Nó mang theo một tâm trạng không hề tốt về nhà. Windy lặng lẽ đi theo không nói gì. Cô hiểu, nếu nói gì lúc này thì nó sẽ càng buồn hơn nên đành chờ nó thực sự bình tĩnh lại đã.
- Anh hai... Đã không liên lạc gì với ta suốt hai năm rồi_ nó nói khẽ, đủ để Windy nghe thấy.
- Ta biết_ Windy thở dài_ Anh ấy đi du học chứ có phải đi chơi đâu mà mi lo lắng quá!
- Ừm...
Nó cụp đôi mi xuống đầy mệt mỏi. Nó nhớ anh hai. Windy khẽ thở dài rồi lại nhớ ra gì đó:
- Mi... Vẫn không quên được chuyện một năm trước ư?
Đôi mắt nó mở to nhìn Windy. Sau đó, nó lại khẽ gật đầu, giọng xen chút thê lương:
- Sao quên được... Chuyện đó chứ!
- Mi nên quên hết đi_ Windy vỗ nhẹ vai nó an ủi_ Mọi chuyện đã là quá khứ rồi kia mà!
- Ta hiểu. Nhưng ta cần nhiều thời gian hơn nữa!
Windy nhìn nó buồn bã. Là bạn của con nhỏ suốt mười mấy năm trời tại sao lại không hiểu nó chứ? Quá khứ này... Có thể nó sẽ không quên được mãi mãi. Trừ phi nó bị mất trí nhớ... Hay chết đi...
- Thôi mi đi ngủ đi_ Windy kéo nó nằm vào giường và đắp chăn_ Mai còn đi lấy chiếc vòng cổ nữa chứ!
- Này Windy_ nó gọi với lại.
- Hả?
- Mai đi học!
- Cái... Gì?_ Windy mắt ếch nhìn nó.
- Papa bắt ta đi. Mi đi cùng ta nhá. Tháng sau có chủ đề cho bài báo_ nó kéo chăn trùm đầu giả mếu_ Ta không muốn đi học mà hu hu.
- Haiz được rồi ta đi cùng mi_ nói rồi Windy rời khỏi phòng. Cô đi tới một nơi...
...
Trong khi đó, tại biệt thự của nhà hắn và Key.
Hắn đã gọi cho ông giám đốc quán cà phê đó để lấy đoạn clip lúc xảy ra chuyện giữa nó và Huỳnh Trâm. Key lanh chanh không hiểu gì nhưng cũng chui vào xem.
Và rồi... Hắn cũng đã tìm ra sự thật. Bần thần nhìn vào màn hình, hắn sốc không thể làm gì được. Hắn đã trách nhầm nó sao?
Key xem clip mà cứ chúi mũi vô nhìn nó, Windy và Huỳnh Trâm. Nhìn chán xong rồi lại lấy tai chỉ chỉ vào Windy:
- Em nào vậy? Xinh và cute ghê á! Ông biết giới thiệu cho tui đi! Tán cái!
Hắn trở về thực tại đôi chút. Nghe Key nói vậy không kìm được cốc tên đó một phát rõ đau:
- Thằng khỉ! Tui có quen biết họ đâu mà ông đòi giới thiệu chứ?
Key nhăn nhó xoa xoa đầu cãi biện:
- Vậy sao ông nói chuyện với họ?
- Chuyện là thế này. Blah blah..._ Hắn kể một tràng, xong rồi thở dài_ Và bây giờ tui mới tìm ra sự thật. Huỳnh Trâm đã lừa tui và con nhỏ tên Hân Hân gì đó bị oan.
- À ra thế!_ Key gật gù tỏ vẻ đã hiểu.
- Tui muốn xin lỗi cô ta. Nhưng không biết cô ta ở đâu hết!_ hắn hơi thất vọng, dựa lưng vào ghế uể oải.
- Ha ha yên tâm đi ông bạn_ Key cười vỗ vai hắn_ Có duyên ắt gặp lại thôi.
- Biết rồi. Ông về phòng đi lải nhải quá_ hắn xua xua Key ra.
- Thằng bạn chết tiệt!_ Key cáu mù lên, nhưng cũng đành ton ton về phòng.
"Biết bao giờ... Tôi mới gặp lại được cô nhỉ? Cô gái kì lạ."
Hắn_ Nguyễn Hoàng Minh Tuấn_ Thiếu gia độc nhất tập đoàn SW đứng đầu thế giới. Mang trong mình dòng máu của Nữ Hoàng Anh Quốc và người đứng đầu Phương Đông giàu có. Lạnh lùng, nhưng nhiều lúc lại rất nóng nảy và không suy nghĩ kĩ. Với trí thông minh được di truyền từ cha mẹ nên học cực giỏi và lấy được ba bằng đại học quốc tế. Nhưng hiện tại vẫn \"lấy đi học là niềm vui và giải trí\". Hotboy đứng đầu Trường quý tộc SW. Con gái nhìn thấy hắn là đổ như rạ chỉ trừ một số người. Biết và giỏi rất nhiều loại võ và kiếm thuật. Tham gia thế giới đêm với cái biệt danh Ken_ ông hoàng bóng tối. Ai nghĩ tới cái tên này mà cũng không khỏi rùng mình.
Bạn hắn_ Trấn Lâm Mạnh Kiệt_ công tử thứ hai của tập đoàn thời trang Style New. Là hotboy thứ hai của trường quý tộc SW. Mang trong mình hai vẻ đẹp lãng tử của phương Tây và phương Đông nên rất dễ hút hồn phái nữ khi tới gần. Một tay sát gái chuyên nghiệp. Key là cái tên được dùng trong thế giới ngầm, với biệt danh \"Thần gió đêm\"
~
6.10 am, nhà nó.
Chuông báo thức kêu. Nó tỉnh dậy sau một giấc mộng ngắn. Hôm qua nó đâu có ngủ được nhiều đâu, trằn trọc mãi tới gần ba giờ sáng mới thiếp đi được. Đôi mắt nó bây giờ thâm quần lại, trông như gấu trúc vậy.
Khẽ thở dài nhìn chính mình trong gương, nó tự thấy mình thật buồn cười.
- Hân Hân, trông mày thật đáng khinh ha!
Nó sửa soạn đôi chút rồi vòng sang phòng Windy. Hít một hơi thật sâu, nó hét ầm lên:
- LEE WINDY, BẢY GIỜ RỒI MI DẬY NGAY CHO TAAA!!!
Windy ngái ngủ bịt chăn kín lên đầu:
- Để yên cho ta ngủ. Sáng ra có phải làm gì đâu.
Nó rầm rầm bước tới kéo tung chăn ra.
- Dậy ngay! Hôm nay đi học!
- Hở? Học hành gì?_ Windy ngáp dài rồi đột nhiên ngớ ra, mặt hoảng lên_ Aaaa chết rồi muộn rồi! Sao mi không kêu ta sớm!
- Mi ngủ thì ma kêu được mi dậy_ nó khoanh tay lắc đầu.
5p18s sau.
- Xong rồi!_ Windy thở hồng hộc_ Đi học mau trễ quá rồi!
- Từ từ gì phải vội thế_ nó cứ chậm rãi đi sau mặc kệ cô bạn đang hộc tốc vội vã đằng trước.
Windy quay mặt lại khó hiểu nhìn nó. Trái lại, nó vẫn tỉnh bơ như không rồi móc điện thoại ra coi giờ.
- 7h15 vào lớp. Hiện tại có 6h34. Cứ thong thả mà đi.
Windy đứng đóng dá một chút rồi hiểu ra. Cáu tiết, Windy chạy xổ vào nó định đánh:
- Con bạn chết giẫm kia! Mi chết với ta!
Nó lách người qua một bên làm Windy hụt một cái suýt ngã. Nó vỗ vỗ lưng Windy cười đểu:
- Thôi, hạ hoả cho đời nó tươi đẹp. Đi học đi. Mi đi xe hay bộ tuỳ mi. Ta cuốc bộ đây!
- Ta đi bộ với mi_ Windy gật gật đầu rồi mắt chữ A nhìn nó_ Trời mi kiếm đâu ra cặp kính cận đẹp thế? Mua cho ta không?
- Mi có bị cận đâu mà đeo_ nó đẩy đẩy gọng kính đen_ Ta đeo cho mìn giống tri thức tí. Đeo kính áp tròng nhiều quá rồi.
Windy nhìn tổng thể nó nhận xét, mắt long lanh:
- Trông mi không giống mấy đứa mọt sách chút nào á! Trông mi thật cute. Bạn tốt à!
Nó đẩy đẩy Windy ra, liếc một cái, hừ lạnh.
- Biết rồi khỏi nịnh_ nó mở cặp lục lấy chiếc kính màu hồng rất xinh đưa cho cô_ Nè kính không độ đấy. Biết thừa tính mi rồi!
- Hơ hơ bạn tốt_ Windy chộp lấy rồi đeo vào_ Được không?
Nó gật đầu rồi hai đứa cùng đi tới trường. Ra ngoài nó thay đổi thái độ đột ngột khiến Windy mặc dù đã thấy nhiều lần nhưng cũng không khỏi cảm thấy giật mình.
Bước vào cổng trường nó và Windy nhận được rất nhiều sự chú ý. Tuy nó và Windy đã đeo kính nên sắc đẹp của bọn nó đã bị che mất một phần nhưng vẫn rất nổi bật so với những người bình thường kia.
- Xinh phết_ người 1.
- Cô này khá đấy_ người 2.
- Xinh. Xinh cái quái gì chứ!_ người 3.
- Ghen ăn tức ở hả?_ người 2 1.
Blah blah.
Liếc nhìn mấy nhóm học sinh, nó cảm thấy khó chịu vì cứ làm tâm điểm cho mọi người bàn tán. Ít khi nó ra ngoài lúc để khuôn mặt như thế này. Nó toàn giả trang người bình thường đi thu thập thông tin trên mọi nơi. Windy thì thấy chuyện này rất bình thường. Cô là trung tâm của sự chú ý quá lâu rồi.
- Mi sao vậy?_ Windy lo lắng khi thấy nó cứ hầm hầm phát ra tử khí đáng sợ.
- Ghét bị chú ý!_ nó nói ngắn gọn, giọng bực mình.
- Ừ. Mi để ta!_ Windy gật đầu rồi quay sang chỗ đám đang nhìn cô, cười tươi_ Mấy bạn có thể thôi không nhìn chúng mình như vậy được không? Mình không muốn như vậy ha!
Vừa dứt lời thì không ai bảo ai đồng loạt quay đi làm việc của riêng mình. Chỉ trừ một số người đang lườm nguýt bọn nó.
Khẽ gật đầu hài lòng, nó cùng Windy tiến thẳng tới khu A.
Trường quý tộc SW là một trường quốc tế nổi tiếng trên toàn thế giới. Trường được chia làm ba khu vực: khu A dành cho các nhà quý tộc tầm cỡ và học sinh đạt điểm tuyệt đối trong kì thi tuyển sinh. Khu B dành cho những nhà giàu đạt mức độ nổi tiếng trong khu vực và học sinh đạt điểm 90-99 trong kì thi. Khu C dành cho học sinh bán trú và mức điểm thi 80-89 điểm.
Khu A có 5 lớp. Nó và Windy vào lớp 12A3_ lớp chuyên văn. Nhưng tìm đã lâu mà không thấy lớp của mình.
- Cho hỏi_ Windy đập nhẹ vào một cậu học sinh đang đứng quay lưng trước mình khiến cậu chú ý_ Lớp 12A3 ở đâu vậy?
Cậu học sinh đó cười đáp:
- Lớp 12A3 hả? À cách lớp tôi có hai lớp thôi à_ nói rồi chỉ tay vào cái lớp xa xa_ ở đó đó!
- Cảm ơn bạn ha!_ Windy cười tươi cúi đầu.
- Không có chi! Mình làm quen nhé!_ cậu nở một điệu cười sát gái_ Mình tên là Trấn Lâm Mạnh Kiệt, cứ gọi mình là Key.
- À ừ Key. Mình tên Windy_ Windy giả vờ gượng gạo rồi đánh trống lảng_ Thôi mình vào lớp đây.
- Ừ. Bye bạn ha!
- Chào!
Nói rồi Windy kéo tay nó vẫn im nãy giờ đi về lớp. Trong bụng thì lại nghĩ thầm.
\"Hừ! Định tán bản cô nương ư? Key à? Hờ hờ! Ngươi sẽ bị ta sút chết đấy\"
Nó nhìn Windy đang cười nham hiểm, không kìm được mở miệng:
- Mi lại nghĩ ra cái trò quái quỷ gì với cái tên vừa nãy đấy?
Nghe chất giọng lạnh lùng của nó khiến Windy giật mình chối biến:
- Đâu có ý định gì đâu!
- Hừ. Ta thừa biết mi cái đầu mi đang nghĩ gì đấy!
- Ặc_ Windy nhăn nhó_ Không có gì qua được mắt mi hết á!
- Ta mà.
Lớp 11A3.
Bước vào lớp là bọn nó được sự chú ý rất nhiều do là người lạ. Bực mình, nó liếc đôi mắt như khiến mọi thứ biến thành băng lại với ý \"nhìn là chết\". Không cần nói thêm điều gì, cả lớp rất biết điều tự động im lặng làm việc tiếp. Nó và Windy chọn một cái bàn cuối rồi ngồi xuống, lấy iphone ra lướt web. Đôi lúc, bọn nó vẫn còn bị những lời xì xào làm cho khó chịu nhưng cũng không nói gì.
Trống vào lớp. Cô giáo chủ nhiệm đi vào, nghiêng đầu hỏi:
- Hôm nay lớp ta có hai bạn mới. Bạn ấy tới chưa?
- Hì dạ tới rồi thưa cô_ Windy đứng dậy kéo theo nó.
- Ừ_ cô giáo gật đầu rồi quay sang_ Giới thiệu với lớp hai bạn mới. Bạn ngồi ngoài là Lee Windy, bạn thứ hai bên trong là Trần Ngọc Bảo Hân. Hai bạn được điểm tuyệt đối kì thi đầu vào. Ra chơi các em làm quen với hai bạn mới nha!
- Dạ vâng!
Cả lớp xì xào một chút rồi lại thôi. Trong tiết học, bọn nó hết ngủ rồi lại lấy điện thoại nghe nhạc và chơi mặc kệ cô giáo đang giảng những cái gì.
Năm tiết học trôi qua rất nhanh với bọn nó (toàn chơi thì chả nhanh) và đã đến giờ nghỉ trưa. Nó và Windy xuống căng tin xử lí bữa trưa.
- Đông thế!_ Windy nhăn nhó nhìn vào căng tin.
Quả đúng là rất đông. Bây giờ chỉ có thể dùng cụm từ \"kiến vỡ tổ\" để miêu tả cho sự hỗn loạn khủng khiếp này. Windy thấy nó vẫn thản nhiên không nói gì thì bực tức:
- Này! Mi không tìm cách chen vào cái đống nhặng xị này đi đứng đó làm cảnh hả?
Nó không nói gì cả, lặng lẽ kéo tay Windy vào bên trong căng tin.
- Nè đông lắm sao vô?_ Windy níu níu tay nó lại hỏi.
- Trật tự đi_ nó thở hắt ra rồi nhìn vào đám đông hạ giọng xuống lạnh lùng nói gần như ra lệnh_ Tránh đường!
Im lặng.
Cả lũ không cùng hẹn mà đồng loạt quay sang nó. Ghét bị mọi người dồn sự chú ý vào mình, nó hạ thấp giọng hơn nữa nói hệt như một lời đe doạ:
- Tránh đường không thì không ai gặp được Mặt trời ngày mai đâu!
Tiếng cuối cùng được phát ra cũng là lúc tất thảy mọi người dẹp một con đường cho nó đi. Không hiểu vì sao mà lời nói của nó có sức tác động lớn tới vậy. Cảm giác thật ớn lạnh sống lưng.
Nó thản nhiên đi qua một cách bình thường rồi mua đồ ăn. Windy cứ mắt tròn mắt dẹt nhì nó bái phục. Ôi tài năng là đây!
Khi nó chọn đồ ăn xong chọn bàn ăn cho mình thì cái đám đông đó lại tiếp tục nhiệm vụ cao cả của mình: mua đồ ăn
. Bọn nó vừa xử lí bữa trưa đó vừa tám chuyện thì đột nhiên có tiếng hét lên:
- HOTBOY TỚI RỒI MỌI NGƯỜI ƠI!!! ANH KEN VÀ ANH KEY TỚI RỒI!!!
Rồi sau đó đồng loạt nhiều tiếng hét ầm ĩ vang lên.
- ANH KEN, ANH KEY!!! ÔI ANH ẤY ĐẸP TRAI QUÁ!!!
- ÔI THẦN TƯỢNG CỦA LÒNG EM!!! I LOVE U!
- ANH ƠI LÀM BẠN TRAI EM ĐI!
Windy đang uống nước thì sặc sụa hết cả ra. Nó thì bỏ gói bim bim xuống nhíu mày vì bị phá mất hứng ăn của mình. Windy cũng kêu tướng lên:
- Hét gì! Ai đấy hả? Đang ăn ngon mà phá người khác như thế sao? Không biết mấy người đang nói về ai nhưng làm ơn im lặng cho người khác ăn ngon cái! Ai đẹp trai chứ? Đẹp trai lai khỉ đúng chứ? Grừ!
Im lặng.
Nó hài lòng nhìn Windy đang độc thoại. Nó \"rảnh rỗi\" quá nên bổ sung thêm một câu khiến ai nghe cũng bổ chửng:
- Ta Like câu của mi. Đám HOT PHÂN đó thì được tích sự gì!
- Hơ hơ ta mà lại_Windy chống nạnh mắt ngước lên trời tự sướng.
Nó cũng phảng phất chút nét cười trong đôi mắt. Nhưng ngó về đám con trai lại thấy đám con trai đang nhìn mình với ánh mắt thương cảm còn con gái thì lại khinh khỉnh kiểu \"đáng đời cho chết\" thì ngay lập tức bộ óc của một phóng viên cho biết sắp có chuyện xảy ra với mình.
RẦM!!! Một bàn tay đập rầm vào bàn của nó. Trong tầm dự đoán nên nó chẳng ngạc nhiên gì. Chỉ có Windy là giật thót ngã ngồi xuống ghế.
- Cô.vừa.nói.cái.gì.hả_ tiếng gằn giọng thấy rõ của một người ngay bên cạnh nó vang lên.
Nó không biểu hiện gì, chỉ quay mặt nhìn người vừa phát biểu. Và... Ồ... Đó chính là người đã đụng độ với nó bữa trước... Là hắn.
Có lẽ do cặp kính cận nên hắn không nhận ra nó chính là người hôm đó hắn đã gặp... Chỉ cảm thấy nó rất quen... Nhưng không biết là ai...
- Gì?_ nó khó chịu lên tiếng.
Nhìn thấy tên này là nó lại nhớ tới vụ đó... Vụ mà chiếc vòng nó giữ kĩ như một kỉ vật đã bị hỏng mất. Nó căm thù hắn và con nhỏ đó lắm rồi. Giờ gặp lại hắn... Nó còn căm thù hơn.
Hắn thì vẫn nhìn nó vì trông nó rất quen. Khó chịu, nó đập rầm vào bàn khiến hắn tỉnh lại:
- Có chuyện gì thì mau nói đi!_ nó chiếu tia mắt băng giá lên hắn nói rồi nhanh chóng quay mặt về chỗ Windy.
Không khí lúc này quá căng thẳng. Ai cũng nín thở quan sát chuyện đang diễn ra ở đây. Hắn cũng lấy lại phong độ của mình trước kia mà lạnh lùng gằn giọng:
- Cô dám nói chúng tôi như vậy mà còn định ra oai ở đây ư? Buồn cười quá nhỉ?
Windy nhìn hắn và cũng đã nhận ra đó là ai. Thảo nào nó lại thái độ nghiêm trọng như vậy. Windy đứng dậy cãi lý với hắn:
- Cái gì đấy? Anh quá đáng vừa vừa thôi chứ? Chúng tôi nói ai thì mặc chúng tôi! Anh cản là xâm phạm quyền tự do ngôn luận đấy!
- Nhưng hai cô đang nói xấu chúng tôi đấy!_ một tiếng nói cất lên đằng sau hắn_ Nếu vậy là xúc phạm nhân phẩm người khác đó nhá! Ơ...
Người đó đang nói thì khựng lại khi nhìn thấy Windy. Windy cũng đứng chôn chân tại chỗ.
- Ơ... Là người lúc sáng đây mà?
Windy gật gật đầu.
- Đúng rồi!
- Vậy sao bạn lại nói xấu chúng tôi?
Windy không biết trả lời như thế nào. Nhưng đột nhiên cô lại nhớ tới việc ban sáng tên đó định cua mình. Thế là, nắm bắt thời cơ rất nhanh, Windy bắt đầu dùng chiêu độc nhất vô nhị của mình:
- Nhưng... Mình đâu có biết là ai đâu_ mắt cô bắt đầu long lanh giọt nước_ Tại họ làm ồn quá nên mình định nói người gây ra vụ này một chút cho hả giận thôi mà! Như thế có gì sai sao?
Người đó_ Key, đang dần trở nên luống cuống khi thấy Windy đang sắp khóc. Một người như Key, suốt ngày đối mặt với nước mắt con gái mà như thế này thì có thể biết tầm ảnh hưởng của Windy to lớn như thế nào.
- Mình có nói gì bạn đâu_ Key với vội chiếc khăn giấy đưa cho Windy_ Cầm lấy nè!
Windy đón lấy chiếc khăn, sụt sịt nhăn mặt:
- Mình... Có làm gì đâu chứ!
Học sinh đứng coi mà mắt trố hết cả ra. Đường hoàng là Key thiếu gia đào hoa không coi gái ra gì vậy mà hôm nay lại thay đổi 180 độ. Ai mà tin được chứ?
- Nhảm nhí!
Cả đám đồng loạt lại quay về phía người phát ra tiếng nói. Là nó. Nó đứng dậy rời khỏi ghế:
- Tôi có việc. Xin phép đi trước!
- Hân Hân?_ Windy thôi không nước mắt cá sấu nữa, nhìn nó vẻ buồn buồn.
Hắn chỉ im lặng nhìn theo nó. Không hiểu vì sao nhìn nó bây giờ thì hắn không thể ra tay với người con gái này nữa. Hắn không thể mở miệng dù là một chữ duy nhất cũng không thể nói. Trông đằng sau... Nó thật cô đơn và buồn bã...
- CẨN THẬN! HÂN HÂN!!!
Windy thét lên khi thấy nó bị trượt vỏ chuối dưới đất và sắp ngã. Đứa chết tiệt nào đã vứt vỏ chuối bừa bãi như vậy chứ! Nếu tóm được thì sẽ không yên thân đâu!
1s...
2s...
3s...
Nó vẫn chưa ngã... Hoàn hồn trở lại, hình như nó đã được ai đỡ khỏi cú ngã dập mặt này. Định cảm ơn người đã cứu mình, nhưng nó lại nuốt ngay vào bụng...
Vì người đó...
Là hắn.
3s...
4s...
5s...
- Thả tôi ra!_ nó hạ thấp giọng nói đến mức thấp nhất trong khi hắn vẫn còn giữ chặt mình.
- Xin lỗi!_ hắn vội buông nó ra, buột miệng nói.
Ai cũng ngạc nhiên, đặc biệt là Key, bạn hắn tới mức tột độ. Lời xin lỗi mà rất khó có bao giờ nghe được từ con người này bây giờ lại có thể nói vô cùng dễ dàng. Có vẻ như hắn đã thay đổi đôi chút gì đó từ trái tim mình mà hắn không hề biết. Có đúng vậy không?
Nó quay người lặng lẽ đi mất. Đi một cách im lìm... Và tới khi tất cả trở về thực tại thì nó đã biến mất lúc nào không biết...
.
Nó đi lên sân thượng của trường như một thói quen lúc tâm trạng không ổn định. Tháo chiếc kính đã đeo trên mặt kia, nó vươn vai hít thở sâu đón những làn gió mát rượi từ xa xa thổi về...
- Thích lắm sao?_ hắn từ đằng sau nó khẽ nói. Dường như hắn không muốn phá hoại sự thoải mái của nó.
- Anh nghĩ thế nào?_ nó vẫn giữ nguyên tư thế, nhàn nhạt trả lời lại hắn.
Rồi như một hành động quen thuộc, nó lại đưa tay lên phía trên ngực cầm lấy mặt vòng cổ... Nhưng cái vòng đó đâu còn... Nó khẽ thở dài...
- Tôi thấy cô rất quen... Hình như tôi đã gặp cô_ hắn nhẹ nhàng nhấc chân tới gần chỗ nó.
- Thật sao? Còn tôi thì không_ không để ý cho lắm, nó vẫn thả hồn mình trong gió cho quên hết muộn phiền.
Nhưng... Nó khựng lại. Dường như nó đã quên mất điều gì đó. Vội cúi đầu xuống, nó cố mở to đôi mắt bị cận 1,25 độ của mình ra để tìm kiếm cặp kính đã bị nó để xuống đất.
- Của cô đây... Phải không?_ tay hắn cầm kính của nó, cúi đầu xuống hỏi.
Nó cứng đờ người lại. Thật sự nó không biết phải làm sao bây giờ nữa. Nên đứng trước mặt hắn cho hắn biết nó là ai hay... Trốn tránh hắn để lãng quên đi chuyện trước kia chỉ mới xảy ra hôm qua?
- Tôi hỏi đôi kính này có phải của cô không?_ hắn cảm thấy bực mình khi nó không phản ứng gì như vậy.
Nó vẫn trong tình trạng như thế. Mất kiên nhẫn, hắn nắm lấy tay nó kéo mạnh khiến nó quay ngoắt lại về phía mình...
1s...
2s...
3s...
- Cô..._ hắn bất ngờ nhìn nó_ Sao lại...
- Sao trăng gì?_ nó quay đầu đi, cố gắng thoát khỏi bàn tay rắn chắc của hắn.
- Là... Cô?_ hắn nghi ngờ, lấy tay xoay mặt nó lại xem xét.
- Thả tôi ra!_ nó cố vùng vẫy khỏi tay hắn_ Là ai chứ?
Hắn rồi cũng định thần lại đôi chút... Hắn nhớ ra một điều gì đó. Ngay lập tức, hắn nhìn xoáy sâu vào đôi mắt của nó... Đôi mắt mà hắn nhớ nhất khi đối diện con người lúc trước...
- Không phải..._ hắn thở dài rồi buông nó ra_ Xin lỗi... Tôi nhận nhầm. Người đó... Có đôi mắt màu đen. Còn cô lại là màu tím... Có lẽ... Người giống người thôi!
Nó lại đứng bất động. Màu đen ư? Sao lại...
- Đã làm phiền rồi. Tôi đi trước! Đây là kính của cô.
Hắn ngước đầu lên trời một chút rồi lặng lẽ bỏ đi. Nó cứ bần thần như vậy mà suy nghĩ và chợt phát hiện ra. Do là hôm qua nó đã đeo kính áp tròng lúc ra ngoài. Với sở thích đổi màu mắt quái dị của nó thì chuyện đôi mắt màu đen như vậy có lẽ là chuyện quá đương nhiên.
- Việc tốt... Hay việc xấu đây..._ nó tự hỏi chính mình.
Mắt nó khẽ cụp xuống nghĩ ngợi. Chuyện này nó chưa biết nên xử sự ra sao nữa. Cho hắn biết... Hay giấu nhẹm đi sẽ tốt hơn? Mái tóc nó khẽ bay bay. Gió... Cứ thế thổi vào tâm trạng con người...
Chia sẻ...
Âm thầm...
Lặng lẽ...
- Anh hai... Đã không liên lạc gì với ta suốt hai năm rồi_ nó nói khẽ, đủ để Windy nghe thấy.
- Ta biết_ Windy thở dài_ Anh ấy đi du học chứ có phải đi chơi đâu mà mi lo lắng quá!
- Ừm...
Nó cụp đôi mi xuống đầy mệt mỏi. Nó nhớ anh hai. Windy khẽ thở dài rồi lại nhớ ra gì đó:
- Mi... Vẫn không quên được chuyện một năm trước ư?
Đôi mắt nó mở to nhìn Windy. Sau đó, nó lại khẽ gật đầu, giọng xen chút thê lương:
- Sao quên được... Chuyện đó chứ!
- Mi nên quên hết đi_ Windy vỗ nhẹ vai nó an ủi_ Mọi chuyện đã là quá khứ rồi kia mà!
- Ta hiểu. Nhưng ta cần nhiều thời gian hơn nữa!
Windy nhìn nó buồn bã. Là bạn của con nhỏ suốt mười mấy năm trời tại sao lại không hiểu nó chứ? Quá khứ này... Có thể nó sẽ không quên được mãi mãi. Trừ phi nó bị mất trí nhớ... Hay chết đi...
- Thôi mi đi ngủ đi_ Windy kéo nó nằm vào giường và đắp chăn_ Mai còn đi lấy chiếc vòng cổ nữa chứ!
- Này Windy_ nó gọi với lại.
- Hả?
- Mai đi học!
- Cái... Gì?_ Windy mắt ếch nhìn nó.
- Papa bắt ta đi. Mi đi cùng ta nhá. Tháng sau có chủ đề cho bài báo_ nó kéo chăn trùm đầu giả mếu_ Ta không muốn đi học mà hu hu.
- Haiz được rồi ta đi cùng mi_ nói rồi Windy rời khỏi phòng. Cô đi tới một nơi...
...
Trong khi đó, tại biệt thự của nhà hắn và Key.
Hắn đã gọi cho ông giám đốc quán cà phê đó để lấy đoạn clip lúc xảy ra chuyện giữa nó và Huỳnh Trâm. Key lanh chanh không hiểu gì nhưng cũng chui vào xem.
Và rồi... Hắn cũng đã tìm ra sự thật. Bần thần nhìn vào màn hình, hắn sốc không thể làm gì được. Hắn đã trách nhầm nó sao?
Key xem clip mà cứ chúi mũi vô nhìn nó, Windy và Huỳnh Trâm. Nhìn chán xong rồi lại lấy tai chỉ chỉ vào Windy:
- Em nào vậy? Xinh và cute ghê á! Ông biết giới thiệu cho tui đi! Tán cái!
Hắn trở về thực tại đôi chút. Nghe Key nói vậy không kìm được cốc tên đó một phát rõ đau:
- Thằng khỉ! Tui có quen biết họ đâu mà ông đòi giới thiệu chứ?
Key nhăn nhó xoa xoa đầu cãi biện:
- Vậy sao ông nói chuyện với họ?
- Chuyện là thế này. Blah blah..._ Hắn kể một tràng, xong rồi thở dài_ Và bây giờ tui mới tìm ra sự thật. Huỳnh Trâm đã lừa tui và con nhỏ tên Hân Hân gì đó bị oan.
- À ra thế!_ Key gật gù tỏ vẻ đã hiểu.
- Tui muốn xin lỗi cô ta. Nhưng không biết cô ta ở đâu hết!_ hắn hơi thất vọng, dựa lưng vào ghế uể oải.
- Ha ha yên tâm đi ông bạn_ Key cười vỗ vai hắn_ Có duyên ắt gặp lại thôi.
- Biết rồi. Ông về phòng đi lải nhải quá_ hắn xua xua Key ra.
- Thằng bạn chết tiệt!_ Key cáu mù lên, nhưng cũng đành ton ton về phòng.
"Biết bao giờ... Tôi mới gặp lại được cô nhỉ? Cô gái kì lạ."
Hắn_ Nguyễn Hoàng Minh Tuấn_ Thiếu gia độc nhất tập đoàn SW đứng đầu thế giới. Mang trong mình dòng máu của Nữ Hoàng Anh Quốc và người đứng đầu Phương Đông giàu có. Lạnh lùng, nhưng nhiều lúc lại rất nóng nảy và không suy nghĩ kĩ. Với trí thông minh được di truyền từ cha mẹ nên học cực giỏi và lấy được ba bằng đại học quốc tế. Nhưng hiện tại vẫn \"lấy đi học là niềm vui và giải trí\". Hotboy đứng đầu Trường quý tộc SW. Con gái nhìn thấy hắn là đổ như rạ chỉ trừ một số người. Biết và giỏi rất nhiều loại võ và kiếm thuật. Tham gia thế giới đêm với cái biệt danh Ken_ ông hoàng bóng tối. Ai nghĩ tới cái tên này mà cũng không khỏi rùng mình.
Bạn hắn_ Trấn Lâm Mạnh Kiệt_ công tử thứ hai của tập đoàn thời trang Style New. Là hotboy thứ hai của trường quý tộc SW. Mang trong mình hai vẻ đẹp lãng tử của phương Tây và phương Đông nên rất dễ hút hồn phái nữ khi tới gần. Một tay sát gái chuyên nghiệp. Key là cái tên được dùng trong thế giới ngầm, với biệt danh \"Thần gió đêm\"
~
6.10 am, nhà nó.
Chuông báo thức kêu. Nó tỉnh dậy sau một giấc mộng ngắn. Hôm qua nó đâu có ngủ được nhiều đâu, trằn trọc mãi tới gần ba giờ sáng mới thiếp đi được. Đôi mắt nó bây giờ thâm quần lại, trông như gấu trúc vậy.
Khẽ thở dài nhìn chính mình trong gương, nó tự thấy mình thật buồn cười.
- Hân Hân, trông mày thật đáng khinh ha!
Nó sửa soạn đôi chút rồi vòng sang phòng Windy. Hít một hơi thật sâu, nó hét ầm lên:
- LEE WINDY, BẢY GIỜ RỒI MI DẬY NGAY CHO TAAA!!!
Windy ngái ngủ bịt chăn kín lên đầu:
- Để yên cho ta ngủ. Sáng ra có phải làm gì đâu.
Nó rầm rầm bước tới kéo tung chăn ra.
- Dậy ngay! Hôm nay đi học!
- Hở? Học hành gì?_ Windy ngáp dài rồi đột nhiên ngớ ra, mặt hoảng lên_ Aaaa chết rồi muộn rồi! Sao mi không kêu ta sớm!
- Mi ngủ thì ma kêu được mi dậy_ nó khoanh tay lắc đầu.
5p18s sau.
- Xong rồi!_ Windy thở hồng hộc_ Đi học mau trễ quá rồi!
- Từ từ gì phải vội thế_ nó cứ chậm rãi đi sau mặc kệ cô bạn đang hộc tốc vội vã đằng trước.
Windy quay mặt lại khó hiểu nhìn nó. Trái lại, nó vẫn tỉnh bơ như không rồi móc điện thoại ra coi giờ.
- 7h15 vào lớp. Hiện tại có 6h34. Cứ thong thả mà đi.
Windy đứng đóng dá một chút rồi hiểu ra. Cáu tiết, Windy chạy xổ vào nó định đánh:
- Con bạn chết giẫm kia! Mi chết với ta!
Nó lách người qua một bên làm Windy hụt một cái suýt ngã. Nó vỗ vỗ lưng Windy cười đểu:
- Thôi, hạ hoả cho đời nó tươi đẹp. Đi học đi. Mi đi xe hay bộ tuỳ mi. Ta cuốc bộ đây!
- Ta đi bộ với mi_ Windy gật gật đầu rồi mắt chữ A nhìn nó_ Trời mi kiếm đâu ra cặp kính cận đẹp thế? Mua cho ta không?
- Mi có bị cận đâu mà đeo_ nó đẩy đẩy gọng kính đen_ Ta đeo cho mìn giống tri thức tí. Đeo kính áp tròng nhiều quá rồi.
Windy nhìn tổng thể nó nhận xét, mắt long lanh:
- Trông mi không giống mấy đứa mọt sách chút nào á! Trông mi thật cute. Bạn tốt à!
Nó đẩy đẩy Windy ra, liếc một cái, hừ lạnh.
- Biết rồi khỏi nịnh_ nó mở cặp lục lấy chiếc kính màu hồng rất xinh đưa cho cô_ Nè kính không độ đấy. Biết thừa tính mi rồi!
- Hơ hơ bạn tốt_ Windy chộp lấy rồi đeo vào_ Được không?
Nó gật đầu rồi hai đứa cùng đi tới trường. Ra ngoài nó thay đổi thái độ đột ngột khiến Windy mặc dù đã thấy nhiều lần nhưng cũng không khỏi cảm thấy giật mình.
Bước vào cổng trường nó và Windy nhận được rất nhiều sự chú ý. Tuy nó và Windy đã đeo kính nên sắc đẹp của bọn nó đã bị che mất một phần nhưng vẫn rất nổi bật so với những người bình thường kia.
- Xinh phết_ người 1.
- Cô này khá đấy_ người 2.
- Xinh. Xinh cái quái gì chứ!_ người 3.
- Ghen ăn tức ở hả?_ người 2 1.
Blah blah.
Liếc nhìn mấy nhóm học sinh, nó cảm thấy khó chịu vì cứ làm tâm điểm cho mọi người bàn tán. Ít khi nó ra ngoài lúc để khuôn mặt như thế này. Nó toàn giả trang người bình thường đi thu thập thông tin trên mọi nơi. Windy thì thấy chuyện này rất bình thường. Cô là trung tâm của sự chú ý quá lâu rồi.
- Mi sao vậy?_ Windy lo lắng khi thấy nó cứ hầm hầm phát ra tử khí đáng sợ.
- Ghét bị chú ý!_ nó nói ngắn gọn, giọng bực mình.
- Ừ. Mi để ta!_ Windy gật đầu rồi quay sang chỗ đám đang nhìn cô, cười tươi_ Mấy bạn có thể thôi không nhìn chúng mình như vậy được không? Mình không muốn như vậy ha!
Vừa dứt lời thì không ai bảo ai đồng loạt quay đi làm việc của riêng mình. Chỉ trừ một số người đang lườm nguýt bọn nó.
Khẽ gật đầu hài lòng, nó cùng Windy tiến thẳng tới khu A.
Trường quý tộc SW là một trường quốc tế nổi tiếng trên toàn thế giới. Trường được chia làm ba khu vực: khu A dành cho các nhà quý tộc tầm cỡ và học sinh đạt điểm tuyệt đối trong kì thi tuyển sinh. Khu B dành cho những nhà giàu đạt mức độ nổi tiếng trong khu vực và học sinh đạt điểm 90-99 trong kì thi. Khu C dành cho học sinh bán trú và mức điểm thi 80-89 điểm.
Khu A có 5 lớp. Nó và Windy vào lớp 12A3_ lớp chuyên văn. Nhưng tìm đã lâu mà không thấy lớp của mình.
- Cho hỏi_ Windy đập nhẹ vào một cậu học sinh đang đứng quay lưng trước mình khiến cậu chú ý_ Lớp 12A3 ở đâu vậy?
Cậu học sinh đó cười đáp:
- Lớp 12A3 hả? À cách lớp tôi có hai lớp thôi à_ nói rồi chỉ tay vào cái lớp xa xa_ ở đó đó!
- Cảm ơn bạn ha!_ Windy cười tươi cúi đầu.
- Không có chi! Mình làm quen nhé!_ cậu nở một điệu cười sát gái_ Mình tên là Trấn Lâm Mạnh Kiệt, cứ gọi mình là Key.
- À ừ Key. Mình tên Windy_ Windy giả vờ gượng gạo rồi đánh trống lảng_ Thôi mình vào lớp đây.
- Ừ. Bye bạn ha!
- Chào!
Nói rồi Windy kéo tay nó vẫn im nãy giờ đi về lớp. Trong bụng thì lại nghĩ thầm.
\"Hừ! Định tán bản cô nương ư? Key à? Hờ hờ! Ngươi sẽ bị ta sút chết đấy\"
Nó nhìn Windy đang cười nham hiểm, không kìm được mở miệng:
- Mi lại nghĩ ra cái trò quái quỷ gì với cái tên vừa nãy đấy?
Nghe chất giọng lạnh lùng của nó khiến Windy giật mình chối biến:
- Đâu có ý định gì đâu!
- Hừ. Ta thừa biết mi cái đầu mi đang nghĩ gì đấy!
- Ặc_ Windy nhăn nhó_ Không có gì qua được mắt mi hết á!
- Ta mà.
Lớp 11A3.
Bước vào lớp là bọn nó được sự chú ý rất nhiều do là người lạ. Bực mình, nó liếc đôi mắt như khiến mọi thứ biến thành băng lại với ý \"nhìn là chết\". Không cần nói thêm điều gì, cả lớp rất biết điều tự động im lặng làm việc tiếp. Nó và Windy chọn một cái bàn cuối rồi ngồi xuống, lấy iphone ra lướt web. Đôi lúc, bọn nó vẫn còn bị những lời xì xào làm cho khó chịu nhưng cũng không nói gì.
Trống vào lớp. Cô giáo chủ nhiệm đi vào, nghiêng đầu hỏi:
- Hôm nay lớp ta có hai bạn mới. Bạn ấy tới chưa?
- Hì dạ tới rồi thưa cô_ Windy đứng dậy kéo theo nó.
- Ừ_ cô giáo gật đầu rồi quay sang_ Giới thiệu với lớp hai bạn mới. Bạn ngồi ngoài là Lee Windy, bạn thứ hai bên trong là Trần Ngọc Bảo Hân. Hai bạn được điểm tuyệt đối kì thi đầu vào. Ra chơi các em làm quen với hai bạn mới nha!
- Dạ vâng!
Cả lớp xì xào một chút rồi lại thôi. Trong tiết học, bọn nó hết ngủ rồi lại lấy điện thoại nghe nhạc và chơi mặc kệ cô giáo đang giảng những cái gì.
Năm tiết học trôi qua rất nhanh với bọn nó (toàn chơi thì chả nhanh) và đã đến giờ nghỉ trưa. Nó và Windy xuống căng tin xử lí bữa trưa.
- Đông thế!_ Windy nhăn nhó nhìn vào căng tin.
Quả đúng là rất đông. Bây giờ chỉ có thể dùng cụm từ \"kiến vỡ tổ\" để miêu tả cho sự hỗn loạn khủng khiếp này. Windy thấy nó vẫn thản nhiên không nói gì thì bực tức:
- Này! Mi không tìm cách chen vào cái đống nhặng xị này đi đứng đó làm cảnh hả?
Nó không nói gì cả, lặng lẽ kéo tay Windy vào bên trong căng tin.
- Nè đông lắm sao vô?_ Windy níu níu tay nó lại hỏi.
- Trật tự đi_ nó thở hắt ra rồi nhìn vào đám đông hạ giọng xuống lạnh lùng nói gần như ra lệnh_ Tránh đường!
Im lặng.
Cả lũ không cùng hẹn mà đồng loạt quay sang nó. Ghét bị mọi người dồn sự chú ý vào mình, nó hạ thấp giọng hơn nữa nói hệt như một lời đe doạ:
- Tránh đường không thì không ai gặp được Mặt trời ngày mai đâu!
Tiếng cuối cùng được phát ra cũng là lúc tất thảy mọi người dẹp một con đường cho nó đi. Không hiểu vì sao mà lời nói của nó có sức tác động lớn tới vậy. Cảm giác thật ớn lạnh sống lưng.
Nó thản nhiên đi qua một cách bình thường rồi mua đồ ăn. Windy cứ mắt tròn mắt dẹt nhì nó bái phục. Ôi tài năng là đây!
Khi nó chọn đồ ăn xong chọn bàn ăn cho mình thì cái đám đông đó lại tiếp tục nhiệm vụ cao cả của mình: mua đồ ăn
. Bọn nó vừa xử lí bữa trưa đó vừa tám chuyện thì đột nhiên có tiếng hét lên:
- HOTBOY TỚI RỒI MỌI NGƯỜI ƠI!!! ANH KEN VÀ ANH KEY TỚI RỒI!!!
Rồi sau đó đồng loạt nhiều tiếng hét ầm ĩ vang lên.
- ANH KEN, ANH KEY!!! ÔI ANH ẤY ĐẸP TRAI QUÁ!!!
- ÔI THẦN TƯỢNG CỦA LÒNG EM!!! I LOVE U!
- ANH ƠI LÀM BẠN TRAI EM ĐI!
Windy đang uống nước thì sặc sụa hết cả ra. Nó thì bỏ gói bim bim xuống nhíu mày vì bị phá mất hứng ăn của mình. Windy cũng kêu tướng lên:
- Hét gì! Ai đấy hả? Đang ăn ngon mà phá người khác như thế sao? Không biết mấy người đang nói về ai nhưng làm ơn im lặng cho người khác ăn ngon cái! Ai đẹp trai chứ? Đẹp trai lai khỉ đúng chứ? Grừ!
Im lặng.
Nó hài lòng nhìn Windy đang độc thoại. Nó \"rảnh rỗi\" quá nên bổ sung thêm một câu khiến ai nghe cũng bổ chửng:
- Ta Like câu của mi. Đám HOT PHÂN đó thì được tích sự gì!
- Hơ hơ ta mà lại_Windy chống nạnh mắt ngước lên trời tự sướng.
Nó cũng phảng phất chút nét cười trong đôi mắt. Nhưng ngó về đám con trai lại thấy đám con trai đang nhìn mình với ánh mắt thương cảm còn con gái thì lại khinh khỉnh kiểu \"đáng đời cho chết\" thì ngay lập tức bộ óc của một phóng viên cho biết sắp có chuyện xảy ra với mình.
RẦM!!! Một bàn tay đập rầm vào bàn của nó. Trong tầm dự đoán nên nó chẳng ngạc nhiên gì. Chỉ có Windy là giật thót ngã ngồi xuống ghế.
- Cô.vừa.nói.cái.gì.hả_ tiếng gằn giọng thấy rõ của một người ngay bên cạnh nó vang lên.
Nó không biểu hiện gì, chỉ quay mặt nhìn người vừa phát biểu. Và... Ồ... Đó chính là người đã đụng độ với nó bữa trước... Là hắn.
Có lẽ do cặp kính cận nên hắn không nhận ra nó chính là người hôm đó hắn đã gặp... Chỉ cảm thấy nó rất quen... Nhưng không biết là ai...
- Gì?_ nó khó chịu lên tiếng.
Nhìn thấy tên này là nó lại nhớ tới vụ đó... Vụ mà chiếc vòng nó giữ kĩ như một kỉ vật đã bị hỏng mất. Nó căm thù hắn và con nhỏ đó lắm rồi. Giờ gặp lại hắn... Nó còn căm thù hơn.
Hắn thì vẫn nhìn nó vì trông nó rất quen. Khó chịu, nó đập rầm vào bàn khiến hắn tỉnh lại:
- Có chuyện gì thì mau nói đi!_ nó chiếu tia mắt băng giá lên hắn nói rồi nhanh chóng quay mặt về chỗ Windy.
Không khí lúc này quá căng thẳng. Ai cũng nín thở quan sát chuyện đang diễn ra ở đây. Hắn cũng lấy lại phong độ của mình trước kia mà lạnh lùng gằn giọng:
- Cô dám nói chúng tôi như vậy mà còn định ra oai ở đây ư? Buồn cười quá nhỉ?
Windy nhìn hắn và cũng đã nhận ra đó là ai. Thảo nào nó lại thái độ nghiêm trọng như vậy. Windy đứng dậy cãi lý với hắn:
- Cái gì đấy? Anh quá đáng vừa vừa thôi chứ? Chúng tôi nói ai thì mặc chúng tôi! Anh cản là xâm phạm quyền tự do ngôn luận đấy!
- Nhưng hai cô đang nói xấu chúng tôi đấy!_ một tiếng nói cất lên đằng sau hắn_ Nếu vậy là xúc phạm nhân phẩm người khác đó nhá! Ơ...
Người đó đang nói thì khựng lại khi nhìn thấy Windy. Windy cũng đứng chôn chân tại chỗ.
- Ơ... Là người lúc sáng đây mà?
Windy gật gật đầu.
- Đúng rồi!
- Vậy sao bạn lại nói xấu chúng tôi?
Windy không biết trả lời như thế nào. Nhưng đột nhiên cô lại nhớ tới việc ban sáng tên đó định cua mình. Thế là, nắm bắt thời cơ rất nhanh, Windy bắt đầu dùng chiêu độc nhất vô nhị của mình:
- Nhưng... Mình đâu có biết là ai đâu_ mắt cô bắt đầu long lanh giọt nước_ Tại họ làm ồn quá nên mình định nói người gây ra vụ này một chút cho hả giận thôi mà! Như thế có gì sai sao?
Người đó_ Key, đang dần trở nên luống cuống khi thấy Windy đang sắp khóc. Một người như Key, suốt ngày đối mặt với nước mắt con gái mà như thế này thì có thể biết tầm ảnh hưởng của Windy to lớn như thế nào.
- Mình có nói gì bạn đâu_ Key với vội chiếc khăn giấy đưa cho Windy_ Cầm lấy nè!
Windy đón lấy chiếc khăn, sụt sịt nhăn mặt:
- Mình... Có làm gì đâu chứ!
Học sinh đứng coi mà mắt trố hết cả ra. Đường hoàng là Key thiếu gia đào hoa không coi gái ra gì vậy mà hôm nay lại thay đổi 180 độ. Ai mà tin được chứ?
- Nhảm nhí!
Cả đám đồng loạt lại quay về phía người phát ra tiếng nói. Là nó. Nó đứng dậy rời khỏi ghế:
- Tôi có việc. Xin phép đi trước!
- Hân Hân?_ Windy thôi không nước mắt cá sấu nữa, nhìn nó vẻ buồn buồn.
Hắn chỉ im lặng nhìn theo nó. Không hiểu vì sao nhìn nó bây giờ thì hắn không thể ra tay với người con gái này nữa. Hắn không thể mở miệng dù là một chữ duy nhất cũng không thể nói. Trông đằng sau... Nó thật cô đơn và buồn bã...
- CẨN THẬN! HÂN HÂN!!!
Windy thét lên khi thấy nó bị trượt vỏ chuối dưới đất và sắp ngã. Đứa chết tiệt nào đã vứt vỏ chuối bừa bãi như vậy chứ! Nếu tóm được thì sẽ không yên thân đâu!
1s...
2s...
3s...
Nó vẫn chưa ngã... Hoàn hồn trở lại, hình như nó đã được ai đỡ khỏi cú ngã dập mặt này. Định cảm ơn người đã cứu mình, nhưng nó lại nuốt ngay vào bụng...
Vì người đó...
Là hắn.
3s...
4s...
5s...
- Thả tôi ra!_ nó hạ thấp giọng nói đến mức thấp nhất trong khi hắn vẫn còn giữ chặt mình.
- Xin lỗi!_ hắn vội buông nó ra, buột miệng nói.
Ai cũng ngạc nhiên, đặc biệt là Key, bạn hắn tới mức tột độ. Lời xin lỗi mà rất khó có bao giờ nghe được từ con người này bây giờ lại có thể nói vô cùng dễ dàng. Có vẻ như hắn đã thay đổi đôi chút gì đó từ trái tim mình mà hắn không hề biết. Có đúng vậy không?
Nó quay người lặng lẽ đi mất. Đi một cách im lìm... Và tới khi tất cả trở về thực tại thì nó đã biến mất lúc nào không biết...
.
Nó đi lên sân thượng của trường như một thói quen lúc tâm trạng không ổn định. Tháo chiếc kính đã đeo trên mặt kia, nó vươn vai hít thở sâu đón những làn gió mát rượi từ xa xa thổi về...
- Thích lắm sao?_ hắn từ đằng sau nó khẽ nói. Dường như hắn không muốn phá hoại sự thoải mái của nó.
- Anh nghĩ thế nào?_ nó vẫn giữ nguyên tư thế, nhàn nhạt trả lời lại hắn.
Rồi như một hành động quen thuộc, nó lại đưa tay lên phía trên ngực cầm lấy mặt vòng cổ... Nhưng cái vòng đó đâu còn... Nó khẽ thở dài...
- Tôi thấy cô rất quen... Hình như tôi đã gặp cô_ hắn nhẹ nhàng nhấc chân tới gần chỗ nó.
- Thật sao? Còn tôi thì không_ không để ý cho lắm, nó vẫn thả hồn mình trong gió cho quên hết muộn phiền.
Nhưng... Nó khựng lại. Dường như nó đã quên mất điều gì đó. Vội cúi đầu xuống, nó cố mở to đôi mắt bị cận 1,25 độ của mình ra để tìm kiếm cặp kính đã bị nó để xuống đất.
- Của cô đây... Phải không?_ tay hắn cầm kính của nó, cúi đầu xuống hỏi.
Nó cứng đờ người lại. Thật sự nó không biết phải làm sao bây giờ nữa. Nên đứng trước mặt hắn cho hắn biết nó là ai hay... Trốn tránh hắn để lãng quên đi chuyện trước kia chỉ mới xảy ra hôm qua?
- Tôi hỏi đôi kính này có phải của cô không?_ hắn cảm thấy bực mình khi nó không phản ứng gì như vậy.
Nó vẫn trong tình trạng như thế. Mất kiên nhẫn, hắn nắm lấy tay nó kéo mạnh khiến nó quay ngoắt lại về phía mình...
1s...
2s...
3s...
- Cô..._ hắn bất ngờ nhìn nó_ Sao lại...
- Sao trăng gì?_ nó quay đầu đi, cố gắng thoát khỏi bàn tay rắn chắc của hắn.
- Là... Cô?_ hắn nghi ngờ, lấy tay xoay mặt nó lại xem xét.
- Thả tôi ra!_ nó cố vùng vẫy khỏi tay hắn_ Là ai chứ?
Hắn rồi cũng định thần lại đôi chút... Hắn nhớ ra một điều gì đó. Ngay lập tức, hắn nhìn xoáy sâu vào đôi mắt của nó... Đôi mắt mà hắn nhớ nhất khi đối diện con người lúc trước...
- Không phải..._ hắn thở dài rồi buông nó ra_ Xin lỗi... Tôi nhận nhầm. Người đó... Có đôi mắt màu đen. Còn cô lại là màu tím... Có lẽ... Người giống người thôi!
Nó lại đứng bất động. Màu đen ư? Sao lại...
- Đã làm phiền rồi. Tôi đi trước! Đây là kính của cô.
Hắn ngước đầu lên trời một chút rồi lặng lẽ bỏ đi. Nó cứ bần thần như vậy mà suy nghĩ và chợt phát hiện ra. Do là hôm qua nó đã đeo kính áp tròng lúc ra ngoài. Với sở thích đổi màu mắt quái dị của nó thì chuyện đôi mắt màu đen như vậy có lẽ là chuyện quá đương nhiên.
- Việc tốt... Hay việc xấu đây..._ nó tự hỏi chính mình.
Mắt nó khẽ cụp xuống nghĩ ngợi. Chuyện này nó chưa biết nên xử sự ra sao nữa. Cho hắn biết... Hay giấu nhẹm đi sẽ tốt hơn? Mái tóc nó khẽ bay bay. Gió... Cứ thế thổi vào tâm trạng con người...
Chia sẻ...
Âm thầm...
Lặng lẽ...
/37
|