Tuy là nó được nhận học bổng nhưng là một vampire xuất sắc nên được chuyển vào lớp S1 để học. Sự xuất hiện của nó còn đánh một tiếng vang hơn cả Bon. Rốt cuộc là nó đang âm mưu gì đây khi nói mình không phải Trần Hoàng Bạch Nhi?
- Sao?
- Hoan hô, diễn suất quá tuyệt vời.
Tiếng nói cùng những cái vỗ tay vang cả căn phòng nhỏ đó. Ba cô gái một tóc đen đang ngồi trên bàn chân vắt vẻo, một tóc bạc thì đang đứng vỗ tay và một tóc bạch kim đang dựa lưng vào thành cửa sổ và nhìn ra ngoài.
- Đừng gặp nhau lộ liễu như này. Chẳng phải bọn thợ săn đang đánh hơi rồi sao?
- Đến chào chúng chứ?
Cô gái tóc đen lên tiếng, cô gái tóc bạc mỉm cười toe toét và nhìn cả hai cô bạn.
- Thôi nào chào hỏi gì. Trước hết thì tiểu thư hãy gia nhập hắc vam và giải quyết mọi chuyện chỉ một lần và sẽ kết thúc mãi mãi.
- Cô nói đúng ghê nhỉ. Kết thúc một lần và mãi mãi.
Cô gái tóc bạch kim mỉm cười tà mị. Điều gì đã làm thay đổi một con người hiền lành, vô tư lúc nào cũng chỉ biết mỉm cười và chẳng bao giờ tính toán. Điều gì đã khiến cho người con gái ấy đang dần chìm vào bóng tối thế kia? Liệu người con gái đó có trở thành ác quỷ?
---------
"Cốc...cốc......."
- Chờ chút.
Một ông chú ra mở cửa và ông ta ngạc nhiên khi thấy nó đứng trước mặt mình.
- Sao nhóc......????
- Họ vẫn ổn chứ?
- À ừ.
Ông chú gật đầu, nó bước vào nhà thì cánh cửa đóng lại. Ba mẹ nó vui mừng khi thấy nó trở về và nó nói sơ qua mọi chuyện yêu cầu họ giữ kín mọi bí mật và coi như không biết gì. Nó sẽ trở lại cái thân phận của một cô gái mang tên Cao Tuệ Linh.
- Tuệ Linh xuống ăn cơm thôi con.
- Vâng.
Nó nhanh chóng xuống nhà dùng bữa cùng mọi người, đứa bé thần hộ mệnh đó đã được nó vật chất hóa và ngồi ngay trên đùi nó. Đứa bé đó từ từ từng thìa một đưa vào miệng ăn ngon lành. Mọi người cũng khá ngạc nhiên nhưng không một ai thắc mắc.
- Nhưng sao con?
- Nếu có ai hỏi gì hãy cứ bảo con là con gái ruột của hai người. Còn ba chú thì tốt nhất giữ kín cái mồm vào. Nhân tiện thì hãy đi thu thập thông tin về bọn thợ săn bậc nhất cho tôi đi. Chúng gồm những ai, là người thế nào thân phận ra sao.
- Đòi hỏi cao vậy?
Một ông chú bất bình thì nó chẳng nói gì rồi nhìn nhóc con đang ăn mỉm cười.
- Vậy có làm hay không đây?
- Thôi được làm thì làm.
- Tôi đã lập kết ấn bảo vệ quanh nhà rồi, nếu không phải là 5 người thì sẽ chẳng bước nổi vào đây đâu. Và cũng hạn chế ra ngoài đi.
Sau bữa ăn nó trở về phòng. Nó nằm trên giường và đưa tay vắt lên chán suy nghĩ vẩn vơ. Nhóc con thần hộ mệnh nằm ngay bên cạnh nhìn nó, mà cứ ngó nghiêng hoài không chịu yên.
- Chị đang nghĩ đến một người nào đó sao?
- Vậy em nghĩ sao?
- Chị đang yêu hả?
Đứa bé mỉm cười nhưng nó không nói gì nằm quay qua ôm nhóc con và khẽ nhắm mắt lại.
- Tình yêu chỉ mang đến đớn đau, tình yêu sẽ chẳng giúp ta làm được gì ra trò cả. Vì vậy yêu là một điểm yếu. Tốt nhất là chúng ta hãy đừng yêu cho xong.
- Chị nói gì kì vậy. Đôi khi yêu là liều thuốc mạnh mẽ đó.
- Nhưng trong trái tim chị đã không còn chỗ cho tình yêu nữa rồi. Chị chẳng quan tâm đến mấy cái vấn đề đó nữa. Chị chỉ cần hủy diệt tất cả mà thôi.
- Thôi đi ngủ, em mệt rồi.
Nói rồi cả hai cùng chìm vào giấc ngủ sau một ngày mệt mỏi. Trong khi đó tại biệt thự nhà họ Lâm.
- Chiếc bùa đó bị phá hủy rồi sao?
Leo tự hỏi mình, hắn ngồi trên ghế và khuôn mặt đăm chiêu suy nghĩ, chân mày khẽ nhíu lại.
- Thì ra là vậy. Cô ta thực sự đã........????
Leo đã đoán được điều gì đây? Hắn tiến về phía cửa sổ và nhìn lên ánh trăng đang chiếu dọi kia.
- Rốt cuộc thì sức mạnh của cô vô hạn thế nào đây? Nó không có giới hạn nào cả và cả suy nghĩ của cô cũng vậy. Tôi rất mong chờ hành động tiếp theo của cô. Hãy cho tôi xem cô có thể tàn nhẫn đến mức nào Trần Hoàng Bạch Nhi?
Vậy là Leo đã phát hiện ra nó rồi. Tuy nhiên điều hắn muốn ám chỉ là sao? Mọi động tĩnh của nó bị hắn phát hiện dễ dàng vậy sao?
- Chạy đi Bạch Nhi.......xin người hãy chạy đi. Nếu người không chạy thì người sẽ chết đấy. Huyết vương thực sự đã hành động rồi.
Một lời nói vang lên trong không gian tĩnh mịch, chỉ có tiếng gió và chỉ có tiếng bước chân lặng lẽ của một con nhóc nhìn khá giống thần hộ mệnh của nó. Đứa bé này là ai? Có phải người đã luôn báo trước tương lai cho nó hay không? ......to be continued....
- Sao?
- Hoan hô, diễn suất quá tuyệt vời.
Tiếng nói cùng những cái vỗ tay vang cả căn phòng nhỏ đó. Ba cô gái một tóc đen đang ngồi trên bàn chân vắt vẻo, một tóc bạc thì đang đứng vỗ tay và một tóc bạch kim đang dựa lưng vào thành cửa sổ và nhìn ra ngoài.
- Đừng gặp nhau lộ liễu như này. Chẳng phải bọn thợ săn đang đánh hơi rồi sao?
- Đến chào chúng chứ?
Cô gái tóc đen lên tiếng, cô gái tóc bạc mỉm cười toe toét và nhìn cả hai cô bạn.
- Thôi nào chào hỏi gì. Trước hết thì tiểu thư hãy gia nhập hắc vam và giải quyết mọi chuyện chỉ một lần và sẽ kết thúc mãi mãi.
- Cô nói đúng ghê nhỉ. Kết thúc một lần và mãi mãi.
Cô gái tóc bạch kim mỉm cười tà mị. Điều gì đã làm thay đổi một con người hiền lành, vô tư lúc nào cũng chỉ biết mỉm cười và chẳng bao giờ tính toán. Điều gì đã khiến cho người con gái ấy đang dần chìm vào bóng tối thế kia? Liệu người con gái đó có trở thành ác quỷ?
---------
"Cốc...cốc......."
- Chờ chút.
Một ông chú ra mở cửa và ông ta ngạc nhiên khi thấy nó đứng trước mặt mình.
- Sao nhóc......????
- Họ vẫn ổn chứ?
- À ừ.
Ông chú gật đầu, nó bước vào nhà thì cánh cửa đóng lại. Ba mẹ nó vui mừng khi thấy nó trở về và nó nói sơ qua mọi chuyện yêu cầu họ giữ kín mọi bí mật và coi như không biết gì. Nó sẽ trở lại cái thân phận của một cô gái mang tên Cao Tuệ Linh.
- Tuệ Linh xuống ăn cơm thôi con.
- Vâng.
Nó nhanh chóng xuống nhà dùng bữa cùng mọi người, đứa bé thần hộ mệnh đó đã được nó vật chất hóa và ngồi ngay trên đùi nó. Đứa bé đó từ từ từng thìa một đưa vào miệng ăn ngon lành. Mọi người cũng khá ngạc nhiên nhưng không một ai thắc mắc.
- Nhưng sao con?
- Nếu có ai hỏi gì hãy cứ bảo con là con gái ruột của hai người. Còn ba chú thì tốt nhất giữ kín cái mồm vào. Nhân tiện thì hãy đi thu thập thông tin về bọn thợ săn bậc nhất cho tôi đi. Chúng gồm những ai, là người thế nào thân phận ra sao.
- Đòi hỏi cao vậy?
Một ông chú bất bình thì nó chẳng nói gì rồi nhìn nhóc con đang ăn mỉm cười.
- Vậy có làm hay không đây?
- Thôi được làm thì làm.
- Tôi đã lập kết ấn bảo vệ quanh nhà rồi, nếu không phải là 5 người thì sẽ chẳng bước nổi vào đây đâu. Và cũng hạn chế ra ngoài đi.
Sau bữa ăn nó trở về phòng. Nó nằm trên giường và đưa tay vắt lên chán suy nghĩ vẩn vơ. Nhóc con thần hộ mệnh nằm ngay bên cạnh nhìn nó, mà cứ ngó nghiêng hoài không chịu yên.
- Chị đang nghĩ đến một người nào đó sao?
- Vậy em nghĩ sao?
- Chị đang yêu hả?
Đứa bé mỉm cười nhưng nó không nói gì nằm quay qua ôm nhóc con và khẽ nhắm mắt lại.
- Tình yêu chỉ mang đến đớn đau, tình yêu sẽ chẳng giúp ta làm được gì ra trò cả. Vì vậy yêu là một điểm yếu. Tốt nhất là chúng ta hãy đừng yêu cho xong.
- Chị nói gì kì vậy. Đôi khi yêu là liều thuốc mạnh mẽ đó.
- Nhưng trong trái tim chị đã không còn chỗ cho tình yêu nữa rồi. Chị chẳng quan tâm đến mấy cái vấn đề đó nữa. Chị chỉ cần hủy diệt tất cả mà thôi.
- Thôi đi ngủ, em mệt rồi.
Nói rồi cả hai cùng chìm vào giấc ngủ sau một ngày mệt mỏi. Trong khi đó tại biệt thự nhà họ Lâm.
- Chiếc bùa đó bị phá hủy rồi sao?
Leo tự hỏi mình, hắn ngồi trên ghế và khuôn mặt đăm chiêu suy nghĩ, chân mày khẽ nhíu lại.
- Thì ra là vậy. Cô ta thực sự đã........????
Leo đã đoán được điều gì đây? Hắn tiến về phía cửa sổ và nhìn lên ánh trăng đang chiếu dọi kia.
- Rốt cuộc thì sức mạnh của cô vô hạn thế nào đây? Nó không có giới hạn nào cả và cả suy nghĩ của cô cũng vậy. Tôi rất mong chờ hành động tiếp theo của cô. Hãy cho tôi xem cô có thể tàn nhẫn đến mức nào Trần Hoàng Bạch Nhi?
Vậy là Leo đã phát hiện ra nó rồi. Tuy nhiên điều hắn muốn ám chỉ là sao? Mọi động tĩnh của nó bị hắn phát hiện dễ dàng vậy sao?
- Chạy đi Bạch Nhi.......xin người hãy chạy đi. Nếu người không chạy thì người sẽ chết đấy. Huyết vương thực sự đã hành động rồi.
Một lời nói vang lên trong không gian tĩnh mịch, chỉ có tiếng gió và chỉ có tiếng bước chân lặng lẽ của một con nhóc nhìn khá giống thần hộ mệnh của nó. Đứa bé này là ai? Có phải người đã luôn báo trước tương lai cho nó hay không? ......to be continued....
/29
|