Nạp Thiếp Ký

Chương 434: Hai nút thắt lòng

/713


Bố chánh sứ, đề hình án sát sứ, đô chỉ huy sứ, cẩm y vệ thiên hộ cùng các quan cao cấp của Hồ Quảng đã biết Trấn Viễn bá Dương Thu Trì trở về rồi, nhưng do là ngày ba mươi tháng chạp nên không tiện đăng môn bái phỏng. Hôm sau chính là ngày mồng một tết, những người này đều trước sau đến Dương phủ mừng năm mới, cung chúc tân xuân, tự nhiên náo nhiệt phi thường.
Do ngày rằm tháng giêng phải đến kinh thành, cùng hoàng thượng hưởng tiết nguyên tiêu, cho nên qua ngày mồng một là mọi người lên đường.
Công tác chuẩn bị xuất phát đều đã được mọi người lo liệu.
Đêm mồng một, Dương mẫu kéo Dương Thu Trì cùng Phùng Tiểu Tuyết vào phòng nói chuyện.
Sau khi Dương Thu Trì và Phùng Tiểu Tuyết ngồi, Dương mẫu vốn là nông phụ xuất thân, không quanh co gì, hỏi thẳng Dương Thu Trì: "Thanh Khê công chúa Vân Lộ con tính làm sao?"
"Cái gì mà tính làm sao?" Dương Thu Trì biết chuyện gì đến cũng đã đến, tránh mãi cũng không được, nhưng nhất thời không biết nên nói cái gì cho phải, chỉ vờ hỏi lại.
Dương mẫu nghiêm mặt: "Tình Tình đã đem chuyện của Vân Lộ nói cho mẹ biết, con à, làm người không nên vong ân phụ nghĩa, Vân Lộ người ta đối với con một mực tình thâm, lại cứu mạng của con. Mấy tháng nay, đến ở trong nhà của ta, nó cũng không tỏ vẻ là công chúa gì, đối với mẹ, đối với Tiểu Tuyết đều rất tôn kính, người nó cũng xinh xắn, con hãy cưới nó về nhà đi."
Đây là kết quả mà Dương Thu Trì đã sớm nghĩ tới. Đối với Vân Lộ, lúc đầu hắn chỉ có chút hảo cảm đối với nàng, hoàn toàn không thể coi là yêu, nhưng thâm tình của Vân Lộ đối với hắn dần dần khiến hắn cảm động.
Có những lúc, bị yêu có thể dẫn đến yêu, giống như Vương Ngữ Yên và Đoàn Dự trong Thiên Long Bát Bộ vậy. Cảm tình của Vân Lộ đối với hắn ra sao hắn biết rất rõ, trong lòng cũng rất vui và thích Vân Lộ dám yêu dám hận này. Chỉ có điều, hắn đã hứa không nạp thiếp nữa, hiện giờ phải làm thế nào đây?
Dương Thu Trì đem chuyện lúc trước nói với Tần Chỉ Tuệ, Tống Tình rằng nếu họ sinh con với hắn, hắn sẽ không nạp thiếp nữa. Dương mẫu nhíu mày, trao đổi ánh mắt với Phùng Tiểu Tuyết. Dương mẫu nói: "Hiện giờ Chỉ Tuệ và Tình Tình chẳng phải là chưa sanh hay sao, lời của con vẫn còn chưa có hiệu lực. Hơn nữa, vạn nhất hai đứa nó sanh đều là con gái thì sao? Chẳng phải là tiếp tục nạp nữa hay sao?"
Dương Thu Trì hỏi: "Chẳng phải còn có Tố Mai sao?"
"Hầy! Tố Mai phải thủ hiếu hai năm nữa. Được rồi, chuyện này cứ định như vậy, mẹ làm chủ nạp Vân Lộ làm thiếp cho con!"
Lệnh của mẹ cha, áo mặt sao qua khỏi đầu... những thứ này Dương mẫu bắt đầu phát huy rất tốt.
Phùng Tiểu Tuyết nhìn thấy vẻ khó xử của Dương Thu Trì, cười lấy lòng nói với Dương mẫu: "Mẹ, chuyện này chúng ta còn phải hỏi Vân Lộ và người nhà của muội ấy nữa mới được."
Dương mẫu gật gật đầu: "Án theo quy củ thì phải hỏi, nhưng mà Vân Lộ đã nói với mẹ, cha của nó là Miêu vương lúc trước muốn đem nó gả cho Thu Trì, coi như là báo đáp ơn cứu mạng của Thu Trì đối với họ, nhưng mà cái đầu gỗ mục Thu Trì này không chịu mở khiếu, đã từ chối thẳng, hại cho Vân Lộ suýt chút nữa bị tam hoàng tử hại chết."
Bị Dương mẫu mắng thành đầu gỗ, Dương Thu Trì quả thật là khóc cười không xong, nhưng khi nghe Phùng Tiểu Tuyết nói về chuyện hỏi người nhà của Vân Lộ, linh cơ của hắn liền động, nói: "Mẹ, Vân Lộ hiện giờ không phải chỉ có mình Miêu vương là cha, cô ấy là công chúa, còn có một ông cha nữa!"
Dương mẫu ngẩn người: "Đúng a, vậy... vậy phải làm sao đây?" Dương mẫu đã nghĩ ra, Vân Lộ là con gái nuôi của hoàng thượng, hiện giờ có thân phận công chúa. Chuyện hôn nhân của công chúa chỉ sợ hoàng thượng đồng ý mới được. Hoàng thượng có đồng ý công chúa làm tiểu thiếp của người ta hay không, chuyện này cũng thật khó nói.
Nghĩ đến chỉ tiết này, Dương mẫu đâm bối rối, suy nghĩ hồi lâu, chợt lấy hết can đảm quyết định: "Lần này tiến kinh, sau khi gặp hoàng thượng, ta đem cái mạng già này liều nói ra, đề thân với hoàng thượng. Vân Lộ nói rồi, cả đời này nó nếu như không lấy được con thì ở giá đến già. Ta không thể nào hại con gái nhà lành của người ta được!"
Dương Thu Trì nghe Dương mẫu nói khẳng khái hiên ngang như vậy, không khỏi buồn cười: "Mẹ, đề thân thôi mà, hoàng thượng có khó lắm là không đáp ứng, chứ đâu có cần bắt mẹ phải lấy mạng ra làm gì." Dừng một chút, hắn tiếp: "Như vầy đi, chờ mẹ đề thân với hoàng thượng rồi, nếu hoàng thượng đáp ứng cho Vân Lộ làm thiếp cho con, thì coi như là hoàng thượng tứ hôn, chúng ta không đồng ý là kháng chỉ, không ai trong chúng ta có gan làm vậy, do đó mọi chuyện hài nhi sẽ nghe theo sự an bài của mẹ chuyện này cũng thật khó nói.
Nghĩ đến chỉ tiết này, Dương mẫu đâm bối rối, suy nghĩ hồi lâu, chợt lấy hết can đảm quyết định: "Lần này tiến kinh, sau khi gặp hoàng thượng, ta đem cái mạng già này liều nói ra, đề thân với hoàng thượng. Vân Lộ nói rồi, cả đời này nó nếu như không lấy được con thì ở giá đến già. Ta không thể nào hại con gái nhà lành của người ta được!"
Dương Thu Trì nghe Dương mẫu nói khẳng khái hiên ngang như vậy, không khỏi buồn cười: "Mẹ, đề thân thôi mà, hoàng thượng có khó lắm là không đáp ứng, chứ đâu có cần bắt mẹ phải lấy mạng ra làm gì." Dừng một chút, hắn tiếp: "Như vầy đi, chờ mẹ đề thân với hoàng thượng rồi, nếu hoàng thượng đáp ứng cho Vân Lộ làm thiếp cho con, thì coi như là hoàng thượng tứ hôn, chúng ta không đồng ý là kháng chỉ, không ai trong chúng ta có gan làm vậy, do đó mọi chuyện hài nhi sẽ nghe theo sự an bài của mẹchuyện này cũng thật khó nói. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenyy.com
Nghĩ đến chỉ tiết này, Dương mẫu đâm bối rối, suy nghĩ hồi lâu, chợt lấy hết can đảm quyết định: "Lần này tiến kinh, sau khi gặp hoàng thượng, ta đem cái mạng già này liều nói ra, đề thân với hoàng thượng. Vân Lộ nói rồi, cả đời này nó nếu như không lấy được con thì ở giá đến già. Ta không thể nào hại con gái nhà lành của người ta được!"
Dương Thu Trì nghe Dương mẫu nói khẳng khái hiên ngang như vậy, không khỏi buồn cười: "Mẹ, đề thân thôi mà, hoàng thượng có khó lắm là không đáp ứng, chứ đâu có cần bắt mẹ phải lấy mạng ra làm gì." Dừng một chút, hắn tiếp: "Như vầy đi, chờ mẹ đề thân với hoàng thượng rồi, nếu hoàng thượng đáp ứng cho Vân Lộ làm thiếp cho con, thì coi như là hoàng thượng tứ hôn, chúng ta không đồng ý là kháng chỉ, không ai trong chúng ta có gan làm vậy, do đó mọi chuyện hài nhi sẽ nghe theo sự an bài của mẹ Còn nếu không, chúng ta cũng không có biện pháp nào, ai bảo người ta là công chúa làm chi, đúng không nào?"
Phùng Tiểu Tuyết cũng phụ họa: "Đúng a, mẹ, phu quân nói có đạo lý, nhất thiết mọi chuyện chúng ta hãy theo ý của hoàng thượng đi."
Dữơng mẫu ngẫm nghĩ, gật đầu: "Như vậy cũng phải, được a, đến lúc đó, mẹ sẽ đem chỗ khói xủ của Vân Lộ nói ra hết, mẹ tin là hoàng thượng cũng là người có tâm, dù sao cũng có thể hiểu được chuyện này."
Dương Thu Trì kéo Phùng Tiểu Tuyết đứng dậy: "Vậy được, con và tiểu Tuyết về phòng trước, mẹ nghỉ sớm đi, ngày mai phải lên đường rồi."
Dương mẫu nói: "Chờ đó, còn có một chuyện chưa nói xong, vội vàng gì thế!"
Hai người nghe thế vội vàng ngồi xuống.
ương mẫu hỏi: "Vân nhi làm sao? Nó theo con hơn một năm rồi, còn định chừng nào cưới nó về nhà đây?"
Xem ra hai chuyện này nhất mực là mối bận tâm trong lòng Dương mẫu, và có lẽ bà đã sớm nghĩ, chờ con trai về phải giải quyết một lượt.
Trước khi rời khỏi Ba châu, điều kiện để Liễu Nhược Băng lưu lại là Dương Thu Trì phải cưới Tống Vân Nhi. Chỉ có điều, Tống Vân Nhi không nhất định đáp ứng là vào lúc này sẽ lấy hắn, cho nên hắn cười khổ đáp: "Mẹ, chuyện này không thể tránh con, con đã đề cập với Vân nhi rồi, nhưng muội ấy chưa chịu."
Dương mẫu nói: "Nói bậy! Trong lòng Vân Nhi nghĩ thế nào bộ mẹ không biết hay sao? Lúc ở Quảng Đức, người ta một lòng một dạ chờ con mở lời, nhưng con cứ như ông già vậy, giờ lại còn đem chuyện đó ra mà gạt mẹ..."
"Không phải đâu! Mẹ...." Dương Thu Trì xua hai tay, nhưng không biết nên giải thích chuyện này thế nào.Lúc trước Tống Vân Nhi cự tuyệt Dương Thu Trì, nhân vì không muốn bịt kín cơ hội Liễu Nhược Băng gả về cho hắn, nhân vì hai người là sư đồ, và án chiếu theo lễ giáo phong kiến, sư đồ chẳng khác gì mẹ con, không thể nào cùng lấy một tấm chồng.
Dương mẫu trợn mắt nhìn Dương Thu Trì, chờ hắn giải thích, nhưng Dương Thu Trì không có cách nào giải thích, chỉ còn biết sử dụng chiêu cứu nguy: đá bóng qua cho người khác.
Dương Thu Trì nhún vai: "Nếu như mẹ không tin lời con, thì như vầy đi, chỉ cần Vân Nhi chịu lấy con, con sẽ lập tức nạp muội ấy về, có được không?"
Dương mẫu cười: "Ha ha, được, không cần Vân nhi đáp ứng, chuyện này phụ mẫu chúng ta thương lượng xong định ra là được. Lần này chúng ta tiến kinh hãy đi vòng một chút, đến Ninh Quốc phủ một chuyến. Ta tính lộ trình rồi, yên tâm đi, vẫn còn kịp."
Dương Thu Trì kỳ quái: "Mẹ, chúng ta đến Ninh quốc phủ làm gì?"
"Hầy! Con giả bộ khờ hả? Đến Ninh Quốc phủ làm cái gì à, đến đó gặp cha mẹ của Vân nhi đề thân cho con a!
Chà! Dương Thu Trì bấy giờ mới dám khẳng định, thì ra là Dương mẫu đã nghĩ kỹ mọi chuyện hết rồi. Tống Vân Nhi theo hắn hơn năm nay, mới đầu hắn chỉ coi nàng là muội muội, sau đó ngày dài tháng rộng lửa gần rơm tình bén rễ, đặc biệt là sau mấy lần cùng vào sinh ra tử, Vân nhi đã trở thành cục thịt trong tim hắn, không thể nào cắt ra được, do đó rất muốn cưới nàng về làm vợ.
Nhưng mà, hai người có thành hay không quan trọng là ở chỗ Liễu Nhược Băng. Vấn đề của Liễu Nhược Băng chưa giải quyết, thì với tính cách của Tống Vân Nhi, nàng tuyệt đối không thể nào chẳng màng đến sư phụ mà chỉ lo cho bản thân.
Dương Thu Trì biết kết quả này, nhưng hắn không giải thích cho Dương mẫu, vì có giải thích cũng không rõ được, bèn nói: "Vậy cũng được, chỉ cần họ đồng ý gả Vân Nhi về làm thiếp cho nhà ta, và Vân Nhi cũng đồng ý, thì con đương nhiên không còn lời gì để nói."
ương mẫu cười nhìn Phùng Tiểu Tuyết: "
Tiểu Tuyết, con nhận thấy sao?"
Phùng Tiểu Tuyết cười đáp: "
Phu quân nói cũng có lý, chuyện này không thể tình nguyện không được, nếu như Vân nhi và người nhà của muội ấy đồng ý, Vân nhi đối tốt với phu quân như vậy, Tiểu Tuyết đương nhiên nguyện ý cho phu quân cưới muội ấy về."
"
Vậy thì được, cứ định như vậy đi." Dương mẫu vui mừng nói.
Ngày hôm sau, Dương Thu Trì phó thác cho hai mẹ con Bạch phu nhân chiếu cố Tần Chỉ Tuệ và Tống Tình, rồi cả nhà dưới sự bảo hộ của năm trăm thiết giáp kỵ binh của Vân Lộ và hai trăm hộ vệ của Dương Thu Trì, rầm rộ xuất phát tiến về kinh.
Trên đường, Dương mẫu đem kết quả đàm luận lén cho Vân Lộ biết, Vân Lộ tự nhiên là hoan hỉ vô cùng. Hai người xì xào thương lượng cả nửa ngày làm sao để nói với hoàng thượng. Vân Lộ lần này quyết định chủ ý, dù mềm dù cứng thế nào cũng phải khiến cho phụ hoàng đáp ứng gả nàng cho Dương Thu Trì.
Dương mẫu không đem chuyện đề thân nói cho Tống Vân Nhi nghe, nhân vì bà tin vào sự phán đoán của mình, nhận thấy chuyện này ổn thỏa đến chín phần mười.
Lên đường gấp rút, mấy ngày sau, họ cuối cùng cũng đến được Ninh Quốc phủ.
Cha của Tống Vân Nhi hiện giờ đã trở thành tri phủ của Ninh Quốc phủ rồi. Khi ông ta biết bọn Dương Thu Trì về đến, vui mừng quá đỗi, kéo hết thê thiếp cùng mẹ của Tống Tình là Tống phu nhân cùng toàn bộ tá quan trong nha môn ra ngoài thành mười dặm chờ đón, rồi nghênh tiếp giống như tiếp đón khâm sai đại thần vậy.
Tống Vân Nhi từ xa đã nhìn thấy mẹ cha đứng chờ, lập tức phóng xuống ngựa, như con én nhỏ bay xà tới trước mặt Tống tri phủ và Hàn thị: "Cha! Mẹ!" rồi nhào vào lòng Hàn thị.
Hàn thị ôm con gái, bầu mắt ướt nhòe. Tống tri phủ vuốt hàm râu dê, cười ha ha nhìn con gái nửa năm không gặp.
Đến lúc này thì đội ngũ của Dương Thu Trì cũng đã đến. Hắn xuống xe ngựa, đưa Dương mẫu và Phùng Tiểu Tuyết tới chào.
Tống tri phủ cúi người lắp bắp nói: "
Ti chức tham, tham kiến Dương, Dương tước gia."
Dương Thu Trì bước lên một bước, vội vã hoàn lễ: "
Bá phụ, người làm thế này thật khiến cho tiểu chất xấu hổ quá!"
Tống tri phủ cười ha ha, lại cùng làm lễ chào hỏi với Dương mẫu, Liễu Nhược Băng cùng mọi người. Sau khi uống rượu tẩy trần, đoàn người được nghênh tiếp về tri phủ nha môn trong thành.
Đêm đó, theo yêu cầu của Dương Thu Trì, Tống tri phủ chỉ bày tiệc dành cho gia đình để tiếp phong tẩy trần cho mọi người.
Sau tiệc rượu, người hai nhà ngồi trong phòng khách nội nha nói chuyện. Liễu Nhược Băng là sư phụ của Tống Vân Nhi, đương nhiên ẵm con trai ngồi đó cùng nói chuyện.
Dương mẫu lệnh cho đem sính lễ đã sớm chuẩn bị vào. Tuy chỉ là nạp thiếp, theo quy củ không cần dùng sính lễ, nhưng Dương mẫu biết Tống Vân Nhi đối với con trai mình không phải là người thường, nên đặc biệt tham chiếu theo quy củ cưới dâu chính, chính thức dâng sính lễ, sau đó trịnh trọng đem hôn thư trình lên.
Chi tiết này chính là điều Tống tri phủ và Hàn thị mong mỏi từ lâu, hai người cười như hoa nở, luôn miệng gật đầu ưng thuận.
Quả nhiên như sở nguyện, Dương mẫu cũng cười không khép miệng.
Không ngờ, Tống Vân Nhi đỏ mặt nói với Tống tri phủ và Hàn thị: "Cha, mẹ, con vẫn còn chưa gả cho Thu Trì ca ca được."
"
Vì sao?" Tống tri phủ, Hàn thị, còn có Dương mẫu đều cả kinh, đồng thanh hỏi.
Tống Vân Nhi quay nhìn Liễu Nhược Băng, thấy sư phụ của nàng cũng ngồi ngẩn ra ở đó, Tống Vân Nhi không biết giải thích làm sao về chuyện này, dậm chân nói: "
Dù gì thì con cũng không chịu!" Xong chuyển thân chạy vào nội đường.

/713

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status