Đêm tỉnh mịch.
Gia Nguyệt ngồi một mình trên ghế bành,xoay về phía khu vườn bị bóng đêm bao vây.
Không còn âm thanh huyên náo rộn ràng cuả buổi tiệc. Không còn những ánh mắt ngưởng mộ lẫn ghen tị giả dối.
Chỉ còn lại...một mình nàng.
Thế thì có làm sao...
"Gia Nguyệt"
Hắn đến,đứng rất lâu ở phía sau.Lại ngại ngần không dám đối diện với nàng. Hắn sợ hãi.
"Ai cho phép anh vào đây?"
Nàng lạnh nhạt,không muốn nhìn thấy hắn. Nhiều năm như thế rồi.
Hắn đau đớn,câm lặng trong nổi ân hận.
Nhưng đêm nay,khi thấy nàng tay cầm tay với người con trai khác,hắn không thể chịu đựng nổi. Tim như bị xé rách.
"Gia Nguyệt,đừng..."
"Đừng gì?"
Gia Nguyệt đứng lên từ ghế xoay. Bóng tối mờ nhạt của căn phòng không thể để hắn nhìn rỏ khuôn mặt của nàng.
Nhưng hắn cảm nhận được ánh mắt chăm chú của nàng đang đặt trên người hắn.
"Đừng như vậy,anh không.."
"Anh không? Không gì,không muốn nhìn thấy tôi hay không muốn tôi xen vào thứ tình cảm khốn nạn của hai người. Lâm Khiêm,tôi chịu đủ rồi"
Giọng nàng cao vút,bàn tay nàng vung lên chỉ thẳng vào hắn. Nàng hiện tại như một nữ hoàng điên cuồng gào thét. Nhưng vì sao,hắn vẫn thấy nàng tuyệt đẹp đến như thế.
Không còn là cô công chúa tao nhã kiêu ngạo lúc trước. Vất đi lớp mặt nạ lạnh nhạt. Nàng hiện tại mới chân chính là nàng.
"Gia Nguyệt,nghe anh nói"
Hắn cầu xin nàng,nhẹ nhàng đi đến với hi vọng ôm lấy nàng,điều mà hắn luôn ước ao và khao khát.
Đúng hắn muốn đến gần nàng.
Chạm vào nàng.
Nắm lấy bàn tay với những ngón tay thon dài.
Hắn muốn gần như phát điên.
"Đừng,Lâm Khiêm,,anh đi đi. Đi khỏi đây"
Gia Nguyệt bước lùi lại phía sau,nàng từ chối hắn.
"Hãy đi với thứ hạnh phúc không tranh dành của anh đi.Tôi sẽ để cho hai người rời khỏi đây"
Hắn chấn động,bàn tay gần như chạm được đến nàng bất động vì ngỡ ngàng.
"Sao?????"
Nàng vẫn đang nhìn hắn,chỉ là trong đôi mắt trong suốt kia,chẳng có gì,không còn hình bóng của hắn,không còn thứ cảm xúc phức tạp....Chẳng có gì,ngoài mảng không mênh mông
"Rời khỏi đây,đi thật xa...đó không phải là lý do anh tiếp cận tôi sao.
Lâm Khiêm.
Tôi thành đoàn cho anh"
Gia Nguyệt nói rất chậm,nhưng rõ ràng từng từ. Chỉ có nàng biết,trong bóng tối những ngón tay của nàng đang run rẩy.
... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ....
Tối nay.
Khi những âm thanh ồn ào náo nhiệt còn đang vang lên trong phòng tiệc lớn. Gia Nguyệt,mệt mỏi với những dối trá lừa gạt.Nàng nâng bước đi dọc con đường lát sỏi thật sâu trong vườn.
Con đường này,mỗi đêm khi có tiệc nàng đều sẽ đi. Để vứt đi những áp lực mệt mỏi,tạm tháo xuống lớp mặt nạ hoàn mỹ để trở về đúng với con người thật của nàng.
Chỉ là,đêm nay,nàng không ngờ sẽ có người đợi nàng.
Nhiều năm qua,nàng những tưởng trái tim nàng đã được tôi luyện đến thành thép cứng rắn,nhưng những gì nàng nghe được lại lần nữa bóc trần vết thương trong nàng.
"Chúng ta rời khỏi đây đi Khiêm Khiêm,đừng ở đây nữa"
Giọng nói ngọt ngào của Giai Hân vang lên ngăn cản bước chân của nàng.
Vốn dĩ nàng sẽ phải quay lưng đi,không thể nghe lén,đó là điều nàng đã được dạy từ khi còn bé.
Nhưng,số mệnh cứ như đùa bỡn nàng. Khi nàng định rời đi,cái tên vốn là điều cấm kị đối với Giai Hân và Lâm Khiêm được thốt ra. Thật mỉa mai làm sao.
"Đừng để Gia Nguyệt làm em đau khổ nữa Khiêm Khiêm,hãy đi với Hân Hân đi"
"Hân Hân,bây giờ không thể,còn chưa..."
"Đừng do dựa nữa Khiêm Khiêm,mẹ của chúng ta sống rất tốt,nhiều năm như thế em không phải vì việc chuẩn bị rời đi của chúng ta mà cố gắng sao.
Chúng ta đã cố gắng nhiều như thế,chuẩn bị lâu như thế còn gì.
Giờ cô ta đã bước vào tuổi mười lắm,sắp tới sẽ là công bố quyền thừa kế.
Chẳng phải em nói phải rời đi khi cô ta đến tuổi trưởng thành sao?"
Giai Hân nóng nảy nói,nàng sẽ không để Khiêm Khiêm thay đổi,phải rời khỏi đây càng sớm càng tốt.
Lâm Khiêm im lặng,hắn đã từng hứa sẽ đưa Giai Hân rời khỏi đây khi có thể,nhưng hiện tại...còn có thể rời đi sao.
Vì sao khi nghĩ đến việc rời đi,không còn nhìn thấy nàng,cho dù chỉ là từ phía xa. Tâm thật đau đớn quá.
Gia Nguyệt đứng ở phía sau đài phun nước,từng câu từng chữ của hai người trôi đến tai nàng.
Gia Nguyệt có cảm thấy đau không.
Không
Khi trái tim đã chết lặng,thì chẳng còn cảm giác gì cả.
Đặt tay lên trái tim của mình,nó đang run rẩy rát mãnh liệt,như thể cố gắng đạp nốt những nhịp cuối cùng.
Dối trá,thì ra tất cả đều là dối trá.
Chạm vào nàng,để làm nàng bối rối.
Để nàng làm Giai Hân,sẽ khiến nàng áy náy,hối hận.
Tranh cãi,thốt ra những lời xé rách tâm nàng,để nàng thôi cảnh giác.
Thì ra,tất cả,chỉ là một cú lừa.
"A"
Gia Nguyệt đè tay thật chặt lên lòng ngực buốt giá nhức nhối của mình. Đè chặt trái tim đang đập thật cuồng loạn.
Không đủ sức để đối diện với những con người kia nữa,nàng lạnh lẽo thê lương rời đi.
Những ngón tay bấu chặt lấy da thịt mềm mại,để lại những vết tích ghê người.
Đau không.
Không
Chẳng là gì cả.
Chẳng còn gì hết.
Gia Nguyệt không đủ sức để nhìn lại phía sau,mà không hề biết đôi mắt đang ngấn ngấn nước của Giai Hân thay đổi khi nhìn nàng rời đi.
Giai Hân luôn đứng một góc nhìn về phía phòng tiệc lớn thật nhiều năm. Mỗi khi có tiệc,nàng luôn ao ước được đến đó,tham gia,ca hát và trò chuyện như Gia Nguyệt.
Nhưng nàng bị ngăn cấm,khinh thường. Vì nàng chỉ là con riêng của bà Lâm.
Nàng không phục.
Nàng không đủ xinh đẹp sao?
Không đủ tài hoa sao.
Chẳng qua,nàng chỉ là có xuất thân kém cỏi mà thôi.
Gia Nguyệt có gì hơn nàng.
Vì sao Khiêm Khiêm của nàng cũng chỉ nhìn cô ta.
Không,nàng không cho phép.
Nàng biết cô ta nhất định sẽ đi trên con đường u tối này. Nàng không biết vì sao.
Nhưng đây là cơ hội của nàng,nàng sẽ hành động.
Gia Nguyệt có rất nhiều thứ,vậy thì Khiêm Khiêm chỉ có thể thuộc về nàng mà thôi.
Gia Nguyệt ngồi một mình trên ghế bành,xoay về phía khu vườn bị bóng đêm bao vây.
Không còn âm thanh huyên náo rộn ràng cuả buổi tiệc. Không còn những ánh mắt ngưởng mộ lẫn ghen tị giả dối.
Chỉ còn lại...một mình nàng.
Thế thì có làm sao...
"Gia Nguyệt"
Hắn đến,đứng rất lâu ở phía sau.Lại ngại ngần không dám đối diện với nàng. Hắn sợ hãi.
"Ai cho phép anh vào đây?"
Nàng lạnh nhạt,không muốn nhìn thấy hắn. Nhiều năm như thế rồi.
Hắn đau đớn,câm lặng trong nổi ân hận.
Nhưng đêm nay,khi thấy nàng tay cầm tay với người con trai khác,hắn không thể chịu đựng nổi. Tim như bị xé rách.
"Gia Nguyệt,đừng..."
"Đừng gì?"
Gia Nguyệt đứng lên từ ghế xoay. Bóng tối mờ nhạt của căn phòng không thể để hắn nhìn rỏ khuôn mặt của nàng.
Nhưng hắn cảm nhận được ánh mắt chăm chú của nàng đang đặt trên người hắn.
"Đừng như vậy,anh không.."
"Anh không? Không gì,không muốn nhìn thấy tôi hay không muốn tôi xen vào thứ tình cảm khốn nạn của hai người. Lâm Khiêm,tôi chịu đủ rồi"
Giọng nàng cao vút,bàn tay nàng vung lên chỉ thẳng vào hắn. Nàng hiện tại như một nữ hoàng điên cuồng gào thét. Nhưng vì sao,hắn vẫn thấy nàng tuyệt đẹp đến như thế.
Không còn là cô công chúa tao nhã kiêu ngạo lúc trước. Vất đi lớp mặt nạ lạnh nhạt. Nàng hiện tại mới chân chính là nàng.
"Gia Nguyệt,nghe anh nói"
Hắn cầu xin nàng,nhẹ nhàng đi đến với hi vọng ôm lấy nàng,điều mà hắn luôn ước ao và khao khát.
Đúng hắn muốn đến gần nàng.
Chạm vào nàng.
Nắm lấy bàn tay với những ngón tay thon dài.
Hắn muốn gần như phát điên.
"Đừng,Lâm Khiêm,,anh đi đi. Đi khỏi đây"
Gia Nguyệt bước lùi lại phía sau,nàng từ chối hắn.
"Hãy đi với thứ hạnh phúc không tranh dành của anh đi.Tôi sẽ để cho hai người rời khỏi đây"
Hắn chấn động,bàn tay gần như chạm được đến nàng bất động vì ngỡ ngàng.
"Sao?????"
Nàng vẫn đang nhìn hắn,chỉ là trong đôi mắt trong suốt kia,chẳng có gì,không còn hình bóng của hắn,không còn thứ cảm xúc phức tạp....Chẳng có gì,ngoài mảng không mênh mông
"Rời khỏi đây,đi thật xa...đó không phải là lý do anh tiếp cận tôi sao.
Lâm Khiêm.
Tôi thành đoàn cho anh"
Gia Nguyệt nói rất chậm,nhưng rõ ràng từng từ. Chỉ có nàng biết,trong bóng tối những ngón tay của nàng đang run rẩy.
... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ....
Tối nay.
Khi những âm thanh ồn ào náo nhiệt còn đang vang lên trong phòng tiệc lớn. Gia Nguyệt,mệt mỏi với những dối trá lừa gạt.Nàng nâng bước đi dọc con đường lát sỏi thật sâu trong vườn.
Con đường này,mỗi đêm khi có tiệc nàng đều sẽ đi. Để vứt đi những áp lực mệt mỏi,tạm tháo xuống lớp mặt nạ hoàn mỹ để trở về đúng với con người thật của nàng.
Chỉ là,đêm nay,nàng không ngờ sẽ có người đợi nàng.
Nhiều năm qua,nàng những tưởng trái tim nàng đã được tôi luyện đến thành thép cứng rắn,nhưng những gì nàng nghe được lại lần nữa bóc trần vết thương trong nàng.
"Chúng ta rời khỏi đây đi Khiêm Khiêm,đừng ở đây nữa"
Giọng nói ngọt ngào của Giai Hân vang lên ngăn cản bước chân của nàng.
Vốn dĩ nàng sẽ phải quay lưng đi,không thể nghe lén,đó là điều nàng đã được dạy từ khi còn bé.
Nhưng,số mệnh cứ như đùa bỡn nàng. Khi nàng định rời đi,cái tên vốn là điều cấm kị đối với Giai Hân và Lâm Khiêm được thốt ra. Thật mỉa mai làm sao.
"Đừng để Gia Nguyệt làm em đau khổ nữa Khiêm Khiêm,hãy đi với Hân Hân đi"
"Hân Hân,bây giờ không thể,còn chưa..."
"Đừng do dựa nữa Khiêm Khiêm,mẹ của chúng ta sống rất tốt,nhiều năm như thế em không phải vì việc chuẩn bị rời đi của chúng ta mà cố gắng sao.
Chúng ta đã cố gắng nhiều như thế,chuẩn bị lâu như thế còn gì.
Giờ cô ta đã bước vào tuổi mười lắm,sắp tới sẽ là công bố quyền thừa kế.
Chẳng phải em nói phải rời đi khi cô ta đến tuổi trưởng thành sao?"
Giai Hân nóng nảy nói,nàng sẽ không để Khiêm Khiêm thay đổi,phải rời khỏi đây càng sớm càng tốt.
Lâm Khiêm im lặng,hắn đã từng hứa sẽ đưa Giai Hân rời khỏi đây khi có thể,nhưng hiện tại...còn có thể rời đi sao.
Vì sao khi nghĩ đến việc rời đi,không còn nhìn thấy nàng,cho dù chỉ là từ phía xa. Tâm thật đau đớn quá.
Gia Nguyệt đứng ở phía sau đài phun nước,từng câu từng chữ của hai người trôi đến tai nàng.
Gia Nguyệt có cảm thấy đau không.
Không
Khi trái tim đã chết lặng,thì chẳng còn cảm giác gì cả.
Đặt tay lên trái tim của mình,nó đang run rẩy rát mãnh liệt,như thể cố gắng đạp nốt những nhịp cuối cùng.
Dối trá,thì ra tất cả đều là dối trá.
Chạm vào nàng,để làm nàng bối rối.
Để nàng làm Giai Hân,sẽ khiến nàng áy náy,hối hận.
Tranh cãi,thốt ra những lời xé rách tâm nàng,để nàng thôi cảnh giác.
Thì ra,tất cả,chỉ là một cú lừa.
"A"
Gia Nguyệt đè tay thật chặt lên lòng ngực buốt giá nhức nhối của mình. Đè chặt trái tim đang đập thật cuồng loạn.
Không đủ sức để đối diện với những con người kia nữa,nàng lạnh lẽo thê lương rời đi.
Những ngón tay bấu chặt lấy da thịt mềm mại,để lại những vết tích ghê người.
Đau không.
Không
Chẳng là gì cả.
Chẳng còn gì hết.
Gia Nguyệt không đủ sức để nhìn lại phía sau,mà không hề biết đôi mắt đang ngấn ngấn nước của Giai Hân thay đổi khi nhìn nàng rời đi.
Giai Hân luôn đứng một góc nhìn về phía phòng tiệc lớn thật nhiều năm. Mỗi khi có tiệc,nàng luôn ao ước được đến đó,tham gia,ca hát và trò chuyện như Gia Nguyệt.
Nhưng nàng bị ngăn cấm,khinh thường. Vì nàng chỉ là con riêng của bà Lâm.
Nàng không phục.
Nàng không đủ xinh đẹp sao?
Không đủ tài hoa sao.
Chẳng qua,nàng chỉ là có xuất thân kém cỏi mà thôi.
Gia Nguyệt có gì hơn nàng.
Vì sao Khiêm Khiêm của nàng cũng chỉ nhìn cô ta.
Không,nàng không cho phép.
Nàng biết cô ta nhất định sẽ đi trên con đường u tối này. Nàng không biết vì sao.
Nhưng đây là cơ hội của nàng,nàng sẽ hành động.
Gia Nguyệt có rất nhiều thứ,vậy thì Khiêm Khiêm chỉ có thể thuộc về nàng mà thôi.
/32
|