Ngọc Hân. Tôi có chuyện muốn ns vs cậu - nó vừa vào lớp đã tiến lại chỗ Hân Hân,vẻ mặt hơi lúng túng
- chuyện gì - Hân Hân hơi lạnh giọng. Cô nhóc ko hiểu đc tại sao mỗi lần đối diện vs nó thái độ của cô nhóc lại như vậy,ít lạnh lùng hơn hẳn
- Pama tôi muốn mời cô tới nhà tôi dùng bữa. Thay cho lời cảm ơn - nó ns 1 lèo rồi nhìn sắc mặt của cô nhóc
" Pama? Dùng bữa? Nên đồng ý ko đây....." Cô nhóc trầm ngâm suy nghĩ rồi gật đầu ns
- đc. Thời gian
- 6h tối nay tại biệt thự Trịnh Gia - nó hơi cười ns Hân Hân rồi đi về chỗ
" ko ngờ sau 9 năm tôi lại đc dùng bữa vs mấy ng - những kẽ làm cho tổi thơ của tôi bị tổn thương. Tôi hận các ng " Cô nhóc ngước mặt lên cao,tránh cho nhữg dòng lệ tuôn rơi 1,mỉm cười chua chát
4h chiều
Tại 1 căn biệt thự ko quá to ở trung tâm thành phố. Hân Hân đang ngồi trên bàn học,bên cạnh là 1 trồng hồ sơ cao như núi,những ngón tay thon dài hoạt động liên tục,hết lật hồ sơ rồi lại kí. Đã 2 tiếng trôi qua,cô nhóc phải đọc và kí 1 đống hồ sơ
" cạch"
Tiếng đặt bút vang lên,tập hồ sơ cuối cùng cũng đc kí. Cô nhóc tựa lưng vào thành ghế,2 tay day day thái dương vẻ mệt mỏi
Cô nhóc đứng dậy,tiến về phía tủ quần áo,chọn 1 chiếc áo cánh đơn giản,vs quần Jean ngắn tới đùi và 1 đôi giầy bata hàng hiệu rồi tiến vào phòng tắm
5´ sau cô nhóc đi ra. Bộ đồ cô chọn đã tôn lên làn da trắng nõn và cặp đùi dài,cộng thêm mái tóc đã đc cột cao lên tới đỉnh đầu. Nhìn cô nhóc rất cá tính và năng động
Công viên thành phố
Hân Hân đang lặng lẽ đi trên con đường ở công viên. Đôi mắt màu xám tro ( Hân Hân lúc này ko cải trang nha m.n) nhìn mông lung,trong cái đầu của 1 cô nhóc 15 tuổi đang suy nghĩ điều gì đó,những bước chân nhẹ nhàng ko đích đến. Thỉnh thoảng,cô nhóc lại ngước mặt lên,hít thở bầu ko khí trong lành trong công viên. Đây cũng chính là phần thưởng cô nhóc tự trao cho mình sau 2 tiếng lm việc mệt mỏi
" bộp"
- uiza - cô nhóc khẽ rên,mông đc dịp tiếp đất,lấy tay xoa xoa trán,thầm chửi rủa tên chết tiệt nào ko có mắt đâm vào cô
Số là cô nhóc đang đi nhưng tâm hồn lại đang bay ở đâu,đầu và mắt thì dán xuống mặt đường ( ko biết ở đó có cái gì hay mà nhìn ghê vậy) kết quả là đâm vào ng ta
- xin lỗi. Cô ko sao chứ - 1 giọng nam lạnh lùng vang lên. Cô nhóc chợt giật mình
" giọng ns này.......rất quen. Ko phải là....."
Hân Hân vội ngước mặt lên nhìn ng con trai trước mặt
4 ánh mắt gặp nhau
Ngỡ ngàng
Suy nghĩ
" đôi mắt này? Mái tóc này? Khuân mặt?" Po trìm trong suy nghĩ. Những cảm xúc hỗn độn chiếm lấy tâm trí anh
- ko sao - Hân2 vội vùng dậy,toan quay lưng bước đi thì
- Hân Hân - giọng Po vang lên. Lời ns chàn đầy sự nhớ nhung. Sâu trong ánh mắt là những tia buồn và đau khổ
Bước chân cô nhóc khựng lại. Tim lại nhói đau. Xoay ng lại,cố gắng giữ bình tĩnh,cô nhóc lạnh giọng
- xin lỗi. Nhầm ng - toan bước đi lần nữa thì giọng của Po lại vang lên,nó như 1 ma lực khiến cô ko thể bước tiếp
- tại sao vậy. Tại sao lại lạnh lùng vs anh. Em có biết 9 năm qua anh nhớ em như thế nào ko - Po ns như trút bầu tâm sự,nỗi nhớ nhung của anh giành cho cô nhóc suốt 9 năm qua
Định tiến lại gần hơn vs cô nhóc thì giọng ns lạnh lùng nhưng hơi run của Hân Hân vang lên
- đừng đến gần tôi. Nhớ ư? Tại sao tôi lạnh lùng vs anh ư? Haha. Anh thử xem lại xem anh đã lm gì tôi vào 9 năm về trước - Cô nhóc ns như oán hận
- Anh......-Po cứng họng ko ns đc lời nào. Anh rất muốn ns cho cô biết sự thật,về ngày " đó " nhưng vì cô,tất cả là vì cô nên anh phải chọn cách giữ im lặng
- Anh sao? Anh rất vui khi tôi bị đuổi ra khỏi nhà đúng ko? Rất vui khi tôi ko suất hiện trước mặt anh nữa,đúng ko? Vậy thì anh toại nguyện rồi đấy. Chào. Tôi về- Hân Hân ns xong thì quay lưng bước đi,những giọt lệ vô thức lại lăn dài trên má
Po vẫn đứng đấy. Rõi theo bóng dáng nhỏ bé của cô nhóc. Trái tim của anh quặn đau khi nhớ lại những lời ns vô tình của cô- ng con gái anh yêu
Tối 6h tại biệt thự Trịnh Gia
1 chiếc BMW đỗ trước cổng Trịnh Gia. Hân Hân bước ra khỏi xe,cô nhóc diện trên ng bộ đầm màu vàng ( màu cô thích ) ,đưa tay bấm chuông cửa
1 lúc sau bà quản gia bước ra,cung kính mời cô nhóc vào nhà
- chào cháu. Cháu là Ngọc Hân phải ko - Mama nó bước ra,cười niềm nở
- Dạ - Hân2 cúi đầu chào theo phải phép
- ờ đc rồi. Mời cháu vào dùng bữa cùng gia đình cô
" gia đình?" hàng lông mày của cô nhóc hơi giật giật
2 ng tiến vào phòng ăn
Đưa đôi mắt lạnh lùng nhìn xung quanh căn phòng. Hiện giờ trong phòng gồm papa nó,nó,Mark,Alie,Pi và.......
" Po? Anh đâu rồi" Hân2 thoáng ngạc nhiên vì sự vắg mặt của Po. Nhưg ngay lập tức lại bị che đi bởi khuân mặt lạnh lùng. Cô nhóc tiến về phía bàn ăn theo sự chỉ dẫn của quản gia
- cảm ơn cháu vì đã giúp bọn nhóc kia ( chỉ tay về phìa Pi,Mark,Alie) tìm ra con gái chú - Papa nó lên tiếng
Hân2 khẽ gật đầu thay cho câu ns " ko có j". Vì cô nhóc ko muốn ns gì vs Gia Huy - ng đã nhẫn tâm đuổi cô ra khỏi nhà
- Mà sao cháu lại tìm đc con cô vậy- mama nó tò mò hỏi
- dạ.......- cô nhóc ấp úng. Cô ko chuẩn bị trước đc câu hỏi này. Ko thể ns cô bắt tín hiệu từ dây chuyền của nó đc ( dây chuyền hiình thiên sứ,nó và cô nhóc tự chế, mỗi ng có 1 sợi,trong mặt sợi dây có gắn định vị GPS,chỉ nó và hân2 ns mở ra đc)
- Thôi mẹ. Cô ấy là khách mà - nó ns
- chuyện gì - Hân Hân hơi lạnh giọng. Cô nhóc ko hiểu đc tại sao mỗi lần đối diện vs nó thái độ của cô nhóc lại như vậy,ít lạnh lùng hơn hẳn
- Pama tôi muốn mời cô tới nhà tôi dùng bữa. Thay cho lời cảm ơn - nó ns 1 lèo rồi nhìn sắc mặt của cô nhóc
" Pama? Dùng bữa? Nên đồng ý ko đây....." Cô nhóc trầm ngâm suy nghĩ rồi gật đầu ns
- đc. Thời gian
- 6h tối nay tại biệt thự Trịnh Gia - nó hơi cười ns Hân Hân rồi đi về chỗ
" ko ngờ sau 9 năm tôi lại đc dùng bữa vs mấy ng - những kẽ làm cho tổi thơ của tôi bị tổn thương. Tôi hận các ng " Cô nhóc ngước mặt lên cao,tránh cho nhữg dòng lệ tuôn rơi 1,mỉm cười chua chát
4h chiều
Tại 1 căn biệt thự ko quá to ở trung tâm thành phố. Hân Hân đang ngồi trên bàn học,bên cạnh là 1 trồng hồ sơ cao như núi,những ngón tay thon dài hoạt động liên tục,hết lật hồ sơ rồi lại kí. Đã 2 tiếng trôi qua,cô nhóc phải đọc và kí 1 đống hồ sơ
" cạch"
Tiếng đặt bút vang lên,tập hồ sơ cuối cùng cũng đc kí. Cô nhóc tựa lưng vào thành ghế,2 tay day day thái dương vẻ mệt mỏi
Cô nhóc đứng dậy,tiến về phía tủ quần áo,chọn 1 chiếc áo cánh đơn giản,vs quần Jean ngắn tới đùi và 1 đôi giầy bata hàng hiệu rồi tiến vào phòng tắm
5´ sau cô nhóc đi ra. Bộ đồ cô chọn đã tôn lên làn da trắng nõn và cặp đùi dài,cộng thêm mái tóc đã đc cột cao lên tới đỉnh đầu. Nhìn cô nhóc rất cá tính và năng động
Công viên thành phố
Hân Hân đang lặng lẽ đi trên con đường ở công viên. Đôi mắt màu xám tro ( Hân Hân lúc này ko cải trang nha m.n) nhìn mông lung,trong cái đầu của 1 cô nhóc 15 tuổi đang suy nghĩ điều gì đó,những bước chân nhẹ nhàng ko đích đến. Thỉnh thoảng,cô nhóc lại ngước mặt lên,hít thở bầu ko khí trong lành trong công viên. Đây cũng chính là phần thưởng cô nhóc tự trao cho mình sau 2 tiếng lm việc mệt mỏi
" bộp"
- uiza - cô nhóc khẽ rên,mông đc dịp tiếp đất,lấy tay xoa xoa trán,thầm chửi rủa tên chết tiệt nào ko có mắt đâm vào cô
Số là cô nhóc đang đi nhưng tâm hồn lại đang bay ở đâu,đầu và mắt thì dán xuống mặt đường ( ko biết ở đó có cái gì hay mà nhìn ghê vậy) kết quả là đâm vào ng ta
- xin lỗi. Cô ko sao chứ - 1 giọng nam lạnh lùng vang lên. Cô nhóc chợt giật mình
" giọng ns này.......rất quen. Ko phải là....."
Hân Hân vội ngước mặt lên nhìn ng con trai trước mặt
4 ánh mắt gặp nhau
Ngỡ ngàng
Suy nghĩ
" đôi mắt này? Mái tóc này? Khuân mặt?" Po trìm trong suy nghĩ. Những cảm xúc hỗn độn chiếm lấy tâm trí anh
- ko sao - Hân2 vội vùng dậy,toan quay lưng bước đi thì
- Hân Hân - giọng Po vang lên. Lời ns chàn đầy sự nhớ nhung. Sâu trong ánh mắt là những tia buồn và đau khổ
Bước chân cô nhóc khựng lại. Tim lại nhói đau. Xoay ng lại,cố gắng giữ bình tĩnh,cô nhóc lạnh giọng
- xin lỗi. Nhầm ng - toan bước đi lần nữa thì giọng của Po lại vang lên,nó như 1 ma lực khiến cô ko thể bước tiếp
- tại sao vậy. Tại sao lại lạnh lùng vs anh. Em có biết 9 năm qua anh nhớ em như thế nào ko - Po ns như trút bầu tâm sự,nỗi nhớ nhung của anh giành cho cô nhóc suốt 9 năm qua
Định tiến lại gần hơn vs cô nhóc thì giọng ns lạnh lùng nhưng hơi run của Hân Hân vang lên
- đừng đến gần tôi. Nhớ ư? Tại sao tôi lạnh lùng vs anh ư? Haha. Anh thử xem lại xem anh đã lm gì tôi vào 9 năm về trước - Cô nhóc ns như oán hận
- Anh......-Po cứng họng ko ns đc lời nào. Anh rất muốn ns cho cô biết sự thật,về ngày " đó " nhưng vì cô,tất cả là vì cô nên anh phải chọn cách giữ im lặng
- Anh sao? Anh rất vui khi tôi bị đuổi ra khỏi nhà đúng ko? Rất vui khi tôi ko suất hiện trước mặt anh nữa,đúng ko? Vậy thì anh toại nguyện rồi đấy. Chào. Tôi về- Hân Hân ns xong thì quay lưng bước đi,những giọt lệ vô thức lại lăn dài trên má
Po vẫn đứng đấy. Rõi theo bóng dáng nhỏ bé của cô nhóc. Trái tim của anh quặn đau khi nhớ lại những lời ns vô tình của cô- ng con gái anh yêu
Tối 6h tại biệt thự Trịnh Gia
1 chiếc BMW đỗ trước cổng Trịnh Gia. Hân Hân bước ra khỏi xe,cô nhóc diện trên ng bộ đầm màu vàng ( màu cô thích ) ,đưa tay bấm chuông cửa
1 lúc sau bà quản gia bước ra,cung kính mời cô nhóc vào nhà
- chào cháu. Cháu là Ngọc Hân phải ko - Mama nó bước ra,cười niềm nở
- Dạ - Hân2 cúi đầu chào theo phải phép
- ờ đc rồi. Mời cháu vào dùng bữa cùng gia đình cô
" gia đình?" hàng lông mày của cô nhóc hơi giật giật
2 ng tiến vào phòng ăn
Đưa đôi mắt lạnh lùng nhìn xung quanh căn phòng. Hiện giờ trong phòng gồm papa nó,nó,Mark,Alie,Pi và.......
" Po? Anh đâu rồi" Hân2 thoáng ngạc nhiên vì sự vắg mặt của Po. Nhưg ngay lập tức lại bị che đi bởi khuân mặt lạnh lùng. Cô nhóc tiến về phía bàn ăn theo sự chỉ dẫn của quản gia
- cảm ơn cháu vì đã giúp bọn nhóc kia ( chỉ tay về phìa Pi,Mark,Alie) tìm ra con gái chú - Papa nó lên tiếng
Hân2 khẽ gật đầu thay cho câu ns " ko có j". Vì cô nhóc ko muốn ns gì vs Gia Huy - ng đã nhẫn tâm đuổi cô ra khỏi nhà
- Mà sao cháu lại tìm đc con cô vậy- mama nó tò mò hỏi
- dạ.......- cô nhóc ấp úng. Cô ko chuẩn bị trước đc câu hỏi này. Ko thể ns cô bắt tín hiệu từ dây chuyền của nó đc ( dây chuyền hiình thiên sứ,nó và cô nhóc tự chế, mỗi ng có 1 sợi,trong mặt sợi dây có gắn định vị GPS,chỉ nó và hân2 ns mở ra đc)
- Thôi mẹ. Cô ấy là khách mà - nó ns
/40
|