Chap này Au xin tặng bạn longlivesasusaku vì đã trả lời đúng + sớm nhất. Kết quả chính là ngày happy ending (ngày cưới) nhé mn! Au cũng chia buồn cùng bạn galaxyteen và pinkie283 nhé (các bạn trả lời hơi chậm 1 chút), ko sao, minigame lần sau cố gắng nhé!
Như lời hứa, Au tặng chap nầy cho bạn longlivesasusaku là chap 10 (đặc biệt) kèm 1 hình ảnh Sasusaku nhé!!
Chap 10 tặng Longlivesasusaku.
--------------
Về đêm, Konoha thật tráng lệ, những ánh đèn màu ảo diệu giữa phố đông người. Gió bắt đầu se lạnh, nhưng không thể ngăn được dòng người tấp nập nơi đây...
Tại khuôn viên ghế đá, có một người con gái dựa vào lòng người con trai ngủ ngon lành, chàng trai chẳng nói gì thêm, đôi mắt lim dim nhìn cô gái đang gối đầu lên đùi mình, một nụ cười hé nở trên đôi môi vốn đã từng rất lạnh lẽo của anh...
- Sakura...nhà cậu ở đâu? - anh lay người cô gái tóc hồng bằng đôi tay thô ráp của mình.
Cô nàng say bí tỉ, thi thoảng nói mớ, chép chép cái miệng nhỏ xinh trông rất đáng yêu, nghiêng người trả lời anh..
- ở...ây da...ở...
- ở đâu? - anh vẫn kiên nhẫn gặng hỏi..
- ở...ngoài chợ...không không! Ở Nigadosa mới đúng! - cô la lên như vừa chợt nhớ ra điều gì đó.
Anh bậy cười thành tiếng, ”cô ngốc của tôi ơi! Nigadosa ở bên Thuỷ Quốc lận đó! Đùa nhau mãi!” Chẳng lẽ đúng như lời Kakashi-sensei nói, con gái khi say thật kinh khủng?!
Lần đầu tiên trong đời, anh chưa từng biết phải làm gì cả...
Giúp cô? Phải, anh muốn giúp, nhưng....bằng cách nào đây?
Để cô ở lại đây, còn mình tự về nhà, anh có nên làm vậy không?
Không! Anh là quân tử, chắc chắn sẽ không làm vậy...nhưng....anh biết làm sao bây giờ?
Một lần nữa, Sasuke rơi vào trạng thái không thể làm gì, bất di bất động...
”Có khi, nên đưa cô ấy về nhà mình thì đúng hơn! Trời đã tối, mình lại không biết nhà cô ấy nữa, thôi...cứ đem về nhà rồi tính tiếp vậy!” Nghĩ là làm, anh bế thốc cô lên, quấn áo choàng của mình lên người cô để giúp cô chống lạnh, một thân một mình phi thẳng về nhà...
-----------------
Khu gia tộc Uchiha của anh sau bấy nhiêu năm nó vẫn không hề thay đổi, vẫn là hai dãy nhà chính kiểu Nhật hồi xưa, gian bếp rộng và phòng khách tươm tất, nhìn chúng cứ như mới hôm qua vậy..
Cũng nhờ có Kakashi-sensei, thầy ấy đã cho tháo dỡ mọi biển 'cấm vào trong' gia tộc anh, đã cho người hàng tháng tới đây quét dọn lau chùi khiến nhà của anh đẹp và sạch sẽ hơn bao giờ hết.
Bước vào trong tiền sảnh, một thảm cỏ nhung mượt mà dưới chân tiếp đón anh, chúng là những vết tích khi xưa anh đã cùng Itachi luyện tập. Anh ngồi bệt lên nền cỏ, hít thở mùi hương của sự sống bao trùng lên không gian nơi đây, đột nhiên, anh cảm thấy....nhớ gia đình quá!Sau bao năm chu du thế giới, anh đã nhận ra rất nhiều điều từ cuộc sống dành tặng cho anh, nhưng....điều anh cần nhất bây giờ là tổ ấm, một mái nhà thực sự, là nơi những tình cảm của người thân trao cho nhau..
Anh đột nhiên liếc sang góc cửa, và nhận ra đó là cây anh đào hồi bé của mình..
Cây đào giờ đây đã lớn, nó cao và cho rất nhiều hoa đẹp, cũng giống như....cô vậy..
- Sakura...
Chẳng biết vì lí do gì mà anh lại gọi tên cô nữa, phải rồi....anh hiện đang có một cây hoa đào....cho riêng mình mà! Và cây hoa đào đó đang ngon giấc bên bờ vai anh..
Khẽ mỉm cười, đúng rồi, ai cũng có hạnh phúc cho riêng mình mà! Anh cũng vậy, giờ đây anh đã tìm được 'nửa kia' của mình rồi, người sẽ cùng anh đi suốt cuộc đời này...
Không ai khác....ngoài Sakura....của anh...
- Sasuke à! Đừng bỏ em mà anh....huhu...em không muốn sống nếu thiếu anh đâu! Về với em đi....Sasuke...
Một hàng nước mắt chảy dài xuống gò má cô làm anh bừng tỉnh... Con bé này, từ lúc nào mà nó vẫn yêu anh say đắm sau từng ấy năm chứ?!
- ừ...ừ anh đây....ngủ đi....em...
Khá ngạc nhiên vì mình lại nói câu đó, anh lại bế cô lên đem vào phòng ngủ, khuôn mặt đỏ bừng như cà chua chín...
- bực mình em ghê! Sao cứ làm anh khó xử mãi vậy?
Trong phòng ngủ của gia tộc Uchiha, bóng dáng tóc hồng nằm cuộn tròn như con sâu lười, bên cạnh là anh chàng tóc đen đang giang tay ôm chặt cô nàng. Cả hai đều ngủ say trong đêm đó...
- ngủ ngoan Sakura của anh!
-------------
Buổi sáng 7h tại Uchiha..
Tiếng xào nấu thơm lừng bay khắp gian phòng làm anh tỉnh dậy. Mon men xuống dưới, anh mới phát hiện có bóng dáng tóc hồng đang lụi cụi dưới bếp nhà anh...
Động tác thuần thục, nhanh nhẹn khi thái rau, rửa thịt, ướp gia vị...của cô...
Khiến anh đứng người tại chỗ...
Từ lúc nào...mà cô trở nên đảm đang tới vậy?
Nhìn đôi tay nhỏ xinh làm việc thoăn thoắt của cô...
Anh bỗng dưng nhớ tới mẹ mình hồi đó...
”- mẹ ơi hôm nay có món gì vậy mẹ?
- có cơm nắm cà chua với canh thịt bò đó Sasu-chan à!
- thích quá mẹ ơi! Con muốn mỗi ngày đều được ăn cơm do chính mẹ nấu!
- dĩ nhiên rồi! Mẹ sẽ luôn bên con để nấu cơm cho con ăn suốt đời!”
Bóng dáng anh khi bé, lúc nào cũng đòi mẹ cho ăn, chẳng lẽ bây giờ anh lại mặt dày đòi cô cho ăn?!
Nhưng....bụng anh đã đói quá rồi...biết làm sao bây giờ?
Nghĩ là làm, anh đến gần Sakura, nói:
- Sakura...sao cậu...lại ở đây?
- mình...mình chỉ muốn làm gì đó để giúp cậu thôi à! - cô giật mình hoảng hốt - mình thề là mình chưa làm gì xấu đâu!!
Anh từ ngạc nhiên đến vui mừng, hoá ra cô muốn chuộc lỗi với anh về buổi tối hôm qua đây mà!
Không do dự, anh tiến về bàn ăn, gắp ngay miếng cà vào miệng..
Hương vị này....thật giống với mẹ anh đã từng làm...
- Sakura...cậu ngồi đây đi...ăn chung với tôi...
- thật hả? Sasuke-kun cho mình ngồi ăn chung?! - cô há hốc mồm nhìn chàng trai đang ăn ngon lành trên bàn..
- ừ...ngồi đây nhanh lên.... - anh kiên nhẫn lặp lại.
Lời nói vừa dứt, cô chạy như bay ngồi xuống đối diện anh, thưởng thức bữa ăn ngon lành do chính mình nấu..
- cám ơn Sasuke-kun! Mình nhất định sẽ sang đây nấu cho cậu ăn vào lần tới!!
- sao lại là lần tới? Cậu không thể....đến đây...thường xuyên à?
Dù biết câu hỏi này rất....vô duyên, nhưng anh không thể một phút nào không gần cô được, bản thân anh cứ mãi suy nghĩ tới cô, nhiều đêm trằn trọc ngủ không được. Thế nên, cơ hội này sẽ làm cho cô và anh gần nhau hơn!
- cậu nói vậy...là sao...Sasuke-kun? - cô đỏ mặt ngó lơ chỗ khác..
- anh muốn....mỗi ngày được nhìn thấy em!
End chap 10.
Như lời hứa, Au tặng chap nầy cho bạn longlivesasusaku là chap 10 (đặc biệt) kèm 1 hình ảnh Sasusaku nhé!!
Chap 10 tặng Longlivesasusaku.
--------------
Về đêm, Konoha thật tráng lệ, những ánh đèn màu ảo diệu giữa phố đông người. Gió bắt đầu se lạnh, nhưng không thể ngăn được dòng người tấp nập nơi đây...
Tại khuôn viên ghế đá, có một người con gái dựa vào lòng người con trai ngủ ngon lành, chàng trai chẳng nói gì thêm, đôi mắt lim dim nhìn cô gái đang gối đầu lên đùi mình, một nụ cười hé nở trên đôi môi vốn đã từng rất lạnh lẽo của anh...
- Sakura...nhà cậu ở đâu? - anh lay người cô gái tóc hồng bằng đôi tay thô ráp của mình.
Cô nàng say bí tỉ, thi thoảng nói mớ, chép chép cái miệng nhỏ xinh trông rất đáng yêu, nghiêng người trả lời anh..
- ở...ây da...ở...
- ở đâu? - anh vẫn kiên nhẫn gặng hỏi..
- ở...ngoài chợ...không không! Ở Nigadosa mới đúng! - cô la lên như vừa chợt nhớ ra điều gì đó.
Anh bậy cười thành tiếng, ”cô ngốc của tôi ơi! Nigadosa ở bên Thuỷ Quốc lận đó! Đùa nhau mãi!” Chẳng lẽ đúng như lời Kakashi-sensei nói, con gái khi say thật kinh khủng?!
Lần đầu tiên trong đời, anh chưa từng biết phải làm gì cả...
Giúp cô? Phải, anh muốn giúp, nhưng....bằng cách nào đây?
Để cô ở lại đây, còn mình tự về nhà, anh có nên làm vậy không?
Không! Anh là quân tử, chắc chắn sẽ không làm vậy...nhưng....anh biết làm sao bây giờ?
Một lần nữa, Sasuke rơi vào trạng thái không thể làm gì, bất di bất động...
”Có khi, nên đưa cô ấy về nhà mình thì đúng hơn! Trời đã tối, mình lại không biết nhà cô ấy nữa, thôi...cứ đem về nhà rồi tính tiếp vậy!” Nghĩ là làm, anh bế thốc cô lên, quấn áo choàng của mình lên người cô để giúp cô chống lạnh, một thân một mình phi thẳng về nhà...
-----------------
Khu gia tộc Uchiha của anh sau bấy nhiêu năm nó vẫn không hề thay đổi, vẫn là hai dãy nhà chính kiểu Nhật hồi xưa, gian bếp rộng và phòng khách tươm tất, nhìn chúng cứ như mới hôm qua vậy..
Cũng nhờ có Kakashi-sensei, thầy ấy đã cho tháo dỡ mọi biển 'cấm vào trong' gia tộc anh, đã cho người hàng tháng tới đây quét dọn lau chùi khiến nhà của anh đẹp và sạch sẽ hơn bao giờ hết.
Bước vào trong tiền sảnh, một thảm cỏ nhung mượt mà dưới chân tiếp đón anh, chúng là những vết tích khi xưa anh đã cùng Itachi luyện tập. Anh ngồi bệt lên nền cỏ, hít thở mùi hương của sự sống bao trùng lên không gian nơi đây, đột nhiên, anh cảm thấy....nhớ gia đình quá!Sau bao năm chu du thế giới, anh đã nhận ra rất nhiều điều từ cuộc sống dành tặng cho anh, nhưng....điều anh cần nhất bây giờ là tổ ấm, một mái nhà thực sự, là nơi những tình cảm của người thân trao cho nhau..
Anh đột nhiên liếc sang góc cửa, và nhận ra đó là cây anh đào hồi bé của mình..
Cây đào giờ đây đã lớn, nó cao và cho rất nhiều hoa đẹp, cũng giống như....cô vậy..
- Sakura...
Chẳng biết vì lí do gì mà anh lại gọi tên cô nữa, phải rồi....anh hiện đang có một cây hoa đào....cho riêng mình mà! Và cây hoa đào đó đang ngon giấc bên bờ vai anh..
Khẽ mỉm cười, đúng rồi, ai cũng có hạnh phúc cho riêng mình mà! Anh cũng vậy, giờ đây anh đã tìm được 'nửa kia' của mình rồi, người sẽ cùng anh đi suốt cuộc đời này...
Không ai khác....ngoài Sakura....của anh...
- Sasuke à! Đừng bỏ em mà anh....huhu...em không muốn sống nếu thiếu anh đâu! Về với em đi....Sasuke...
Một hàng nước mắt chảy dài xuống gò má cô làm anh bừng tỉnh... Con bé này, từ lúc nào mà nó vẫn yêu anh say đắm sau từng ấy năm chứ?!
- ừ...ừ anh đây....ngủ đi....em...
Khá ngạc nhiên vì mình lại nói câu đó, anh lại bế cô lên đem vào phòng ngủ, khuôn mặt đỏ bừng như cà chua chín...
- bực mình em ghê! Sao cứ làm anh khó xử mãi vậy?
Trong phòng ngủ của gia tộc Uchiha, bóng dáng tóc hồng nằm cuộn tròn như con sâu lười, bên cạnh là anh chàng tóc đen đang giang tay ôm chặt cô nàng. Cả hai đều ngủ say trong đêm đó...
- ngủ ngoan Sakura của anh!
-------------
Buổi sáng 7h tại Uchiha..
Tiếng xào nấu thơm lừng bay khắp gian phòng làm anh tỉnh dậy. Mon men xuống dưới, anh mới phát hiện có bóng dáng tóc hồng đang lụi cụi dưới bếp nhà anh...
Động tác thuần thục, nhanh nhẹn khi thái rau, rửa thịt, ướp gia vị...của cô...
Khiến anh đứng người tại chỗ...
Từ lúc nào...mà cô trở nên đảm đang tới vậy?
Nhìn đôi tay nhỏ xinh làm việc thoăn thoắt của cô...
Anh bỗng dưng nhớ tới mẹ mình hồi đó...
”- mẹ ơi hôm nay có món gì vậy mẹ?
- có cơm nắm cà chua với canh thịt bò đó Sasu-chan à!
- thích quá mẹ ơi! Con muốn mỗi ngày đều được ăn cơm do chính mẹ nấu!
- dĩ nhiên rồi! Mẹ sẽ luôn bên con để nấu cơm cho con ăn suốt đời!”
Bóng dáng anh khi bé, lúc nào cũng đòi mẹ cho ăn, chẳng lẽ bây giờ anh lại mặt dày đòi cô cho ăn?!
Nhưng....bụng anh đã đói quá rồi...biết làm sao bây giờ?
Nghĩ là làm, anh đến gần Sakura, nói:
- Sakura...sao cậu...lại ở đây?
- mình...mình chỉ muốn làm gì đó để giúp cậu thôi à! - cô giật mình hoảng hốt - mình thề là mình chưa làm gì xấu đâu!!
Anh từ ngạc nhiên đến vui mừng, hoá ra cô muốn chuộc lỗi với anh về buổi tối hôm qua đây mà!
Không do dự, anh tiến về bàn ăn, gắp ngay miếng cà vào miệng..
Hương vị này....thật giống với mẹ anh đã từng làm...
- Sakura...cậu ngồi đây đi...ăn chung với tôi...
- thật hả? Sasuke-kun cho mình ngồi ăn chung?! - cô há hốc mồm nhìn chàng trai đang ăn ngon lành trên bàn..
- ừ...ngồi đây nhanh lên.... - anh kiên nhẫn lặp lại.
Lời nói vừa dứt, cô chạy như bay ngồi xuống đối diện anh, thưởng thức bữa ăn ngon lành do chính mình nấu..
- cám ơn Sasuke-kun! Mình nhất định sẽ sang đây nấu cho cậu ăn vào lần tới!!
- sao lại là lần tới? Cậu không thể....đến đây...thường xuyên à?
Dù biết câu hỏi này rất....vô duyên, nhưng anh không thể một phút nào không gần cô được, bản thân anh cứ mãi suy nghĩ tới cô, nhiều đêm trằn trọc ngủ không được. Thế nên, cơ hội này sẽ làm cho cô và anh gần nhau hơn!
- cậu nói vậy...là sao...Sasuke-kun? - cô đỏ mặt ngó lơ chỗ khác..
- anh muốn....mỗi ngày được nhìn thấy em!
End chap 10.
/62
|