Tôi về nhà, thả cái túi xách xuống ghế, nằm cái phịch xuống ghế salong. Ngước mặt lên trời, nhìn trần nhà rồi mỉm miệng cười. Cuối cùng mày cũng làm được rồi, cuối cùng trái tim mày cũng chịu tan chảy một lần nữa, cuối cùng mày đã có một chỗ dựa vững chắc rồi. Mày sẽ không phải cô độc mỗi đêm nữa mà là mày đã có anh ấy. Nhưng có phải là mày đã quá vội vàng không? Chỉ là rung động của con tim, những biểu hiện lạ mà đã kết luận là yêu anh rồi sao? Hiazzz, thật là mệt mỏi, vấn đề tình yêu là vấn đề đau đầu nhất mọi thời đại.
Tôi chán nản lết cái thân xác vào nhà tắm. Nước nóng làm tôi phần nào quên đi những vấn đề khó nhọc ấy. Nó làm đầu óc tôi thư giãn.
Trở ra, thì cái điện thoại của tôi đang reo. Chạy vội lại xem, là Vương Quân
_Alo
_Em có rảnh không?
_Không - Tôi trả lời thẳng thừng. Có vợ rồi còn muốn rủ rê tôi đi đâu nữa đây.
_Anh nhớ em! - Vương Quân nói giọng thống khổ khiến tôi tức giận tột độ. Có đời nào mà có vợ rồi lại đi nhớ một người con gái khác không
_Anh thôi đi. Anh đừng làm tôi mệt mỏi nữa. Anh hãy buông tha cho tôi đi...anh có hiểu không..hả? Anh hãy sống hạnh phúc cùng vợ anh đi, quên tôi đi, đừng nhớ gì về tôi nữa. Anh có hiểu không? Tôi đã muốn bỏ cuộc rồi, cuộc đua này, tôi không thể về đích được.
_Không, dù cho lấy Hạnh, trái tim anh vẫn chỉ dành cho em.
_Dành cho tôi, dành cho tôi mà tại sao ngày đó anh lại bỏ tôi đi theo nó? Tại sao anh lại cưới nó làm gì? Tại sao anh không ở bên tôi để sưởi ấm trái tim tôi suốt 1 năm qua. Nó đã khô héo vì anh. Giờ anh nói những lời này với tôi có ích gì? - Tôi nói xong, không đủ sức để nghe nữa. Tôi dập máy. Nước mắt lại lăn dài trên má
Đúng rồi, thật sự là tôi vẫn chưa quên hẳn Vương Quân. Trái tim tôi vẫn không thể không đau vì anh ta. Vẫn không thể nào thôi thổn thức khi anh ta nói nhớ tôi. Dù cho nó đang chuyển hướng thế nhưng những vết thương nơi ấy vẫn đau vì anh ta, vì anh ta mà thôi.
Tôi thấy mình không còn đủ sức lực nữa. Tôi kiệt sức vì những rắc rối gần đây. Tôi bỏ công việc đang chồng chất ở đấy, thu đọn đồ cần thiết, tắt điện, khóa cửa và sang nhà bên cạnh - nơi tôi có thể tìm một chút hơi ấm
_Em qua rồi à? Lâu thế? Ơ...
Tôi vừa qua, thấy Hy đang đứng đó, tay cầm ly nước. Tôi vội bỏ túi xuống và chạy xô tới ôm lấy anh. Siết chặt lấy anh, hy vọng tìm được một chút hơi ấm. Anh bất ngờ nhưng cũng ôm lại tôi. Hy không hiểu có chuyện gì đã xảy ra với cô gái bé bỏng của anh
_Sao thế?
_Anh cứ yên thế này nhé..- Tôi không muốn nói gì. Tôi úp sát mặt vào bờ ngực vững chãi của anh, hình như anh đã tắm rửa nên mùi nước hoa quyến rũ làm tôi càng muốn ôm chặt anh hơn.
Tôi cảm nhận được hơi ấm đang lan tỏa khắp người tôi. Nó len lỏi vào các giác quan, từng tế bào của tôi, nó khiến trái tim tôi đang bị tổn thương đang dần được chữa lành. Có lẽ vì thế mà tôi càng ngày càng siết chặt anh hơn, tôi sợ hơi ấm này cũng rời tôi mà đi.
Chúng tôi đứng ôm nhau rất lâu. Đến khi mà chân tôi tê dại đi thì tôi mới buông anh ra, tôi đang tưởng tượng cái mặt mo ấy sẽ nhăn nhó thế nào. Nhưng trái lại với suy nghĩ của tôi, mặt anh rất lo lắng, nỗi lo lắng hiện lên rõ nét ở đáy mắt anh. Anh nhìn vào đôi mắt tôi
_Em vừa mới khóc sao?
Tôi lắc đầu nguầy nguậy. Nhưng tránh làm sao được. Ngay lập tức khuôn mặt tôi bị giữ lại bằng 2 bàn tay của anh
_Nói cho anh biết đi - Anh nhìn thẳng vào mắt tôi. Đôi mắt xám tro của anh như xoáy vào tâm can tôi.
Tôi mỉm cười, nắm lấy bàn tay anh đang ở trên mặt mình
_Em không sao đâu. Để em xem anh hết sốt chưa nào - Vừa nói tôi vừa đưa tay lên trán anh để kiểm tra.
Cái nóng ở trán anh lại một lần nữa khiến tôi giật mình. Nóng như lửa đốt. Tôi nhìn anh
_Chẳng phải anh đang sốt sao? Anh không mệt à? Đi vào giường nghỉ cho em đi nào.
_Không sao, chẳng phải em muốn ôm anh sao? Anh nỡ để em buồn một mình không ai chia sẻ sao? Vì em, anh chịu bao nhiêu cũng được - Anh nắm lấy bàn tay tôi, giờ tôi mới để ý đến cái lạnh ở bàn tay anh.
Sao tôi lại có thể vô tâm đến thế nhỉ? Sao tôi lại có thể bắt anh ôm tôi trong khoảng thời gian dài trong khi anh đang sốt. Đến đứng còn không vững thế nhưng anh vẫn cố chịu đựng sao? Tim tôi vừa được chữa lành những vết thương nay lại nứt toác vì anh. Tôi kéo anh vào phòng ngủ, ấn anh xuống giường
_Anh phải nằm nghỉ, em sẽ đi lấy thuốc cho anh - Nói rồi tôi chạy đi luôn
Khoảng tầm 5 phút sau
_Nè, anh uống đi. Em bảo nằm xuống nghỉ ngơi mà, sao lại ngồi thế kia? Ơ...- Tôi bị anh kéo xuống giường, bây giờ tôi và anh đang trong tư thế rất dễ hiểu lầm. Tôi nằm dưới, anh nằm trên, tay tôi vẫn cầm viên thuốc.
_Em...thật giống vợ của anh quá...- TÔi nhét luôn viên thuốc vào miệng Hy. Trong lúc bị giật mình, tôi đẩy Hy ra, cầm ly nước đưa đến trước mặt.
Với anh bây giờ, uống thuốc là quan trọng nhất.
Mặt anh nhăn nhó đến tội nghiệp vì bị đút thuốc còn tôi thì cười hả hê. Nhưng nụ cười ấy không tồn tại được lâu vì tôi đã bị cái người đang nhăn nhó kia khóa môi. Lại một nụ hôn nữa được thực hiện.
Kết thúc nụ hôn, khuôn mặt anh vẫn ở rất gần khuôn mặt tôi. Chóp mũi và trán chúng tôi đang đụng nhau, tay anh vẫn ở sau gáy tôi. Nhìn thẳng vào mắt tôi, đáy mắt anh hiện lên những tia hạnh phúc rõ nét, miệng anh đang vẽ thành đường cong hoàn hảo
_Anh yêu em
Tôi cũng mỉm cười hạnh phúc khi nghe câu nói đó. Câu nói mà mọi người trên thế gian này khi yêu đều muốn nghe. Tôi cũng vòng tay lên cổ anh. Trong tôi bây giờ chỉ còn một người để tôi yêu thương, còn Vương Quân, mãi mãi sẽ là một kỉ niệm đẹp mà thôi. Tình yêu dành cho Vương Quân tôi không thể giữ nữa. Tôi phải xóa đi hình ảnh người con trai đó.
_Hôn ngọt thế....thảm nào...
_Sao? - Vẫn trong tư thế đó, Hy nhướn mày lên hỏi tôi
_Thảm nào ai cũng mê
Phì - Tiếng Hy bật cười hạnh phúc
_Em nghĩ anh xấu đến thế sao?
_Tất nhiên rồi, cái hồi mới gặp ý, em cực ghét cái bản mặt mắc gió của anh luôn đó. Ai ngờ bị ép vào công ty lại làm chung phòng. Đến khi về nhà lại còn là hàng xóm. Ngày xưa em với anh mắc nợ nhau sao?
_Em trả lời chẳng ăn nhập gì. Ý anh hỏi là em nghĩ anh là người tùy tiện hôn à? Còn cái kia người ta bảo ghét của nào trời trao của ý - Anh nói làm tôi quê độ. Trời ơi, mặt tôi dần dần đỏ lên vì quê. Nhưng cố kệ đi vì câu hỏi
_Ai biết được, em là cô gái thứ mấy chứ
_A được, em cứ xem anh trừng trị em thế nào nhé
Kết thúc câu nói anh nhào vào bóp mũi, bẹo má tôi. Tôi do bị giật mình, không phòng thủ gì nên bị lãnh trọn chưởng từ anh. Nhưng mà một chất lỏng nào đấy rơi xuống mặt tôi, tôi theo phản xạ lấy tay lau. Một mùi tanh tanh nồng nồng của máu xộc vào mũi tôi, tay tôi cũng dính chất lỏng đó. Tôi giật mình, nhìn lên anh, anh đã bị chảy máu mũi, lỗ mũi anh vẫn tiếp tục nhỏ từng giọt máu rơi xuống. Tôi hốt hoảng đẩy anh ra và ấn anh nằm xuống giường. Tôi lo lắng tột độ.
_Anh nằm đó nhé, em đi lấy khăn - Tôi nói rồi chạy vào phòng tắm luôn.
Trở ra trên tay với chiếc khăn được nhúng nước ấm, không quên rửa đi vết máu trên mặt. Anh vẫn đang nằm đó, ngẩng mặt lên trời, ngắm trần nhà chăm chú, có lẽ là đang suy nghĩ thứ gì đó. Đến khi mà tôi đến gần, anh mới biết, ngẩng ra nhìn tôi, khuôn mặt không cảm xúc. Tôi nhẹ nhàng dùng khăn lau mặt anh, lau đi những vết máu tanh nồng, khó chiu.
Chỉ sau một đêm, dưới sự chăm sóc tận tình của tôi. Hy đã khỏi bệnh, sức khỏe sung mãn nên mới sáng sớm khi tỉnh dậy anh đã chào đón tôi bằng một nụ hôn sáng. Mới đầu tôi nhăn mặt nhưng được một lúc sau tôi cũng hòa vào nó, tôi ôm cổ anh, theo từng nhịp của nụ hôn. Đêm qua, tôi đã ngủ ở nhà anh. Ê, đừng nghĩ bậy nha, tất cả vẫn bình yên vô sự.
_Anh à, mới sáng sớm thôi đó - Kết thúc nụ hôn, tôi mắt nhắm, mắt mở nói. Giọng vẫn còn ngai ngái ngủ.
Hahaha - Tiếng cười sáng khoái của anh làm tôi giật mình, mở mắt ra nhìn con người đang bật cười ấy. Ôi thật là mắc cười mà, đầu óc anh thì rối tù mù, lỗ mũi thì hơi hồng hồng vì chảy máu cam hôm qua, cằm thì lổm chổm râu với râu, quần áo thì xộc xệch vì mới ngủ dậy. Tôi cũng bật cười khi nhìn thấy anh, khiến anh im luôn không cười nữa mà nhìn tôi bằng ánh mắt ngạc nhiên
_Em cười gì đấy?
_Cười gì kệ em, liên quan tới anh chắc. Xìiiiiiiiiiiii
_GIỏi, thế có muốn bị hôn nữa không nè? - Anh nói rồi dí cái mặt anh sát cái mặt tôi khiến cho mặt tôi nóng bừng lên, tim cũng rung rinh.
Tôi lắc đầu, vẻ mặt hết sức đau khổ. Anh nhìn tôi, tôi cùng nhìn anh, 2 người nhìn nhau chẳng chớp mắt. Rồi đột nhiên, anh đứng dậy
_Chơi với em chẳng vui gì. Kệ em đấy - Anh nói rồi quay người lại hướng theo nhà vệ sinh tiến thẳng. Còn tôi thì thở phào nhẹ nhõm
*Công ty FMP*
_Woa, 2 tổng đốc đi chung với nhau sao? - Nhân viên 1
_Họ thật là đẹp đôi quá - Nhân viên 2
_Lúc đầu mình không ưa giám đốc Băng lắm thế nhưng không thể phủ nhận vẻ đẹp của cô ấy - Nhân viên 3
_Thật là ghen tị - Nhân viên 4
Những lời xì xào bàn tán khi bắt gặp tôi khoác tay Hy đi vào công ty, những ánh mắt ngưỡng mộ nhưng cũng có phần ghen tị chiếu vào chúng tôi. Sáng nay chúng tôi quyết định đi chung 1 xe và về cũng chung 1 xe. Và khi đến công ty, một cơn bão mang tên 2 sếp hẹn hò chấn động công ty. Tôi mỉm cười, anh cũng thế. Chúng tôi đi vào thang máy và lên phòng làm việc một cách an toàn
_Phù, anh thật là hot quá mà. Em là bạn gái thứ mấy của anh vậy? - Tôi thả tự do mình xuống bộ ghế salong màu đen đặt giữa phòng để tiếp khách.
Anh đã cởi áo vest của mình treo lên móc, sau khi nghe tôi nói thế, anh mỉm cười ngồi xuống ghế làm việc, chống cằm nhìn tôi
_Em có khác gì anh không? Nếu mình anh thì chỉ có nhân viên nữ thôi chứ, sao lại có nam thế kia?
_Ai biết được, sức ảnh hưởng của anh có tác dụng với nam, nữ và cả...gay nữa
_Này, công ty mình nam là nam, nữ là nữ đấy. Không có chuyện ở giữa đâu. Nói thế tội người ta
_Sao biết được, chẳng lẽ lúc tuyển vào có kiểm tra sao?- Tôi thắc mắc
_Ừ
Bịch - Tiếng tôi rớt xuống sàn khi nghe câu trả lời từ anh. Ặc, ặc, đúng là quái chiêu mà. phù, may mà lúc mình vào, không bị kiểm tra, không thì chết ngắc.
Cộc cộc - Tiếng gõ cửa vang lên làm tôi giật mình ngồi dậy, chỉnh chu lại trang phục
Phù, là thư kí Minh. Sao mà mới sáng sớm đã vào tìm tôi rồi thế này
_Thưa giám đốc, chủ tịch có cho gọi cô ạ - THư kí Minh cúi đầu nói khiến tôi ngạc nhiên. Là bố sao?
Mới sáng sớm bố cho gọi tôi làm gì? Chẳng lẽ ông gọi tôi để sám hối sao? Tôi cười nửa miệng, nụ cười ấy khiến cho cái người đang nhìn tôi lạnh sống lưng. Tôi ra hiệu cho thư kí Minh ra ngoài, còn mình thì đứng dậy
_Sao trông em nguy hiểm thế?
_Haizz, không biết chủ tịch gọi có việc gì nhỉ? Chẳng lẽ là thăng chức sao? Anh cứ chờ đấy, em sẽ thăng chức cho anh coi - Sau câu nói của tôi, Hy nhăn mặt còn tôi thì cười sáng khoái
Có lẽ người cha ấy đã sám hối rồi, người cha ấy muốn hàn gắn lại gia đình. Nghĩ đến thế, tôi bỗng vui hẳn lên, lòng như nở hoa khi nghĩ người bố hiền lành lại trở về. Gia đình tôi lại hạnh phúc mà ai ai nhìn vảo cũng phải ghen tị. Chỉ cần đi lên tầng trên, tôi đã gặp căn phòng chủ tịch. Anh thư kí của bố tôi nhìn thấy tôi thì hướng ánh mắt thương hại vào tôi. QUái, sao lại là ánh mắt ấy.
_Thưa giám đốc
_Ừ
Cốc cốc - Tôi gõ cửa, tim đã đập loạn vì ánh nhìn của thư kí bố tôi. Mong là không phải điều gì quá xấu.
Tôi bước vào phòng, đông đủ mọi người, cả bố, cả mẹ - những người tôi thân yêu nhất. Bố tôi nhìn thấy tôi vào thì ngước mặt lên nhìn, khuôn mặt ông đau đớn, ông chĩa những tia nhìn đầy khổ tâm về phía tôi. Mẹ cũng không khác gì, bà ngồi khoanh tay lại, mặt cúi gằm xuống. Một bầu không khí u ám, không chút sức sống. Tôi đã nhận ra một sự khác lạ và có thể đó cũng chính là nguyên nhân gây ra cái bầu không khí khó chịu này, đó chính là một tờ giấy gì đó nằm ngay ngắn trên mặt bàn
Tôi đi lại phía bàn, cầm tờ giấy lên. Đập vào mắt tôi
"ĐƠN XIN LY HÔN"
Tôi nắm chặt tay lại, trái tim tôi thắt lại. Vậy là không phải như tôi tưởng tượng, không phải là hàn gắn gia đình, không phải là không khí của hạnh phúc. Mà là sự chia ly đáng sợ. Dù cho tôi đã lớn, đã 25 tuổi thế nhưng bố mẹ tôi không thể làm thế được
Tôi chán nản lết cái thân xác vào nhà tắm. Nước nóng làm tôi phần nào quên đi những vấn đề khó nhọc ấy. Nó làm đầu óc tôi thư giãn.
Trở ra, thì cái điện thoại của tôi đang reo. Chạy vội lại xem, là Vương Quân
_Alo
_Em có rảnh không?
_Không - Tôi trả lời thẳng thừng. Có vợ rồi còn muốn rủ rê tôi đi đâu nữa đây.
_Anh nhớ em! - Vương Quân nói giọng thống khổ khiến tôi tức giận tột độ. Có đời nào mà có vợ rồi lại đi nhớ một người con gái khác không
_Anh thôi đi. Anh đừng làm tôi mệt mỏi nữa. Anh hãy buông tha cho tôi đi...anh có hiểu không..hả? Anh hãy sống hạnh phúc cùng vợ anh đi, quên tôi đi, đừng nhớ gì về tôi nữa. Anh có hiểu không? Tôi đã muốn bỏ cuộc rồi, cuộc đua này, tôi không thể về đích được.
_Không, dù cho lấy Hạnh, trái tim anh vẫn chỉ dành cho em.
_Dành cho tôi, dành cho tôi mà tại sao ngày đó anh lại bỏ tôi đi theo nó? Tại sao anh lại cưới nó làm gì? Tại sao anh không ở bên tôi để sưởi ấm trái tim tôi suốt 1 năm qua. Nó đã khô héo vì anh. Giờ anh nói những lời này với tôi có ích gì? - Tôi nói xong, không đủ sức để nghe nữa. Tôi dập máy. Nước mắt lại lăn dài trên má
Đúng rồi, thật sự là tôi vẫn chưa quên hẳn Vương Quân. Trái tim tôi vẫn không thể không đau vì anh ta. Vẫn không thể nào thôi thổn thức khi anh ta nói nhớ tôi. Dù cho nó đang chuyển hướng thế nhưng những vết thương nơi ấy vẫn đau vì anh ta, vì anh ta mà thôi.
Tôi thấy mình không còn đủ sức lực nữa. Tôi kiệt sức vì những rắc rối gần đây. Tôi bỏ công việc đang chồng chất ở đấy, thu đọn đồ cần thiết, tắt điện, khóa cửa và sang nhà bên cạnh - nơi tôi có thể tìm một chút hơi ấm
_Em qua rồi à? Lâu thế? Ơ...
Tôi vừa qua, thấy Hy đang đứng đó, tay cầm ly nước. Tôi vội bỏ túi xuống và chạy xô tới ôm lấy anh. Siết chặt lấy anh, hy vọng tìm được một chút hơi ấm. Anh bất ngờ nhưng cũng ôm lại tôi. Hy không hiểu có chuyện gì đã xảy ra với cô gái bé bỏng của anh
_Sao thế?
_Anh cứ yên thế này nhé..- Tôi không muốn nói gì. Tôi úp sát mặt vào bờ ngực vững chãi của anh, hình như anh đã tắm rửa nên mùi nước hoa quyến rũ làm tôi càng muốn ôm chặt anh hơn.
Tôi cảm nhận được hơi ấm đang lan tỏa khắp người tôi. Nó len lỏi vào các giác quan, từng tế bào của tôi, nó khiến trái tim tôi đang bị tổn thương đang dần được chữa lành. Có lẽ vì thế mà tôi càng ngày càng siết chặt anh hơn, tôi sợ hơi ấm này cũng rời tôi mà đi.
Chúng tôi đứng ôm nhau rất lâu. Đến khi mà chân tôi tê dại đi thì tôi mới buông anh ra, tôi đang tưởng tượng cái mặt mo ấy sẽ nhăn nhó thế nào. Nhưng trái lại với suy nghĩ của tôi, mặt anh rất lo lắng, nỗi lo lắng hiện lên rõ nét ở đáy mắt anh. Anh nhìn vào đôi mắt tôi
_Em vừa mới khóc sao?
Tôi lắc đầu nguầy nguậy. Nhưng tránh làm sao được. Ngay lập tức khuôn mặt tôi bị giữ lại bằng 2 bàn tay của anh
_Nói cho anh biết đi - Anh nhìn thẳng vào mắt tôi. Đôi mắt xám tro của anh như xoáy vào tâm can tôi.
Tôi mỉm cười, nắm lấy bàn tay anh đang ở trên mặt mình
_Em không sao đâu. Để em xem anh hết sốt chưa nào - Vừa nói tôi vừa đưa tay lên trán anh để kiểm tra.
Cái nóng ở trán anh lại một lần nữa khiến tôi giật mình. Nóng như lửa đốt. Tôi nhìn anh
_Chẳng phải anh đang sốt sao? Anh không mệt à? Đi vào giường nghỉ cho em đi nào.
_Không sao, chẳng phải em muốn ôm anh sao? Anh nỡ để em buồn một mình không ai chia sẻ sao? Vì em, anh chịu bao nhiêu cũng được - Anh nắm lấy bàn tay tôi, giờ tôi mới để ý đến cái lạnh ở bàn tay anh.
Sao tôi lại có thể vô tâm đến thế nhỉ? Sao tôi lại có thể bắt anh ôm tôi trong khoảng thời gian dài trong khi anh đang sốt. Đến đứng còn không vững thế nhưng anh vẫn cố chịu đựng sao? Tim tôi vừa được chữa lành những vết thương nay lại nứt toác vì anh. Tôi kéo anh vào phòng ngủ, ấn anh xuống giường
_Anh phải nằm nghỉ, em sẽ đi lấy thuốc cho anh - Nói rồi tôi chạy đi luôn
Khoảng tầm 5 phút sau
_Nè, anh uống đi. Em bảo nằm xuống nghỉ ngơi mà, sao lại ngồi thế kia? Ơ...- Tôi bị anh kéo xuống giường, bây giờ tôi và anh đang trong tư thế rất dễ hiểu lầm. Tôi nằm dưới, anh nằm trên, tay tôi vẫn cầm viên thuốc.
_Em...thật giống vợ của anh quá...- TÔi nhét luôn viên thuốc vào miệng Hy. Trong lúc bị giật mình, tôi đẩy Hy ra, cầm ly nước đưa đến trước mặt.
Với anh bây giờ, uống thuốc là quan trọng nhất.
Mặt anh nhăn nhó đến tội nghiệp vì bị đút thuốc còn tôi thì cười hả hê. Nhưng nụ cười ấy không tồn tại được lâu vì tôi đã bị cái người đang nhăn nhó kia khóa môi. Lại một nụ hôn nữa được thực hiện.
Kết thúc nụ hôn, khuôn mặt anh vẫn ở rất gần khuôn mặt tôi. Chóp mũi và trán chúng tôi đang đụng nhau, tay anh vẫn ở sau gáy tôi. Nhìn thẳng vào mắt tôi, đáy mắt anh hiện lên những tia hạnh phúc rõ nét, miệng anh đang vẽ thành đường cong hoàn hảo
_Anh yêu em
Tôi cũng mỉm cười hạnh phúc khi nghe câu nói đó. Câu nói mà mọi người trên thế gian này khi yêu đều muốn nghe. Tôi cũng vòng tay lên cổ anh. Trong tôi bây giờ chỉ còn một người để tôi yêu thương, còn Vương Quân, mãi mãi sẽ là một kỉ niệm đẹp mà thôi. Tình yêu dành cho Vương Quân tôi không thể giữ nữa. Tôi phải xóa đi hình ảnh người con trai đó.
_Hôn ngọt thế....thảm nào...
_Sao? - Vẫn trong tư thế đó, Hy nhướn mày lên hỏi tôi
_Thảm nào ai cũng mê
Phì - Tiếng Hy bật cười hạnh phúc
_Em nghĩ anh xấu đến thế sao?
_Tất nhiên rồi, cái hồi mới gặp ý, em cực ghét cái bản mặt mắc gió của anh luôn đó. Ai ngờ bị ép vào công ty lại làm chung phòng. Đến khi về nhà lại còn là hàng xóm. Ngày xưa em với anh mắc nợ nhau sao?
_Em trả lời chẳng ăn nhập gì. Ý anh hỏi là em nghĩ anh là người tùy tiện hôn à? Còn cái kia người ta bảo ghét của nào trời trao của ý - Anh nói làm tôi quê độ. Trời ơi, mặt tôi dần dần đỏ lên vì quê. Nhưng cố kệ đi vì câu hỏi
_Ai biết được, em là cô gái thứ mấy chứ
_A được, em cứ xem anh trừng trị em thế nào nhé
Kết thúc câu nói anh nhào vào bóp mũi, bẹo má tôi. Tôi do bị giật mình, không phòng thủ gì nên bị lãnh trọn chưởng từ anh. Nhưng mà một chất lỏng nào đấy rơi xuống mặt tôi, tôi theo phản xạ lấy tay lau. Một mùi tanh tanh nồng nồng của máu xộc vào mũi tôi, tay tôi cũng dính chất lỏng đó. Tôi giật mình, nhìn lên anh, anh đã bị chảy máu mũi, lỗ mũi anh vẫn tiếp tục nhỏ từng giọt máu rơi xuống. Tôi hốt hoảng đẩy anh ra và ấn anh nằm xuống giường. Tôi lo lắng tột độ.
_Anh nằm đó nhé, em đi lấy khăn - Tôi nói rồi chạy vào phòng tắm luôn.
Trở ra trên tay với chiếc khăn được nhúng nước ấm, không quên rửa đi vết máu trên mặt. Anh vẫn đang nằm đó, ngẩng mặt lên trời, ngắm trần nhà chăm chú, có lẽ là đang suy nghĩ thứ gì đó. Đến khi mà tôi đến gần, anh mới biết, ngẩng ra nhìn tôi, khuôn mặt không cảm xúc. Tôi nhẹ nhàng dùng khăn lau mặt anh, lau đi những vết máu tanh nồng, khó chiu.
Chỉ sau một đêm, dưới sự chăm sóc tận tình của tôi. Hy đã khỏi bệnh, sức khỏe sung mãn nên mới sáng sớm khi tỉnh dậy anh đã chào đón tôi bằng một nụ hôn sáng. Mới đầu tôi nhăn mặt nhưng được một lúc sau tôi cũng hòa vào nó, tôi ôm cổ anh, theo từng nhịp của nụ hôn. Đêm qua, tôi đã ngủ ở nhà anh. Ê, đừng nghĩ bậy nha, tất cả vẫn bình yên vô sự.
_Anh à, mới sáng sớm thôi đó - Kết thúc nụ hôn, tôi mắt nhắm, mắt mở nói. Giọng vẫn còn ngai ngái ngủ.
Hahaha - Tiếng cười sáng khoái của anh làm tôi giật mình, mở mắt ra nhìn con người đang bật cười ấy. Ôi thật là mắc cười mà, đầu óc anh thì rối tù mù, lỗ mũi thì hơi hồng hồng vì chảy máu cam hôm qua, cằm thì lổm chổm râu với râu, quần áo thì xộc xệch vì mới ngủ dậy. Tôi cũng bật cười khi nhìn thấy anh, khiến anh im luôn không cười nữa mà nhìn tôi bằng ánh mắt ngạc nhiên
_Em cười gì đấy?
_Cười gì kệ em, liên quan tới anh chắc. Xìiiiiiiiiiiii
_GIỏi, thế có muốn bị hôn nữa không nè? - Anh nói rồi dí cái mặt anh sát cái mặt tôi khiến cho mặt tôi nóng bừng lên, tim cũng rung rinh.
Tôi lắc đầu, vẻ mặt hết sức đau khổ. Anh nhìn tôi, tôi cùng nhìn anh, 2 người nhìn nhau chẳng chớp mắt. Rồi đột nhiên, anh đứng dậy
_Chơi với em chẳng vui gì. Kệ em đấy - Anh nói rồi quay người lại hướng theo nhà vệ sinh tiến thẳng. Còn tôi thì thở phào nhẹ nhõm
*Công ty FMP*
_Woa, 2 tổng đốc đi chung với nhau sao? - Nhân viên 1
_Họ thật là đẹp đôi quá - Nhân viên 2
_Lúc đầu mình không ưa giám đốc Băng lắm thế nhưng không thể phủ nhận vẻ đẹp của cô ấy - Nhân viên 3
_Thật là ghen tị - Nhân viên 4
Những lời xì xào bàn tán khi bắt gặp tôi khoác tay Hy đi vào công ty, những ánh mắt ngưỡng mộ nhưng cũng có phần ghen tị chiếu vào chúng tôi. Sáng nay chúng tôi quyết định đi chung 1 xe và về cũng chung 1 xe. Và khi đến công ty, một cơn bão mang tên 2 sếp hẹn hò chấn động công ty. Tôi mỉm cười, anh cũng thế. Chúng tôi đi vào thang máy và lên phòng làm việc một cách an toàn
_Phù, anh thật là hot quá mà. Em là bạn gái thứ mấy của anh vậy? - Tôi thả tự do mình xuống bộ ghế salong màu đen đặt giữa phòng để tiếp khách.
Anh đã cởi áo vest của mình treo lên móc, sau khi nghe tôi nói thế, anh mỉm cười ngồi xuống ghế làm việc, chống cằm nhìn tôi
_Em có khác gì anh không? Nếu mình anh thì chỉ có nhân viên nữ thôi chứ, sao lại có nam thế kia?
_Ai biết được, sức ảnh hưởng của anh có tác dụng với nam, nữ và cả...gay nữa
_Này, công ty mình nam là nam, nữ là nữ đấy. Không có chuyện ở giữa đâu. Nói thế tội người ta
_Sao biết được, chẳng lẽ lúc tuyển vào có kiểm tra sao?- Tôi thắc mắc
_Ừ
Bịch - Tiếng tôi rớt xuống sàn khi nghe câu trả lời từ anh. Ặc, ặc, đúng là quái chiêu mà. phù, may mà lúc mình vào, không bị kiểm tra, không thì chết ngắc.
Cộc cộc - Tiếng gõ cửa vang lên làm tôi giật mình ngồi dậy, chỉnh chu lại trang phục
Phù, là thư kí Minh. Sao mà mới sáng sớm đã vào tìm tôi rồi thế này
_Thưa giám đốc, chủ tịch có cho gọi cô ạ - THư kí Minh cúi đầu nói khiến tôi ngạc nhiên. Là bố sao?
Mới sáng sớm bố cho gọi tôi làm gì? Chẳng lẽ ông gọi tôi để sám hối sao? Tôi cười nửa miệng, nụ cười ấy khiến cho cái người đang nhìn tôi lạnh sống lưng. Tôi ra hiệu cho thư kí Minh ra ngoài, còn mình thì đứng dậy
_Sao trông em nguy hiểm thế?
_Haizz, không biết chủ tịch gọi có việc gì nhỉ? Chẳng lẽ là thăng chức sao? Anh cứ chờ đấy, em sẽ thăng chức cho anh coi - Sau câu nói của tôi, Hy nhăn mặt còn tôi thì cười sáng khoái
Có lẽ người cha ấy đã sám hối rồi, người cha ấy muốn hàn gắn lại gia đình. Nghĩ đến thế, tôi bỗng vui hẳn lên, lòng như nở hoa khi nghĩ người bố hiền lành lại trở về. Gia đình tôi lại hạnh phúc mà ai ai nhìn vảo cũng phải ghen tị. Chỉ cần đi lên tầng trên, tôi đã gặp căn phòng chủ tịch. Anh thư kí của bố tôi nhìn thấy tôi thì hướng ánh mắt thương hại vào tôi. QUái, sao lại là ánh mắt ấy.
_Thưa giám đốc
_Ừ
Cốc cốc - Tôi gõ cửa, tim đã đập loạn vì ánh nhìn của thư kí bố tôi. Mong là không phải điều gì quá xấu.
Tôi bước vào phòng, đông đủ mọi người, cả bố, cả mẹ - những người tôi thân yêu nhất. Bố tôi nhìn thấy tôi vào thì ngước mặt lên nhìn, khuôn mặt ông đau đớn, ông chĩa những tia nhìn đầy khổ tâm về phía tôi. Mẹ cũng không khác gì, bà ngồi khoanh tay lại, mặt cúi gằm xuống. Một bầu không khí u ám, không chút sức sống. Tôi đã nhận ra một sự khác lạ và có thể đó cũng chính là nguyên nhân gây ra cái bầu không khí khó chịu này, đó chính là một tờ giấy gì đó nằm ngay ngắn trên mặt bàn
Tôi đi lại phía bàn, cầm tờ giấy lên. Đập vào mắt tôi
"ĐƠN XIN LY HÔN"
Tôi nắm chặt tay lại, trái tim tôi thắt lại. Vậy là không phải như tôi tưởng tượng, không phải là hàn gắn gia đình, không phải là không khí của hạnh phúc. Mà là sự chia ly đáng sợ. Dù cho tôi đã lớn, đã 25 tuổi thế nhưng bố mẹ tôi không thể làm thế được
/25
|