Nạp Thiếp Ký

Chương 709: Mưu sâu kế độc (2)

/713


Dương Thu Trì quay nhìn Liễu Nhược Băng, rồi nhìn Ngải Miêu Miêu. Đầu vai của Ngải Miêu Miêu ứa máu không ngừng. Ả nhịn đau miễn cưỡng cười nói: "Không cần nhìn ta, hắn nói thật. Bày ra cái bẫy này chính là vì bắt hai vợ chồng ngươi, sao có thể để các ngươi từ trong đây ra chứ?
Dương Thu Trì dằn Trầm Lỗi mạnh xuống ghế, đá vào tường hai cái, chân đau nhói mà tường chẳng nhúc nhích gì. Trầm Lỗi đắc ý cười: "
Đừng phí sức nữa, tường này dày nửa xích, nặng mấy nghìn cân, một khi sụp xuống rồi đừng mong gì mở ra."
Dương Thu Trì tức giận hỏi: "
Hai ngươi chẳng phải cũng bị nhốt ở đây sao? Chết thì mọi người cùng chết, đắc ý cái gì?"
"
Chúng ta vốn không muốn sống, sợ cái gì. Có hai ngươi đi cùng, lời quá rồi."
Lòng Dương Thu Trì trầm hẳn, hai người này lòng dạ ngoan độc như vậy, dám đem thân làm mồi nhử, và nếu không làm như vậy chắc không cách gì cho hắn và Liễu Nhược Băng vào bẫy. Hắn quay nhìn Trầm Tuyết Phỉ và Tiểu Nhị: "
Hai người biết cách nào ra không?"
Trầm Tuyết Phỉ lắc đầu. Tiểu Nhị đáp: "
Lão gia, chúng em... chúng em không biết có cơ quan này..."
Lúc này thì Liễu Nhược Băng đã kiểm tra hết mọi chỗ, thậm chí dùng đoản đao rọc vách gỗ ra, thấy bên trong là vách sắt không có cái lổ nhỏ nào.
Dương Thu Trì cười khổ: "
Băng nhi, thôi vậy, dù gì chúng ta cũng cùng được chết bên nhau."
Liễu Nhược Băng dậm chân: "
Đều trách chàng, vừa rồi nếu ra ngoài giết hết chúng chẳng phải mở được cái cửa quỷ này rồi sap?"
Dương Thu Trì cười hi hi: "
Ta không đúng, ta có tội, hạ bất vi lệ!" Nói xong câu này quay nhìn Tiểu Nhị.
Liễu Nhược Băng thấy hắn lúc này còn có lòng cười, trừng mắt nhìn hắn. Thực sự thì lòng hắn tuy lo, nhưng cũng yên tâm một phần, vì số đạn mang theo đủ để bắn phá vài lổ nhỏ trên tường, hoặc ít nhất làm nó biến dạng. Như vậy với công lực của Liễu Nhược Băng, hi vọng đánh mở lối thoát thân là có thể. Tuy nhiên, khi chưa làm sáng tỏ mọi chuyện, hắn không muốn dùng đến cách này vội.
Ngải Miêu Miêu chảy máu liên tục, nhưng vẫn miễn cưỡng cười: "Dương tướng quân vì cứu cô mới bỏ qua cơ hội đào tẩu, Liễu cô nương ngươi cũng nghĩ thế mà thôi. Với công lực của cô, ta giữ sao được, nhưng cô lại mạo hiểm tính mạng ném Dương tướng quân ra ngoài, tình nghĩa phu thê của hai người quả là khiến người hâm mộ!"
Liễu Nhược Băng đương nhiên hiểu Dương Thu Trì làm vậy là vì cứu mình. Chút nhu tình mật ý này hiện lên ánh mắt và nụ cười của nàng với hắn. Nàng quay đầu lại hỏi: "
Nói đi, các ngươi không tiếc tính mệnh bày ra kế này, ắt không phải là báo cừu suông, mà còn có mục đích khác, đúng không?"
Trầm Lỗi mỉm cười: "
Hiền khang lệ quả nhiên thông minh. Ta biết Dương tướng quân còn có tình với xá muội và Tiểu Nhị, và với tình nghĩa của hiền khang lệ, sẽ không đơn độc đến cứu, nên ta thiết kế này đích xác là còn có dụng ý khác, của cả ta và Ngải cô nương."
Dương Thu Trì cười lạnh: "
Dụng ý của ngươi chẳng qua là vũ khí quái thú và đạn khai hoa nổ mạnh của ta?"
Trầm Lỗi cười, phảng phất như trúng ý: "
Ta biết Dương huynh đệ là người thông minh, không sai chút nào?"
Dương Thu Trì quay đầu nhìn Ngải Miêu Miêu: 'Còn ngươi? Ngoại trừ báo cừu, ngươi còn mục đích gì nữa?'
Đầu vai của Ngải Miêu Miêu bị viên đạn xuyên qua, rất may là không trúng xương, nhưng vết thương phá một lổ lớn ra sau thắm máu ướt cả người. Gương mặt như vầng trăng của ả vì mất máu nhiều quá mà tái ngắt, lúc này dựa hẳn vào tường, nhắm mắt không đáp.
Dương Thu Trì bảo: "
Ngươi băng bó lại trước, nếu không nội chuyện máu ra nhiều cũng đủ lấy mạng ngươi rồi!"
Tốc độ máu chảy rất nhanh, Ngải Miêu Miêu bắt đầu choáng. Liễu Nhược Băng nói: 'Phu quân, thiếp giúp băng bó cho."
Nhưng cúi đầu nhìn, y phục mặc trên người là sát người, tuy có mặc tiết y nhưng trước mặt Trầm Lỗi không tiện xé ra băng cho ả. Thấy tình cảnh này, Dương Thu Trì bảo: "Để ta!" Xong hừ giọng mũi, vén áo xé một mảng dài, nói với Ngải Miêu Miêu: 'Sợ ngươi luôn! Ta băng cho ngươi đây, chưa chạy khỏi ổ quỷ này, vẫn chưa để ngươi chết được!"
Hắn xé quần áo trên vài nàng, hơi mạnh tay nên lộ phần ngực trên căng tròn trắng trẻo mịn màng, khiến hắn vội chuyển ánh mắt đi, hỏi: "
Ê! Tỉnh lại đi, có thuốc kim sang không?"
Ngải Miêu Miêu hé mắt lắc đầu, Liễu Nhược Băng lấy ra hộp phấn nhỏ màu hồng trong ngừời, cúi xuống rẫy vào vết thương, Dương Thu Trì băng lại, máu nhanh chóng ngừng chảy.
Dương Thu Trì cười nói: "
Băng nhi, thuốc của nàng linh nghiệm thiệt nha, sau này hay là đừng làm nữ hiệp nữa, mở tiệm thuốc phát tài, hà hà..."
"
Giờ này rồi mà còn đùa được!"
Cầm máu xong, thần tình của Ngải Miêu Miêu ổn định lại một chút, từ từ mở mắt, miễn cưỡng cười: "
Đa tạ."
Ngải Miêu Miêu tuy là kẻ địch tử đối đầu, nhưng nói năng khá khách khí, Dương Thu Trì kỳ quái, hỏi: "
Các ngươi bày ra bẫy này chẳng phải là nhốt phu thê ta, thậm chí còn không tiếc mạng chết cùng, rốt cuộc là muốn làm gì vậy, chẳng lẽ chỉ báo thù thôi?"
Ngải Miêu Miêu đáp: "
Vốn là báo cừu, nhưng hiện giờ chúng tôi có hứng thú với hai món bảo bối của tướng quân."
"
Các người? Các người là ai?"
"
Đại Thanh quốc!"
"
Đại thanh?" Dương Thu Trì rúng động, "Cô rốt cuộc là ai?"
"
Ái Tân Giác La - Mã Tạp Đát, tên lúc nhỏ Miêu Miêu." Ngải Miêu Miêu lộ nụ cười, hiện hàm răng trắng và hai lúm đồng tiền.
Tên này Dương Thu Trì không quen, nhưng họ Ái Tân Giác La như sấm nổ ngang tai, hỏi dồn: "
Hoàng Thái Cực (Chú: tên của Thanh Thái Tông, vua đầu nhà Thanh, trước khi diệt nhà Minh thì chết, nhưng chính sách và nền tảng ông ta đặt ra là cơ sở chiếm và diệt giang sơn nhà Minh. ND) là gì của ngươi?
"Là Hoàng a mã của ta."
"
Hoàng... hoàng a mã?" Dương Thu Trì không thích triều Thanh, nên không tìm hiểu tri thức về triều này, nhưng có xem qua vài bộ phim, biết hàm nghĩa của từ Hoàng a mã, "Ngươi là con gái hoàng đế Hậu Kim (Chú: sau khi đánh bại nhà Minh mới đổi hiệu chính thức là Đại Thanh)?"
"
Đúng vậy! Không giống sao?" Ngải Miêu Miêu dẫu môi.
Trầm Lỗi ở bên cạnh cũng nói: "Không sai, Ngải cô nương là nhị công chúa của Đại thanh quốc." (Trong lịch sử, Mã Tạp Đát sau này được phong Cố Luân Ôn Trang Trường công chúa vào năm thứ 16 Thuận Trị).
Dương Thu Trì vò đầu, hỏi: "Cô... cô nếu như là công chúa Đại Thanh, chạy rông tới đây làm chi? Lại còn lấy cái họ Ngải của tên gì đó nữa chứ?"
Mã Tạp Đát hiện vẻ thương cảm: "Sư phụ Ngải Đông Hải của ta học thức uyên bác, văn võ toàn tài, được phụ thân ta mời làm tiên sinh, dạy Hán văn cho ta. Người từ nhỏ đối với ta cực tốt, dạy cho ta cả văn lẫn võ, sau đó phụ hoàng phái người nam hạ, chế tạo nội loạn. Khích động cừu gia vây giết sư phụ của Liễu cô nương cũng là vì mục đích này, không ngờ chết dưới tay sư phụ của cô..."
Dương Thu Trì hừ lạnh: "Tên Hán gian này chết cũng đáng... sau đó thì sao?"
Mã Tạp Đát nhắm mắt không đáp. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
"Ê! Hỏi cô mà! Sau đó thì sao?"
"
Không nói với ngươi nữa?'
"Vì sao?" Dương Thu Trì ngạc nhiên.
"
Ai bảo ngươi mắng sư phụ ta!"
"
Y đúng là vậy.... Thôi được! Ai có chí nấy, y là công thần của Đại Thanh các người, là sư phụ của cô, ta thu hồi lại câu vừa rồi, được chưa?"
Mã Tạp Đát cười: "
Ta biết sư phụ mất về tay sư phụ của Liễu cô nương, liền tìm Liễu cô nương tầm cừu, nhưng võ công cô nương quá cao, ta bị thương bỏ chạy. Ta trở về Liêu Đông, hoàng thúc Đa Nhĩ Cổn (Chú: Em trai cùng cha khác mẹ của Hoàng Thái Cực, mẹ Đa Nhĩ Cổn là ái thiếp của Đại Hãn nhà Hậu Kim, bị Hoàng Thái Cực bắt chôn theo đại hãn, mục đích gạt quyền lực. Đa Nhĩ Cổn tài trí ráng ẩn nhẫn, sau là nhiếp chính vương, vị vua không ngai đời đầu của nhà Thanh cho đến lúc chết. Ndịch) của ta biết chuyện này, tặng cho ta một bản bí tịch, nói khi chinh chiến ở Mông Cổ có được từ tay một vị dị nhân. Người cũng luyện bí tịch này, võ công mới đại tiến. Ta được hoàng thúc chỉ điểm, võ công tiến triển thần tốc."
Liễu Nhược Băng gật đầu: "
Thì ra là thế, chả trách lộ số võ công của hai người rất lạ."
Mã Tạp Đát tiếp: "
Sau đó ta xuất hải tầm sư, cảm thấy võ công đại tiến mới về Liêu Đông định tìm cô nương, không ngờ phụ hoàng vừa mất..."
Nói tới đây, Mã Tạp Đát nghẹn ngào, lát sau mới tiếp: "
Tháng trước hoàng thúc gọi ta đến, đem đầu đuôi câu chuyện kẻ ta nghe. Sau đó người còn cho biết theo tin tình báo, Liễu cô nương đã lấy một điển sứ ở huyện nhỏ ở Hồ Quảng, họ Dương, biết chế vũ khí thần kỳ, đánh cho đại quân của Trương Hiến Trung tơi bời. Hoàng thúc còn nói, nếu như được hai món bảo bối này, đừng nói gì triều Đại Minh, e rằng cả bốn biển đều nhập vào bản đồ Đại Thanh, bảo ta nam hoa tìm Liễu cô nương nghĩ cách lấy được hai món bảo bối này."
Dương Thu Trì thở dài, thì ra là thất phu vô tội, mang ngọc có tội. Hắn hỏi tiếp: "
Cô làm sao móc nối với Trương Hiến Trung vậy?"
"
Sau khi lão khởi binh vốn đã được Đại Thanh ta ngầm hỗ trợ kim tiền, vật chất, nếu không với chút bản lĩnh của lão, sao làm Đại Minh nghiêng ngã cho được?"
Thì ra là Trương Hiến Trung đã sớm cấu kết với nhà Thanh rồi, đây mới là Hán gian chân chính! Dương Thu Trì mắng thầm, hỏi: "
Ta rất muốn biết các người muốn phân phối miếng thịt này thế nào?"
Mã Tạp Đát cười: "
Ngươi đem phương pháp chế tạo hai món bảo bối đó cho ta, ta lập tức thả hai người."
"
Thả chúng ta?" Dương Thu Trì ngữa cổ cười: "Các ngươi tưởng ta là con nít lên ba hả? Các ngươi nắm biện pháp chế tạo xong rồi đương nhiên là sẽ giết ngay chúng ta, nếu không Đại Thanh các ngươi có, phản tặc có, Đại Minh có, vũ khí chẳng phải là không đáng đồng tiền hay sao?"
Trầm Lỗi nói: "
Dương huynh đệ, ta nói sao giữ lời vậy..."
"
Giữ cái chó gì, lần trước ta không tránh kịp, đã sớm chết dưới đao ngươi rồi!"
"
Làm gì có chuyện đó, Dương huynh đệ hiểu lầm rồi, ta xin thề với trời đất là đảm bảo sẽ thả hai vợ chồng...!"
Dương Thu Trì giơ tay định đấm vào mặt hắn, nhưng nhìn ánh mắt khẩn cầu của Trầm Tuyết Phỉ, bấy giờ mới bỏ tay xuống cười lạnh nói: "
Ngươi tưởng nhà Thanh muốn ủng các ngươi thật hay sao? Đó là kế mượn dao giết người, cho các ngươi nhiễu loạn Đại Minh, bọn chúng ngư ông đắc lợi. Ngày Đại Minh bị diệt, thì các ngươi cũng tiêu đời!"
Trầm Lỗi cười bối rối, sao y lại không biết điều này, nhưng chẳng qua là hỗ tương lợi dụng, mượn thời cơ khoách đại thế lực mà thôi, sau này hươu chết về tay ai còn chưa biết, "
Đại tây quân và Đại Thanh quốc tình như tay chân, Dương huynh đệ không cần phí tâm ly gián làm gì, nói chuyện trước mắt đi."

/713

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status