Nhóc con lưu manh kia đang bắt nạt bạn học vui vẻ thì bỗng nhiên Mầm Cây xuất hiện, như một vị anh hùng của lớp mẫu giáo. Thay chính nghĩa kìm hãm cái ác vậy.
Mầm Cây trả lại chiếc xe đồ chơi cho bạn học đang khóc nhè, cũng chẳng hề sợ nhóc con lưu manh kia như mấy bạn trong lớp. Có lẽ bé mới đến nên chưa hiểu được tính cách của bạn bè, hoặc cũng có thể là...ngôi vương sắp được thay đổi rồi đi?
Cậu nhóc lưu manh kia lần đầu thấy có người dám làm trái ý mình liền tức giận giẫm chân. Hai má nhóc đỏ bừng, bàn tay nhỏ vung lên đánh sau lưng Mầm Cây.
" Dám giật đồ của ông à, ông đánh chết mày"
" Tiểu Manh à, con không được đánh bạn học. Đây là bạn mới của chúng ta đấy"
Cô giáo giật mình vội chạy đến ngăn cản cậu bé tên Tiểu Manh kia lại. Nhưng xem chừng cậu bé này ở nhà đã được người lớn chiều hư, đến cả cô giáo cũng không thèm nghe lời.
Những đứa trẻ ở đây đều là con ông cháu cha, gia đình có quyền có thế. Mỗi ngày cô giáo đều phải chịu áp lực do Tiểu Manh cùng sự trách móc của gia đình những bé bị cậu nhóc này bắt nạt đến nổi muốn bỏ nghề luôn rồi. Nhưng sau lưng cô còn mẹ già và đứa con nhỏ, cô chỉ có thể đành cắn răng chịu đựng.
Mà suy cho cùng nhà Tiểu Manh lại có quyền có thế hơn những phụ huynh khác cùng lớp cho nên bọn họ chỉ có thể trút giận lên cô giáo. Lần này còn đánh cả bạn học mới là Mầm Cây, cô giáo bỗng nhớ lại khuôn mặt hung dữ của Tạ Tĩnh Khang khi sáng. Mặc dù hắn nói chuyện rất là bình thường nhưng lại mang ra uy lực rất lớn.
Lần này Tiểu Manh đánh luôn cả Mầm Cây, nói không chừng lỡ như bé con này mà bị thương. Chắc người họ Tạ kia sẽ không để cô yên mất.
Cô giáo nghĩ đến đây lại sợ, vội ôm Tiểu Manh lại dỗ dành.
" Cô năn nỉ con đó ông trời con của tôi ơi. Con đừng có đánh bạn học nữa được không ?"
Tiểu Manh không những không nghe lời mà còn vùng vẫy thoát ra khỏi vòng tay của cô giáo, lao đến muốn đánh nhau với Mầm Cây. Mà Mầm Cây lần này lại đứng lại, quay sang nhìn Tiểu Manh.
Mầm Cây không phải loại cậu ấm cô chiêu như mấy bạn ở đây. Cậu sống trong khu ổ chuột, lại còn rất biết điều. Mỗi ngày đều cùng bạn béo trong xóm chơi đánh nhau, có khi còn đánh đến cả có mấy vết cào trên mặt. Nhưng Mầm Cây sẽ không khóc, ngược lại còn chơi rất vui.
Cho nên cái đánh mới vừa rồi cùng với được lớp áo bông dày bảo vệ. Mầm Cây không hề thấy đau, lúc này khi đứng đối diện với Tiểu Manh trông dáng dấp Mầm Cây có vẻ chắc khỏe, to cao hơn nhiều thì Tiểu Manh bỗng nhiên dừng lại một bước dè chừng kẻ địch.
Trong lớp này, nếu không có Mầm Cây thì nhóc con này cao nhất. Vậy mà cái tên này từ đâu xuất hiện, còn cao hơn nhóc khiến Tiểu Minh có chút đề phòng.
Mầm Cây nhìn Tiểu Manh hỏi.
" Cô giáo nói mà cậu hông nghe lời, Manh Manh là trẻ hư. Sẽ không ai thích Manh Manh cả"
Tiểu Manh lần đầu bị đả kích, còn có người dám chê nhóc là trẻ hư. Nhóc con kia mặc kệ sự ngăn cản của cô giáo, cố chấp hét lên.
" Ông đây không hư, là cậu hư! Cậu dám cãi lời ông à. Ông đánh chết cậu"
Mầm Cây đi đến, dùng hai ngón tay đầu tiên nhéo nhẹ cái miệng nhỏ của Tiểu Manh một cách thành thục. Việc này bé hay làm với bạn béo ở cùng xóm nên hoàn toàn không gây ra đau đớn gì. Mầm Cây nói tiếp.
" Cái miệng này hư quá! Là bạn bè với nhau sao lại xưng là ông? Ông chỉ dành cho những người lớn tuổi thôi, cậu chưa lớn hông được nói vậy"
Cô giáo mắt to nhìn Mầm Cây không sợ Tiểu Manh, ngược lại còn không chế nhóc kia rất nhanh trong lòng liền có chút nể phục.
Xem chừng Tiểu Manh gặp được khắc tinh đời mình rồi.
Tiểu Manh bị " khóa môi" trong lòng có chút ấm ức. Lần đầu tiên có người làm trái ý nhóc khiến nhóc càng tức hơn, nhóc con vung tay lên. Đánh vào mu bàn tay của Mầm Cây rõ đau.
Mầm Cây cũng không vừa gì vội nắm lấy tay của Tiểu Manh lại, động tác thuần phục như ba ba hay làm. Liên tục đánh lên tay của Tiểu Manh, còn giả vờ hung dữ nói.
" Hư nè! Hư nè. Cái tay này không được đánh bạn có biết chưa? Manh Manh hư nè."
Mầm Cây đánh liên tục vào Tiểu Manh trước biết bao ánh mắt trầm trồ của bạn học và cô giáo xung quanh.
Tiểu Manh lại nhìn Mầm Cây, sau đó không nói gì thêm.
Một giây.
Hai giây.
Ba giây.
" Hu hu, ba ơi! Có thằng đánh con nè. Nó đánh con này ba ơi"
Lần đầu tiên trong cuộc đời đi học mẫu giáo của Tiểu Manh khiến cậu nhóc phải khóc. Lần đầu tiên đi học có người làm nhóc khóc.
Nhóc con đau khổ gào khóc chui vào một góc ngồi. Ngôi vị xưng vương trong lớp dần dần được trao cho Mầm Cây.
Mà mọi người không ai hay biết được rằng Mầm Cây chính là Khắc Tinh của Tiểu Manh suốt cả một cuộc đời. Dẫu cho là cấp một, cấp hai, cấp ba hay sau này. Dù Tiểu Manh có hung hăng đánh người đến đâu thì chỉ cần có Mầm Cây xuất hiện thì Tiểu Manh sẽ lập tức ngoan ngoãn.
Đặc biệt, Mầm Cây càng cười ôn nhu bao nhiều thì Tiểu Manh sẽ càng sợ chừng đấy...
Mầm Cây trả lại chiếc xe đồ chơi cho bạn học đang khóc nhè, cũng chẳng hề sợ nhóc con lưu manh kia như mấy bạn trong lớp. Có lẽ bé mới đến nên chưa hiểu được tính cách của bạn bè, hoặc cũng có thể là...ngôi vương sắp được thay đổi rồi đi?
Cậu nhóc lưu manh kia lần đầu thấy có người dám làm trái ý mình liền tức giận giẫm chân. Hai má nhóc đỏ bừng, bàn tay nhỏ vung lên đánh sau lưng Mầm Cây.
" Dám giật đồ của ông à, ông đánh chết mày"
" Tiểu Manh à, con không được đánh bạn học. Đây là bạn mới của chúng ta đấy"
Cô giáo giật mình vội chạy đến ngăn cản cậu bé tên Tiểu Manh kia lại. Nhưng xem chừng cậu bé này ở nhà đã được người lớn chiều hư, đến cả cô giáo cũng không thèm nghe lời.
Những đứa trẻ ở đây đều là con ông cháu cha, gia đình có quyền có thế. Mỗi ngày cô giáo đều phải chịu áp lực do Tiểu Manh cùng sự trách móc của gia đình những bé bị cậu nhóc này bắt nạt đến nổi muốn bỏ nghề luôn rồi. Nhưng sau lưng cô còn mẹ già và đứa con nhỏ, cô chỉ có thể đành cắn răng chịu đựng.
Mà suy cho cùng nhà Tiểu Manh lại có quyền có thế hơn những phụ huynh khác cùng lớp cho nên bọn họ chỉ có thể trút giận lên cô giáo. Lần này còn đánh cả bạn học mới là Mầm Cây, cô giáo bỗng nhớ lại khuôn mặt hung dữ của Tạ Tĩnh Khang khi sáng. Mặc dù hắn nói chuyện rất là bình thường nhưng lại mang ra uy lực rất lớn.
Lần này Tiểu Manh đánh luôn cả Mầm Cây, nói không chừng lỡ như bé con này mà bị thương. Chắc người họ Tạ kia sẽ không để cô yên mất.
Cô giáo nghĩ đến đây lại sợ, vội ôm Tiểu Manh lại dỗ dành.
" Cô năn nỉ con đó ông trời con của tôi ơi. Con đừng có đánh bạn học nữa được không ?"
Tiểu Manh không những không nghe lời mà còn vùng vẫy thoát ra khỏi vòng tay của cô giáo, lao đến muốn đánh nhau với Mầm Cây. Mà Mầm Cây lần này lại đứng lại, quay sang nhìn Tiểu Manh.
Mầm Cây không phải loại cậu ấm cô chiêu như mấy bạn ở đây. Cậu sống trong khu ổ chuột, lại còn rất biết điều. Mỗi ngày đều cùng bạn béo trong xóm chơi đánh nhau, có khi còn đánh đến cả có mấy vết cào trên mặt. Nhưng Mầm Cây sẽ không khóc, ngược lại còn chơi rất vui.
Cho nên cái đánh mới vừa rồi cùng với được lớp áo bông dày bảo vệ. Mầm Cây không hề thấy đau, lúc này khi đứng đối diện với Tiểu Manh trông dáng dấp Mầm Cây có vẻ chắc khỏe, to cao hơn nhiều thì Tiểu Manh bỗng nhiên dừng lại một bước dè chừng kẻ địch.
Trong lớp này, nếu không có Mầm Cây thì nhóc con này cao nhất. Vậy mà cái tên này từ đâu xuất hiện, còn cao hơn nhóc khiến Tiểu Minh có chút đề phòng.
Mầm Cây nhìn Tiểu Manh hỏi.
" Cô giáo nói mà cậu hông nghe lời, Manh Manh là trẻ hư. Sẽ không ai thích Manh Manh cả"
Tiểu Manh lần đầu bị đả kích, còn có người dám chê nhóc là trẻ hư. Nhóc con kia mặc kệ sự ngăn cản của cô giáo, cố chấp hét lên.
" Ông đây không hư, là cậu hư! Cậu dám cãi lời ông à. Ông đánh chết cậu"
Mầm Cây đi đến, dùng hai ngón tay đầu tiên nhéo nhẹ cái miệng nhỏ của Tiểu Manh một cách thành thục. Việc này bé hay làm với bạn béo ở cùng xóm nên hoàn toàn không gây ra đau đớn gì. Mầm Cây nói tiếp.
" Cái miệng này hư quá! Là bạn bè với nhau sao lại xưng là ông? Ông chỉ dành cho những người lớn tuổi thôi, cậu chưa lớn hông được nói vậy"
Cô giáo mắt to nhìn Mầm Cây không sợ Tiểu Manh, ngược lại còn không chế nhóc kia rất nhanh trong lòng liền có chút nể phục.
Xem chừng Tiểu Manh gặp được khắc tinh đời mình rồi.
Tiểu Manh bị " khóa môi" trong lòng có chút ấm ức. Lần đầu tiên có người làm trái ý nhóc khiến nhóc càng tức hơn, nhóc con vung tay lên. Đánh vào mu bàn tay của Mầm Cây rõ đau.
Mầm Cây cũng không vừa gì vội nắm lấy tay của Tiểu Manh lại, động tác thuần phục như ba ba hay làm. Liên tục đánh lên tay của Tiểu Manh, còn giả vờ hung dữ nói.
" Hư nè! Hư nè. Cái tay này không được đánh bạn có biết chưa? Manh Manh hư nè."
Mầm Cây đánh liên tục vào Tiểu Manh trước biết bao ánh mắt trầm trồ của bạn học và cô giáo xung quanh.
Tiểu Manh lại nhìn Mầm Cây, sau đó không nói gì thêm.
Một giây.
Hai giây.
Ba giây.
" Hu hu, ba ơi! Có thằng đánh con nè. Nó đánh con này ba ơi"
Lần đầu tiên trong cuộc đời đi học mẫu giáo của Tiểu Manh khiến cậu nhóc phải khóc. Lần đầu tiên đi học có người làm nhóc khóc.
Nhóc con đau khổ gào khóc chui vào một góc ngồi. Ngôi vị xưng vương trong lớp dần dần được trao cho Mầm Cây.
Mà mọi người không ai hay biết được rằng Mầm Cây chính là Khắc Tinh của Tiểu Manh suốt cả một cuộc đời. Dẫu cho là cấp một, cấp hai, cấp ba hay sau này. Dù Tiểu Manh có hung hăng đánh người đến đâu thì chỉ cần có Mầm Cây xuất hiện thì Tiểu Manh sẽ lập tức ngoan ngoãn.
Đặc biệt, Mầm Cây càng cười ôn nhu bao nhiều thì Tiểu Manh sẽ càng sợ chừng đấy...
/71
|