Edit: trangsjk.
Beta: kentu
Gần tới cuối kì, tất cả các bạn học xung quanh cô cũng bắt đầu ra sức học một cách cần mẫn, ngay cả kẻ trốn học chuyên nghiệp như Tiểu Giai cũng không ngoại lệ. Cảm giác như không khí ở thư viện dường như phảng phất mùi thuốc súng.
Chỉ có Diệp Sơ lại không thể chuyên tâm.
Điều này cũng khó trách, nhà Vệ Bắc gặp phải chuyện lớn như vậy, làm sao cô có thể không lo lắng được? Nhưng có lo lắng cũng chẳng ích gì? Vụ án vẫn bị gác lại, tin tức càng ngày càng lan rộng, thậm chí ngay cả Lâm Mậu Mậu học ở trường xa như vậy cũng biết tin rồi hỏi bóng hỏi gió Diệp Sơ để chứng thực.
Dĩ nhiên Diệp Sơ sẽ không nói, những sự lo lắng trong lòng cô lại càng tăng lên.
Một người kiêu ngạo như Vệ Bắc, sao có thể chịu nổi khi nghe những tin đồn đó? Chỉ sợ trong lòng anh cũng khó chịu hơn so với bất kỳ ai khác, do mấy lần nói chuyện điện thoại gần đây giữa bọn cô liền có thể nhận ra điều này.
Anh ít nói hơn, cậu thiếu niên ngạo mạn ngày xưa giờ càng ngày càng trở nên trầm mặc
Có lẽ đây chính là hiện thực, cho dù là tảng đá cũng phải thay đổi.
Liệu có một ngày nào đó, tình cảm của bọn họ cũng sẽ bị năm tháng vô tình mài mòn không? Diệp Sơ bỗng dưng cảm thấy hoang mang. Trong tâm trạng lo được lo mất này, kì thi cuối kì đã kết thúc.
Hiệu suất hoạt động của trường cao đến kinh ngạc, môn thi cuối cùng còn chưa kết thúc thì kết quả của mấy môn thi trước đã được công bố rồi. Diệp Sơ là lớp trưởng nên đương nhiên cô sẽ biết tin sớm hơn so với các bạn khác, rất nhanh cô đã biết được kết quả của mình.
Kết quả không được tốt lắm, tuy không đến nỗi xếp cuối nhưng so với thành tích lúc trước của cô thì đã bị tụt giảm rất lớn. Ngược lại Tưởng Phương Phi cùng phòng trong đợt thi trước đứng ở top cuối của lớp, bây giờ kết quả mấy môn đều khác xa, vượt lên đứng đầu.
Diệp Sơ vốn không phải người có tính ghen tị, nhưng nhìn người đã từng lừa gạt mình thi tốt hơn mình như vậy, trong lòng luôn cảm thấy có phần không vui.
Chuyện của Vệ Bắc, cộng thêm thành tích này còn trực tiếp đưa đến nhà vào kỳ nghỉ, tâm trạng của Diệp Sơ suy sụp hẳn.
Là một người mẹ, Lưu Mỹ Lệ dễ dàng nhận ra con gái có gì đó khác thường, trong lòng bà mơ hồ đoán ra được đã có chuyện gì đó nhưng lại không nắm bắt được tâm tư của bọn trẻ, nghĩ tới nghĩ lui, bà lại nghĩ tới một chủ ý.
Chủ ý lần này thật tệ, dẫn đến tâm tình của Diệp Sơ vốn đã không tốt lại càng kém hơn, bởi vì mẹ cô đề nghị cả nhà đi du lịch.
Du lịch vốn là một chuyện tốt, nhưng cái từ du lịch từ trong miệng Lưu Mỹ Lệ nói ra lại là một tai hoạ, bởi vì bà rất có thể làm ra như vậy.Ví dụ như không thấy túi du lịch, mất vé xe, rồi nướng thịt suýt nữa thì gây ra cháy rừng và vô vàn các tình huống, gặp mãi cũng thành quen.
Nói tóm lại, cho dù là đi du lịch ở đâu chăng nữa, chỉ cần có mẹ của cô thì chung quy cũng không phải là một chuyện tốt.
Được mệnh danh là: sát thủ du lịch.
Cho nên sau khi mẹ cô đưa ra ý kiến muốn cả nhà cũng đi du lịch,bình thường Diệp Sơ là người nghe lời nhưng lúc này đứng dậy phản đối đầu tiên, miễn cưỡng lấy lí do là thời tiết quá nóng, sợ cháy nắng.
“Mùa hè nhất định phải ra biển phơi nắng mới thấy thoải mái mà, Diệp Sơ, con không muốn cùng ba mẹ đi du lịch sao?”
Diệp Sơ im lặng,trong lòng lặng lẽ trả lời một chữ.
Lưu Mỹ Lệ thấy con gái không đi, liền nháy mắt với chồng: “Cha nó, ông có thấy đúng không hả?”
Diệp Kiến Quốc im lặng, một lúc lâu sau yếu ớt nói: “Trời nóng như vậy, thật sự không nên…”
“Trời nóng như vậy, tôi cũng không muốn rửa bát, tháng này ông rửa bát đi?”
Diệp Kiến Quốc đường đường là một nam nhi bảy thước mà lại chỉ vì một tháng rửa bát này mà thoả hiệp, đổi đề tài nói: “Thật sự cũng không muốnở nhà, hay cứ đi ra ngoài một chút đi, đi cũng tốt.”
Diệp Sơ: “….”
Địađiểm du lịch là ở Tam Á, ánh mặt trời, sóng biển, bờ cát,tất cả đều là những nhân tố không thể thiếu vào mùa hè.Chỉ là Diệp Sơ không có lòng dạ nào để thưởng thức, trên đường ra sân bay lộ rõ vẻ buồn bực không vui.
Chuyến đi này, Lưu Mỹ Lệ cũng không gây ra nhiều chuyện, ngoại trừ một lần rơi ví tiền, ngồi nhầm hai chuyến xe, suýt nữa thì lạc đường ngoài biển không về được, căn bản là không phát sinh những chuyện bất trắc. Diệp Sơ vẫn có thể chấp nhận được. Nhưng mà bởi vì ngày đầu tiên Thẩm Nam Thành nói mấy câu kì quái trong phòng cô,cho nên mấy ngày sau cô đều cảnh giác, cố ý tránh anh.
Ngày cuối cùng của chuyến du lịch đã đến, lộ trình cuối cùng là đi chơi ở suối nước nóng ở Giang Nam, đã đi Tam Á thì tuyệt đối không thể bỏ qua nơi này.
Diệp Sơ kể chuyện muốn đi suối nước nóng cho Vệ Bắc biết, tên nhóc kia cuối cũng cũng không chịu nổi.
“Em muốnđi suối nước nóng với thằng nhãi kia?” Thằng nhãi kia đương nhiên là chỉ Thẩm Nam Thành.
Diệp Sơ cảm thấy囧: “Không phải em đi với anh ta, mà là mọi người cùng đi.”
“Thế không phải ở trong một suối nước nóng sao? Hơn nữa em cònđịnh mặc áo tắm trước mặt nó nữa? Anh nói cho em biết, đừng có mơ tưởng!” Giọng anh rất kiên quyết.
“Em sẽ mặc áo tắm kín đáo.” Diệp Sơ biện minh.
“Kín đáo?” có áo tắm nào kín đáo sao?”
Diệp Sơ: “…”
Mặc dù anh ở bên này điện thoại phát cáu. Nhưng từ sau khi xảy ra chuyện của cha, lâu rồi anh có tinh thần như hôm nay, nếu như anh có thể vui vẻ hơn thì nhường anh một chút cũng có sao.
Vì vậy Diệp Sơ thoả hiệp: “Được rồi, mai em sẽ lấy cớ để không xuống nước nữa.”
Diệp Sơ bỗng nghe lời, Vệ Bắc lại ngẩn cả người, nhiều năm ở bên nhau, cô bé này tuy ít nói , nhìn qua rất dễ bắt nạt, nhưng một khi cô đã quyết định thì có mười con bò cũng không kéo lại được, từ trước đến giờ cô chưa bao giờ như ngày hôm nay, nghe lời anh như vậy.
Không hiểu sao, trái tim anh lại ấm áp.
“Diệp Sơ.”
“Vâng?”
“Anh đang nghĩ, chờ một thời gian ngắn nữa, có tin tức của cha anh, anh sẽ sang nhà em nhé ?” Anh nói những lời này thể hiện rõ ràng sự suy tínhthận trọng.
Diệp Sơ dừng một chút, lên tiếng trả lời rồi gật đầu trả lời, trên mặt nở một nụ cười.
Nếu đã quyết định chuyện gì, thì nên nói cho rõ.
Beta: kentu
Gần tới cuối kì, tất cả các bạn học xung quanh cô cũng bắt đầu ra sức học một cách cần mẫn, ngay cả kẻ trốn học chuyên nghiệp như Tiểu Giai cũng không ngoại lệ. Cảm giác như không khí ở thư viện dường như phảng phất mùi thuốc súng.
Chỉ có Diệp Sơ lại không thể chuyên tâm.
Điều này cũng khó trách, nhà Vệ Bắc gặp phải chuyện lớn như vậy, làm sao cô có thể không lo lắng được? Nhưng có lo lắng cũng chẳng ích gì? Vụ án vẫn bị gác lại, tin tức càng ngày càng lan rộng, thậm chí ngay cả Lâm Mậu Mậu học ở trường xa như vậy cũng biết tin rồi hỏi bóng hỏi gió Diệp Sơ để chứng thực.
Dĩ nhiên Diệp Sơ sẽ không nói, những sự lo lắng trong lòng cô lại càng tăng lên.
Một người kiêu ngạo như Vệ Bắc, sao có thể chịu nổi khi nghe những tin đồn đó? Chỉ sợ trong lòng anh cũng khó chịu hơn so với bất kỳ ai khác, do mấy lần nói chuyện điện thoại gần đây giữa bọn cô liền có thể nhận ra điều này.
Anh ít nói hơn, cậu thiếu niên ngạo mạn ngày xưa giờ càng ngày càng trở nên trầm mặc
Có lẽ đây chính là hiện thực, cho dù là tảng đá cũng phải thay đổi.
Liệu có một ngày nào đó, tình cảm của bọn họ cũng sẽ bị năm tháng vô tình mài mòn không? Diệp Sơ bỗng dưng cảm thấy hoang mang. Trong tâm trạng lo được lo mất này, kì thi cuối kì đã kết thúc.
Hiệu suất hoạt động của trường cao đến kinh ngạc, môn thi cuối cùng còn chưa kết thúc thì kết quả của mấy môn thi trước đã được công bố rồi. Diệp Sơ là lớp trưởng nên đương nhiên cô sẽ biết tin sớm hơn so với các bạn khác, rất nhanh cô đã biết được kết quả của mình.
Kết quả không được tốt lắm, tuy không đến nỗi xếp cuối nhưng so với thành tích lúc trước của cô thì đã bị tụt giảm rất lớn. Ngược lại Tưởng Phương Phi cùng phòng trong đợt thi trước đứng ở top cuối của lớp, bây giờ kết quả mấy môn đều khác xa, vượt lên đứng đầu.
Diệp Sơ vốn không phải người có tính ghen tị, nhưng nhìn người đã từng lừa gạt mình thi tốt hơn mình như vậy, trong lòng luôn cảm thấy có phần không vui.
Chuyện của Vệ Bắc, cộng thêm thành tích này còn trực tiếp đưa đến nhà vào kỳ nghỉ, tâm trạng của Diệp Sơ suy sụp hẳn.
Là một người mẹ, Lưu Mỹ Lệ dễ dàng nhận ra con gái có gì đó khác thường, trong lòng bà mơ hồ đoán ra được đã có chuyện gì đó nhưng lại không nắm bắt được tâm tư của bọn trẻ, nghĩ tới nghĩ lui, bà lại nghĩ tới một chủ ý.
Chủ ý lần này thật tệ, dẫn đến tâm tình của Diệp Sơ vốn đã không tốt lại càng kém hơn, bởi vì mẹ cô đề nghị cả nhà đi du lịch.
Du lịch vốn là một chuyện tốt, nhưng cái từ du lịch từ trong miệng Lưu Mỹ Lệ nói ra lại là một tai hoạ, bởi vì bà rất có thể làm ra như vậy.Ví dụ như không thấy túi du lịch, mất vé xe, rồi nướng thịt suýt nữa thì gây ra cháy rừng và vô vàn các tình huống, gặp mãi cũng thành quen.
Nói tóm lại, cho dù là đi du lịch ở đâu chăng nữa, chỉ cần có mẹ của cô thì chung quy cũng không phải là một chuyện tốt.
Được mệnh danh là: sát thủ du lịch.
Cho nên sau khi mẹ cô đưa ra ý kiến muốn cả nhà cũng đi du lịch,bình thường Diệp Sơ là người nghe lời nhưng lúc này đứng dậy phản đối đầu tiên, miễn cưỡng lấy lí do là thời tiết quá nóng, sợ cháy nắng.
“Mùa hè nhất định phải ra biển phơi nắng mới thấy thoải mái mà, Diệp Sơ, con không muốn cùng ba mẹ đi du lịch sao?”
Diệp Sơ im lặng,trong lòng lặng lẽ trả lời một chữ.
Lưu Mỹ Lệ thấy con gái không đi, liền nháy mắt với chồng: “Cha nó, ông có thấy đúng không hả?”
Diệp Kiến Quốc im lặng, một lúc lâu sau yếu ớt nói: “Trời nóng như vậy, thật sự không nên…”
“Trời nóng như vậy, tôi cũng không muốn rửa bát, tháng này ông rửa bát đi?”
Diệp Kiến Quốc đường đường là một nam nhi bảy thước mà lại chỉ vì một tháng rửa bát này mà thoả hiệp, đổi đề tài nói: “Thật sự cũng không muốnở nhà, hay cứ đi ra ngoài một chút đi, đi cũng tốt.”
Diệp Sơ: “….”
Địađiểm du lịch là ở Tam Á, ánh mặt trời, sóng biển, bờ cát,tất cả đều là những nhân tố không thể thiếu vào mùa hè.Chỉ là Diệp Sơ không có lòng dạ nào để thưởng thức, trên đường ra sân bay lộ rõ vẻ buồn bực không vui.
Chuyến đi này, Lưu Mỹ Lệ cũng không gây ra nhiều chuyện, ngoại trừ một lần rơi ví tiền, ngồi nhầm hai chuyến xe, suýt nữa thì lạc đường ngoài biển không về được, căn bản là không phát sinh những chuyện bất trắc. Diệp Sơ vẫn có thể chấp nhận được. Nhưng mà bởi vì ngày đầu tiên Thẩm Nam Thành nói mấy câu kì quái trong phòng cô,cho nên mấy ngày sau cô đều cảnh giác, cố ý tránh anh.
Ngày cuối cùng của chuyến du lịch đã đến, lộ trình cuối cùng là đi chơi ở suối nước nóng ở Giang Nam, đã đi Tam Á thì tuyệt đối không thể bỏ qua nơi này.
Diệp Sơ kể chuyện muốn đi suối nước nóng cho Vệ Bắc biết, tên nhóc kia cuối cũng cũng không chịu nổi.
“Em muốnđi suối nước nóng với thằng nhãi kia?” Thằng nhãi kia đương nhiên là chỉ Thẩm Nam Thành.
Diệp Sơ cảm thấy囧: “Không phải em đi với anh ta, mà là mọi người cùng đi.”
“Thế không phải ở trong một suối nước nóng sao? Hơn nữa em cònđịnh mặc áo tắm trước mặt nó nữa? Anh nói cho em biết, đừng có mơ tưởng!” Giọng anh rất kiên quyết.
“Em sẽ mặc áo tắm kín đáo.” Diệp Sơ biện minh.
“Kín đáo?” có áo tắm nào kín đáo sao?”
Diệp Sơ: “…”
Mặc dù anh ở bên này điện thoại phát cáu. Nhưng từ sau khi xảy ra chuyện của cha, lâu rồi anh có tinh thần như hôm nay, nếu như anh có thể vui vẻ hơn thì nhường anh một chút cũng có sao.
Vì vậy Diệp Sơ thoả hiệp: “Được rồi, mai em sẽ lấy cớ để không xuống nước nữa.”
Diệp Sơ bỗng nghe lời, Vệ Bắc lại ngẩn cả người, nhiều năm ở bên nhau, cô bé này tuy ít nói , nhìn qua rất dễ bắt nạt, nhưng một khi cô đã quyết định thì có mười con bò cũng không kéo lại được, từ trước đến giờ cô chưa bao giờ như ngày hôm nay, nghe lời anh như vậy.
Không hiểu sao, trái tim anh lại ấm áp.
“Diệp Sơ.”
“Vâng?”
“Anh đang nghĩ, chờ một thời gian ngắn nữa, có tin tức của cha anh, anh sẽ sang nhà em nhé ?” Anh nói những lời này thể hiện rõ ràng sự suy tínhthận trọng.
Diệp Sơ dừng một chút, lên tiếng trả lời rồi gật đầu trả lời, trên mặt nở một nụ cười.
Nếu đã quyết định chuyện gì, thì nên nói cho rõ.
/58
|