anh buồn ngủ quá anh ngủ 1 lát đã, cấm không được khóc nữa, muối mặn lắm,. nhớ chưa…
nói hết câu thì Nguyên Thần Dạ chìm vào giấc ngủ đúng hơn là mê man bất tỉnh…
này…này…Thần Dạ anh nói ngủ là ngủ sao…
Nguyên Băng như quên mất vết thương của anh, mà lay Thần Dạ dậy…
Nguyên băng…em lay như vậy cậu ấy không chết vì vết thương cũng chết vì bị em hành hạ thôi…
Anh Tống Bình là anh phải không…>?
Đúng thế, Thiên Thần tới cứu rỗi linh hồn hai người đây…
Anh bớt nói nhảm đi ,mau đưa anh ấy tới bệnh viện đi….
được rồi,anh lại làm từ thiện vậy…
mấy người đưa anh ấy ra xe tới bệnh viện.
- Nguyên băng anh đưa em tới bệnh viện…
- Đi thôi anh…Nguyên Băng nắm tay Hạ Bình giục…
- Nguyên Bng nếu Thần Dạ thấy chắc anh sống không nổi mất…
- Anh Hạ Bình anh ấy sao rồi…
- Yên Tâm đi, Diêm vương không dám nhận cậu ta đâu, đã qua cơn nguy kịch rồi…đang ở phòng hồi sức…anh mang em vào…
- Cám ơn anh…?
- Đừng khách sáo….!
- Em ngồi xuống đi…
- lần tay lên giường Nguyên Băng đặt tay lên mặt Nguyên Thần Dạ…chạm nhẹ vào đó…
- anh ấy ra nhiều mồ hôi quá…
- cậu ấy sẽ mau tỉnh lại thôi…
- em cũng mong như thế…anh Hạ Bình…Hoàng Phi anh ấy…
- Lúc bọn anh tới…không thấy Hoàng Phi đâu cả…?
- Em tin anh ấy không cố ý hại em, anh đừng làm hại anh ấy…
- Em nên nói điều này với Thần Dạ thì hơn…
- người em cũng bẩn rồi, anh đưa em về nhà tắm rửa thay quần áo…?
- Không sao em muốn đợi anh ấy tỉnh lại 1 chút rồi về cũng không muộn…
thời gian trôi lặng lẽ, nặng nề…
- quần áo em có mùi tanh quá…chắc em phải về nhà trước…anh chăm sóc anh ấy nhé…
- anh sẽ cho người đưa em về…
- cám ơn…
Nguyên Băng mệt mỏi chợp mắt trên xe….
- Hạ Bình…Nguyên Băng đâu…
- cậu yên tâm cô ấy về nhà thay quần áo…
- cô ấy không sao chứ…
- người có sao là cậu thôi, Thần Dạ, sao cậu không gọi cho tôi mà lại mạo hiểm đi 1 mình như thế…
- lúc đó gấp quá, tôi không nghĩ được gì nữa, dù sao cũng cảm ơn cậu…
- cậu với tôi khách sáo gì chứ…vết thương tương đối sâu, cậu nên nghĩ ngơi đi…
- nhờ cậu chăm sóc cô ấy…
- Được rồi…
Nhìn Nguyên Thần Dạ lại tiếp tục chìm vào giấc ngủ, Hạ Bình thở dài..:
- Tình Yêu đã thay đổi cậu, Thần Dạ..nhưng đó lại là Thay đổi tốt, hi vọng sau này, cậu không phải gặp những tình huống như trước đây nữa..
- Anh Hạ bình…
- Nguyên Băng em tới rồi sao…không nghĩ ngơi mai tới cũng được tối nay anh sẽ trông cậu ấy…
- Em không sao…anh không cần ở đây đâu, em chăm sóc anh ấy cũng được, còn công ty nữa…dù sao anh ấy cũng vì em mà bị như vậy, em rất áy náy…
tỉnh dậy bởi ánh nắng mặt trời chiếu vào phòng…trông thấy Nguyên Băng ngủ ngon lành trên chiếc ghế bên cạnh giường anh…1 dòng ấm áp chảy vào tim…xem ra bị thương lần này cũng không uổng phí…cô vì anh mà khóc, vì anh mà lo lắng.
còn thức khuya để chăm sóc anh…
nhẹ nhàng đặt 1 nụ hôn vào môi cô, Nguyên Thần Dạ bật cười sao anh lại phải lén lút hôn khi cô ấy đang ngủ cơ chứ, cô ấy là vợ anh cơ mà…
giật mình…
Nguyên băng tỉnh dậy, cô không nhận ra anh đã tỉnh…nên vẫn ung dung ngồi chờ đợi anh…
- Thần dạ bao giờ anh mới tỉnh…
Nguyên Thần Dạ bỗng dưng muốn trêu chọc cô…
Anh mỉm cười im lặng làm như chưa tỉnh…
- Nguyên Thần Dạ nếu anh không tỉnh tôi nhất định sẽ rất áy náy, vì tôi mà anh…
đặt tay lên trán Nguyên Thần Dạ và trán mình…
- Có vẽ anh hết sốt rồi đó….tôi sẽ đi gọi bác sĩ…
- Đừng đi…ở lại với anh được chứ…Nguyên Thần Dạ nhàn nhạt mở miệng, níu kéo…
- Anh tỉnh rồi sao…tôi đi nói với bác sĩ….
- Đừng đi, được chứ…?
- tại sao tôi di gọi bác sĩ thôi…
- không cần…anh muốn…em ở cạnh anh…
nắm lấy cánh tay Nguyên Băng đang muốn rời đi…Nguyên Thần Dạ như nài nỉ…
- anh có chuyện muốn nói với em…ngồi xuống đây…
- có chuyện gì vậy…
Vẫn ngoan ngoãn ngồi xuống theo lời của Thần Dạ, Nguyên Băng không hay biết nụ cười quỷ dị của anh….
cảm nhận hơi thở của Nguyên Thần Dạ phả nhẹ lên cổ, Nguyên Băng giật mình…
- Thần Dạ, có gì anh nói đi, đâu cần xích lại gần như thế chứ…
- Anh muốn nói là….
Nguyên Thần Dạ cố ý nói chậm lại, kéo dài sự tò mò của cô…
- nếu anh không nói vậy tôi đi gọi bác sĩ…
- có…
kéo nhẹ Nguyên Băng vào lòng….đặt nụ hôn lên môi cô, nhìn biểu hiện, mặt đỏ, ngạc nhiên không kịp phản kháng của cô, Nguyên Thần Dạ hài lòng nói…
- anh muốn hôn em…
- ehem…Nguyên Thần Dạ xem ra cậu đã khỏe rồi, có thể xuất viện được chứ…
- Tống Hạ Bình cậu đúng thật là làm hỏng chuyện tốt của người khác mà…
- Tôi không cố ý, tại cửa phòng không khóa….
- lần sau…nếu có…nhớ khóa cửa…
- tôi sẽ tiếp thu ý kiến tốt của cậu…
- anh Hạ Bình…Nguyên Thần Dạ buông tay ra…Cuối cùng Nguyên Băng cũng hoàn hồn sau nụ hôn kia…giận dữ quát…
- Nguyên Băng em ngồi yên đi…Hạ Bình sẽ không giúp em đâu…
- Nguyên Thần Dạ anh….anh…cô lắp bắp nói không nên lời…đánh vào ngực anh…
- Á Đau quá …
Biết mình lỡ tay làm anh đau,, Nguyên Băng cuống quýt không biết làm gì…?
- Đau lắm sao…Nguyên Thần Dạ, tôi xin lỗi tôi không cố ý…tôi di gọi bác sĩ…
Kêu đau nhưng miệng Nguyên Thần Dạ vẫn cười làm Tống Hạ Bình lắ đầu cho cái tính của anh…
- Không cần, chỉ cần em ngồi yên như vậy là được…
- Thần Dạ, anh lừa tôi…
- Không có…cậu xử lí mọi chuyện sao rồi…
- Như lời cậu nói…hoàn hảo hơn tôi nghĩ…
- thế thì được…
- Điều tra ra chủ mưu là ai không…?
- Cái này..
- Nguyên Thần Dạ, hôm đó cũng có Hoàng Phi sao em lại không biết anh ấy sau khi anh tới nữa…
- Anh không biết…
- Hoàng Phi có tham gia vào vụ này, nhưng sau khi bọn anh đến cũng không nhìn thấy anh ta, theo thông tin thì anh ta đã vè MĨ…trong chuyến bay hôm qua…
- Về MĨ sao….Giọng Nguyên Băng buồn buồn…
NHìn ra vẽ mặt của Nguyên Băng, không cam chịu, mặc kệ Tống hạ Bình ở đó…
Nguyên Thần Dạ cúi xuống hôn cô thật sâu, cảnh cáo…:
- Không cho phép em nhớ anh ta…
- Nguyên Thần Dạ, anh thật bá đạo cả suy nghĩ của tôi anh cũng cấm sao…?
- Đúng thế em chỉ có thể nghĩ về anh, chồng em mà thôi…
- Nguyên Thần Dạ tôi không muốn nói chuyện với anh nữa…
- Anh Lưu xe làm sao vậy…
- Phu Nhân, xe hình như bị nổ lốp rồi…?
- Vậy chúng ta phải làm sao…Hôm nay Thần Dạ ra viện…
- Không sao, có lốp dự phòng….tôi sẽ nhanh chóng làm ngay…..
- Vậy được…chúng ta đang ở đâu đây…
- Đây là chân núi…
- vậy tôi ra ngoài hóng gió 1 lát. Anh cứ từ từ sữa nhé…
- Vâng, xong tôi sẽ gọi phu nhân…
Cảm nhận, gió đang lùa vào tóc, 1 không khí mát lạnh xâm nhập vào từng tế bào trên cơ thể…Nguyên băng đang thả hồn vào trời đất thì tiếng tài xế gọi….
- Phu Nhân có thể đi được rồi…
- Tôi đã biết…
Nguyên Băng chậm rãi đi qua đường, nhưng không hề biết có 1 chiếc xe cũng đang nhằm hướng cô lao xuống…
Phu nhân, cẩn thận…
“Rầm”, cả người Nguyên băng bị hất tung ra xa…
chiếc xe lao…thêm 1 đoạn nữa rồi cũng rơi đam vào gốc cây…
Tại bệnh viện:
- Sao cô ấy lâu như vậy nhỉ ?
- Đã bảo chỉ về 1 lát thôi mà…
- Nguyên Thần Dạ cậu lo lắng gì chứ, có lẽ tắc đường nên đến muộn thôi….
Tránh đường…tránh đường…bệnh nhân cần cấp cứu….
Nhìn 2 chiếc xe chở hai cô gái chạy trên hành lang bệnh viện. người đầy máu…Nguyên Thần Dạ lại thêm lo lắng….
Bỗng dưng nhìn kĩ cô gái nằm trên xe kia…Nguyên băng,. Là cô sao…
Nguyên Thần Dạ lao nhanh tới hai chiếc xe kia…:
- Dừng lại….
- Khi chiếc xe vừa dừng lại thì anh sững sờ, đúng là cô ấy…
- Chuyện gì đã xảy ra…?
- Thần Dạ bình tĩnh, cô ấy cần được cấp cứu..
- Tai nạn ô tô…
Như sét đánh bên tai, Nguyên Thần Dạ ngây người…anh không thể lại mất cô thêm 1 lần nữa…
- Bằng mọi giá các người phải cứu sống cô ấy, nếu không. Tôi sẽ cho đóng cửa bệnh viện này…
- Vâng vâng….
- Thần dạ bình tĩnh, cô ấy đã được vào cấp cứu rồi, cậu đừng nóng vội như thế nữa…
Trong phòng phẫu thuật :
- Nhanh…nhanh…chuyền máu cho cô ấy…
- Nhóm AB đã hết thưa bác sĩ…
- Nguy rồi…nếu xẩy ra chuyện gì bệnh viện chúng ta bị đóng cửa mất…
- Tôi sẽ hỏi mọi người…
- Ai thuộc nhóm máu AB…
- Đã xảy ra chuyện gì….Nguyên Thần Dạ tóm lấy 1 bác sĩ chạy ra ngoài từ phòng phẫu thuật của Nguyên băng…
- Cô ấy mát máu nhiều quá, ngân hàng máu không đủ…?
- Máu gì ?
- AB…bác sĩ vừa nói vừa run cầm cập…
- Nhanh chóng lấy máu của tôi cho cô ấy…
- Nhưng…nhưng….
- Thần Dạ cậu vừa mất máu nhiều như vậy liệu có thể cho thêm nữa không…?
- Tôi không quan tâm, nếu không cứu được cô ấy, thì các người chờ chết đi…
Bác sĩ hướng Tống hạ Bình cầu cứu, nhận thấy được sự gật đầu của Hạ Bình, các bác sĩ nhanh chóng đưa Nguyên Thần Dạ đi lấy máu cho Nguyên băng…
- Thần Dạ, cậu vừa cho đi nhiều máu như vậy sao không nghĩ ngơi đi….còn tới đây làm gì…ở đây có tôi là được rồi…
- Tôi không sao…
- ngồi xuống đây đi…
thời gian lặng lẽ trôi đi…1h…2h…3…4h…thời gian trôi đi nặng nề…
sau 10h tiếng phòng mổ cũng được mở ra…
Mọi người thở phào nhẹ nhõm…
- Nguyên Tổng ca phẫu thuật rất thành công…chúc mừng…
Nguyên Thần Dạ nghe xong thì mỉm cười rồi ngất xỉu….
- Mau đưa anh ấy vào phòng cấp cứu…
- Thần Dạ cậu tỉnh rồi, cậu hôn mê cũng rất lâu rồi…
- Bao lâu…
- 2 ngày…
- Ca phẫu thuật rất thành công, nhưng bệnh nhân tạm thời chưa tỉnh được, còn cần thời gian để hồi phục ?
- Là bao lâu…?
- Cái đó còn tùy thuộc vào bệnh nhân nữa…sức khỏe cô ấy rất yếu…
- Chúng ta đi gặp Nguyên Băng thôi…
- Thần Dạ cẩn thẩn, vết thương cậu vẫn còn chưa lành đang rỉ máu kìa
- Tôi ổn….
Nhìn Nguyên Băng nằm im tren giường bệnh trắng xóa, khuôn mặt xanh xao kia, làm lòng anh đau thắt lại…lại thêm 1 lần nữa anh không bảo vệ được cô đặt cô vào vòng nguy hiểm…nếu lần này cô có mệnh hệ gì chắc anh không thể tự tha thứ cho mình….
Nguyên Băng, nhanh chóng tỉnh lại được chứ….
Thần Dạ, cô ấy sẽ ổn thôi…
Hạ bình ai đã làm chuyện này…
- Đình Uyên Nhi…cô ta đã lái xe đâm vào Nguyên Băng….
Ném toàn bộ những thứ trên bàn xuống , Nguyên Thần Dạ **** rủa…:
- khốn khiếp , Đình Uyên Nhi, tôi đã tha cho cô 1 lần vì cô là chị gái Nguyên băng nhưng tại sao hết lần này đến lần khác cô vẫn không chịu ngừng tay, vậy đừng trách Nguyên Thần Dạ này độc ác…
- Chúng ta tới gặp cô ta…
- Ai, Đình Uyên Nhi….
Đúng thế…
bước vào phòng bệnh của Uyên Nhi…Nguyên Thần Dạ dường như phát điên…trong khi Nguyên băng của anh sống chết không biết thì cô ta chỉ nhỡn nhơ bị nhẹ….Thần Dạ thật sự muốn giết cô ta ngay bây giờ…
- Nguyên Thần Dạ tôi cũng có vinh dự được anh tới thăm sao…cám ơn…
Tóm chặt lấy cánh tay Uyên Nhi, Nguyên Thần Dạ như bóp nạt cánh tay cô làm cô phải kêu lên…
- Anh muốn giết tôi sao…
- Nếu không muốn có lỗi với Nguyên băng tôi đã giết cô từ lâu rồi chứ không phải đợi đến bây giờ nữa….
- Ha ha…Nguyên Thần Dạ, cảm giác nhìn người mình yêu nằm im bất động như thế nào…?Thú vị lắm phải không…?
- Đình Uyên Nhi nói cho cô biết…nếu cô ấy không tỉnh lại, thì tôi sẽ giết cô ngay tức khắc…
- Nguyên băng cô em gái tội nghiệp của tôi…thật là cao số, bao lần sống chết ngàn cân treo sợi tóc vậy mà vẫn thoát được thử xem lần này cô ta còn may mắn được nữa không…?
- Đình Uyên Nhi…cô là cầm thú sao…? Ngay cả em gái mình cũng không tha sao…?
- Tống Hạ bình…tôi chưa từng công nhận cô ta là em gái tôi…tôi hận…tôi chỉ mong cô ta chết ngay bây giờ cho khuất mắt tôi…
“Bốp”
- 1 cái tát như trời giáng cảu Nguyên Thần Dạ xuống mặt của Uyên Nhi, cô sững sờ…
- Nguyên Thần dạ,…anh…
- Uyên Nhi, cô đáng ra phải biết cám ơn trời đã sinh cho cô em gái, vậy mà…cô ấy hoàn toàn không biết có người chị gái như cô…?
- Không biết thật nực cười tất nhiên là không rồi, cô ta sung sướng nhưu 1 nàng công chúa còn tôi thì tận cùng của xã hội làm sao biết được chứ…?
- Không nhiều lời với cô…tôi chỉ muốn nói cho cô biết, mạng sống của cô với tôi không là gì cả…nhưng đôi mắt của cô. rất có giá trị…và nếu cần tôi sẵn sàng lấy chúng từ cô..cô hãy nhớ đấy…
- Nguyên Thần Dạ anh thật tàn nhẫn…
- Cám ơn cho lời khen của cô, nhưng tôi chưa bao giờ nói tôi không tàn nhẫn cả, với người như cô tôi càng thủ đoạn gấp trăm nghìn lần mới xứng đáng…
- Haha…Nguyên Thần Dạ, anh tưởng muốn lấy đôi mắt của tôi cho cô ta sao…?
- Tôi không bao giờ đồng ý…
- Tôi có nói qua cần sự đồng ý của cô sao…Đình Uyên Nhi…
- Được ….. Hạ Bình im lặng theo bước nGuyên Thần Dạ ra ngoài bỏ mặc Uyên Nhi ngẫn ngơ rồi cười sặc sụa trong phòng…
- Nguyên băng đã ba ngày rồi, bao giờ em mới tỉnh lại…em có biết anh lo lắng cho em lắm không…?
giọt nước mắt lăn dài trên má Nguyên Thần Dạ…anh yếu đuối giây phút này, anh thật sự muốn có 1 vòng tay an ủi, anh muốn nói với cô rằng anh cần cô hơn bao giờ hết, hơn những gì mà anh có…anh chấp nhận đánh đổi tất cả để bị cô mắng cũng được đánh cũng được,…nhưng tại sao cô vẫn không động đậy, không cho anh 1 tia hi vọng nào cho anh thấy dấu hiệu rằng cô sẽ tỉnh lại…
anh tuyệt vọng hơn bao giờ hết…mọi thứ sẽ như vậy sao…các bác sĩ giỏi nhất thế giới đã được anh tìm về nhưng tại sao…tại sao vẫn không có chuyển biến gì…
Chỉ mấy ngày thôi mà khuôn mặt Nguyên Thần Dạ hốc hác gầy đi trông thấy…
Tống hạ Bình đứng im lặng ở cửa, anh biết giây phút này nên để Thần Dạ 1 mình với Nguyên băng…1 người đàn ông cho dù có mạnh mẽ tới đâu cũng có khi yếu lòng và đau đớn…tình yêu cũng là 1 con dao 2 lưỡi, đưa ta lên tới đỉnh cao thì cũng nhanh chóng dìm ta xuống tận cùng của sự đau khổ…
- Nguyên tổng,,…không hay rồi…1 bác sĩ xộc vào phòng
- Có chuyện gì vậy…
- Bệnh nhân Đình Uyên Nhi…cô ấy
- Cô ta làm sao…?
- Cô ấy tự tử chết rồi…
- Đúng thế, cô ấy đâm đầu vào xe trước cổng bệnh viện..
- chết rồi sao…?
- Đúng thế…nhưng…
- Sao…?
- trước khi chết cô ấy có để lại 1 bức thư cho anh…? Đây ạ…
cầm bức thư trên tay, lười nhác bóc ra…càng đọc Nguyên Thần Dạ càng ngạc nhiên và mỉm cười…
- Thần Dạ có chuyện gì vậy…?
- cậu xem đi…?
“Nguyên Thần Dạ…
Khi anh xem bức thư này thì có lẽ tôi đã xuống địa ngục rồi…tôi làm quá nhiều việc ác rồi…
Anh nói đúng mạng của tôi không đáng giá…
Bây giờ lúc tôi tỉnh táo nhất, tôi muốn nhờ anh 1 việc, tôi tin chắc với khả năng của mình anh có thể làm được…
- thứ nhất : sau khi tôi chết, hãy hỏa táng tôi rồi hòa tro của tôi vào biển…tôi muốn chuộc lại 1 phần lỗi lầm…
- thứ 2 : Xin anh hãy bưng bịt mọi thông tin về tôi, đừng để cho mọi người biết, nhất là Nguyên băng…cô em gái tội nghiệp mà tôi bao lần *** hại, may mắn là nó không chết…
Nguyên thần Dạ, có thể hai điều trên tôi nói quá vô lí khi tôi đã làm bao nhiêu chuyện xấu xa cho anh và Nguyên băng mà còn đòi hỏi.
nói hết câu thì Nguyên Thần Dạ chìm vào giấc ngủ đúng hơn là mê man bất tỉnh…
này…này…Thần Dạ anh nói ngủ là ngủ sao…
Nguyên Băng như quên mất vết thương của anh, mà lay Thần Dạ dậy…
Nguyên băng…em lay như vậy cậu ấy không chết vì vết thương cũng chết vì bị em hành hạ thôi…
Anh Tống Bình là anh phải không…>?
Đúng thế, Thiên Thần tới cứu rỗi linh hồn hai người đây…
Anh bớt nói nhảm đi ,mau đưa anh ấy tới bệnh viện đi….
được rồi,anh lại làm từ thiện vậy…
mấy người đưa anh ấy ra xe tới bệnh viện.
- Nguyên băng anh đưa em tới bệnh viện…
- Đi thôi anh…Nguyên Băng nắm tay Hạ Bình giục…
- Nguyên Bng nếu Thần Dạ thấy chắc anh sống không nổi mất…
- Anh Hạ Bình anh ấy sao rồi…
- Yên Tâm đi, Diêm vương không dám nhận cậu ta đâu, đã qua cơn nguy kịch rồi…đang ở phòng hồi sức…anh mang em vào…
- Cám ơn anh…?
- Đừng khách sáo….!
- Em ngồi xuống đi…
- lần tay lên giường Nguyên Băng đặt tay lên mặt Nguyên Thần Dạ…chạm nhẹ vào đó…
- anh ấy ra nhiều mồ hôi quá…
- cậu ấy sẽ mau tỉnh lại thôi…
- em cũng mong như thế…anh Hạ Bình…Hoàng Phi anh ấy…
- Lúc bọn anh tới…không thấy Hoàng Phi đâu cả…?
- Em tin anh ấy không cố ý hại em, anh đừng làm hại anh ấy…
- Em nên nói điều này với Thần Dạ thì hơn…
- người em cũng bẩn rồi, anh đưa em về nhà tắm rửa thay quần áo…?
- Không sao em muốn đợi anh ấy tỉnh lại 1 chút rồi về cũng không muộn…
thời gian trôi lặng lẽ, nặng nề…
- quần áo em có mùi tanh quá…chắc em phải về nhà trước…anh chăm sóc anh ấy nhé…
- anh sẽ cho người đưa em về…
- cám ơn…
Nguyên Băng mệt mỏi chợp mắt trên xe….
- Hạ Bình…Nguyên Băng đâu…
- cậu yên tâm cô ấy về nhà thay quần áo…
- cô ấy không sao chứ…
- người có sao là cậu thôi, Thần Dạ, sao cậu không gọi cho tôi mà lại mạo hiểm đi 1 mình như thế…
- lúc đó gấp quá, tôi không nghĩ được gì nữa, dù sao cũng cảm ơn cậu…
- cậu với tôi khách sáo gì chứ…vết thương tương đối sâu, cậu nên nghĩ ngơi đi…
- nhờ cậu chăm sóc cô ấy…
- Được rồi…
Nhìn Nguyên Thần Dạ lại tiếp tục chìm vào giấc ngủ, Hạ Bình thở dài..:
- Tình Yêu đã thay đổi cậu, Thần Dạ..nhưng đó lại là Thay đổi tốt, hi vọng sau này, cậu không phải gặp những tình huống như trước đây nữa..
- Anh Hạ bình…
- Nguyên Băng em tới rồi sao…không nghĩ ngơi mai tới cũng được tối nay anh sẽ trông cậu ấy…
- Em không sao…anh không cần ở đây đâu, em chăm sóc anh ấy cũng được, còn công ty nữa…dù sao anh ấy cũng vì em mà bị như vậy, em rất áy náy…
tỉnh dậy bởi ánh nắng mặt trời chiếu vào phòng…trông thấy Nguyên Băng ngủ ngon lành trên chiếc ghế bên cạnh giường anh…1 dòng ấm áp chảy vào tim…xem ra bị thương lần này cũng không uổng phí…cô vì anh mà khóc, vì anh mà lo lắng.
còn thức khuya để chăm sóc anh…
nhẹ nhàng đặt 1 nụ hôn vào môi cô, Nguyên Thần Dạ bật cười sao anh lại phải lén lút hôn khi cô ấy đang ngủ cơ chứ, cô ấy là vợ anh cơ mà…
giật mình…
Nguyên băng tỉnh dậy, cô không nhận ra anh đã tỉnh…nên vẫn ung dung ngồi chờ đợi anh…
- Thần dạ bao giờ anh mới tỉnh…
Nguyên Thần Dạ bỗng dưng muốn trêu chọc cô…
Anh mỉm cười im lặng làm như chưa tỉnh…
- Nguyên Thần Dạ nếu anh không tỉnh tôi nhất định sẽ rất áy náy, vì tôi mà anh…
đặt tay lên trán Nguyên Thần Dạ và trán mình…
- Có vẽ anh hết sốt rồi đó….tôi sẽ đi gọi bác sĩ…
- Đừng đi…ở lại với anh được chứ…Nguyên Thần Dạ nhàn nhạt mở miệng, níu kéo…
- Anh tỉnh rồi sao…tôi đi nói với bác sĩ….
- Đừng đi, được chứ…?
- tại sao tôi di gọi bác sĩ thôi…
- không cần…anh muốn…em ở cạnh anh…
nắm lấy cánh tay Nguyên Băng đang muốn rời đi…Nguyên Thần Dạ như nài nỉ…
- anh có chuyện muốn nói với em…ngồi xuống đây…
- có chuyện gì vậy…
Vẫn ngoan ngoãn ngồi xuống theo lời của Thần Dạ, Nguyên Băng không hay biết nụ cười quỷ dị của anh….
cảm nhận hơi thở của Nguyên Thần Dạ phả nhẹ lên cổ, Nguyên Băng giật mình…
- Thần Dạ, có gì anh nói đi, đâu cần xích lại gần như thế chứ…
- Anh muốn nói là….
Nguyên Thần Dạ cố ý nói chậm lại, kéo dài sự tò mò của cô…
- nếu anh không nói vậy tôi đi gọi bác sĩ…
- có…
kéo nhẹ Nguyên Băng vào lòng….đặt nụ hôn lên môi cô, nhìn biểu hiện, mặt đỏ, ngạc nhiên không kịp phản kháng của cô, Nguyên Thần Dạ hài lòng nói…
- anh muốn hôn em…
- ehem…Nguyên Thần Dạ xem ra cậu đã khỏe rồi, có thể xuất viện được chứ…
- Tống Hạ Bình cậu đúng thật là làm hỏng chuyện tốt của người khác mà…
- Tôi không cố ý, tại cửa phòng không khóa….
- lần sau…nếu có…nhớ khóa cửa…
- tôi sẽ tiếp thu ý kiến tốt của cậu…
- anh Hạ Bình…Nguyên Thần Dạ buông tay ra…Cuối cùng Nguyên Băng cũng hoàn hồn sau nụ hôn kia…giận dữ quát…
- Nguyên Băng em ngồi yên đi…Hạ Bình sẽ không giúp em đâu…
- Nguyên Thần Dạ anh….anh…cô lắp bắp nói không nên lời…đánh vào ngực anh…
- Á Đau quá …
Biết mình lỡ tay làm anh đau,, Nguyên Băng cuống quýt không biết làm gì…?
- Đau lắm sao…Nguyên Thần Dạ, tôi xin lỗi tôi không cố ý…tôi di gọi bác sĩ…
Kêu đau nhưng miệng Nguyên Thần Dạ vẫn cười làm Tống Hạ Bình lắ đầu cho cái tính của anh…
- Không cần, chỉ cần em ngồi yên như vậy là được…
- Thần Dạ, anh lừa tôi…
- Không có…cậu xử lí mọi chuyện sao rồi…
- Như lời cậu nói…hoàn hảo hơn tôi nghĩ…
- thế thì được…
- Điều tra ra chủ mưu là ai không…?
- Cái này..
- Nguyên Thần Dạ, hôm đó cũng có Hoàng Phi sao em lại không biết anh ấy sau khi anh tới nữa…
- Anh không biết…
- Hoàng Phi có tham gia vào vụ này, nhưng sau khi bọn anh đến cũng không nhìn thấy anh ta, theo thông tin thì anh ta đã vè MĨ…trong chuyến bay hôm qua…
- Về MĨ sao….Giọng Nguyên Băng buồn buồn…
NHìn ra vẽ mặt của Nguyên Băng, không cam chịu, mặc kệ Tống hạ Bình ở đó…
Nguyên Thần Dạ cúi xuống hôn cô thật sâu, cảnh cáo…:
- Không cho phép em nhớ anh ta…
- Nguyên Thần Dạ, anh thật bá đạo cả suy nghĩ của tôi anh cũng cấm sao…?
- Đúng thế em chỉ có thể nghĩ về anh, chồng em mà thôi…
- Nguyên Thần Dạ tôi không muốn nói chuyện với anh nữa…
- Anh Lưu xe làm sao vậy…
- Phu Nhân, xe hình như bị nổ lốp rồi…?
- Vậy chúng ta phải làm sao…Hôm nay Thần Dạ ra viện…
- Không sao, có lốp dự phòng….tôi sẽ nhanh chóng làm ngay…..
- Vậy được…chúng ta đang ở đâu đây…
- Đây là chân núi…
- vậy tôi ra ngoài hóng gió 1 lát. Anh cứ từ từ sữa nhé…
- Vâng, xong tôi sẽ gọi phu nhân…
Cảm nhận, gió đang lùa vào tóc, 1 không khí mát lạnh xâm nhập vào từng tế bào trên cơ thể…Nguyên băng đang thả hồn vào trời đất thì tiếng tài xế gọi….
- Phu Nhân có thể đi được rồi…
- Tôi đã biết…
Nguyên Băng chậm rãi đi qua đường, nhưng không hề biết có 1 chiếc xe cũng đang nhằm hướng cô lao xuống…
Phu nhân, cẩn thận…
“Rầm”, cả người Nguyên băng bị hất tung ra xa…
chiếc xe lao…thêm 1 đoạn nữa rồi cũng rơi đam vào gốc cây…
Tại bệnh viện:
- Sao cô ấy lâu như vậy nhỉ ?
- Đã bảo chỉ về 1 lát thôi mà…
- Nguyên Thần Dạ cậu lo lắng gì chứ, có lẽ tắc đường nên đến muộn thôi….
Tránh đường…tránh đường…bệnh nhân cần cấp cứu….
Nhìn 2 chiếc xe chở hai cô gái chạy trên hành lang bệnh viện. người đầy máu…Nguyên Thần Dạ lại thêm lo lắng….
Bỗng dưng nhìn kĩ cô gái nằm trên xe kia…Nguyên băng,. Là cô sao…
Nguyên Thần Dạ lao nhanh tới hai chiếc xe kia…:
- Dừng lại….
- Khi chiếc xe vừa dừng lại thì anh sững sờ, đúng là cô ấy…
- Chuyện gì đã xảy ra…?
- Thần Dạ bình tĩnh, cô ấy cần được cấp cứu..
- Tai nạn ô tô…
Như sét đánh bên tai, Nguyên Thần Dạ ngây người…anh không thể lại mất cô thêm 1 lần nữa…
- Bằng mọi giá các người phải cứu sống cô ấy, nếu không. Tôi sẽ cho đóng cửa bệnh viện này…
- Vâng vâng….
- Thần dạ bình tĩnh, cô ấy đã được vào cấp cứu rồi, cậu đừng nóng vội như thế nữa…
Trong phòng phẫu thuật :
- Nhanh…nhanh…chuyền máu cho cô ấy…
- Nhóm AB đã hết thưa bác sĩ…
- Nguy rồi…nếu xẩy ra chuyện gì bệnh viện chúng ta bị đóng cửa mất…
- Tôi sẽ hỏi mọi người…
- Ai thuộc nhóm máu AB…
- Đã xảy ra chuyện gì….Nguyên Thần Dạ tóm lấy 1 bác sĩ chạy ra ngoài từ phòng phẫu thuật của Nguyên băng…
- Cô ấy mát máu nhiều quá, ngân hàng máu không đủ…?
- Máu gì ?
- AB…bác sĩ vừa nói vừa run cầm cập…
- Nhanh chóng lấy máu của tôi cho cô ấy…
- Nhưng…nhưng….
- Thần Dạ cậu vừa mất máu nhiều như vậy liệu có thể cho thêm nữa không…?
- Tôi không quan tâm, nếu không cứu được cô ấy, thì các người chờ chết đi…
Bác sĩ hướng Tống hạ Bình cầu cứu, nhận thấy được sự gật đầu của Hạ Bình, các bác sĩ nhanh chóng đưa Nguyên Thần Dạ đi lấy máu cho Nguyên băng…
- Thần Dạ, cậu vừa cho đi nhiều máu như vậy sao không nghĩ ngơi đi….còn tới đây làm gì…ở đây có tôi là được rồi…
- Tôi không sao…
- ngồi xuống đây đi…
thời gian lặng lẽ trôi đi…1h…2h…3…4h…thời gian trôi đi nặng nề…
sau 10h tiếng phòng mổ cũng được mở ra…
Mọi người thở phào nhẹ nhõm…
- Nguyên Tổng ca phẫu thuật rất thành công…chúc mừng…
Nguyên Thần Dạ nghe xong thì mỉm cười rồi ngất xỉu….
- Mau đưa anh ấy vào phòng cấp cứu…
- Thần Dạ cậu tỉnh rồi, cậu hôn mê cũng rất lâu rồi…
- Bao lâu…
- 2 ngày…
- Ca phẫu thuật rất thành công, nhưng bệnh nhân tạm thời chưa tỉnh được, còn cần thời gian để hồi phục ?
- Là bao lâu…?
- Cái đó còn tùy thuộc vào bệnh nhân nữa…sức khỏe cô ấy rất yếu…
- Chúng ta đi gặp Nguyên Băng thôi…
- Thần Dạ cẩn thẩn, vết thương cậu vẫn còn chưa lành đang rỉ máu kìa
- Tôi ổn….
Nhìn Nguyên Băng nằm im tren giường bệnh trắng xóa, khuôn mặt xanh xao kia, làm lòng anh đau thắt lại…lại thêm 1 lần nữa anh không bảo vệ được cô đặt cô vào vòng nguy hiểm…nếu lần này cô có mệnh hệ gì chắc anh không thể tự tha thứ cho mình….
Nguyên Băng, nhanh chóng tỉnh lại được chứ….
Thần Dạ, cô ấy sẽ ổn thôi…
Hạ bình ai đã làm chuyện này…
- Đình Uyên Nhi…cô ta đã lái xe đâm vào Nguyên Băng….
Ném toàn bộ những thứ trên bàn xuống , Nguyên Thần Dạ **** rủa…:
- khốn khiếp , Đình Uyên Nhi, tôi đã tha cho cô 1 lần vì cô là chị gái Nguyên băng nhưng tại sao hết lần này đến lần khác cô vẫn không chịu ngừng tay, vậy đừng trách Nguyên Thần Dạ này độc ác…
- Chúng ta tới gặp cô ta…
- Ai, Đình Uyên Nhi….
Đúng thế…
bước vào phòng bệnh của Uyên Nhi…Nguyên Thần Dạ dường như phát điên…trong khi Nguyên băng của anh sống chết không biết thì cô ta chỉ nhỡn nhơ bị nhẹ….Thần Dạ thật sự muốn giết cô ta ngay bây giờ…
- Nguyên Thần Dạ tôi cũng có vinh dự được anh tới thăm sao…cám ơn…
Tóm chặt lấy cánh tay Uyên Nhi, Nguyên Thần Dạ như bóp nạt cánh tay cô làm cô phải kêu lên…
- Anh muốn giết tôi sao…
- Nếu không muốn có lỗi với Nguyên băng tôi đã giết cô từ lâu rồi chứ không phải đợi đến bây giờ nữa….
- Ha ha…Nguyên Thần Dạ, cảm giác nhìn người mình yêu nằm im bất động như thế nào…?Thú vị lắm phải không…?
- Đình Uyên Nhi nói cho cô biết…nếu cô ấy không tỉnh lại, thì tôi sẽ giết cô ngay tức khắc…
- Nguyên băng cô em gái tội nghiệp của tôi…thật là cao số, bao lần sống chết ngàn cân treo sợi tóc vậy mà vẫn thoát được thử xem lần này cô ta còn may mắn được nữa không…?
- Đình Uyên Nhi…cô là cầm thú sao…? Ngay cả em gái mình cũng không tha sao…?
- Tống Hạ bình…tôi chưa từng công nhận cô ta là em gái tôi…tôi hận…tôi chỉ mong cô ta chết ngay bây giờ cho khuất mắt tôi…
“Bốp”
- 1 cái tát như trời giáng cảu Nguyên Thần Dạ xuống mặt của Uyên Nhi, cô sững sờ…
- Nguyên Thần dạ,…anh…
- Uyên Nhi, cô đáng ra phải biết cám ơn trời đã sinh cho cô em gái, vậy mà…cô ấy hoàn toàn không biết có người chị gái như cô…?
- Không biết thật nực cười tất nhiên là không rồi, cô ta sung sướng nhưu 1 nàng công chúa còn tôi thì tận cùng của xã hội làm sao biết được chứ…?
- Không nhiều lời với cô…tôi chỉ muốn nói cho cô biết, mạng sống của cô với tôi không là gì cả…nhưng đôi mắt của cô. rất có giá trị…và nếu cần tôi sẵn sàng lấy chúng từ cô..cô hãy nhớ đấy…
- Nguyên Thần Dạ anh thật tàn nhẫn…
- Cám ơn cho lời khen của cô, nhưng tôi chưa bao giờ nói tôi không tàn nhẫn cả, với người như cô tôi càng thủ đoạn gấp trăm nghìn lần mới xứng đáng…
- Haha…Nguyên Thần Dạ, anh tưởng muốn lấy đôi mắt của tôi cho cô ta sao…?
- Tôi không bao giờ đồng ý…
- Tôi có nói qua cần sự đồng ý của cô sao…Đình Uyên Nhi…
- Được ….. Hạ Bình im lặng theo bước nGuyên Thần Dạ ra ngoài bỏ mặc Uyên Nhi ngẫn ngơ rồi cười sặc sụa trong phòng…
- Nguyên băng đã ba ngày rồi, bao giờ em mới tỉnh lại…em có biết anh lo lắng cho em lắm không…?
giọt nước mắt lăn dài trên má Nguyên Thần Dạ…anh yếu đuối giây phút này, anh thật sự muốn có 1 vòng tay an ủi, anh muốn nói với cô rằng anh cần cô hơn bao giờ hết, hơn những gì mà anh có…anh chấp nhận đánh đổi tất cả để bị cô mắng cũng được đánh cũng được,…nhưng tại sao cô vẫn không động đậy, không cho anh 1 tia hi vọng nào cho anh thấy dấu hiệu rằng cô sẽ tỉnh lại…
anh tuyệt vọng hơn bao giờ hết…mọi thứ sẽ như vậy sao…các bác sĩ giỏi nhất thế giới đã được anh tìm về nhưng tại sao…tại sao vẫn không có chuyển biến gì…
Chỉ mấy ngày thôi mà khuôn mặt Nguyên Thần Dạ hốc hác gầy đi trông thấy…
Tống hạ Bình đứng im lặng ở cửa, anh biết giây phút này nên để Thần Dạ 1 mình với Nguyên băng…1 người đàn ông cho dù có mạnh mẽ tới đâu cũng có khi yếu lòng và đau đớn…tình yêu cũng là 1 con dao 2 lưỡi, đưa ta lên tới đỉnh cao thì cũng nhanh chóng dìm ta xuống tận cùng của sự đau khổ…
- Nguyên tổng,,…không hay rồi…1 bác sĩ xộc vào phòng
- Có chuyện gì vậy…
- Bệnh nhân Đình Uyên Nhi…cô ấy
- Cô ta làm sao…?
- Cô ấy tự tử chết rồi…
- Đúng thế, cô ấy đâm đầu vào xe trước cổng bệnh viện..
- chết rồi sao…?
- Đúng thế…nhưng…
- Sao…?
- trước khi chết cô ấy có để lại 1 bức thư cho anh…? Đây ạ…
cầm bức thư trên tay, lười nhác bóc ra…càng đọc Nguyên Thần Dạ càng ngạc nhiên và mỉm cười…
- Thần Dạ có chuyện gì vậy…?
- cậu xem đi…?
“Nguyên Thần Dạ…
Khi anh xem bức thư này thì có lẽ tôi đã xuống địa ngục rồi…tôi làm quá nhiều việc ác rồi…
Anh nói đúng mạng của tôi không đáng giá…
Bây giờ lúc tôi tỉnh táo nhất, tôi muốn nhờ anh 1 việc, tôi tin chắc với khả năng của mình anh có thể làm được…
- thứ nhất : sau khi tôi chết, hãy hỏa táng tôi rồi hòa tro của tôi vào biển…tôi muốn chuộc lại 1 phần lỗi lầm…
- thứ 2 : Xin anh hãy bưng bịt mọi thông tin về tôi, đừng để cho mọi người biết, nhất là Nguyên băng…cô em gái tội nghiệp mà tôi bao lần *** hại, may mắn là nó không chết…
Nguyên thần Dạ, có thể hai điều trên tôi nói quá vô lí khi tôi đã làm bao nhiêu chuyện xấu xa cho anh và Nguyên băng mà còn đòi hỏi.
/17
|