10 sáng hôm sau :…
-‘oa ! mệt quá !’ nó ngồi dậy vươn vai “nhưng được cái ngủ đã mắt”nó cười cười rồi bước xuống khỏi giường , nó mở tung cửa sổ ra , dang rộng hai vai và hít một hơi dài…
‘ax ax ! đêm qua mình ngủ ở phòng hắn ! áhhhhhhhhhh !!!! xỉu @@ , làm sao đây ? không biết hắn có làm gì mình không nhỉ ?..v..v’ nó còn đang theo đuổi những suy nghỉ của nó thì cánh cửa phòng bật tung ra :
-‘10h sáng rồi ! dậy ăn sáng đi !’
-‘là cậu à ? làm tôi hết hồn’
Cậu ta không nói gì , quay lưng đi mất.
-‘nà ! đứng lại tôi hỏi cái này đi !’ nó nói vọng ra ngoài . nhưng hắn bỏ mặc , hắn không thèm ngoái đầu hay trả lời gì cả.
‘hắn bị gì thế nhỉ ? tên điên loạn này ?’ >.<
-‘này ! có đứng lại không thì bảo ?’
Nói rồi nó chạy về phía hắn để lụm đầu hắn lại , nhưng…
-‘coi chừng’ hắn quay lại và lớn giọng
-‘sặc! á !!!’ nó hét lên @@
Hiện tượng : nó bị trượt chân khi giẫm lên tấm thãm dưới sàn nhà , và nó đã lao về phía trước với tốc độ máy bay phản lực.
Kết quả : nó nằm trên, hắn nằm dưới , nói ngắn gọn là nó đang…đè hắn..
‘ơ ? cơ thể này ? hình như không giống như cơ thể của cậu ta ? lần trước lúc cậu ta ôm mình , mình có cảm giác khác mà ?? không hiểu’ nó vương vấn nhìn khuôn mặt của hắn ‘gương mặt vẫn vậy mà ? ế khoan ?đôi mi này ?mi của hắn dài và cong hơn thế này mà?’ hàng trăm câu hỏi hiện ra trong đầu nó…
-‘cô nhìn đã rồi chứ ?’ hắn khẽ nói
Vỡ toang những suy nghĩ , nó trở về hiện thực
-‘ơh tôi ..!! tôi xin lỗi’ nói rồi nó lom khom đứng lên ,còn hắn thì bỏ xuống nhà trong im lặng..
“quái lạ , bình thường là hắn đã cười vào mặt mình rồi chớ ? gì thế nhỉ ? hay ở nhà hắn nên hắn tưng tưng >.<” nó từng bước , từng bước xuống nhà mà lòng đầy nghi vấn.
Nó bước xuống tới bàn ăn thì thấy một người phụ nữ , lúc đầu nó cứ ngỡ là giúp việc , nhưng khi nhìn kĩ lại thì không giống .cô ý trong rất quí phái , mái tóc màu hoàng kim cơ mà , cô ý cao và có nước da rất trắng- kòn khuya mới là giúp việc , chắc là người nhà của hắn rồi !
-‘cháu chào cô !’ nó nhanh nhảu
Người phụ nữ quay lại và xém đánh rớt ly nước đang cầm trên tay
-‘cô !! cô không sao chứ ạ ?’ nó ngạc nhiên có phần lo lắng..
Thoáng lấy lại bình tĩnh , cô ấy trả lời :
-‘à ! cô không sao ! xin lỗi vì làm cháu giật mình’
Nãy giờ không để ý , bây giờ nhìn lại , thì ra cô ý là người tây âu , cô ý nói tiếng việt còn không được chuẩn mà , nhưng cô ý rất đẹp , có 1 vẻ sang trọng gì đó toát ra từ cô
-‘cháu là bạn của Khánh nhà cô hảr ?’ cô ấy dõng dạt nói , tuy nói không chuẩn , nhưng giọng nói cô rất ấm áp , đầy triều mến.
-‘à vâng ! chắc cô là mẹ bạn hã cô?mà mấy bạn đau hết rồi cô’
-‘ừ ! cô là mẹ nó , mọi người đã về hết rồi , Khánh thì đi nộp tờ báo tường ,chắc cũng sắp về rồi đó cháu !’
-‘hả ? bạn ý đi từ khi nào vậy cô ?’ nó thất thanh
-‘cũng khá lâu , hình như là 2 tiếng’
-‘ặc ! cháu mới gặp bạn ấy cách đây chưa đầy nữa tiếng mà ? như vậy nghĩa là sao???’
Cô ý còn chưa kịp trả lời thì Duy Khánh đã về :
-‘tôi xin lỗi , tôi quên nói với cậu….’
Khánh bị một giọng nói khác cắt lời
-‘xin tự giới thiệu , tôi là Âu Dương Duy Phong em trai song sinh của anh ý’
Hắn từ trên lầu bước xuống , trên tay cầm theo ly sâm-banh , nhìn không khác gì một hoàng tử.
Nó có hơi ngạc nhiên một tí , nhưng nó ngại nhiều hơn , ngai vì hành động hồi sáng của nó>.<
-‘cháu chưa ăn sáng phải không ? ngồi ăn với cô nhé !’ mẹ hắn phá đi bầu không khí im lặng.
-‘à ! vâng !’ nó lễ phép đáp và ngồi vào bàn.
-‘cháu tên là gì ?’
-‘dạ ! cháu tên Lệ Băng , Lãnh Lệ Băng , tên tiếng anh là Rose Amelia Waston’
-‘cô rất thích đôi mắt của cháu , tên cô là morelli smith’
-‘tại sao tối hôm qua cháu không gặp cô hả cô?’
-‘à ! tối qua cô ra sân bay đón Phong , nó mới từ Mĩ về !’
-‘cô mới chuyển về đây sống hả cô ?’
-‘không hẳn ! cô về đây hồi tháng 9 , chủ yếu là lo nhà và các thủ tục nhập học cho Khánh , bây giờ sau khi Phong nhập học thì cô sẽ về Anh’
-‘sặc ! cậu ta học trường ARISTOCRARY luôn hả cô ?’
-‘ừ ! nó sẽ học chung lớp với Khánh’
“hix ! một tên biến thái , một tên lập dị @@ loạn mất” nó thầm nghĩ trong đầu.
-‘khi nào cháu về ?’
-‘chắc tí nữa thôi cô , bảo vệ nhà cháu sẽ tới đón cháu sớm thôi’
-‘cháu ở đây chơi hết hôm nay được không ? cô rất thích cháu ?’
-‘họ không cho cháu ở lại đâu cô’
-‘khi nao họ tới , cô sẽ nói chuyện giúp cháu ! đồng ý nhé !’
-‘vâng cô!’ nó vui vẽ đáp , nhưng thật sự thì nó không vui cho lắm , chạm mặt hai tên kia nó không tài nào ưa cho nổi >.<
Bỗng điện thoại nó rung , có tin nhắn từ “quái thú khác người-Khánh” :
-‘ăn trưa xong thì lên phòng gặp tôi’
“cái tên trời đánh này” nó nhăn nhó
****
-‘muốn cái gì đây ?’ nó khoanh tay trước ngực.
-‘mẹ tôi sắp đi rồi ! sau khi bà ấy đi , tôi muốn cô qua đây , ở chung nhà với tôi’
-‘what ?’nó la lên ,-‘cậu muốn cái gì nữa đây’nó thật sự tức….
-‘nô lệ’ hai từ xúc tích , nhưng không hiểu sao lần này vô hiệu với nó.nó tiến lại gần hắn ( hắn đang ngồi sofa) nó lấy 2 tay vây lấy hắn ( như lần trước ở sau trường , mà ngược lại ^^)
-‘kết thúc trò chơi được rồi đấy !Âu Dương Duy Khánh’
-‘oa ! mệt quá !’ nó ngồi dậy vươn vai “nhưng được cái ngủ đã mắt”nó cười cười rồi bước xuống khỏi giường , nó mở tung cửa sổ ra , dang rộng hai vai và hít một hơi dài…
‘ax ax ! đêm qua mình ngủ ở phòng hắn ! áhhhhhhhhhh !!!! xỉu @@ , làm sao đây ? không biết hắn có làm gì mình không nhỉ ?..v..v’ nó còn đang theo đuổi những suy nghỉ của nó thì cánh cửa phòng bật tung ra :
-‘10h sáng rồi ! dậy ăn sáng đi !’
-‘là cậu à ? làm tôi hết hồn’
Cậu ta không nói gì , quay lưng đi mất.
-‘nà ! đứng lại tôi hỏi cái này đi !’ nó nói vọng ra ngoài . nhưng hắn bỏ mặc , hắn không thèm ngoái đầu hay trả lời gì cả.
‘hắn bị gì thế nhỉ ? tên điên loạn này ?’ >.<
-‘này ! có đứng lại không thì bảo ?’
Nói rồi nó chạy về phía hắn để lụm đầu hắn lại , nhưng…
-‘coi chừng’ hắn quay lại và lớn giọng
-‘sặc! á !!!’ nó hét lên @@
Hiện tượng : nó bị trượt chân khi giẫm lên tấm thãm dưới sàn nhà , và nó đã lao về phía trước với tốc độ máy bay phản lực.
Kết quả : nó nằm trên, hắn nằm dưới , nói ngắn gọn là nó đang…đè hắn..
‘ơ ? cơ thể này ? hình như không giống như cơ thể của cậu ta ? lần trước lúc cậu ta ôm mình , mình có cảm giác khác mà ?? không hiểu’ nó vương vấn nhìn khuôn mặt của hắn ‘gương mặt vẫn vậy mà ? ế khoan ?đôi mi này ?mi của hắn dài và cong hơn thế này mà?’ hàng trăm câu hỏi hiện ra trong đầu nó…
-‘cô nhìn đã rồi chứ ?’ hắn khẽ nói
Vỡ toang những suy nghĩ , nó trở về hiện thực
-‘ơh tôi ..!! tôi xin lỗi’ nói rồi nó lom khom đứng lên ,còn hắn thì bỏ xuống nhà trong im lặng..
“quái lạ , bình thường là hắn đã cười vào mặt mình rồi chớ ? gì thế nhỉ ? hay ở nhà hắn nên hắn tưng tưng >.<” nó từng bước , từng bước xuống nhà mà lòng đầy nghi vấn.
Nó bước xuống tới bàn ăn thì thấy một người phụ nữ , lúc đầu nó cứ ngỡ là giúp việc , nhưng khi nhìn kĩ lại thì không giống .cô ý trong rất quí phái , mái tóc màu hoàng kim cơ mà , cô ý cao và có nước da rất trắng- kòn khuya mới là giúp việc , chắc là người nhà của hắn rồi !
-‘cháu chào cô !’ nó nhanh nhảu
Người phụ nữ quay lại và xém đánh rớt ly nước đang cầm trên tay
-‘cô !! cô không sao chứ ạ ?’ nó ngạc nhiên có phần lo lắng..
Thoáng lấy lại bình tĩnh , cô ấy trả lời :
-‘à ! cô không sao ! xin lỗi vì làm cháu giật mình’
Nãy giờ không để ý , bây giờ nhìn lại , thì ra cô ý là người tây âu , cô ý nói tiếng việt còn không được chuẩn mà , nhưng cô ý rất đẹp , có 1 vẻ sang trọng gì đó toát ra từ cô
-‘cháu là bạn của Khánh nhà cô hảr ?’ cô ấy dõng dạt nói , tuy nói không chuẩn , nhưng giọng nói cô rất ấm áp , đầy triều mến.
-‘à vâng ! chắc cô là mẹ bạn hã cô?mà mấy bạn đau hết rồi cô’
-‘ừ ! cô là mẹ nó , mọi người đã về hết rồi , Khánh thì đi nộp tờ báo tường ,chắc cũng sắp về rồi đó cháu !’
-‘hả ? bạn ý đi từ khi nào vậy cô ?’ nó thất thanh
-‘cũng khá lâu , hình như là 2 tiếng’
-‘ặc ! cháu mới gặp bạn ấy cách đây chưa đầy nữa tiếng mà ? như vậy nghĩa là sao???’
Cô ý còn chưa kịp trả lời thì Duy Khánh đã về :
-‘tôi xin lỗi , tôi quên nói với cậu….’
Khánh bị một giọng nói khác cắt lời
-‘xin tự giới thiệu , tôi là Âu Dương Duy Phong em trai song sinh của anh ý’
Hắn từ trên lầu bước xuống , trên tay cầm theo ly sâm-banh , nhìn không khác gì một hoàng tử.
Nó có hơi ngạc nhiên một tí , nhưng nó ngại nhiều hơn , ngai vì hành động hồi sáng của nó>.<
-‘cháu chưa ăn sáng phải không ? ngồi ăn với cô nhé !’ mẹ hắn phá đi bầu không khí im lặng.
-‘à ! vâng !’ nó lễ phép đáp và ngồi vào bàn.
-‘cháu tên là gì ?’
-‘dạ ! cháu tên Lệ Băng , Lãnh Lệ Băng , tên tiếng anh là Rose Amelia Waston’
-‘cô rất thích đôi mắt của cháu , tên cô là morelli smith’
-‘tại sao tối hôm qua cháu không gặp cô hả cô?’
-‘à ! tối qua cô ra sân bay đón Phong , nó mới từ Mĩ về !’
-‘cô mới chuyển về đây sống hả cô ?’
-‘không hẳn ! cô về đây hồi tháng 9 , chủ yếu là lo nhà và các thủ tục nhập học cho Khánh , bây giờ sau khi Phong nhập học thì cô sẽ về Anh’
-‘sặc ! cậu ta học trường ARISTOCRARY luôn hả cô ?’
-‘ừ ! nó sẽ học chung lớp với Khánh’
“hix ! một tên biến thái , một tên lập dị @@ loạn mất” nó thầm nghĩ trong đầu.
-‘khi nào cháu về ?’
-‘chắc tí nữa thôi cô , bảo vệ nhà cháu sẽ tới đón cháu sớm thôi’
-‘cháu ở đây chơi hết hôm nay được không ? cô rất thích cháu ?’
-‘họ không cho cháu ở lại đâu cô’
-‘khi nao họ tới , cô sẽ nói chuyện giúp cháu ! đồng ý nhé !’
-‘vâng cô!’ nó vui vẽ đáp , nhưng thật sự thì nó không vui cho lắm , chạm mặt hai tên kia nó không tài nào ưa cho nổi >.<
Bỗng điện thoại nó rung , có tin nhắn từ “quái thú khác người-Khánh” :
-‘ăn trưa xong thì lên phòng gặp tôi’
“cái tên trời đánh này” nó nhăn nhó
****
-‘muốn cái gì đây ?’ nó khoanh tay trước ngực.
-‘mẹ tôi sắp đi rồi ! sau khi bà ấy đi , tôi muốn cô qua đây , ở chung nhà với tôi’
-‘what ?’nó la lên ,-‘cậu muốn cái gì nữa đây’nó thật sự tức….
-‘nô lệ’ hai từ xúc tích , nhưng không hiểu sao lần này vô hiệu với nó.nó tiến lại gần hắn ( hắn đang ngồi sofa) nó lấy 2 tay vây lấy hắn ( như lần trước ở sau trường , mà ngược lại ^^)
-‘kết thúc trò chơi được rồi đấy !Âu Dương Duy Khánh’
/73
|