*bụp* Tôi đóng cánh cửa ô tô trong sự tức giận xen lẫn lo lắng. Đứng giữa sân trường rộng lớn, tôi như nhỏ bé lại. Ngôi trường đại học mang nét cổ kính khiến cho những kí ức đẹp đẽ một thời của tôi ùa về. Những lần tôi đi trễ, những lần bị thầy hiệu trưởng khiến trách vì làm hỏng chỗ nọ, hỏng chỗ kia. Những buổi chen nhau với học sinh dưới canteen mua ly nước để uống, khi đi ra thì mồ hôi mẹ, mồ hôi con thi nhau chảy. Rồi lại đi tranh giành đồ ăn với đám nhí nhố giảng viên. Khi oai nghiêm đứng trên bục giảng la hét học sinh. Tất cả những hình ảnh ấy khiến tôi vui biết bao. Nhưng rồi đột nhiên hình ảnh Linh mặt mày xanh mét được đẩy từ trong phòng bệnh ra, những khuôn mặt lo lắng tột độ, mòn mỏi chờ đợi trên hành lang bệnh viện khiến tim tôi đập mạnh.
Môi cũng không biết từ lúc nào mà mím chặt vào nhau, bàn tay cũng vô thức mà siết chặt. Đúng rồi, là tôi đang kìm nén nỗi sợ. Tôi đang cố gắng không nhớ tới những kỉ niệm đau đớn ấy.
*Bộp* Đang chìm trong những cảm xúc đau đớn thì từ đằng sau Hy vỗ lên vai tôi. Tôi giật mình. Bàn tay ấm nóng của Hy bỗng đan xen vào tay tôi.
_Đi nào - Anh kéo tôi đi
Đang trong giờ giảng dạy nên sân trường rất vắng lặng, không một bóng người. Chỉ có những cái cây với những tán lá khổng lồ che bóng mát
Anh dẫn tôi lên phòng hiệu trưởng. Nhưng mà một sự cố đến với tôi
Ringgg
Cái điện thoại trong túi tôi rung lên từng hồi làm tôi giật bắn mình. Vội lấy ra khỏi túi, trên màn hình điện thoại đang nhấp nháy dòng chữ "Vương Quân", tôi cầm điện thoại mà không biết làm gì, bởi vì tôi đang bị câm mà. Nhìn điện thoại mà tôi cười không được, khóc cũng không xong. Nhưng bỗng dưng Hy giật lấy, quẹt màn hình
_Alo
_"Có phải số của Băng không ạ?"
_Đúng rồi - GIọng Hy lạnh tanh. Tôi nhìn anh mỉm cười
_"Vậy Băng đâu?"
_Đang bên cạnh - Vẫn là cái giọng lạnh tanh như băng ngàn năm ấy, Hy tiếp tục trả lời. Sắc mặt vẫn không thay đổi
_"Cho gặp Băng đi"
_Không - Đến lúc này thì cái lạnh ấy đã tăng lên và sát khí cũng từ từ lan tỏa ra xung quanh.
_"Không thì nói với cô ấy rằng tôi có chuyện quan trọng cần gặp cô ấy, Nếu cô ấy muốn biết sự thật." - nói rồi Quân cúp máy để lại Hy với một khuôn mặt cùng với hàng ngàn dấu chấm hỏi. Hy quẳng điện thoại cho tôi
_Hắn bảo là có chuyện quan trọng cần nói với em. Có chuyện gì à?
Môi cũng không biết từ lúc nào mà mím chặt vào nhau, bàn tay cũng vô thức mà siết chặt. Đúng rồi, là tôi đang kìm nén nỗi sợ. Tôi đang cố gắng không nhớ tới những kỉ niệm đau đớn ấy.
*Bộp* Đang chìm trong những cảm xúc đau đớn thì từ đằng sau Hy vỗ lên vai tôi. Tôi giật mình. Bàn tay ấm nóng của Hy bỗng đan xen vào tay tôi.
_Đi nào - Anh kéo tôi đi
Đang trong giờ giảng dạy nên sân trường rất vắng lặng, không một bóng người. Chỉ có những cái cây với những tán lá khổng lồ che bóng mát
Anh dẫn tôi lên phòng hiệu trưởng. Nhưng mà một sự cố đến với tôi
Ringgg
Cái điện thoại trong túi tôi rung lên từng hồi làm tôi giật bắn mình. Vội lấy ra khỏi túi, trên màn hình điện thoại đang nhấp nháy dòng chữ "Vương Quân", tôi cầm điện thoại mà không biết làm gì, bởi vì tôi đang bị câm mà. Nhìn điện thoại mà tôi cười không được, khóc cũng không xong. Nhưng bỗng dưng Hy giật lấy, quẹt màn hình
_Alo
_"Có phải số của Băng không ạ?"
_Đúng rồi - GIọng Hy lạnh tanh. Tôi nhìn anh mỉm cười
_"Vậy Băng đâu?"
_Đang bên cạnh - Vẫn là cái giọng lạnh tanh như băng ngàn năm ấy, Hy tiếp tục trả lời. Sắc mặt vẫn không thay đổi
_"Cho gặp Băng đi"
_Không - Đến lúc này thì cái lạnh ấy đã tăng lên và sát khí cũng từ từ lan tỏa ra xung quanh.
_"Không thì nói với cô ấy rằng tôi có chuyện quan trọng cần gặp cô ấy, Nếu cô ấy muốn biết sự thật." - nói rồi Quân cúp máy để lại Hy với một khuôn mặt cùng với hàng ngàn dấu chấm hỏi. Hy quẳng điện thoại cho tôi
_Hắn bảo là có chuyện quan trọng cần nói với em. Có chuyện gì à?
/25
|