Nạp Thiếp Ký 3

Chương 237: Chiếc giày hoa đầy bùn

/538


Mạnh Thiên Sở vừa nghe nha dịch kể rồi, biết người chết là nữ tử trẻ tuổi, liền hỏi: "Cháu gặp qua vị tỷ tỷ đó rồi hả?"

Cậu bé gật gật đầu, đáp: "Có gặp qua, tỷ ấy chỉ mới đến ở ba ngày, hôm qua cháu dẫn trâu qua vườn, thấy tỷ ấy đứng ở cửa ăn đậu phộng, là thứ đậu phộng mới rang rất thơm. Cháu lúc đó có ngửi được, tỷ tỷ còn cho cháu một nắm lớn bảo cháu ăn, ăn ngon lắm." Nói xong, cậu bé tứa nước bọt.

Mạnh Thiên Sở mỉm cười gật đầu, con nít thường tham ăn, bản thân hắn lúc nhỏ cũng vậy. Hắn nói: "Vậy cho dù trong vườn đó có quỷ, cũng không thể nói tỷ tỷ sẽ chết tại căn phòng có quỷ đó a."

Cậu bé nói: "Cháu hỏi tỷ tỷ rồi, cái vườn đó có quỷ tỷ tỷ không sợ. Tỷ ấy nói cho em biết, rằng nếu như hôm nay em đến tìm tỷ ấy để xin đậu phộng, tỷ ấy không mở cửa thì nhất định là bị quỷ bóp chết rồi."

Mạnh Thiên Sở hiểu đây là người chết vô tâm nói chơi thế mà không ngờ bị chết thật, nên hỏi: "Vậy hôm nay cháu đến tìm tỷ tỷ xin đậu phộng, lỡ tỷ tỷ ấy và người nhà còn chưa dậy thì sao?"

"Chẳng thể nào đâu, tỷ tỷ nói tỷ ấy dậy rất sớm, rằng hôm nay nhà sẽ có khách, tỷ ấy sẽ làm thật nhiều món ngon. HƠn nữa, tỷ tỷ chỉ ở một mình, không có ai ở với tỷ ấy."

Mạnh Thiên Sở cười nói: "Xem ra tỷ tỷ người ta mới đến có mấy ngày mà cháu đã dò la kỹ hết rồi, thật là lợi hại đó nha."

Cậu bé nghe không hiểu ý Mạnh Thiên Sở lắm, nên không trả lời.

Mạnh Thiên Sở giao cậu bé cho nha dịch, sau đó mang người đi thẳng tới khu trạch viện đó.

Khu nhà vườn này ắt đã bị nha dịch phá cửa trước, nên trên mặt đất còn có mảnh gỗ vỡ. Khu vườn cũng không nhỏ, trước sau đủ đầy, cho thấy không phải là nhà mới dọn đến ở, nhưng do mấy hôm trước có gió mưa càn quét, nên khắp nơi đầy bùn đất, cỏ cây tơi tả nhìn rất thê lương.

Mạnh Thiên Sở kỳ ý cho Vương Dịch đến xem xét các phòng khác dưới lầu, còn bản thân thì dẫn Mộ Dung Huýnh Tuyết và Chu Hạo lên trên, vì hắn đoán phòng ở giữa phía trên ắt của chủ nhân. Hắn đến trước đó, quả nhiên không sai, cửa vẫn đóng, chỉ là ở cửa sổ bị người chọc thủng, ắt là do nha dịch làm, có thể nhìn vào trong. Ở ngoài cửa có hai nha dịch đứng canh, nhân vì họ sợ phá hỏng hiện trường nên không tiến vào.

Mạnh Thiên Sở từ cái lổ nhìn vào trong, quả nhiên thấy bên trong có người chết, là một nữ tử mặc y phục màu hồng phấn, nằm trên đất, đầu hướng vào trong chân xoay ra ngoài.

Hắn cẩn thận kiểm tra cửa, thấy cửa bị đóng từ bên trong, cửa sổ cũng được đóng rất chặt, chốt cài kỹ, từ bên ngoài không thể mở vào.

Hắn lại xem xét dưới lầu, bên ngoài đường đã có rất nhiều bá tánh đứng xem, chỉ chỉ điểm điểm, tranh luận xầm xì.

Vương Dịch bước tới nói: "Sư gia, tôi đã xem xét rồi, nhà bếp có đồ ăn còn chưa ăn trong nồi, tủ cũng còn thức ăn, các phòng khác không có phát hiện gì, giống như chẳng có người đến, toàn là bụi bặm."

Mạnh Thiên Sở gật gật đầu, bước tới trước cửa nói với Chu Hạo: "Chúng ta trước hết tìm người lòng vào cửa sổ trước, sau đó mở cửa ra. Ta tạm thời không muốn phá hỏng cửa."

Chu Hạo vâng một tiếng, bước đến cánh cửa sổ gần cửa lớn nhất, hai tay nắm lấy khung cửa dùng lực một cái, cửa sổ lập tức bị tách ra, chỉ còn cái khuôn trống không.

Mạnh Thiên Sở vỗ vỗ vai CHu Hạo ra chiều khen ngợi. Vương Dịch bước tới nói: "Để tôi vào mở cửa cho."

Mạnh Thiên Sở lắc đầu, tự thân mang bao tay vào trước, rồi đến cửa sổ nhanh nhẹn nhảy vào trong, lần đến cửa phòng. Trên này có thể chứa dấu tay của hung thủ, hắn không thể phá hỏng được. Sau khi tử tế kiểm tra chốt cửa, phát hiện rất chắc, sau cửa còn kê tấm chắn, xem ra cô nương này là người cẩn thận, dù sao thì đây cũng là tòa trạch viện của nhà giàu, những điểm nhỏ như thế này cần chú ý kỹ hơn mới phải.

Cửa mở. Mọi người đứng ở ngoài, chỉ có mình Mộ Dung Huýnh Tuyết cẩn thận tiến vào. Mạnh Thiên Sở quan sát khắp phòng, thấy trước cửa sổ còn có bố trí một cái đàn tranh, ngoại trừ y phục và trang sức của nữ nhân ra, không thấy thứ gì của nam nhân cả. Như vậy có thể nói, đại khái tòa trạch viện lớn thế này chỉ có mình cô gái ở.

Hắn bước đến cạnh thi thể, thấy mặt nữ tử lộ vẻ kinh khủng, đầu tóc tán loạn. Do tóc rất dài, nên cảm giác khắp mặt đất đều là tóc. Mắt của cô gái trừng to, sắc mặt trắng nhợt, cổ hiện rõ dấu bầm. Hắn ngồi xuống, mở cổ áo ra quan sát, nhận định là bị người dùng tay bóp chết, nhân vì trên đó rõ ràng có dấu ngón tay.

Quan sát dấu vết, kiểm tra tiếp bộ vị khác của thân thể hắn không phát hiện gì nữa.

Mạnh Thiên Sở đứng dậy nhìn quanh phòng, rồi bước tới cửa sổ. Mọi cửa sổ đều đóng chặt, tuy nói tòa trạch viện này nhìn ở ngoài vô cùng khí phái, nhưng từ căn phòng của người chết này mà xét, nó không đáng tiền bao nhiêu. Y phục trong phòng cũng chỉ có hai, vừa nhìn là biết của cô nương con nhà bình thường mặc, treo đơn giản trên giá quần áo. Trên bàn trang điểm cũng chỉ có hai món trang sức, dù là món tốt nhưng là mới, xem ra mới mua chưa lâu. Hơn nữa, trong tòa trạch viện lớn thế này mà chẳng có nha hoàn để sai bảo, rõ ràng khiến người ta khó hiểu.

Bước đến bên giường, Mạnh Thiên Sở khẽ mở mền gối ra xem xét hòng tìm manh mối thêm. Quả nhiên, mắt hắn sáng rực lên ngay, cẩn thận lấy một thứ đặt trong cái túi lớn chuẩn bị đem về kiểm nghiệm.

Mộ Dung Huýnh Tuyết ghi lại tình huống hiện trường, đặt giấy bút lên bàn, bước đến góc tường tìm thấy một tờ giấy nằm dưới đất, vừa xem qua đã đỏ mặt, liền đưa cho Mạnh Thiên Sở.

Trên tờ giấy chỉ có mấy chữ, vừa nhìn là của nam nhân viết, nhưng lời lẽ thô tục, chẳng qua là lời ái mộ nhớ nhung và nhục cảm mà thôi. Mạnh Thiên Sở chỉ vào câu cuối cùng, nói: "Đây đại khái là người khách sắp đến mà cậu bé đề cập lúc nãy."

Mộ Dung Huýnh Tuyết đến gần xem, thấy ghi: "Hai ngày sau ta sẽ lại đến, Hâm của cưng."

Mộ Dung Huýnh Tuyết nói: "Án chiếu theo ngày ghi trên đó, thì đúng vào hôm nay. Như vậy có nghĩa là khách mà nạn nhân chờ chưa đến thì cô ta đã chết rồi."

Mạnh Thiên Sở đi một vòng trong phòng, nói: "Cũng không chắc, có thể là đến trước rồi. Chỉ đáng tiếc là tối qua có mưa quá lớn, trên đường không nhìn thấy dấu xe ngựa hay dấu giyà, trong phòng cũng không có dấu giày. Người chết cũng không mang giày. Ta vừa rồi xem xét xong, thấy ở cửa có đôi giày hoa đầy bùn. CÔ ta đại khái sợ làm dơ phòng, nên không mang hài vào phòng."

"Có khi nào hung thủ cũng không mang hài vào phòng không?"

Mạnh Thiên Sở gật đầu: "Cái này không phải là không có khả năng, mọi thứ đều có thể, nhưng nếu như vậy người chết là sao ra ngoài chứ? Cửa bị đóng chặt, cửa sổ cũng kín mít, chẳng lẽ y có khả năng xuyên tường hay độn thổ?"

Mộ Dung Huýnh Tuyết gật gù: "Đúng a, vậy chúng ta làm sao đây?"

Mạnh Thiên Sở nói với Vương Dịch đứng ở ngoài: "Đi tra xem trong huyện thành có nhà giàu nào có tên húy là Hâm không."

Mộ Dung Huýnh Tuyết xen lời hỏi: "Vì sao tra như vậy?"

"Cô thử nghĩ coi, trạch viện này rõ ràng không phải của nạn nhân, theo lời cậu bé lúc nãy thì cô ta chỉ vào ở có ba ngày, hơn nữa từ đồ đạc và trang sức của cô ta, ắt hẳn cô ta không phải là con gái nhà có tiền. Như vậy, chỉ có một khả năng, đó là nam nhân có tiền nào đó đã lén bao dưỡng cô ta ở đây, còn chưa kịp cấp cho cô ta người hầu và nha hoàn để hầu hạ thì cô ta đã xảy ra chuyện rồi."

Vương Dịch nói: "Như vậy dễ thôi, tôi ở huyện thành không ít ỏi gì, muốn tìm người đó không khó, nhưng sau khi tìm được thì sao?"

Mạnh Thiên Sở đáp: "Tìm được thì thỉnh y về nha môn uống trà."

Kỳ thật, khi bọn Mạnh Thiên Sở vào thôn, cách họ không xa có một chiếc xe ngựa dừng lại, trên xe không ai khác chính là Chư Cát Hâm.

Chư Cát Hâm vừa sớm đã mang nha hoàn vừa mua đến nơi này, nhưng khi đến thì thấy tòa trạch viện đầy người, lại còn có người của nha môn, y không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng là người cẩn thận, y ở xa xa quan sát. Khi thấy bọn Mạnh Thiên Sở vào trạch viện xong, y sợ người của nha môn nhận ra mình, liền bảo nha hoàn lẻn vào trong đám người dò la tin tức, chẳng mấy chốc nha hoàn về báo: "Lão gia, nghe nói trong vườn có một cô nương chết rồi, đáng sợ cực, nghe nói là bị quỷ bóp cổ."

Chư Cát Hâm nghe thế đầu óc liền tối sầm. Tòa trạch viện này là y mua cho Tử Lâm, trừ nàng ta ra chẳng có ai khác. Phản ứng đầu tiên là muốn chạy đến ôm Tử Lâm khóc một trận, y không tin mới có hai ngày mà người yêu thương của mình đã ngọc nát hương tan. Nhưng y vừa thò đầu ra, lập tức do dự, cắn răng ngồi trở vào trong xe, nói: "Đi, chúng ta trở về!"

Đúng như Vương Dịch nói, y là người có tiền ở Hàng châu, khá nổi tiếng, nên ngày hôm sau là bị Vương Dịch tìm đến tiệm của y.

CHư Cát Hâm nhìn thấy bộ đầu của nha môn đã tìm tới, chân mềm nhũn, còn chưa đợi Vương Dịch lên tiếng, y đã nói: "Tôi đi theo ngài ngay."

Ngồi đối diện Mạnh Thiên Sở, câu đầu tiên của Chư Cát Hâm là: "Chuyện đến đây hôm nay thỉnh ngài đừng cho phu nhân nhà tôi biết."

Mạnh Thiên Sở vừa nghe là biết đây là kẻ sợ vợ, hèn gì đem cô nương đó giấu ở nơi xa xôi như vậy, xem ra sợ vợ đã đến cảnh giới cao lắm rồi.

"Không thành vấn đề, ta có thể không để phu nhân của ngươi biết, nhưng chuyện chúng ta muốn biết CHư Cát lão gia phải thành thật khai báo đó nha?"


/538

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status