Lục Chu Thừa hình như không chú ý tới vẻ háo sắc của tôi. Anh ném tờ chi phiếu lên trên giường: “Cô cầm tiền rồi đi đi. Tôi cũng không muốn lại bị người khác uy hiếp nữa."
Nhớ tới chuyện lần trước thì tôi có hơi chột dạ, cầm tấm chi phiếu kia và muốn xé.
"Trước khi xé, cô có nên nhìn số tiền trên đó không?"
Nghe thấy Lục Chu Thừa nói vậy, tôi hơi do dự nhưng vẫn xé tờ chi phiếu. Nếu tôi nhận tiền thì bản chất của chuyện này sẽ thay đổi. Tôi không nhìn là vì không muốn để cho mình dao động.
Lục Chu Thừa nhìn thấy tôi xé tờ chi phiếu liền cười lạnh nói: “Là bản thân cô không cần đấy. Đến lúc đó thì đừng có mà đổ lỗi cho tôi."
Tôi thở hổn hển nói: "Anh yên tâm, qua hôm nay chúng ta sẽ không gặp lại nữa."
Lục Chu Thừa lạnh lùng nhìn tôi, sau đó khẽ gật đầu: “Như vậy là tốt nhất."
Có người gõ cửa. Lục Chu Thừa liếc nhìn tôi rồi xoay người đi ra mở cửa.
Bây giờ tôi không muốn ở cùng tên biến thái này thêm một giây nào nữa. Nhưng quần áo của tôi đã bị anh xé hỏng rồi. Tôi đang lo không có quần áo mặc liền thấy Lục Chu Thừa cầm theo một cái túi đi qua.
"Tiền không cần, thế có cần quần áo không?"
Tôi cướp cái túi qua và ôm vào trong lòng, trừng mắt nhìn anh: “Anh xoay người qua chỗ khác đi."
Lục Chu Thừa cười khẽ: “Đều đã tiếp xúc với khoảng cách âm rồi, cô còn có ngượng ngùng cái gì chứ?"
Tôi nói không lại anh, không thể làm gì khác hơn là ôm quần áo đi vào phòng tắm.
Sau khi thay xong quần áo đi ra, tôi thấy Lục Chu Thừa đang đứng ở bên cạnh cửa sổ gọi điện thoại. Tôi không chào anh, chỉ cầm túi liền rời đi.
Tôi xấu hổ vô cùng, không muốn mình càng thảm hại hơn nữa.
Sau khi rời khỏi khách sạn, tôi không biết mình nên đi đâu?
Chỗ ở trước kia là do tôi và Triệu Bân cùng vay tiền để mua. Chúng tôi đã trả hết một nửa số tiền, vốn dự định để nơi đó làm phòng cưới.
Tôi không muốn trở về đối mặt với Triệu Bân, nên chỉ đành xin sự giúp đỡ từ người bạn tốt học cùng bốn năm đại học, Chu Tĩnh.
Chu Tĩnh nghe nói tôi bị Triệu Bân bỏ thì rất tức giận, ở trong quán cà phê vỗ bàn kêu lên: “Mình đã sớm nói Triệu Bân kia không phải là người tốt rồi mà cậu cứ không tin!"
Sau đó thấy tôi khóc lóc đau lòng, Chu Tĩnh kéo tôi đòi đi gây sự với Triệu Bân.
Trong chớp mắt, tôi đột nhiên suy nghĩ cẩn thận, chuyện này cũng chẳng trách được người khác, nếu trách chỉ có thể trách bản thân tôi không biết nhìn người.
Cũng có thể giống như lời Triệu Bân đã nói, con người tôi không thú vị, không có người nào bằng lòng sống cả đời với một người không thú vị cả.
Sau đó Chu Tĩnh hỏi tôi định làm thế nào, tôi nói không biết. Nhưng tôi sẽ không thể tiếp tục ở cùng với Triệu Bân được.
Chu Tĩnh dự định chứa chấp tôi nhưng tôi từ chối. Cô ấy đã có chồng, không thích hợp để cho tôi ở nhờ.
Cuối cùng tôi vẫn trở lại. Cho dù thật sự phải đi, tôi cũng cần thu dọn hành lý của mình. Nhưng ai biết tôi vừa ra khỏi thang máy đã gặp người môi giới nhà đất.
Thật ra Triệu Bân muốn bán nhà, tôi cũng không có ý kiến. Nhưng nhà này là do chúng tôi cùng bỏ tiền ra mua. Anh ta muốn bán, ít nhất cũng phải nói với tôi một tiếng chứ?
Hơn nữa, hôm qua mới chia tay, hôm nay anh ta đã giấu tôi đi tìm người môi giới nhà đất, ngay cả tiền đặt cọc cũng nhận, thật quá đáng rồi.
Tôi gọi điện thoại cho Triệu Bân nhưng anh ta không nghe máy, tôi tới công ty tìm thì anh ta cũng không ở đó. Sau khi hỏi người đồng nghiệp có quan hệ tốt lúc trước, tôi mới biết anh ta ra ngoài gặp khách hàng.
Sau khi nghe được địa chỉ, tôi đã đón xe đi thẳng tới đó.
Triệu Bân muốn chia tay, tôi chấp nhận. Nhưng nửa số tiền nhà kia là tiền tích góp cả đời của cha mẹ tôi, tôi nhất định phải lấy về.
Đến nhà hàng, tôi báo tên công ty và nói vội đưa đồ tới cho quản lý Triệu, lập tức có người dẫn tôi tới phòng riêng.
Sau khi đẩy cửa phòng riêng ra, tôi liếc mắt liền đã thấy được người đàn ông đang mời rượu kia: “Triệu Bân, anh đi ra đây một lát."
Có thể không ngờ tôi sẽ tìm tới đây, Triệu Bân hơi sửng sốt một lát mới phản ứng được, vội vàng giải thích với khách hàng của mình: “Đó là bạn gái cũ của tôi, cô ta muốn đòi chút tiền chia tay thôi."
Lúc anh ta nói lời này, thậm chí không hề do dự. Nhìn thấy ánh mắt khinh thường của những người kia, tôi đã hoàn toàn tuyệt vọng rồi.
Nếu như vậy, tôi cũng không cần phải giữ mặt mũi cho anh ta nữa, nghiến răng nghiến lợi nói: "Anh bán nhà, vì sao không nói cho tôi biết. Đó là nhà chúng ta bỏ tiền cùng mua. Một nửa trong đó là của tôi."
Tôi còn muốn nói tiếp thì Triệu Bân đã lôi tay của tôi đi ra: “Thẩm Thanh, cô rốt cuộc muốn làm gì?"
"Anh trả hai trăm nghìn của mẹ tôi lại cho tôi."
Lúc này, tôi đã không còn hi vọng gì vào anh ta nữa, tôi chỉ muốn lấy lại tiền của cha mẹ mình.
Triệu Bân rõ ràng không muốn nói về chuyện này, bảo chờ sau khi bán nhà rồi sẽ bàn lại sau. Nhưng anh ta đã nhận tiền đặt cọc, anh ta nói như vậy rõ ràng là đang nói với tôi cho có lệ.
"Không được, hôm nay anh phải nói rõ ràng đi."
Triệu Bân vội quay vào tiếp khách nhưng tôi nhất quyết không chịu buông tay. Anh ta tức giận liền ra tay đánh tôi: “Thẩm Thanh, cô còn không thể tôi yên à?"
Tôi ôm mặt, không thể tin được khi thấy mình bị đánh.
Rõ ràng là anh ta làm sai, dựa vào cái gì mà anh ta dám đánh tôi?
Tôi giống như phát điên rồi nhào tới: “Tên khốn kiếp nhà anh!"
Có thể nghe thấy bên ngoài có tiếng động quá lớn nên người trong phòng đi ra: “Quản lý Triệu, các người làm gì vậy?"
Triệu Bân vội vàng đẩy tôi ra: “Tổng giám đốc Lâm đừng hiểu lầm, cô ta bị tôi bỏ nên không cam lòng, cố ý tới gây rắc rối thôi."
Tôi cắn môi cố không rơi nước mắt, sau đó nghe được Triệu Bân ở bên đó thản nhiên nói xấu tôi.
"Người phụ nữ này có lòng tham không đáy, trước đây chúng tôi làm cùng một công ty. Cô ta vì công việc đã lên giường với khách. Sau khi tôi nghe được mới tức giận mà chia tay với cô ta."
Ngày hôm qua ở trong văn phòng của lãnh đạo, anh ta cũng nói như vậy, sau đó tôi liền bị đuổi việc.
Hôm qua tôi không giải thích, mà bây giờ tôi cũng không giải thích, bởi vì tôi biết mình có giải thích cũng vô dụng, căn bản sẽ không có ai tin tôi cả.
Giờ phút này, tôi cảm giác trong lòng mình đau đớn và tuyệt vọng.
Vào lúc tôi định buồn bã rời đi, đột nhiên tôi nghe được phía sau vọng tới một giọng nói quen thuộc: “Không biết người khách mà quản lý Triệu nói tới tên là gì vậy?"
Nhớ tới chuyện lần trước thì tôi có hơi chột dạ, cầm tấm chi phiếu kia và muốn xé.
"Trước khi xé, cô có nên nhìn số tiền trên đó không?"
Nghe thấy Lục Chu Thừa nói vậy, tôi hơi do dự nhưng vẫn xé tờ chi phiếu. Nếu tôi nhận tiền thì bản chất của chuyện này sẽ thay đổi. Tôi không nhìn là vì không muốn để cho mình dao động.
Lục Chu Thừa nhìn thấy tôi xé tờ chi phiếu liền cười lạnh nói: “Là bản thân cô không cần đấy. Đến lúc đó thì đừng có mà đổ lỗi cho tôi."
Tôi thở hổn hển nói: "Anh yên tâm, qua hôm nay chúng ta sẽ không gặp lại nữa."
Lục Chu Thừa lạnh lùng nhìn tôi, sau đó khẽ gật đầu: “Như vậy là tốt nhất."
Có người gõ cửa. Lục Chu Thừa liếc nhìn tôi rồi xoay người đi ra mở cửa.
Bây giờ tôi không muốn ở cùng tên biến thái này thêm một giây nào nữa. Nhưng quần áo của tôi đã bị anh xé hỏng rồi. Tôi đang lo không có quần áo mặc liền thấy Lục Chu Thừa cầm theo một cái túi đi qua.
"Tiền không cần, thế có cần quần áo không?"
Tôi cướp cái túi qua và ôm vào trong lòng, trừng mắt nhìn anh: “Anh xoay người qua chỗ khác đi."
Lục Chu Thừa cười khẽ: “Đều đã tiếp xúc với khoảng cách âm rồi, cô còn có ngượng ngùng cái gì chứ?"
Tôi nói không lại anh, không thể làm gì khác hơn là ôm quần áo đi vào phòng tắm.
Sau khi thay xong quần áo đi ra, tôi thấy Lục Chu Thừa đang đứng ở bên cạnh cửa sổ gọi điện thoại. Tôi không chào anh, chỉ cầm túi liền rời đi.
Tôi xấu hổ vô cùng, không muốn mình càng thảm hại hơn nữa.
Sau khi rời khỏi khách sạn, tôi không biết mình nên đi đâu?
Chỗ ở trước kia là do tôi và Triệu Bân cùng vay tiền để mua. Chúng tôi đã trả hết một nửa số tiền, vốn dự định để nơi đó làm phòng cưới.
Tôi không muốn trở về đối mặt với Triệu Bân, nên chỉ đành xin sự giúp đỡ từ người bạn tốt học cùng bốn năm đại học, Chu Tĩnh.
Chu Tĩnh nghe nói tôi bị Triệu Bân bỏ thì rất tức giận, ở trong quán cà phê vỗ bàn kêu lên: “Mình đã sớm nói Triệu Bân kia không phải là người tốt rồi mà cậu cứ không tin!"
Sau đó thấy tôi khóc lóc đau lòng, Chu Tĩnh kéo tôi đòi đi gây sự với Triệu Bân.
Trong chớp mắt, tôi đột nhiên suy nghĩ cẩn thận, chuyện này cũng chẳng trách được người khác, nếu trách chỉ có thể trách bản thân tôi không biết nhìn người.
Cũng có thể giống như lời Triệu Bân đã nói, con người tôi không thú vị, không có người nào bằng lòng sống cả đời với một người không thú vị cả.
Sau đó Chu Tĩnh hỏi tôi định làm thế nào, tôi nói không biết. Nhưng tôi sẽ không thể tiếp tục ở cùng với Triệu Bân được.
Chu Tĩnh dự định chứa chấp tôi nhưng tôi từ chối. Cô ấy đã có chồng, không thích hợp để cho tôi ở nhờ.
Cuối cùng tôi vẫn trở lại. Cho dù thật sự phải đi, tôi cũng cần thu dọn hành lý của mình. Nhưng ai biết tôi vừa ra khỏi thang máy đã gặp người môi giới nhà đất.
Thật ra Triệu Bân muốn bán nhà, tôi cũng không có ý kiến. Nhưng nhà này là do chúng tôi cùng bỏ tiền ra mua. Anh ta muốn bán, ít nhất cũng phải nói với tôi một tiếng chứ?
Hơn nữa, hôm qua mới chia tay, hôm nay anh ta đã giấu tôi đi tìm người môi giới nhà đất, ngay cả tiền đặt cọc cũng nhận, thật quá đáng rồi.
Tôi gọi điện thoại cho Triệu Bân nhưng anh ta không nghe máy, tôi tới công ty tìm thì anh ta cũng không ở đó. Sau khi hỏi người đồng nghiệp có quan hệ tốt lúc trước, tôi mới biết anh ta ra ngoài gặp khách hàng.
Sau khi nghe được địa chỉ, tôi đã đón xe đi thẳng tới đó.
Triệu Bân muốn chia tay, tôi chấp nhận. Nhưng nửa số tiền nhà kia là tiền tích góp cả đời của cha mẹ tôi, tôi nhất định phải lấy về.
Đến nhà hàng, tôi báo tên công ty và nói vội đưa đồ tới cho quản lý Triệu, lập tức có người dẫn tôi tới phòng riêng.
Sau khi đẩy cửa phòng riêng ra, tôi liếc mắt liền đã thấy được người đàn ông đang mời rượu kia: “Triệu Bân, anh đi ra đây một lát."
Có thể không ngờ tôi sẽ tìm tới đây, Triệu Bân hơi sửng sốt một lát mới phản ứng được, vội vàng giải thích với khách hàng của mình: “Đó là bạn gái cũ của tôi, cô ta muốn đòi chút tiền chia tay thôi."
Lúc anh ta nói lời này, thậm chí không hề do dự. Nhìn thấy ánh mắt khinh thường của những người kia, tôi đã hoàn toàn tuyệt vọng rồi.
Nếu như vậy, tôi cũng không cần phải giữ mặt mũi cho anh ta nữa, nghiến răng nghiến lợi nói: "Anh bán nhà, vì sao không nói cho tôi biết. Đó là nhà chúng ta bỏ tiền cùng mua. Một nửa trong đó là của tôi."
Tôi còn muốn nói tiếp thì Triệu Bân đã lôi tay của tôi đi ra: “Thẩm Thanh, cô rốt cuộc muốn làm gì?"
"Anh trả hai trăm nghìn của mẹ tôi lại cho tôi."
Lúc này, tôi đã không còn hi vọng gì vào anh ta nữa, tôi chỉ muốn lấy lại tiền của cha mẹ mình.
Triệu Bân rõ ràng không muốn nói về chuyện này, bảo chờ sau khi bán nhà rồi sẽ bàn lại sau. Nhưng anh ta đã nhận tiền đặt cọc, anh ta nói như vậy rõ ràng là đang nói với tôi cho có lệ.
"Không được, hôm nay anh phải nói rõ ràng đi."
Triệu Bân vội quay vào tiếp khách nhưng tôi nhất quyết không chịu buông tay. Anh ta tức giận liền ra tay đánh tôi: “Thẩm Thanh, cô còn không thể tôi yên à?"
Tôi ôm mặt, không thể tin được khi thấy mình bị đánh.
Rõ ràng là anh ta làm sai, dựa vào cái gì mà anh ta dám đánh tôi?
Tôi giống như phát điên rồi nhào tới: “Tên khốn kiếp nhà anh!"
Có thể nghe thấy bên ngoài có tiếng động quá lớn nên người trong phòng đi ra: “Quản lý Triệu, các người làm gì vậy?"
Triệu Bân vội vàng đẩy tôi ra: “Tổng giám đốc Lâm đừng hiểu lầm, cô ta bị tôi bỏ nên không cam lòng, cố ý tới gây rắc rối thôi."
Tôi cắn môi cố không rơi nước mắt, sau đó nghe được Triệu Bân ở bên đó thản nhiên nói xấu tôi.
"Người phụ nữ này có lòng tham không đáy, trước đây chúng tôi làm cùng một công ty. Cô ta vì công việc đã lên giường với khách. Sau khi tôi nghe được mới tức giận mà chia tay với cô ta."
Ngày hôm qua ở trong văn phòng của lãnh đạo, anh ta cũng nói như vậy, sau đó tôi liền bị đuổi việc.
Hôm qua tôi không giải thích, mà bây giờ tôi cũng không giải thích, bởi vì tôi biết mình có giải thích cũng vô dụng, căn bản sẽ không có ai tin tôi cả.
Giờ phút này, tôi cảm giác trong lòng mình đau đớn và tuyệt vọng.
Vào lúc tôi định buồn bã rời đi, đột nhiên tôi nghe được phía sau vọng tới một giọng nói quen thuộc: “Không biết người khách mà quản lý Triệu nói tới tên là gì vậy?"
/50
|