“Thiếu tông chủ, người có khỏe không?”
Cánh cửa vừa khép lại, Lục Tu vội vàng vỗ lưng giúp Lục Minh Triêu, chỉ thấy sắc mặt hắn lúc xanh lúc trắng, hiển nhiên là không thoải mái.
“Không có gì, thật không hiểu nổi những người này, có chuyện gì không thể ngồi xuống mà nói sao, nhất định phải đổ máu mới cam lòng!”
Lục Minh Triêu ghét nhất là thấy máu, bởi vì khứu giác của hắn nhạy cảm hơn người thường nhiều, người bình thường sẽ ngửi thấy mùi bình thường, nhưng với hắn là gấp bội, gấp ba, vì vậy, mùi máu với hắn mà nói là độc dược trí mạng, bởi vì mùi vị đặc biệt đó làm cho dạ dày hắn khó chịu, buồn nôn, nhưng lại không thể nói ra trước mặt người ngoài, nói đùa à, thân là Lục thiếu tông chủ – danh môn trong võ lâm lại sợ máu, nhất định sẽ bị người đời chê cười! Vì vậy cho dù có khó chịu đến mấy, hắn cũng phải nhịn!
“Cũng may Thiếu phu nhân thông minh, biết rõ bọn họ căn bản không muốn nhờ giải quyết gì cả, chỉ muốn dùng vũ lực để quyết định thế lực trong địa bàn, tìm đến Lục gia chỉ hy vọng võ lâm chứng kiến, sau này có xảy ra chuyện gì, thế lực thuộc về ai, Lục gia đều phải ra mặt nói chuyện.” Những chuyện như thế này, Lục gia khó mà tránh được, vì có thân phận ngự tiền thần bổ thế gia, xảy ra vụ án nào, hành tẩu giang hồ, hai bên trắng đen đều cần nhờ đến, vì vậy mà người Lục gia thường phải xử lý những tình huống như thế này.
“Thiếu phu nhân thông minh!” Lục Minh Triêu cắn răng đối với những lời này! “Đúng vậy! Phải cảm ơn nàng ta giúp đỡ, để hai bên không chút rầy rà đã trực tiếp bước vào trận chiến!”
Hắn không thích nhất là loại người dùng vũ lực để phân xử, máu cứ bắn tung tóe ra, chỉ cần có hắn ở đây, khi đối phương sắp bị chém trúng, hắn lập tức xông ra điểm huyệt đối phương, không cho máu chảy ra, còn có thể nhanh chóng kéo quần áo của đối phương xuống, chữa trị vết thương kịp thời, không ngờ khi hành động này truyền ra ngoài, người trong võ lâm lại tưởng nhầm hắn có trái tim từ ái, từ đó, trong chốn võ lâm truyền, hắn ngoài có vẻ ngoài lạnh lùng ra, còn có trái tim nghĩa hiệp …
“Ta nghĩ phu nhân làm vậy là để bọn họ mau chóng giải quyết, nếu không, bằng thói quen của đám Hải Lục Thất Bang đó, không biết sẽ quậy phá Lục gia đến mức nào!” Lục Tu áy náy nói.
“Đúng là quyết đoán lắm! Hai bên vốn chỉ cần cử một người đại diện, phân định thắng thua bằng một trận đấu là được rồi, vậy mà thiếu phu nhân quyết đoán nhà ngươi lại kêu “giáp lá cà”, hai thắng một bại sẽ định thắng thua, kết quả, vừa mới kết thúc trận đầu nàng ta đã lấy lý do sợ mùi máu nên lui xuống.” Để lại một mình hắn ở lại để chiến đấu với máu tanh!
“Ta nghĩ, chắc thiếu phu nhân … cẩn thận thôi!”
“Tiểu Tu!” Lục Minh Triêu liếc hắn.”Thân phận của ngươi là người của Đông Húc Biệt Uyển hay là Hà Tây Các?”
“Thiếu tông chủ, Tiểu Tu không phải là người ở Đông Húc Biệt Uyển, càng không phải người ở Hà Tây Các, chỉ là người bên cạnh ngài thôi ạ!” Vừa thấy sắc mặt của chủ nhân, Lục Tu lập tức nở nụ cười đầu hàng, thấy vẻ mặt kiêu ngạo của chủ nhân, hiển nhiên đã hài lòng, hắn mới âm thầm thở ra.
Ở Lục gia, chỉ cần Thiếu tông chủ và Thiếu phu nhân chiến tranh lạnh, hai bên chẳng những phân phòng ở riêng mà gia nhân trong phủ cũng giành giật nhằm chiếm thế thượng phòng, mỗi khi chủ nhân hai bên chiến tranh, các hạ nhân ở Đông Húc Biệt Uyển và Tây Hà Các cũng khiêu khích nhau dữ dội, chỉ có duy nhất một người không bị những điều này ảnh hưởng, chính là cha của hắn, lão tổng quản hơn ba mươi năm ở Lục gia.
Cha của hắn, chẳng những là trụ cột đứng bên ngoài sảnh đường, tiếp đãi hai đạo hắc bạch luôn là thái độ ung dung bình tĩnh như nước, mà ngoại sảnh đường từ trước đến nay thường tiếp lão thiếu gia, lão phu nhân đến chơi, vì vậy, địa vị của cha ở Lục gia rất đặc thù, khi nói chuyện, cho dù là Thiếu tông chủ hay Thiếu phu nhân đều phải nể ba phần.
“Nhưng thật kỳ lạ, sao Thiếu phu nhân lại đi ra khỏi sảnh đường nhỉ?”
Lục Tu nhanh chóng nói sang chuyện khác, sợ chủ nhân nhà mình lại nói nhiều về chủ đề này, tuy bên ngoài chủ nhân thoạt nhìn như mạnh mẽ dũng cảm, nhưng bên trong lại hoàn toàn khác nhau, “Tính cách nhạy cảm, nội tâm yếu ớt” chính là hình dung rõ nhất về chủ nhân của bọn họ, chỉ cần gặp chuyện khó nghĩ, sẽ lập tức rúc vào mai rùa, tự trói mình vào kén đến khi mốc meo, tuyệt đối đừng nghĩ có thể đưa hắn ra!
“Làm gì có kỳ lạ chứ, San San làm như vậy chỉ có một nguyên nhân, đó là tình cảnh xung đột ban nãy không đủ kích thích, không làm cho tinh thần của nàng phấn chấn!” Một người sợ máu như hắn lại cưới một thê tử thích máu, nếu không đủ mùi máu tanh, tuyệt đối sẽ không hấp dẫn được kièu thê!
Lục Tu chợt hiểu ra gật đầu, “Khó trách trước khi Thiếu phu nhân bỏ đi còn nói thật nhàm chán, vóc người cao lớn như vậy mà máu chỉ có vài vết trên trán, không có gì vui!” Suýt nữa thì quên mất, rồi, phản ứng thấy máu của Thiếu tông chủ và Thiếu phu nhân trước gì hoàn toàn ngược nhau!
Nghĩ thì nghĩ như thế, nhưng phu nhân đúng là một con người đặc biệt, đứng trước núi thái sơn cũng không thay đổi sắc mặt, tuy được gả vào Lục gia có tiếng trong giang hồ lại không thích học vo, nhưng lại gan dạ sáng suốt, ngay cả cha hắn cũng phải tán thưởng, làm sao có thể vì một chút xung đột mà bỏ đi chứ.
“San San…” Thấy Lục Tu quay đầu suy tư, Lục Minh Triêu khụ một tiếng, sắc mặt bất chính.”Ừ, trước khi Thiếu phu nhân bỏ đi, có … có thông báo chuyện gì không?”
Thông báo chuyện gì? “Không có ạ!”
“Không có – - có!” Lục Minh Triêu tròn xoe mắt, “Một chút cũng không có?” Thấy Lục Tu lắc đầu lần nữa, hắn trầm giọng hỏi nữa: “Một chút ám hiệu hay cái gì liên quan đến buổi tiệc tối mai cũng … không có?”
Trước khi hai người tranh cãi ầm ĩ, San San đã bảo đêm trung thu sẽ đi với hắn ra ngoại thành đế đô, cùng lên đỉnh Thiên Minh ngắm “bức tranh trăng tròn rồi đến bình minh”, hắn ngóng trông hồi lâu, còn dặn người chuẩn bị mọi việc, để đêm càng thêm đẹp đẽ, tết trung thu cũng sắp đến rồi, không biết San San nghĩ như thế nào?
“Ám hiệu? Liên quan đến bữa tiệc?” Lục Tu nghiêng đầu suy nghĩ một chút, lập tức vỗ tay.”Có, có, có, ta nhớ rồi, hình như trước khi về Tây Hà Các, phu nhân có nhắc đến.”
“Thật sao? San San có nói … À à, Thiếu phu nhân nói gì?” Giấu đi tâm trạng hưng phấn tột độ, Lục Minh Triêu gác tay lên bàn, ra vẻ nghiêm túc.
“Ta nghe thấy Thiếu phu nhân dặn dò Lệ Nhi, tối mai kết thúc Trung thu dạ yến rồi phải trải giường cho nàng thật ngay ngắn, phải dậy sớm chuẩn bị, sáng sớm nàng có hẹn với Tô công tử.”
“Rạng sáng ngày thứ hai, có, hẹn, với, Tô Thiếu Sơ, cho nên đi ngủ sớm!” Lông mày của Lục Minh Triêu dựng cao lên, đôi mắt mở to, nghiến răng nói! “Tốt lắm, Nhan, San, San, để ta xem lúc đó ngươi ra được Tây Hà Các, có ra được cửa của Lục gia không? Hừ!”
“Thiếu, Thiếu tông chủ – - Thiếu tông chủ – - đã xảy ra chuyện gì!” Chủ nhân của hắn lập tức xoay người, hùng hổ bước về phía Đông Húc Biệt Uyển!
“Dâng hương, rửa bút, chuẩn bị giấy, tiếng đàn – -” Lục Minh Triêu vung tay áo, quát rống lên!
“Á! Dạ, Dạ!” Thấy chủ nhân quay đầu lại, trợn mắt hung hăng nhìn mình, Lục Tu lập tức đuổi theo, trong tâm thầm khóc thét: xong rồi, xong rồi, lại bắt đầu nữa rồi!
Tây Hà Các.
“Tiếng đàn nổi lên, Thiếu phu nhân.” Lệ Nhi đứng cạnh cửa sổ lầu thứ ba, điều chỉnh màn che bên cửa sổ, nghe thấy tiếng đàn phát ra, nàng nhìn Đông Húc Biệt Uyển từ trên cao xuống.
“Ơ ~~ lại làm chuyện gì nữa thế.” Gác đôi chân dài trắng noãn lên ghế, áo nửa cởi, Nhan San San điệu bộ nhàn hạ tự do thoải mái ngồi, hình tượng khoan trang dịu dàng hoàn toàn biến mất, tiện tay cầm lấy chai rượu bên cạnh hùng hổ uống, giọng vẫn dịu dàng hỏi.
“Sao Thiếu tông chủ lại giận dỗi thế?”
“Tại sao!” Nhan San San hừ cười, lấy một quả nho đưa vào miệng.”Lòng nghi ngờ, bình dấm phát tác chung một lúc, lại không dám nói ra nên mới như vậy!”
Lệ Nhi cái hiểu cái không gật đầu, tràn đầy tò mò ngắm nhìn.”Không biết bên trong rốt cuộc đang làm gì nữa!”
“Xét theo tính cách của tên kia thì những chuyện làm được giống như là tiểu cô nương đang phát cáu thôi!” Dùng sức gặm hết quả lê vào miệng, Nhan San San nhún vai nói.
“Giống như một cô thiếu nữ đang buồn bã, thích ngồi bứt cánh hoa mà đoán!”
“Bứt cánh hoa?”
Nhan San San che môi khẽ cười.”Ngươi nên xem nhiều kịch về con gái đi, không hiểu lòng người gì cả, tiểu cô nương thường thích vừa bứt cánh hoa, vừa nói yêu ta, không yêu ta, yêu ta …. vừa nhàm chán vừa hoang đường!”
“Không thể nào!” Lệ Nhi không dám tin.”Đối với chuyện của Thiếu phu nhân, Thiếu tông chủ tuy không thích lắm nhưng nhìn vóc người hắn khôi ngô, khí khái anh hùng cao ngất, lại trọng tình trọng nghĩa trong mắt người võ lâm, sao lại có thể …” Hơn nữa, một người đàn ông tức giận thì liên quan gì đến cánh hoa chứ!
“Những trò xiếc nhỏ này, bên ngoài và bên trong khác nhau, cũng đâu có gì là không thể!” Nhan San San đã gặm nuốt được hơn phân nửa trái lên, khinh thường nói.
Lệ Nhi trừng mắt nhìn, bán tín bán nghi với lời nói của phu nhân nhà mình, nếu thật như thế thì Thiếu tông chủ và Thiếu phu nhân lập gia đình nửa năm, tiếng đàn truyền ra từ Đông Húc Biệt Uyển không ít, chẳng lẽ lần nào cũng bứt cánh hoa sao?
“Thiếu phu nhân.” Ngoài cửa truyền đến tiếng của thị nữ.
“Xảy ra chuyện gì?” Thấy thị nữ chuyên chăm sóc cho chó mèo trong Lục gia ửng đỏ hốc mắt, Nhan San San hỏi.
“Con mèo hoa mà thiếu phu nhân thích nhất, nó…”
Vì Nhan San San thích náo nhiệt nên trong Tây Hà Cá nuôi ba con mèo, hai con chó, sáu con chim, hai con thỏ.
“Hoa như thế nào?”
“Hoa… Đã xảy ra chuyện!” Nhớ tới con mèo mà mình đã chăm sóc thật lâu, thị nữ nhịn không được che mặt.
fmxfmxfmxfmxfmxfmxfmxfmx
Bên trong Đông Húc Biệt Uyển, lúc này một không gian yên lặng và … khói bay lượn lờ, tiếng đàn bồng bềnh, trong phòng phảng phất như bước vào cõi hư không.
“Thiếu tông chủ!” Ở bên ngoài hoa viên, sau khi gã người hầu đốt ba cây hương dài rồi, cung kính dâng lên cho chủ nhân.
Lục Minh Triêu ở trong hoa viên, cầm nhang thành tâm lạy ba lạy, sau đó cắm vào lư hương bằng gỗ liêm đặt trên bàn thờ, mắt liếc nhìn sang tờ giấy trắng bên cạnh, sau đó đưa tay sang một bên.
“Thiếu tông chủ, bút đã được rửa sạch và tẩy trùng ( = = ) , có trời cao phù hộ, nhất định linh nghiệm.” Một người hạ nhân khác lập tức dâng bút lông và nghiêng mức lên.
“Ừ!” Lục Minh Triêu cầm lấy bút lông dính mực chúi xuống, sau khi toàn bộ ngòi bút đã dính mực đen, đột nhiên vẩy mực lên giấy, các vết mực đen lả tả rơi xuống tờ giấy trắng, hạ bênn hai nhân lập tức chạy đến đếm vết mực.
“Bẩm Thiếu tông chủ, tổng cộng có ba mươi bảy vết mực.”
“Ba mươi bảy!” Lục Minh Triêu nhướng mày, xoay người đi vào nội đường Thiên Đường!
Cả tòa Thiên Đường được sửa sang lại rất tao nhã, đơn giản, trong làn khói nghi ngút, các gia nhân ngồi dâng hương trước lò, tiếng đàn vang lên, cả căn phòng đều an tĩnh đến lặng người.
Chỉ là… Khi chú ý nghe sẽ thấy tiếng đàn hơi loạn, lại nhìn kỹ lần nữa, khi Thiếu tông chủ đi ngang qua người đánh đàn, người đánh đàn chảy ra mồ hôi hột đầy cả trán, hai tay không dám dừng lại, cố gắng duy trì biểu tượng của cao quý này.
“Thiếu tông chủ, mấy tờ giấy này đã có rất nhiều ô vuông rồi, cách vẽ của mỗi người không giống nhau, vì vậy chắc chắn linh nghiệm!”
Lục Tu cầm tờ giấy lên, vẽ lên trên một hàng ô vuông, các ô vuông ô lớn ô nhỏ, cách xa cách ngắn không giống nhau, cho đến khi thấy đã nhiều đến nỗi không đếm được rồi, hắn lập tức giao cho Lục Minh Triêu.
“Ba mươi bảy tờ nha!” Lục Minh Triêu đi tới trước bàn, đôi mắt bắn ra đầy sát khí, hàm răng nghiến ken két nói.
“Vâng, dạ, ba mươi bảy… Ba mươi bảy…” Lục Tu vội vàng đếm đủ ba mươi bảy tờ rồi để lên bàn.
Lục Minh Triêu vừa ngồi xuống, lập tức cầm lấy bút, nhanh chóng viết lên giấy!
“Yêu ta, không thương ta; yêu ta, không thương ta…”
Vừa đọc vừa tô đen mấy ô vuông, hắn càng viết càng nổi điên!
“Nếu như yêu ta, tại sao lại không coi trọng lời hứa với ta – - San San – - “
Viết viết viết, điền điền điền, yêu ta, không thương ta đến ô cuối cùng!
“Không, yêu, ta!” Hoàn thành một tờ, cuối cùng chính là “không yêu ta”, làm cho Lục Minh Triêu như phát điên xé nát tờ giấy! “Không thương ta – - nửa năm trước – - tại sao phải đùa bỡn với ta – - “
“Thiếu, Thiếu, Thiếu tông chủ, mới viết một… Một tờ, còn chưa viết xong mà! Có lẽ … Có lẽ viết đến tờ cuối cùng sẽ chứng minh Thiếu phu nhân yêu người!”
“Có … lẽ ?!” Bỗng nhiên, đôi mắt bắn đầy sát khí!
“Ý của Tiểu Tu là, có lẽ do Thiếu tông chủ người quá gấp gáp, không chịu viết cho xong ba mươi bảy tờ, bởi vì Thiếu phu nhân tuyệt đối, là, yêu, người, nếu không sao nửa năm trước phải nhúng chàm Thiếu tông chủ chứ? Còn bày ra kế trận anh hùng, mỹ nhân kết hợp!” Lục Tu giỏi nhất là gì? Là tài ăn nói và dỗ dành chủ nhân. “Tiểu Tu tin chắc, chỉ cần người thành tâm, hoàn thành đủ ba mươi bảy tờ, tuyệt đối có thể hiểu Thiếu phu nhân thật tâm yêu Thiếu tông chủ người, không tin Thiếu tông chủ cứ viết đủ ba mươi bảy trang sẽ biết!”
Ánh mắt đầy sát khí không vì lời nói của hắn mà thay đổi, ngược lại còn hung dữ hơn, làm cho Lục Tu đang cố gắng giữ gương mặt cười cảm giác như chủ nhân sắp bắn thủng hắn, chủ nhân đang buồn bực rất khó để nắm bắt tâm trạng.
“Thập diện mai phục!” Lục Minh Triêu chợt lên tiếng nói.
“Thập, mai phục cái ì?”
“Bắn ra thập diện mai phục cho ta – - ta nghi ngờ các ngươi – - khắp nơi có mai phục!” Lục Minh Triêu bẻ gẫy bút trong tay, quát lên với Kiếm Đồng: “Cẩm, Cầm, tiếng đàn của các ngươi không biết thích ứng theo hoàn cảnh sao, Bổn tông chủ tiếp tục viết đúng là đáng chết, không nên giết, biết không?”
“Vâng, Thiếu tông chủ!”
Thiếu tông chủ mà nổi giận thì không nói được đạo lý gì, chỉ đành cố gắng làm theo lời hắn.
Tiếng đàn của Cẩm, Cầm vừa thay đổi, bốn phía nhất thời trở nên vô cùng khẩn trương, gấp gáp, từng bước từng bước làm rúng động!
Theo tiết tấu tiếng đàn càng lúc càng nhanh, hô hấp cũng mọi người ở đây cũng dồn dập theo, bởi vì “hoàng tử” trước bàn không còn ngồi nữa, mà là đứng để múa bút, mặt mày đằng đằng sát khí cứ như muốn giết chết tờ giấy vậy, càng đến gần góc cuối của giấy, mọi người lại càng hồi hộp, nếu ô cuối lại là “không thương ta”, thì chắc chắn cảnh tượng sẽ không dễ xem!
Sợ nhất là hành động lật sang tờ khác của Thiếu tông chủ, bởi vì mỗi lần viết xong một tờ là sẽ phát điên một lần, lần này, nếu rơi vào “yêu ta” thì mọi người có thể thở ra, còn nếu rơi vào “không thương ta”, cảm xúc của chủ tử sẽ bắt đầu nổi lên, chỉ cần làm sai một việc nhỏ như cọng cỏ cũng không thoát khỏi mắt của hắn!
Vì vậy, cứ khi đến ô cuối cùng của một trang giấy, cứ theo “yêu ta” và “không yêu ta”, tâm trạng của chủ tử tăng lên thì mọi người phải nín hơi, giảm xuống thì mọi người có thể thở ra!
“Khói nhạt đi rồi kìa!” Người đang chuyên tâm múa bút bỗng giương mắt lên, nhướng cao lông mày, ánh mắt sắc bén quét về bốn phía.
“Mau thêm vào, mau thêm vào.” Gia nhân thêm nhang vào lư hương, cố gắng duy trì vẻ mịt mờ của cõi hư vô.
Thiếu tông chủ từng nói, hư vô là cảnh giới của “tâm không một vật”, hư vô là cảnh giới mà hay tiên hay người cũng đều ngang hàng, vừa là vô ích, vừa là sự bình thản yên lặng không chịu nổi, là cảnh giới mà lục dục không thể vào, cho nên mỗi khi Thiếu tông chủ có vấn đề gì đều sẽ đến đây, bắt đầu tinh lọc, trấn tĩnh lại tâm trạng.
Bởi vì có trên đám mây có tiên nhân cho nên nhất định phải luôn có khói ở đây, tiếng đàn có thể giúp cho nội tâm thêm tịnh tâm, hơn nữa múa bút có thêm hương nhang sẽ thêm phần cầu khẩn, ở hoàn cảnh mà mọi thứ đều tĩnh tâm như thế này thì viết chữ mới linh nghiệm.
Ngàn vạn không nên nghi ngờ rằng sẽ có kết quả gì, nói đùa, ngay cả giả còn không có, làm sao mà có thật?
Quan trọng là ai dám thử chất vấn xem, Thiếu tông chủ đã nói, cuộc đời của hắn nếu không có được tình yêu của Thiếu phu nhân, vậy mọi người phải cùng hắn nếm thử cảnh giới đắc ý này!
“Tiểu Tu, ngươi cảm thấy có đủ trong ba mươi bảy tờ không?” Tiếp tục phấn đấu cùng hai câu quen thuộc, Lục Minh Triêu chợt hỏi.
“Ba mươi bảy nha!” Lục Tu nuốt nước miếng, ha hả cười, “Cát nhân thiên tướng đếm chữ thì phải đếm theo số tên họ Cát, như vậy mới gặp dữ hóa lành chứ!”
“Ừ!” Nhướng mày quét nhìn.”Nói vậy trước khi gặp điềm lành sẽ xuất hiện điều dữ sao!”
“Hả…”
“Nếu như không thể vượt qua khó khăn thì điềm lành có đến không?”
“Cũng…”
“Tại sao cổ nhân nhận định, cứ nhất định ba mươi bảy là cát tường chứ?” Chuyên tâm moi móc rắc rối ra, “Nếu cuối cùng ta không viết ra được chữ Cát Tường, vậy chẳng phải không thể sửa vận mệnh rồi sao?” Dựa vào cái gì mà hắn không được, người ta lại được cát tường chứ?!
“A…”
“Nếu như viết xong tờ thứ ba mươi bảy mà cũng không linh nghiệm, bổn Thiếu tông chủ có cần thử tờ ba mươi tám không?”
“Thiếu, Thiếu tông chủ nghĩ nên thử như thế nào?”
Chủ tử ngước mắt lên, buồn rười rượi nói: “Thì thắp nhang nhờ ông trời làm chủ, hoặc vẩy mực lại lần nữa xem bao nhiêu vết, hoặc vẽ mấy kiếm lên người ngươi, xem xem rốt cuộc San San yêu hay không yêu ta, ta nghĩ cách thứ ba linh nghiệm hơn chăng?”
“Thiếu tông chủ, Tiểu Tu cũng giống như ngài, đều là con một mười mấy đời, không hợp để thử các thứ a, thí nghiệm thứ ba mươi tám, ngài nên thử …”
Lục Tu vừa nói, vừa nhấc tay lên chỉ về hướng hai gã sai vặt kế bên.
“A Toàn, A Bình, hai người bảo rất muốn hồi đáp ơn Thiếu tông chủ mà, cho dù Thiếu tông chủ muốn thử mấy kiếm thì với họ cũng không thành vấn đề gì!” Làm ngơ trước tiếng hít thở dồn dập của hai gã sai vặt, Lục Tu dùng sức đẩy hai gã lên đằng trước.
“Thiếu tông chủ, A, A Toàn trời sinh không tốt, ta sợ sẽ không linh nghiệm, hủy, hủy đi khổ tâm của ngài!”
“A Bình cũng là… Khí nhược, thể yếu, da thịt cũng yếu, sợ chưa được hai kiếm là đã đi chầu ông bà rồi, cô, cô phụ tấm lòng của Thiếu tông chủ ngài!”
Ngay khi hai tên sai vặt muốn kể mình mong muốn hy sinh bao nhiêu, nhưng bất đắc dĩ không thực hiện được thì một vật thể màu vàng nâu nhảy từ cửa sổ vào, mọi người còn chưa kịp phản ứng, vật thể đã nhảy lên bàn mà Lục Minh Triêu đang múa bút!
“Thiếu tông chủ, là Kiều Kiều!”
Một con khỉ màu vàng, trong ngực ôm một vật thể cùng mau, nháy nháy đôi mắt to, vẫy đuôi chào Lục Minh Triêu.
“Tiểu tử này chạy đi chơi, bị lão quản gia nói trúng rồi, trưa nay không thấy ngươi về ăn cơm, không đói sao?” Thấy con khỉ yêu của mình, trên gương mặt căng thẳng của Lục Minh Triêu xuất hiện một nụ cười, nhấc cánh tay lên, Kiều Kiều tiện hể bỏ đi vật thể trong lòng, tiện tay nắm lấy tay chủ nhân.
Ở Đông Húc Biệt Uyển, con khỉ này là vật duy nhất có thể quấy rầy Lục Minh Triêu mà không bị phạt, cũng là một trong số ít những vật có thể dời lực chú ý của hắn sang chuyện khác.
“Ngươi làm sao mà vào được thế?” Thấy con khỉ quăng một vật thể màu vàng lên bàn, dính đầy bùn lầy, có vài vết đen sẫm, Lục Minh Triêu dùng cán bút gẩy gẩy, nhìn chính diện mới biết là một con mèo!
“Bẩn quá, con khỉ ngốc này, sao lại ôm con mèo bẩn thế hả!” Lục Tu sợ chủ tử bị bẩn, vội vàng mang đi xử lý, nhưng vừa nhìn thấy con mèo lập tức nín thở.”Con mèo này…”
“Con mèo này làm sao?” Lục Minh Triêu cau mày.
Sắc mặt Lục Tu thay đổi từ trắng đến xanh, A Toàn, A Bình cũng đi lên nhìn thử, nhận ra lai lịch của vật thể kia, không khỏi thở gấp một tiếng!
“Đó hình như là …”
“Con mèo ở Tây Hà Các, nghe nói là con mèo mà Thiếu phu nhân yêu thích nhất!”
“Nhìn bộ dạng bi thảm của nó, chắc hẳn là vừa rồi chiến tranh kịch liệt lắm đây.” Bộ lông rối bời, bụi bẩn đầy người, còn có dấu vết như bị gặm cắn nữa, đúng là đáng thương.” Lục Tu kết luận nói: “Xem ra con mèo mà Thiếu phu nhân ưa thích nhất đã bị …. con khỉ yêu của Thiếu tông chủ giết chết rồi!”
Đáp án mà mọi người nghi ngờ cũng đã bị nói ra rồi, không ai dám lên tiếng nữa, không ngờ khi ai đó đang “yêu ta”, “không yêu ta”, một tiểu sinh mạng đã biến mất, xung quang bỗng vang lên những tiếng đọc kinh đưa tiễn, siêu độ cho chú mèo …
Nam mô a di đa bà da …
Sống có số chết cũng có số …
A di xin hãy thương xót cho sinh mạng bé nhỏ ….
A di, mong đức Phật thương xót …
Khi mọi người đắm chìm trong tiếng nhạc “đưa tiễn linh hồn đến niết bàn”, trong ảo cảnh hư vô khói bay mịt mù, giống như nhìn thấy linh hồn của con mèo đã được bay lên trời, một tiếng quát rống lập tức đưa mọi người trở về thực tế!
“Đủ rồi! Ai còn dám khóc lóc than vãn nữa thì nửa đời sau ở cùng con mèo này luôn đi!” Lục Minh Triêu tức giận nhìn người đánh đàn, “Cẩm, Cầm, các ngươi đang làm gì hả?”
“Thiếu, Thiếu tông chủ… Ngài mới vừa nói… Tiếng đàn nếu theo hoàn cảnh biến thông cơ linh…”
“Chúng ta cứ làm việc theo lời Thiếu tông chủ đi!”
Nhìn Kiều Kiều gặm thi thể của mèo đi đến, trong nháy mắt, mọi người đều yên tĩnh lại, chiếu theo tình cảnh này, bọn họ có nên hát thêm một khúc cầu siêu không? Sao thấy chủ nhân không hài lòng lắm!”
“Các ngươi – -” Lục Minh Triêu tức giận giơ ngón trỏ chỉ chỉ, nhìn bọn họ cứ ngây ngô cười không chút nghi ngờ, chân chất là một cụm từ khác dùng để chỉ ngốc! Nhớ tới có người từng dùng cụm từ để hình dung hai người này, đây là lần đầu tiên hắn tán thành sâu sắc như thế.
Hít sâu, ngón tay chuyển hướng.”Tiểu Tu!”
“Dạ có! Thiếu tông chủ!”
“Đây chính là cái gặp dữ hóa lành, điềm lành đến sau điềm hung sao” Lục Minh Triêu ôm ngực nói: “Vừa là ngươi nói, tựu cho ta chịu trách nhiệm!”
“Dạ! Cái này…” Mắc mớ gì tới ta! Lục Tu khóc thét không dứt trong lòng.
Rõ ràng chuyện con mèo là do con khỉ chết tiệt này gây hoa, sau bây giờ lại chuyển sang hắn chứ? Vậy mà hết lần này đến lầ khác, con khỉ gây họa cứ vô tội tròn to con mắt, cũng nhìn hắn như thế, thật muốn bóp chết con khỉ ngu xuẩn này!
“Ngươi đừng có nói với ta, con mèo chết đi sẽ giúp cho ta và Thiếu phu nhân gặp dữ hóa lành đó!” Lục Minh Triêu cắn răng cười lạnh.
“Hình như là không thể mà? Con mèo Hoa Cầu này là con mèo mà Thiếu phu nhân yêu thích nhất! Bây giờ lại bị Kiều Kiều giết chết rồi!”
“Có lẽ là Thiếu phu nhân sẽ giận Thiếu tông chủ suốt một tháng, hoặc cố ý hẹn hò đi du lịch với Tô Thiếu Sợ, làm cho Thiếu tông chủ tức giận.”
A Toàn, A Bình xôn xao nói ra ý kiến của mình, Lục Minh Triêu vừa nghe đến cái tên Tô Thiếu Sơ, sắc mặt lập tức đanh lại, tay phải nắm chặt thành, đấm mạnh về cái bàn!
Mọi người sợ hãi bỏ chạy hết, ngay cả Kiều Kiều cũng kinh hoảng nhảy xuống vai hắn, bỏ chạy theo đường cửa sổ!
Thiếu tông chủ của bọn họ, cho dù trong tâm nhạy cảm tinh tế như thế nào thì bên ngoài vẫn thuộc lại uy mãnh nhanh nhẹn dũng mãnh; phát tiết tâm trạng xong mà vẫn chua khống chế được cơn tức, thì sẽ bắt đầu tìm vật cứng để phát tiết, những người hy sinh trong nửa năm nay có thể chứng minh, ai mà bị cuồng phong quét đến, không chết thì có thể còn sót lại hơi cuối cùng, để thấy rõ sự hấp hối, quả là cảm giác hư vô!!!
“Thiếu tông chủ – - Thiên, Thiên, Thiên Đường này ở sau núi ạ! Nếu ngài phá nát Lục phủ, Thiếu phu nhân càng có cớ đi tìm Tô Thiếu Sơ đó!” Lục Tu đã chạy đến ngoài cửa nói.
Lại một câu Tô Thiếu Sơ làm cho cơn giận của Lục Minh Triêu như bùng nổ, hắn không muốn tốn hơi thừa lời, hai đấm nắm chặc, thái dương hiện lên gân xanh, cần phải tìm chỗ phát tiết gấp!
“Tiểu Tu – - – Đi mò tiền —”
“Thiếu tông chủ, đừng … đừng mò tiền được không? Ta nghĩ ra cách rồi!”
Có cách! Những lời này lập tức làm Lục Minh Triêu thả lỏng hai đấm! “Xác định là cách tốt?”
“Cách tốt, tuyệt đối là cách tốt, ít nhất là có thể hòa giải chiến tranh giữa người và Thiếu phu nhân!”
Thấy chủ nhân bắt đầu trấn định lại, Lục Tu vội vàng chạy tới, kéo cái ghế qua cho chủ nhân ngồi xuống, nhanh chóng kêu người mang nước trà lên, giúp cho tâm trạng của chủ nhân tốt hơn nữa.
Nói giỡn, đi mò tiền hả? Vậy thì còn khó coi là ngồi đoán bằng giấy kiểu này!
Trong Đông Húc Biệt Uyển có một hồ nước, bên trong hồ nước có rất nhiều đồng tiền khắc “Nguyện ước trở thành sự thật”, chiếm hết toàn bộ đáy hồ, nhưng những người có thể mò được tiền dưới hồ rất ít, nếu mò được tiền thì ước nguyện dù có khó khăn đến mấy cũng trở thành sự thật …
Vì vậy, mỗi lần chủ nhân muốn mò tiền dưới hồ, theo lệ phải thắp nhang trước một lần, khẩn cầu ông trời phù hộ rồi, sau đó sai người bắt đầu mò tiền, nhưng không bao giờ mò được “Nguyện ước trở thành sự thật”, sau đó gương mặt Thiếu tông chủ sẽ bắt đầu méo mó, duy chỉ có một lần mò được, đó là khi hắn tự mình xuống mò, nhưng đó là khi mặt trời bắt đầu xuống núi, khi đốt đèn lên, rốt cuộc mới mò được một cái, mới làm cho Đông Húc Biệt Uyển này yên bình trở lại.
Căn bản là chưa có được đáp án thì hắn sẽ không từ bỏ ý định, còn nói cái gì mà mò được “Nguyện ước trở thành sự thật” thì mọi thứ mới đáng quý, mới thành sự thật chứ!
Các trò chơi này đều do Thiếu tông chủ tự đặt quy tắc, bọn họ không biết như thế nào, chỉ biết từ khi Thiếu phu nhân được gả vào Lục gia, Thiếu tông chủ bắt đầu chơi trò ba ô vuông, mò tiền như thế này.
Muốn trách thì phải trách Thiếu tông chủ và Thiếu phu nhân, hai người này trong ngoài bất nhất (*trong ngoài không như nhau), tính cách cũng trống đánh xui, kèn thổi ngược, thêm nữa Thiếu phu nhân vừa thông mình vừa cơ trí, cả ngày xem Thiếu tông chủ như thú vui, chỉ cần đôi vợ chồng son này còn giận nhau một ngày, cảm xúc lo được lo mất của Thiếu tông chủ đối với Thiếu phu nhân lại càng nghiêm trọng hơn một phần!
“Hoa Cầu chết cũng chết rồi, chi bằng Thiếu tông chủ ôm nó đi tìm Thiếu phu nhân, mượn cái cớ này để đánh vỡ cục diện bế tắc bây giờ!”
Lục Minh Triêu đón lấy nước trà, lấy lá trà bỏ vào bên trong ly, sau đó hớp một cái, hai đầu lông mày tụ vào nói, “Nói cho rõ lại, Hoa Cầu là do Kiều Kiều giết, ngươi bảo ta mang thi thể của nó đi tự thú sao?” Vậy chẳng phải càng khiến San San giận hắn hơn sao?!
“Tự nhiên bị chết, chết ngoài ý muốn, bị giết chết, đều là chết, chỉ là trong lúc vô tình Thiếu tông chủ bắt gặp được thi thể của nó, biết rõ Thiếu phu nhân trước giờ thương yêu nó nên đành ôm Hoa Cầu về giao cho Thiếu phu nhân, để hai bên hòa hảo lại như lúc ban đầu, ít nhất cũng có thể để cho hai bên nói chuyện bình thường lại với nhau, vậy … Cũng sai sao?”
“Ha ha ha, quả nhiên không sai, tự nhiên chết, chết ngoài ý muốn, bị giết chết, đều là chết, giao thi thể con mèo cho San San, có thể làm cho trái tim nàng mềm đi, cách tốt cách tốt!”
Lục Minh Triêu lập tức khôi phục lại khí khái thường ngày, ngửa đầu lên trời cười, cảm thấy trăng trung thu thật là tròn, rốt cuộc cũng có thể ôm San San nghe nàng dịu dàng nói chuyện rồi, thật là hạnh phúc.
Hắn yêu nhất là nương tử của mình, thích nhất là có thể rửa chân cho nàng lúc nàng đi tắm, xức nước hoa cho nàng, nhìn làn da nõn nà như tuyết ánh lên vẻ bóng loáng, làm cho hắn có cảm giác rất là thành tựu, thích nhất là lúc nhìn nàng ngủ, đấm bóp hai chân thay cho nàng, mắt cá chân của nàng xinh xắn nhỏ nhắn, làm cho khí huyết của hắn chảy đều hơn bao giờ hết, San San ngủ rất say, khi đó cũng là lúc nàng xinh đẹp nhất.
Chỉ là, hơn mười ngày qua San San không chịu để ý đến hắn, hại hắn không được nhìn thấy hai chân trắng như tuyết đáng yêu của nàng nữa, ngày đêm nhung nhớ, khát vọng muốn chết, tuy San San có hơi thô lỗ bạo lực một tí, nhưng nàng không như những thiên kim tiểu thư khác, suốt ngày chỉ lo cho vẻ bề ngoài, nàng thậm chí còn không hiểu tại sao khi tắm rửa phải rưới thêm cánh hoa vào mới tốt cho da! Tại sao phải đặt cánh hoa lên da để cho da mềm mại láng mượt! Chỉ cần nuốt vào hết là được rồi, không phải sao? (*chú thích: đây là ý của San San tỷ)
Nếu chỉ cần nuốt hết cánh hoa là có thể trở nên xinh đẹp hơn, Nhan San San chắc chắn sẽ vui vẻ thu; nhưng phải lau lau chùi chùi, kiên trì ngày nào cũng làm, một chút nàng cũng không muốn làm, bình thường có Lục Minh Triêu giúp đỡ, trượng phu còn tỉ mỉ hơn cả nàng, nhưng chỉ cần hai người cãi nhau, nàng hờn dỗi với Lục Minh Triêu, căn bản không để hắn đến gần, càng đừng nói đến chuyện chăm sóc làn da, chăm sóc nhan sắt, đối với mấy cái bôi bôi trét trét kia, từ bé nàng đã ngại phiền toái rồi!
Không biết là không được hắn chăm sóc, làn da trắng ngọc ngà kia có bị nàng chà đạp hay không, không có hắn điều chỉnh huyết khí giúp, nàng có ngủ ngon hay không nữa?
“Thiếu tông chủ, hạ nhân bên Tây Hà Các vừa bẩm báo, Thiếu phu nhân đang đi đến Đông Húc Biệt Uyển.” Hạ nhân đứng canh cửa bên ngoài Đông Húc Biệt Uyển chạy đến nói.
“Tốt lắm, Thiếu tông chủ ta không cần tốn sức đi, mục tiêu đã tự mình đưa tới cửa!” Lục Minh Triêu đắc ý đứng dậy, kéo chỉnh áo bào, khóe môi giương lên.”Tiểu Tu, lát nữa phải xem tài diễn xuất của ngươi rồi!”
“Yên tâm, Thiếu tông chủ, mọi chuyện đều đã có Tiểu Tu ở đây.” Nhìn tâm trạng của Thiếu tông chủ dần tốt hơn, chân sải bước đi ra, Lục Tu nhanh trí nói.
Cánh cửa vừa khép lại, Lục Tu vội vàng vỗ lưng giúp Lục Minh Triêu, chỉ thấy sắc mặt hắn lúc xanh lúc trắng, hiển nhiên là không thoải mái.
“Không có gì, thật không hiểu nổi những người này, có chuyện gì không thể ngồi xuống mà nói sao, nhất định phải đổ máu mới cam lòng!”
Lục Minh Triêu ghét nhất là thấy máu, bởi vì khứu giác của hắn nhạy cảm hơn người thường nhiều, người bình thường sẽ ngửi thấy mùi bình thường, nhưng với hắn là gấp bội, gấp ba, vì vậy, mùi máu với hắn mà nói là độc dược trí mạng, bởi vì mùi vị đặc biệt đó làm cho dạ dày hắn khó chịu, buồn nôn, nhưng lại không thể nói ra trước mặt người ngoài, nói đùa à, thân là Lục thiếu tông chủ – danh môn trong võ lâm lại sợ máu, nhất định sẽ bị người đời chê cười! Vì vậy cho dù có khó chịu đến mấy, hắn cũng phải nhịn!
“Cũng may Thiếu phu nhân thông minh, biết rõ bọn họ căn bản không muốn nhờ giải quyết gì cả, chỉ muốn dùng vũ lực để quyết định thế lực trong địa bàn, tìm đến Lục gia chỉ hy vọng võ lâm chứng kiến, sau này có xảy ra chuyện gì, thế lực thuộc về ai, Lục gia đều phải ra mặt nói chuyện.” Những chuyện như thế này, Lục gia khó mà tránh được, vì có thân phận ngự tiền thần bổ thế gia, xảy ra vụ án nào, hành tẩu giang hồ, hai bên trắng đen đều cần nhờ đến, vì vậy mà người Lục gia thường phải xử lý những tình huống như thế này.
“Thiếu phu nhân thông minh!” Lục Minh Triêu cắn răng đối với những lời này! “Đúng vậy! Phải cảm ơn nàng ta giúp đỡ, để hai bên không chút rầy rà đã trực tiếp bước vào trận chiến!”
Hắn không thích nhất là loại người dùng vũ lực để phân xử, máu cứ bắn tung tóe ra, chỉ cần có hắn ở đây, khi đối phương sắp bị chém trúng, hắn lập tức xông ra điểm huyệt đối phương, không cho máu chảy ra, còn có thể nhanh chóng kéo quần áo của đối phương xuống, chữa trị vết thương kịp thời, không ngờ khi hành động này truyền ra ngoài, người trong võ lâm lại tưởng nhầm hắn có trái tim từ ái, từ đó, trong chốn võ lâm truyền, hắn ngoài có vẻ ngoài lạnh lùng ra, còn có trái tim nghĩa hiệp …
“Ta nghĩ phu nhân làm vậy là để bọn họ mau chóng giải quyết, nếu không, bằng thói quen của đám Hải Lục Thất Bang đó, không biết sẽ quậy phá Lục gia đến mức nào!” Lục Tu áy náy nói.
“Đúng là quyết đoán lắm! Hai bên vốn chỉ cần cử một người đại diện, phân định thắng thua bằng một trận đấu là được rồi, vậy mà thiếu phu nhân quyết đoán nhà ngươi lại kêu “giáp lá cà”, hai thắng một bại sẽ định thắng thua, kết quả, vừa mới kết thúc trận đầu nàng ta đã lấy lý do sợ mùi máu nên lui xuống.” Để lại một mình hắn ở lại để chiến đấu với máu tanh!
“Ta nghĩ, chắc thiếu phu nhân … cẩn thận thôi!”
“Tiểu Tu!” Lục Minh Triêu liếc hắn.”Thân phận của ngươi là người của Đông Húc Biệt Uyển hay là Hà Tây Các?”
“Thiếu tông chủ, Tiểu Tu không phải là người ở Đông Húc Biệt Uyển, càng không phải người ở Hà Tây Các, chỉ là người bên cạnh ngài thôi ạ!” Vừa thấy sắc mặt của chủ nhân, Lục Tu lập tức nở nụ cười đầu hàng, thấy vẻ mặt kiêu ngạo của chủ nhân, hiển nhiên đã hài lòng, hắn mới âm thầm thở ra.
Ở Lục gia, chỉ cần Thiếu tông chủ và Thiếu phu nhân chiến tranh lạnh, hai bên chẳng những phân phòng ở riêng mà gia nhân trong phủ cũng giành giật nhằm chiếm thế thượng phòng, mỗi khi chủ nhân hai bên chiến tranh, các hạ nhân ở Đông Húc Biệt Uyển và Tây Hà Các cũng khiêu khích nhau dữ dội, chỉ có duy nhất một người không bị những điều này ảnh hưởng, chính là cha của hắn, lão tổng quản hơn ba mươi năm ở Lục gia.
Cha của hắn, chẳng những là trụ cột đứng bên ngoài sảnh đường, tiếp đãi hai đạo hắc bạch luôn là thái độ ung dung bình tĩnh như nước, mà ngoại sảnh đường từ trước đến nay thường tiếp lão thiếu gia, lão phu nhân đến chơi, vì vậy, địa vị của cha ở Lục gia rất đặc thù, khi nói chuyện, cho dù là Thiếu tông chủ hay Thiếu phu nhân đều phải nể ba phần.
“Nhưng thật kỳ lạ, sao Thiếu phu nhân lại đi ra khỏi sảnh đường nhỉ?”
Lục Tu nhanh chóng nói sang chuyện khác, sợ chủ nhân nhà mình lại nói nhiều về chủ đề này, tuy bên ngoài chủ nhân thoạt nhìn như mạnh mẽ dũng cảm, nhưng bên trong lại hoàn toàn khác nhau, “Tính cách nhạy cảm, nội tâm yếu ớt” chính là hình dung rõ nhất về chủ nhân của bọn họ, chỉ cần gặp chuyện khó nghĩ, sẽ lập tức rúc vào mai rùa, tự trói mình vào kén đến khi mốc meo, tuyệt đối đừng nghĩ có thể đưa hắn ra!
“Làm gì có kỳ lạ chứ, San San làm như vậy chỉ có một nguyên nhân, đó là tình cảnh xung đột ban nãy không đủ kích thích, không làm cho tinh thần của nàng phấn chấn!” Một người sợ máu như hắn lại cưới một thê tử thích máu, nếu không đủ mùi máu tanh, tuyệt đối sẽ không hấp dẫn được kièu thê!
Lục Tu chợt hiểu ra gật đầu, “Khó trách trước khi Thiếu phu nhân bỏ đi còn nói thật nhàm chán, vóc người cao lớn như vậy mà máu chỉ có vài vết trên trán, không có gì vui!” Suýt nữa thì quên mất, rồi, phản ứng thấy máu của Thiếu tông chủ và Thiếu phu nhân trước gì hoàn toàn ngược nhau!
Nghĩ thì nghĩ như thế, nhưng phu nhân đúng là một con người đặc biệt, đứng trước núi thái sơn cũng không thay đổi sắc mặt, tuy được gả vào Lục gia có tiếng trong giang hồ lại không thích học vo, nhưng lại gan dạ sáng suốt, ngay cả cha hắn cũng phải tán thưởng, làm sao có thể vì một chút xung đột mà bỏ đi chứ.
“San San…” Thấy Lục Tu quay đầu suy tư, Lục Minh Triêu khụ một tiếng, sắc mặt bất chính.”Ừ, trước khi Thiếu phu nhân bỏ đi, có … có thông báo chuyện gì không?”
Thông báo chuyện gì? “Không có ạ!”
“Không có – - có!” Lục Minh Triêu tròn xoe mắt, “Một chút cũng không có?” Thấy Lục Tu lắc đầu lần nữa, hắn trầm giọng hỏi nữa: “Một chút ám hiệu hay cái gì liên quan đến buổi tiệc tối mai cũng … không có?”
Trước khi hai người tranh cãi ầm ĩ, San San đã bảo đêm trung thu sẽ đi với hắn ra ngoại thành đế đô, cùng lên đỉnh Thiên Minh ngắm “bức tranh trăng tròn rồi đến bình minh”, hắn ngóng trông hồi lâu, còn dặn người chuẩn bị mọi việc, để đêm càng thêm đẹp đẽ, tết trung thu cũng sắp đến rồi, không biết San San nghĩ như thế nào?
“Ám hiệu? Liên quan đến bữa tiệc?” Lục Tu nghiêng đầu suy nghĩ một chút, lập tức vỗ tay.”Có, có, có, ta nhớ rồi, hình như trước khi về Tây Hà Các, phu nhân có nhắc đến.”
“Thật sao? San San có nói … À à, Thiếu phu nhân nói gì?” Giấu đi tâm trạng hưng phấn tột độ, Lục Minh Triêu gác tay lên bàn, ra vẻ nghiêm túc.
“Ta nghe thấy Thiếu phu nhân dặn dò Lệ Nhi, tối mai kết thúc Trung thu dạ yến rồi phải trải giường cho nàng thật ngay ngắn, phải dậy sớm chuẩn bị, sáng sớm nàng có hẹn với Tô công tử.”
“Rạng sáng ngày thứ hai, có, hẹn, với, Tô Thiếu Sơ, cho nên đi ngủ sớm!” Lông mày của Lục Minh Triêu dựng cao lên, đôi mắt mở to, nghiến răng nói! “Tốt lắm, Nhan, San, San, để ta xem lúc đó ngươi ra được Tây Hà Các, có ra được cửa của Lục gia không? Hừ!”
“Thiếu, Thiếu tông chủ – - Thiếu tông chủ – - đã xảy ra chuyện gì!” Chủ nhân của hắn lập tức xoay người, hùng hổ bước về phía Đông Húc Biệt Uyển!
“Dâng hương, rửa bút, chuẩn bị giấy, tiếng đàn – -” Lục Minh Triêu vung tay áo, quát rống lên!
“Á! Dạ, Dạ!” Thấy chủ nhân quay đầu lại, trợn mắt hung hăng nhìn mình, Lục Tu lập tức đuổi theo, trong tâm thầm khóc thét: xong rồi, xong rồi, lại bắt đầu nữa rồi!
Tây Hà Các.
“Tiếng đàn nổi lên, Thiếu phu nhân.” Lệ Nhi đứng cạnh cửa sổ lầu thứ ba, điều chỉnh màn che bên cửa sổ, nghe thấy tiếng đàn phát ra, nàng nhìn Đông Húc Biệt Uyển từ trên cao xuống.
“Ơ ~~ lại làm chuyện gì nữa thế.” Gác đôi chân dài trắng noãn lên ghế, áo nửa cởi, Nhan San San điệu bộ nhàn hạ tự do thoải mái ngồi, hình tượng khoan trang dịu dàng hoàn toàn biến mất, tiện tay cầm lấy chai rượu bên cạnh hùng hổ uống, giọng vẫn dịu dàng hỏi.
“Sao Thiếu tông chủ lại giận dỗi thế?”
“Tại sao!” Nhan San San hừ cười, lấy một quả nho đưa vào miệng.”Lòng nghi ngờ, bình dấm phát tác chung một lúc, lại không dám nói ra nên mới như vậy!”
Lệ Nhi cái hiểu cái không gật đầu, tràn đầy tò mò ngắm nhìn.”Không biết bên trong rốt cuộc đang làm gì nữa!”
“Xét theo tính cách của tên kia thì những chuyện làm được giống như là tiểu cô nương đang phát cáu thôi!” Dùng sức gặm hết quả lê vào miệng, Nhan San San nhún vai nói.
“Giống như một cô thiếu nữ đang buồn bã, thích ngồi bứt cánh hoa mà đoán!”
“Bứt cánh hoa?”
Nhan San San che môi khẽ cười.”Ngươi nên xem nhiều kịch về con gái đi, không hiểu lòng người gì cả, tiểu cô nương thường thích vừa bứt cánh hoa, vừa nói yêu ta, không yêu ta, yêu ta …. vừa nhàm chán vừa hoang đường!”
“Không thể nào!” Lệ Nhi không dám tin.”Đối với chuyện của Thiếu phu nhân, Thiếu tông chủ tuy không thích lắm nhưng nhìn vóc người hắn khôi ngô, khí khái anh hùng cao ngất, lại trọng tình trọng nghĩa trong mắt người võ lâm, sao lại có thể …” Hơn nữa, một người đàn ông tức giận thì liên quan gì đến cánh hoa chứ!
“Những trò xiếc nhỏ này, bên ngoài và bên trong khác nhau, cũng đâu có gì là không thể!” Nhan San San đã gặm nuốt được hơn phân nửa trái lên, khinh thường nói.
Lệ Nhi trừng mắt nhìn, bán tín bán nghi với lời nói của phu nhân nhà mình, nếu thật như thế thì Thiếu tông chủ và Thiếu phu nhân lập gia đình nửa năm, tiếng đàn truyền ra từ Đông Húc Biệt Uyển không ít, chẳng lẽ lần nào cũng bứt cánh hoa sao?
“Thiếu phu nhân.” Ngoài cửa truyền đến tiếng của thị nữ.
“Xảy ra chuyện gì?” Thấy thị nữ chuyên chăm sóc cho chó mèo trong Lục gia ửng đỏ hốc mắt, Nhan San San hỏi.
“Con mèo hoa mà thiếu phu nhân thích nhất, nó…”
Vì Nhan San San thích náo nhiệt nên trong Tây Hà Cá nuôi ba con mèo, hai con chó, sáu con chim, hai con thỏ.
“Hoa như thế nào?”
“Hoa… Đã xảy ra chuyện!” Nhớ tới con mèo mà mình đã chăm sóc thật lâu, thị nữ nhịn không được che mặt.
fmxfmxfmxfmxfmxfmxfmxfmx
Bên trong Đông Húc Biệt Uyển, lúc này một không gian yên lặng và … khói bay lượn lờ, tiếng đàn bồng bềnh, trong phòng phảng phất như bước vào cõi hư không.
“Thiếu tông chủ!” Ở bên ngoài hoa viên, sau khi gã người hầu đốt ba cây hương dài rồi, cung kính dâng lên cho chủ nhân.
Lục Minh Triêu ở trong hoa viên, cầm nhang thành tâm lạy ba lạy, sau đó cắm vào lư hương bằng gỗ liêm đặt trên bàn thờ, mắt liếc nhìn sang tờ giấy trắng bên cạnh, sau đó đưa tay sang một bên.
“Thiếu tông chủ, bút đã được rửa sạch và tẩy trùng ( = = ) , có trời cao phù hộ, nhất định linh nghiệm.” Một người hạ nhân khác lập tức dâng bút lông và nghiêng mức lên.
“Ừ!” Lục Minh Triêu cầm lấy bút lông dính mực chúi xuống, sau khi toàn bộ ngòi bút đã dính mực đen, đột nhiên vẩy mực lên giấy, các vết mực đen lả tả rơi xuống tờ giấy trắng, hạ bênn hai nhân lập tức chạy đến đếm vết mực.
“Bẩm Thiếu tông chủ, tổng cộng có ba mươi bảy vết mực.”
“Ba mươi bảy!” Lục Minh Triêu nhướng mày, xoay người đi vào nội đường Thiên Đường!
Cả tòa Thiên Đường được sửa sang lại rất tao nhã, đơn giản, trong làn khói nghi ngút, các gia nhân ngồi dâng hương trước lò, tiếng đàn vang lên, cả căn phòng đều an tĩnh đến lặng người.
Chỉ là… Khi chú ý nghe sẽ thấy tiếng đàn hơi loạn, lại nhìn kỹ lần nữa, khi Thiếu tông chủ đi ngang qua người đánh đàn, người đánh đàn chảy ra mồ hôi hột đầy cả trán, hai tay không dám dừng lại, cố gắng duy trì biểu tượng của cao quý này.
“Thiếu tông chủ, mấy tờ giấy này đã có rất nhiều ô vuông rồi, cách vẽ của mỗi người không giống nhau, vì vậy chắc chắn linh nghiệm!”
Lục Tu cầm tờ giấy lên, vẽ lên trên một hàng ô vuông, các ô vuông ô lớn ô nhỏ, cách xa cách ngắn không giống nhau, cho đến khi thấy đã nhiều đến nỗi không đếm được rồi, hắn lập tức giao cho Lục Minh Triêu.
“Ba mươi bảy tờ nha!” Lục Minh Triêu đi tới trước bàn, đôi mắt bắn ra đầy sát khí, hàm răng nghiến ken két nói.
“Vâng, dạ, ba mươi bảy… Ba mươi bảy…” Lục Tu vội vàng đếm đủ ba mươi bảy tờ rồi để lên bàn.
Lục Minh Triêu vừa ngồi xuống, lập tức cầm lấy bút, nhanh chóng viết lên giấy!
“Yêu ta, không thương ta; yêu ta, không thương ta…”
Vừa đọc vừa tô đen mấy ô vuông, hắn càng viết càng nổi điên!
“Nếu như yêu ta, tại sao lại không coi trọng lời hứa với ta – - San San – - “
Viết viết viết, điền điền điền, yêu ta, không thương ta đến ô cuối cùng!
“Không, yêu, ta!” Hoàn thành một tờ, cuối cùng chính là “không yêu ta”, làm cho Lục Minh Triêu như phát điên xé nát tờ giấy! “Không thương ta – - nửa năm trước – - tại sao phải đùa bỡn với ta – - “
“Thiếu, Thiếu, Thiếu tông chủ, mới viết một… Một tờ, còn chưa viết xong mà! Có lẽ … Có lẽ viết đến tờ cuối cùng sẽ chứng minh Thiếu phu nhân yêu người!”
“Có … lẽ ?!” Bỗng nhiên, đôi mắt bắn đầy sát khí!
“Ý của Tiểu Tu là, có lẽ do Thiếu tông chủ người quá gấp gáp, không chịu viết cho xong ba mươi bảy tờ, bởi vì Thiếu phu nhân tuyệt đối, là, yêu, người, nếu không sao nửa năm trước phải nhúng chàm Thiếu tông chủ chứ? Còn bày ra kế trận anh hùng, mỹ nhân kết hợp!” Lục Tu giỏi nhất là gì? Là tài ăn nói và dỗ dành chủ nhân. “Tiểu Tu tin chắc, chỉ cần người thành tâm, hoàn thành đủ ba mươi bảy tờ, tuyệt đối có thể hiểu Thiếu phu nhân thật tâm yêu Thiếu tông chủ người, không tin Thiếu tông chủ cứ viết đủ ba mươi bảy trang sẽ biết!”
Ánh mắt đầy sát khí không vì lời nói của hắn mà thay đổi, ngược lại còn hung dữ hơn, làm cho Lục Tu đang cố gắng giữ gương mặt cười cảm giác như chủ nhân sắp bắn thủng hắn, chủ nhân đang buồn bực rất khó để nắm bắt tâm trạng.
“Thập diện mai phục!” Lục Minh Triêu chợt lên tiếng nói.
“Thập, mai phục cái ì?”
“Bắn ra thập diện mai phục cho ta – - ta nghi ngờ các ngươi – - khắp nơi có mai phục!” Lục Minh Triêu bẻ gẫy bút trong tay, quát lên với Kiếm Đồng: “Cẩm, Cầm, tiếng đàn của các ngươi không biết thích ứng theo hoàn cảnh sao, Bổn tông chủ tiếp tục viết đúng là đáng chết, không nên giết, biết không?”
“Vâng, Thiếu tông chủ!”
Thiếu tông chủ mà nổi giận thì không nói được đạo lý gì, chỉ đành cố gắng làm theo lời hắn.
Tiếng đàn của Cẩm, Cầm vừa thay đổi, bốn phía nhất thời trở nên vô cùng khẩn trương, gấp gáp, từng bước từng bước làm rúng động!
Theo tiết tấu tiếng đàn càng lúc càng nhanh, hô hấp cũng mọi người ở đây cũng dồn dập theo, bởi vì “hoàng tử” trước bàn không còn ngồi nữa, mà là đứng để múa bút, mặt mày đằng đằng sát khí cứ như muốn giết chết tờ giấy vậy, càng đến gần góc cuối của giấy, mọi người lại càng hồi hộp, nếu ô cuối lại là “không thương ta”, thì chắc chắn cảnh tượng sẽ không dễ xem!
Sợ nhất là hành động lật sang tờ khác của Thiếu tông chủ, bởi vì mỗi lần viết xong một tờ là sẽ phát điên một lần, lần này, nếu rơi vào “yêu ta” thì mọi người có thể thở ra, còn nếu rơi vào “không thương ta”, cảm xúc của chủ tử sẽ bắt đầu nổi lên, chỉ cần làm sai một việc nhỏ như cọng cỏ cũng không thoát khỏi mắt của hắn!
Vì vậy, cứ khi đến ô cuối cùng của một trang giấy, cứ theo “yêu ta” và “không yêu ta”, tâm trạng của chủ tử tăng lên thì mọi người phải nín hơi, giảm xuống thì mọi người có thể thở ra!
“Khói nhạt đi rồi kìa!” Người đang chuyên tâm múa bút bỗng giương mắt lên, nhướng cao lông mày, ánh mắt sắc bén quét về bốn phía.
“Mau thêm vào, mau thêm vào.” Gia nhân thêm nhang vào lư hương, cố gắng duy trì vẻ mịt mờ của cõi hư vô.
Thiếu tông chủ từng nói, hư vô là cảnh giới của “tâm không một vật”, hư vô là cảnh giới mà hay tiên hay người cũng đều ngang hàng, vừa là vô ích, vừa là sự bình thản yên lặng không chịu nổi, là cảnh giới mà lục dục không thể vào, cho nên mỗi khi Thiếu tông chủ có vấn đề gì đều sẽ đến đây, bắt đầu tinh lọc, trấn tĩnh lại tâm trạng.
Bởi vì có trên đám mây có tiên nhân cho nên nhất định phải luôn có khói ở đây, tiếng đàn có thể giúp cho nội tâm thêm tịnh tâm, hơn nữa múa bút có thêm hương nhang sẽ thêm phần cầu khẩn, ở hoàn cảnh mà mọi thứ đều tĩnh tâm như thế này thì viết chữ mới linh nghiệm.
Ngàn vạn không nên nghi ngờ rằng sẽ có kết quả gì, nói đùa, ngay cả giả còn không có, làm sao mà có thật?
Quan trọng là ai dám thử chất vấn xem, Thiếu tông chủ đã nói, cuộc đời của hắn nếu không có được tình yêu của Thiếu phu nhân, vậy mọi người phải cùng hắn nếm thử cảnh giới đắc ý này!
“Tiểu Tu, ngươi cảm thấy có đủ trong ba mươi bảy tờ không?” Tiếp tục phấn đấu cùng hai câu quen thuộc, Lục Minh Triêu chợt hỏi.
“Ba mươi bảy nha!” Lục Tu nuốt nước miếng, ha hả cười, “Cát nhân thiên tướng đếm chữ thì phải đếm theo số tên họ Cát, như vậy mới gặp dữ hóa lành chứ!”
“Ừ!” Nhướng mày quét nhìn.”Nói vậy trước khi gặp điềm lành sẽ xuất hiện điều dữ sao!”
“Hả…”
“Nếu như không thể vượt qua khó khăn thì điềm lành có đến không?”
“Cũng…”
“Tại sao cổ nhân nhận định, cứ nhất định ba mươi bảy là cát tường chứ?” Chuyên tâm moi móc rắc rối ra, “Nếu cuối cùng ta không viết ra được chữ Cát Tường, vậy chẳng phải không thể sửa vận mệnh rồi sao?” Dựa vào cái gì mà hắn không được, người ta lại được cát tường chứ?!
“A…”
“Nếu như viết xong tờ thứ ba mươi bảy mà cũng không linh nghiệm, bổn Thiếu tông chủ có cần thử tờ ba mươi tám không?”
“Thiếu, Thiếu tông chủ nghĩ nên thử như thế nào?”
Chủ tử ngước mắt lên, buồn rười rượi nói: “Thì thắp nhang nhờ ông trời làm chủ, hoặc vẩy mực lại lần nữa xem bao nhiêu vết, hoặc vẽ mấy kiếm lên người ngươi, xem xem rốt cuộc San San yêu hay không yêu ta, ta nghĩ cách thứ ba linh nghiệm hơn chăng?”
“Thiếu tông chủ, Tiểu Tu cũng giống như ngài, đều là con một mười mấy đời, không hợp để thử các thứ a, thí nghiệm thứ ba mươi tám, ngài nên thử …”
Lục Tu vừa nói, vừa nhấc tay lên chỉ về hướng hai gã sai vặt kế bên.
“A Toàn, A Bình, hai người bảo rất muốn hồi đáp ơn Thiếu tông chủ mà, cho dù Thiếu tông chủ muốn thử mấy kiếm thì với họ cũng không thành vấn đề gì!” Làm ngơ trước tiếng hít thở dồn dập của hai gã sai vặt, Lục Tu dùng sức đẩy hai gã lên đằng trước.
“Thiếu tông chủ, A, A Toàn trời sinh không tốt, ta sợ sẽ không linh nghiệm, hủy, hủy đi khổ tâm của ngài!”
“A Bình cũng là… Khí nhược, thể yếu, da thịt cũng yếu, sợ chưa được hai kiếm là đã đi chầu ông bà rồi, cô, cô phụ tấm lòng của Thiếu tông chủ ngài!”
Ngay khi hai tên sai vặt muốn kể mình mong muốn hy sinh bao nhiêu, nhưng bất đắc dĩ không thực hiện được thì một vật thể màu vàng nâu nhảy từ cửa sổ vào, mọi người còn chưa kịp phản ứng, vật thể đã nhảy lên bàn mà Lục Minh Triêu đang múa bút!
“Thiếu tông chủ, là Kiều Kiều!”
Một con khỉ màu vàng, trong ngực ôm một vật thể cùng mau, nháy nháy đôi mắt to, vẫy đuôi chào Lục Minh Triêu.
“Tiểu tử này chạy đi chơi, bị lão quản gia nói trúng rồi, trưa nay không thấy ngươi về ăn cơm, không đói sao?” Thấy con khỉ yêu của mình, trên gương mặt căng thẳng của Lục Minh Triêu xuất hiện một nụ cười, nhấc cánh tay lên, Kiều Kiều tiện hể bỏ đi vật thể trong lòng, tiện tay nắm lấy tay chủ nhân.
Ở Đông Húc Biệt Uyển, con khỉ này là vật duy nhất có thể quấy rầy Lục Minh Triêu mà không bị phạt, cũng là một trong số ít những vật có thể dời lực chú ý của hắn sang chuyện khác.
“Ngươi làm sao mà vào được thế?” Thấy con khỉ quăng một vật thể màu vàng lên bàn, dính đầy bùn lầy, có vài vết đen sẫm, Lục Minh Triêu dùng cán bút gẩy gẩy, nhìn chính diện mới biết là một con mèo!
“Bẩn quá, con khỉ ngốc này, sao lại ôm con mèo bẩn thế hả!” Lục Tu sợ chủ tử bị bẩn, vội vàng mang đi xử lý, nhưng vừa nhìn thấy con mèo lập tức nín thở.”Con mèo này…”
“Con mèo này làm sao?” Lục Minh Triêu cau mày.
Sắc mặt Lục Tu thay đổi từ trắng đến xanh, A Toàn, A Bình cũng đi lên nhìn thử, nhận ra lai lịch của vật thể kia, không khỏi thở gấp một tiếng!
“Đó hình như là …”
“Con mèo ở Tây Hà Các, nghe nói là con mèo mà Thiếu phu nhân yêu thích nhất!”
“Nhìn bộ dạng bi thảm của nó, chắc hẳn là vừa rồi chiến tranh kịch liệt lắm đây.” Bộ lông rối bời, bụi bẩn đầy người, còn có dấu vết như bị gặm cắn nữa, đúng là đáng thương.” Lục Tu kết luận nói: “Xem ra con mèo mà Thiếu phu nhân ưa thích nhất đã bị …. con khỉ yêu của Thiếu tông chủ giết chết rồi!”
Đáp án mà mọi người nghi ngờ cũng đã bị nói ra rồi, không ai dám lên tiếng nữa, không ngờ khi ai đó đang “yêu ta”, “không yêu ta”, một tiểu sinh mạng đã biến mất, xung quang bỗng vang lên những tiếng đọc kinh đưa tiễn, siêu độ cho chú mèo …
Nam mô a di đa bà da …
Sống có số chết cũng có số …
A di xin hãy thương xót cho sinh mạng bé nhỏ ….
A di, mong đức Phật thương xót …
Khi mọi người đắm chìm trong tiếng nhạc “đưa tiễn linh hồn đến niết bàn”, trong ảo cảnh hư vô khói bay mịt mù, giống như nhìn thấy linh hồn của con mèo đã được bay lên trời, một tiếng quát rống lập tức đưa mọi người trở về thực tế!
“Đủ rồi! Ai còn dám khóc lóc than vãn nữa thì nửa đời sau ở cùng con mèo này luôn đi!” Lục Minh Triêu tức giận nhìn người đánh đàn, “Cẩm, Cầm, các ngươi đang làm gì hả?”
“Thiếu, Thiếu tông chủ… Ngài mới vừa nói… Tiếng đàn nếu theo hoàn cảnh biến thông cơ linh…”
“Chúng ta cứ làm việc theo lời Thiếu tông chủ đi!”
Nhìn Kiều Kiều gặm thi thể của mèo đi đến, trong nháy mắt, mọi người đều yên tĩnh lại, chiếu theo tình cảnh này, bọn họ có nên hát thêm một khúc cầu siêu không? Sao thấy chủ nhân không hài lòng lắm!”
“Các ngươi – -” Lục Minh Triêu tức giận giơ ngón trỏ chỉ chỉ, nhìn bọn họ cứ ngây ngô cười không chút nghi ngờ, chân chất là một cụm từ khác dùng để chỉ ngốc! Nhớ tới có người từng dùng cụm từ để hình dung hai người này, đây là lần đầu tiên hắn tán thành sâu sắc như thế.
Hít sâu, ngón tay chuyển hướng.”Tiểu Tu!”
“Dạ có! Thiếu tông chủ!”
“Đây chính là cái gặp dữ hóa lành, điềm lành đến sau điềm hung sao” Lục Minh Triêu ôm ngực nói: “Vừa là ngươi nói, tựu cho ta chịu trách nhiệm!”
“Dạ! Cái này…” Mắc mớ gì tới ta! Lục Tu khóc thét không dứt trong lòng.
Rõ ràng chuyện con mèo là do con khỉ chết tiệt này gây hoa, sau bây giờ lại chuyển sang hắn chứ? Vậy mà hết lần này đến lầ khác, con khỉ gây họa cứ vô tội tròn to con mắt, cũng nhìn hắn như thế, thật muốn bóp chết con khỉ ngu xuẩn này!
“Ngươi đừng có nói với ta, con mèo chết đi sẽ giúp cho ta và Thiếu phu nhân gặp dữ hóa lành đó!” Lục Minh Triêu cắn răng cười lạnh.
“Hình như là không thể mà? Con mèo Hoa Cầu này là con mèo mà Thiếu phu nhân yêu thích nhất! Bây giờ lại bị Kiều Kiều giết chết rồi!”
“Có lẽ là Thiếu phu nhân sẽ giận Thiếu tông chủ suốt một tháng, hoặc cố ý hẹn hò đi du lịch với Tô Thiếu Sợ, làm cho Thiếu tông chủ tức giận.”
A Toàn, A Bình xôn xao nói ra ý kiến của mình, Lục Minh Triêu vừa nghe đến cái tên Tô Thiếu Sơ, sắc mặt lập tức đanh lại, tay phải nắm chặt thành, đấm mạnh về cái bàn!
Mọi người sợ hãi bỏ chạy hết, ngay cả Kiều Kiều cũng kinh hoảng nhảy xuống vai hắn, bỏ chạy theo đường cửa sổ!
Thiếu tông chủ của bọn họ, cho dù trong tâm nhạy cảm tinh tế như thế nào thì bên ngoài vẫn thuộc lại uy mãnh nhanh nhẹn dũng mãnh; phát tiết tâm trạng xong mà vẫn chua khống chế được cơn tức, thì sẽ bắt đầu tìm vật cứng để phát tiết, những người hy sinh trong nửa năm nay có thể chứng minh, ai mà bị cuồng phong quét đến, không chết thì có thể còn sót lại hơi cuối cùng, để thấy rõ sự hấp hối, quả là cảm giác hư vô!!!
“Thiếu tông chủ – - Thiên, Thiên, Thiên Đường này ở sau núi ạ! Nếu ngài phá nát Lục phủ, Thiếu phu nhân càng có cớ đi tìm Tô Thiếu Sơ đó!” Lục Tu đã chạy đến ngoài cửa nói.
Lại một câu Tô Thiếu Sơ làm cho cơn giận của Lục Minh Triêu như bùng nổ, hắn không muốn tốn hơi thừa lời, hai đấm nắm chặc, thái dương hiện lên gân xanh, cần phải tìm chỗ phát tiết gấp!
“Tiểu Tu – - – Đi mò tiền —”
“Thiếu tông chủ, đừng … đừng mò tiền được không? Ta nghĩ ra cách rồi!”
Có cách! Những lời này lập tức làm Lục Minh Triêu thả lỏng hai đấm! “Xác định là cách tốt?”
“Cách tốt, tuyệt đối là cách tốt, ít nhất là có thể hòa giải chiến tranh giữa người và Thiếu phu nhân!”
Thấy chủ nhân bắt đầu trấn định lại, Lục Tu vội vàng chạy tới, kéo cái ghế qua cho chủ nhân ngồi xuống, nhanh chóng kêu người mang nước trà lên, giúp cho tâm trạng của chủ nhân tốt hơn nữa.
Nói giỡn, đi mò tiền hả? Vậy thì còn khó coi là ngồi đoán bằng giấy kiểu này!
Trong Đông Húc Biệt Uyển có một hồ nước, bên trong hồ nước có rất nhiều đồng tiền khắc “Nguyện ước trở thành sự thật”, chiếm hết toàn bộ đáy hồ, nhưng những người có thể mò được tiền dưới hồ rất ít, nếu mò được tiền thì ước nguyện dù có khó khăn đến mấy cũng trở thành sự thật …
Vì vậy, mỗi lần chủ nhân muốn mò tiền dưới hồ, theo lệ phải thắp nhang trước một lần, khẩn cầu ông trời phù hộ rồi, sau đó sai người bắt đầu mò tiền, nhưng không bao giờ mò được “Nguyện ước trở thành sự thật”, sau đó gương mặt Thiếu tông chủ sẽ bắt đầu méo mó, duy chỉ có một lần mò được, đó là khi hắn tự mình xuống mò, nhưng đó là khi mặt trời bắt đầu xuống núi, khi đốt đèn lên, rốt cuộc mới mò được một cái, mới làm cho Đông Húc Biệt Uyển này yên bình trở lại.
Căn bản là chưa có được đáp án thì hắn sẽ không từ bỏ ý định, còn nói cái gì mà mò được “Nguyện ước trở thành sự thật” thì mọi thứ mới đáng quý, mới thành sự thật chứ!
Các trò chơi này đều do Thiếu tông chủ tự đặt quy tắc, bọn họ không biết như thế nào, chỉ biết từ khi Thiếu phu nhân được gả vào Lục gia, Thiếu tông chủ bắt đầu chơi trò ba ô vuông, mò tiền như thế này.
Muốn trách thì phải trách Thiếu tông chủ và Thiếu phu nhân, hai người này trong ngoài bất nhất (*trong ngoài không như nhau), tính cách cũng trống đánh xui, kèn thổi ngược, thêm nữa Thiếu phu nhân vừa thông mình vừa cơ trí, cả ngày xem Thiếu tông chủ như thú vui, chỉ cần đôi vợ chồng son này còn giận nhau một ngày, cảm xúc lo được lo mất của Thiếu tông chủ đối với Thiếu phu nhân lại càng nghiêm trọng hơn một phần!
“Hoa Cầu chết cũng chết rồi, chi bằng Thiếu tông chủ ôm nó đi tìm Thiếu phu nhân, mượn cái cớ này để đánh vỡ cục diện bế tắc bây giờ!”
Lục Minh Triêu đón lấy nước trà, lấy lá trà bỏ vào bên trong ly, sau đó hớp một cái, hai đầu lông mày tụ vào nói, “Nói cho rõ lại, Hoa Cầu là do Kiều Kiều giết, ngươi bảo ta mang thi thể của nó đi tự thú sao?” Vậy chẳng phải càng khiến San San giận hắn hơn sao?!
“Tự nhiên bị chết, chết ngoài ý muốn, bị giết chết, đều là chết, chỉ là trong lúc vô tình Thiếu tông chủ bắt gặp được thi thể của nó, biết rõ Thiếu phu nhân trước giờ thương yêu nó nên đành ôm Hoa Cầu về giao cho Thiếu phu nhân, để hai bên hòa hảo lại như lúc ban đầu, ít nhất cũng có thể để cho hai bên nói chuyện bình thường lại với nhau, vậy … Cũng sai sao?”
“Ha ha ha, quả nhiên không sai, tự nhiên chết, chết ngoài ý muốn, bị giết chết, đều là chết, giao thi thể con mèo cho San San, có thể làm cho trái tim nàng mềm đi, cách tốt cách tốt!”
Lục Minh Triêu lập tức khôi phục lại khí khái thường ngày, ngửa đầu lên trời cười, cảm thấy trăng trung thu thật là tròn, rốt cuộc cũng có thể ôm San San nghe nàng dịu dàng nói chuyện rồi, thật là hạnh phúc.
Hắn yêu nhất là nương tử của mình, thích nhất là có thể rửa chân cho nàng lúc nàng đi tắm, xức nước hoa cho nàng, nhìn làn da nõn nà như tuyết ánh lên vẻ bóng loáng, làm cho hắn có cảm giác rất là thành tựu, thích nhất là lúc nhìn nàng ngủ, đấm bóp hai chân thay cho nàng, mắt cá chân của nàng xinh xắn nhỏ nhắn, làm cho khí huyết của hắn chảy đều hơn bao giờ hết, San San ngủ rất say, khi đó cũng là lúc nàng xinh đẹp nhất.
Chỉ là, hơn mười ngày qua San San không chịu để ý đến hắn, hại hắn không được nhìn thấy hai chân trắng như tuyết đáng yêu của nàng nữa, ngày đêm nhung nhớ, khát vọng muốn chết, tuy San San có hơi thô lỗ bạo lực một tí, nhưng nàng không như những thiên kim tiểu thư khác, suốt ngày chỉ lo cho vẻ bề ngoài, nàng thậm chí còn không hiểu tại sao khi tắm rửa phải rưới thêm cánh hoa vào mới tốt cho da! Tại sao phải đặt cánh hoa lên da để cho da mềm mại láng mượt! Chỉ cần nuốt vào hết là được rồi, không phải sao? (*chú thích: đây là ý của San San tỷ)
Nếu chỉ cần nuốt hết cánh hoa là có thể trở nên xinh đẹp hơn, Nhan San San chắc chắn sẽ vui vẻ thu; nhưng phải lau lau chùi chùi, kiên trì ngày nào cũng làm, một chút nàng cũng không muốn làm, bình thường có Lục Minh Triêu giúp đỡ, trượng phu còn tỉ mỉ hơn cả nàng, nhưng chỉ cần hai người cãi nhau, nàng hờn dỗi với Lục Minh Triêu, căn bản không để hắn đến gần, càng đừng nói đến chuyện chăm sóc làn da, chăm sóc nhan sắt, đối với mấy cái bôi bôi trét trét kia, từ bé nàng đã ngại phiền toái rồi!
Không biết là không được hắn chăm sóc, làn da trắng ngọc ngà kia có bị nàng chà đạp hay không, không có hắn điều chỉnh huyết khí giúp, nàng có ngủ ngon hay không nữa?
“Thiếu tông chủ, hạ nhân bên Tây Hà Các vừa bẩm báo, Thiếu phu nhân đang đi đến Đông Húc Biệt Uyển.” Hạ nhân đứng canh cửa bên ngoài Đông Húc Biệt Uyển chạy đến nói.
“Tốt lắm, Thiếu tông chủ ta không cần tốn sức đi, mục tiêu đã tự mình đưa tới cửa!” Lục Minh Triêu đắc ý đứng dậy, kéo chỉnh áo bào, khóe môi giương lên.”Tiểu Tu, lát nữa phải xem tài diễn xuất của ngươi rồi!”
“Yên tâm, Thiếu tông chủ, mọi chuyện đều đã có Tiểu Tu ở đây.” Nhìn tâm trạng của Thiếu tông chủ dần tốt hơn, chân sải bước đi ra, Lục Tu nhanh trí nói.
/12
|