A! Quân Huyễn Tuyết bỗng mở mắt ra, nhìn thấy một khuôn mặt giống như em bé mang theo chút hiếu kỳ, lại có chút giật mình nhìn hắn, bàn tay của người kia mềm mại trắng nõn, đang để lên trên trán của hắn.
Ngươi bị sao vậy, có phải gặp ác mộng không? Lương Uyển Uyển hỏi. Từ nửa giờ trước, nàng đã nhìn thấy hắn ngủ lắc đầu qua lại, trong miệng dường như đang lẩm bẩm cái gì đó, một lúc sau, ngay cả cái trán cũng thấm ra một tầng mồ hôi.
Đừng đụng ta! Hắn bỗng nhiên đẩy nàng ra, bàn tay mềm mại để ở trên trán hắn, cũng chợt biến mất.
Xe ngựa vẫn bình thản di chuyển, hai người Lương Uyển Uyển và Quân Huyễn Tuyết ngây người ở bên trong, lúc nàng bị đẩy ra như thế, vẫn không tránh khỏi đụng vào một bên chiếc bàn trà.
Đoán chừng trên eo lại có thêm một vết máu ứ đọng, nàng xoa eo, lầu bầu nói: Không động vào thì không động vào.
Khuôn mặt hắn bình tĩnh, mái tóc đen dài rơi vào trên hắn má, trong màn đêm, bên trong buồng xe tối tăm ngay cả một ngọn đèn cũng không có, tối tăm u ám, làm cho nàng không thấy rõ vẻ mặt của hắn.
Một lát sau, Lương Uyển Uyển nghe được giọng nói của Quân Huyễn Tuyết vang lên: Ngươi tới đây.
Làm gì?
Đừng để ta nói lại lần thứ hai. Hắn có chút không kiên nhẫn.
Lương Uyển Uyển trợn mắt một cái, vẫn di chuyển cơ thể ngồi bên người Quân Huyễn Tuyết.
Sau một khắc, cơ thể nàng bị hắn ôm lấy, hắn tựa đầu vào trên vai trái của nàng, cả cơ thể, dường như đều dựa vào nàng.
Làm ơn! Người này có phải bị bệnh hay không! Lương Uyển Uyển im lặng suy nghĩ, vừa nãy đuổi nàng như đuổi ruồi, lúc này lại chủ động dựa vào nàng.
Nói chuyện để cho ta dễ ngủ một chút. Quân Huyễn Tuyết miễn cưỡng nói, dường như cơn ác mộng vừa nãy, đã làm cho tất cả khí lực của hắn tiêu hao hết .
Ngươi muốn nghe cái gì?
Cái gì cũng được, chỉ cần làm cho ta ngủ không gặp ác mộng là được.
Ngươi thường gặp ác mộng sao? Lời nói cứ như vậy nói ra, ngay khi nàng nghĩ mình sẽ bị hắn đẩy ra một lần nữa, lại nghe được câu trả lời của hắn.
Đã lâu không có mơ giấc mơ như thế. Lúc tỉnh lại từ trong mộng, đặc biệt có chút uể oải. Là bởi vì sự tồn tại của nàng? Bởi vì Mệnh Y ở bên cạnh hắn, nên hắn mới thả lỏng, cho dù đang ngủ, thân thể thế nhưng không tự chủ chấp nhận sự tiếp xúc của nàng, sự đụng chạm của nàng.
Quân Huyễn Tuyết mở nửa con mắt, ngửi được mùi thơm tỏa ra từ cơ thể của người bên cạnh. Mùi hương rất dễ chịu, hoàn toàn không giống với mùi hương buồn nôn trong mộng kia. Cơ thể mềm mại, cùng với giọng nói dịu dàng kia. Hắn biết, lúc nàng đối mặt với hắn, có sợ hãi, có e sợ, cũng có thể, nàng vốn không phải cam tâm tình nguyện ở lại bên cạnh hắn, thế nhưng hắn biết, hắn sẽ không buông tay .
Thật vất vả, hắn mới tìm được nàng.
Tìm được người mà hắn tâm tâm niệm niệm, ảo tưởng về người đó vô số lần.
Chỉ là khi thật sự tìm được nàng, hắn lại không biết nên đối mặt thế nào. Nếu nàng biết hắn lúc trước. . . . . . Như vậy nàng có thể hay không. . . . . .
Ngực, dường như bị một cái gì đó đè lên, ép tới mức hắn có chút không thở nổi, chỉ cần nghĩ đến có khả năng kia, hắn không thể chấp nhận được.
Phút chốc, giọng nói dịu dàng kia lại vang lên ở bên tai hắn: Ngươi nặng quá đi, nếu không đổi lại tư thế, ta sẽ kể cho ngươi một ít chuyện xưa, không cho phép ngươi ngủ. Dứt lời, bàn tay trắng nõn bắt đầu đẩy bờ vai của hắn.
Lúc này, hắn không có cự tuyệt để nàng đặt đầu hắn ở trên bắp đùi của nàng, tay của nàng, chậm rãi vuốt ve mái tóc dài rối tung của hắn. Không biết tại sao, cảm giác áp lực nơi ngực dần dần biến mất, giống như có thứ gì đó từng chút biến mất, lại có một thứ gì đó, từng chút chen vào.
A, tư thế này so với tư thế vừa nãy thoải mái hơn nhiều. Lương Uyển Uyển chuyển động hai cái vai, lại nhìn Quân Huyễn Tuyết đang yên tĩnh nằm ở trên bắp đùi nàng . Nói thật, hắn bây giờ làm cho nàng có cảm giác là lạ. Giống như rút đi một thân phong hoa tuyệt đại, dỡ xuống kiêu ngạo hờ hững, chỉ còn dư lại một ít yếu đuối làm người ta thương tiếc.
Lương Uyển Uyển cảm giác mình có một chút xúc động nho nhỏ, chỉ vì hắn lúc này có một phần cô quạnh yên tĩnh.
Ngày xưa có một vị vua nọ, đương nhiên, không phải vua của Trung Nguyên, nói chung, là vua ở một nơi rất xa, hắn rất thích mặc quần áo mới, vì thích mặc đẹp, nên dùng toàn bộ tiền bạc để may quần áo, mỗi một canh giờ sẽ đổi một bộ quần áo mới, đồng thời khoe khoang khắp nơi, ngoài ra, hắn không hề quan tâm đến những chuyện khác. . . . . .
Nàng cố gắng kể lại chuyện cổ tích Bộ quần áo mới của hoàng đế của Andersen, dùng phương thức giảng giải của cổ nhân để người nghe có thể hiểu được, giọng nói mềm mại, vang vọng từng ngóc ngách trong buồng xe.
Quân Huyễn Tuyết nhắm mắt, lẳng lặng nghe. Tâm, đang từ từ yên ổn lại, cái này chính là ma lực của Mệnh Y sao?
Để hắn chậm rãi, từng chút một . . . . . . Sa vào bên trong sự yên bình này.
Nếu như. . . . . . Nếu như nói người của Quân gia, nhất định sẽ yêu Mệnh Y của mình, như vậy Mệnh Y này. . . . . .
Mệnh Y sẽ lựa chọn ra sao đây?
Là sống chết có nhau, hay vẫn là. . . . . . Vứt như vứt giày cũ. . . . . .
Ngươi muốn đến thời nhà Đường? Tiểu Thanh Tiên che miệng đứng dậy, liếc mắt nhìn chữ GAMEOVER trên màn hình máy vi tính, hiển nhiên, nhân vật hắn chơi trong game đã chết, muốn chơi phải bắt đầu lại từ đầu.
Đúng vậy. Quý Như Y gật đầu, hai tay chống nạnh nghiêm trang nói.
Quý thí chủ, ngươi đang nói đùa với chúng ta à. Tiểu Thuần Tiên chậm đứng lên, tiện thể tắt luôn Computer. Con đường phá đảo Game xa vời khiến cho nàng nắm chặt tay lại, vừa nãy thật vất vả mới có thể gần phá đảo, lại bị một người nào đó nói một câu phá hư, ngay cả một chút cặn bã cũng không còn.
Ngươi nhìn ta giống như đang nói đùa sao? Còn có, sau này không được gọi ta bằng cái tên buồn cười ‘Quý thí chủ ’kia. Quý Như Y chỉ vào khuôn mặt đang căng cứng của mình, tức giận mắng Tiểu Thuần Tiên. Cũng không phải hát hí khúc, gọi nàng là Quý thí chủ làm gì, kháo!
Được rồi, nhìn nàng dường như không phải đang nói đùa: Thế nhưng, gọi ngươi là ‘ Quý thí chủ ’ có sao đâu? Điểm ấy Tiểu Thuần Tiên có chút không thừa nhận.
Gọi thế nào cũng được, nhưng không được gọi hòa thượng hay đạo sĩ gì đó, có ai lại chọc người khác như vậy! Sớm biết vậy sẽ không để bọn họ coi phim truyền hình cổ trang, học cách gọi hòa thượng đạo sĩ ở trong đó.
Thế nhưng chúng ta là thần tiên, hòa thượng đạo sĩ sau khi đắc đạo, không phải cũng thành thần tiên sao? Với lí luận như thế, bọn họ gọi nàng là Quý thí chủ cũng là việc nên làm.
Vậy thì thế nào, ta nói bao nhiêu lần rồi, phải gọi tỷ tỷ! Trợn tròn mắt, Quý Như Y bắt đầu giáo dục lại hai tiểu thần tiên cách xưng hô chính xác.
Không được! Hai tiểu tiên lắc đầu một cái, rất có cốt khí nói ra lời cự tuyệt.
Đùng, đùng Một cây roi không chút lưu tình dánh vào đầu hai tiểu tiên.
Ngươi dám đánh chúng ta? Nước mắt cấp tốc tràn ra ở trong hốc mắt, đường đường là hoàng tử tiên giới, cư nhiên bị một người thường nho nhỏ đánh. Ngươi cứ như vậy sẽ bị Lôi Công Điện Mẫu đánh đó. Lần trước bọn họ Không cẩn thận nhìn lén Lôi Công Điện Mẫu ân ái, không biết bây giờ còn có chịu giúp bọn họ đánh người coi rẻ thần tiên này hay không.
A, thật sao? Người coi rẻ thần tiên không để ý chút nào nhún vai, cúi đầu, khớp xương ngón tay vang lên, một hàm răng trắng bóng lúc mở lúc đóng: Gọi tỷ tỷ!
A. . . . . . Được rồi, người thường từng nói không khuất phục trước vũ lực, chẳng qua bọn hắn là thần tiên, nên, ạch, bị khuất phục đi. Tỷ. . . . . . Tỷ. Vô cùng đáng thương kêu lên. Đáng ghét, nếu không phải vì quy tắc của Tiên giới, là không thể dùng phép làm hại người thường, nàng sao có thể ngược đãi bọn hắn đến bây giờ.
Rất tốt. Quý Như Y Hòa ái dễ gần vỗ đầu hai tiểu tiên: Vậy bây giờ có thể mang ta tới thời nhà Đường không? Không hiểu tại sao Uyển Uyển lại bị hai người gọi là thần tiên này đưa đến thời nhà Đường, hiện tại Lương gia gần như loạn tùng phèo, mà nàng, thậm chí không biết nên giải thích thế nào với nhà Lương Uyển Uyển. Kế sách hiện giờ, chỉ có thể đi đến cổ đại tìm Uyển Uyển, sau đó đưa Uyển Uyển trở về, để tránh nàng ấy ở cổ đại vì không có tiền bạc mà bị đói chết.
Không được, không phải người thường nào cũng có thể đi đến thời nhà Đường. Xoa xoa cái đầu bị gõ, Tiểu Thuần Tiên lắc đầu.
Đúng vậy, bởi vì lệnh mệnh của phụ vương mà chúng ta hạ phàm, chỉ cần tìm một người thường, thực hiện một nguyện vọng của nàng là được rồi. Cũng xoa đầu, Tiểu Thanh Tiên tiếp lời nói.
Hừ, các ngươi coi đó là thực hiện nguyện vọng sao? Quý Như Y khịt mũi coi thường nói: Cho dù muốn đưa đi thì cũng nên đưa đến thời nhà Tần chứ, sao lại đưa đến thời nhà Đường. Tiên thuật của bọn họ thật sự khiến người ta hoài nghi.
Chỉ là nhất thời sai lầm thôi mà. Thật sự, bọn họ không nghĩ tới Tần Thủy Hoàng ở thời nhà Tần chứ không phải thời nhà Đường.
Kháo! Đưa sai địa điểm còn không thấy ngại, còn nói một cách quang minh chính đại như thế: Nói chung tất cả đều là do lỗi của các ngươi, bây giờ các ngươi tốt nhất đưa ta đến thời nhà Đường nhanh một chút, để ta tìm Uyển Uyển, đưa nàng trở về. Nàng nói ra kết luận cuối cùng.
Thế nhưng. . . . . . Đưa người đến thời nhà Đường tiêu hao rất nhiều tiên thuật.
Ngươi bị sao vậy, có phải gặp ác mộng không? Lương Uyển Uyển hỏi. Từ nửa giờ trước, nàng đã nhìn thấy hắn ngủ lắc đầu qua lại, trong miệng dường như đang lẩm bẩm cái gì đó, một lúc sau, ngay cả cái trán cũng thấm ra một tầng mồ hôi.
Đừng đụng ta! Hắn bỗng nhiên đẩy nàng ra, bàn tay mềm mại để ở trên trán hắn, cũng chợt biến mất.
Xe ngựa vẫn bình thản di chuyển, hai người Lương Uyển Uyển và Quân Huyễn Tuyết ngây người ở bên trong, lúc nàng bị đẩy ra như thế, vẫn không tránh khỏi đụng vào một bên chiếc bàn trà.
Đoán chừng trên eo lại có thêm một vết máu ứ đọng, nàng xoa eo, lầu bầu nói: Không động vào thì không động vào.
Khuôn mặt hắn bình tĩnh, mái tóc đen dài rơi vào trên hắn má, trong màn đêm, bên trong buồng xe tối tăm ngay cả một ngọn đèn cũng không có, tối tăm u ám, làm cho nàng không thấy rõ vẻ mặt của hắn.
Một lát sau, Lương Uyển Uyển nghe được giọng nói của Quân Huyễn Tuyết vang lên: Ngươi tới đây.
Làm gì?
Đừng để ta nói lại lần thứ hai. Hắn có chút không kiên nhẫn.
Lương Uyển Uyển trợn mắt một cái, vẫn di chuyển cơ thể ngồi bên người Quân Huyễn Tuyết.
Sau một khắc, cơ thể nàng bị hắn ôm lấy, hắn tựa đầu vào trên vai trái của nàng, cả cơ thể, dường như đều dựa vào nàng.
Làm ơn! Người này có phải bị bệnh hay không! Lương Uyển Uyển im lặng suy nghĩ, vừa nãy đuổi nàng như đuổi ruồi, lúc này lại chủ động dựa vào nàng.
Nói chuyện để cho ta dễ ngủ một chút. Quân Huyễn Tuyết miễn cưỡng nói, dường như cơn ác mộng vừa nãy, đã làm cho tất cả khí lực của hắn tiêu hao hết .
Ngươi muốn nghe cái gì?
Cái gì cũng được, chỉ cần làm cho ta ngủ không gặp ác mộng là được.
Ngươi thường gặp ác mộng sao? Lời nói cứ như vậy nói ra, ngay khi nàng nghĩ mình sẽ bị hắn đẩy ra một lần nữa, lại nghe được câu trả lời của hắn.
Đã lâu không có mơ giấc mơ như thế. Lúc tỉnh lại từ trong mộng, đặc biệt có chút uể oải. Là bởi vì sự tồn tại của nàng? Bởi vì Mệnh Y ở bên cạnh hắn, nên hắn mới thả lỏng, cho dù đang ngủ, thân thể thế nhưng không tự chủ chấp nhận sự tiếp xúc của nàng, sự đụng chạm của nàng.
Quân Huyễn Tuyết mở nửa con mắt, ngửi được mùi thơm tỏa ra từ cơ thể của người bên cạnh. Mùi hương rất dễ chịu, hoàn toàn không giống với mùi hương buồn nôn trong mộng kia. Cơ thể mềm mại, cùng với giọng nói dịu dàng kia. Hắn biết, lúc nàng đối mặt với hắn, có sợ hãi, có e sợ, cũng có thể, nàng vốn không phải cam tâm tình nguyện ở lại bên cạnh hắn, thế nhưng hắn biết, hắn sẽ không buông tay .
Thật vất vả, hắn mới tìm được nàng.
Tìm được người mà hắn tâm tâm niệm niệm, ảo tưởng về người đó vô số lần.
Chỉ là khi thật sự tìm được nàng, hắn lại không biết nên đối mặt thế nào. Nếu nàng biết hắn lúc trước. . . . . . Như vậy nàng có thể hay không. . . . . .
Ngực, dường như bị một cái gì đó đè lên, ép tới mức hắn có chút không thở nổi, chỉ cần nghĩ đến có khả năng kia, hắn không thể chấp nhận được.
Phút chốc, giọng nói dịu dàng kia lại vang lên ở bên tai hắn: Ngươi nặng quá đi, nếu không đổi lại tư thế, ta sẽ kể cho ngươi một ít chuyện xưa, không cho phép ngươi ngủ. Dứt lời, bàn tay trắng nõn bắt đầu đẩy bờ vai của hắn.
Lúc này, hắn không có cự tuyệt để nàng đặt đầu hắn ở trên bắp đùi của nàng, tay của nàng, chậm rãi vuốt ve mái tóc dài rối tung của hắn. Không biết tại sao, cảm giác áp lực nơi ngực dần dần biến mất, giống như có thứ gì đó từng chút biến mất, lại có một thứ gì đó, từng chút chen vào.
A, tư thế này so với tư thế vừa nãy thoải mái hơn nhiều. Lương Uyển Uyển chuyển động hai cái vai, lại nhìn Quân Huyễn Tuyết đang yên tĩnh nằm ở trên bắp đùi nàng . Nói thật, hắn bây giờ làm cho nàng có cảm giác là lạ. Giống như rút đi một thân phong hoa tuyệt đại, dỡ xuống kiêu ngạo hờ hững, chỉ còn dư lại một ít yếu đuối làm người ta thương tiếc.
Lương Uyển Uyển cảm giác mình có một chút xúc động nho nhỏ, chỉ vì hắn lúc này có một phần cô quạnh yên tĩnh.
Ngày xưa có một vị vua nọ, đương nhiên, không phải vua của Trung Nguyên, nói chung, là vua ở một nơi rất xa, hắn rất thích mặc quần áo mới, vì thích mặc đẹp, nên dùng toàn bộ tiền bạc để may quần áo, mỗi một canh giờ sẽ đổi một bộ quần áo mới, đồng thời khoe khoang khắp nơi, ngoài ra, hắn không hề quan tâm đến những chuyện khác. . . . . .
Nàng cố gắng kể lại chuyện cổ tích Bộ quần áo mới của hoàng đế của Andersen, dùng phương thức giảng giải của cổ nhân để người nghe có thể hiểu được, giọng nói mềm mại, vang vọng từng ngóc ngách trong buồng xe.
Quân Huyễn Tuyết nhắm mắt, lẳng lặng nghe. Tâm, đang từ từ yên ổn lại, cái này chính là ma lực của Mệnh Y sao?
Để hắn chậm rãi, từng chút một . . . . . . Sa vào bên trong sự yên bình này.
Nếu như. . . . . . Nếu như nói người của Quân gia, nhất định sẽ yêu Mệnh Y của mình, như vậy Mệnh Y này. . . . . .
Mệnh Y sẽ lựa chọn ra sao đây?
Là sống chết có nhau, hay vẫn là. . . . . . Vứt như vứt giày cũ. . . . . .
Ngươi muốn đến thời nhà Đường? Tiểu Thanh Tiên che miệng đứng dậy, liếc mắt nhìn chữ GAMEOVER trên màn hình máy vi tính, hiển nhiên, nhân vật hắn chơi trong game đã chết, muốn chơi phải bắt đầu lại từ đầu.
Đúng vậy. Quý Như Y gật đầu, hai tay chống nạnh nghiêm trang nói.
Quý thí chủ, ngươi đang nói đùa với chúng ta à. Tiểu Thuần Tiên chậm đứng lên, tiện thể tắt luôn Computer. Con đường phá đảo Game xa vời khiến cho nàng nắm chặt tay lại, vừa nãy thật vất vả mới có thể gần phá đảo, lại bị một người nào đó nói một câu phá hư, ngay cả một chút cặn bã cũng không còn.
Ngươi nhìn ta giống như đang nói đùa sao? Còn có, sau này không được gọi ta bằng cái tên buồn cười ‘Quý thí chủ ’kia. Quý Như Y chỉ vào khuôn mặt đang căng cứng của mình, tức giận mắng Tiểu Thuần Tiên. Cũng không phải hát hí khúc, gọi nàng là Quý thí chủ làm gì, kháo!
Được rồi, nhìn nàng dường như không phải đang nói đùa: Thế nhưng, gọi ngươi là ‘ Quý thí chủ ’ có sao đâu? Điểm ấy Tiểu Thuần Tiên có chút không thừa nhận.
Gọi thế nào cũng được, nhưng không được gọi hòa thượng hay đạo sĩ gì đó, có ai lại chọc người khác như vậy! Sớm biết vậy sẽ không để bọn họ coi phim truyền hình cổ trang, học cách gọi hòa thượng đạo sĩ ở trong đó.
Thế nhưng chúng ta là thần tiên, hòa thượng đạo sĩ sau khi đắc đạo, không phải cũng thành thần tiên sao? Với lí luận như thế, bọn họ gọi nàng là Quý thí chủ cũng là việc nên làm.
Vậy thì thế nào, ta nói bao nhiêu lần rồi, phải gọi tỷ tỷ! Trợn tròn mắt, Quý Như Y bắt đầu giáo dục lại hai tiểu thần tiên cách xưng hô chính xác.
Không được! Hai tiểu tiên lắc đầu một cái, rất có cốt khí nói ra lời cự tuyệt.
Đùng, đùng Một cây roi không chút lưu tình dánh vào đầu hai tiểu tiên.
Ngươi dám đánh chúng ta? Nước mắt cấp tốc tràn ra ở trong hốc mắt, đường đường là hoàng tử tiên giới, cư nhiên bị một người thường nho nhỏ đánh. Ngươi cứ như vậy sẽ bị Lôi Công Điện Mẫu đánh đó. Lần trước bọn họ Không cẩn thận nhìn lén Lôi Công Điện Mẫu ân ái, không biết bây giờ còn có chịu giúp bọn họ đánh người coi rẻ thần tiên này hay không.
A, thật sao? Người coi rẻ thần tiên không để ý chút nào nhún vai, cúi đầu, khớp xương ngón tay vang lên, một hàm răng trắng bóng lúc mở lúc đóng: Gọi tỷ tỷ!
A. . . . . . Được rồi, người thường từng nói không khuất phục trước vũ lực, chẳng qua bọn hắn là thần tiên, nên, ạch, bị khuất phục đi. Tỷ. . . . . . Tỷ. Vô cùng đáng thương kêu lên. Đáng ghét, nếu không phải vì quy tắc của Tiên giới, là không thể dùng phép làm hại người thường, nàng sao có thể ngược đãi bọn hắn đến bây giờ.
Rất tốt. Quý Như Y Hòa ái dễ gần vỗ đầu hai tiểu tiên: Vậy bây giờ có thể mang ta tới thời nhà Đường không? Không hiểu tại sao Uyển Uyển lại bị hai người gọi là thần tiên này đưa đến thời nhà Đường, hiện tại Lương gia gần như loạn tùng phèo, mà nàng, thậm chí không biết nên giải thích thế nào với nhà Lương Uyển Uyển. Kế sách hiện giờ, chỉ có thể đi đến cổ đại tìm Uyển Uyển, sau đó đưa Uyển Uyển trở về, để tránh nàng ấy ở cổ đại vì không có tiền bạc mà bị đói chết.
Không được, không phải người thường nào cũng có thể đi đến thời nhà Đường. Xoa xoa cái đầu bị gõ, Tiểu Thuần Tiên lắc đầu.
Đúng vậy, bởi vì lệnh mệnh của phụ vương mà chúng ta hạ phàm, chỉ cần tìm một người thường, thực hiện một nguyện vọng của nàng là được rồi. Cũng xoa đầu, Tiểu Thanh Tiên tiếp lời nói.
Hừ, các ngươi coi đó là thực hiện nguyện vọng sao? Quý Như Y khịt mũi coi thường nói: Cho dù muốn đưa đi thì cũng nên đưa đến thời nhà Tần chứ, sao lại đưa đến thời nhà Đường. Tiên thuật của bọn họ thật sự khiến người ta hoài nghi.
Chỉ là nhất thời sai lầm thôi mà. Thật sự, bọn họ không nghĩ tới Tần Thủy Hoàng ở thời nhà Tần chứ không phải thời nhà Đường.
Kháo! Đưa sai địa điểm còn không thấy ngại, còn nói một cách quang minh chính đại như thế: Nói chung tất cả đều là do lỗi của các ngươi, bây giờ các ngươi tốt nhất đưa ta đến thời nhà Đường nhanh một chút, để ta tìm Uyển Uyển, đưa nàng trở về. Nàng nói ra kết luận cuối cùng.
Thế nhưng. . . . . . Đưa người đến thời nhà Đường tiêu hao rất nhiều tiên thuật.
/10
|