai, ngay cả Mi Yeon khá thân thiết với nó.
- Ken với Hân Hân đó hả?_ Mi Yeon cười cười_ Bọn tớ đang cảm ơn Hiệu trưởng đã giúp đỡ trong thời gian qua. Bọn tớ sắp phải về trường mình rồi. Có lẽ hai ngày nữa là phải đi.
Hai ngày nữa... Quả nhiên...
Trong lòng nó trấn định lại, hướng hắn một ánh mắt cảm ơn rồi nhìn Mi Yeon, khuôn mặt treo lên nụ cười ít ỏi.
- Sớm vậy sao?
- Ừ. Biết thế nào được_ Mi Yeon xụ mặt_ Tối hôm đó mình mở bữa tiệc nhỏ. Hai người nhớ tới đó. Cả Windy và Key nữa.
Nó nhanh chóng gật đầu, nhưng rất khó có ai nhận ra được vẻ miễn cưỡng trong cái gật đầu đó.
...
- Kế hoạch dường như rất thuận lợi.
Chàng trai lộ ra khoé miệng âm u, ngón tay trắng dã bấm nút trên bàn phím, màn hình chợt tắt phụt, xung quanh căn phòng tối om một mảnh đáng sợ.
Thuận lợi tới mức... Người khác phải nghi ngờ.
...
Buổi tối, tại nhà Ken.
Ken cầm ly rượu ra ban công, trong đầu cố gắng sắp xếp từng chuyện xảy ra mấy hôm nay. Hắn phát giác được điều gì kì lạ từ hành động tới lời nói của Hân Hân. Giống như điều gì đó đang được sắp xếp rất tỉ mỉ...
Khi nó ở bệnh viện... Hôm lễ hội... Việc nhờ hắn làm bạn trai giả... Cố tình đẩy rộng các scandal, bề ngoài vô tâm với tất cả mọi việc xảy ra nhưng lại lén lút điều tra... Tự ép mình đồng ý đi dự bữa tiệc... Nhiều lúc còn hành động một cách kì lạ...
Rốt cuộc là như thế nào đây... Hắn cơ hồ sắp bóp nát ly rượu trên tay. Hình như sẽ có điều gì nguy hiểm xảy ra.
Tên Phong mà Hân Hân nhắc tới đã quay lại? Cả cô ta...
- Chẳng lẽ...???
Hắn đứng bật dậy, khuôn mặt lạnh băng. Chết tiệt, sao hắn không nghĩ ra ngay lúc đầu chứ!
Hắn lập tức vào phòng mình lấy điện thoại. Phải lập tức chặn Hân Hân lại, không thể để nó nguy hiểm được.
- Ken, cậu rất giỏi khi đã nghĩ ra hết. Nhưng cậu nghĩ có thể ngăn được con bé làm vậy sao?
Tiếng nói trầm thấp phát ra ngay sau lưng. Mặt hắn sầm lại. Anh ta tới bao giờ mà ngay cả hắn cũng không phát giác được? Thậm chí còn nhìn ra suy nghĩ của hắn...
- Thần bóng tối, ngươi là ai?
- Là ai không quan trọng_ thần bóng tối lướt nhìn_ Quan trọng là, ta muốn nhờ cậu giúp một chuyện.
Hắn khó hiểu:
- Chuyện gì?
Thần bóng tối nhìn hắn, khoé miệng khẽ nhếch:
- Chuyện của con bé Hân Hân...
Hai hôm nay, mặc dù nằm trong dự tính nhưng vẫn phát tác quá lớn. Mọi việc đôi khi không thể mình nó gánh vác, cũng có lúc phải gấp rút tìm người hỗ trợ, nhiều nhất là hắn. Lâu lắm rồi nó mới cảm thấy vô lực thế này, Hân Hân, mày bắt đầu kém cỏi đi rồi đấy!
- Thay vì cảm ơn_ hắn ngừng lại_ ... Thì hãy sống vui vẻ sau khi chuyện này kết thúc...
- Có lẽ được chăng?_ ánh mắt nó lộ ra chút khổ sở.
Cả hai không nói gì nữa, trầm mặc đi tiếp. Không ai bảo ai nhưng như có thần giao cách cảm, họ lại cùng đi tới phòng Hiệu trưởng. Tin đồn hai hôm nay cần được áp chế, tuy nhiên vẫn nên để tàn dư lớn một chút, có cơ hội sẽ thổi bùng lên. Dù sao mấy tin đó vô cùng cần thiết...
Hân Hân và Ken vào thì đã thấy Mi Yeon, John, Alice và Hae Na đang nói chuyện với Hiệu trưởng. Khuôn mặt nó vẫn bình thản liếc nhìn xung quanh, không tỏ thái độ gì nhưng đôi môi tái nhợt lại, đáy mắt nổi lên tầng sương mù. Hắn ở gần thấy nó như vậy, nhất thời lo lắng, bất giác nắm lấy tay nó muốn bình ổn lại tâm tình.
- Sao ở đây hết lượt vậy?
Giọng nói lạnh lẽo của hắn vang lên, dò xét bên trong. Trong phòng này hắn không ưa ai, ngay cả Mi Yeon khá thân thiết với nó.
- Ken với Hân Hân đó hả?_ Mi Yeon cười cười_ Bọn tớ đang cảm ơn Hiệu trưởng đã giúp đỡ trong thời gian qua. Bọn tớ sắp phải về trường mình rồi. Có lẽ hai ngày nữa là phải đi.
Hai ngày nữa... Quả nhiên...
Trong lòng nó trấn định lại, hướng hắn một ánh mắt cảm ơn rồi nhìn Mi Yeon, khuôn mặt treo lên nụ cười ít ỏi.
- Sớm vậy sao?
- Ừ. Biết thế nào được_ Mi Yeon xụ mặt_ Tối hôm đó mình mở bữa tiệc nhỏ. Hai người nhớ tới đó. Cả Windy và Key nữa.
Nó nhanh chóng gật đầu, nhưng rất khó có ai nhận ra được vẻ miễn cưỡng trong cái gật đầu đó.
...
- Kế hoạch dường như rất thuận lợi.
Chàng trai lộ ra khoé miệng âm u, ngón tay trắng dã bấm nút trên bàn phím, màn hình chợt tắt phụt, xung quanh căn phòng tối om một mảnh đáng sợ.
Thuận lợi tới mức... Người khác phải nghi ngờ.
...
Buổi tối, tại nhà Ken.
Ken cầm ly rượu ra ban công, trong đầu cố gắng sắp xếp từng chuyện xảy ra mấy hôm nay. Hắn phát giác được điều gì kì lạ từ hành động tới lời nói của Hân Hân. Giống như điều gì đó đang được sắp xếp rất tỉ mỉ...
Khi nó ở bệnh viện... Hôm lễ hội... Việc nhờ hắn làm bạn trai giả... Cố tình đẩy rộng các scandal, bề ngoài vô tâm với tất cả mọi việc xảy ra nhưng lại lén lút điều tra... Tự ép mình đồng ý đi dự bữa tiệc... Nhiều lúc còn hành động một cách kì lạ...
Rốt cuộc là như thế nào đây... Hắn cơ hồ sắp bóp nát ly rượu trên tay. Hình như sẽ có điều gì nguy hiểm xảy ra.
Tên Phong mà Hân Hân nhắc tới đã quay lại? Cả cô ta...
- Chẳng lẽ...???
Hắn đứng bật dậy, khuôn mặt lạnh băng. Chết tiệt, sao hắn không nghĩ ra ngay lúc đầu chứ!
Hắn lập tức vào phòng mình lấy điện thoại. Phải lập tức chặn Hân Hân lại, không thể để nó nguy hiểm được.
- Ken, cậu rất giỏi khi đã nghĩ ra hết. Nhưng cậu nghĩ có thể ngăn được con bé làm vậy sao?
Tiếng nói trầm thấp phát ra ngay sau lưng. Mặt hắn sầm lại. Anh ta tới bao giờ mà ngay cả hắn cũng không phát giác được? Thậm chí còn nhìn ra suy nghĩ của hắn...
- Thần bóng tối, ngươi là ai?
- Là ai không quan trọng_ thần bóng tối lướt nhìn_ Quan trọng là, ta muốn nhờ cậu giúp một chuyện.
Hắn khó hiểu:
- Chuyện gì?
Thần bóng tối nhìn hắn, khoé miệng khẽ nhếch:
- Chuyện của con bé Hân Hân...
/37
|