Nạp Thiếp Ký 3

Chương 272: Gạo sống và cơm chín

/538


Một ngày trôi qua rất nhanh, quả nhiên ở hậu hoa viên không còn thanh âm của Ôn Nhu nữa. Mọi người ăn cơm, chuẩn bị ngủ một giấc thật ngon, Mạnh Thiên Sở muốn ở thư phòng xem xét này nọ, nên không đến phòng của vị phu nhân nào cả.

Khi sắp đến canh hai, một nha hoàn ở ngoài khẽ nói: "Thiếu gia, đại phu nhân bảo nô tì mang cho thiếu gia đồ ăn đêm."

Mạnh Thiên Sở mở cửa, thấy một nha hoàn bưng một cái mâm mỉm cười nhìn hắn, liền tiếp lấy: "Trễ vậy còn mang đồ ăn cho ta, em đi ngủ đi."

Nha hoàn thưa: "Đại phu nhân sợ người không ăn, nói là để trên bàn người nhất định sẽ quên, bảo nô tì chờ người ăn xong rồi nô tì mới có thể đi.”

Mạnh Thiên Sở cười xem xét món ăn trong mâm, thấy thì ra là một chén súp gà, nên cầm lấy húp thử, cảm thấy không nóng nên húp loáng cái là xong, giao trả chén lại cho nha hoàn. Nha hoàn cười mang mâm bỏ đi.

Mạnh Thiên Sở đóng cửa lại, chợt nghe có tiếng gõ, cứ ngỡ là nha hoàn vừa rồi, thầm nghĩ nha hoàn này đúng là nhiều chuyện, đành mở cửa trở lại, đột nhiên thấy trước mặt có một làn khói trắng thổi qua, hắn ngầm bảo không xong, lúc này thì không còn cảm giác gì nữa, gục ngay xuống đất.

Khi tỉnh lại, hắn phát hiện thân hình trần trụi không mành vải nằm trên giường, màn treo trướng gấm, nến hồng. Tỏa hương thơm, ngoài ra còn có mùi nữ nhân. Người hắn không có chút sức lực nào, cất tiếng bảo: "Ta muốn uống nước, ta khát chết rồi, mang nước cho ta.”

Hắn đột nhiên phất hiện bên người có một nữ tử đang nằm, lưng quay về phía mình, y phục và thân người rất quen, nhưng hắn không nghĩ ra được. Hắn chỉ cảm thấy trong thân thể như có một đám lửa thiêu đốt, hắn cấp thiết muốn tìm chút nước uống.

Lúc này, trước mặt Mạnh Thiên Sở chợt xuất hiện một nữ nhân mặc y phục đen khoác khăn đen, nghe giọng nói rất già: "Công tử, lão thân thấy công tử và Mộ Dung cô nương tuy ái mộ nhau, nhưng lại không thể chung sống, thật là làm lão thân thấy thương quá, chàng có tình, thiếp có ý, vì sao không cộng vu sơn, thành hảo sự chứ?"

"Huýnh Tuyết?" Mạnh Thiên Sở vừa kinh vừa mừng, nhìn nữ tử bên người, đột nhiên nhớ lại, chả trách y phục quen như vậy, thì ra là Huýnh Tuyết mà hắn ngày đêm mong tưởng.

Lão phụ đó nói xong phất tay áo một cái, nến hồng trên bàn tắt hẳn, tiếp sau đó rời khỏi phòng.

Mạnh Thiên Sở run run, đưa tay từ từ kéo nữ tử quay lại, định thần nhìn. Bóng tối mông lung, Mộ Dung Huýnh Tuyết mị nhãn như ti, phảng phất như uống say vậy, trên người chỉ mặc một cái áo mỏng, bên trong chẳng có gì. Nàng người thanh cốt nhã, tóc như suối mềm, dương liễu óng mượt rì rào, miệng anh đào hé mờ thở lấy hơi lên. Bàn tay âu ấp, ngực cao dậy sóng, đôi mắt to đầy thâm tình nhìn nam nhân đang ôm nàng vào lòng.

Mạnh Thiên Sở nhìn đôi mắt mông lung làn khói ấỵ, thâm tình nói: "Huýnh Tuyết của ta, nàng đẹp đến nỗi làm ta khát khao đến man dại!" Vào lúc này, mọi trùng động trong thân thể đã biến thành dục vọng và kích tình, hắn cởi làn sa nhẹ cuối cùng trên người Mộ Dung

Huýnh Tuyết, tung người lên lưng ngựa, mặc tình âu yếm, dày vò.

Và thế là trong làn hương lan xạ có tiếng rên tức tưởi nỉ non, trong rèm trướng ỷ la dập dìu từng làn tóc da thấm mượt, tất cả như hận thời gian không trôi đi vô tận, để đôi trai gái mãi mãi chìm đắm trong bến bờ yêu đương.



Không biết qua bao lâu, trời hừng hừng sáng, Mạnh Thiên Sở ơ hờ tỉnh lại, đầu đau như búa bổ, miệng khô cổ đắng. Hắn ngồi dậy nhìn xung quanh, phát hiện bản thân không ở thư phòng. Chỗ này nhìn sao mà lạ vậy? Hắn đang cảm thấy phiền, chợt hắn nhìn qua nữ tử còn ngủ bên cạnh.

"A", hai người gần như đồng thời phát hiện ra đối phương, rồi cùng kêu lên.

Hai tiếng rú đó dường như khiến cả người của nhân hòa huyện tỉnh hết, thanh âm vừa thê lệ vừa tuyệt vọng, vang vọng mãi không dứt.

Thì ra, nữ tử bên cạnh hắn chẳng phải là Mộ Dung Huýnh Tuyết gì, mà là con người khiến hắn vừa tức vừa hận lại không có cách gì đối phó ... Ôn Nhu! Phải, Ôn Nhu cũng không ngờ rằng Mạnh Thiên Sở đang nằm bên cạnh mình, và là người đàn ông đầu đời của mình, người mà mình vừa đem cái trinh trắng của người con gái trao cho mới vừa đêm!

Hai người trợn mắt nhìn nhau, chợt, một người nhanh chóng bước vào. Mạnh Thiên Sở liếc nhìn, thì ra là nữ thiếp thân hộ vệ Lý Lâm Tĩnh.

Nhân lúc hắn không kịp đề phòng, Ôn Nhu tung chân đạp hắn lộn đầu xuống giường. Lý Lâm Tĩnh thấy Mạnh Thiên Sở trần trụi toàn thân, có ý hơi thẹn, vội vã xoay người đi chỗ khác.

Mạnh Thiên Sở nhanh chóng mặc y phục lăng loạn dưới đất của mình vào. Ôn Nhu tức giận không thể tả, chỉ vào Mạnh Thiên Sở khóc rống lên: "Ngươi là tên khốn nạn, ngươi là tên sắc lang, ngươi không ngờ dùng thủ đoạn hạ lưu đó, Ôn Nhu ta liều mạng với ngươi!" Nói xong đứng phắt đậy, nhưng phát hiện mình cũng trần truồng, vội rút trở lại vào trong chăn.

Lý Lâm Tĩnh thấy Mạnh Thiên Sở đã mặc xong y phục liền đến quỳ trước mặt hắn.

Mạnh Thiên Sở nhớ lại sự tình hồi đêm, không có thời gian để ý đến Ôn Nhu, tức giận chỉ Lý Lâm Tĩnh quát hỏi: "Ngươi vừa rồi còn giả thẹn thùng cái gì nữa? Còn giả bộ quay đi không nhìn ta lõa thể trước mặt ngươi sao?Vậy tối qua ngươi làm sao có gan lột tuốt tuồn tuột ta ra, đem ta đến cạnh ả vậy? Nói đi, ngươi làm vậy là có ý gì? Ngươi to gan quá chừng, không ngờ lại đi hại chủ của ngươi?”

Lý Lâm Tĩnh quỳ dưới đất cúi đầu, liếc nhìn thấy Ôn Nhu vừa mặc y phục vừa mắng. Mạnh Thiên Sở, liền bước tới điểm vào người Ôn Nhu, Ôn Nhu lập tức nín miệng.

Lý Lâm Tĩnh nói: "Thỉnh phu nhân tha thứ, chờ lão thân đem sự tình nói xong, phu nhân nói nữa cũng không muộn. Người cứ quát tháo như vậy, lão thân không thể trình bày.”

Mạnh Thiên Sở bảo: “Bà nói lời thừa sao nhiều thế, mau nói ra rốt cuộc là thế nào?"

Lý Lâm Tĩnh thưa: "Thiếu gia là chủ của tôi, nhưng Ôn Tuyền đại nhân cũng là chủ của tôi. Lão thân không có lựa chọn nào khác"

Mạnh Thiên Sở lập tức hiểu ra, tức giận đá cho Lý Lâm Tĩnh văng ra khá xa Lý Lâm Tình cũng không nói gì, trở người ngồi dậy, quỳ lại y như cũ.

Mạnh Thiên Sở hỏi: "Ỷ tứ của bà là bà bỏ xuân dược vào đồ ăn của ta, sau đó mang ta đến đây, nói nữ nhân này là Huýnh Tuyết, khiến cho chúng ta gạo đã nấu thành cơm, có phải hay không?"

Lý Lâm Tĩnh gật đầu, thưa: "Ôn Tuyền đại nhân nhất mực ngầm phi cáp truyền thư với tôi, biết là phu nhân nhất mực không chịu phục tùng thiếu gia, làm bổn phận người vợ cho tốt. Cho nên, người khiến lão thân phục xuân dược cho hai người, sau đó điểm huyệt tê và huyệt câm của phu nhân, lén lấy y phục của Mộ Dung Huýnh Tuyết cô nương thay cho phu nhân, thổi tắt đèn, để hai người ở với nhau..."

"Đủ rồi!" Mạnh Thiên Sở phừng giận ngắt lời Lý Lâm Tĩnh.

Lý Lâm Tình nói: "Những mong thiếu gia bỏ qua cho, muốn giết muốn phạt thế nào lão thân cũng không nói hai lời."

Mạnh Thiên Sở quay đầu nhìn Ôn Nhu còn trong tư thế giơ tay múa chân ở trên giường, ra hiệu cho Lý Lâm Tĩnh giải khai huyệt đạo cho nàng.

Ôn Nhu được Lý Lâm Tĩnh giải huyệt đạo liền tát cho bà ta một cái rõ đau, ứa trào máu ra miệng, Ôn Nhu tức giận quát: "Con yêu phụ ngươi, ngươi làm chuyện tốt quá hen, ngươi cho là vậy ta sẽ nghe nam nhân này chắc? Hôm nay ta giết ngươi trước rồi giết hắn, xong tự tận cho xong, đừng ai mong rời khỏi cửa này !”

Mạnh Thiên Sở thấy bộ dạng của Ôn Nhu như vậy, tự nhiên nhớ lại nữ nhân mà hắn hành sự vào lúc ban đêm, lại còn tưởng đó là Huýnh Tuyết yêu đấu của hắn, không khỏi uất nghẹn ngay cổ.

Ôn Nhu thấy Lý Lậm Tĩnh không động thủ, liền nhảy từ giường xuống đất, một cú chặt chóp nhoáng đánh vào đầu của bà ta. Chưởng lực đi rất hung mãnh, trong khi Lý Lâm Tĩnh không hề vận kình đề kháng, Mạnh Thiên Sở thấy tình huống nguy cấp, liền phất tay gạt ngang, trúng ngay cổ tay của Ôn Nhu.

Cánh tay của Ôn Nhu như bị gãy vậy, cô nàng gào thảm một tiếng, lùi mấy bước, nhanh chóng bịt chặt chỗ bị Mạnh Thiên Sở đánh.

Lý Lâm Tĩnh thấy Mạnh Thiên Sở ra tay cứu, vô cùng hồ thẹn, nói: "Thiếu gia hà tất cứu lão thân?"

Mạnh Thiên Sở đáp: "Bà làm chuyện bất đắc dĩ, ta tự nhiên không để người khác thương hại đến bà."

Ôn Nhu nghe thế cười lạnh, lấy từ trong tay áo của mình một phi tiêu phóng nhanh về phía Mạnh Thiên Sở. Lý Lâm Tĩnh mắt lanh, phất tay áo gạt tiếp lấy phi tiêu, nhìn Ôn Nhu nói: "Phu nhân, người làm thế chi cho khổ? Nếu như người đã là của thiếu gia, vô luận là danh phận hay hiện thật, người đều là của thiếu gia rồi, nữ nhân chúng ta cần phải biết tam tòng tứ đức, cẩn phải giữ bồn phận a."

Ôn Nhu phun nước bọt cái phèo vào mặt Lý Lâm Tĩnh, gầm gừ nói: “Ta dù có chết, cũng không giữ bổn phận gì đó cho tên đàn ông này!"


/538

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status