Đối với một người rất ít khi ra ngoài tiêu khiển như Tử Chấn thì không quen với mấy chỗ quán bar. Phùng Dư kéo anh tới một quán mà chỉ toàn làm bằng gỗ gần học viện múa. Tử Chấn đến, không uống chút bia nào mà chỉ cắm cúi nhắn tin.
Phùng Dư đợi nửa tiếng rồi, cuối cùng nói: “Nhắn tin cũng cần có bầu không khí mới lạ à? Phải chọn chỗ có phong cảnh lãng mạn sao? Con còn tiếp tục lãng phí thời gian của thầy nữa, con phải trả phí đấy.”
Tay Tử Chấn vẫn không ngừng bấm bấm, anh chỉ hơi thẳng lưng, thò tay vào túi quần móc chiếc ví, đầu cũng không them ngẩng lên, vứt chiếc ví cho Phùng Dư.
Phùng Dư moi hết tiền trong ví ra, kể cả mấy đồng xu, dốc hết xuống bàn, rồi nói: “Giờ con chỉ còn lại chiếc thẻ giao thông này, trước khi tàu điện ngầm ngừng hoạt động, con phải kết thúc việc nhắn tin đi, nhanh chóng về nhà, nếu không thì phải ngủ lại đây đấy.”
“Về nhà? Con phải dùng bước chân mình hôn lên mỗi tấc đất của thủ đô này”, Tử Chấn trả lời một cách vô tư.
Anh bỗng ngước mắt nhìn Phùng Dư cười, sau đó vừa nhắn tin vừa đọc cho Phùng Dư nghe: “Anh sẽ đi bộ trên con đường nổi tiếng nhất Trung Quốc - Trường An, từ trung tâm thương mại quốc tế đi đến lăng mộ công chúa, nếu em vẫn im lặng, anh sẽ đi một mạch tới Ba Bảo Sơn.”
“Con cảm thấy cô ấy sẽ bị con lừa sao? Loại tin nhắn này mà gửi cho thầy, thầy sẽ xoá ngay lập tức.”
“Con không lừa cô ấy đâu. Nếu cô ấy không nhắn lại, uống xong, con sẽ đi.”
Tử Chấn nhấc ly lên uống cạn, rồi lại đặt ly xuống bàn gọi: “Phục vụ, rót bia.”
“Thầy, chẳng bao giờ muốn kết hôn vì thầy không muốn có một ngày nào đó sẽ giống con”, Phùng Dư nói. “Tình yêu là một hố sâu đau khổ, sao mọi người cứ đâm đầu xuống cái hố ấy nhỉ?”
“Con nghĩ người ta cần con. Một con người sống trên đời mà không có ai cần anh ta thì cuộc đời anh ta cũng giống như vết bẩn trên trái đất này. Mấy năm trước, bố con cần con kiếm tiền cho ông ấy, con đi theo ông ta, sau đó, con đoán được Thuấn Nhân cần con, nên con lấy cô ấy. Giờ đây xem ra cô ấy không cần con nữa, con thấy tình yêu của mình không được đáp lại. Cũng phải thôi, con chỉ quan tâm đến mấy người cần con, tất cả đều do con tự chuốc vạ vào thân thôi.”
“Con không yêu Thuấn Nhân? Lẽ nào con lấy cô ấy chỉ vì con thấy cô ấy cần mình?”
“Yêu hay không yêu có tác dụng gì không? Con yêu hay không yêu thì cũng không thay đổi được sự lựa chọn của người khác. Con yêu bố mình, nhưng con không để ông ấy biết, bởi người con hận nhất chính là ông ta.”
Không biết có phải vì anh uống nhiều rồi không mà đề tài lệch sang một hướng khác. Anh cầm ly lên uống rất nhanh, trên bàn xếp đến mấy cái ly không, ánh mắt vô định, lời nói không rõ lắm: “Ngoài việc chết đi thì chẳng còn một việc công bằng nào khác. Bố mẹ là người đầu tiên giơ dao lên chém mình, nhưng mình lại không thể đáp trả, mình bắt buộc phải trưởng thành theo giá trị quan của họ, trở thành người họ kỳ vọng. Nhưng mỗi người chúng ta chẳng phải đều sẽ làm cha làm mẹ sao?” Tử Chấn thở dài, nói tiếp: “Sau đó, con lấy một cô vợ tính cách khác hẳn với bố con, lời vợ nói cũng phải nghe, đúng không? Thế con nên nghe ai đây? Tương lai con còn phải nghe con trai con nữa, đúng không?”
“Sao con lại đẩy trách nhiệm lên đầu người khác? Toàn do con làm ra, con có thể nói con không có liên quan gì hết? Cũng không định trả giá cho những việc làm đó? Con chọn một cô vợ không đúng với ý bố, điều đó chứng tỏ tâm hồn con đang bị tổn thương. Hy vọng thông qua vợ mình con có thể tự hoàn thiện mình. Thuấn Nhân là người tốt, con nghĩ là khi ở bên nó, con sẽ tuyệt đối an toàn, nó không thể hại con, mà chỉ có thể là con hại nó.”
“Con đã làm gì khiến thầy phê phán con như thế? Cô ấy như một con yêu tinh đội lốt tiên nữ.” Nói xong, anh kéo tay áo, đưa cổ tay ra cho Phùng Dư xem sợi dây: “Thầy đã nhìn thấy chưa, từ khi con mười ba tuổi, cô ấy đã dùng phép ma thuật này trói con lại. Mười mấy năm rồi, từng giây từng phút đều như nhìn thấy cô ấy. Ngày nào con cũng sống trong địa ngục của cô ấy, sống không bằng chết. Còn cô ấy thì sao? Nói yêu là yêu ngay, nói kết hôn là kết hôn ngay, giờ nói không cần con nữa là đi ngay, không biết kiếp trước con đã làm gì sai trái, kiếp này con mới gặp phải khắc tinh này?”
Tử Chấn cầm ly rượu định đập vào đầu mình, Phùng Dư vội giằng lại, Tử Chấn lại gọi điện, nói: “Cô ấy phải nghe máy, nếu không con quyết định sẽ làm người xấu, con phải trả thù tất cả mọi người, làm cho gia đình họ tan nát, để con cái họ phải đi ăn xin trên phố!”
Anh lại uống rượu, bỗng anh cầm điện thoại lên ném vào tường: “Sao không nghe điện thoại của anh?”
Điện thoại đập vào tường rơi xuống đất, nhưng bỗng nhiên chuông điện thoại kêu lên, Tử Chấn vội vàng cầm máy lên nghe: “Khi nào em về đây? Em đã đi được bốn ngày rồi đấy.”
Giọng Thuấn Nhân buồn bã: “Em sẽ không quay về đâu.”
“Em nhất định phải quay về, ngày mai anh ra sân bay đón em.”
“Tử Chấn, anh đừng như thế, em buồn lắm, em không biết phải làm thế nào.”
“Vợ à, anh thôi việc rồi, em quay về được không?”
Thuấn Nhân im lặng một lúc, do dự nói: “Mình có thể chuyển ra ngoài sống không anh?”
“Được.”
“Ở căn nhà có ba phòng ngày trước anh mua cho em cũng được.”
“Ừ.”
Thuấn Nhân bỗng khóc nấc lên: “Thạch Tử, anh đang ở đâu?”
Tử Chấn nhìn đồng hồ: “Ba tiếng nữa, anh sẽ đến bên cạnh em.”
Thuấn Nhân đứng chờ ở cửa ra vào của sân bay, đang do dự không biết mình có nên quay về không. Giây phút nhìn thấy Tử Chấn, theo bản năng, Thuấn Nhân chạy lại đón. Hai tay ôm lấy cổ anh, mặt kề sát vào cổ, hít một hơi sâu. Tốt rồi, yên tâm rồi, vẫn là mùi hương ấm áp ấy, sao lại có thể xa nhau lâu thế chứ?
Tử Chấn hỏi: “Nhan Nhan khoẻ không? Con trai khoẻ không? Đứa bé trong bụng thì sao? Cũng khoẻ cả chứ?”
Thuấn Nhân gật đầu liên tục, hai người tay trong tay ra khỏi sân bay: “Tối em sẽ nấu nhiều món ngon cho anh ăn, mình cùng đi chợ mua đồ ăn nhé?”
“Ừ.”
Hai người về đến nhà của Nhan Xuân Nam, Xuân Nam nói: “Sắp thành mẹ của ba đứa con rồi, còn học kiểu nũng nịu của mấy đứa trẻ nữa. Cô biết mà, cháu nhìn thấy anh chồng này là hết giận ngay thôi.”
Thuấn Nhân đỏ mặt vội đi vào bếp, Tử Chấn theo sau, anh thuận tay đóng cửa lại. Thuấn Nhân vo gạo, cắm cơm, rồi lấy rau ra thái, Tử Chấn đưa dao cho Thuấn Nhân, cô vừa thái rau vừa dặn dò: “Sau này anh đừng ra ngoài bôn ba nữa, cứ ở nhà, em nấu cơm cho anh ăn.”
Tử Chấn gật đầu.
Thuấn Nhân để rau vào rổ vảy cho ráo nước, vừa vảy vừa nhìn Tử Chấn, không nhịn được, bà mẹ trẻ lại kiễng chân lên hôn chồng một cái.
Nước trong rổ rau bắn vào người Tử Chấn, Thuấn Nhân vội tìm khăn lau người cho anh. Tử Chấn đứng đó mặc cho Thuấn Nhân lau, bỗng anh nhỏ nhẹ nói: “Vợ yêu, sau này đừng đánh anh nữa nhé?”
Thuấn Nhân ôm chầm lấy anh, nước mắt giàn giụa: “Trong lòng em đau khổ lắm, hình ảnh của cô Trịnh cứ hiện lên. Em rất muốn hận anh, nhưng em không làm được. Cảm giác của em đối với anh đã thay đổi rồi, em không biết phải làm thế nào, em không thể xa rời anh, nếu như không có anh, em không biết mình phải làm thế nào. Trước khi lấy anh, em là người rất mạnh mẽ, nhưng có anh rồi, nếu như lại mất anh, em sẽ không còn sức để sống tiếp.”
Lúc này, Xuân Nam bế Chấn Chấn, cùng với Nhan Nhan vào bếp. Thuấn Nhân mặt đỏ ửng, quay đi lau nước mắt.
Nhan Nhan nhìn thấy Tử Chấn, nhảy lên muốn hôn, môi hai bố con chạm nhau, hôn chụt một cái, cô bé vui mừng lắm. Chấn Chấn tuy chưa biết nói, nhưng cũng nhận ra bố, mở cái miệng không có chiếc răng nào ra cười.
Thuấn Nhân nhìn thấy cảnh đó, cười nói: “Sao nhìn anh không giống bố chút nào, khác hẳn em, già như thế này rồi.”
“Mẹ không già đâu!” Nhạn Nhạn vội thanh minh, nói tiếp: “Nhưng bố rất giống anh trai, các bạn con đều nói như thế.”
“Bố con uống thuốc trẻ lâu, mẹ chưa uống.”
“Ai bảo em đẻ một lúc mấy đứa liền”, Tử Chấn nói.
Thuấn Nhân đánh anh, Tử Chấn ôm đầu: “Mới nói rồi, đừng đánh anh nữa mà,”
Ngày hôm sau, cả nhà họ bay về Bắc Kinh.
Sắp xếp chỗ ở cho ba mẹ con xong, Tử Chấn quay lại công ty lấy đồ dùng cá nhân.
Anh lấy hết sách trong tủ xuống, đứng thẳng lên đặt chúng xuống bàn làm việc. Mới vừa nhấc lưng lên, cơ thể bỗng nhẹ như đang bay, trước mắt như có những ngôi sao đang nhảy múa, một màu trắng xoá bất tận bao trùm.
Tử Chấn muốn vịn tay vào thành tủ sách nhưng tay chân không còn lực, cơ thể nhẹ nhàng nhào về phía trước, ngã xuống nền đá hoa cương.
Thời Hân cố ý không báo cho Thuấn Nhân việc Tử Chấn nằm viện, ngoài An An ra, ông ta không nói cho bất kỳ ai. Không những thế, ông ta còn lấy điện thoại của Tử Chấn bỏ vào túi mình.
Mới mổ xong, Tử Chấn còn chưa tỉnh, đêm đến anh lại sốt cao, đầu tóc ướt đẫm mồ hôi, thấm ra cả gối.
An An vuốt những sợi tóc ướt trên trán Tử Chấn, thay cho anh túi chườm lạnh khác.
Bác sĩ điều trị cho Tử Chấn chau mày nói với Thời Hân: “Cậu ta bị lâu rồi phải không? Chảy máu trong không chỉ một lần. Người cậu ấy yếu lắm, thể trạng không được bình thường, nếu cứ tái phát thế này, có thể dẫn tới suy kiệt mà chết.”
“Nguyên nhân gì khiến nó yếu đến thế? Vấn đề dinh dưỡng hay nguyên nhân gì khác?”
“Có thể do từ nhỏ ăn uống không đủ chất, sau đó lại bị thương cột sống, khớp, hơn nữa còn có dấu hiệu ngộ độc mãn tính. Tình hình phức tạp lắm, cụ thể phải chờ kết quả hộichẩn.”
“Ngộ độc mãn tính?” Thời Hân cảm thấy lạnh xương sống. Lúc này, điện thoại Tử Chấn đổ chuông, Thời Hân nhìn thì thấy Thuấn Nhân gọi nên chẳng thèm để ý.
Rất nhanh, Thuấn Nhân lại gọi vào máy của Thời Hân, giọng cô xen lẫn tiếng khóc: “Có phải anh ấy đang nằm viện không bố? Anh ấy ở đâu?”
Thời Hân nói: “Đến biệt thự gặp bố.”
Thời Hân về tới biệt thự, Thuấn Nhân đã ngồi đợi ông ta ở phòng khách. Trong lòng cô như có lửa đốt, tinh thần hoảng hốt, ngón tay cứ kéo ra kéo vào khoá túi da.
Thời Hân rót nước suối ra một cái ấm nhỏ đặt lên bếp đun: “Khi Tử Chấn kết hôn với cô, cơ bản không có sự đồng ý của tôi. Tuy bây giờ không còn là thời đại bố mẹ đặt đâu con ngồi đấy, nhưng ít ra nó cũng phải hỏi ý kiến của tôi. Như thế sẽ không có những sai lầm đáng tiếc xảy ra, rồi lại trở về điểm xuất phát.”
Một lát sau, nước trên bếp sôi sùng sục, Thời Hân nhấc ấm lên rót vào một cái ly. Ông ta vừa làm vừa nói: “Cô là một người phụ nữ xinh đẹp, công bằng mà nói, có thể xếp vào loại tuyệt sắc giai nhân. Một người phụ nữ như cô, trên thực tế trước khi lấy con trai tôi lại có cuộc sống rất nghèo nàn, đủ để chứng minh phẩm chất đạo đức của cô tương đối tốt, thậm chí nó vượt qua cả bản năng sinh tồn.”
Ông ta lấy một muỗng chè đổ lên một tờ giấy trắng, cần mẫn chọn nhặt lá chè nguyên ra: “Tôi không phủ nhận cô là người phụ nữ tài giỏi, nếu không phải tôi chỉ có một đứa con trai độc thân nhất là Tử Chấn thì người con dâu như cô, tôi muốn tìm cũng không được.”
Ông ta cho lá chè mới nhặt vào ấm sứ, đổ nước sôi vào, bình thản nói: “Nhưng giờ tôi chỉ có thể nói tôi thật sự cảm thấy hối tiếc, cô bắt buộc phải ly hôn với con trai tôi.”
Câu này không làm cho Thuấn Nhân cảm thấy kinh thiên động địa, ngược lại cô rất bình tĩnh, ánh mắt trầm ngâm nhìn Thời Hân.
Ông ta nhấc ấm chè lên, rót vào chén, sau đó đặt ấm chè lại chỗ cũ: “Đây tuy là quyết định của tôi, nguyên nhân là gì, cũng không cần thiết phải nói nhiều, tóm lại, cô không phải người con dâu tôi cần. Mấy đứa trẻ cô có thể mang đi, cũng có thể để lại, tiền nuôi dưỡng không cần phải lo. Nghe nói, cô đã trả cho Tử Chấn hết tiền nó cho cô rồi, thế thì càng đơn giản. Nó còn có mấy căn nhà đang đứng tên cô, cô cứ giữ lấy đi, tôi nghĩ, phần đời còn lại cô không cần phải lao động khổ sở mà vẫn không lo thiếu thốn.”
Thuấn Nhân cuối cùng cũng lên tiếng: “Những gì bố nói không liên quan gì đến chuyện ly hôn cả. Huống hồ, bố không có quyền can thiệp vào cuộc hôn nhân của con và Tử Chấn, chúng con sẽ không bao giờ xa nhau.”
“Thật không?” Thời Hân nói. “Xem ra cô không thông minh như tôi tưởng tượng. Cô cho rằng dựa vào khả năng của cô mà đòi đấu với tôi sao? Hay là vì cô có thể giữ chân con trai tôi, mà đòi đấu với tôi? Nhan Thuấn Nhân, sức đàn bà yếu ớt như cô, trong tay không có một cái gì, thì đừng có mơ sẽ thắng được tôi. Còn về Tử Chấn, cô đừng nghĩ sẽ gặp lại nó.” Giọng nói ôn hoà, nhưng mấy câu ông ta nói như những nhát dao đâm vào tim cô.
Trước mặt Thời Hân, Thuấn Nhân chỉ có thể dựa vào lòng can đảm của mình: “Con sẽ không ly hôn với anh ấy đâu. Thậm chí nếu con chết, không, ngay cả khi con chết, con cũng không ly hôn với anh ấy.”
“Được thôi, tôi nói cho cô biết, mấy hôm trước tôi và Triệu Chấn Đào có ký với nhau một dự án đầu tư lớn. Trong hợp đồng, tôi chịu mức độ rủi ro ít hơn anh ta, nhưng lợi nhuận của tôi nhiều hơn anh ta. Sở dĩ anh ta chấp nhận ký một hợp đồng như vậy là vì nó còn có thêm một điều kiện phụ nữa là, khiến cô trở lại tình trạng độc thân như trước. Đương nhiên việc sau đó thế nào thì phải xem mức độ hứng thú của anh ta rồi. Tôi nói trắng ra như thế, cô có hiểu không? Nếu cô không đi, tôi sẽ làm ngược lại với những điều khoản trong hợp đồng, mà điều tôi chấp nhận với Triệu Chấn Đào là nếu tôi làm sai hợp đồng, ông ta có thể tự do xử lý Tử Chấn.”
Thuấn Nhân biết, không phải Thời Hân đang đe doạ. Năm đó ông ta vì một người đàn bà mà cam tâm vứt bỏ đứa con trai mới mười ba tuổi ở một nơi xa lạ. Còn bây giờ, ông ta vì một món lời lớn mà đem tính mạng con trai ra thế chấp, không chút đau xót. Hơn thế, ông ta chắc chắn rằng con dâu sẽ lựa chọn việc bảo toàn tính mạng con trai mình.
Thời Hân đoán trước việc mình sẽ thắng. Thuấn Nhân không còn cách lựa chọn nào khác. Mặt mày trắng bệch, ánh mắt lanh lẹ trở nên vô hồn, tuy không thấy một giọt lệ, nhưng nó lại rất nặng nề.
Thuấn Nhân nói: “Bố, bố đã bao giờ thử hiểu con trai bố chưa? Nhớ lại, năm đó, cậu bé mới mười ba tuổi phải nếm trải nỗi cô đơn, sợ hãi nơi đất khách quê người, không có lấy một người thân. Từ chỗ đang ở một thủ đô phồn hoa đến ở một huyện nhỏ xa xôi, từ chỗ ăn no mặc ấm đến ở nhà một người khác thiếu ăn thiếu mặc, cậu bé mất mẹ, còn người bố lại vui với cuộc tình mới trên đất Mỹ. Cậu bé sống lay lắt khổ sở, bố đã từng nghĩ tới chưa? Lớn lên anh ấy không dám tiêu pha một cách tuỳ tiện, bởi anh ấy là đàn ông, tương lai phải lo cho gia đình. Anh ấy nhiều tuổi rồi mà không có lấy mấy người bạn, không phải vì anh ấy sống khép mình, mà bởi vì anh ấy không có tiền để giao thiệp xã giao. Bố biệt vô âm tín mười năm rồi, giờ bỗng xuất hiện, Tử Chấn vẫn chấp nhận bố, anh ấy quá khao khát có người thân, cho dù đó chỉ là trên danh nghĩa. Sao bố lại có thể nhẫn tâm phá vỡ cuộc hôn nhân, phá vỡ gia đình hạnh phúc của con trai mình? Hôn nhân và gia đình đối với bố có thể có, có thể không, nhưng đối với Tử Chấn, đó là mục tiêu cuộc sống của anh ấy.”
Thời Hân ngắt lời cô: “Những chuyện đó đã trở thành quá khứ, bây giờ nó giàu có gấp bao nhiêu lần những người cùng tuổi, cô đừng có dùng những lời lẽ đó mà hòng thay đổi được ý định của tôi, tôi không phải là loại dễ rơi nước mắt đâu nhé. Cô nói những chuyện đó ra là muốn chứng minh điều gì? Chứng minh rằng cô rất hiểu nó, rất hợp với nó à? Những chuyện trước đây mà nó đã trải qua chẳng qua cũng chỉ là một giai đoạn trong cuộc đời nó, cô đừng có vì thế mà ngộ nhận, mà lầm tưởng rằng mình với nó đang ở cùng một thế giới.”
Thuấn Nhân cắn môi, ngước nhìn trần nhà, đèn trang trí bằng thuỷ tinh sáng chói cả phòng khách, hư ảo như những giọt nước. Thuấn Nhân nhớ lại hình ảnh cậu bé trên đường Thạch Bản lúc hoàng hôn.
“Con thừa nhận, trong mắt nhiều người, con không so được với Tử Chấn”, cô nói. “Nhưng tình yêu giữa hai người, không cần người khác phải đánh giá, chúng con có hợp nhau hay không, có xứng đôi vừa lứa không, không phải người khác nói là được. Chúng con ở với nhau rất hạnh phúc, những năm trước đây phải xa nhau, chúng con cảm thấy rất đau khổ.”
“Phải rồi, cô rất yêu Tử Chấn, nó mạnh mẽ hơn người chồng trước của cô rất nhiều mà. Nhưng sai lầm nào cũng phải trả giá. Cô còn chưa trả giá hết sai lầm của cuộc hôn nhân trước.” Thời Hân nhấc tách trà lên hít một hơi sâu, nhưng thở ra lại nhẹ, giống như một hơi thở dài đầy đau khổ.
Ông ta nói: “Cuộc sống ở Mỹ của nó vốn rất đơn giản và lặng lẽ, tuy không đủ gọi là hạnh phúc nhưng ít ra nó cũng ít đau khổ, giày vò. Còn cô thì sao? Cô đã mang đến cho nó cái gì nào? Cô khiến nó gánh một gánh nặng như thế. Vì muốn được ở cạnh cô, nó đã vứt bỏ một tương lai đầy hứa hẹn, vì yêu cô, nó sẵn sàng thịt nát xương tan. Nó cam tâm tình nguyện, cho nên nó đáng chết. Nhưng cô rất lương thiện, cô phạm sai lầm là vì cô như là con ếch ngồi đáy giếng, cho nên người ngoài cuộc như tôi mới phải lôi cô lên.”
Thuấn Nhân không nói gì, sự im lặng của cô không khiến giọng điệu Thời Hân dịu lại: “Sức khoẻ của Tử Chấn bị huỷ hoại cũng nhiều rồi, cô dám nói không có liên quan gì tới cô không? Còn ở đây mà nói yêu nó hả? Đừng ích kỷ như thế. Một người đàn ông như Tử Chấn, ai làm vợ nó cũng đều yêu thương nó, cô đánh giá mình quá cao rồi đấy.”
“Nhưng anh ấy không yêu bọn họ.”
“Tôi phải nói thế nào cô mới hiểu đây? Đàn ông hơn hai mươi tuổi thì cũng chỉ là thằng trẻ con, mấy năm nữa chắc gì nó đã yêu cô như thế. Theo kinh nghiệm của tôi, đàn ông không thích phụ nữ biết về quá khứ đen tối của họ, đó là nguyên nhân họ dễ thay lòng đổi dạ, còn cô thì lại biết quá nhiều.”
“Chuyện tương lai, con chưa nghĩ tới, con chỉ biết là hiện giờ con và anh ấy đang rất yêu nhau, chúng con không thể xa nhau.”
Thời Hân khoanh tay nhìn Thuấn Nhân, Thuấn Nhân cũng nhìn ông ta.
Từ trước tới nay Thuấn Nhân chưa từng nhìn Thời Hân như vậy. Cô cũng không có cách nào thù hận khuôn mặt ấy, mũi và trán của ông ta giống hệt Tử Chấn, có điều ánh mắt của hai người bọn họ hoàn toàn khác nhau, theo Thuấn Nhân, ông ta giống Tử Chấn, chứ không phải Tử Chấn giống ông ta.
Thời Hân nói: “Thuấn Nhân, sự cố chấp của cô đang làm hại người cô thương yêu nhất. Triệu Chấn Đào mất vợ mất con, lại mất mười triệu, cô thấy có người đàn ông nào nuốt được mối thù này không? Nếu gặp phải thằng nào tâm địa độc ác, thù lâu nhớ dai thì hậu quả không biết thế nào mà lường, đúng không? Nếu thằng đó còn có tiền, có thế lực một chút, sự việc diễn biến thế nào, cô có tưởng tượng nổi không? Cô không có năng lực đối phó tất cả, nhưng tôi thì có, điều kiện của tôi là, cô tránh xa con trai tôi ra.”
Cuối cùng, những giọt nước mắt đau khổ cũng chảy dài trên đôi má Thuấn Nhân, cô cố kìm nén cảm xúc, nhưng nước mắt cứ thế tuôn ra. Cô không ngừng lấy tay quệt hai hàng nước mắt. “Cho con gặp Tử Chấn một lần”, giọng cô đầy dứt khoát. “Sau đó con sẽ rời xa anh ấy.”
“Phải rồi, cô bắt buộc phải gặp nó, hai người phải ký đơn ly hôn nữa”, Thời Hân nói. “Mấy ngày nữa đi, nó đang hôn mê, giờ không thể cầm bút được.”
Thuấn Nhân hét lên: “Nói cho con biết tên bệnh viện đó.”
An An ngạc nhiên khi nhìn thấy Thuấn Nhân, nhưng cô ta nhanh chóng lấy lại trạng thái bình thường. Thuấn Nhân đi qua An An đến bên giường bệnh ngồi xuống, An An đứng đó một lát, rồi đi ra khỏi phòng bệnh, nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Bên cạnh giường bệnh có giá treo bình truyền dịch, túi dịch dốc ngược lên, nhỏ xuống từng giọt, từng giọt.
Thuấn Nhân đặt tay lên trán Tử Chấn, cái nóng hừng hực dưới lòng bàn tay khiến trái tim cô đông cứng vì băng giá. Khuôn mặt trong lúc hôn mê của Tử Chấn mòng manh như những bong hoa tuyết. Thuấn Nhân cúi đầu, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên đôi môi tái nhợt của chồng.
Cô lấy bình nước, rót một ít vào cốc, lấy bông gòn, nhẹ nhàng thấm lên đôi môi khô ấy.
Lông mi anh hơi động đậy, mắt vẫn cứ nhắm, môi hơi hé ra, điệu bộ rất đáng yêu. Thuấn Nhân bất giác nở nụ cười, cô nhỏ vài giọt vào lưỡi Tử Chấn.
Anh từ từ mở mắt, lúc đầu còn thấy lờ mờ, dần dần mới nhận ra người phụ nữ ngồi trước mặt. Tử Chấn nở nụ cười, nhưng trong nụ cười ấy dường như có chút áy náy, anh định nói điều gì đó, nhưng không cất nổi lời. Thuấn Nhân giơ ngón tay trỏ đặt lên môi anh, cười trìu mến. Tử Chấn yên tâm nhắm mắt lại.
Phùng Dư đợi nửa tiếng rồi, cuối cùng nói: “Nhắn tin cũng cần có bầu không khí mới lạ à? Phải chọn chỗ có phong cảnh lãng mạn sao? Con còn tiếp tục lãng phí thời gian của thầy nữa, con phải trả phí đấy.”
Tay Tử Chấn vẫn không ngừng bấm bấm, anh chỉ hơi thẳng lưng, thò tay vào túi quần móc chiếc ví, đầu cũng không them ngẩng lên, vứt chiếc ví cho Phùng Dư.
Phùng Dư moi hết tiền trong ví ra, kể cả mấy đồng xu, dốc hết xuống bàn, rồi nói: “Giờ con chỉ còn lại chiếc thẻ giao thông này, trước khi tàu điện ngầm ngừng hoạt động, con phải kết thúc việc nhắn tin đi, nhanh chóng về nhà, nếu không thì phải ngủ lại đây đấy.”
“Về nhà? Con phải dùng bước chân mình hôn lên mỗi tấc đất của thủ đô này”, Tử Chấn trả lời một cách vô tư.
Anh bỗng ngước mắt nhìn Phùng Dư cười, sau đó vừa nhắn tin vừa đọc cho Phùng Dư nghe: “Anh sẽ đi bộ trên con đường nổi tiếng nhất Trung Quốc - Trường An, từ trung tâm thương mại quốc tế đi đến lăng mộ công chúa, nếu em vẫn im lặng, anh sẽ đi một mạch tới Ba Bảo Sơn.”
“Con cảm thấy cô ấy sẽ bị con lừa sao? Loại tin nhắn này mà gửi cho thầy, thầy sẽ xoá ngay lập tức.”
“Con không lừa cô ấy đâu. Nếu cô ấy không nhắn lại, uống xong, con sẽ đi.”
Tử Chấn nhấc ly lên uống cạn, rồi lại đặt ly xuống bàn gọi: “Phục vụ, rót bia.”
“Thầy, chẳng bao giờ muốn kết hôn vì thầy không muốn có một ngày nào đó sẽ giống con”, Phùng Dư nói. “Tình yêu là một hố sâu đau khổ, sao mọi người cứ đâm đầu xuống cái hố ấy nhỉ?”
“Con nghĩ người ta cần con. Một con người sống trên đời mà không có ai cần anh ta thì cuộc đời anh ta cũng giống như vết bẩn trên trái đất này. Mấy năm trước, bố con cần con kiếm tiền cho ông ấy, con đi theo ông ta, sau đó, con đoán được Thuấn Nhân cần con, nên con lấy cô ấy. Giờ đây xem ra cô ấy không cần con nữa, con thấy tình yêu của mình không được đáp lại. Cũng phải thôi, con chỉ quan tâm đến mấy người cần con, tất cả đều do con tự chuốc vạ vào thân thôi.”
“Con không yêu Thuấn Nhân? Lẽ nào con lấy cô ấy chỉ vì con thấy cô ấy cần mình?”
“Yêu hay không yêu có tác dụng gì không? Con yêu hay không yêu thì cũng không thay đổi được sự lựa chọn của người khác. Con yêu bố mình, nhưng con không để ông ấy biết, bởi người con hận nhất chính là ông ta.”
Không biết có phải vì anh uống nhiều rồi không mà đề tài lệch sang một hướng khác. Anh cầm ly lên uống rất nhanh, trên bàn xếp đến mấy cái ly không, ánh mắt vô định, lời nói không rõ lắm: “Ngoài việc chết đi thì chẳng còn một việc công bằng nào khác. Bố mẹ là người đầu tiên giơ dao lên chém mình, nhưng mình lại không thể đáp trả, mình bắt buộc phải trưởng thành theo giá trị quan của họ, trở thành người họ kỳ vọng. Nhưng mỗi người chúng ta chẳng phải đều sẽ làm cha làm mẹ sao?” Tử Chấn thở dài, nói tiếp: “Sau đó, con lấy một cô vợ tính cách khác hẳn với bố con, lời vợ nói cũng phải nghe, đúng không? Thế con nên nghe ai đây? Tương lai con còn phải nghe con trai con nữa, đúng không?”
“Sao con lại đẩy trách nhiệm lên đầu người khác? Toàn do con làm ra, con có thể nói con không có liên quan gì hết? Cũng không định trả giá cho những việc làm đó? Con chọn một cô vợ không đúng với ý bố, điều đó chứng tỏ tâm hồn con đang bị tổn thương. Hy vọng thông qua vợ mình con có thể tự hoàn thiện mình. Thuấn Nhân là người tốt, con nghĩ là khi ở bên nó, con sẽ tuyệt đối an toàn, nó không thể hại con, mà chỉ có thể là con hại nó.”
“Con đã làm gì khiến thầy phê phán con như thế? Cô ấy như một con yêu tinh đội lốt tiên nữ.” Nói xong, anh kéo tay áo, đưa cổ tay ra cho Phùng Dư xem sợi dây: “Thầy đã nhìn thấy chưa, từ khi con mười ba tuổi, cô ấy đã dùng phép ma thuật này trói con lại. Mười mấy năm rồi, từng giây từng phút đều như nhìn thấy cô ấy. Ngày nào con cũng sống trong địa ngục của cô ấy, sống không bằng chết. Còn cô ấy thì sao? Nói yêu là yêu ngay, nói kết hôn là kết hôn ngay, giờ nói không cần con nữa là đi ngay, không biết kiếp trước con đã làm gì sai trái, kiếp này con mới gặp phải khắc tinh này?”
Tử Chấn cầm ly rượu định đập vào đầu mình, Phùng Dư vội giằng lại, Tử Chấn lại gọi điện, nói: “Cô ấy phải nghe máy, nếu không con quyết định sẽ làm người xấu, con phải trả thù tất cả mọi người, làm cho gia đình họ tan nát, để con cái họ phải đi ăn xin trên phố!”
Anh lại uống rượu, bỗng anh cầm điện thoại lên ném vào tường: “Sao không nghe điện thoại của anh?”
Điện thoại đập vào tường rơi xuống đất, nhưng bỗng nhiên chuông điện thoại kêu lên, Tử Chấn vội vàng cầm máy lên nghe: “Khi nào em về đây? Em đã đi được bốn ngày rồi đấy.”
Giọng Thuấn Nhân buồn bã: “Em sẽ không quay về đâu.”
“Em nhất định phải quay về, ngày mai anh ra sân bay đón em.”
“Tử Chấn, anh đừng như thế, em buồn lắm, em không biết phải làm thế nào.”
“Vợ à, anh thôi việc rồi, em quay về được không?”
Thuấn Nhân im lặng một lúc, do dự nói: “Mình có thể chuyển ra ngoài sống không anh?”
“Được.”
“Ở căn nhà có ba phòng ngày trước anh mua cho em cũng được.”
“Ừ.”
Thuấn Nhân bỗng khóc nấc lên: “Thạch Tử, anh đang ở đâu?”
Tử Chấn nhìn đồng hồ: “Ba tiếng nữa, anh sẽ đến bên cạnh em.”
Thuấn Nhân đứng chờ ở cửa ra vào của sân bay, đang do dự không biết mình có nên quay về không. Giây phút nhìn thấy Tử Chấn, theo bản năng, Thuấn Nhân chạy lại đón. Hai tay ôm lấy cổ anh, mặt kề sát vào cổ, hít một hơi sâu. Tốt rồi, yên tâm rồi, vẫn là mùi hương ấm áp ấy, sao lại có thể xa nhau lâu thế chứ?
Tử Chấn hỏi: “Nhan Nhan khoẻ không? Con trai khoẻ không? Đứa bé trong bụng thì sao? Cũng khoẻ cả chứ?”
Thuấn Nhân gật đầu liên tục, hai người tay trong tay ra khỏi sân bay: “Tối em sẽ nấu nhiều món ngon cho anh ăn, mình cùng đi chợ mua đồ ăn nhé?”
“Ừ.”
Hai người về đến nhà của Nhan Xuân Nam, Xuân Nam nói: “Sắp thành mẹ của ba đứa con rồi, còn học kiểu nũng nịu của mấy đứa trẻ nữa. Cô biết mà, cháu nhìn thấy anh chồng này là hết giận ngay thôi.”
Thuấn Nhân đỏ mặt vội đi vào bếp, Tử Chấn theo sau, anh thuận tay đóng cửa lại. Thuấn Nhân vo gạo, cắm cơm, rồi lấy rau ra thái, Tử Chấn đưa dao cho Thuấn Nhân, cô vừa thái rau vừa dặn dò: “Sau này anh đừng ra ngoài bôn ba nữa, cứ ở nhà, em nấu cơm cho anh ăn.”
Tử Chấn gật đầu.
Thuấn Nhân để rau vào rổ vảy cho ráo nước, vừa vảy vừa nhìn Tử Chấn, không nhịn được, bà mẹ trẻ lại kiễng chân lên hôn chồng một cái.
Nước trong rổ rau bắn vào người Tử Chấn, Thuấn Nhân vội tìm khăn lau người cho anh. Tử Chấn đứng đó mặc cho Thuấn Nhân lau, bỗng anh nhỏ nhẹ nói: “Vợ yêu, sau này đừng đánh anh nữa nhé?”
Thuấn Nhân ôm chầm lấy anh, nước mắt giàn giụa: “Trong lòng em đau khổ lắm, hình ảnh của cô Trịnh cứ hiện lên. Em rất muốn hận anh, nhưng em không làm được. Cảm giác của em đối với anh đã thay đổi rồi, em không biết phải làm thế nào, em không thể xa rời anh, nếu như không có anh, em không biết mình phải làm thế nào. Trước khi lấy anh, em là người rất mạnh mẽ, nhưng có anh rồi, nếu như lại mất anh, em sẽ không còn sức để sống tiếp.”
Lúc này, Xuân Nam bế Chấn Chấn, cùng với Nhan Nhan vào bếp. Thuấn Nhân mặt đỏ ửng, quay đi lau nước mắt.
Nhan Nhan nhìn thấy Tử Chấn, nhảy lên muốn hôn, môi hai bố con chạm nhau, hôn chụt một cái, cô bé vui mừng lắm. Chấn Chấn tuy chưa biết nói, nhưng cũng nhận ra bố, mở cái miệng không có chiếc răng nào ra cười.
Thuấn Nhân nhìn thấy cảnh đó, cười nói: “Sao nhìn anh không giống bố chút nào, khác hẳn em, già như thế này rồi.”
“Mẹ không già đâu!” Nhạn Nhạn vội thanh minh, nói tiếp: “Nhưng bố rất giống anh trai, các bạn con đều nói như thế.”
“Bố con uống thuốc trẻ lâu, mẹ chưa uống.”
“Ai bảo em đẻ một lúc mấy đứa liền”, Tử Chấn nói.
Thuấn Nhân đánh anh, Tử Chấn ôm đầu: “Mới nói rồi, đừng đánh anh nữa mà,”
Ngày hôm sau, cả nhà họ bay về Bắc Kinh.
Sắp xếp chỗ ở cho ba mẹ con xong, Tử Chấn quay lại công ty lấy đồ dùng cá nhân.
Anh lấy hết sách trong tủ xuống, đứng thẳng lên đặt chúng xuống bàn làm việc. Mới vừa nhấc lưng lên, cơ thể bỗng nhẹ như đang bay, trước mắt như có những ngôi sao đang nhảy múa, một màu trắng xoá bất tận bao trùm.
Tử Chấn muốn vịn tay vào thành tủ sách nhưng tay chân không còn lực, cơ thể nhẹ nhàng nhào về phía trước, ngã xuống nền đá hoa cương.
Thời Hân cố ý không báo cho Thuấn Nhân việc Tử Chấn nằm viện, ngoài An An ra, ông ta không nói cho bất kỳ ai. Không những thế, ông ta còn lấy điện thoại của Tử Chấn bỏ vào túi mình.
Mới mổ xong, Tử Chấn còn chưa tỉnh, đêm đến anh lại sốt cao, đầu tóc ướt đẫm mồ hôi, thấm ra cả gối.
An An vuốt những sợi tóc ướt trên trán Tử Chấn, thay cho anh túi chườm lạnh khác.
Bác sĩ điều trị cho Tử Chấn chau mày nói với Thời Hân: “Cậu ta bị lâu rồi phải không? Chảy máu trong không chỉ một lần. Người cậu ấy yếu lắm, thể trạng không được bình thường, nếu cứ tái phát thế này, có thể dẫn tới suy kiệt mà chết.”
“Nguyên nhân gì khiến nó yếu đến thế? Vấn đề dinh dưỡng hay nguyên nhân gì khác?”
“Có thể do từ nhỏ ăn uống không đủ chất, sau đó lại bị thương cột sống, khớp, hơn nữa còn có dấu hiệu ngộ độc mãn tính. Tình hình phức tạp lắm, cụ thể phải chờ kết quả hộichẩn.”
“Ngộ độc mãn tính?” Thời Hân cảm thấy lạnh xương sống. Lúc này, điện thoại Tử Chấn đổ chuông, Thời Hân nhìn thì thấy Thuấn Nhân gọi nên chẳng thèm để ý.
Rất nhanh, Thuấn Nhân lại gọi vào máy của Thời Hân, giọng cô xen lẫn tiếng khóc: “Có phải anh ấy đang nằm viện không bố? Anh ấy ở đâu?”
Thời Hân nói: “Đến biệt thự gặp bố.”
Thời Hân về tới biệt thự, Thuấn Nhân đã ngồi đợi ông ta ở phòng khách. Trong lòng cô như có lửa đốt, tinh thần hoảng hốt, ngón tay cứ kéo ra kéo vào khoá túi da.
Thời Hân rót nước suối ra một cái ấm nhỏ đặt lên bếp đun: “Khi Tử Chấn kết hôn với cô, cơ bản không có sự đồng ý của tôi. Tuy bây giờ không còn là thời đại bố mẹ đặt đâu con ngồi đấy, nhưng ít ra nó cũng phải hỏi ý kiến của tôi. Như thế sẽ không có những sai lầm đáng tiếc xảy ra, rồi lại trở về điểm xuất phát.”
Một lát sau, nước trên bếp sôi sùng sục, Thời Hân nhấc ấm lên rót vào một cái ly. Ông ta vừa làm vừa nói: “Cô là một người phụ nữ xinh đẹp, công bằng mà nói, có thể xếp vào loại tuyệt sắc giai nhân. Một người phụ nữ như cô, trên thực tế trước khi lấy con trai tôi lại có cuộc sống rất nghèo nàn, đủ để chứng minh phẩm chất đạo đức của cô tương đối tốt, thậm chí nó vượt qua cả bản năng sinh tồn.”
Ông ta lấy một muỗng chè đổ lên một tờ giấy trắng, cần mẫn chọn nhặt lá chè nguyên ra: “Tôi không phủ nhận cô là người phụ nữ tài giỏi, nếu không phải tôi chỉ có một đứa con trai độc thân nhất là Tử Chấn thì người con dâu như cô, tôi muốn tìm cũng không được.”
Ông ta cho lá chè mới nhặt vào ấm sứ, đổ nước sôi vào, bình thản nói: “Nhưng giờ tôi chỉ có thể nói tôi thật sự cảm thấy hối tiếc, cô bắt buộc phải ly hôn với con trai tôi.”
Câu này không làm cho Thuấn Nhân cảm thấy kinh thiên động địa, ngược lại cô rất bình tĩnh, ánh mắt trầm ngâm nhìn Thời Hân.
Ông ta nhấc ấm chè lên, rót vào chén, sau đó đặt ấm chè lại chỗ cũ: “Đây tuy là quyết định của tôi, nguyên nhân là gì, cũng không cần thiết phải nói nhiều, tóm lại, cô không phải người con dâu tôi cần. Mấy đứa trẻ cô có thể mang đi, cũng có thể để lại, tiền nuôi dưỡng không cần phải lo. Nghe nói, cô đã trả cho Tử Chấn hết tiền nó cho cô rồi, thế thì càng đơn giản. Nó còn có mấy căn nhà đang đứng tên cô, cô cứ giữ lấy đi, tôi nghĩ, phần đời còn lại cô không cần phải lao động khổ sở mà vẫn không lo thiếu thốn.”
Thuấn Nhân cuối cùng cũng lên tiếng: “Những gì bố nói không liên quan gì đến chuyện ly hôn cả. Huống hồ, bố không có quyền can thiệp vào cuộc hôn nhân của con và Tử Chấn, chúng con sẽ không bao giờ xa nhau.”
“Thật không?” Thời Hân nói. “Xem ra cô không thông minh như tôi tưởng tượng. Cô cho rằng dựa vào khả năng của cô mà đòi đấu với tôi sao? Hay là vì cô có thể giữ chân con trai tôi, mà đòi đấu với tôi? Nhan Thuấn Nhân, sức đàn bà yếu ớt như cô, trong tay không có một cái gì, thì đừng có mơ sẽ thắng được tôi. Còn về Tử Chấn, cô đừng nghĩ sẽ gặp lại nó.” Giọng nói ôn hoà, nhưng mấy câu ông ta nói như những nhát dao đâm vào tim cô.
Trước mặt Thời Hân, Thuấn Nhân chỉ có thể dựa vào lòng can đảm của mình: “Con sẽ không ly hôn với anh ấy đâu. Thậm chí nếu con chết, không, ngay cả khi con chết, con cũng không ly hôn với anh ấy.”
“Được thôi, tôi nói cho cô biết, mấy hôm trước tôi và Triệu Chấn Đào có ký với nhau một dự án đầu tư lớn. Trong hợp đồng, tôi chịu mức độ rủi ro ít hơn anh ta, nhưng lợi nhuận của tôi nhiều hơn anh ta. Sở dĩ anh ta chấp nhận ký một hợp đồng như vậy là vì nó còn có thêm một điều kiện phụ nữa là, khiến cô trở lại tình trạng độc thân như trước. Đương nhiên việc sau đó thế nào thì phải xem mức độ hứng thú của anh ta rồi. Tôi nói trắng ra như thế, cô có hiểu không? Nếu cô không đi, tôi sẽ làm ngược lại với những điều khoản trong hợp đồng, mà điều tôi chấp nhận với Triệu Chấn Đào là nếu tôi làm sai hợp đồng, ông ta có thể tự do xử lý Tử Chấn.”
Thuấn Nhân biết, không phải Thời Hân đang đe doạ. Năm đó ông ta vì một người đàn bà mà cam tâm vứt bỏ đứa con trai mới mười ba tuổi ở một nơi xa lạ. Còn bây giờ, ông ta vì một món lời lớn mà đem tính mạng con trai ra thế chấp, không chút đau xót. Hơn thế, ông ta chắc chắn rằng con dâu sẽ lựa chọn việc bảo toàn tính mạng con trai mình.
Thời Hân đoán trước việc mình sẽ thắng. Thuấn Nhân không còn cách lựa chọn nào khác. Mặt mày trắng bệch, ánh mắt lanh lẹ trở nên vô hồn, tuy không thấy một giọt lệ, nhưng nó lại rất nặng nề.
Thuấn Nhân nói: “Bố, bố đã bao giờ thử hiểu con trai bố chưa? Nhớ lại, năm đó, cậu bé mới mười ba tuổi phải nếm trải nỗi cô đơn, sợ hãi nơi đất khách quê người, không có lấy một người thân. Từ chỗ đang ở một thủ đô phồn hoa đến ở một huyện nhỏ xa xôi, từ chỗ ăn no mặc ấm đến ở nhà một người khác thiếu ăn thiếu mặc, cậu bé mất mẹ, còn người bố lại vui với cuộc tình mới trên đất Mỹ. Cậu bé sống lay lắt khổ sở, bố đã từng nghĩ tới chưa? Lớn lên anh ấy không dám tiêu pha một cách tuỳ tiện, bởi anh ấy là đàn ông, tương lai phải lo cho gia đình. Anh ấy nhiều tuổi rồi mà không có lấy mấy người bạn, không phải vì anh ấy sống khép mình, mà bởi vì anh ấy không có tiền để giao thiệp xã giao. Bố biệt vô âm tín mười năm rồi, giờ bỗng xuất hiện, Tử Chấn vẫn chấp nhận bố, anh ấy quá khao khát có người thân, cho dù đó chỉ là trên danh nghĩa. Sao bố lại có thể nhẫn tâm phá vỡ cuộc hôn nhân, phá vỡ gia đình hạnh phúc của con trai mình? Hôn nhân và gia đình đối với bố có thể có, có thể không, nhưng đối với Tử Chấn, đó là mục tiêu cuộc sống của anh ấy.”
Thời Hân ngắt lời cô: “Những chuyện đó đã trở thành quá khứ, bây giờ nó giàu có gấp bao nhiêu lần những người cùng tuổi, cô đừng có dùng những lời lẽ đó mà hòng thay đổi được ý định của tôi, tôi không phải là loại dễ rơi nước mắt đâu nhé. Cô nói những chuyện đó ra là muốn chứng minh điều gì? Chứng minh rằng cô rất hiểu nó, rất hợp với nó à? Những chuyện trước đây mà nó đã trải qua chẳng qua cũng chỉ là một giai đoạn trong cuộc đời nó, cô đừng có vì thế mà ngộ nhận, mà lầm tưởng rằng mình với nó đang ở cùng một thế giới.”
Thuấn Nhân cắn môi, ngước nhìn trần nhà, đèn trang trí bằng thuỷ tinh sáng chói cả phòng khách, hư ảo như những giọt nước. Thuấn Nhân nhớ lại hình ảnh cậu bé trên đường Thạch Bản lúc hoàng hôn.
“Con thừa nhận, trong mắt nhiều người, con không so được với Tử Chấn”, cô nói. “Nhưng tình yêu giữa hai người, không cần người khác phải đánh giá, chúng con có hợp nhau hay không, có xứng đôi vừa lứa không, không phải người khác nói là được. Chúng con ở với nhau rất hạnh phúc, những năm trước đây phải xa nhau, chúng con cảm thấy rất đau khổ.”
“Phải rồi, cô rất yêu Tử Chấn, nó mạnh mẽ hơn người chồng trước của cô rất nhiều mà. Nhưng sai lầm nào cũng phải trả giá. Cô còn chưa trả giá hết sai lầm của cuộc hôn nhân trước.” Thời Hân nhấc tách trà lên hít một hơi sâu, nhưng thở ra lại nhẹ, giống như một hơi thở dài đầy đau khổ.
Ông ta nói: “Cuộc sống ở Mỹ của nó vốn rất đơn giản và lặng lẽ, tuy không đủ gọi là hạnh phúc nhưng ít ra nó cũng ít đau khổ, giày vò. Còn cô thì sao? Cô đã mang đến cho nó cái gì nào? Cô khiến nó gánh một gánh nặng như thế. Vì muốn được ở cạnh cô, nó đã vứt bỏ một tương lai đầy hứa hẹn, vì yêu cô, nó sẵn sàng thịt nát xương tan. Nó cam tâm tình nguyện, cho nên nó đáng chết. Nhưng cô rất lương thiện, cô phạm sai lầm là vì cô như là con ếch ngồi đáy giếng, cho nên người ngoài cuộc như tôi mới phải lôi cô lên.”
Thuấn Nhân không nói gì, sự im lặng của cô không khiến giọng điệu Thời Hân dịu lại: “Sức khoẻ của Tử Chấn bị huỷ hoại cũng nhiều rồi, cô dám nói không có liên quan gì tới cô không? Còn ở đây mà nói yêu nó hả? Đừng ích kỷ như thế. Một người đàn ông như Tử Chấn, ai làm vợ nó cũng đều yêu thương nó, cô đánh giá mình quá cao rồi đấy.”
“Nhưng anh ấy không yêu bọn họ.”
“Tôi phải nói thế nào cô mới hiểu đây? Đàn ông hơn hai mươi tuổi thì cũng chỉ là thằng trẻ con, mấy năm nữa chắc gì nó đã yêu cô như thế. Theo kinh nghiệm của tôi, đàn ông không thích phụ nữ biết về quá khứ đen tối của họ, đó là nguyên nhân họ dễ thay lòng đổi dạ, còn cô thì lại biết quá nhiều.”
“Chuyện tương lai, con chưa nghĩ tới, con chỉ biết là hiện giờ con và anh ấy đang rất yêu nhau, chúng con không thể xa nhau.”
Thời Hân khoanh tay nhìn Thuấn Nhân, Thuấn Nhân cũng nhìn ông ta.
Từ trước tới nay Thuấn Nhân chưa từng nhìn Thời Hân như vậy. Cô cũng không có cách nào thù hận khuôn mặt ấy, mũi và trán của ông ta giống hệt Tử Chấn, có điều ánh mắt của hai người bọn họ hoàn toàn khác nhau, theo Thuấn Nhân, ông ta giống Tử Chấn, chứ không phải Tử Chấn giống ông ta.
Thời Hân nói: “Thuấn Nhân, sự cố chấp của cô đang làm hại người cô thương yêu nhất. Triệu Chấn Đào mất vợ mất con, lại mất mười triệu, cô thấy có người đàn ông nào nuốt được mối thù này không? Nếu gặp phải thằng nào tâm địa độc ác, thù lâu nhớ dai thì hậu quả không biết thế nào mà lường, đúng không? Nếu thằng đó còn có tiền, có thế lực một chút, sự việc diễn biến thế nào, cô có tưởng tượng nổi không? Cô không có năng lực đối phó tất cả, nhưng tôi thì có, điều kiện của tôi là, cô tránh xa con trai tôi ra.”
Cuối cùng, những giọt nước mắt đau khổ cũng chảy dài trên đôi má Thuấn Nhân, cô cố kìm nén cảm xúc, nhưng nước mắt cứ thế tuôn ra. Cô không ngừng lấy tay quệt hai hàng nước mắt. “Cho con gặp Tử Chấn một lần”, giọng cô đầy dứt khoát. “Sau đó con sẽ rời xa anh ấy.”
“Phải rồi, cô bắt buộc phải gặp nó, hai người phải ký đơn ly hôn nữa”, Thời Hân nói. “Mấy ngày nữa đi, nó đang hôn mê, giờ không thể cầm bút được.”
Thuấn Nhân hét lên: “Nói cho con biết tên bệnh viện đó.”
An An ngạc nhiên khi nhìn thấy Thuấn Nhân, nhưng cô ta nhanh chóng lấy lại trạng thái bình thường. Thuấn Nhân đi qua An An đến bên giường bệnh ngồi xuống, An An đứng đó một lát, rồi đi ra khỏi phòng bệnh, nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Bên cạnh giường bệnh có giá treo bình truyền dịch, túi dịch dốc ngược lên, nhỏ xuống từng giọt, từng giọt.
Thuấn Nhân đặt tay lên trán Tử Chấn, cái nóng hừng hực dưới lòng bàn tay khiến trái tim cô đông cứng vì băng giá. Khuôn mặt trong lúc hôn mê của Tử Chấn mòng manh như những bong hoa tuyết. Thuấn Nhân cúi đầu, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên đôi môi tái nhợt của chồng.
Cô lấy bình nước, rót một ít vào cốc, lấy bông gòn, nhẹ nhàng thấm lên đôi môi khô ấy.
Lông mi anh hơi động đậy, mắt vẫn cứ nhắm, môi hơi hé ra, điệu bộ rất đáng yêu. Thuấn Nhân bất giác nở nụ cười, cô nhỏ vài giọt vào lưỡi Tử Chấn.
Anh từ từ mở mắt, lúc đầu còn thấy lờ mờ, dần dần mới nhận ra người phụ nữ ngồi trước mặt. Tử Chấn nở nụ cười, nhưng trong nụ cười ấy dường như có chút áy náy, anh định nói điều gì đó, nhưng không cất nổi lời. Thuấn Nhân giơ ngón tay trỏ đặt lên môi anh, cười trìu mến. Tử Chấn yên tâm nhắm mắt lại.
/37
|