"Đau đớn đến tột cùng là cảm giác như thế nào. Có phải đó là cảm giác nhìn em tuột khỏi vòng tay anh để lao vào lòng kẻ khác...Nếu đó chính là đau đớn,vậy thì anh chấp nhận....Bởi vì anh yêu em"
Hắn đứng trước cửa phòng rất lâu rồi,nhưng chưa từng có ý định tiến vào. Nàng bị đau,hay đang bệnh,có nguy hiểm hay không,có nghiêm trọng hay không.
Vô số câu hỏi đảo xoay trong đầu hắn,dày vò hắn...
Nàng luôn cao ngạo cho dù đau đớn cũng sẽ tự mình đi bệnh viện. Trong quá khứ,khi nàng sốt cao đến mức sắp ngất,nàng vẫn cười mà dự một cuộc họp quan trọng của công ty.
Vậy mà,nàng để hắn ôm đi. Thậm trí còn tuyên bố tan họp...Nàng dựa vào người đàn ông khác...vượt qua hắn mà không hề do dự. Nàng không hề nhìn hắn.
(Đang đau muốn chết mà anh cứ bảo chị nhìn thì nhìn thế quái nào đc nhỉ?)
Đại tiểu thư nằm yên tĩnh trên giường,mái tóc đen dài phủ lên trên gối. Nhìn nàng giống như một con búp bê sứ xinh đẹp,nhưng cũng rất dễ tan nát.
Anh không khỏi cười khổ,anh biết nàng đang chịu đựng,chưa khi nào ở trước mặt anh nàng tỏ ra yếu ớt. Cho dù là dối trá hay thật tâm đi chăng nữa,nàng vẫn cắn răng chịu đựng một mình.
"Anh biết em cố ý,hãy nói cho anh biết vì sao đi."
Hoàng Phong nắm lấy bàn tay đang đặt hờ trên bụng của nàng,nắm thật chặt,có chút làm nàng đau.
Nhưng nàng không mở mắt,cũng không rút tay về,đau đớn này có là gì chứ.
"Hãy mặc em...Hoàng Phong."
"Anh không thể."
"Anh phải làm được..."
Đến phút cuối nàng vẫn không nhìn anh lấy một lần,chỉ lặng lẽ nằm đó,giống như chờ đợi một điều gì.
Anh biết người nàng đợi không phải anh,nhưng còn anh thì sao. Anh thua kém gì ở hắn,hắn đem cho nàng đau khổ cùng tổn thương,nhưng nàng vẫn hướng về hắn.
"Vì sao vẫn không phải là anh"
Hoàng Phong thống khổ nói,anh gục đầu lên tay nàng...yếu ớt và đau khổ đến thế.
Nàng mở mắt,nhìn mái đầu đang run rẩy trên tay mình. Nàng nói,ánh mắt thản nhiên,không cảm xúc.
"Anh rất tốt...chỉ là không đúng lúc...không đúng nơi...và không đúng người sẽ yêu anh."
Hoàng Phong ngẩn đầu...nàng không nhìn anh...đôi mắt nhìn ra phía ngoài khung cửa sổ,xa xăm và cô đơn đến lạ kì.
Rõ ràng anh đang ở đây,hắn ở ngoài kia...nhưng đã không giống như quá khứ...trong mắt nàng không còn ai...không còn bất cứ điều gì.
... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ........
Trong một bệnh viện nằm hẻo lánh trong vùng núi ở thị trấn phía Tây. Nơi này quanh năm ít người lui tới vì địa hình hiểm trở,và cũng vì đây là bệnh viện dành cho người mắc bênh tâm thần.
Những mái nhà ngói đã ố cũ mèm,xen lẫn với màu xanh tươi tốt của những gốc cây đại thụ. Khuôn viên bệnh viện rộng lớn,được bao quanh là những bức tường cao cùng kẽm gai rào chắc chắn.
Nằm tách biệt với khu chữa bệnh chính,là một dãy nhà càng thêm cũ nát và u tối. Được bao quanh là hai tầng tường dày và kẽm gai nhọn.Luôn luôn có những người lính cầm vũ trang đứng gác ở những chòi cao.
Họ sợ hãi bởi vì,chỉ cần một trong số những bệnh nhân ở đây trốn thoát...sẽ có rất nhiều người chết,bởi chúng là những kẻ tội phạm mắc bệnh tâm thần nghiêm trọng.
Những kẻ cực kỳ nguy hiểm.
Trên tầng cao nhất,trong phòng bệnh,phá lệ sạch sẽ và tươm tất,một bóng dáng mảnh mai ngồi cong chân trên bệ cửa sổ,nhìn qua khung cửa sắt được đóng chắn chắn. Bàn tay nhịp nhịp lên thành cửa những giai điệu nhẹ nhàng.
"Số 5890,đến giờ tiêm."
Tiếng nói lạnh tanh không cảm xúc vang lên,cánh cửa bằng khung kim loại vững chãi được mở ra. Một nữ y tá có thân hình mập mạp và cao lớn,nhưng lại mang vẻ mặt hung ác dị thường.
Nếu cô ta không mặc áo blouse trắng,người ta dễ nhầm cô ta cũng là tội phạm mắc bệnh đang giam giữ ở đây.
"Chị Huệ Tâm,ai làm chị bực tức vậy,còn không có gọi tên của em."
Cô gái kia xoay người lại,ánh nắng xuyên qua cửa sổ cũng không rạng rõ bằng nụ cười của cô ta.
Huệ Tâm mặt lạnh,không trả lời,chỉ lạnh lùng kéo tay cô ta ra,không chớp mắt tiêm thuốc mà không cần sát trùng.
Mũi kim lạnh lẽo cứ thế mang thứ chất lỏng không biết tên đi vào máu của cô ta,nụ cười vẫn không hề tắt,cô ta cười càng lúc càng ngọt hơn.
Thu lại mũi kim,Huệ Tâm bỏ mặc cô gái,bỏ qua phòng khác.
Nhìn vết kim tim còn ẩn ẩn tơ máu,cô gái cúi đầu,ngón tay trắng nõn siết chặt lại.
Khi cô ta ngẩn đầu lên lần nữa,ánh mắt sắt bén hừng hực tia âm ngoan cùng tàn ác.
"Đợi đấy,con heo cái khốn kiếp.....sẽ có lúc ày phải hối hận."
Rất nhanh cô ta thu lại nét mặt,nhìn về phía cửa sổ hát khe khẽ.
... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ....
Hắn ngồi nhìn mưa rơi ngoài hiên,ly trà đã nguội lạnh từ lâu,nhưng hắn không để ý.
Phía bên kia màn mưa này,là căn phòng có nàng.
Điện thoại trên bàn reo lên,hắn liếc mắt nhìn dãy số đang hiển thị. Mặt hắn trầm xuống.
Bên kia thấy hắn bắt máy,không đợi hắn nói gì đã vội vã lên tiếng.
"Khiêm....là chị.."
Hắn không trả lời...
Đầu dây bên kia lại lên tiếng.
"Không muốn nhận điện thoại của chị sao...vất vả lắm chị mới có thể...Khiêm,chị nhớ em."
Đầu dây bên kia truyền đến tiếng khóc nghèn nghẹn đau đớn. Hắn nhắm mắt,bàn tay đang cầm điện thoại trắng bệch vì kiềm chế.
Tiếng khóc vang lên thật lâu,rồi đột ngột bị ngắt tính hiệu. Hắn biết đã hết thời gian phạm nhân được phép gọi điện thoại.
Hắn vứt điện thoại lên bàn,vùi khuôn mặt vào hai bàn tay đang run rẩy.
Hắn đứng trước cửa phòng rất lâu rồi,nhưng chưa từng có ý định tiến vào. Nàng bị đau,hay đang bệnh,có nguy hiểm hay không,có nghiêm trọng hay không.
Vô số câu hỏi đảo xoay trong đầu hắn,dày vò hắn...
Nàng luôn cao ngạo cho dù đau đớn cũng sẽ tự mình đi bệnh viện. Trong quá khứ,khi nàng sốt cao đến mức sắp ngất,nàng vẫn cười mà dự một cuộc họp quan trọng của công ty.
Vậy mà,nàng để hắn ôm đi. Thậm trí còn tuyên bố tan họp...Nàng dựa vào người đàn ông khác...vượt qua hắn mà không hề do dự. Nàng không hề nhìn hắn.
(Đang đau muốn chết mà anh cứ bảo chị nhìn thì nhìn thế quái nào đc nhỉ?)
Đại tiểu thư nằm yên tĩnh trên giường,mái tóc đen dài phủ lên trên gối. Nhìn nàng giống như một con búp bê sứ xinh đẹp,nhưng cũng rất dễ tan nát.
Anh không khỏi cười khổ,anh biết nàng đang chịu đựng,chưa khi nào ở trước mặt anh nàng tỏ ra yếu ớt. Cho dù là dối trá hay thật tâm đi chăng nữa,nàng vẫn cắn răng chịu đựng một mình.
"Anh biết em cố ý,hãy nói cho anh biết vì sao đi."
Hoàng Phong nắm lấy bàn tay đang đặt hờ trên bụng của nàng,nắm thật chặt,có chút làm nàng đau.
Nhưng nàng không mở mắt,cũng không rút tay về,đau đớn này có là gì chứ.
"Hãy mặc em...Hoàng Phong."
"Anh không thể."
"Anh phải làm được..."
Đến phút cuối nàng vẫn không nhìn anh lấy một lần,chỉ lặng lẽ nằm đó,giống như chờ đợi một điều gì.
Anh biết người nàng đợi không phải anh,nhưng còn anh thì sao. Anh thua kém gì ở hắn,hắn đem cho nàng đau khổ cùng tổn thương,nhưng nàng vẫn hướng về hắn.
"Vì sao vẫn không phải là anh"
Hoàng Phong thống khổ nói,anh gục đầu lên tay nàng...yếu ớt và đau khổ đến thế.
Nàng mở mắt,nhìn mái đầu đang run rẩy trên tay mình. Nàng nói,ánh mắt thản nhiên,không cảm xúc.
"Anh rất tốt...chỉ là không đúng lúc...không đúng nơi...và không đúng người sẽ yêu anh."
Hoàng Phong ngẩn đầu...nàng không nhìn anh...đôi mắt nhìn ra phía ngoài khung cửa sổ,xa xăm và cô đơn đến lạ kì.
Rõ ràng anh đang ở đây,hắn ở ngoài kia...nhưng đã không giống như quá khứ...trong mắt nàng không còn ai...không còn bất cứ điều gì.
... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ........
Trong một bệnh viện nằm hẻo lánh trong vùng núi ở thị trấn phía Tây. Nơi này quanh năm ít người lui tới vì địa hình hiểm trở,và cũng vì đây là bệnh viện dành cho người mắc bênh tâm thần.
Những mái nhà ngói đã ố cũ mèm,xen lẫn với màu xanh tươi tốt của những gốc cây đại thụ. Khuôn viên bệnh viện rộng lớn,được bao quanh là những bức tường cao cùng kẽm gai rào chắc chắn.
Nằm tách biệt với khu chữa bệnh chính,là một dãy nhà càng thêm cũ nát và u tối. Được bao quanh là hai tầng tường dày và kẽm gai nhọn.Luôn luôn có những người lính cầm vũ trang đứng gác ở những chòi cao.
Họ sợ hãi bởi vì,chỉ cần một trong số những bệnh nhân ở đây trốn thoát...sẽ có rất nhiều người chết,bởi chúng là những kẻ tội phạm mắc bệnh tâm thần nghiêm trọng.
Những kẻ cực kỳ nguy hiểm.
Trên tầng cao nhất,trong phòng bệnh,phá lệ sạch sẽ và tươm tất,một bóng dáng mảnh mai ngồi cong chân trên bệ cửa sổ,nhìn qua khung cửa sắt được đóng chắn chắn. Bàn tay nhịp nhịp lên thành cửa những giai điệu nhẹ nhàng.
"Số 5890,đến giờ tiêm."
Tiếng nói lạnh tanh không cảm xúc vang lên,cánh cửa bằng khung kim loại vững chãi được mở ra. Một nữ y tá có thân hình mập mạp và cao lớn,nhưng lại mang vẻ mặt hung ác dị thường.
Nếu cô ta không mặc áo blouse trắng,người ta dễ nhầm cô ta cũng là tội phạm mắc bệnh đang giam giữ ở đây.
"Chị Huệ Tâm,ai làm chị bực tức vậy,còn không có gọi tên của em."
Cô gái kia xoay người lại,ánh nắng xuyên qua cửa sổ cũng không rạng rõ bằng nụ cười của cô ta.
Huệ Tâm mặt lạnh,không trả lời,chỉ lạnh lùng kéo tay cô ta ra,không chớp mắt tiêm thuốc mà không cần sát trùng.
Mũi kim lạnh lẽo cứ thế mang thứ chất lỏng không biết tên đi vào máu của cô ta,nụ cười vẫn không hề tắt,cô ta cười càng lúc càng ngọt hơn.
Thu lại mũi kim,Huệ Tâm bỏ mặc cô gái,bỏ qua phòng khác.
Nhìn vết kim tim còn ẩn ẩn tơ máu,cô gái cúi đầu,ngón tay trắng nõn siết chặt lại.
Khi cô ta ngẩn đầu lên lần nữa,ánh mắt sắt bén hừng hực tia âm ngoan cùng tàn ác.
"Đợi đấy,con heo cái khốn kiếp.....sẽ có lúc ày phải hối hận."
Rất nhanh cô ta thu lại nét mặt,nhìn về phía cửa sổ hát khe khẽ.
... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ....
Hắn ngồi nhìn mưa rơi ngoài hiên,ly trà đã nguội lạnh từ lâu,nhưng hắn không để ý.
Phía bên kia màn mưa này,là căn phòng có nàng.
Điện thoại trên bàn reo lên,hắn liếc mắt nhìn dãy số đang hiển thị. Mặt hắn trầm xuống.
Bên kia thấy hắn bắt máy,không đợi hắn nói gì đã vội vã lên tiếng.
"Khiêm....là chị.."
Hắn không trả lời...
Đầu dây bên kia lại lên tiếng.
"Không muốn nhận điện thoại của chị sao...vất vả lắm chị mới có thể...Khiêm,chị nhớ em."
Đầu dây bên kia truyền đến tiếng khóc nghèn nghẹn đau đớn. Hắn nhắm mắt,bàn tay đang cầm điện thoại trắng bệch vì kiềm chế.
Tiếng khóc vang lên thật lâu,rồi đột ngột bị ngắt tính hiệu. Hắn biết đã hết thời gian phạm nhân được phép gọi điện thoại.
Hắn vứt điện thoại lên bàn,vùi khuôn mặt vào hai bàn tay đang run rẩy.
/32
|