Sau ngày quốc tang của hoàng phi, Menfuisư không có ý định quay lại cung điện của Asisư thêm lần nào nữa.
Ân tình giữa chúng ta mười mấy năm nay, lần này coi như chấm hết. Chị cũng biết ta đã thật lòng yêu Carol đến nhường nào.
Giờ chị như biến thành một người khác, thủ đoạn và ác độc.
Chị đi cầu độc mộc của chị, ta đi cầu chương dương của ta.
....
Sau khi tỉnh lại, nữ hoàng được xem như là đổi tâm đổi tính.
Cả ngày yên phận, không còn dáng vẻ lạnh lùng khó tính như trước nữa. Mỗi lần cung nữ hầu hạ nữ hoàng, người đều mỉm cười gật đầu khẽ nói cám ơn.
Nhớ lại lần đầu tiên nữ hoàng cười với cung nữ trong điện, lần đó mọi người sợ thót hết cả tim.
Ngài ấy cũng có biểu hiện như vậy sao. Lâu dần mọi người cũng quen, người con gái nhu thuận, hiền hòa, thân thiện này lại là nữ hoàng Ai Cập Asisư.
.....
" Bệ hạ, gần đây nữ hoàng rất an phận, tính tình cũng thay đổi rất nhiều. "_ Tướng quân Minưê chắp tay báo cáo.
Hoàng đế ra lệnh cho hắn trông coi cung điện của nữ hoàng, không để ngài ấy gây thêm bất cứ thị phi nào khác nữa.
Trước kia hắn rất tôn sùng nữ hoàng bệ hạ. Nhưng ở ngài ấy toát ra khí thế bức người, tâm cao ngạo khí.
Hắn chưa bao giờ dám nhìn thẳng chính diện vào đôi mắt của ngài, nhưng hiện giờ nữ hoàng lại cho người khác cảm nhận được sự thân thiện, ánh mắt hắn không tự chủ được luôn đặt lên người ngài ấy.
Thì ra nữ hoàng cười lại mang dáng vẻ điềm đạm đáng yêu như vậy.
" Bệ hạ có muốn đi thăm nữ hoàng không, thưa bệ hạ. "_ Tướng quân Minưê rất muốn hoàn đế Menfuisư nhìn thấy một nữ hoàng đang cố gắng thay đổi. Có lẽ khi đó bệ hạ sẽ dần dần tha thứ cho nữ hoàng chăng?
" Ngươi chỉ cần làm tốt việc mà ta phân phó. Chuyện này không cần nhắc lại với ta thêm lần nào nữa. Rõ chưa. "_ Muốn hắn tới thăm sao?
Chỉ cần nhìn thấy chị ta là nhắc nhở hắn nhớ tới sự ra đi vĩnh viễn của Carol, nàng hoạt bát đáng yêu, luôn luôn vui vẻ yêu đời. Vậy mà chị ta nỡ lòng nào xuống tay cướp đi sinh mệnh của nàng như vậy.
Carol, người mà ta yêu thương nhất, xin lỗi nàng, tất cả mọi chuyện này đều là do ta, vì ta mà nên. Nếu không phải vì ta, chị Asisư đã không đẩy mọi việc xuống vũng lầy tuyệt cùng như vậy.
Vậy mà ta lại không thể tự tay tuốt gươm hướng Asisư, trả lại cho nàng một công đạo.
Ta thực xin lỗi. Ngàn vạn lần xin lỗi. Nàng đừng tha thứ cho ta, hãy hận ta nguyền rủa ta cũng được.
Có lẽ như vậy ta có thể về lại bên nàng sớm hơn một chút chăng?
... ...
Cảnh đêm tĩnh mịch, bầu trời đêm lấp lánh hàng vạn tinh tú lấp lánh. Gió nhẹ thổi tới mang theo mùi của đóa hoa sen trên dòng sông.
Con người sẽ thật sự hòa mình với phong cảnh, tâm trạng nhẹ nhàng thư thái, nếu không có lưỡi chủy thủ sắc bén lạnh ngắt đang kề trên cổ.
Izumin bừng bừng lửa hận, chán ghét nhìn vị nữ hoàng độc ác trước mặt này.
" Menfuisư có lý do để tha cho ngươi,.. nhưng ta thì không có. Asisư, ngươi chuẩn bị xuống dưới bồi tội với nàng ấy đi. "_ Ả ta là kẻ đã hại chết Carol, hắn nguyền rủa cả đất nước Ai Cập vong ân bội nghĩa, xem nhẹ cái chết của nàng mà tha chết cho ả đàn bà đê tiện này.
Nàng trong sáng thuần khiết, thông minh trí tuệ. Thế mà ả_ Asisư_ hắn hận con người này.
Trực tiếp giết ả là điều không có gì đáng nói, chỉ là ả chết rồi nhưng Carol... nàng ấy không thể sống lại nữa rồi.
" Đợi đã, ta có điều muốn nói. "_ Da đầu Carol run lên, lẽ nào nàng mới ở trong thân thể này chưa bao lâu đã lại phải chết bất đắc kỳ tử, oan ức thêm một lần nữa sao?
" Câm miệng, ta không muốn nghe. "
Mắt hắn tỏa ra sát khí nồng đậm. Nàng sợ hãi nhanh tay bắt lấy lưỡi dao trước khi nó kịp cứa đứt động mạch ở cổ nàng.
Bàn tay nàng tiếp xúc trực tiếp với lưỡi dao.
Máu tuôn xối xả mỗi lúc một nhiều. Mồ hôi ướt đẫm sau lưng, tim nàng thảng thốt đập cuồng loạn. Nàng phải làm thế nào để mở một con đường sống đây.
Mùi tanh quẩn quanh trong không gian. Cô gái nhỏ đến từ hiện đại bị tước đoạt quyền tự do đến thân xác, giờ lại chuẩn bị mất đi thứ quý giá duy nhất còn sót lại.
Linh hồn.
Từ sau khi trùng sinh đám mây đen của số phận không ngừng bao phủ lấy nàng.
Chuyện xưa như thước phim tua nhanh trong trí óc.
Hốc mắt nàng một lần nữa lại nóng lên....
/10
|