Hồng Y phất qua, vẻ mặt hắn khôi phục lại bình thường, cánh môi đỏ như máu, đối mặt với Lương Uyển Uyển đang ngây ngốc chậm rãi phun ra hai chữ: Dẫn đường.
Nam nhân mặc hồng y này, rõ ràng cũng là một loại với đám người kia. Sau khi đưa những người kia vào phòng chữ Thiên , Lương Uyển Uyển liền vội vã chạy xuống đại sảnh dưới lầu. Nhớ lại cảnh tượng của người nam nhân hồi nãy, lưng nàng mạnh mẽ nổi lên một luồng khí lạnh, khi đó, nàng có thể nhìn thấy trong đôi mắt của hắn hiện lên vẻ tàn nhẫn, nàng thậm chí hoài nghi, có khi nào người nam nhân mặc Hồng Y này cũng lấy roi ra, quất cho nàng mấy cái hay không.
Nhớ lại người nữ nhân bị trói kia, nàng đã học qua chủ nghĩa Mác-Lê Nin, tư tưởng Mao Trạch Đông lại khai sáng tinh thần trượng nghĩa đang bắt đầu nổi lên trong nàng, thật không hiểu tại sao người nữ nhân này lại đắc tội với những người kia, để bị hành hạ thành như vậy.
Bạch ngọc thông suốt, dây đàn màu xanh lục. . . . . . Tuyết Cầm Ngọc Bích . . . . . Đúng vậy, đó nhất định là Tuyết Cầm Ngọc Bích, nói như vậy. . . . . . Người kia chính là. . . . . . Trời ạ! Ta thế nào cũng không nghĩ tới, người kia lại là . . . . .
Lương Uyển Uyển đi xuống lầu, liền nhìn thấy chưởng quỹ có chút thất thần lẩm bẩm một mình.
Người kia là ai? Nên là cái gì? Lương Uyển Uyển tiến lên phía trước, hiếu kỳ hỏi.
Chưởng quỹ sợ hết hồn, vội vàng nhìn bốn phía, lập tức hạ thấp giọng nói với Uyển Uyển: Những người mà vừa nãy ngươi đưa lên phòng Thiên , chẳng lẽ ngươi không nghĩ đến cái gì?
Nữ nhân bị trói kia rất đáng thương, người nam nhân mặc hồng y kia rất đẹp. Uyển Uyển đáp, đột nhiên nghĩ những tiểu thuyết trước đây từng xem, lại nói, Người nam nhân kia sẽ không phải là, đệ nhất mỹ nhân trong giang hồ đi. Dựa vào mức độ xinh đẹp của khuôn mặt kia, vinh quang đứng đầu bản cũng không quá đáng.
Chưởng quỹ hiện lên dáng vẻ chỉ tiếc mài sắt không nên thép nhìn Uyển Uyển, Người đầy tớ ôm cầm bạch ngọc thông suốt, dây đàn lại màu xanh lục, mà dáng dấp của người chủ kia, cả người mặc hồng y, phong hoa tuyệt đại, người như vậy, trong chốn giang hồ thì có mấy ai?!
Lương Uyển Uyển nghĩ lại, cảm thấy những câu nói này có chút quen tai, có vẻ như hôm nay lúc cùng chưởng quỹ tán gẫu, đã có nghe qua: “Có, lúc trước ngươi nói Ngân kiếm Quân Huyễn Tuyết gì đó, không phải cũng mang theo cầm, mặc áo đỏ sao.
Ngươi. . . . . .nha đầu ngốc, thật sự muốn tức chết người. Hèn chi đời này ngươi chỉ có thể làm tiểu nhị.
Này này! Đừng có kỳ thị cái nghề này có được hay không! Huống chi, nàng chỉ mới làm tiểu nhị có mấy tháng mà thôi, chứ lúc trước, nàng còn là một năm giảng bốn đẹp*, vì xã hội chủ nghĩa hiện đại mà phấn đấu học cấp ba đấy!
Uyển Uyển đang muốn mở miệng phản bác, đầu óc lại đột nhiên chấn động —— nàng hiểu ra rồi!
*Năm giảng: giảng văn minh, giảng lễ phép, giảng vệ sinh, giảng trật tự, giảng đạo đức; bốn mĩ: nói về tâm hồn đẹp, ngôn ngữ đẹp, hành vi đẹp, hoàn cảnh đẹp. Chỉ về những quy tắc hành vi của mọi người trong thời kì mới.
Người nam nhân kia, là Quân Huyễn Tuyết? Nàng cảm thấy giọng nói của mình đang lạc nhịp, cảm giác này giống như phát hiện nhân vật chính đang được mọi người bát quái sôi nổi trên mạng, đột nhiên ở cùng mái hiên với mình.
Nói chung, rất vi diệu, không có cách nào hình dung được.
Xem ra ngươi cũng không quá mức đần độn. Chưởng quỹ vuốt vuốt chòm râu dê, nhắc nhở Uyển Uyển, Vị đại thần này, chúng ta phải hầu hạ cẩn thận, ngươi tuyệt đối đừng để xảy ra sự cố gì, nếu như chọc giận vị Quân Huyễn Tuyết này, mấy cái mạng cũng không đủ đền! Còn có, tuyệt đối đừng vì thấy mỹ mạo của hắn, mà nghĩ cách tiếp cận hắn, nghe nói, những nữ nhân nào tiếp cận Quân Huyễn Tuyết, đều không có kết quả tốt.
Ừng ực!
Lương Uyển Uyển nuốt nước miếng, mang theo dáng vẻ không ngại học hỏi của kẻ dưới: Kết quả không tốt là chỉ. . . . . . Dạng kết quả gì?
Chưởng quỹ lắc đầu thở dài, bên trong giọng nói, mang theo vẻ đồng tình: Cho dù không chết, thì cũng sẽ bị phế bỏ.
Trong phòng một mảnh tối tăm, không có đốt đèn, để cho ánh trăng sáng tỏ lẳng lặng chìm vào bóng tối.
Hai tay trắng noãn như ngọc không một tiếng động phủ lên cây đàn cổ lành lạnh giống như ánh trăng trên cao kia, Quân Huyễn Tuyết yên tĩnh ngồi ở trong phòng, tư thế ngồi thanh thản mà tao nhã, giống như đang đợi cái gì.
Dây đàn, vuốt ve từng dây một, vẻ mặt của hắn, giống như vỗ về người mình yêu. Bỗng nhiên, thân thể hắn run lên, ngón trỏ trái đột nhiên đặt ở bên trên dây đàn.
Một vệt máu đỏ tươi, chậm rãi chảy ra từ đầu ngón tay, một giọt, hai giọt. . . . . . Nhỏ xuống vạt áo màu đỏ kia, chậm rãi thấm vào, hợp thành một thể. Một cảm giác đau đớn như bị hàng ngàng mũi kim đâm, tràn ra từ bên trong thân thể. . . . . .
Quả nhiên, lại bắt đầu rồi!
Quân Huyễn Tuyết mím môi, đôi mắt phượng diễm lệ mang theo vẻ không cam lòng, liếc nhìn lỗ hổng đầu ngón tay.
Xương cốt đau nhức, máu thịt đau nhức, cả cơ thể đều đau nhức, bắt đầu chậm rãi phát ra.
Trăng sáng như vậy, vòng đi vòng lại, trăng khuyết rồi lại tròn.
Cơn đau này, cũng giống như vầng trăng vậy, vòng đi vòng lại, mãi mãi không kết thúc.
Rốt cuộc còn phải đau bao lâu, mới có thể kết thúc đây! Giống như lời nguyền đến từ huyết mạch, thân thể đã sớm bị phần đau đớn này hành hạ đến không thể chịu nổi, lúc nào mới có thể giải thoát đây?
Có phải chính vì không cam lòng, không cam lòng vì mình có được vinh hoa phú quý, quyền thế địa vị, nhưng lại không thể chống lại số mệnh an bài!
Mệnh Y! Mệnh Y!
Người của Quân gia khổ sở cả đời để tìm kiếm Mệnh Y!
Muốn tìm được người kia, rồi mạnh mẽ hỏi người kia, tại sao hắn lại đau như vậy, chỉ có Mệnh Y mới có thể lý giải!
Một hàn quang bỗng nhiên lóe lên, sau một khắc, hai bóng người màu đen, phá cửa sổ mà vào, chiêu nào chiêu nấy như muốn đoạt mệnh đánh tới Quân Huyễn Tuyết.
Tay trái Quân Huyễn Tuyết ôm cầm, thân thể bỗng nhiên văng ra phía sau, thong dong tránh được mũi kiếm lạnh lẽo kia.
Một tiếng cười nhạt hiện ra từ khóe môi hắn, miễn cưỡng nâng lên mắt phượng, Quân Huyễn Tuyết nhìn hai hắc y nhân ở trước mặt hắn: Cuối cùng các ngươi cũng đến.
Giao gia chủ ra, nếu không thì đừng trách chúng ta hạ thủ vô tình! Một hắc y nhân mở miệng nói, kiếm trong tay đang vận sức chờ phát động, chỉ cần đối phương không đồng ý liền hạ sát chiêu.
Gia chủ? Chẳng lẽ các ngươi đã quên gia chủ của Quân gia đến tột cùng là ai! Quân Huyễn Tuyết hừ lạnh, giơ tay trái lên, trên đầu ngón tay, bỗng nhiên xuất hiện một viên đá quý màu tím được khảm vào đuôi hồ ly—— vật này chính là tín vật của các gia chủ đời trước.
Ngươi ngông cuồng đoạt quyền, đê tiện vô liêm sỉ! Trong lúc nói chuyện, hai hắc y nhân lại giơ kiếm đánh tới Quân Huyễn Tuyết.
Tranh đấu kịch liệt, thoáng chốc phát động ở bên trong gian phòng không được rộng rãi. Chỉ nghe ầm ầm vài tiếng, bàn ghế trong phòng, đã bị hủy.
Hai hắc y nhân, tuy ra chiêu tàn nhẫn, nhưng thay vì nói muốn giết chết Quân Huyễn Tuyết, chẳng bằng nói là đang trì hoãn thời gian.
Nam nhân mặc hồng y này, rõ ràng cũng là một loại với đám người kia. Sau khi đưa những người kia vào phòng chữ Thiên , Lương Uyển Uyển liền vội vã chạy xuống đại sảnh dưới lầu. Nhớ lại cảnh tượng của người nam nhân hồi nãy, lưng nàng mạnh mẽ nổi lên một luồng khí lạnh, khi đó, nàng có thể nhìn thấy trong đôi mắt của hắn hiện lên vẻ tàn nhẫn, nàng thậm chí hoài nghi, có khi nào người nam nhân mặc Hồng Y này cũng lấy roi ra, quất cho nàng mấy cái hay không.
Nhớ lại người nữ nhân bị trói kia, nàng đã học qua chủ nghĩa Mác-Lê Nin, tư tưởng Mao Trạch Đông lại khai sáng tinh thần trượng nghĩa đang bắt đầu nổi lên trong nàng, thật không hiểu tại sao người nữ nhân này lại đắc tội với những người kia, để bị hành hạ thành như vậy.
Bạch ngọc thông suốt, dây đàn màu xanh lục. . . . . . Tuyết Cầm Ngọc Bích . . . . . Đúng vậy, đó nhất định là Tuyết Cầm Ngọc Bích, nói như vậy. . . . . . Người kia chính là. . . . . . Trời ạ! Ta thế nào cũng không nghĩ tới, người kia lại là . . . . .
Lương Uyển Uyển đi xuống lầu, liền nhìn thấy chưởng quỹ có chút thất thần lẩm bẩm một mình.
Người kia là ai? Nên là cái gì? Lương Uyển Uyển tiến lên phía trước, hiếu kỳ hỏi.
Chưởng quỹ sợ hết hồn, vội vàng nhìn bốn phía, lập tức hạ thấp giọng nói với Uyển Uyển: Những người mà vừa nãy ngươi đưa lên phòng Thiên , chẳng lẽ ngươi không nghĩ đến cái gì?
Nữ nhân bị trói kia rất đáng thương, người nam nhân mặc hồng y kia rất đẹp. Uyển Uyển đáp, đột nhiên nghĩ những tiểu thuyết trước đây từng xem, lại nói, Người nam nhân kia sẽ không phải là, đệ nhất mỹ nhân trong giang hồ đi. Dựa vào mức độ xinh đẹp của khuôn mặt kia, vinh quang đứng đầu bản cũng không quá đáng.
Chưởng quỹ hiện lên dáng vẻ chỉ tiếc mài sắt không nên thép nhìn Uyển Uyển, Người đầy tớ ôm cầm bạch ngọc thông suốt, dây đàn lại màu xanh lục, mà dáng dấp của người chủ kia, cả người mặc hồng y, phong hoa tuyệt đại, người như vậy, trong chốn giang hồ thì có mấy ai?!
Lương Uyển Uyển nghĩ lại, cảm thấy những câu nói này có chút quen tai, có vẻ như hôm nay lúc cùng chưởng quỹ tán gẫu, đã có nghe qua: “Có, lúc trước ngươi nói Ngân kiếm Quân Huyễn Tuyết gì đó, không phải cũng mang theo cầm, mặc áo đỏ sao.
Ngươi. . . . . .nha đầu ngốc, thật sự muốn tức chết người. Hèn chi đời này ngươi chỉ có thể làm tiểu nhị.
Này này! Đừng có kỳ thị cái nghề này có được hay không! Huống chi, nàng chỉ mới làm tiểu nhị có mấy tháng mà thôi, chứ lúc trước, nàng còn là một năm giảng bốn đẹp*, vì xã hội chủ nghĩa hiện đại mà phấn đấu học cấp ba đấy!
Uyển Uyển đang muốn mở miệng phản bác, đầu óc lại đột nhiên chấn động —— nàng hiểu ra rồi!
*Năm giảng: giảng văn minh, giảng lễ phép, giảng vệ sinh, giảng trật tự, giảng đạo đức; bốn mĩ: nói về tâm hồn đẹp, ngôn ngữ đẹp, hành vi đẹp, hoàn cảnh đẹp. Chỉ về những quy tắc hành vi của mọi người trong thời kì mới.
Người nam nhân kia, là Quân Huyễn Tuyết? Nàng cảm thấy giọng nói của mình đang lạc nhịp, cảm giác này giống như phát hiện nhân vật chính đang được mọi người bát quái sôi nổi trên mạng, đột nhiên ở cùng mái hiên với mình.
Nói chung, rất vi diệu, không có cách nào hình dung được.
Xem ra ngươi cũng không quá mức đần độn. Chưởng quỹ vuốt vuốt chòm râu dê, nhắc nhở Uyển Uyển, Vị đại thần này, chúng ta phải hầu hạ cẩn thận, ngươi tuyệt đối đừng để xảy ra sự cố gì, nếu như chọc giận vị Quân Huyễn Tuyết này, mấy cái mạng cũng không đủ đền! Còn có, tuyệt đối đừng vì thấy mỹ mạo của hắn, mà nghĩ cách tiếp cận hắn, nghe nói, những nữ nhân nào tiếp cận Quân Huyễn Tuyết, đều không có kết quả tốt.
Ừng ực!
Lương Uyển Uyển nuốt nước miếng, mang theo dáng vẻ không ngại học hỏi của kẻ dưới: Kết quả không tốt là chỉ. . . . . . Dạng kết quả gì?
Chưởng quỹ lắc đầu thở dài, bên trong giọng nói, mang theo vẻ đồng tình: Cho dù không chết, thì cũng sẽ bị phế bỏ.
Trong phòng một mảnh tối tăm, không có đốt đèn, để cho ánh trăng sáng tỏ lẳng lặng chìm vào bóng tối.
Hai tay trắng noãn như ngọc không một tiếng động phủ lên cây đàn cổ lành lạnh giống như ánh trăng trên cao kia, Quân Huyễn Tuyết yên tĩnh ngồi ở trong phòng, tư thế ngồi thanh thản mà tao nhã, giống như đang đợi cái gì.
Dây đàn, vuốt ve từng dây một, vẻ mặt của hắn, giống như vỗ về người mình yêu. Bỗng nhiên, thân thể hắn run lên, ngón trỏ trái đột nhiên đặt ở bên trên dây đàn.
Một vệt máu đỏ tươi, chậm rãi chảy ra từ đầu ngón tay, một giọt, hai giọt. . . . . . Nhỏ xuống vạt áo màu đỏ kia, chậm rãi thấm vào, hợp thành một thể. Một cảm giác đau đớn như bị hàng ngàng mũi kim đâm, tràn ra từ bên trong thân thể. . . . . .
Quả nhiên, lại bắt đầu rồi!
Quân Huyễn Tuyết mím môi, đôi mắt phượng diễm lệ mang theo vẻ không cam lòng, liếc nhìn lỗ hổng đầu ngón tay.
Xương cốt đau nhức, máu thịt đau nhức, cả cơ thể đều đau nhức, bắt đầu chậm rãi phát ra.
Trăng sáng như vậy, vòng đi vòng lại, trăng khuyết rồi lại tròn.
Cơn đau này, cũng giống như vầng trăng vậy, vòng đi vòng lại, mãi mãi không kết thúc.
Rốt cuộc còn phải đau bao lâu, mới có thể kết thúc đây! Giống như lời nguyền đến từ huyết mạch, thân thể đã sớm bị phần đau đớn này hành hạ đến không thể chịu nổi, lúc nào mới có thể giải thoát đây?
Có phải chính vì không cam lòng, không cam lòng vì mình có được vinh hoa phú quý, quyền thế địa vị, nhưng lại không thể chống lại số mệnh an bài!
Mệnh Y! Mệnh Y!
Người của Quân gia khổ sở cả đời để tìm kiếm Mệnh Y!
Muốn tìm được người kia, rồi mạnh mẽ hỏi người kia, tại sao hắn lại đau như vậy, chỉ có Mệnh Y mới có thể lý giải!
Một hàn quang bỗng nhiên lóe lên, sau một khắc, hai bóng người màu đen, phá cửa sổ mà vào, chiêu nào chiêu nấy như muốn đoạt mệnh đánh tới Quân Huyễn Tuyết.
Tay trái Quân Huyễn Tuyết ôm cầm, thân thể bỗng nhiên văng ra phía sau, thong dong tránh được mũi kiếm lạnh lẽo kia.
Một tiếng cười nhạt hiện ra từ khóe môi hắn, miễn cưỡng nâng lên mắt phượng, Quân Huyễn Tuyết nhìn hai hắc y nhân ở trước mặt hắn: Cuối cùng các ngươi cũng đến.
Giao gia chủ ra, nếu không thì đừng trách chúng ta hạ thủ vô tình! Một hắc y nhân mở miệng nói, kiếm trong tay đang vận sức chờ phát động, chỉ cần đối phương không đồng ý liền hạ sát chiêu.
Gia chủ? Chẳng lẽ các ngươi đã quên gia chủ của Quân gia đến tột cùng là ai! Quân Huyễn Tuyết hừ lạnh, giơ tay trái lên, trên đầu ngón tay, bỗng nhiên xuất hiện một viên đá quý màu tím được khảm vào đuôi hồ ly—— vật này chính là tín vật của các gia chủ đời trước.
Ngươi ngông cuồng đoạt quyền, đê tiện vô liêm sỉ! Trong lúc nói chuyện, hai hắc y nhân lại giơ kiếm đánh tới Quân Huyễn Tuyết.
Tranh đấu kịch liệt, thoáng chốc phát động ở bên trong gian phòng không được rộng rãi. Chỉ nghe ầm ầm vài tiếng, bàn ghế trong phòng, đã bị hủy.
Hai hắc y nhân, tuy ra chiêu tàn nhẫn, nhưng thay vì nói muốn giết chết Quân Huyễn Tuyết, chẳng bằng nói là đang trì hoãn thời gian.
/10
|