cô từ đâu tới hả, dám la vào mặt người đẹp trai như tôi sao?(hai người này tự tin quá chớn)hơn nữa cái bánh này tôi nhìn thấy trước mà cô nói tôi xen vô. –hắn cũng cãi lại.
-ai nói, nếu anh không xen vô là cái bánh yêu quý đó đã vào miệng tôi rồi.
-nè, cái này là do cô mua chậm thôi.
-cái anh này, đã ăn cướp mà còn đòi la làng. Anh có hơn gì tôi đâu mà nói tôi mua chậm, anh chỉ là người đến sau thôi. –nó đã giận tới mức máu dồn lên não cãi lại:
-nè, cô đừng có suy bụng ta ra bụng người, tôi là người mở miệng trước.
Hai người cứ cãi qua cãi lại và người chịu khổ là cô bán hàng vì hai động vật hoang dã đứng trước cửa tiệm thì ai dám vô mua.
-anh Long ơi! Em mua nước cho anh đây. –tiếng nói phát ra từ xa, một tên thanh niên chạy đến.
-cám ơn em, để anh giải quyết vụ này cái đã. –hắn lấy nước và nói.
-ai vậy anh, là siêu nhân đúng không anh. Woa! Thích quá, siêu nhân, được gặp siêu nhân rồi. –em hắn cầm vai hắn lắc mạnh vì vui. Còn nó thì đang ngơ ngác, không hiểu lí do gì?
-đây không siêu nhân đâu, hồi nữa về nhà anh cho em đồ chơi siêu nhân được không? –hắn nhẹ nhàng với Huy, người như hắn thương em mình biết bao nhiêu.
-nè…….nè…….e…….em …..của anh –nó ngạc nhiên nói.
-em tôi có vấn đề về thần kinh thì liên quan gì tới cô. –hắn nói
-bực bội, không cãi cọ với anh nữa, tôi đi đây. –nó bước đi một cách mạnh bạo, không biết vì sao nó tha cho hắn hay là vì tội cho em hắn, mà thôi kệ, có cái bánh thôi mà đâu cần chấm dứt với hắn làm gì.
-anh ơi, chú đó là ai vậy? –Huy ngu ngơ hỏi
-không phải chú mà là chị, anh cũng không quen chỉ tình cờ gặp thôi. –hắn cười nói.
-em thấy lạ lắm,……. –Huy đưa tay lên cằm suy nghĩ
-em của anh mà cũng biết suy nghĩ sao, lạ chỗ nào? –hắn vui vẻ nói vì nghĩ thằng em hắn sẻ giảm bớt 1/10 căn bệnh này vì biết suy nghĩ.
-anh nói là chị, mà chị là con gái vậy tại sao con gái lại mặc áo.
RẦM….
Vừa nói dứt câu thì hắn té nhào ra đất vì những suy nghĩ vô tư của thằng em mình.
-khi nào lớn em sẻ biết. –hắn không biết gì ngoài câu đó cả, câu nói của thằng em làm hắn bí đường (tác giả cũng bí đường)
-chúng ta đi chơi đi, em muốn coi phim. –huy nói:
-rồi, anh sẻ dẫn em đi. –hắn cười nói:
Hai anh em tung tăng trên đường như hai đứa trẻ. Tính cách của hắn cũng y như con nít nên mới chịu nổi thằng em hắn.
Quay lại với nó, nó đang bước vào cửa chung tâm mướn người giúp việc (nó đi nhanh ghê). Lại gần chị nhân viên nó hỏi:
-thưa chị, em muốn đăng kí làm người giúp việc. –nó tự tin nói:
-em tên gì, mà khoan, cho chị xem thẻ sinh viên của em. –cô nhân viên nói:
-dạ được, Á aaaaaa. –kiểm tra túi quần thì không thấy thẻ sinh viên đâu thế là nó la toáng lên
-em về nhà lấy đồ rồi lên liền, chị đợi em nha. –nó hoảng loạn chạy ra cửa và tức tốc chạy về nhà
Trên đường chạy, nó cứ lẩm bẩm tự chửi mình hậu đậu, ngốc nghếch, có cái thẻ sinh viên mà cũng quên mang theo thì sau này còn làm ăn gì nữa. do không nhìn đường nó đã va phải một vật gì đó làm nó té xuống đất.
-ây da, đau quá, ủa mà sao không đau. –nó tự hỏi mình một câu ngớ ngẩn.
-cô té vào tôi mà đau là đau thế nào? Đi mà không biết nhìn đường, mắt cô sinh ra để chưng à. –hắn tức giận quát:
-t……tôi…..xin…..lỗi. –nó nghẹn ngùng nói, tránh qua bên để hắn ngồi dậy. hắn lấy hơi để thở, khi bình thường trở lại hắn nói –đụng tôi vậy mà xin lỗi là được sao, cô tưởng tôi là bù nhìn sao?
Nó ngạc nhiên vì người nó chạm phải là tên “ăn trộm hồi nãy”, nó đứng dậy phủi quần áo và quát vào mặt hắn:
-ANH QUÁ ĐÁNG LẮM RỒI ĐÓ, TÔI ĐÃ XIN LỖI RỒI MÀ, SAO ANH LÌ THẾ. CHUYỆN HỒI NÃY TÔI CÒN CHƯA TÍNH SỔ VỚI ANH ĐẤY.
-chuyện hồi nãy tôi không nói tới là hên cho cô rồi đấy giờ cô lại lôi ra. –hắn nói.
-bộ anh không tha cho một cô gái xinh đẹp như tôi sao? –nó tức giận cãi lại.
-đúng vậy, cô xinh nhưng thần kinh cô không ổn định, chỉ thích kiếm chuyện thôi. –hắn giở trò châm chọc. bị hắn nói thần kinh không ổn định, nó xoăn tay áo lên nổi máu giang hồ nói:
-anh có tin ba má anh không nhận ra không? Đồ con trai ăn hiếp phụ nữ, biến thái, giang manh.
-cô mà là phụ nữ hả, vả lại tôi không làm gì cô mà cô nói tôi biến thái. –hắn cũng tức điên lên nói.
-ai nói, nếu anh không xen vô là cái bánh yêu quý đó đã vào miệng tôi rồi.
-nè, cái này là do cô mua chậm thôi.
-cái anh này, đã ăn cướp mà còn đòi la làng. Anh có hơn gì tôi đâu mà nói tôi mua chậm, anh chỉ là người đến sau thôi. –nó đã giận tới mức máu dồn lên não cãi lại:
-nè, cô đừng có suy bụng ta ra bụng người, tôi là người mở miệng trước.
Hai người cứ cãi qua cãi lại và người chịu khổ là cô bán hàng vì hai động vật hoang dã đứng trước cửa tiệm thì ai dám vô mua.
-anh Long ơi! Em mua nước cho anh đây. –tiếng nói phát ra từ xa, một tên thanh niên chạy đến.
-cám ơn em, để anh giải quyết vụ này cái đã. –hắn lấy nước và nói.
-ai vậy anh, là siêu nhân đúng không anh. Woa! Thích quá, siêu nhân, được gặp siêu nhân rồi. –em hắn cầm vai hắn lắc mạnh vì vui. Còn nó thì đang ngơ ngác, không hiểu lí do gì?
-đây không siêu nhân đâu, hồi nữa về nhà anh cho em đồ chơi siêu nhân được không? –hắn nhẹ nhàng với Huy, người như hắn thương em mình biết bao nhiêu.
-nè…….nè…….e…….em …..của anh –nó ngạc nhiên nói.
-em tôi có vấn đề về thần kinh thì liên quan gì tới cô. –hắn nói
-bực bội, không cãi cọ với anh nữa, tôi đi đây. –nó bước đi một cách mạnh bạo, không biết vì sao nó tha cho hắn hay là vì tội cho em hắn, mà thôi kệ, có cái bánh thôi mà đâu cần chấm dứt với hắn làm gì.
-anh ơi, chú đó là ai vậy? –Huy ngu ngơ hỏi
-không phải chú mà là chị, anh cũng không quen chỉ tình cờ gặp thôi. –hắn cười nói.
-em thấy lạ lắm,……. –Huy đưa tay lên cằm suy nghĩ
-em của anh mà cũng biết suy nghĩ sao, lạ chỗ nào? –hắn vui vẻ nói vì nghĩ thằng em hắn sẻ giảm bớt 1/10 căn bệnh này vì biết suy nghĩ.
-anh nói là chị, mà chị là con gái vậy tại sao con gái lại mặc áo.
RẦM….
Vừa nói dứt câu thì hắn té nhào ra đất vì những suy nghĩ vô tư của thằng em mình.
-khi nào lớn em sẻ biết. –hắn không biết gì ngoài câu đó cả, câu nói của thằng em làm hắn bí đường (tác giả cũng bí đường)
-chúng ta đi chơi đi, em muốn coi phim. –huy nói:
-rồi, anh sẻ dẫn em đi. –hắn cười nói:
Hai anh em tung tăng trên đường như hai đứa trẻ. Tính cách của hắn cũng y như con nít nên mới chịu nổi thằng em hắn.
Quay lại với nó, nó đang bước vào cửa chung tâm mướn người giúp việc (nó đi nhanh ghê). Lại gần chị nhân viên nó hỏi:
-thưa chị, em muốn đăng kí làm người giúp việc. –nó tự tin nói:
-em tên gì, mà khoan, cho chị xem thẻ sinh viên của em. –cô nhân viên nói:
-dạ được, Á aaaaaa. –kiểm tra túi quần thì không thấy thẻ sinh viên đâu thế là nó la toáng lên
-em về nhà lấy đồ rồi lên liền, chị đợi em nha. –nó hoảng loạn chạy ra cửa và tức tốc chạy về nhà
Trên đường chạy, nó cứ lẩm bẩm tự chửi mình hậu đậu, ngốc nghếch, có cái thẻ sinh viên mà cũng quên mang theo thì sau này còn làm ăn gì nữa. do không nhìn đường nó đã va phải một vật gì đó làm nó té xuống đất.
-ây da, đau quá, ủa mà sao không đau. –nó tự hỏi mình một câu ngớ ngẩn.
-cô té vào tôi mà đau là đau thế nào? Đi mà không biết nhìn đường, mắt cô sinh ra để chưng à. –hắn tức giận quát:
-t……tôi…..xin…..lỗi. –nó nghẹn ngùng nói, tránh qua bên để hắn ngồi dậy. hắn lấy hơi để thở, khi bình thường trở lại hắn nói –đụng tôi vậy mà xin lỗi là được sao, cô tưởng tôi là bù nhìn sao?
Nó ngạc nhiên vì người nó chạm phải là tên “ăn trộm hồi nãy”, nó đứng dậy phủi quần áo và quát vào mặt hắn:
-ANH QUÁ ĐÁNG LẮM RỒI ĐÓ, TÔI ĐÃ XIN LỖI RỒI MÀ, SAO ANH LÌ THẾ. CHUYỆN HỒI NÃY TÔI CÒN CHƯA TÍNH SỔ VỚI ANH ĐẤY.
-chuyện hồi nãy tôi không nói tới là hên cho cô rồi đấy giờ cô lại lôi ra. –hắn nói.
-bộ anh không tha cho một cô gái xinh đẹp như tôi sao? –nó tức giận cãi lại.
-đúng vậy, cô xinh nhưng thần kinh cô không ổn định, chỉ thích kiếm chuyện thôi. –hắn giở trò châm chọc. bị hắn nói thần kinh không ổn định, nó xoăn tay áo lên nổi máu giang hồ nói:
-anh có tin ba má anh không nhận ra không? Đồ con trai ăn hiếp phụ nữ, biến thái, giang manh.
-cô mà là phụ nữ hả, vả lại tôi không làm gì cô mà cô nói tôi biến thái. –hắn cũng tức điên lên nói.
/46
|