Này Cậu Gả Cho Tôi Đi

Chương 23 - Cuộc Tụ Hội Phong Trần Mệt Mỏi

/30


Trở lại Bắc Kinh đúng vào một ngày nắng ráo, Thư Thích gần như vừa mới xuống may bay đã nhận được điện thoại của Nhị Nữu. Tiếng cười khoái trá vui sướng của cô nàng sau lời chúc tết quen thuộc vang lên trong điện thoại, chờ đến lúc Thư Thích cúp được điện thoại, Lí Cẩm Khang đã lấy xong hành lí của hai người, đứng chờ từ rất lâu rồi.

“Cô ấy nhờ em chuyển cho anh câu Năm mới vui vẻ.” Thư Thích nhét điện thoại vào túi áo, tay kia vươn đến chỉnh lại chiếc khăn quàng xộc xệch trên cổ Lí Cẩm Khang cho tử tế.

“Không có chuyện gì khác chứ?”

“Chuyện khác?” Thư Thích làm bộ dáng suy nghĩ một lúc, có vẻ như Nhị Nữu nói rất nhiều, “Hình như là nói mấy ngày nữa sẽ có một buổi tụ họp.”

“Tụ họp gì?”

“Cái gì mà cuộc gặp gỡ của giới võng phối ở Bắc Kinh, hình như là hằng năm đều có, đã diễn ra được nhiều năm rồi, những người trong giới ở Bắc Kinh có vẻ như đều đến qua rồi đi, anh chưa nghe nói qua bao giờ sao?” Thư Thích cảm thấy kỳ quái nhìn Lí Cẩm Khang.

“Nga, em nói cái đấy hả,” Lí Cẩm Khang cuối cùng cũng hiểu, “Thật ra thì có nghe qua, nhưng anh không phải là người trong đoàn thể, cũng không có ai kéo anh đi, mà anh một thằng đàn ông thì sẽ không chạy đến chỗ các cô gái để xem náo nhiệt.”

“Em thì từng đến tham dự.” Thư Thích có vẻ xúc động, “Đại Nữu Nhị Nữu mỗi lần có đều cho em biết, có đôi khi không lay chuyển được thì phải đi, năm ngoái em đã gặp bọn Đạm Ngữ.”

“Ha ha, là Đạm Ngữ và vị hậu kỳ kia nhà hắn sao?”

Thư Thích thoải mái gật đầu : “Hai người kia còn đồng ca cái bài gì đấy, nghe rất hay, nghe nói là bản gốc không chỉnh sửa, chỉ là thích thì hát …..”

“Vậy năm nay em đi không?” Lí Cẩm Khang vấy tay gọi một cái taxi bên đường, chạy ra đằng sau nhét vali vào cốp.

“Anh thì sao?”

“Anh hả, xem em thế nào rồi anh mới quyết.”

“Vậy thì đừng đi, rất ầm ĩ, em sẽ nói lại với Nhị Nữu.”

Lí Cẩm Khang mặc dù ngoài miệng không nói gì, nhưng thực ra trong lòng lại đang cao hứng tràn đầy. Thư Thích tuy có lúc khó hầu hạ nhưng thỉnh thoảng lại sẽ lộ ra một chút dáng dấp ỷ lại khiến cho Lí Cẩm Khang từ đầu đến chân đều vui rền.

Điện thoại của Lí Cẩm Khang cũng vang lên, mang đến bao nhiêu khó nhọc để ngừng lại Đường Nghiêu dong dài chỉ muốn cùng nhau ăn một chầu. Hắn cúp điện thoại liền quay sang xin ý kiến của Thư Thích về việc cuối tuần có việc hay không.

“Anh lại làm sao vậy?” Ngồi liên tục từ giao thông công cộng đến máy bay, Thư Thích đã nhuốm phần mệt mỏi.

“Tiếu Tùy bảo chúng ta đến nhà hắn liên hoan.” Lí Cẩm Khang kéo cả người Thư Thích dựa vào người mình, “Em không có việc gì thì chúng ta đi đi, ngày trước, cứ đến năm mới là anh lại đến nhà bọn họ tụ tập.”

“Bọn họ mỗi năm đều không về sao?” Thư Thích ngáp một cái.

“Công tác của Tiếu Tùy càng là cửa ải cuối năm càng bận rộn, cho nên bọn họ rất ít đi đâu ngày tết nhất, ngược lại mùa hề nắng to lại sợ cảm nắng.”

“Nga, vậy đi thôi ….” Thư Thích nhẹ nhàng than thở, “Đó là lí do nói nước ở nơi xa vẫn là không tốt a.”

Bạn bè hai người cũng đều ở cùng một thành phố, công việc của họ cũng đều ở chỗ này. Đô thị này cũng có thể coi là quê hương thứ hai, là chỗ trốn tránh khi không thể đối mặt với gia đình, cũng là nơi bao dung lúc bọn họ yếu đuối nhất. Phải li khai nơi này, nhất thiết phải cắt đứt rất nhiều, bao năm ký ức sinh hoạt, cuộc sống quen thuộc đến mức đã thành thói quen, cát bụi dữ dội mùa xuân, cái khô nóng của mùa hè, mùa thu ngắn ngủi và tuyết phủ trắng khi đông về, không nói đến tốt xấu, nhưng đã cùng với bầu không khí nơi đây tạo thành sự quen thuộc khó mà thay đổi. Còn có những người bạn tại đây quen được, bạn cùng lớp, và tuổi thanh xuân một đời người đã trải qua nơi này.

Thư Thích liếc nhìn những tòa nhà cao tầng quen thuộc lướt nhanh theo hướng xe chạy qua của sổ, trong lòng âm thầm quyết định.

Thư Thích ở Lí gia ngủ như chết tròn một ngày, thì thu thập hành lí trở về trường học, hư không trong nhà theo nửa tháng trống trải lại dâng lên, may mà đúng lúc công việc của Lí Cẩm Khang cũng lu bù, không thật khó không theo thói quen.

Buổi liên hoan cuối tuần Lí Cẩm Khang nói cũng đã đến. Thư Thích lại không hề nhàn hạ, đã sớm cùng Đường Nghiêu chạy từ trường sang nhà của Tiếu Tùy. Hai người cùng nhau chôn đầu trong bếp nhặt rau. Đến khi đầu bếp Lí trực tiếp nhìn đến hiện trường sản xuất mấy món ăn sủi bọt kia thì vừa mừng vừa lo lẫn lộn.

Thư Thích nhìn vị kia nhà mình lại phải bận rộn trong bếp nhà khác thì có chút bực dọc : “Các người bình thường không ăn cơm sao?”

Đường Nghiêu đang gọt hoa quả, bị Thư Thích hỏi một câu mà giật nảy cả mình, hồi lâu mới phản ứng được, nguyên lai Học trưởng lạnh lùng lại vì chuyện bất công đối với Lí Cẩm Khang mà phẫn nộ.

Đường Nghiêu cười mỉa ai kia : “Này không phải do trù nghệ của Lí Cẩm Khang quá tốt đi. Bất quá cũng là trước đây hắn đơn độc nên có thể một tay giải quyết đồ ăn, còn bây giờ để hắn ở nhà em nấu đồ ăn quả thực có chút không thích hợp.”

Thư Thích bị xỏ xiên, thế nhưng lại đặc biệt trầm mặc : “Vậy nhóm các người bình thường ăn gì?”

“Ngô ….” Đường Nghiêu mút mút nước của trái cây còn sót lại trên đầu ngón tay, “Bình thường ai rảnh rỗi thì người đấy làm, chỉ có điều em thời gian trống tương đối nhiều. Tiếu Tùy thì rất bận.”

Thư Thích lại nhìn theo bóng dáng người kia đang bận rộn việc bếp núc, có chút đăm chiêu.

Lúc này Tiếu Tùy cũng đã trở về, vừa vào cửa cũng đã chạy thẳng vào bếp khiến Đường Nghiêu cắn ngón tay cười hì hì. Đây tuyệt đối là hiệu quả vì có học trưởng ở đây. Tiếu Tùy trước kia cũng chưa hề cùng Lí Cẩm Khang có chút khách khí.

Thư Thích trên bàn cơm căn miếng cà thơm nồng, Lí trung khuyển đích thực là có trù nghệ thiên phú, chỉ ở nhà cậu nhà chồng quan sát một hồi liền đem cách làm món ăn kia ghi nhớ đến tám chín phần.

Lí Cẩm Khang cười ha ha, lại tiếp tục gắp vào bát Thư Thích một quả cà : “Thế nào?”

Thư Thích chưa kịp đáp lại thì tiếng chuông cửa vang lên. Đường Nghiêu vội vội vàng vàng vừa chạy ra vừa nói thầm : “Ai lại đến vào lúc này a.”

Tiếu Tùy đem đôi đũa Đường Nghiêu tùy tiện vứt xuống bàn xếp lại cho cẩn thận, thì đột nhiên nghe thấy Đường Nghiêu đứng ở cửa gào to : “A, Viễn Phàm, sao ông lại tới đây, ăn cơm chưa? Chúng tôi đang ăn đây, cùng ăn đi!”

Cảnh Viễn Phàm đi theo Đường Nghiêu vào nhà, sắc mặt uể oải, tiến vào cũng không chào hỏi mọi người mà trực tiếp đi đến trước mặt Tiếu Tùy hỏi : “Tiếu Tùy, ông ….. Có số điện thoại hiện nay của Tiếu Tần không?”

Tiếu Tùy buông đũa trên tay xuống, cũng nhìn thẳng Cảnh Viễn Phàm : “Làm sao?”

Lí Cẩm Khang nhìn Thư Thích vẫn đang vô tư thoải mái rồi lại nhìn Đường Nghiêu đnag lo lắng không yên, chỉ có thể đứng ngoài bình tĩnh quan sát. Cảnh Viễn Phàm thất hồn lạc phách ngồi phịch xuống cái ghế Đường Nghiêu mang ra cho hắn, quay ra nói tiếp với Tiếu Tùy : “Cậu ấy, cậu ấy đổi số điện thoại, quên không nói cho tôi biết…..”

Tiếu Tùy cầm lại đũa, và vào miệng mấy miếng cơm, rồi mới giữa bầu không khí quỷ dị trong phòng lãnh đạm trả lời : “Quên mất? Cảnh Viễn Phàm, ông thực sự nghĩ rằng nó là quên mất?”

Cảnh Viễn Phàm tựa hồ bị những lời này đả kích nặng nề, khí sắc càng thêm khó nhìn : “Đúng, cậu ấy không phải là quên mất, cậu ấy là không muốn cùng tôi liên lạc ….”

Tiếu Tùy ném cho anh một ánh mắt nhưng cũng không thèm phản ứng với lời nói của anh.

Lí Cẩm Khang rốt cuộc cũng không nhịn được : “Viễn Phàm, ông làm sao vậy?”

“Tôi chạy đi tìm cậu ấy, chính là không tìm được…..” Cảnh Viễn Phàm cào cào mái tóc, “ Tôi đến nhà cậu ấy nhưng mẹ cậu ấy nói cậu ấy đã không còn ở Thành Đô nữa …..”

“Ông không hỏi mẹ Tiếu Tần số điện thoại của cậu ấy sao?” Đường Nghiêu nhìn vẻ mặt Tiếu Tùy, cẩn thận từng li từng tí hỏi.

“Hỏi, mẹ cậu ấy nói Tiếu Tần là chủ động gọi cho số nhà của gia đình, bà ấy cũng không biết …..” Cảnh Viễn Phàm có phần cay đắng trong lòng, cuối cùng đành đặt hi vọng trên người Tiếu Tùy, “Tiếu Tùy, ông thật sự không có số mới của cậu ấy ?”

Tiếu Tùy hỏi một đằng đáp một nèo : “Ông chạy đến nhà nó? Ông trong khoảng thời gian này ở Thành Đô?”

Cảnh Viễn Phàm gật đầu: “Hôm nay đúng ba giờ chiều tôi mới bay về Bắc Kinh …. Tôi ở Thành Đô tìm cậu ấy liền hai tuần …. Sau đó nhớ ra ông có thể có số điện thoại của cậu ấy …..”

“Ông tìm nó làm cái gì?” Ngữ khí của Tiếu Tùy vẫn lãnh ngạnh như cũ.

“Tôi ….” Cảnh Viễn Phàm khựng lại một chút, “Tôi chính là muốn tìm cậu ấy.”

Cảnh Viễn Phàm gần đay sự nghiệp thành công vô hạn, bộ dáng lớn lên lại cao lớn rắn rỏi, phong độ ung dung, làm sao lại có bộ dạng chán nản sa sút như này? Thấy vậy, Đường Nghiêu và Lí Cẩm Khang đều có vài phần không đành lòng, liên tục ném lên người Tiếu Tùy anh mắt cầu tình thay anh.

Tiếu Tùy đột nhiên phát hỏa, nện chén rượu một cái thật mạnh lên mặt bàn, cạnh một tiếng to, liền nói ra âm thanh mang theo biết bao trào phúng : “Tìm được nó? Hỏi số điện thoại của nó? Cảnh Viễn Phàm, ông để tay lên ngực tự hỏi xem ông có tư cách này không?”

Tiếu Tùy ngày thường luôn ôn hòa nên Đường Nghiêu mới dám giương oai diễu võ, hôm nay người trước mặt tức giận to rồi, Đường Nghiêu cũng sợ anh, chỉ có điều bên kia vẫn là bạn thân mình, không thể làm gì khác ngoài nhỏ giọng cầu xin tha thứ : “Tiếu Tùy …. Anh đừng tức giận như vậy, bình tĩnh nói chuyện đi, Viễn Phàm hắn làm cái gì …. Anh tức giận thế này….”

Tiếu Tùy trừng mắt nhìn Đường Nghiêu một cái trực tiếp khiến Đường Nghiêu phải ngậm miệng : “Cảnh Viễn Phàm hắn nếu như không phải là bạn em và Lí Cẩm Khang thì anh đã sớm tống hắn ra khỏi cửa rồi, còn có thể cho hắn tiến vào đến cửa sao?!”

Cảnh Viễn Phàm dường như cũng bị cơn thịnh nộ của Tiếu Tùy làm cho sửng sốt, lại còn bị lời nói của Tiếu Tùy tự vấn lương tâm, nhất thời cũng không phản bác lại được : “Tôi rất đốn mạt….”

Thư Thích bị bọn họ làm ù ù cạc cạc, khiến anh cũng không ăn nổi cơm nữa rồi ?! Vốn đáng lẽ không nên xen miệng vào nhưng lại không nhịn được lên tiếng : “Tôi nói các người, có cái gì thì nói hết xem, ngượng nghịu mãi như thế có phiền không a? Bực tức thì mắng chửi một trận, chột dạ thì chịu đựng ăn mắng, nên ăn cơm thì ăn cơm!”

Lí Cẩm Khang đối với Thư Thích có gan dám trực tiếp đâm chọc mỉa mai Cảnh Viễn Phàm và Tiếu Tùy đang giấu diếm kia, có gan tại bầu không khí này nói ra suy nghĩ không khỏi khâm phục, đẹp trai quá! Không hổ là nữ vương nhà mình.

Tiếu Tùy tức giận mà thỏa hiệp, dù sao anh cùng Thư Thích cũng không quá quen thuộc : “Ăn cơm đi.”

Cảnh Viễn Phàm đẩy Đường Nghiêu đang đưa cho hắn cái bát : “Tôi không ăn, Tiếu Tùy, Tôi định mua vé máy bay mười giờ tối nay, ông ….. ông nói cho tôi biết đi.”

Đường Nghiêu và Lí Cẩm Khang đều bị tên Cảnh Viễn Phàm đồng môn dọa cho sợ. Tính nết người này không ngờ vẫn y như ngày thanh niên, lúc có chuyện là ý chí kiên cường, lay không chuyển, rung không rời.

Tiếu Tùy phát hỏa cũng đã bớt, khẩu khí dường như cũng thuận hơn : “Ông tìm nó làm gì? Cảnh Viễn Phàm, tôi nói thật, ông hôm nay không nói rõ ràng ông tìm nó để làm gì thì đừng hòng tôi nói số điện thoại cho ông.”

Cảnh Viễn Phàm mắt giăng đầy tơ máu, nhìn Tiếu Tùy : “Tôi muốn đem cậu đấy trở về, công ty cần cậu ấy, ….. tôi càng cần cậu ấy.”

Tiếu Tùy một chút cũng không lùi bước : “Ông cần nó? Là ý gì?”

Cảnh Viễn Phàm đột nhiên trở nên kích động : “Sáng hôm đó đón cậu ấy là ông đúng không? Cậu ấy hôm đó như thế căn bản không thể tự mình đi được, là ông đưa cậu ấy đi đúng không?!”

“Đúng vậy, tôi đưa nó đến khách sạn rồi nó đến đây lấy hành lý, nếu ngày đó tôi không ở sẽ không biết được nó mang theo bộ dáng nào lên máy bay. Ông nếu nghĩ muốn chịu trách nhiệm thì thôi đi, Tiểu Tần không phải là phụ nữ, chuyện đó không cần ông để tâm. Huống chi thái độ của nó ông cũng thấy đấy, một khắc cũng không muốn lưu lại, từ trên giường ông đứng dậy để tôi đưa nó đi.”

Thanh âm Tiếu Tùy cũng khẩu khí đều băng lãnh, từng lời nói ra đều khiến cho ba người kia chấn kinh một phen, ý của Tiếu Tùy cư nhiên là hai người đã từng lên giường với nhau. Không phải Cảnh Viễn Phàm cho rằng mình là thẳng sao?

Đường Nghiêu chợt nhớ tới sáng sớm nọ chứng kiến bộ dạng thảm hại của Tiếu Tần, liên tưởng đan xen nối lại các chi tiết, ta kháo, Viễn Phàm là cầm thú a, đem Tiếu Tần lăn qua lăn lại như thế, khó trách Tiếu Tùy muốn phát hỏa. Mà Đường Nghiêu lúc này cũng không muốn đụng chạm người kia, tự cố ăn canh đi.

“Tiếu Tùy,” Cảnh Viễn Phàm đã trở thành ăn nói khép nép rồi, “Ông nói cho tôi biết đi, tôi ….. Tiếu Tùy, tôi cam đoan với ông, chỉ cần tôi tìm được Tiếu Tần, tôi nhất định sẽ giống như ông đối với Đường Nghiêu, cũng chăm sóc cậu ấy như thế.”

“Chăm sóc nó? Tôi xem nó chăm sóc ông còn không ít!” Tiếu Tùy cười gằn, lạnh lùng nhìn Cảnh Viễn Phàm vài lần, tựa nhồ như từ trọng tinh thần chán nản sa sút kia của anh tìm được sự thành khẩn, mới từ rong tú áo lấy ra điện thoại, tìm đến số điện thoại của Tiếu Tần đưa cho Cảnh Viễn Phàm : “Nó hiện tại không ở Thành Đô, ở Trùng Khánh.”

Cảnh Viễn Phàm trong nháy mắt đoạt lấy cái điện thoại, nhanh chóng đem dãy số kia lưu vào điện thoại của chính mình, làm xong xuôi lại đưa điện thoại cho Tiếu Tùy, đứng lên lập tức muốn đi : “Các người từ từ ăn, tôi cần bắt máy bay.”

Lí Cẩm Khang để ý thời gian mới có tám giờ : “Ông ăn cơm không? Ăn chút đi.”

Cảnh Viễn Phàm chần chừ một lúc rồi vẫn là lắc đầu : “Quên đi, tôi sợ lỡ chuyến, tôi đi trước.”

Lí Cẩm Khang gọi hắn lại : “Vậy lúc nào ông mới ăn hả?”

Cảnh Viễn Phàm trả lời nhưng chân cũng không hề dừng lại : “Xem tình hình đi.”

/30

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status